Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 4

 
Chương 4
Editor: Hardys
 
Tào Đình An vào phòng ngồi với nữ nhi.
 

Đối với A Ngư mà nói, đây là lần đầu tiên hai người ở riêng với nhau sau khi âm dương xa cách.
 
Nàng nhịn không được mà nhìn phụ thân chăm chú.
 
Tào Đình An cảm thấy rất kỳ lạ, sờ sờ mặt, chắc chắn không có vết bẩn nào trên mặt, Tào Đình An mới nhìn nữ nhi rồi hỏi: "A Ngư không sợ phụ thân nữa hả?"
 
A Ngư lắc đầu, nói sự thật: "Trước kia do nữ nhi không hiểu chuyện, hiểu lầm phụ thân, thực ra phụ thân rất tốt."
 
Tào Đình An thắc mắc hỏi: "Con hiểu lầm phụ thân việc gì vậy?"
 
A Ngư do dự, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Khi còn nhỏ, con thường ngã bệnh, Ngô di nương có đến thăm, bà tưởng con đã ngủ thiếp đi nên âm thầm kể cho di nương nghe nhiều chuyện về phụ thân. Ngô di nương miêu tả phụ thân giết người trên chiến trường như thế nào, còn nói có lần bị thiếu lương thực, đầu tiên phụ thân sai người giết ngựa, ngựa không đủ ăn, phụ thân...phụ thân sẽ cho thuộc hạ đi bắt tù nhân mà ăn..."
 
Đây quả thật là chuyện lúc trước Ngô di nương kể cho nàng và mẫu thân nghe, lúc đó A Ngư vốn không có ngủ, Ngô di nương giống hệt như ông giáo, bà kể chuyện xưa vô cùng sinh động.
 
Từ đó trở đi, phụ thân ở trong mắt A Ngư đã biến thành một tướng quân ăn thịt người, vô cùng đáng sợ.

 
Cho tới hiện tại, A Ngư cũng không biết phụ thân có thật sự làm như vậy hay là do Ngô di nương nói bừa. 
 
Nhưng cho dù có như thế nào thì chính Ngô di nương và Tào Doanh hại nàng và mẫu thân đột nhiên hiểu lầm phụ thân lâu như vậy. Bây giờ, A Ngư tố cáo các nàng, A Ngư cũng không thấy thẹn với lương tâm.
 
Nói xong, A Ngư khẩn trương quan sát vẻ mặt của phụ thân. 
 
Sắc mặt của Tào Đình An cực kỳ khó coi!
 
Lúc mà ông mới quen biết Giang thị, bà vô cùng nhát gan cho nên Giang thị sinh ra một nữ nhi nhát gan giống bà, Tào Đình An cũng không thấy kỳ lạ. Nhưng ông không hiểu vì sao Giang thị theo ông nhiều năm như vậy mà vẫn sợ ông, sợ tới nỗi động một chút là khóc cầu xin tha mạng, rõ ràng ông chỉ dùng sức một chút thì dáng vẻ của bà dường như là thật sự chịu không nổi.
 
Thì ra là do Ngô di nương giở trò quỷ!
 
Tào Đình An rất ít khi để ý đến chuyện hậu viện nhưng không có nghĩa ông không nhìn rõ mục đích khua môi múa mép của Ngô Di nương. 
 

"A Ngư đừng nghe Ngô di nương nói bậy, đó giờ phụ thân chưa từng bị cắt đứt lương thảo khi đi đánh giặc, càng không có làm chuyện khiến thiên hạ căm ghét kia." Đang tức giận, lại thấy nữ nhi đang sợ hãi quan sát mình, Tào Đình An nhanh chóng thu hồi sắc mặt giận dữ, ôn hòa nhã nhặn mà nói rõ. 
 
A Ngư vốn đã nảy sinh nghi ngờ đối với câu chuyện của Ngô di nương, bây giờ chính miệng phụ thân  phủ nhận, A Ngư lập tức lựa chọn tin tưởng, nàng nhẹ nhàng thở phào rồi đứng lên giúp phụ thân châm trà. 
 
Tào Đình An uống một ngụm trà, giọng điệu hiền lành mà nói: "A Ngư, Ngô di nương còn nói gì nữa không con?"
 
Trong một lúc, A Ngư không thể nhớ nổi, đang tính tập trung
nhớ lại thì cửa phòng ngủ mở ra, A Ngư vừa ngẩng đầu đã thấy mẫu thân.
 
Năm nay Giang thị hai mươi tám tuổi, mặc một bộ y phục trắng, trên váy có thêu hình hoa sen, dáng vẻ nhỏ nhắn lả lướt, bước chân nhẹ nhàng, dáng dấp có hơi yếu đuối, lung lay như cây liễu. Bà không để tâm nhiều về cách ăn mặc, tóc đen tuyền dài như mây chỉ búi đơn giản bằng một cây phỉ thúy, khuôn mặt mộc xinh đẹp không trang điểm nhưng trên người bà toát ra sự diễm lệ bẩm sinh, lông mày kẻ đen, đôi mắt long lanh, da trắng như tuyết, môi đỏ như son, còn xinh đẹp hơn những người hay bôi trét son phấn.
 
Nhưng không biết vì sao, vành mắt bà phiếm hồng, Giang thị liếc nhanh về phía Tào Đình An một cái rồi lại lập tức rũ mắt xuống.
 
Tào Đình An hừ một tiếng khó hiểu.
 
Giang thị siết chặt khăn tay, ngồi xuống bên cạnh nữ nhi.
 
A Ngư thấy mẫu thân như vậy, lại nghĩ đến điệu bộ đời trước của nàng cũng giống hệt mẫu thân bây giờ, mỗi ngày phụ thân phải đối mặt với một đôi mẹ con ỉu xìu như vậy, có thể vui mừng mới là lạ.
 
A Ngư nhất định phải sửa lại một số thói quen, vì sự hòa thuận của phụ mẫu, nàng phải giúp đỡ mẫu thân thay đổi mới được.
 
"Di nương, khi nãy ở tiền sảnh, Đại ca nói sẽ dẫn chúng con dạo các cửa hàng, muốn tặng quà cho chúng con đó." A Ngư rời khỏi ghế ngồi, nở nụ cười và giúp mẫu thân châm một chung trà.
 
Giang thị kinh ngạc nhìn về phía nữ nhi, không phải nữ nhi rất sợ Thế tử gia sao, tại sao lại cười vui vẻ như vậy?
 
A Ngư để bình trà xuống, lấy can đảm đi tới sau lưng của Tào Đình An, ỷ mình còn nhỏ tuổi, một mặt nàng vụng về giúp phụ thân đấm lưng, mặt khác lại dùng giọng điệu vô cùng kính phục để giải thích với mẫu thân: "Di nương, hôm nay con mới biết được phụ thân và Đại ca đều là anh hùng của Đại Tề, đối xử với tù binh cũng hết sức khoan hồng, không hề giống như những gì mà Ngô di nương nói, Ngô di nương cố ý hù dọa chúng ta."
 
Nói xong nàng liền hừ hừ, điệu bộ ngây thơ như tiểu nữ nhi.
 
Giang thị mở to hai mắt nhìn, lúc trước Ngô di nương cố ý dặn các nàng không được nói việc này ra ngoài, vậy mà nữ nhi dám nói vậy trước mặt Hầu gia?
 
"Con, con nghe ai nói?" Giang thị hốt hoảng, theo bản năng liền hỏi vấn đề mà bà quan tâm nhất.
 
A Ngư chưa kịp mở miệng, Tào Đình An đã lạnh lùng trừng mắt nhìn bà: "Làm sao, nàng nghĩ ta thật sự ăn thịt người sao?"
 
Giang thị bị giật mình, bất thình lình há đôi môi anh đào mê người ra rồi lại mím chặt lại.
 

Tào Đình An tức giận nhìn về một bên, nữ nhân ngu xuẩn, vì sao bà không nghĩ kỹ lại, nếu ông thật sự là vị hung thần ác sát  kia, lúc trước làm sao cứu bà khỏi một đám người ăn chơi xấu xa, còn thay bà an táng cha già một cách vẻ vang?
 
Không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo, sau lưng A Ngư đã có một lớp mồ hôi nhưng vẫn kiên trì giải thích thay mẫu thân: "Phụ thân, người đừng trách di nương, di nương sinh ra ở nông thôn, còn con thì tuổi nhỏ chưa hiểu sự đời. Ngô di nương lại nói chuyện vô cùng rõ ràng, con và di nương hồ đồ nên mới trúng bẫy của bà ta."
 
Dĩ nhiên Tào Đình An hiểu rõ điều đó cho nên tới giờ ông vẫn còn ngồi ở Đào viên, nếu không đã đi từ sớm.
 
"Dọn cơm đi." Vỗ vỗ đôi tay của nữ nhi, Tào Đình An phân phó bọn nha hoàn.
 
Nhóm nha hoàn nhanh chóng bưng thức ăn từ phòng bếp lên, A Ngư ngồi tại chỗ, cố gắng xem nhẹ vẻ mặt giận dữ của phụ thân, nhẹ giọng quan tâm nói: "Phụ thân, lần này người ra trận đánh giặc, thân thể người có ổn không? Có bị thương hay không?"
 
Lời nói ngọt ngào thân thiết của nữ nhi đã thành công xua tan lửa giận của Tào Đình An, ông lại uống ngụm trà, nhìn chằm chằm Giang thị nói: "Không có gì, may là không bị người Hồ bắt đi. Bọn ta đã ăn thịt nhiều binh lính của bọn họ như vậy, người Hồ còn không băm ta ra thành trăm mảnh rồi ném vào chảo dầu hay sao?"
 
A Ngư: ...
 
Nàng biết trước kia phụ thân rất uy nghiêm bá đạo, hôm nay mới biết phụ thân cũng rất biết ăn nói. 
 
Giang thị bị trượng phu chế nhạo đến mức đỏ cả mặt. 
 
Tào Đình An coi như là bà đã biết sai rồi, cuối cùng mới ôn hòa hỏi cuộc sống nửa năm nay của nữ nhi. 
 
Hai cha con bọn họ nói chuyện, Giang thị không nói một tiếng nhưng nhìn gương mặt tươi cười của nữ nhi, nàng hỏi cái gì Tào Đình An đáp cái đó, vô cùng dễ nói chuyện. Lần đầu tiên Giang thị nghiêm túc suy nghĩ về những lời nói vừa rồi của nữ nhi, chẳng lẽ Ngô di nương thật sự đã gạt bà? Nhưng mà tại sao Ngô di nương lại phải đặt chuyện gian dối như vậy?
 
Giang thị cảm thấy mờ mịt.
 
Tào Đình An biết bà ngu ngốc, bởi vậy sau khi ăn xong liền bảo nữ nhi về nghỉ ngơi ở viện phía Đông của nàng, ông xụ mặt gọi Giang thị vào phòng ngủ.
 
Vào phòng, Tào Đình An phất mạnh vạt áo, ngồi trên giường.
 
Nét mặt ông lạnh lùng, vết sẹo hung dữ ở mắt trái làm tăng thêm vài phần tàn bạo, cực kỳ giống với Diêm vương ở âm phủ.
 
Hai chân Giang thị mềm nhũn, run run giống như bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ xuống.
 
Tào Đình An bắt đầu tra hỏi bà: "Có phải Ngô di nương đã sắp đặt chuyện gì không? Nàng nên thành thật khai báo, đừng hy vọng có thể nói dối thay nàng ta."
 
Giang thị không dám, vẻ mặt xanh mét mà quỳ xuống, vừa nắm chặt làn váy vừa nhớ lại: "Lúc thiếp vừa đến Hầu phủ, Ngô tỷ tỷ đã nói rất nhiều về sự tích ân ái giữa phu nhân và Hầu gia, sau đó...sau đó nàng ta lại kể về chuyện Hầu gia mạnh mẽ vang dội trên chiến trường, ví dụ như là chuyện ngài ngược đãi giết hại những tù binh kia."

 
Tào Đình An cười lạnh nói: "Nàng có biết vì sao nàng ta lại phải nói những việc này với nàng không?"
 
Giang thị không biết, chẳng qua là bà cho rằng Ngô di nương đang nói sự thật thôi.
 
Tào Đình An xoa xoa trán, phân tích từng chuyện cho bà nghe: "Nữ nhân ở hậu viện, giở trò suy tính như vậy là bởi vì tranh giành tình cảm, nàng xinh đẹp trẻ tuổi hơn nàng ta, nàng ta tự biết không thể tranh với nàng cho nên nghĩ biện pháp cho nàng tự động từ bỏ sủng ái. Nàng ta nói ta cùng với phu nhân ân ái là để nàng hiểu lầm ta không có nhiều tình cảm với nàng, nàng ta nói ta là hung thần ác sát là để cho nàng sợ ta. Một khi nàng sợ ta, đương nhiên cũng không muốn tranh thủ lấy lòng ta."
 
Giang thị khó tin ngẩng đầu.
 
Tào Đình An nhớ lại chuyện bị mất hứng trước lúc cơm trưa, trừng mắt hỏi bà: "Tại sao nàng lại phản kháng việc ngủ chung với ta? Có phải nàng ta nói gì không?"
 
Giang thị mím môi, cúi thấp đầu nói: "Nàng ta nói Hầu gia có thể chất đặc biệt, trước khi thiếp vào phủ, từng có mấy nha hoàn, di nương chết ở...chết ở trên giường Hầu gia."
 
Cho nên bà sợ ông, sợ đến nỗi mỗi lần ông có hơi kích động là bà khóc lóc cầu xin tha mạng.
 
"Đùng" một tiếng, Tào Đình An đấm một quyền lên giường.
 
Khá lắm, Ngô di nương! Vì đả kích Giang thị, chuyện quỷ quái gì bà cũng dám nói. Chuyện như vậy cũng có thể sáng tác ra, sao bà ta không đến quán trà kể chuyện?
 
Tuy quả thật ông có thể chất đặc biệt nhưng cũng không đặc biệt đến mức có thể giết người.
 
Nghĩ tới chuyện ông bị mất hứng khi ở bên cạnh Giang Thị suốt mười năm nay là do Ngô di nương ban tặng, Tào Đình An đi ra ngoài như lốc xoáy.
 
Toàn thân Giang thị run lên, ngay lúc Tào Đình An đi ngang qua người bà, dưới tình thế cấp bách Giang thị lập tức nhào tới ôm lấy chân của ông: "Hầu gia đi đâu?"
 
Tào Đình An đang nổi giận, kéo Giang thị đi hai bước mới dừng lại, tức giận nói: "Ta đi giết nữ nhân ba hoa kia!"
 
Trong lòng Giang thị lập tức căng thẳng, tuy Ngô di nương nói dối, lừa bà cùng nữ nhi tới tận mười năm nhưng dù sao Ngô di nương cũng không có tổn thương bà và nữ nhi. Nếu như hôm nay Ngô di nương chết thảm vì bà để lộ bí mật, chẳng phải bà vừa gián tiếp hại một sinh mạng hay sao?
 
Nắm chặt lấy áo ngoài của Tào Đình An, Giang thị ngửa đầu, bứt rứt mà cầu xin: "Hầu gia, Ngô tỷ tỷ quả thật có nói xấu Hầu gia nhưng tội nàng không đáng chết, cầu xin Hầu gia nể mặt Nhị cô nương mà tha cho nàng ta một mạng đi! Nhị cô nương mới mười ba tuổi, nàng còn chưa thành thân, nếu người giết Ngô tỷ tỷ, sự việc truyền ra ngoài, sau này làm sao Nhị cô nương có thể lập gia đình?"
 
Tào Đình An giễu cợt nói: "Nữ nhi của ta, sao lại sợ không gả được?"
 
Người ngoài tới cầu hôn nữ nhân của Tào gia bởi vì nể mặt của ông, liên quan gì đến di nương? Chỉ cần Bình Dương Hầu phủ không suy tàn, thứ nữ của ông cũng có thể thuận lợi gả vào nhà quyền quý, hơn nữa còn là chính thê.
 
Nam nhân tràn đầy vẻ  ngông cuồng, Giang thị đành phải sửa lời nói: "Vậy Hầu gia nể mặt A Ngư mà phạt nhẹ Ngô tỷ tỷ đi, nếu không thiếp sợ A Ngư cảm thấy áy náy, nghĩ rằng Ngô tỷ tỷ chết là do nàng." Nghĩ đến cảnh đó, nước mắt của Giang thị lập tức rơi xuống.
 
Tào Đình An sợ nhìn bà khóc nhất, bà vừa khóc, giống như là ông vừa ra cửa thì gặp trời mưa, cả người đều không thoải mái.
 
Mà bà còn nói có lý, vì nữ nhi, ông cũng không thể trực tiếp giết Ngô di nương.
 
"Được, vậy thì phạt nàng ta lên chùa làm ni cô, để cho nàng ta chép kinh phật cả đời." Tào Đình An nâng Giang thị dậy, sửa lại hình phạt.
 

Không có người phải vì mình mà chết, Giang thị thấy dễ chịu hơn. 
 
Toàn thân bà mặc váy trắng, tóc tai hỗn độn, khóc đến nỗi hoa lê đái vũ*, ma xui quỷ khiến Tào Đình An nghĩ tới lần đầu gặp bà vào năm đó.
 
(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
 
Lúc đó Giang thị bán thân chôn cha ở đầu đường, tuy toàn thân mặc áo tang vải thô cũng không che giấu được sự xinh đẹp của bà, khiến người khác vừa nhìn đã thương. Lúc Tào Đình An cưỡi ngựa đi ngang qua, chính là lúc bà bị hai tên giàu có tranh đoạt, nữ nhân gầy yếu như rơm rạ lại không có chỗ dựa, khóc tới đỏ mắt nhìn về phía hắn, đôi mắt ngập tràn nỗi đau mất cha.
 
Không phải Tào Đình An chưa từng thấy qua mỹ nhân nhưng không biết vì sao lại rung động trong một giây đó.
 
Tào Đình An quất hai roi trúng hai tên nhà giàu đang nắm lấy tay bà, trực tiếp ôm lấy Giang thị.
 
Tào Đình An ôm eo nhỏ của bà, chỉ hỏi một câu: "Ta thay nàng an táng phụ thân, nàng làm nữ nhân của ta, được không?"
 
Bà nhìn thi thể cha già, nghẹn ngào gật đầu.
 
Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, bà không hề thay đổi một chút nào.
 
Yết hầu chuyển động, Tào Đình An dùng đôi tay cầm đao thương của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho Giang thị, thấp giọng thở dài nói: "Những nữ nhân trước khi nàng vào cửa, bất kể là thể hay thiếp đều là do lão thái thái thay ta sắp xếp, chỉ có nàng, là do bản thân ta chọn, còn không hiểu sao?"
 
Giang thị lộ vẻ mờ mịt, hiểu cái gì?
 
Bỗng nhiên Tào Đình An không muốn nói một câu nào nữa.
 
Nếu không sử dụng được lời nói, vậy thì dùng hành động thôi.
 
Tào Đình An khom lưng, trực tiếp bế Giang thị lên.
 
Chắc chắn ông sẽ phạt Ngô di nương, nhưng trước tiên bản thân ông phải ăn no cái đã.
 
--
 
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
 
A Ngư: Thì ra là thế, Ngô di nương quả thật có thể sáng tác a!
 
Tào phụ thân: Khụ khụ, cũng không phải tất cả đều là hư cấu.
 
Giang thị: Trước mặt nữ nhi, người nói bậy bạ gì đó?



 

Bình Luận (0)
Comment