“Đây không phải là tâm hỏa mang theo khi ta luyện chế Thần Đan ngày hôm qua sao?”
“Có ý tứ!”
“Dù sao ta cũng không phải là Luyện Đan Sư, thứ này chính mình dùng liền xong việc.”
Hả!
Ngay khi Diệp Phong chuẩn bị chính mình dung hợp với Bản Mệnh Tâm Hoả, hắn lại đột nhiên nhìn lướt qua Phệ Huyết Đường Lang đang khống chế phi hành Linh Khí ở phía trước.
Nghĩ đến Phệ Huyết Đường Lang từ khi bị chính mình bắt trở về liền cẩn trọng vì chính mình làm việc!
Ngoài một cái Thiên Cấp lô đỉnh ra, hắn giống như chưa từng khen thưởng đối phương.
Lô đỉnh!
Vừa lúc trong tay đối phương còn có một cái Thiên Cấp lô đỉnh, không bằng bồi dưỡng thêm một vị Luyện Đan Đường Lang đệ nhất Đại Lục?
Gần chạng vạng!
Hai người một yêu cũng dừng chân nghỉ ngơi tại một thành trấn họ đi ngang qua.
“Chủ nhân, ngươi có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta được không?”
“Ta có chút sợ hãi!”
Trong phòng cho khách của một nhà tửu lầu, Phệ Huyết Đường Lang nhìn Diệp Phong đang ở đối diện nhìn chằm chằm vào chính mình, có chút bất an lên tiếng nói.
“Cẩu tử đang nỗ lực theo phương hướng Đại Lục Đệ Nhất Kiếm Cẩu!”
“Cùng là đại yêu, đã đến lúc tăng mạnh cho ngươi thêm một đợt.”
Nghe được lời này, Phệ Huyết Đường Lang lập tức tỉnh táo tinh thần, nhìn về phía Diệp Phong vội vàng hỏi: “Chủ nhân là chuẩn bị cho ta một ít máu đại yêu tinh cường đại sao?”
Cự Đỉnh Đường Lang đệ nhất Đại Lục, tay đấm mạnh nhất thiên hạ vô địch!
Phệ Huyết Đường Lang lúc này đang ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp của chính mình!
“Không!”
“Ta chuẩn bị cho ngươi một loại Bản Mệnh Tâm Hoả cường đại hơn!”
“Đợi sau khi trở về, ngươi liền đi theo Hạ trưởng lão chuyên tâm học tập luyện đan, nỗ lực hướng tới Luyện Đan Đường Lang đệ nhất Đại Lục!”
Diệp Phong vừa nói vừa nhìn về phía Phệ Huyết Đường Lang với vẻ tràn đầy chờ mong.
Choáng váng!
Nghe được lời này, Phệ Huyết Đường Lang đã hoàn toàn chết lặng!
“Cuối cùng cũng bắt đầu xuống tay với ta rồi sao?”
Nghĩ đến cẩu tử đang lâm vào tình trạng nước sôi lửa bỏng ở tông môn, Phệ Huyết Đường Lang không khỏi nở nụ cười khổ, tuy rằng hắn từ lâu đã nghĩ sẽ có một ngày như vậy, nhưng hắn thật sự không ngờ nó lại đến nhanh như vậy!
Bản Mệnh Tâm Hoả?
Luyện Đan Đường Lang đệ nhất Đại Lục?
Lãnh Vô Phong ở bên cạnh nghe vậy cũng vô cùng hoảng sợ, sự đả kích của một viên Thần Đan còn chưa đủ, hiện tại còn muốn đào tạo đại yêu đi đả kích ngàn ngàn vạn vạn Luyện Đan Sư ?
Giết người tru tâm, cũng chỉ như vậy a!
Nghĩ vậy, Lãnh Vô Phong càng thêm cảm thấy mình may mắn vì đã đổi nghề, nếu không thì ai có thể chịu được.
Chuyện khác không nói, nhìn toàn bộ Huyền Thiên Đại Lục, thật sự không có nhiều Luyện Đan Sư có được Bản Mệnh Tâm Hỏa, càng đừng nói đến Bản Mệnh Tâm Hoả mà Diệp Phong lấy ra có thể là Bản Mệnh Tâm Hoả rác rưởi sao?
“Không hổ là đại yêu đã đi theo đại sư huynh từ rất sớm, biết phản kháng không có tác dụng, liền thản nhiên tiếp nhận.”
Nhìn Phệ Huyết Đường Lang đang an tĩnh dung hợp Bản Mệnh Tâm Hỏa, Lãnh Vô Phong cũng âm thầm bội phục lên.
Năm phút sau.
Trong một gian phòng cho khách khác.
“Huyết ca, ngươi đang làm gì vậy?”
Nhìn Phệ Huyết Đường Lang lấy ra một khối giẻ chà lau Thiên Cấp lô đỉnh với vẻ đau khổ, Lãnh Vô Phong cũng nghi ngờ dò hỏi.
“Đau lòng!”
“Nếu có thể biết ta sẽ đi lên con đường luyện đan sớm hơn, ta tuyệt đối sẽ đối xử tốt với nó một chút, nhìn xem từng dấu xước này, vẽ ở trên thân nó, ta đau lòng quá!”
Đông! Đông! Đông!
Trong khi Phệ Huyết Đường Lang đang vô cùng đau lòng, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
“Chủ nhân!”
“Đại sư huynh!”
Nhìn thấy người tới, Lãnh Vô Phong cùng Phệ Huyết Đường Lang vội vàng lên tiếng hô.
Bùm!
Đi vào phòng cho khách Diệp Phong trực tiếp lấy ra Cửu Long Phần thiên đỉnh từ không gian hệ thống, nhìn Phệ Huyết Đường Lang nói: “Thiên Cấp Lô Đỉnh của ngươi vẫn là nên tiếp tục làm vũ khí đi, cho ngươi Cửu Long Phần Thiên Đỉnh này.”
Ngay sau đó, Diệp Phong cũng nói ra một số tình huống của Cửu Long Phần Thiên Đỉnh.
Luyện muôn vàn linh thảo, đốt thiên địa linh khí, thành vô thượng thần đan!
Sau khi Diệp Phong rời đi, mặc kệ là Lãnh Vô Phong hay vẫn là Phệ Huyết Đường Lang, những lời này liên tục lặp lại trong đầu bọn họ.
“Điên rồi!”
“Trước có Bản Mệnh Tâm Hoả cường đại, hiện tại lại có Cửu Long Phần Thiên Đỉnh khủng bố, chỉ cần Phệ Huyết Đường Lang bước vào con đường luyện đan, vậy thì chẳng phải việc luyện chế thần đan sẽ giống như trò chơi sao?”
Nghĩ vậy, Lãnh Vô Phong cười khổ lắc đầu nói: “Gia gia, cũng may ngươi đã phi thăng thượng giới, nếu không nhìn thấy một đại yêu đều có thể luyện chế ra thần đan, chỉ sợ sẽ trực tiếp phát điên mất.”
Bùm!
Phệ Huyết Đường Lang ở một bên dùng chân đá Thiên Cấp Lô Đỉnh trước mặt xuống đất, trong mắt không còn một chút đau lòng, đã có Cửu Long Phân Thiên Đỉnh, Thiên Cấp Lô Đỉnh còn tính cái rắm!
“Huyết ca, tốc độ có mới nới cũ cũng quá nhanh đi!”
Nhìn Thiên Cấp Lô Đỉnh ngã trên mặt đất, Lãnh Vô Phong có cảm giác nó tuyệt đối là sẽ là Thiên Cấp Lô Đỉnh thảm nhất Huyền Thiên Đại Lục.
Sáng hôm sau!
Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, trực tiếp kiểm tra sản phẩm phá của ngày hôm nay.
Sản phẩm phá của hôm nay: Bản Mệnh Tâm Hoả · Tử Lôi Huyền Hoả
Tử Lôi Huyền Hoả: Thực lực tăng lên, uy lực ngọn lửa cũng sẽ tiếp tục tăng lên, tăng lên đến cực hạn, nó có thể hoàn mỹ luyện hóa bất cứ linh thảo có phẩm chất gì!
???
Sao lại thế này?
Sao lại tới thêm một đạo Bản Mệnh Tâm Hoả?
Sau khi kiểm tra sản phẩm phá của ngày hôm nay, Diệp Phong cũng cảm thấy khó hiểu.
“Lãnh Vô Phong đã đổi nghề làm đầu bếp, nhưng dù sao thì hắn vẫn có nền tảng luyện đan, nếu như đưa Bản Mệnh Tâm Hoả này cho đối phương, đối phương thậm chí có thể đan bếp song tu, không tính là phá của.”
“Phệ Huyết Đường Lang hiện tại đã có một Bản Mệnh Tâm Hoả, sắp chuẩn bị bước vào con đường luyện đan, nếu lại cho đối phương thêm một Bản Mệnh Tâm Hoả cũng không tính là phá của.”
“Từ từ?”
Chương 188: Thương Lam Minh Viêm dùng để luyện đan, Tử Lôi Huyền Hoả dùng để nướng BBQ (2)Nghĩ vậy, Diệp Phong bỗng nhiên nở nụ cười, lúc trước đưa cho Phệ Huyết Đường Lang là bởi vì đối phương căn bản là không phải luyện đan yêu, nhưng hiện tại Phệ Huyết Đường Lang đã có một đạo Bản Mệnh Tâm Hoả cường đại, nếu như lại có thêm một Bản Mệnh Tâm Hoả thứ hai, căn bản là vô dụng, hoàn toàn chính là dư thừa, vậy chẳng phải thích hợp hay sao!
Vài phút sau.
“Chủ nhân, ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không?”
Thấy ánh mắt Diệp Phong lại giống như ngày hôm qua nhìn chằm chằm vào mình, Phệ Huyết Đường Lang bị dọa khóc, ngày hôm qua vừa soàn soạt xong chính mình, sáng sớm hôm nay lại muốn chuẩn bị ra tay với hắn sao?
Không thể quan tâm Lãnh Vô Phong hơn được sao?
Đừng dùng sức soàn soạt một con đại yêu như nó chứ!
“Soái Bức Huyết, đừng khẩn trương, ta chỉ là chuẩn bị dung hợp một Bản Mệnh Tâm Hỏa khác nữa cho ngươi mà thôi.”
Nhìn Phệ Huyết Đường Lang gần như muốn khóc, Diệp Phong cười giải thích.
Ngạch!
Nghe được lời này, Lãnh Vô Phong ở bên cạnh dùng tay che lại ngực xoay người sang một bên, trên mặt tràn ngập vẻ đau lòng.
Cho dù hắn đã đổi nghề làm đầu bếp, nhưng hắn thật sự rất đau lòng khi đối mặt với hành vi phá của phát rồ của Diệp Phong!
Một Bản Mệnh Tâm Hoả là đủ rồi, hai Bản Mệnh Tâm Hoả hoàn toàn chính là dư thừa a!
Nghĩ đến gia gia của mình đã phải mất hơn hai trăm năm, góp nhặt hàng chục loại ngọn lửa căn nguyên trong giới tự nhiên cùng với ngọn lửa căn nguyên đại yêu mới cô đọng ra một Bản Mệnh Tâm Hoả giả, nếu như để gia gia của hắn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ sống sờ sờ bị tức chết!
Mười phút sau, Phi Hành Linh Khí bay lên.
“Huyết ca, hiện tại ngươi đã có được hai loại Bản Mệnh Tâm Hoả cường đại, ngươi chuẩn bị sử dụng hai loại Bản Mệnh Tâm Hoả như thế nào?”
Lãnh Vô Phong tò mò hỏi Phệ Huyết Đường Lang đang ngồi trước mặt.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.”
“Thương Lam Minh Viêm dùng để luyện đan, Tử Lôi Huyền Hoả dùng để nướng BBQ!”
Nghe được lời này, trên mặt Lãnh Vô Phong cũng xuất hiện những vệt đen!
Bản Mệnh Tâm Hoả dùng để nướng BBQ, không cần biết những Luyện Đan Sư khác nhìn thấy sẽ có phản ứng gì, nhưng Hạ trưởng lão nhìn thấy tuyệt đối sẽ phát điên!
“Đại sư huynh, nếu như đêm nay tiếp tục lên đường thì sáng mai có thể đến Vạn Hoa Cốc, nếu nghỉ ngơi, chỉ sợ chạng vạng tối mai mới đến nơi.”
Kiểm tra bản đồ đường đi, Lãnh Vô Phong nói tình huống với Diệp Phong.
“Vẫn như cũ, toàn lực lên đường.”
Nghe được Lãnh Vô Phong nói, Diệp Phong cũng trực tiếp đưa ra quyết định.
Một phút sau.
“Đại sư huynh, lúc trước ngươi đã từng nói qua cùng thất tiên nữ chơi trò chơi nhỏ, các nàng rốt cuộc là ai, trò chơi nhỏ là trò chơi gì?”
Lãnh Vô Phong không kìm nổi tò mò, vẫn là lên tiếng hỏi Diệp Phong ở phía sau.
“Đừng hỏi!”
“Bằng không xe này sẽ không dừng lại được.”
Diệp Phong nở nụ cười khổ, hắn thật sự không nghĩ tới Lãnh Vô Phong sẽ có hứng thú với loại chuyện này, nhưng hắn không thể nói, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn!
Màn đêm buông xuống!
Diệp Phong quay lưng lại, tựa vào lưng Lãnh Vô Phong nghỉ ngơi.
Lại ngủ!
Thất tiên nữ rốt cuộc là ai?
Trò chơi nhỏ rốt cuộc là chơi trò gì?
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân chính khiến đại sư huynh mê ngủ?
Thấy Diệp Phong lại lần nữa nghỉ ngơi, sự tò mò của Lãnh Vô Phong đối với chuyện này càng ngày càng sâu.
……
Vạn Hoa Cốc!
“Sư tôn?”
“Hoa Ngữ Mộng, ngươi là cốc chủ Vạn Hoa Cốc, làm sao có thể tùy ý bái người khác làm sư phụ!”
“Đây không phải là hồ nháo sao!”
Đại tổ lão Chúc Băng Lam nhìn Hoa Ngữ Mộng trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận!
“Đại tổ lão, lúc đó ta đã nói rõ ràng cùng hắn, tuy rằng bái hắn làm sư phụ, nhưng là chỉ đại biểu cho cá nhân của ta, sẽ không ảnh hưởng đến Vạn Hoa Cốc!”
Hoa Ngữ Mộng nhìn Chúc Băng Lam đang vô cùng tức giận, cũng vội vàng giải thích.
“Trừ phi ngươi từ bỏ thân phận cốc chủ, nếu không thì sao có thể không ảnh hưởng đến Vạn Hoa Cốc!”
“Ta cũng là người nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, sao ngươi có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế.”
“Nếu như mọi việc đã đến nước này, không phải ngươi nói vị sư tôn kia của ngươi muốn lại đây sao, ta muốn nhìn hắn rốt cuộc là người nào, thế nhưng có thể làm ngươi cam tâm tình nguyện bái hắn làm sư phụ!”
Nhìn thấy tình hình này, Hoa Ngữ Mộng sợ rằng khi Diệp Phong đến đây sẽ xảy ra chuyện hiểu lầm, nàng vội vàng nhìn về phía Chúc Băng Lam, nói: “Đại tổ lão, ngươi hẳn là đã nghe nói về chuyện Hắc Ma Giáo bị huỷ diệt, thật không dám giấu giếm, là vị sư tôn kia của ta diệt!”
“Cái gì!”
Nghe được lời này, vẻ mặt Chúc Băng Lam bỗng nhiên thay đổi, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh sợ, rốt cuộc, cho dù là Vạn Hoa Cốc đem hết toàn lực tiêu diệt Hắc Ma giáo, vậy thì cũng phải trả một cái giá cực kỳ đáng sợ mới được!
“Tốt, chờ sau khi sư tôn của ngươi đến đây, ta sẽ không quá phận, nhưng chỉ cần những gì ngươi vừa nói là sự thật.”
Một người tiêu diệt Hắc Ma Giáo, chẳng lẽ là cường giả chịu qua chín đạo Thiên Đạo lôi kiếp phi thăng?
Nói xong, Chúc Băng Lam cũng là lâm vào trầm tư.
Sáng sớm hôm sau!
“Đại sư huynh, tỉnh tỉnh!”
“Chúng ta sắp đến Vạn Hoa Cốc!”
Lãnh Vô Phong lên tiếng nhắc nhở, thuần thục dùng khuỷu tay chạm vào Diệp Phong đang ở phía sau.
“Giấc ngủ này quá thoải mái!”
Diệp Phong duỗi eo, sau đó mới xoay người nhìn đến phía trước.
Hoa thơm chim hót, cây cối mọc thành từng cụm!
“Vạn Hoa Cốc thật sự không tồi, giống như thế ngoại đào nguyên.”
Diệp Phong không khỏi khen ngợi khi nhìn thấy Vạn Hoa Cốc từ xa.
Thế ngoại đào nguyên?
Nghe được lời này, Lãnh Vô Phong cùng Phệ Huyết Đường Lang một người một yêu đều không khỏi rùng mình, bọn họ rất muốn hỏi một câu, ngươi rốt cuộc có biết Vạn Hoa Cốc không!
“Đại sư huynh, ngươi không nên bị vẻ mỹ lệ bên ngoài Vạn Hoa Cốc lừa, dù sao đây cũng là độc cốc đệ nhất trên Đại Lục, chẳng sợ hiện tại đã xuống dốc, nhưng có tin đồn rằng Vạn Hoa Cốc ở hơn trăm năm trước từng độc chết một phi thăng đại lão, bởi vậy có thể thấy được, cho dù Vạn Hoa Cốc có xuống dốc cũng cực kỳ đáng sợ!”
Chương 189: Chứng khó khăn khi phá của của Hoa Ngữ Mộng đã trị xong rồiLãnh Vô Phong lúc này mới vội vàng kể những gì hắn biết về tình huống ở Vạn Hoa Cốc.
“Mạnh như vậy?”
Nghe được lời này, Diệp Phong không khỏi kinh ngạc, từ góc độ này, hắn thật sự đánh giá thấp Vạn Hoa Cốc!
……
“Sư tôn!”
Khi hai người một yêu đi đến trước Vạn Hoa Cốc, Hoa Ngữ Mộng đã đợi ở đây rất lâu.
“Đại đồ đệ, Vạn Hoa Cốc của các ngươi không có đại trận hộ cốc gì đó sao?”
Diệp Phong không quên mục đích đến đây, cho nên hắn không chuẩn bị buông tha bất luận cơ hội có thể phá của.
Đại đồ đệ?
Đại sư huynh thu đệ tử khi nào?
Lãnh Vô Phong ở bên cạnh nghe được lời này đều ngốc rớt!
“Thực lực của vị nữ tử này ở phía trên ta, chủ nhân thu nhận một vị đệ tử lợi hại như vậy khi nào?”
Phệ Huyết Đường Lang cũng hoảng hốt.
“Sư tôn, Vạn Hoa Cốc đã có truyền thừa mấy vạn năm, tất nhiên có hộ cốc đại trận cường đại, cho dù có phi thăng cường giả tiến đến, Vạn Hoa Cốc của chúng ta cũng không sợ hãi!”
Hoa Ngữ Mộng nói đến hộ cốc đại trận, trên mặt cũng hiện lên vẻ tự mãn kiêu ngạo.
“Vậy nếu là một đám phi thăng cường giả thì sao?”
Diệp Phong sau khi nghe lời này tiếp tục hỏi.
!!!
Một đám phi thăng cường giả?
Nhìn toàn bộ Huyền Thiên Đại Lục, có thể có bao nhiêu phi thăng cường giả áp chế tu vi chưa phi thăng, chẳng lẽ bọn họ còn có thể cùng đến tấn công Vạn Hoa Cốc của nàng sao?
“Sư tôn, điều này là không thực tế, không có khả năng sẽ có một đám phi thăng cường giả cùng nhau đến tấn công Vạn Hoa Cốc của ta.”
Hoa Ngữ Mộng có chút nói không nên lời, nhưng điều này cũng có nghĩa là hộ cốc đại trận không ngăn cản được sự tấn công của một đám phi thăng cường giả.
“Hệ thống, Vạn Hoa Cốc của đại đệ tử của ta không có trận pháp ngăn cản được một đám phi thăng cường giả, cuộc sống như vậy có phải quá khó khăn hay không!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt hành vi phá của, khen thưởng mười vạn điểm phá của, khen thưởng bản trận pháp bí điển siêu cấp Vạn Hoa Độc Linh Trận *1, khen thưởng Thiên Đạo Lệnh *1!”
Ha ha ha!
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Diệp Phong không khỏi cười phá lên.
“Hệ thống, ngươi nói ta khi trở về có nên tăng cường Tinh Hồn Tông một đợt hay không.”
Diệp Phong lúc này bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trực tiếp hỏi hệ thống.
“Đinh! Tinh Cực Tông cùng Tinh Hồn Tông chính là ngôi nhà của ký chủ ở dị giới, phương diện an toàn có ngàn ngàn vạn vạn quân dự bị phá của bảo hộ, ký chủ đừng lo!”
“Đinh! Hành vi phá của dưới dạng nhiệm vụ chỉ giới hạn trong việc phá của ở các thế lực của đệ tử ký chủ!”
“Đinh! Cải thiện tình trạng sống nghèo khó của tông môn nghèo khó này, còn cần ký chủ tự tay làm lấy, nỗ lực phá của, do đó đạt được vật tư cải thiện tông môn.”
Nghe được câu trả lời của hệ thống, Diệp Phong cũng không quá thất vọng, ngược lại lộ ra tươi cười, bởi vì hắn còn có thể phá của thêm một đợt, dù sao thì Thiên Cơ Các của đệ tử thứ hai cũng không phải một thế lực.
Từ từ!
Ngay lúc Diệp Phong chuẩn bị đem bản trận pháp bí điển siêu cấp Vạn Hoa Độc Linh Trận giao cho Hoa Ngữ Mộng , Diệp Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Đại đồ đệ, lúc trước khi ngươi rời đi khỏi Thiên Đạo chiến trường, ta đã cho ngươi một trăm triệu cực phẩm linh tinh cùng rất nhiều độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có, vài thứ kia là muốn để ngươi phá của, ngươi đã dùng như thế nào?”
Diệp Phong nghĩ đến chính mình đã nhận được một phần khen thưởng phá của từ Dạ Lăng Tuyết, nhưng đã lâu như vậy, hắn lại chưa từng nhận được khen thưởng phá của từ Hoa Ngữ Mộng.
“Sư tôn, ta, ta…”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Hoa Ngữ Mộng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Sư tôn, ta còn luyến tiếc!”
Cuối cùng, Hoa Ngữ Mộng vẫn là nói ra nguyên nhân, những thứ đó đều đều độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có, cho dù là Vạn Hoa Cốc cũng không lấy ra được, để nàng ngâm chân cùng ngâm tắm, nàng thật sự luyến tiếc!
Nghe Hoa Ngữ Mộng giải thích, Diệp Phong cũng không có lập tức trách cứ, ngược lại càng thêm trầm tư, làm sao để Hoa Ngữ Mộng đi đúng con đường phá của mới là chuyện quan trọng bây giờ.
“Hệ thống, bản trận pháp bí điển siêu cấp Vạn Hoa Độc Linh Trận này là ta đổi được từ việc thay đổi trận pháp Vạn Hoa Cốc, nếu như ta không thay đổi nó, hành vi phá của này có phải được xem là thất bại không, có phải thu hồi phần thưởng hay không?”
Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Phong trực tiếp hỏi hệ thống.
“Đinh! Phần thưởng do hệ thống đưa ra tuyệt đối sẽ không thu hồi, hệ thống không mất thể diện đến như vậy!”
“Đinh! Chỉ cần ký chủ đưa ra đề nghị cải thiện trạng thái sinh hoạt nghèo khó ở Vạn Hoa Cốc, hệ thống sẽ cho khen thưởng, giải quyết phần thưởng như thế nào tùy thuộc vào tâm trạng của ký chủ!”
Nghe được câu trả lời của hệ thống, Diệp Phong cũng bật cười, hắn hiểu được, hệ thống đang cố ý đưa khen thưởng cho hắn!
Nếu đã như vậy, Diệp Phong đã có cách trợ giúp Lạc Thiên Tuyết đi đúng con đường phá của.
“Đi thôi, trước tiên đưa ta đi gặp ba vị đại tổ lão kia.”
Hả?
Không có trách cứ!
Phản ứng của Diệp Phong có phần nằm ngoài dự đoán của Hoa Ngữ Mộng , mặc dù không biết trong lòng Diệp Phong đang nghĩ gì lúc này, nhưng Hoa Ngữ Mộng vẫn rất vui vẻ khi nghĩ đến việc cứu được độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có đó.
Khi đi sâu hơn vào Vạn Hoa Cốc, một đại điện ngàn hoa được xây dựng từ vô số cánh hoa đủ màu sắc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Sau khi tiến vào đại điện, ba gã lão phụ cũng xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Phong.
“Ngươi chính là sư tôn của Hoa Ngữ Mộng?”
Chúc Băng Lam nhìn Diệp Phong và hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không sai!”
Nghe câu trả lời của Diệp Phong, Chúc Băng Lam sửng sốt!
Nói tốt phi thăng cường giả đâu?
Tại sao lại biến thành nhược kê Thần Tàng Cảnh cửu trọng đỉnh?
Chẳng lẽ đối phương đang che giấu thực lực?
Trong lòng Chúc Băng Lam lúc này nghi hoặc không thôi.
“Đại đồ đệ, lấy một trăm cây Quỷ Mê Thảo đến đây!”
???
Chương 190: Đồ đệ của ngươi không thể phá của, ngươi tra tấn chúng ta làm gìNghe được lời này của Diệp Phong, tam đại tổ lão ở bên cạnh choáng váng.
Quỷ Mê Thảo?
Linh thảo độc tính trong truyền thuyết, ngoài ba vị cốc chủ trước của Vạn Hoa Cốc từng thấy ở Thiên Đạo chiến trường mấy vạn năm trước, mấy vạn năm sau sau vẫn chưa ai tìm được.
Chính là loại linh thảo độc tính trong truyền thuyết, hiện tại ngươi lại nói trong tay Hoa Ngữ Mộng có một trăm cây?
Mặc dù không biết Diệp Phong định làm gì, nhưng Hoa Ngữ Mộng vẫn lấy ra một trăm cây Quỷ Mê Thảo từ trong nhẫn không gian.
“Thật là Quỷ Mê Thảo!”
Sau khi Hoa Ngữ Mộng lấy ra Quỷ Mê Thảo, tam đại tổ lão lập tức kinh hô ra tiếng!
“Ba vị tổ lão, các ngươi có biết sai?”
Ngay khi tam đại tổ lão đang khiếp sợ trước một trăm cây Quỷ Mê Thảo, Diệp Phong đột nhiên lên tiếng chất vấn.
???
Biết sai?
Chúng ta làm gì?
Chúng ta có gì sai?
“Diệp Phong, cho dù ngươi thật sự là sư tôn của Hoa Ngữ Mộng, nhưng vẫn không có tư cách chất vấn chúng ta!”
“Hơn nữa, mặc kệ ngươi là vì chuyện gì, chúng ta tuyệt đối không sai!”
Sau khi sửng sốt, Chúc Băng Lam cũng nhìn về phía Diệp Phong với vẻ mặt không vui rồi nói.
“Vô Phong sư đệ, cắt toàn bộ một trăm cây Quỷ Mê Thảo này thành từng mảnh nhỏ đi!”
Nghe những lời của Chúc Băng Lam, Diệp Phong lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, nói thẳng với Lãnh Vô Phong đang ở bên cạnh.
“Không thể!”
Tam đại tổ lão nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó vội vàng lên tiếng ngăn lại!
“Đây là đồ của ta, ta muốn xử trí như thế nào còn không tới lượt ba vị tổ lão phát biểu ý kiến!”
“Vô Phong sư đệ, cắt!”
Nghe vậy, Lãnh Vô Phong hưng phấn lấy ra Độc Long Đao, trực tiếp cắt một trăm cây Quỷ Mê Thảo này!
Thấy một màn như vậy, lòng của tam đại tổ lão gần như tan nát, đây chính là độc linh thảo thất truyền mấy vạn năm, hơn nữa vẫn là một trăm cây, ngươi nói cắt liền cắt, còn ai có thể phá của được như ngươi!
“Đại đồ đệ, lấy một trăm cây Khô Hồn Chi ra đây!”
Nhìn một trăm cây Quỷ Mê Thảo bị cắt thành từng mảnh nhỏ, mặc dù Hoa Ngữ Mộng cực kỳ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng lấy ra một trăm cây Khô Hồn Chi.
“Ba vị tổ lão, các ngươi có biết sai?”
Diệp Phong lúc này nhìn về phía ba vị tổ lão đang đau khổ ở đối diện, lần nữa lên tiếng hỏi.
“Diệp Phong, cuối cùng ngươi muốn làm gì?”
“Chúng ta làm gì?”
“Chúng ta làm gì sai?”
Lại nghe thấy câu hỏi này, Chúc Băng Lam cũng tức giận trực tiếp hỏi lại.
“Vô Phong sư đệ, cắt!”
Điên rồi!
Nhìn thấy Lãnh Vô Phong lại lần nữa đưa tay chém xuống, dùng đao pháp thành thạo cắt nát toàn bộ một trăm cây Khô Hồn Chi hiếm có, tam đại tổ lão sắp phát điên!
“Đại đồ đệ, lại lấy thêm một trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa ra tới!”
Chết lặng!
Mặc dù Hoa Ngữ Mộng không biết Diệp Phong muốn làm gì, nhưng nhìn Quỷ Mê Thảo cùng Khô Hồn Chi bị phá nát, nàng đã hoàn toàn chết lặng, trực tiếp lấy ra một trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa từ trong nhẫn không gian.
“Ba vị tổ lão, các ngươi có biết sai?”
Diệp Phong lúc này không chê phiền, hắn nhìn về phía ba vị tổ lão đang gần như hỏng mất ở đối diện, lần nữa lên tiếng hỏi lại.
Sai! Sai! Sai!
Ngươi chỉ biết hỏi chúng ta có biết sai, vậy ngươi hãy nói chúng ta sai ở đâu a!
Ngươi không nói, chúng ta cũng không biết, sau đó ngươi liền tra tấn chúng ta bằng cách huỷ hoại độc linh thảo tại chỗ này?
“Sai rồi!”
“Đừng cắt, chúng ta biết sai rồi!”
Tuy rằng không biết sai chuyện gì, nhưng Chúc Băng Lam thật sự không thể chịu nổi nữa, bằng không một trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa hiếm có này cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Tốt, vậy ngươi nói xem sai ở đâu!”
Nghe được câu nói của Chúc Băng Lam, Diệp Phong tiếp tục nghiêm túc hỏi.
“Diệp Phong!”
“Ngươi không cần khinh người quá đáng!”
Khi Chúc Băng Lam nghe được lời này, nàng suýt nữa phun ra một ngụm máu, nàng chưa bao giờ phải chịu đựng những điều bất bình như vậy trong đời!
“Vô Phong sư đệ, tiếp tục cắt!”
Xong rồi!
Nhìn trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa cũng phải gặp nạn, tâm thái của tam đại tổ lão hoàn toàn chơi xong rồi!
“Đại đồ đệ, đem một trăm giọt Chước Hồn Linh Trúc Thuỷ ra đây!”
Còn có!
Nghe được lời này của Diệp Phong, tam đại tổ lão chấn động, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hoa Ngữ Mộng, bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ đến, trong tay Hoa Ngữ Mộng y thế nhưng có nhiều độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có như vậy!
“Ba vị lão tổ, các ngươi……”
Diệp Phong còn chưa kịp nói hết câu, Chúc Băng Lam hoảng sợ vội vàng ngắt lời: “Sai rồi, chúng ta cũng không biết mình sai ở đâu, dù sao chính là chúng ta sai rồi, ngươi đừng phá của nửa, ba lão gia hỏa chúng ta thật sự không thể chịu đựng được thêm!”
Nghe vậy, Diệp Phong lắc đầu, trực tiếp đổ một trăm giọt Chước Hồn Linh Trúc Thuỷ xuống đất.
“Những thứ này đều là ta đưa cho Hoa Ngữ Mộng dùng để phá của!”
“Ngâm chân cũng tốt, ngâm bồn tắm cũng thế!”
“Cho dù cầm đi nuôi nấng độc trùng cũng không thành vấn đề!”
“Nhưng nàng lại giữ lại toàn bộ, bởi vì nàng mắc chứng khó khăn phá của!”
Nghe vậy, Hoa Ngữ Mộng ở một bên thống khổ nói: “Sư tôn, ta thật sự làm không được, khi ta nghĩ đến việc phá huỷ những độc linh thảo cùng độc linh thủy này đó, trong lòng ta quặn đau như cắt, là đệ tử làm sư tôn thất vọng!”
“Có vấn đề liền giải quyết vấn đề, vi sư không trách ngươi!”
Nói xong, Diệp Phong nhìn về phía tam đại tổ lão, tiếp tục nói: “Lỗi của các ngươi là đã không giám sát đại đệ tử của ta phá của tốt!”
Khóc!
Nghe xong lời Diệp Phong nói, tam đại tổ lão muốn khóc chết tâm!
Đồ đệ của ngươi không thể phá của, ngươi tra tấn chúng ta làm gì!
“Ba vị tổ lão, các ngươi nghĩ xem, nếu đại đệ tử không nên thân này của ta không thể phá của, vậy thì những thứ tốt đó sẽ bị phá hủy!”
“Nhưng nếu nàng phá của, cho dù dùng những độc linh thảo này đó để ngâm chân, có phải các ngươi cũng có thể đi theo thoải mái đúng không?”
Hả?
Chương 191: Ngươi nhìn gì, nhìn ngươiNghe được lời này, tam đại tổ lão liếc nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ra!
Nhưng hiểu ra là hiểu ra, khó chịu vẫn là khó chịu!
Ngươi muốn ba lão gia hỏa chúng ta đốc xúc Hoa Ngữ Mộng phá của thì có thể nói thẳng, chúng ta nguyện ý làm công việc này!
“Đây là bản siêu cấp của Vạn Hoa Độc Linh Trận, đủ để ngăn cản một đám phi thăng cường giả cùng tấn công!”
“Các ngươi có thể cho rằng điều này không phải là sự thật!”
Nói xong, Diệp Phong liền ném trận pháp bí điển xuống đất, trực tiếp nói với Lãnh Vô Phong: “Tiếp tục cắt!”
“Đừng cắt!”
“Tin, chúng ta tin a!”
Nhìn thấy Lãnh Vô Phong lấy ra một con đao mới chuẩn bị xuống tay, Chúc Băng Lam nhanh chóng can ngăn.
Nhưng Lãnh Vô Phong thấy Diệp Phong không có phản ứng gì, liền cầm dao tiếp tục chém!
Không đủ!
Diệp Phong cảm thấy còn chưa đủ đả kích đối với tam đại tổ lão!
Nếu đã chuẩn bị lấy bại trị bại, vậy thì lúc này nhất định phải bại hoàn toàn mới được!
Tuy rằng bây giờ làm thế này đối với ba vị đại tổ lão là đả kích lớn, nhưng chỉ cần có thể đánh bại được Hoa Ngữ Mộng, về sau bọn họ mới có thể hạnh phúc!
“Hệ thống, đại đồ đệ của ta ở Vạn Hoa Cốc quá khổ, muốn tu luyện Vạn Độc Chi Thể cũng không gom đủ độc linh thảo, ta cảm thấy hẳn là nên cải thiện một chút.”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt hành vi phá của, khen thưởng mười vạn điểm phá của, khen thưởng vạn loại độc linh thảo để tu luyện Vạn Độc Chi Thể *100, khen thưởng Thiên Đạo Lệnh *2!”
Khi giọng nói của Diệp Phong rơi xuống, phần thưởng của hệ thống ngay lập tức được thêm vào!
“Vạn loại độc linh thảo cần cho việc tu luyện Vạn Độc Chi Thể!”
Sau khi tam đại tổ lão cùng Hoa Ngữ Mộng nhìn thấy Diệp Phong lấy ra 50 phân độc linh thảo hoàn chỉnh, tất cả đều kinh ngạc trợn tròn mắt!
Vạn Hoa Cốc hiện tại vì sao xuống dốc, còn không phải là bởi vì đã có gần vạn năm chưa xuất hiện cường giả có Vạn Độc Chi Thể!
“Cắt!”
Khi giọng nói của Diệp Phong rơi xuống, Lãnh Vô Phong lại lần nữa hưng phấn xuất đao, tuy rằng không biết những độc linh thảo này là gì, nhưng hắn biết đây nhất định là đồ tốt khi nhìn thấy biểu hiện của ba vị đại tổ lão Vạn Hoa Cốc ở đối diện, điều này khiến cho hắn càng cắt hưng phấn!
Nơi ở trong Vạn Hoa Cốc đều được dựng từ hệ thực vật độc bình thường, quá khổ!
Hầu hết các độc thảo được gieo trồng trong Vạn Hoa Cốc đều quá bình thường, quá nghèo!
Thậm chí trong Vạn Hoa Cốc đều không có độc đan tốt dành cho tu luyện, quá thảm!
……
Tiếp theo, Diệp Phong triển khai hành vi phá của cực kỳ bi thảm, không chỉ lần nữa nhận được 180 vạn điểm phá của, mà còn đạt được chín Thiên Đạo Lệnh!
Kỳ thật Diệp Phong còn có thể kích hoạt thêm rất nhiều hành vi phá của, ví dụ như đổi mới toàn bộ một đám nồi chén gáo bồn ẩn chứa khí linh cấp thấp ở Vạn Hoa Cốc, ví dụ như dựng một nhà tranh từ Kim Tàm Tinh Diệu Thạch.
Nhưng giữ những thứ này lại trong tay sẽ ảnh hưởng đến hành vi phá của sau này của hắn, xử lý phiền toán hơn độc linh thảo, độc đan một chút, quan trọng nhất chính là, hắn cảm giác hiện tại đã đủ đả kích đối với tam đại tổ.
Bên ngoài Vạn Hoa Cốc!
“Diệp thiếu đi thong thả, chứng khó phá của của đại đồ đệ ngài cứ giao cho chúng ta!”
“Đúng vậy, tất cả là do chúng ta lơ là không quan tâm đến cốc chủ, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng khiến cốc chủ phá của!”
“Đã đến lúc ba lão gia hỏa chúng ta cũng nên hoạt động gân cốt.”
Nhìn đám người Diệp Phong chuẩn bị rời đi, tam đại tổ lão cũng là vội vàng cam đoan, e sợ Diệp Phong lại lo lắng, bọn họ thật sự không chịu nổi hành vi phá của phát rồ của Diệp Phong!
“Soái Bức Huyết, chúng ta đi!”
Nghe được lời bảo đảm của ba vị đại tổ lão Vạn Hoa Cốc, Diệp Phong cũng ngồi trên Phi Hành Linh Khí, hắn hét to với Phệ Huyết Đường Lang ngồi phía trước.
Thật là đáng sợ!
Vì làm đại đệ tử của mình có thể phá của, đại sư huynh thật sự chơi quá lớn, không đi con đường bình thường lộ!
Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ hỏng mất của ba vị đại tổ lão Vạn Hoa Cốc, Lãnh Vô Phong không khỏi run rẩy, hắn đã không dám tưởng tượng sinh hoạt sau này của cốc chủ Vạn Hoa Cốc sẽ có bao nhiêu hạnh phúc!
“Đại sư huynh, tiếp theo chúng ta trở lại tông môn sao?”
Lãnh Vô Phong lúc này mới trực tiếp hỏi Diệp Phong.
Nói thật ra, hắn có chút không muốn lập tức vội vàng trở về tông môn, thật sự đi theo bên cạnh Diệp Phong quá mẹ nó kích thích!
“Trở lại tông môn, chỗ nào cũng không đi!”
Diệp Phong cũng không nóng nảy đi Thiên Cơ Các kiếm thêm, chủ yếu là vì hắn sợ khi đến Thiên Cơ Các, hắn thật sự lo lắng đệ tử thứ hai của mình sẽ bổ não bày ra một số cốt truyện kỳ quái.
“Lạc Thiên Tuyết, Lãnh Vô Phong, Ngũ Thiên Kiêu, Sở Tiêu Tiêu, Phệ Huyết Đường Lang, Cẩu Tử, Bạch Thiên Hồng, Hạ Thiên Vũ, La Khải, Sở Hồng Sơn, Tất Cương, Tiêu Trần, Kim Luân Đại Đế, cộng thêm cả ta cũng cần phải có mười tám khối Thiên Đạo Lệnh, mà ta hiện tại chỉ có chín khối Thiên Đạo Lệnh, cần tiếp tục nỗ lực đi kích hoạt hành vi phá của mới được!”
Bất tri bất giác, Diệp Phong cũng không ngờ rằng trong tông môn đã có nhiều người như vậy.
“Đúng rồi, hôm nay còn chưa xem sản phẩm phá của.”
Sản phẩm phá của hôm nay: Uẩn Hàm Vô Tình Kiếm Đạo Đích Hoạ *1
Uẩn Hàm Vô Tình Kiếm Đạo Đích Hoạ: Đúng như tên gọi, bức tranh này ẩn chứa Vô Tình Kiếm Ý cực kỳ cường đại, kiếm ý tàn nhẫn trong lĩnh vực kiếm!
Tranh?
Thế nhưng là một bức tranh ẩn chứa Vô Tình Kiếm Ý?
Nhìn thấy sản phẩm phá của ngày hôm nay, Diệp Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ kiếm ý tàn nhẫn trong bức tranh này đã đạt tới trình độ khủng bố nhất trong lĩnh vực kiếm thuật.
Tuy rằng Tử Vong Kiếm Ý của hắn hiện tại đã đạt Kiếm Tâm Chi Cảnh, nhưng trong tình huống bình thường, nếu muốn hiểu được cảnh giới kiếm ý, thật sự phải dựa vào thiên phú và cơ hội.
Trực tiếp ném?
Thiêu hủy?
Xé?
Chương 192: Ngươi nhìn gì, nhìn ngươi (2)Diệp Phong lúc này cũng chìm trong suy nghĩ, nhưng nghĩ không ra ai là người có thể áp dụng những phương thức phá của này, điều này khiến hắn có cảm giác phá của không triệt để, thậm chí là vô nghĩa.
Tới gần giữa trưa.
“Tạm thời không lên đường, vào thành nghỉ ngơi một chút.”
“Đến lúc đó các ngươi cũng đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, nhìn xem có cơ hội dùng đến bức tranh này hay không.”
Khi đi ngang qua một thị trấn, Diệp Phong nghĩ đến việc vào thị trấn để thử vận may, biết đâu lại tìm được cách hay phá của.
Cái gì gọi là chuyên nghiệp!
Cái này gọi là chuyên nghiệp!
Lãnh Vô Phong hiện tại càng thêm cảm giác được việc phá của không đơn giản, càng thêm kinh ngạc trước sự tận tâm và trình độ chuyên nghiệp của đại sư huynh đối với phương diện phá của!
……
Trên đường phố náo nhiệt, Diệp Phong thoải mái đi dạo, đã tốt muốn tốt hơn, hắn là thần phá của, tất nhiên sẽ quan tâm đến sự nghiệp của chính mình, nhưng nếu cùng ngày không tìm được cơ hội thích hợp, vậy thì hắn cũng chỉ có thể tùy ý dùng, dù sao hắn cũng không muốn bị trừ điểm phá của.
Xem xét hiện tại chính mình đã tích góp được hơn 500 vạn điểm phá của, hắn cảm thấy ngày mình đột phá đến Tử Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh không còn xa.
“Hả?”
Đúng lúc này, Diệp Phong phát hiện đối diện có một thanh niên lạnh nhạt đi tới, trong lòng nghĩ đến việc bên kia, ai ngờ đối phương lại đi bên trái, hắn đi sang bên phải, đối phương cũng liền đi theo bên phải, việc này khiến cho sắc mặt của hắn có chút khó coi.
“Ngươi nhìn gì!”
Sau khi hai người mặt đối mặt dừng lại, Diệp Phong phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào chính mình, hắn cũng không chút khách khí chất vấn.
“Nhìn ngươi!”
Thanh niên lạnh nhạt nghe Diệp Phong chất vấn, cũng là dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Diệp Phong gào lên.
Oan gia ngõ hẹp!
Đây là muốn nói chuyện với ta một chút?
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng nở nụ cười đùa giỡn, đã lâu không gặp phải thủ đoạn tình nguyện chết như vậy.
“Huynh đệ, ngươi tu luyện chính là Tử Vong Kiếm Ý phải không!”
“Ta vừa vặn có bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý, có hứng thú không, ta có thể bán cho ngươi với giá quy định!”
Ngay khi Diệp Phong đang hoàn toàn có hứng thú, đối phương bỗng nhiên nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mở áo choàng ra, lộ ra một gốc bức tranh, thấp giọng dò hỏi.
???
Mẹ nó, ngươi không cần làm loạn!
Ta đang chuẩn bị làm ngươi chết bầm, ngươi hiện tại lại đẩy mạnh tiêu thụ với ta?
“Huynh đệ, có hứng thú không, nói một câu.”
“Nếu ngươi không có hứng thú, ta đi tìm những người khác.”
Thanh niên lạnh nhạt lúc này có chút nôn nóng thúc giục.
“Có hứng thú!”
“Nhưng ta muốn kiểm tra hàng hoá trước.”
Diệp Phong lúc này cũng có hứng thú với người thanh niên lạnh nhạt, cũng giả vờ cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó thấp giọng nói ra suy nghĩ của mình.
“Theo ta đi!”
Thanh niên lạnh nhạt chỉnh lại chiếc áo choàng có cất giấu bức tranh, cùng Diệp Phong đi đến một nhà tửu lầu cách đó không xa.
Bên kia.
“Nghiệt đồ!”
“Nghiệt đồ a!”
“Thế nhưng lại trộm đi bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Khí của ta, nếu hắn dám bán giá thấp hơn so với tiền thưởng, lần này ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”
Một lão giả áo trắng với ánh mắt tràn đầy tức giận đang dùng hết sức lao về phía thị trấn cách đó không xa.
Trong phòng khách nhà tửu lầu.
Thế nhưng thật sự là Tử Vong Kiếm Ý!
Hơn nữa bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý này tuyệt đối đã đạt tới Kiếm Tâm Chi Cảnh!
Nhìn bức tranh trước mặt, Diệp Phong cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ trong tay đối phương thật sự có loại hàng tốt như thế này!
“Bức tranh này không tồi, ta mua, nói giá đi!”
Diệp Phong lúc này nhìn về phía thanh niên lạnh nhạt, trực tiếp hỏi.
“Bằng tiền thưởng là được!”
Khi thanh niên lạnh nhạt nghe được lời của Diệp Phong, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
???
Bằng tiền thưởng?
Một bức tranh ngưu bức như vậy, mà ngươi chỉ bán bằng giá tiền thưởng?
Mẹ nó, ngươi ở trước mặt thần phá của như ta ghê tởm với ai đâu!
Choáng váng!
Lại choáng váng!
Tiếp theo nhất định sẽ lộ ra vẻ khiếp sợ hỏi ta có phải sự thật hay không!
Sau đó lập tức chạy ra phòng khách và gọi cho ta một bàn đồ ăn rượu ngon, cuối cùng mang theo bức tranh rời đi trong tâm trạng phấn khích.
Nhìn Diệp Phong đang sững sờ tại chỗ, trong đầu Bạch Lỗi đã thuần thục suy nghĩ đến cốt truyện tiếp theo.
“Ngươi đang xem thường ta?”
Nhưng mà, khi nghe Diệp Phong chất vấn, Bạch Lỗi choáng váng!
Ta xem thường ngươi khi nào?
Hơn nữa, lúc này ngươi không nghĩ đến bức họa mà đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Huynh đệ, ta không hiểu ngươi có ý gì.”
Mang theo sự nghi hoặc, Bạch Lỗi cũng nhìn về phía Diệp Phong trực tiếp hỏi.
“Có ý gì?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta có ý gì?”
“Ngươi thật sự nghĩ ta mua không nổi bức tranh này sao?”
“Diệp Phong ta hiện tại nghèo đến mức chỉ có thừa tiền, nói cho ta biết giá thị trường của bức tranh này, ta sẽ trả giá gấp mười lần để mua nó!”
Thế nhưng có người dám phá của ở trước mặt hắn, cho dù Diệp Phong có dùng nhiều linh thạch hay linh tinh hơn nữa thì cũng cần thiết phải tìm lại danh dự!
……
Nghe được lời này, Bạch Lỗi toàn thân tê dại!
Thứ đồ vật dừng lại ở tiền thưởng là có thể mua được, ngươi một hai phải trả gấp mười lần mua tới, ngươi là bại gia tử sao!
Xoát!
Nghĩ vậy, Bạch Lỗi trực tiếp thu lại bức tranh trên bàn, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Diệp Phong, nói: “Ngươi có bệnh, nhưng ta không có dược, cho nên ta không bán tranh, tạm biệt!”
Nói xong, Bạch Lỗi trực tiếp xoay người đi đến cửa phòng.
Rầm!
Nhưng mà, vừa mới mở cửa ra, một thanh niên tuấn tú mặc áo choàng trắng xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời trên cổ của hắn còn xuất hiện thêm một cánh tay Đường Lang sắc bén, khiến hắn kinh hãi nuốt nước miếng.
“Trở về!”
“Tốt!”
Bạch Lỗi bước vào phòng với vẻ xấu hổ, còn Phệ Huyết Đường Lang bên ngoài cửa cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chương 193: Ta họ Bạch, xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạch“Diệp thiếu, hay là ta tặng bức tranh này lại cho ngươi đi, ta thật sự không biết giá trị thị trường của nó!”
“Thật ra ta đã trộm bức họa này từ sư phụ của ta, chỉ là muốn đổi tiền thưởng, sư phụ của ta mỗi ngày đều bắt ta nghiên cứu Hoạ Đạo, nhưng ta căn bản không thích, chỉ muốn làm thế này để có thể bị sư tôn trục xuất sư môn, ai ngờ lão nhân kia thật sự có thể chịu nổi, ta đều trộm bán đi mười mấy bức họa, thế nhưng còn giữ ta lại!”
Sợ rằng Diệp Phong không tin những gì mình nói, Bạch Lỗi cũng đã nói ra một số tình hình thực tế của mình.
“Không biết giá thị trường?”
Tuy nhiên, Diệp Phong hoàn toàn không có hứng thú với tình huống của Bạch Lỗi, nhưng hắn hôm nay nhất định phải lấy phương thức phá của mua được bức tranh này, mặc kệ đối phương có nguyên nhân gì, thân là thần phá của, làm sao có thể để người khác giẫm lên đầu mình bằng việc phá của!
Từ từ!
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới bức họa ẩn chứa Vô Tình Kiếm Ý kia.
Dùng một bức tranh Kiếm Chi Pháp Tắc đổi một bức tranh Kiếm Tâm Chi Cảnh, đây không phải là phá của rồi sao!
Còn có thể lấy lại được thể diện của thần phá của, lại có thể đưa ra sản phẩm phá của ngày hôm nay, một hòn đá ném trúng hai con chim!
“Nếu như ngươi cũng không biết giá trị trường bức tranh này, vậy thì chúng ta đổi tranh cho nhau là tốt nhất.”
Nói xong, Diệp Phong lấy ra bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý từ không gian hệ thống, sau đó ném cho Bạch Lỗi.
“Tại sao bức tranh này xấu xí như vậy?”
Nhưng mà, sau khi Diệp Phong nghe Bạch Lỗi đánh giá bức tranh của chính mình, cả người đều sợ ngây người!
Mẹ nó, xấu hay không xấu là vấn đề sao?
Nơi đó có ẩn chứa Kiếm Chi Pháp Tắc Vô Tình Kiếm Ý a!
Ngươi nghiên cứu Hoạ Đạo đều nghiên cứu đến thân cẩu đi, không phát hiện ra một chút nào sao?
Diệp Phong nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Bạch Lỗi, tuy rằng thành công ném đi bức tranh, nhưng hắn thật sự muốn cướp trở về!
“Chủ nhân, có một tên cường giả mạnh hơn ta nhanh chóng xông về phía bên này, hơi thở của đối phương đã tỏa định trong căn phòng cho khách của ngươi, có muốn ta dùng Cửu Long Phần Thiên Đỉnh giải quyết đối phương trước không.”
Đúng lúc này, giọng của Phệ Huyết Đường Lang đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.
“Không cần!”
“Trước tiên ngươi mở một gian phòng khách bên cạnh đi, đối phương hẳn là hướng đến tên bán tranh này.”
Bùm!
Một lát sau, một lão giả áo choàng trắng đạp cửa sải bước đi vào, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Bạch Lỗi.
“Bạch Lỗi, nghiệt đồ nhà ngươi, tranh của ta đâu!”
Nhìn Bạch Lỗi không sợ hãi, lão giả tức giận hét to lên.
“Bại hoại?”
“Huynh đệ, khi ngươi sinh ra có phải đắc tội với cha mẹ ngươi hay không, bằng không tại sao lại đặt cho ngươi một cái tên vang dội như vậy?”
Nghe xong lời của lão giả, Diệp Phong cũng nhìn Bạch Lỗi với vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ, lớn tiếng hỏi.
Con mẹ nó, sinh ra đã đắc tội cha mẹ!
“Ta họ Bạch, xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạch!”
“Ta gọi là Bạch Lỗi, không phải là bại hoại!”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, nhìn thấy bộ dạng cực kỳ nghiêm túc của Diệp Phong, trong lòng Bạch Lỗi cùng cực kỳ tức giận!
“Sư tôn, hôm nay ngươi đừng hòng răn dạy ta!”
“Lần này ta không đổi tranh của ngươi lấy rượu, mà là trao đổi một bức tranh với vị huynh đệ này!”
Sau khi giải thích rõ ràng tên của mình, Bạch Lỗi lúc này mới nhìn về phía lão giả, lắc lắc bức tranh xấu xí đã được cuộn lại trong tay mình, vẻ mặt đắc ý lên tiếng nói.
“Ngươi, bại gia tử nhà ngươi!”
“Ngươi có biết bức tranh có ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý kia của ta chính là Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý!”
“Ngươi có biết lúc trước vì hoàn thành bức tranh này, ta đã phải trả ra bao nhiêu đại giới mới có thể khiến tên cường giả Kiếm Tu kia để ta quan sát hắn suốt bảy ngày bảy đêm mới hoàn thành bức tranh này!”
Diệp Phong ở bên nghe được lời răn dạy của lão nhân đối với Bạch Lỗi, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, bại gia tử chính là danh hiệu độc quyền của hắn a!
“Vị tiểu hữu này, tên đệ tử này của ta nông cạn, cho dù là bức tranh Tử Vong Kiếm Ý này thì phải có sự trợ của ta hắn mới có thể cảm thụ một vài, hơn nữa tiểu hữu tuổi trẻ tài cao, từng này tuổi đã có thể có được Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý, bức tranh này đối với ngươi thật ra không có ích lợi gì.”
Răn dạy Bạch Lỗi xong, lão giả lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười nhìn về phía Diệp Phong thương lượng.
Đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ trước Tử Vong Kiếm Ý của Diệp Phong, tuổi trẻ như thế đã có được Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý, đằng sau loại thiên tài yêu nghiệt như thế này tuyệt đối có một thế lực cường đại.
Chính vì mối quan tâm này mà lão giả chỉ có thể cố gắng lấy lại bức tranh của mình bằng giọng điệu thương lượng.
“Trách không được tên nhị hóa kia không phát hiện được bức tranh Vô Tình Kiếm Ý của ta, hoá ra là phế vật!”
Nghe lão giả nói, Diệp Phong cũng lập tức hiểu ra.
“Tiền bối, thật là ngượng ngùng, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành.”
Nói xong, Diệp Phong cầm lấy bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý trên bàn, trực tiếp xé đôi nó trước mặt lão giả cùng Bạch Lỗi.
“Hoạ Đạo tu sĩ trong thế giới này có chút nghèo a, một bức tranh cấp cao như vậy lại dùng loại giấy bình thường như vậy, ta cũng chưa dùng nhiều sức đã nát rồi, cảm giác giống như làm trò cười!”
Nhìn bức tranh bị xé làm đôi, Diệp Phong không khỏi than thở.
Diệp Phong làm sao có thể biết được tuy rằng những bức tranh này có thể dung hợp vào quan niệm nghệ thuật rất mỏng manh, nhưng chúng nó lại cực kỳ trân quý, chế tạo ra cũng cực kỳ phức tạp và khó khăn, mỗi khi bức tranh hoàn thành sẽ có một khung ảnh lồng kính đặc biệt để bảo vệ, tuy rằng Bạch Lỗi trộm bức tranh ra ngoài, nhưng một chút lương tâm trong lòng đã khiến hắn để lại khung ảnh lồng kính cho sư tôn của mình.
Chương 194: Nói trước, ta cũng không muốn nhị hoá này“Huỷ hoại!”
“Đây cũng là tên bại gia tử!”
“Bức tranh này chính là một trong năm bức tranh ta yêu thích nhất a!”
Nhìn bức tranh bị xé làm đôi trên mặt đất, La Thành khóc đến chết đi sống lại.
Hô!
Sau khi cố gắng bình tĩnh, La Thành lúc này mới nhìn về phía Bạch Lỗi, nói: “Đưa bức tranh trong tay ngươi cho ta xem.”
Bùm!
Khi Bạch Lỗi mở ra hoàn toàn bức tranh, một cổ Vô Tình Kiếm Ý bá đạo từ bóng dáng kiếm khách trong bức tranh ầm ầm bùng nổ!
Tại thời khắc này!
La Thành hoảng sợ phát hiện Vô Tình Kiếm Ý khủng bố này thế muốn chặt đứt toàn bộ thất tình lục dục của hắn!
Xé kéo!
Khi âm thanh bức tranh bị xé toạc vang lên, La Thành ngay lập tức thanh tỉnh từ trong ý cảnh vô tận hoảng sợ kia!
Kiếm Chi Pháp Tắc!
Vô Tình Kiếm Đạo!
La Thành phục hồi lại tinh thần cũng biết được chỗ khủng bố của bức tranh này!
Từ từ!
Đúng lúc này, La Thành nhìn bức tranh bị xé làm đôi, sau đó lại nhìn khuôn mặt không sao cả của Bạch Lỗi, lúc này hắn mới cảm thấy trái tim mình muốn tan nát!
Tên nhị hóa này thế nhưng xé bức tranh của ta?
Ta xé một bức Kiếm Tâm Chi Cảnh, ngươi trở tay liền xé một bức Kiếm Chi Lĩnh Vực, ngươi đây là một hai phải ganh đua cao thấp cùng ta?
Diệp Phong ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng tức giận đến mức thật sự muốn dùng Huỷ Diệt Thần Mâu tiễn đưa đối phương về nhà!
“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành sản phẩm phá của ngày hôm nay, khen thưởng một ngàn điểm phá của, khen thưởng mảnh vỡ Hoạ Đạo Cảm Ngộ *10000!”
Ngay khi Diệp Phong đang vô cùng tức giận, tiếng nhắc nhở của hệ thống đột ngột vang lên.
“Bại hoại… Không phải, Bạch Lỗi, ngươi có biết người khác đều gọi ta là gì không?”
Diệp Phong nhìn thấy phần thưởng đặc biệt của hệ thống đưa ra, cảm thấy đã đến lúc phải báo thù, dám phá của ở trước mặt thần phá của, không cho ngươi xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục!
“Xưng hô ngươi thế nào?”
Bạch Lỗi nghe thấy câu hỏi kỳ lạ của Diệp Phong, cũng tò mò hỏi.
“Bại gia tử!”
“Toàn bộ những người quen biết ta đều gọi ta là bại gia tử, thậm chí còn sẵn sàng gọi ta là tên bại gia tử mạnh nhất, chưa có ai dám phá của ở trước mặt ta, nhưng ngươi làm được, còn đánh liên vào mặt ta, cho nên, ta cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục chơi!”
Diệp Phong nhìn Bạch Lỗi, nghiêm túc lên tiếng nói.
Này! Này! Này!
Hai người các ngươi có phải điên rồi không!
Sao nào, vẫn cảm thấy vinh quang khi chính mình là tên bại gia tử?
Nghe được lời nói của Diệp Phong, La Thành tức giận muốn phát điên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, danh hiệu bại gia tử này thế nhưng còn bị tranh giành khốc liệt như vậy!
“Diệp Phong huynh, ngươi không thể so với ta!”
“Ta có một vị sư tôn cho phép ta tùy ý phá của, ngươi có không?”
“Ta có thể tùy tay lấy một bức tranh trân quý ra phá của, ngươi có thể sao?”
“Ngay cả bức tranh xấu xí này của ngươi, sư tôn của ta dùng miệng bên dưới đều có thể vẽ tốt hơn thứ này!”
Bùm!
Nghe vậy, La Thành ở một bên đá Bạch Lỗi xuống đất, mặt đầy vạch đen, giận dữ hét lên: “Mẹ nó, ai dùng miệng dưới vẽ tranh, phá huỷ tranh của ta không nói, thế nhưng còn dám hủy hoại danh dự của ta, có tin hay không, sau khi trở về ta sẽ dùng cọ vẽ chặn kín miệng ngươi! "
Nói đến đây, La Thành tức giận tiếp tục nói: “Làm ngươi nghiên cứu Hoạ Đạo đàng hoàng ngươi không nghe, ngươi có biết rằng tất cả những bức tranh ta vẽ trong đời cũng không bằng bức tranh ngươi vừa xé, ngươi có tư cách gì cùng người ta đua phá của!”
“Vậy thì sao!”
“Mặc kệ bức tranh này quý như thế nào, hắn không dám xé, nhưng ta dám xé, bàn về phá của, phải là Bạch Lỗi ta!”
Tuy rằng hoảng sợ trước bức tranh của Diệp Phong, nhưng không khí đã đến mức này, làm sao hắn có thể nhận thua cho được!
“Có ý tứ!”
“Ngươi thành công khơi dậy khát vọng chiến thắng của ta!”
Nói xong, Diệp Phong liền mang theo vẻ nghiền ngẫm, trực tiếp lấy ra một vạn mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ từ trong nhẫn không gian!
Choáng váng!
Nhìn một vạn mảnh nhỏ tản ra hơi thở Hoạ Đạo, La Thành cùng Bạch Lỗi đều chết lặng tại chỗ.
Cho dù Bạch Lỗi không thích Hoạ Đạo, nhưng đã đi theo sư tôn hơn mười năm, hắn vô cùng rõ ràng mảnh nhỏ Đạo Hoạ này có bao nhiêu trân quý!
“Soái Bức Huyết, đè hắn lại cho lão tử!”
“Hôm nay lão tử phải cho hắn biết, cái gì gọi là chân chính phá của!”
Bùm!
Khi giọng nói của Diệp Phong rơi xuống, Phệ Huyết Đường Lang ở phòng bên cạnh dùng Thiên Cấp Lô Đỉnh trong tay đập nát vách tường, kiêu ngạo nện bước đi tới.
“Từ từ!”
“Đại ca, đại ca ta sai rồi!”
“Ngươi là đệ nhất bại gia tử, ta cam nguyện làm lão nhị được chưa!”
“Sư tôn, cứu ta, tên bại gia tử này muốn dung hợp mảnh nhỏ Hoạ Đạo với ta, ta không cần, ta không cần a!”
Nhìn Bạch Lỗi bị Phệ Huyết Đường Lang đè xuống, rồi lại bị Diệp Phong dung hợp từng mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, La Thành đã hoàn toàn chết lặng!
Một trăm mảnh!
Không, chỉ cần 50 mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, hắn liền nguyện ý dốc lòng hết tất cả!
Suốt một vạn mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, toàn bộ đều cho một người cực kỳ chán ghét Hoạ Đạo, lần đầu tiên La Thành cảm nhận được cảm giác áp bách bại gia tử mang đến!
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một kẻ phá của lại có thể mang đến cho hắn cảm giác áp bách đáng sợ như vậy!
Một lát sau.
Bạch Lỗi ngồi sụp xuống đất, cảm thấy cuộc sống của mình phút chốc trở nên xám xịt.
Suốt một vạn mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, chỉ cần thần hồn của hắn đủ cường đại, chỉ cần hắn liên tục mài dũa nâng cao họa kỹ, chỉ cần cho hắn một đối tượng thích hợp quan sát, việc vẽ ra bức tranh ẩn chứa lĩnh vực dễ dàng giống như lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay!
“Diệp ca, chẳng qua chỉ là một cái hư danh thôi, ngươi có cần phải phá của như vậy không!”
“Ta căn bản không thích Hoạ Đạo, tại sao ngươi lại tra tấn ta như thế này!"
Sau một hồi im lặng, Bạch Lỗi cuối cùng mới nhìn về phía Diệp Phong đang đắc ý khóc lóc kể lể.
“Hư danh?”
Chương 195: Nói trước, ta cũng không muốn nhị hoá này (2)Nghĩ vậy, Diệp Phong bỗng nhiên nở nụ cười, lúc trước đưa cho Phệ Huyết Đường Lang là bởi vì đối phương căn bản là không phải luyện đan yêu, nhưng hiện tại Phệ Huyết Đường Lang đã có một đạo Bản Mệnh Tâm Hoả cường đại, nếu như lại có thêm một Bản Mệnh Tâm Hoả thứ hai, căn bản là vô dụng, hoàn toàn chính là dư thừa, vậy chẳng phải thích hợp hay sao!
Vài phút sau.
“Chủ nhân, ngươi có thể đừng nhìn ta như vậy được không?”
Thấy ánh mắt Diệp Phong lại giống như ngày hôm qua nhìn chằm chằm vào mình, Phệ Huyết Đường Lang bị dọa khóc, ngày hôm qua vừa soàn soạt xong chính mình, sáng sớm hôm nay lại muốn chuẩn bị ra tay với hắn sao?
Không thể quan tâm Lãnh Vô Phong hơn được sao?
Đừng dùng sức soàn soạt một con đại yêu như nó chứ!
“Soái Bức Huyết, đừng khẩn trương, ta chỉ là chuẩn bị dung hợp một Bản Mệnh Tâm Hỏa khác nữa cho ngươi mà thôi.”
Nhìn Phệ Huyết Đường Lang gần như muốn khóc, Diệp Phong cười giải thích.
Ngạch!
Nghe được lời này, Lãnh Vô Phong ở bên cạnh dùng tay che lại ngực xoay người sang một bên, trên mặt tràn ngập vẻ đau lòng.
Cho dù hắn đã đổi nghề làm đầu bếp, nhưng hắn thật sự rất đau lòng khi đối mặt với hành vi phá của phát rồ của Diệp Phong!
Một Bản Mệnh Tâm Hoả là đủ rồi, hai Bản Mệnh Tâm Hoả hoàn toàn chính là dư thừa a!
Nghĩ đến gia gia của mình đã phải mất hơn hai trăm năm, góp nhặt hàng chục loại ngọn lửa căn nguyên trong giới tự nhiên cùng với ngọn lửa căn nguyên đại yêu mới cô đọng ra một Bản Mệnh Tâm Hoả giả, nếu như để gia gia của hắn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ sống sờ sờ bị tức chết!
Mười phút sau, Phi Hành Linh Khí bay lên.
“Huyết ca, hiện tại ngươi đã có được hai loại Bản Mệnh Tâm Hoả cường đại, ngươi chuẩn bị sử dụng hai loại Bản Mệnh Tâm Hoả như thế nào?”
Lãnh Vô Phong tò mò hỏi Phệ Huyết Đường Lang đang ngồi trước mặt.
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.”
“Thương Lam Minh Viêm dùng để luyện đan, Tử Lôi Huyền Hoả dùng để nướng BBQ!”
Nghe được lời này, trên mặt Lãnh Vô Phong cũng xuất hiện những vệt đen!
Bản Mệnh Tâm Hoả dùng để nướng BBQ, không cần biết những Luyện Đan Sư khác nhìn thấy sẽ có phản ứng gì, nhưng Hạ trưởng lão nhìn thấy tuyệt đối sẽ phát điên!
“Đại sư huynh, nếu như đêm nay tiếp tục lên đường thì sáng mai có thể đến Vạn Hoa Cốc, nếu nghỉ ngơi, chỉ sợ chạng vạng tối mai mới đến nơi.”
Kiểm tra bản đồ đường đi, Lãnh Vô Phong nói tình huống với Diệp Phong.
“Vẫn như cũ, toàn lực lên đường.”
Nghe được Lãnh Vô Phong nói, Diệp Phong cũng trực tiếp đưa ra quyết định.
Một phút sau.
“Đại sư huynh, lúc trước ngươi đã từng nói qua cùng thất tiên nữ chơi trò chơi nhỏ, các nàng rốt cuộc là ai, trò chơi nhỏ là trò chơi gì?”
Lãnh Vô Phong không kìm nổi tò mò, vẫn là lên tiếng hỏi Diệp Phong ở phía sau.
“Đừng hỏi!”
“Bằng không xe này sẽ không dừng lại được.”
Diệp Phong nở nụ cười khổ, hắn thật sự không nghĩ tới Lãnh Vô Phong sẽ có hứng thú với loại chuyện này, nhưng hắn không thể nói, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn!
Màn đêm buông xuống!
Diệp Phong quay lưng lại, tựa vào lưng Lãnh Vô Phong nghỉ ngơi.
Lại ngủ!
Thất tiên nữ rốt cuộc là ai?
Trò chơi nhỏ rốt cuộc là chơi trò gì?
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân chính khiến đại sư huynh mê ngủ?
Thấy Diệp Phong lại lần nữa nghỉ ngơi, sự tò mò của Lãnh Vô Phong đối với chuyện này càng ngày càng sâu.
……
Vạn Hoa Cốc!
“Sư tôn?”
“Hoa Ngữ Mộng, ngươi là cốc chủ Vạn Hoa Cốc, làm sao có thể tùy ý bái người khác làm sư phụ!”
“Đây không phải là hồ nháo sao!”
Đại tổ lão Chúc Băng Lam nhìn Hoa Ngữ Mộng trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận!
“Đại tổ lão, lúc đó ta đã nói rõ ràng cùng hắn, tuy rằng bái hắn làm sư phụ, nhưng là chỉ đại biểu cho cá nhân của ta, sẽ không ảnh hưởng đến Vạn Hoa Cốc!”
Hoa Ngữ Mộng nhìn Chúc Băng Lam đang vô cùng tức giận, cũng vội vàng giải thích.
“Trừ phi ngươi từ bỏ thân phận cốc chủ, nếu không thì sao có thể không ảnh hưởng đến Vạn Hoa Cốc!”
“Ta cũng là người nhìn ngươi từ nhỏ lớn lên, sao ngươi có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế.”
“Nếu như mọi việc đã đến nước này, không phải ngươi nói vị sư tôn kia của ngươi muốn lại đây sao, ta muốn nhìn hắn rốt cuộc là người nào, thế nhưng có thể làm ngươi cam tâm tình nguyện bái hắn làm sư phụ!”
Nhìn thấy tình hình này, Hoa Ngữ Mộng sợ rằng khi Diệp Phong đến đây sẽ xảy ra chuyện hiểu lầm, nàng vội vàng nhìn về phía Chúc Băng Lam, nói: “Đại tổ lão, ngươi hẳn là đã nghe nói về chuyện Hắc Ma Giáo bị huỷ diệt, thật không dám giấu giếm, là vị sư tôn kia của ta diệt!”
“Cái gì!”
Nghe được lời này, vẻ mặt Chúc Băng Lam bỗng nhiên thay đổi, trong mắt còn hiện lên vẻ kinh sợ, rốt cuộc, cho dù là Vạn Hoa Cốc đem hết toàn lực tiêu diệt Hắc Ma giáo, vậy thì cũng phải trả một cái giá cực kỳ đáng sợ mới được!
“Tốt, chờ sau khi sư tôn của ngươi đến đây, ta sẽ không quá phận, nhưng chỉ cần những gì ngươi vừa nói là sự thật.”
Một người tiêu diệt Hắc Ma Giáo, chẳng lẽ là cường giả chịu qua chín đạo Thiên Đạo lôi kiếp phi thăng?
Nói xong, Chúc Băng Lam cũng là lâm vào trầm tư.
Sáng sớm hôm sau!
“Đại sư huynh, tỉnh tỉnh!”
“Chúng ta sắp đến Vạn Hoa Cốc!”
Lãnh Vô Phong lên tiếng nhắc nhở, thuần thục dùng khuỷu tay chạm vào Diệp Phong đang ở phía sau.
“Giấc ngủ này quá thoải mái!”
Diệp Phong duỗi eo, sau đó mới xoay người nhìn đến phía trước.
Hoa thơm chim hót, cây cối mọc thành từng cụm!
“Vạn Hoa Cốc thật sự không tồi, giống như thế ngoại đào nguyên.”
Diệp Phong không khỏi khen ngợi khi nhìn thấy Vạn Hoa Cốc từ xa.
Thế ngoại đào nguyên?
Nghe được lời này, Lãnh Vô Phong cùng Phệ Huyết Đường Lang một người một yêu đều không khỏi rùng mình, bọn họ rất muốn hỏi một câu, ngươi rốt cuộc có biết Vạn Hoa Cốc không!
“Đại sư huynh, ngươi không nên bị vẻ mỹ lệ bên ngoài Vạn Hoa Cốc lừa, dù sao đây cũng là độc cốc đệ nhất trên Đại Lục, chẳng sợ hiện tại đã xuống dốc, nhưng có tin đồn rằng Vạn Hoa Cốc ở hơn trăm năm trước từng độc chết một phi thăng đại lão, bởi vậy có thể thấy được, cho dù Vạn Hoa Cốc có xuống dốc cũng cực kỳ đáng sợ!”
Chương 196: Chứng khó khăn khi phá của của Hoa Ngữ Mộng đã trị xong rồiLãnh Vô Phong lúc này mới vội vàng kể những gì hắn biết về tình huống ở Vạn Hoa Cốc.
“Mạnh như vậy?”
Nghe được lời này, Diệp Phong không khỏi kinh ngạc, từ góc độ này, hắn thật sự đánh giá thấp Vạn Hoa Cốc!
……
“Sư tôn!”
Khi hai người một yêu đi đến trước Vạn Hoa Cốc, Hoa Ngữ Mộng đã đợi ở đây rất lâu.
“Đại đồ đệ, Vạn Hoa Cốc của các ngươi không có đại trận hộ cốc gì đó sao?”
Diệp Phong không quên mục đích đến đây, cho nên hắn không chuẩn bị buông tha bất luận cơ hội có thể phá của.
Đại đồ đệ?
Đại sư huynh thu đệ tử khi nào?
Lãnh Vô Phong ở bên cạnh nghe được lời này đều ngốc rớt!
“Thực lực của vị nữ tử này ở phía trên ta, chủ nhân thu nhận một vị đệ tử lợi hại như vậy khi nào?”
Phệ Huyết Đường Lang cũng hoảng hốt.
“Sư tôn, Vạn Hoa Cốc đã có truyền thừa mấy vạn năm, tất nhiên có hộ cốc đại trận cường đại, cho dù có phi thăng cường giả tiến đến, Vạn Hoa Cốc của chúng ta cũng không sợ hãi!”
Hoa Ngữ Mộng nói đến hộ cốc đại trận, trên mặt cũng hiện lên vẻ tự mãn kiêu ngạo.
“Vậy nếu là một đám phi thăng cường giả thì sao?”
Diệp Phong sau khi nghe lời này tiếp tục hỏi.
!!!
Một đám phi thăng cường giả?
Nhìn toàn bộ Huyền Thiên Đại Lục, có thể có bao nhiêu phi thăng cường giả áp chế tu vi chưa phi thăng, chẳng lẽ bọn họ còn có thể cùng đến tấn công Vạn Hoa Cốc của nàng sao?
“Sư tôn, điều này là không thực tế, không có khả năng sẽ có một đám phi thăng cường giả cùng nhau đến tấn công Vạn Hoa Cốc của ta.”
Hoa Ngữ Mộng có chút nói không nên lời, nhưng điều này cũng có nghĩa là hộ cốc đại trận không ngăn cản được sự tấn công của một đám phi thăng cường giả.
“Hệ thống, Vạn Hoa Cốc của đại đệ tử của ta không có trận pháp ngăn cản được một đám phi thăng cường giả, cuộc sống như vậy có phải quá khó khăn hay không!”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt hành vi phá của, khen thưởng mười vạn điểm phá của, khen thưởng bản trận pháp bí điển siêu cấp Vạn Hoa Độc Linh Trận *1, khen thưởng Thiên Đạo Lệnh *1!”
Ha ha ha!
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Diệp Phong không khỏi cười phá lên.
“Hệ thống, ngươi nói ta khi trở về có nên tăng cường Tinh Hồn Tông một đợt hay không.”
Diệp Phong lúc này bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trực tiếp hỏi hệ thống.
“Đinh! Tinh Cực Tông cùng Tinh Hồn Tông chính là ngôi nhà của ký chủ ở dị giới, phương diện an toàn có ngàn ngàn vạn vạn quân dự bị phá của bảo hộ, ký chủ đừng lo!”
“Đinh! Hành vi phá của dưới dạng nhiệm vụ chỉ giới hạn trong việc phá của ở các thế lực của đệ tử ký chủ!”
“Đinh! Cải thiện tình trạng sống nghèo khó của tông môn nghèo khó này, còn cần ký chủ tự tay làm lấy, nỗ lực phá của, do đó đạt được vật tư cải thiện tông môn.”
Nghe được câu trả lời của hệ thống, Diệp Phong cũng không quá thất vọng, ngược lại lộ ra tươi cười, bởi vì hắn còn có thể phá của thêm một đợt, dù sao thì Thiên Cơ Các của đệ tử thứ hai cũng không phải một thế lực.
Từ từ!
Ngay lúc Diệp Phong chuẩn bị đem bản trận pháp bí điển siêu cấp Vạn Hoa Độc Linh Trận giao cho Hoa Ngữ Mộng , Diệp Phong đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Đại đồ đệ, lúc trước khi ngươi rời đi khỏi Thiên Đạo chiến trường, ta đã cho ngươi một trăm triệu cực phẩm linh tinh cùng rất nhiều độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có, vài thứ kia là muốn để ngươi phá của, ngươi đã dùng như thế nào?”
Diệp Phong nghĩ đến chính mình đã nhận được một phần khen thưởng phá của từ Dạ Lăng Tuyết, nhưng đã lâu như vậy, hắn lại chưa từng nhận được khen thưởng phá của từ Hoa Ngữ Mộng.
“Sư tôn, ta, ta…”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Hoa Ngữ Mộng nhất thời không biết trả lời như thế nào.
“Sư tôn, ta còn luyến tiếc!”
Cuối cùng, Hoa Ngữ Mộng vẫn là nói ra nguyên nhân, những thứ đó đều đều độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có, cho dù là Vạn Hoa Cốc cũng không lấy ra được, để nàng ngâm chân cùng ngâm tắm, nàng thật sự luyến tiếc!
Nghe Hoa Ngữ Mộng giải thích, Diệp Phong cũng không có lập tức trách cứ, ngược lại càng thêm trầm tư, làm sao để Hoa Ngữ Mộng đi đúng con đường phá của mới là chuyện quan trọng bây giờ.
“Hệ thống, bản trận pháp bí điển siêu cấp Vạn Hoa Độc Linh Trận này là ta đổi được từ việc thay đổi trận pháp Vạn Hoa Cốc, nếu như ta không thay đổi nó, hành vi phá của này có phải được xem là thất bại không, có phải thu hồi phần thưởng hay không?”
Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Phong trực tiếp hỏi hệ thống.
“Đinh! Phần thưởng do hệ thống đưa ra tuyệt đối sẽ không thu hồi, hệ thống không mất thể diện đến như vậy!”
“Đinh! Chỉ cần ký chủ đưa ra đề nghị cải thiện trạng thái sinh hoạt nghèo khó ở Vạn Hoa Cốc, hệ thống sẽ cho khen thưởng, giải quyết phần thưởng như thế nào tùy thuộc vào tâm trạng của ký chủ!”
Nghe được câu trả lời của hệ thống, Diệp Phong cũng bật cười, hắn hiểu được, hệ thống đang cố ý đưa khen thưởng cho hắn!
Nếu đã như vậy, Diệp Phong đã có cách trợ giúp Lạc Thiên Tuyết đi đúng con đường phá của.
“Đi thôi, trước tiên đưa ta đi gặp ba vị đại tổ lão kia.”
Hả?
Không có trách cứ!
Phản ứng của Diệp Phong có phần nằm ngoài dự đoán của Hoa Ngữ Mộng , mặc dù không biết trong lòng Diệp Phong đang nghĩ gì lúc này, nhưng Hoa Ngữ Mộng vẫn rất vui vẻ khi nghĩ đến việc cứu được độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có đó.
Khi đi sâu hơn vào Vạn Hoa Cốc, một đại điện ngàn hoa được xây dựng từ vô số cánh hoa đủ màu sắc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Sau khi tiến vào đại điện, ba gã lão phụ cũng xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Phong.
“Ngươi chính là sư tôn của Hoa Ngữ Mộng?”
Chúc Băng Lam nhìn Diệp Phong và hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không sai!”
Nghe câu trả lời của Diệp Phong, Chúc Băng Lam sửng sốt!
Nói tốt phi thăng cường giả đâu?
Tại sao lại biến thành nhược kê Thần Tàng Cảnh cửu trọng đỉnh?
Chẳng lẽ đối phương đang che giấu thực lực?
Trong lòng Chúc Băng Lam lúc này nghi hoặc không thôi.
“Đại đồ đệ, lấy một trăm cây Quỷ Mê Thảo đến đây!”
???
Chương 197: Đồ đệ của ngươi không thể phá của, ngươi tra tấn chúng ta làm gìNghe được lời này của Diệp Phong, tam đại tổ lão ở bên cạnh choáng váng.
Quỷ Mê Thảo?
Linh thảo độc tính trong truyền thuyết, ngoài ba vị cốc chủ trước của Vạn Hoa Cốc từng thấy ở Thiên Đạo chiến trường mấy vạn năm trước, mấy vạn năm sau sau vẫn chưa ai tìm được.
Chính là loại linh thảo độc tính trong truyền thuyết, hiện tại ngươi lại nói trong tay Hoa Ngữ Mộng có một trăm cây?
Mặc dù không biết Diệp Phong định làm gì, nhưng Hoa Ngữ Mộng vẫn lấy ra một trăm cây Quỷ Mê Thảo từ trong nhẫn không gian.
“Thật là Quỷ Mê Thảo!”
Sau khi Hoa Ngữ Mộng lấy ra Quỷ Mê Thảo, tam đại tổ lão lập tức kinh hô ra tiếng!
“Ba vị tổ lão, các ngươi có biết sai?”
Ngay khi tam đại tổ lão đang khiếp sợ trước một trăm cây Quỷ Mê Thảo, Diệp Phong đột nhiên lên tiếng chất vấn.
???
Biết sai?
Chúng ta làm gì?
Chúng ta có gì sai?
“Diệp Phong, cho dù ngươi thật sự là sư tôn của Hoa Ngữ Mộng, nhưng vẫn không có tư cách chất vấn chúng ta!”
“Hơn nữa, mặc kệ ngươi là vì chuyện gì, chúng ta tuyệt đối không sai!”
Sau khi sửng sốt, Chúc Băng Lam cũng nhìn về phía Diệp Phong với vẻ mặt không vui rồi nói.
“Vô Phong sư đệ, cắt toàn bộ một trăm cây Quỷ Mê Thảo này thành từng mảnh nhỏ đi!”
Nghe những lời của Chúc Băng Lam, Diệp Phong lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, nói thẳng với Lãnh Vô Phong đang ở bên cạnh.
“Không thể!”
Tam đại tổ lão nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó vội vàng lên tiếng ngăn lại!
“Đây là đồ của ta, ta muốn xử trí như thế nào còn không tới lượt ba vị tổ lão phát biểu ý kiến!”
“Vô Phong sư đệ, cắt!”
Nghe vậy, Lãnh Vô Phong hưng phấn lấy ra Độc Long Đao, trực tiếp cắt một trăm cây Quỷ Mê Thảo này!
Thấy một màn như vậy, lòng của tam đại tổ lão gần như tan nát, đây chính là độc linh thảo thất truyền mấy vạn năm, hơn nữa vẫn là một trăm cây, ngươi nói cắt liền cắt, còn ai có thể phá của được như ngươi!
“Đại đồ đệ, lấy một trăm cây Khô Hồn Chi ra đây!”
Nhìn một trăm cây Quỷ Mê Thảo bị cắt thành từng mảnh nhỏ, mặc dù Hoa Ngữ Mộng cực kỳ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn cắn chặt răng lấy ra một trăm cây Khô Hồn Chi.
“Ba vị tổ lão, các ngươi có biết sai?”
Diệp Phong lúc này nhìn về phía ba vị tổ lão đang đau khổ ở đối diện, lần nữa lên tiếng hỏi.
“Diệp Phong, cuối cùng ngươi muốn làm gì?”
“Chúng ta làm gì?”
“Chúng ta làm gì sai?”
Lại nghe thấy câu hỏi này, Chúc Băng Lam cũng tức giận trực tiếp hỏi lại.
“Vô Phong sư đệ, cắt!”
Điên rồi!
Nhìn thấy Lãnh Vô Phong lại lần nữa đưa tay chém xuống, dùng đao pháp thành thạo cắt nát toàn bộ một trăm cây Khô Hồn Chi hiếm có, tam đại tổ lão sắp phát điên!
“Đại đồ đệ, lại lấy thêm một trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa ra tới!”
Chết lặng!
Mặc dù Hoa Ngữ Mộng không biết Diệp Phong muốn làm gì, nhưng nhìn Quỷ Mê Thảo cùng Khô Hồn Chi bị phá nát, nàng đã hoàn toàn chết lặng, trực tiếp lấy ra một trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa từ trong nhẫn không gian.
“Ba vị tổ lão, các ngươi có biết sai?”
Diệp Phong lúc này không chê phiền, hắn nhìn về phía ba vị tổ lão đang gần như hỏng mất ở đối diện, lần nữa lên tiếng hỏi lại.
Sai! Sai! Sai!
Ngươi chỉ biết hỏi chúng ta có biết sai, vậy ngươi hãy nói chúng ta sai ở đâu a!
Ngươi không nói, chúng ta cũng không biết, sau đó ngươi liền tra tấn chúng ta bằng cách huỷ hoại độc linh thảo tại chỗ này?
“Sai rồi!”
“Đừng cắt, chúng ta biết sai rồi!”
Tuy rằng không biết sai chuyện gì, nhưng Chúc Băng Lam thật sự không thể chịu nổi nữa, bằng không một trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa hiếm có này cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Tốt, vậy ngươi nói xem sai ở đâu!”
Nghe được câu nói của Chúc Băng Lam, Diệp Phong tiếp tục nghiêm túc hỏi.
“Diệp Phong!”
“Ngươi không cần khinh người quá đáng!”
Khi Chúc Băng Lam nghe được lời này, nàng suýt nữa phun ra một ngụm máu, nàng chưa bao giờ phải chịu đựng những điều bất bình như vậy trong đời!
“Vô Phong sư đệ, tiếp tục cắt!”
Xong rồi!
Nhìn trăm cây Ngũ Độc Bách Hương Hoa cũng phải gặp nạn, tâm thái của tam đại tổ lão hoàn toàn chơi xong rồi!
“Đại đồ đệ, đem một trăm giọt Chước Hồn Linh Trúc Thuỷ ra đây!”
Còn có!
Nghe được lời này của Diệp Phong, tam đại tổ lão chấn động, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hoa Ngữ Mộng, bọn họ chưa bao giờ từng nghĩ đến, trong tay Hoa Ngữ Mộng y thế nhưng có nhiều độc linh thảo cùng độc linh thủy hiếm có như vậy!
“Ba vị lão tổ, các ngươi……”
Diệp Phong còn chưa kịp nói hết câu, Chúc Băng Lam hoảng sợ vội vàng ngắt lời: “Sai rồi, chúng ta cũng không biết mình sai ở đâu, dù sao chính là chúng ta sai rồi, ngươi đừng phá của nửa, ba lão gia hỏa chúng ta thật sự không thể chịu đựng được thêm!”
Nghe vậy, Diệp Phong lắc đầu, trực tiếp đổ một trăm giọt Chước Hồn Linh Trúc Thuỷ xuống đất.
“Những thứ này đều là ta đưa cho Hoa Ngữ Mộng dùng để phá của!”
“Ngâm chân cũng tốt, ngâm bồn tắm cũng thế!”
“Cho dù cầm đi nuôi nấng độc trùng cũng không thành vấn đề!”
“Nhưng nàng lại giữ lại toàn bộ, bởi vì nàng mắc chứng khó khăn phá của!”
Nghe vậy, Hoa Ngữ Mộng ở một bên thống khổ nói: “Sư tôn, ta thật sự làm không được, khi ta nghĩ đến việc phá huỷ những độc linh thảo cùng độc linh thủy này đó, trong lòng ta quặn đau như cắt, là đệ tử làm sư tôn thất vọng!”
“Có vấn đề liền giải quyết vấn đề, vi sư không trách ngươi!”
Nói xong, Diệp Phong nhìn về phía tam đại tổ lão, tiếp tục nói: “Lỗi của các ngươi là đã không giám sát đại đệ tử của ta phá của tốt!”
Khóc!
Nghe xong lời Diệp Phong nói, tam đại tổ lão muốn khóc chết tâm!
Đồ đệ của ngươi không thể phá của, ngươi tra tấn chúng ta làm gì!
“Ba vị tổ lão, các ngươi nghĩ xem, nếu đại đệ tử không nên thân này của ta không thể phá của, vậy thì những thứ tốt đó sẽ bị phá hủy!”
“Nhưng nếu nàng phá của, cho dù dùng những độc linh thảo này đó để ngâm chân, có phải các ngươi cũng có thể đi theo thoải mái đúng không?”
Hả?
Chương 198: Ngươi nhìn gì, nhìn ngươiNghe được lời này, tam đại tổ lão liếc nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu ra!
Nhưng hiểu ra là hiểu ra, khó chịu vẫn là khó chịu!
Ngươi muốn ba lão gia hỏa chúng ta đốc xúc Hoa Ngữ Mộng phá của thì có thể nói thẳng, chúng ta nguyện ý làm công việc này!
“Đây là bản siêu cấp của Vạn Hoa Độc Linh Trận, đủ để ngăn cản một đám phi thăng cường giả cùng tấn công!”
“Các ngươi có thể cho rằng điều này không phải là sự thật!”
Nói xong, Diệp Phong liền ném trận pháp bí điển xuống đất, trực tiếp nói với Lãnh Vô Phong: “Tiếp tục cắt!”
“Đừng cắt!”
“Tin, chúng ta tin a!”
Nhìn thấy Lãnh Vô Phong lấy ra một con đao mới chuẩn bị xuống tay, Chúc Băng Lam nhanh chóng can ngăn.
Nhưng Lãnh Vô Phong thấy Diệp Phong không có phản ứng gì, liền cầm dao tiếp tục chém!
Không đủ!
Diệp Phong cảm thấy còn chưa đủ đả kích đối với tam đại tổ lão!
Nếu đã chuẩn bị lấy bại trị bại, vậy thì lúc này nhất định phải bại hoàn toàn mới được!
Tuy rằng bây giờ làm thế này đối với ba vị đại tổ lão là đả kích lớn, nhưng chỉ cần có thể đánh bại được Hoa Ngữ Mộng, về sau bọn họ mới có thể hạnh phúc!
“Hệ thống, đại đồ đệ của ta ở Vạn Hoa Cốc quá khổ, muốn tu luyện Vạn Độc Chi Thể cũng không gom đủ độc linh thảo, ta cảm thấy hẳn là nên cải thiện một chút.”
“Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt hành vi phá của, khen thưởng mười vạn điểm phá của, khen thưởng vạn loại độc linh thảo để tu luyện Vạn Độc Chi Thể *100, khen thưởng Thiên Đạo Lệnh *2!”
Khi giọng nói của Diệp Phong rơi xuống, phần thưởng của hệ thống ngay lập tức được thêm vào!
“Vạn loại độc linh thảo cần cho việc tu luyện Vạn Độc Chi Thể!”
Sau khi tam đại tổ lão cùng Hoa Ngữ Mộng nhìn thấy Diệp Phong lấy ra 50 phân độc linh thảo hoàn chỉnh, tất cả đều kinh ngạc trợn tròn mắt!
Vạn Hoa Cốc hiện tại vì sao xuống dốc, còn không phải là bởi vì đã có gần vạn năm chưa xuất hiện cường giả có Vạn Độc Chi Thể!
“Cắt!”
Khi giọng nói của Diệp Phong rơi xuống, Lãnh Vô Phong lại lần nữa hưng phấn xuất đao, tuy rằng không biết những độc linh thảo này là gì, nhưng hắn biết đây nhất định là đồ tốt khi nhìn thấy biểu hiện của ba vị đại tổ lão Vạn Hoa Cốc ở đối diện, điều này khiến cho hắn càng cắt hưng phấn!
Nơi ở trong Vạn Hoa Cốc đều được dựng từ hệ thực vật độc bình thường, quá khổ!
Hầu hết các độc thảo được gieo trồng trong Vạn Hoa Cốc đều quá bình thường, quá nghèo!
Thậm chí trong Vạn Hoa Cốc đều không có độc đan tốt dành cho tu luyện, quá thảm!
……
Tiếp theo, Diệp Phong triển khai hành vi phá của cực kỳ bi thảm, không chỉ lần nữa nhận được 180 vạn điểm phá của, mà còn đạt được chín Thiên Đạo Lệnh!
Kỳ thật Diệp Phong còn có thể kích hoạt thêm rất nhiều hành vi phá của, ví dụ như đổi mới toàn bộ một đám nồi chén gáo bồn ẩn chứa khí linh cấp thấp ở Vạn Hoa Cốc, ví dụ như dựng một nhà tranh từ Kim Tàm Tinh Diệu Thạch.
Nhưng giữ những thứ này lại trong tay sẽ ảnh hưởng đến hành vi phá của sau này của hắn, xử lý phiền toán hơn độc linh thảo, độc đan một chút, quan trọng nhất chính là, hắn cảm giác hiện tại đã đủ đả kích đối với tam đại tổ.
Bên ngoài Vạn Hoa Cốc!
“Diệp thiếu đi thong thả, chứng khó phá của của đại đồ đệ ngài cứ giao cho chúng ta!”
“Đúng vậy, tất cả là do chúng ta lơ là không quan tâm đến cốc chủ, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng khiến cốc chủ phá của!”
“Đã đến lúc ba lão gia hỏa chúng ta cũng nên hoạt động gân cốt.”
Nhìn đám người Diệp Phong chuẩn bị rời đi, tam đại tổ lão cũng là vội vàng cam đoan, e sợ Diệp Phong lại lo lắng, bọn họ thật sự không chịu nổi hành vi phá của phát rồ của Diệp Phong!
“Soái Bức Huyết, chúng ta đi!”
Nghe được lời bảo đảm của ba vị đại tổ lão Vạn Hoa Cốc, Diệp Phong cũng ngồi trên Phi Hành Linh Khí, hắn hét to với Phệ Huyết Đường Lang ngồi phía trước.
Thật là đáng sợ!
Vì làm đại đệ tử của mình có thể phá của, đại sư huynh thật sự chơi quá lớn, không đi con đường bình thường lộ!
Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ hỏng mất của ba vị đại tổ lão Vạn Hoa Cốc, Lãnh Vô Phong không khỏi run rẩy, hắn đã không dám tưởng tượng sinh hoạt sau này của cốc chủ Vạn Hoa Cốc sẽ có bao nhiêu hạnh phúc!
“Đại sư huynh, tiếp theo chúng ta trở lại tông môn sao?”
Lãnh Vô Phong lúc này mới trực tiếp hỏi Diệp Phong.
Nói thật ra, hắn có chút không muốn lập tức vội vàng trở về tông môn, thật sự đi theo bên cạnh Diệp Phong quá mẹ nó kích thích!
“Trở lại tông môn, chỗ nào cũng không đi!”
Diệp Phong cũng không nóng nảy đi Thiên Cơ Các kiếm thêm, chủ yếu là vì hắn sợ khi đến Thiên Cơ Các, hắn thật sự lo lắng đệ tử thứ hai của mình sẽ bổ não bày ra một số cốt truyện kỳ quái.
“Lạc Thiên Tuyết, Lãnh Vô Phong, Ngũ Thiên Kiêu, Sở Tiêu Tiêu, Phệ Huyết Đường Lang, Cẩu Tử, Bạch Thiên Hồng, Hạ Thiên Vũ, La Khải, Sở Hồng Sơn, Tất Cương, Tiêu Trần, Kim Luân Đại Đế, cộng thêm cả ta cũng cần phải có mười tám khối Thiên Đạo Lệnh, mà ta hiện tại chỉ có chín khối Thiên Đạo Lệnh, cần tiếp tục nỗ lực đi kích hoạt hành vi phá của mới được!”
Bất tri bất giác, Diệp Phong cũng không ngờ rằng trong tông môn đã có nhiều người như vậy.
“Đúng rồi, hôm nay còn chưa xem sản phẩm phá của.”
Sản phẩm phá của hôm nay: Uẩn Hàm Vô Tình Kiếm Đạo Đích Hoạ *1
Uẩn Hàm Vô Tình Kiếm Đạo Đích Hoạ: Đúng như tên gọi, bức tranh này ẩn chứa Vô Tình Kiếm Ý cực kỳ cường đại, kiếm ý tàn nhẫn trong lĩnh vực kiếm!
Tranh?
Thế nhưng là một bức tranh ẩn chứa Vô Tình Kiếm Ý?
Nhìn thấy sản phẩm phá của ngày hôm nay, Diệp Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ kiếm ý tàn nhẫn trong bức tranh này đã đạt tới trình độ khủng bố nhất trong lĩnh vực kiếm thuật.
Tuy rằng Tử Vong Kiếm Ý của hắn hiện tại đã đạt Kiếm Tâm Chi Cảnh, nhưng trong tình huống bình thường, nếu muốn hiểu được cảnh giới kiếm ý, thật sự phải dựa vào thiên phú và cơ hội.
Trực tiếp ném?
Thiêu hủy?
Xé?
Chương 199: Ngươi nhìn gì, nhìn ngươi (2)Diệp Phong lúc này cũng chìm trong suy nghĩ, nhưng nghĩ không ra ai là người có thể áp dụng những phương thức phá của này, điều này khiến hắn có cảm giác phá của không triệt để, thậm chí là vô nghĩa.
Tới gần giữa trưa.
“Tạm thời không lên đường, vào thành nghỉ ngơi một chút.”
“Đến lúc đó các ngươi cũng đi ra ngoài tìm hiểu tình huống, nhìn xem có cơ hội dùng đến bức tranh này hay không.”
Khi đi ngang qua một thị trấn, Diệp Phong nghĩ đến việc vào thị trấn để thử vận may, biết đâu lại tìm được cách hay phá của.
Cái gì gọi là chuyên nghiệp!
Cái này gọi là chuyên nghiệp!
Lãnh Vô Phong hiện tại càng thêm cảm giác được việc phá của không đơn giản, càng thêm kinh ngạc trước sự tận tâm và trình độ chuyên nghiệp của đại sư huynh đối với phương diện phá của!
……
Trên đường phố náo nhiệt, Diệp Phong thoải mái đi dạo, đã tốt muốn tốt hơn, hắn là thần phá của, tất nhiên sẽ quan tâm đến sự nghiệp của chính mình, nhưng nếu cùng ngày không tìm được cơ hội thích hợp, vậy thì hắn cũng chỉ có thể tùy ý dùng, dù sao hắn cũng không muốn bị trừ điểm phá của.
Xem xét hiện tại chính mình đã tích góp được hơn 500 vạn điểm phá của, hắn cảm thấy ngày mình đột phá đến Tử Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh không còn xa.
“Hả?”
Đúng lúc này, Diệp Phong phát hiện đối diện có một thanh niên lạnh nhạt đi tới, trong lòng nghĩ đến việc bên kia, ai ngờ đối phương lại đi bên trái, hắn đi sang bên phải, đối phương cũng liền đi theo bên phải, việc này khiến cho sắc mặt của hắn có chút khó coi.
“Ngươi nhìn gì!”
Sau khi hai người mặt đối mặt dừng lại, Diệp Phong phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào chính mình, hắn cũng không chút khách khí chất vấn.
“Nhìn ngươi!”
Thanh niên lạnh nhạt nghe Diệp Phong chất vấn, cũng là dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Diệp Phong gào lên.
Oan gia ngõ hẹp!
Đây là muốn nói chuyện với ta một chút?
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng nở nụ cười đùa giỡn, đã lâu không gặp phải thủ đoạn tình nguyện chết như vậy.
“Huynh đệ, ngươi tu luyện chính là Tử Vong Kiếm Ý phải không!”
“Ta vừa vặn có bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý, có hứng thú không, ta có thể bán cho ngươi với giá quy định!”
Ngay khi Diệp Phong đang hoàn toàn có hứng thú, đối phương bỗng nhiên nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mở áo choàng ra, lộ ra một gốc bức tranh, thấp giọng dò hỏi.
???
Mẹ nó, ngươi không cần làm loạn!
Ta đang chuẩn bị làm ngươi chết bầm, ngươi hiện tại lại đẩy mạnh tiêu thụ với ta?
“Huynh đệ, có hứng thú không, nói một câu.”
“Nếu ngươi không có hứng thú, ta đi tìm những người khác.”
Thanh niên lạnh nhạt lúc này có chút nôn nóng thúc giục.
“Có hứng thú!”
“Nhưng ta muốn kiểm tra hàng hoá trước.”
Diệp Phong lúc này cũng có hứng thú với người thanh niên lạnh nhạt, cũng giả vờ cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó thấp giọng nói ra suy nghĩ của mình.
“Theo ta đi!”
Thanh niên lạnh nhạt chỉnh lại chiếc áo choàng có cất giấu bức tranh, cùng Diệp Phong đi đến một nhà tửu lầu cách đó không xa.
Bên kia.
“Nghiệt đồ!”
“Nghiệt đồ a!”
“Thế nhưng lại trộm đi bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Khí của ta, nếu hắn dám bán giá thấp hơn so với tiền thưởng, lần này ta tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!”
Một lão giả áo trắng với ánh mắt tràn đầy tức giận đang dùng hết sức lao về phía thị trấn cách đó không xa.
Trong phòng khách nhà tửu lầu.
Thế nhưng thật sự là Tử Vong Kiếm Ý!
Hơn nữa bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý này tuyệt đối đã đạt tới Kiếm Tâm Chi Cảnh!
Nhìn bức tranh trước mặt, Diệp Phong cũng rất kinh ngạc, hắn không ngờ trong tay đối phương thật sự có loại hàng tốt như thế này!
“Bức tranh này không tồi, ta mua, nói giá đi!”
Diệp Phong lúc này nhìn về phía thanh niên lạnh nhạt, trực tiếp hỏi.
“Bằng tiền thưởng là được!”
Khi thanh niên lạnh nhạt nghe được lời của Diệp Phong, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
???
Bằng tiền thưởng?
Một bức tranh ngưu bức như vậy, mà ngươi chỉ bán bằng giá tiền thưởng?
Mẹ nó, ngươi ở trước mặt thần phá của như ta ghê tởm với ai đâu!
Choáng váng!
Lại choáng váng!
Tiếp theo nhất định sẽ lộ ra vẻ khiếp sợ hỏi ta có phải sự thật hay không!
Sau đó lập tức chạy ra phòng khách và gọi cho ta một bàn đồ ăn rượu ngon, cuối cùng mang theo bức tranh rời đi trong tâm trạng phấn khích.
Nhìn Diệp Phong đang sững sờ tại chỗ, trong đầu Bạch Lỗi đã thuần thục suy nghĩ đến cốt truyện tiếp theo.
“Ngươi đang xem thường ta?”
Nhưng mà, khi nghe Diệp Phong chất vấn, Bạch Lỗi choáng váng!
Ta xem thường ngươi khi nào?
Hơn nữa, lúc này ngươi không nghĩ đến bức họa mà đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Huynh đệ, ta không hiểu ngươi có ý gì.”
Mang theo sự nghi hoặc, Bạch Lỗi cũng nhìn về phía Diệp Phong trực tiếp hỏi.
“Có ý gì?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta có ý gì?”
“Ngươi thật sự nghĩ ta mua không nổi bức tranh này sao?”
“Diệp Phong ta hiện tại nghèo đến mức chỉ có thừa tiền, nói cho ta biết giá thị trường của bức tranh này, ta sẽ trả giá gấp mười lần để mua nó!”
Thế nhưng có người dám phá của ở trước mặt hắn, cho dù Diệp Phong có dùng nhiều linh thạch hay linh tinh hơn nữa thì cũng cần thiết phải tìm lại danh dự!
……
Nghe được lời này, Bạch Lỗi toàn thân tê dại!
Thứ đồ vật dừng lại ở tiền thưởng là có thể mua được, ngươi một hai phải trả gấp mười lần mua tới, ngươi là bại gia tử sao!
Xoát!
Nghĩ vậy, Bạch Lỗi trực tiếp thu lại bức tranh trên bàn, sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Diệp Phong, nói: “Ngươi có bệnh, nhưng ta không có dược, cho nên ta không bán tranh, tạm biệt!”
Nói xong, Bạch Lỗi trực tiếp xoay người đi đến cửa phòng.
Rầm!
Nhưng mà, vừa mới mở cửa ra, một thanh niên tuấn tú mặc áo choàng trắng xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng thời trên cổ của hắn còn xuất hiện thêm một cánh tay Đường Lang sắc bén, khiến hắn kinh hãi nuốt nước miếng.
“Trở về!”
“Tốt!”
Chương 200: Ta họ Bạch, xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạchBạch Lỗi bước vào phòng với vẻ xấu hổ, còn Phệ Huyết Đường Lang bên ngoài cửa cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Diệp thiếu, hay là ta tặng bức tranh này lại cho ngươi đi, ta thật sự không biết giá trị thị trường của nó!”
“Thật ra ta đã trộm bức họa này từ sư phụ của ta, chỉ là muốn đổi tiền thưởng, sư phụ của ta mỗi ngày đều bắt ta nghiên cứu Hoạ Đạo, nhưng ta căn bản không thích, chỉ muốn làm thế này để có thể bị sư tôn trục xuất sư môn, ai ngờ lão nhân kia thật sự có thể chịu nổi, ta đều trộm bán đi mười mấy bức họa, thế nhưng còn giữ ta lại!”
Sợ rằng Diệp Phong không tin những gì mình nói, Bạch Lỗi cũng đã nói ra một số tình hình thực tế của mình.
“Không biết giá thị trường?”
Tuy nhiên, Diệp Phong hoàn toàn không có hứng thú với tình huống của Bạch Lỗi, nhưng hắn hôm nay nhất định phải lấy phương thức phá của mua được bức tranh này, mặc kệ đối phương có nguyên nhân gì, thân là thần phá của, làm sao có thể để người khác giẫm lên đầu mình bằng việc phá của!
Từ từ!
Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới bức họa ẩn chứa Vô Tình Kiếm Ý kia.
Dùng một bức tranh Kiếm Chi Pháp Tắc đổi một bức tranh Kiếm Tâm Chi Cảnh, đây không phải là phá của rồi sao!
Còn có thể lấy lại được thể diện của thần phá của, lại có thể đưa ra sản phẩm phá của ngày hôm nay, một hòn đá ném trúng hai con chim!
“Nếu như ngươi cũng không biết giá trị trường bức tranh này, vậy thì chúng ta đổi tranh cho nhau là tốt nhất.”
Nói xong, Diệp Phong lấy ra bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý từ không gian hệ thống, sau đó ném cho Bạch Lỗi.
“Tại sao bức tranh này xấu xí như vậy?”
Nhưng mà, sau khi Diệp Phong nghe Bạch Lỗi đánh giá bức tranh của chính mình, cả người đều sợ ngây người!
Mẹ nó, xấu hay không xấu là vấn đề sao?
Nơi đó có ẩn chứa Kiếm Chi Pháp Tắc Vô Tình Kiếm Ý a!
Ngươi nghiên cứu Hoạ Đạo đều nghiên cứu đến thân cẩu đi, không phát hiện ra một chút nào sao?
Diệp Phong nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Bạch Lỗi, tuy rằng thành công ném đi bức tranh, nhưng hắn thật sự muốn cướp trở về!
“Chủ nhân, có một tên cường giả mạnh hơn ta nhanh chóng xông về phía bên này, hơi thở của đối phương đã tỏa định trong căn phòng cho khách của ngươi, có muốn ta dùng Cửu Long Phần Thiên Đỉnh giải quyết đối phương trước không.”
Đúng lúc này, giọng của Phệ Huyết Đường Lang đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.
“Không cần!”
“Trước tiên ngươi mở một gian phòng khách bên cạnh đi, đối phương hẳn là hướng đến tên bán tranh này.”
Bùm!
Một lát sau, một lão giả áo choàng trắng đạp cửa sải bước đi vào, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên người Bạch Lỗi.
“Bạch Lỗi, nghiệt đồ nhà ngươi, tranh của ta đâu!”
Nhìn Bạch Lỗi không sợ hãi, lão giả tức giận hét to lên.
“Bại hoại?”
“Huynh đệ, khi ngươi sinh ra có phải đắc tội với cha mẹ ngươi hay không, bằng không tại sao lại đặt cho ngươi một cái tên vang dội như vậy?”
Nghe xong lời của lão giả, Diệp Phong cũng nhìn Bạch Lỗi với vẻ mặt kinh ngạc hoảng sợ, lớn tiếng hỏi.
Con mẹ nó, sinh ra đã đắc tội cha mẹ!
“Ta họ Bạch, xích chanh hoàng lục thanh lam tử bạch!”
“Ta gọi là Bạch Lỗi, không phải là bại hoại!”
Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, nhìn thấy bộ dạng cực kỳ nghiêm túc của Diệp Phong, trong lòng Bạch Lỗi cùng cực kỳ tức giận!
“Sư tôn, hôm nay ngươi đừng hòng răn dạy ta!”
“Lần này ta không đổi tranh của ngươi lấy rượu, mà là trao đổi một bức tranh với vị huynh đệ này!”
Sau khi giải thích rõ ràng tên của mình, Bạch Lỗi lúc này mới nhìn về phía lão giả, lắc lắc bức tranh xấu xí đã được cuộn lại trong tay mình, vẻ mặt đắc ý lên tiếng nói.
“Ngươi, bại gia tử nhà ngươi!”
“Ngươi có biết bức tranh có ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý kia của ta chính là Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý!”
“Ngươi có biết lúc trước vì hoàn thành bức tranh này, ta đã phải trả ra bao nhiêu đại giới mới có thể khiến tên cường giả Kiếm Tu kia để ta quan sát hắn suốt bảy ngày bảy đêm mới hoàn thành bức tranh này!”
Diệp Phong ở bên nghe được lời răn dạy của lão nhân đối với Bạch Lỗi, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu, bại gia tử chính là danh hiệu độc quyền của hắn a!
“Vị tiểu hữu này, tên đệ tử này của ta nông cạn, cho dù là bức tranh Tử Vong Kiếm Ý này thì phải có sự trợ của ta hắn mới có thể cảm thụ một vài, hơn nữa tiểu hữu tuổi trẻ tài cao, từng này tuổi đã có thể có được Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý, bức tranh này đối với ngươi thật ra không có ích lợi gì.”
Răn dạy Bạch Lỗi xong, lão giả lập tức thay đổi một bộ mặt tươi cười nhìn về phía Diệp Phong thương lượng.
Đồng thời trong lòng cũng khiếp sợ trước Tử Vong Kiếm Ý của Diệp Phong, tuổi trẻ như thế đã có được Kiếm Tâm Chi Cảnh Tử Vong Kiếm Ý, đằng sau loại thiên tài yêu nghiệt như thế này tuyệt đối có một thế lực cường đại.
Chính vì mối quan tâm này mà lão giả chỉ có thể cố gắng lấy lại bức tranh của mình bằng giọng điệu thương lượng.
“Trách không được tên nhị hóa kia không phát hiện được bức tranh Vô Tình Kiếm Ý của ta, hoá ra là phế vật!”
Nghe lão giả nói, Diệp Phong cũng lập tức hiểu ra.
“Tiền bối, thật là ngượng ngùng, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành.”
Nói xong, Diệp Phong cầm lấy bức tranh ẩn chứa Tử Vong Kiếm Ý trên bàn, trực tiếp xé đôi nó trước mặt lão giả cùng Bạch Lỗi.
“Hoạ Đạo tu sĩ trong thế giới này có chút nghèo a, một bức tranh cấp cao như vậy lại dùng loại giấy bình thường như vậy, ta cũng chưa dùng nhiều sức đã nát rồi, cảm giác giống như làm trò cười!”
Nhìn bức tranh bị xé làm đôi, Diệp Phong không khỏi than thở.
Diệp Phong làm sao có thể biết được tuy rằng những bức tranh này có thể dung hợp vào quan niệm nghệ thuật rất mỏng manh, nhưng chúng nó lại cực kỳ trân quý, chế tạo ra cũng cực kỳ phức tạp và khó khăn, mỗi khi bức tranh hoàn thành sẽ có một khung ảnh lồng kính đặc biệt để bảo vệ, tuy rằng Bạch Lỗi trộm bức tranh ra ngoài, nhưng một chút lương tâm trong lòng đã khiến hắn để lại khung ảnh lồng kính cho sư tôn của mình.
Chương 201: Nói trước, ta cũng không muốn nhị hoá này“Huỷ hoại!”
“Đây cũng là tên bại gia tử!”
“Bức tranh này chính là một trong năm bức tranh ta yêu thích nhất a!”
Nhìn bức tranh bị xé làm đôi trên mặt đất, La Thành khóc đến chết đi sống lại.
Hô!
Sau khi cố gắng bình tĩnh, La Thành lúc này mới nhìn về phía Bạch Lỗi, nói: “Đưa bức tranh trong tay ngươi cho ta xem.”
Bùm!
Khi Bạch Lỗi mở ra hoàn toàn bức tranh, một cổ Vô Tình Kiếm Ý bá đạo từ bóng dáng kiếm khách trong bức tranh ầm ầm bùng nổ!
Tại thời khắc này!
La Thành hoảng sợ phát hiện Vô Tình Kiếm Ý khủng bố này thế muốn chặt đứt toàn bộ thất tình lục dục của hắn!
Xé kéo!
Khi âm thanh bức tranh bị xé toạc vang lên, La Thành ngay lập tức thanh tỉnh từ trong ý cảnh vô tận hoảng sợ kia!
Kiếm Chi Pháp Tắc!
Vô Tình Kiếm Đạo!
La Thành phục hồi lại tinh thần cũng biết được chỗ khủng bố của bức tranh này!
Từ từ!
Đúng lúc này, La Thành nhìn bức tranh bị xé làm đôi, sau đó lại nhìn khuôn mặt không sao cả của Bạch Lỗi, lúc này hắn mới cảm thấy trái tim mình muốn tan nát!
Tên nhị hóa này thế nhưng xé bức tranh của ta?
Ta xé một bức Kiếm Tâm Chi Cảnh, ngươi trở tay liền xé một bức Kiếm Chi Lĩnh Vực, ngươi đây là một hai phải ganh đua cao thấp cùng ta?
Diệp Phong ở một bên nhìn thấy cảnh này, trong lòng tức giận đến mức thật sự muốn dùng Huỷ Diệt Thần Mâu tiễn đưa đối phương về nhà!
“Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành sản phẩm phá của ngày hôm nay, khen thưởng một ngàn điểm phá của, khen thưởng mảnh vỡ Hoạ Đạo Cảm Ngộ *10000!”
Ngay khi Diệp Phong đang vô cùng tức giận, tiếng nhắc nhở của hệ thống đột ngột vang lên.
“Bại hoại… Không phải, Bạch Lỗi, ngươi có biết người khác đều gọi ta là gì không?”
Diệp Phong nhìn thấy phần thưởng đặc biệt của hệ thống đưa ra, cảm thấy đã đến lúc phải báo thù, dám phá của ở trước mặt thần phá của, không cho ngươi xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục!
“Xưng hô ngươi thế nào?”
Bạch Lỗi nghe thấy câu hỏi kỳ lạ của Diệp Phong, cũng tò mò hỏi.
“Bại gia tử!”
“Toàn bộ những người quen biết ta đều gọi ta là bại gia tử, thậm chí còn sẵn sàng gọi ta là tên bại gia tử mạnh nhất, chưa có ai dám phá của ở trước mặt ta, nhưng ngươi làm được, còn đánh liên vào mặt ta, cho nên, ta cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục chơi!”
Diệp Phong nhìn Bạch Lỗi, nghiêm túc lên tiếng nói.
Này! Này! Này!
Hai người các ngươi có phải điên rồi không!
Sao nào, vẫn cảm thấy vinh quang khi chính mình là tên bại gia tử?
Nghe được lời nói của Diệp Phong, La Thành tức giận muốn phát điên, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, danh hiệu bại gia tử này thế nhưng còn bị tranh giành khốc liệt như vậy!
“Diệp Phong huynh, ngươi không thể so với ta!”
“Ta có một vị sư tôn cho phép ta tùy ý phá của, ngươi có không?”
“Ta có thể tùy tay lấy một bức tranh trân quý ra phá của, ngươi có thể sao?”
“Ngay cả bức tranh xấu xí này của ngươi, sư tôn của ta dùng miệng bên dưới đều có thể vẽ tốt hơn thứ này!”
Bùm!
Nghe vậy, La Thành ở một bên đá Bạch Lỗi xuống đất, mặt đầy vạch đen, giận dữ hét lên: “Mẹ nó, ai dùng miệng dưới vẽ tranh, phá huỷ tranh của ta không nói, thế nhưng còn dám hủy hoại danh dự của ta, có tin hay không, sau khi trở về ta sẽ dùng cọ vẽ chặn kín miệng ngươi! "
Nói đến đây, La Thành tức giận tiếp tục nói: “Làm ngươi nghiên cứu Hoạ Đạo đàng hoàng ngươi không nghe, ngươi có biết rằng tất cả những bức tranh ta vẽ trong đời cũng không bằng bức tranh ngươi vừa xé, ngươi có tư cách gì cùng người ta đua phá của!”
“Vậy thì sao!”
“Mặc kệ bức tranh này quý như thế nào, hắn không dám xé, nhưng ta dám xé, bàn về phá của, phải là Bạch Lỗi ta!”
Tuy rằng hoảng sợ trước bức tranh của Diệp Phong, nhưng không khí đã đến mức này, làm sao hắn có thể nhận thua cho được!
“Có ý tứ!”
“Ngươi thành công khơi dậy khát vọng chiến thắng của ta!”
Nói xong, Diệp Phong liền mang theo vẻ nghiền ngẫm, trực tiếp lấy ra một vạn mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ từ trong nhẫn không gian!
Choáng váng!
Nhìn một vạn mảnh nhỏ tản ra hơi thở Hoạ Đạo, La Thành cùng Bạch Lỗi đều chết lặng tại chỗ.
Cho dù Bạch Lỗi không thích Hoạ Đạo, nhưng đã đi theo sư tôn hơn mười năm, hắn vô cùng rõ ràng mảnh nhỏ Đạo Hoạ này có bao nhiêu trân quý!
“Soái Bức Huyết, đè hắn lại cho lão tử!”
“Hôm nay lão tử phải cho hắn biết, cái gì gọi là chân chính phá của!”
Bùm!
Khi giọng nói của Diệp Phong rơi xuống, Phệ Huyết Đường Lang ở phòng bên cạnh dùng Thiên Cấp Lô Đỉnh trong tay đập nát vách tường, kiêu ngạo nện bước đi tới.
“Từ từ!”
“Đại ca, đại ca ta sai rồi!”
“Ngươi là đệ nhất bại gia tử, ta cam nguyện làm lão nhị được chưa!”
“Sư tôn, cứu ta, tên bại gia tử này muốn dung hợp mảnh nhỏ Hoạ Đạo với ta, ta không cần, ta không cần a!”
Nhìn Bạch Lỗi bị Phệ Huyết Đường Lang đè xuống, rồi lại bị Diệp Phong dung hợp từng mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, La Thành đã hoàn toàn chết lặng!
Một trăm mảnh!
Không, chỉ cần 50 mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, hắn liền nguyện ý dốc lòng hết tất cả!
Suốt một vạn mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, toàn bộ đều cho một người cực kỳ chán ghét Hoạ Đạo, lần đầu tiên La Thành cảm nhận được cảm giác áp bách bại gia tử mang đến!
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một kẻ phá của lại có thể mang đến cho hắn cảm giác áp bách đáng sợ như vậy!
Một lát sau.
Bạch Lỗi ngồi sụp xuống đất, cảm thấy cuộc sống của mình phút chốc trở nên xám xịt.
Suốt một vạn mảnh Hoạ Đạo Cảm Ngộ, chỉ cần thần hồn của hắn đủ cường đại, chỉ cần hắn liên tục mài dũa nâng cao họa kỹ, chỉ cần cho hắn một đối tượng thích hợp quan sát, việc vẽ ra bức tranh ẩn chứa lĩnh vực dễ dàng giống như lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay!
“Diệp ca, chẳng qua chỉ là một cái hư danh thôi, ngươi có cần phải phá của như vậy không!”
Chương 202: Tông môn này quá tà hồ, ta có chút luống cuống“Ta căn bản không thích Hoạ Đạo, tại sao ngươi lại tra tấn ta như thế này!"
Sau một hồi im lặng, Bạch Lỗi cuối cùng mới nhìn về phía Diệp Phong đang đắc ý khóc lóc kể lể.
“Hư danh?”
“Ở trong mắt ngươi, bại gia tử khả năng chỉ là hư danh, nhưng trong mắt ta, nó rất thiêng liêng và trang trọng, không chấp nhận được nửa phần xâm phạm!”
Nói xong, Diệp Phong đưa mắt liếc nhìn sang Phệ Huyết Đường Lang.
Bùm!
Nhìn thấy Diệp Phong liếc mắt ra hiệu, Phệ Huyết Đường Lang ngầm hiểu nâng lên tay phải, một ngọn lửa màu xanh lam lập tức bùng cháy lên từ tay phải của hắn.
“Bản Mệnh Tâm Hoả!”
“Chuyện này không có khả năng, một đại yêu như ngươi sao có thể có được Bản Mệnh Tâm Hoả mà nhân tộc mới có!”
Nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lam kia, La Thành ở một bên lập tức kinh hô ra tiếng!
“Ta vốn là yêu, nhưng chủ nhân lại muốn cho ta trở thành một Luyện Đan Yêu!”
Nói xong, Phệ Huyết Đường Lang chậm rãi nâng lên tay trái, một ngọn lửa màu tím lập tức xuất hiện.
“Điên rồi!”
“Ngươi thực sự điên rồi!”
“Cho dù có phá của cũng không thể giống như ngươi, đó chính là Bản Mệnh Tâm Hoả a, ngươi đưa cho đại yêu còn chưa tính, lại còn cho hai cái, cho dù ta không phải là Luyện Đan Sư, thuật, ta bây giờ cũng sắp điên rồi!”
Nói xong, La Thành tức giận đá Bạch Lỗi đang đần ra ngã trên mặt đất, sau đó chửi ầm lên: “Nhìn xem, đây mới là phá của, ngươi tính cái rắm!”
“Ta mặc kệ, hiện tại sự hiểu biết của ngươi về Hoạ Đạo còn ở trên ta, ta cũng không có gì để dạy ngươi. Từ nay về sau, ngươi đã bị trục xuất sư môn, duyên phận của thầy trò chúng ta cũng……”
La Thành còn chưa kịp nói xong, Diệp Phong đã nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng ngắt lời: “Nói trước, ta cũng không muốn nhị hoá này!”
Hử?
Nghe được lời này, La Thành đột nhiên không thể hiểu được!
Hắn thật sự có ý muốn cho Bạch Lỗi đi theo Diệp Phong, không phải là Diệp Phong có bao nhiêu giàu có, mà là hắn cảm giác Diệp Phong có thể trấn áp được Bạch Lỗi!
Nếu cứ tiếp tục trở về cùng chính mình, thì những gì Bạch Lỗi hiện tại hiểu về Hoạ Đạo cường đại kia thật sự lãng phí!
“Chủ nhân, ta có cảm giác có thể mang tên khờ này về tông môn, nếu như bồi dưỡng thêm, tuyệt đối sẽ là một tên phá của giỏi.”
Đúng lúc này, Phệ Huyết Đường Lang bỗng nhiên đi đến bên cạnh Diệp Phong thấp giọng nói ra suy nghĩ của chính mình.
“Tên này tuy rằng có chút ngốc nghếch, nhưng thật sự có tiềm chất phá của, nhưng mà sư tôn đã nói qua không cho ta dẫn thêm người trở về!”
Diệp Phong cũng nói với Phệ Huyết Đường Lang vấn đề quan trọng nhất cần phải giải quyết hiện tại.
“Chủ nhân, ta cũng hiểu biết một chút về Nhân Tộc các ngươi, ngươi liền nói tên khờ này là ngươi đặc biệt mời về vẽ chân dung cho tông chủ, tông chủ nhất định sẽ không bắt được lỗi sai nào, là nữ nhân ai mà không muốn giữ lại hình ảnh đẹp đẽ của mình.”
Ngọa tào!
Nghe được ý tưởng của Phệ Huyết Đường Lang, Diệp Phong thẳng kêu lên hảo hán, đây là ngươi nói mình chỉ biết một chút về Nhân Tộc sao?
“Diệp thiếu, ta thật sự không quản được tên nghiệt đồ này nữa, ta cảm giác chỉ có ngươi mới có thể trấn trụ hắn, nếu ngươi không thu hắn, đời này của hắn nhất định sẽ bị huỷ hoại, một vạn mảnh nhỏ Hoạ Đạo Cảm Ngộ kia thật sự cũng vô dụng.”
La Thành không cam lòng nhìn về phía Diệp Phong, lần nữa thỉnh cầu.
“Được, ta thu!”
???
Nghe được lời này của Diệp Phong, La Thành choáng váng, Bạch Lỗi luống cuống!
Vừa rồi đều dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, hiện tại lại vui vẻ thoải mái chấp nhận?
“Đồ nhi, duyên phận của thầy trò chúng ta đã hết, về sau ngươi hãy đi theo Diệp thiếu nỗ lực tu hành đi!”
Sau khi sững sờ, La Thành cười lớn nhanh chân rời khỏi phòng cho khách.
“Bạch Lỗi, sư tôn của ngươi cứ ném ngươi như vậy?”
“Cũng không lo lắng ta có hại ngươi hay không?”
Nhìn La Thành rời đi, Diệp Phong thật sự không ngờ đối phương lại có thể thoải mái rời đi như vậy, tình nghĩa sư đồ ở đâu?
“Một người bỏ được phá của một vạn một vạn mảnh nhỏ Hoạ Đạo Cảm Ngộ, nếu thật sự muốn hại ta, sẽ làm ra chuyện phiền phức như vậy sao?"
“Trên người ta có ngọc bội truyền âm, dựa vào hiểu biết của ta với sư tôn, ta đoán hai tháng nữa hắn sẽ tới xem ta, nếu như phát hiện ta vẫn không thay đổi, hắn nhất định sẽ mang ta đi, ngươi cho rằng hắn thật sự ném ta như vậy.”
“Chẳng qua ta đi rồi, hắn thật ra thoải mái hơn.”
Bạch Lỗi cũng là thở dài cười khổ giải thích.
Mỗ Xuân Lâu!
“Cuối cùng thì tên nghiệt đồ kia cũng có người tiếp nhận, cũng coi như là đã giải quyết một cọc tâm sự.”
“Tiếp tục thêm nhạc thêm vũ cho ta!”
Nhìn oanh oanh yến yến xung quanh, La Thành sáng mắt cười phá lên.
Bên kia.
Sau khi rời khỏi tửu lầu, Lãnh Vô Phong cũng vội vàng chạy tới, khi ba người một yêu đi ngang qua một nhà Xuân Lâu, Bạch Lỗi bỗng nhiên nói: “Các ngươi tin không, sư tôn của ta hiện tại nhất định đang chơi bời ở bên trong!”
“Ta tham rượu, hắn ham sắc, đừng nhìn vẻ ngoài đạo mạo của hắn, hắn thật ra chính là một cái l!”
“Diệp ca, dù sao chúng ta cũng là người đồng đạo, đến tông môn của ngươi, có thể đừng để ta nghiên cứu Hoạ Đạo được không?”
Sau khi phàn nàn về sư tôn, Bạch Lỗi cũng là chờ mong nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng dò hỏi.
“Có thể!”
Diệp Phong nhìn Bạch Lỗi đang tràn đầy mong đợi, cười đáp.
Một lát sau.
“Cửu Phẩm Phi Hành Linh Khí!”
“Bay cực nhanh!”
“Diệp ca, nói đến phá của phải là ngươi!”
Ngồi trên Cửu Phẩm Hồ Lô Phi Hành Linh Khí, cảm nhận được khoái cảm cực nhanh do phi hành mang đến, Bạch Lỗi thật sự kích động, dù sao trước kia hắn cũng từng ngồi trên Cửu Phẩm Phi Hành Linh Khí của sư tôn, sư tôn của hắn căn bản không dám toàn lực thúc giục.
“Huyết ca, cái đại đỉnh lúc trước ngươi đập phá bức tường không tồi, Hoàng Cấp khẳng định thực xin lỗi thân phận các ngươi, nó hẳn là một cái Huyền Cấp Lô Đỉnh phải không.”
Chương 203: Tông môn này quá tà hồ, ta có chút luống cuốngNhìn thấy Diệp Phong, Lãnh Vô Phong cùng Phệ Huyết Đường Lang đều không nói chuyện, Bạch Lỗi cũng chán nản bắt đầu chủ đề khác.
“Nhỏ!”
“Tầm mắt của ngươi quá nhỏ!”
“Tầm mắt như vậy mà còn dám đua phá của với chủ nhân, thật là quá không biết tự lượng sức mình.”
“Lô đỉnh kia chính là Thiên Cấp Lô Đỉnh, ngươi có thể không tin, nhưng không có nghĩa là chủ nhân không có, trình độ phá của của chủ nhân vượt qua sức tưởng tượng của ngươi, sau này ngươi sẽ biết, giác ngộ của ngươi về chuyện phá của cần phải tăng thêm.”
Nghe được lời này của Bạch Lỗi, Phệ Huyết Đường Lang cũng lắc đầu cười giải thích.
Thiên Cấp Lô Đỉnh?
Đang đùa sao!
Thứ kia không phải là mệnh căn tử của Luyện Khí Sư sao, ngươi dùng nó để đập tường?
Bạch Lỗi nghe choáng váng, tuy rằng trong lòng không thể tin được nhưng cũng không tìm được lý do để đối phương lừa dối mình.
“Vô Phong huynh, nhìn ngươi đang mặc đan bào, không biết ngươi là Luyện Đan Sư mấy phẩm?”
Sau khi ăn mệt ở chỗ Phệ Huyết Đường Lang, Bạch Lỗi trực tiếp chuyển sang nói chuyện phiếm với Lãnh Vô Phong.
“Trước kia ta thật là một Luyện Đan Sư tam phẩm, nhưng hiện tại ta đã đổi nghề làm đầu bếp, về sau chính là Trù Đạo tương đối hiếm.”
Khi Lãnh Vô Phong nghe được lời này, hắn cũng cười giải thích.
Một cọ đại yêu lấy Thiên Cấp Lô Đỉnh đập tường!
Một con đại yêu còn có được hai loại Bản Mệnh Tâm Hỏa, chuẩn bị làm Luyện Đan Yêu đệ nhất Đại Lục!
Một Luyện Đan Sư đổi nghề làm đầu bếp!
Tông môn này cũng quá tà hồ à nha!
Giờ khắc này, Bạch Lỗi mới thấy luống cuống, hắn hy vọng lúc này sư tôn sẽ xuất hiện và mang hắn đi ngay lập tức.
Buổi tối không có nghỉ ngơi, vẫn giữ nguyên tốc độ cao nhất lên đường!
Đến buổi trưa hôm sau, ba người một yêu cuối cùng cũng về đến Tinh Hồn Tông.
“Tại đây?”
Nhìn tông môn nhỏ ở trước mắt, Bạch Lỗi lại lần nữa có cảm giác chính mình bị lừa, tông môn của một tên phá của như vậy chỉ là một tông môn nhỏ?
“Từ từ!”
“Kia… Mẹ nó, đó là thứ quỷ gì thế!”
Ngay khi Bạch Lỗi chuẩn bị phàn nàn, nơi xa có một con Tiểu Hoàng Cẩu ngự kiếm mà đi, khiến hắn chấn động trợn trắng mắt!
Một con cẩu thế nhưng đang ngự kiếm phi hành!
Mẹ nó, ai dám tin điều này nếu như không được tận mắt chứng kiến!
“Không tồi, Tiểu Hoàng Cẩu thật sự có tiến bộ nhanh chóng a, hiện tại thế nhưng đã có thể ngự kiếm phi hành.”
“Đúng vậy, hơn nữa Kiếm Tâm Chi Cảnh Hoàng Tuyền Kiếm Ý của Tiểu Hoàng Cẩu, đã có hình thức ban đầu của Đại Lục đệ nhất kiếm cẩu.”
???
Nghe được lời nói của Lãnh Vô Phong cùng Phệ Huyết Đường Lang, Bạch Lỗi toàn thân đều nổi da gà.
Một con cẩu lại có được Kiếm Tâm Chi Cảnh Hoàng Tuyến Kiếm Ý, còn muốn trở thành Đại Lục đệ nhất kiếm cẩu!
Một con Phệ Huyết Đường Lang có được hai Bản Mệnh Tâm Hoả, muốn trở thành Đại Lục đệ nhất Luyện Đan Đường Lang.
Tông môn này có tình huống như thế nào a, còn muốn để người sống nữa hay không!
Lần đầu tiên!
Lần đầu tiên Bạch Lỗi cảm thấy cuộc sống của mình còn không bằng cẩu và đường lang!
“Kiếm cẩu, nhận một đỉnh của ta!”
Đúng lúc này, với một tiếng gầm, chân đạp phi kiếm, Bạch Thiên Hồng cầm cự đỉnh trong tay, bay cực nhanh ra ngoài từ bên trong tông môn, trực tiếp lao thẳng đến Tiểu Hoàng Cẩu.
Oanh!
Hoàng Tuyền Kiếm Ý khủng bố lập tức bùng nổ từ trong cơ thể Tiểu Hoàng Cẩu, khi chân phải trước dẫm nhẹ vào thanh kiếm đang đạp chân, thanh kiếm giống như lập tức được tách ra!
Song Trọng Kiếm!
Nhìn Tiểu Hoàng Cầu chân đạp phi kiếm, trong miệng ngậm một thanh phi kiếm mang theo Hoàng Tuyền Kiếm Ý khủng bố trực tiếp chiến đấu với lão giả cầm cự đỉnh trong tay, Bạch Lỗi ở bên dưới xem đến choáng váng.
“Diệp ca, tông môn của ngươi có phải chuyên môn bồi dưỡng đại yêu hay không?”
Sau khi khiếp sợ qua đi, Bạch Lỗi cũng nhìn về phía Diệp Phong hỏi.
“Không có, hiện tại trong tông môn chỉ có hai đại yêu, một là Phệ Huyết Đường Lang, còn lại chính là con cẩu đang chiến đấu trên kia.”
Nghe được lời này, Diệp Phong cũng cười giải thích.
“Diệp thiếu, ngươi đã trở lại.”
Đúng lúc này, Kim Luân Đại Đế đang xách theo hai cái thùng chuẩn bị đi múc nước dưới chân núi, nhìn thấy Diệp Phong liền cung kính chào hỏi.
“Vừa lúc, từ hôm nay trở đi, ngươi liền mang theo hắn cùng nhau làm việc.”
Nhìn thấy Kim Luân Đại Đế, Diệp Phong cũng là trực tiếp quyết định thân phận của Bạch Lỗi.
Nếu ngươi không muốn nghiên cứu Hoạ Đạo, vậy thì làm tạp dịch, tranh thủ lúc không có việc còn muốn vẽ chân dung cho tông chủ.
Tạp dịch?
Để ta làm tạp dịch?
Nghe được lời này, Bạch Lỗi cả người đều bị chấn kinh!
“Diệp thiếu, hắn cũng là phi thăng cường giả?”
Kim Luân Đại Đế nghe xong, nhận thấy thực lực của Bạch Lỗi chỉ là Tử Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh, cũng có chút nghi ngờ dò hỏi.
Phi thăng cường giả?
Những người trong tông môn này có phải có vấn đề về đầu óc hay không, vị phi thăng cường giả nào lại chạy đến một tông môn nhỏ như vậy làm tạp dịch?
Nghe được lời nói của Kim Luân Đại Đế, Bạch Lỗi thật sự muốn bỏ chạy, nếu không hắn sợ rằng ở lâu trong tông môn tà hồ này, chính mình cũng sẽ trở nên không bình thường!
Đi!
Cần thiết phải đi!
Cầm lấy thùng nước làm bộ cùng đi múc nước với đối phương, sau đó trực tiếp rời đi!
Nghĩ vậy, Bạch Lỗi nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Tiểu huynh đệ, ngươi không thiếu nhận được chỗ tốt từ Diệp thiếu đi!”
“Nói nghe xem, ngươi được bao nhiêu chỗ tốt mới bị Diệp thiếu bắt trở về?”
Kim Luân Đại Đế lúc này tràn đầy tò mò nhìn về phía Bạch Lỗi hỏi.
Mấy ngày nay hắn biết được rất nhiều chuyện, những vị trưởng lão trong tông môn này, vị nào không phải đến đây vì Diệp Phong, đồng thời hắn cũng hiểu được tại sao trước đây có rất nhiều người hỏi hắn được bao nhiêu chỗ tốt thế nhưng lại đến chỗ này làm tạp dịch.
Chỗ tốt?
Cái gì chỗ tốt?
Một vạn mảnh nhỏ Hoạ Đạo Cảm Ngộ kia được xem là chỗ tốt không?
Ta là mơ màng hồ đồ bị sư tôn ném, bị Diệp Phong thu mới đến đây!
Tại sao những người trong tông môn này đều kỳ quái như vậy?
Oanh!