Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 37 - Chương 596: Chư Vị Sư Huynh, Không Ai Trong Các Người Che Dù Cho Diệp?

Chương 596: Chư vị sư huynh, không ai trong các người che dù cho Diệp?

Diệp Phong nghe xong thì trên mặt cũng lộ vẻ giật mình sau đó nhìn về phía Đường Tiểu Cường tiếp tục hỏi: "Vậy nếu như năng lực kháng đông lạnh của nhục thân được tăng cường thậm chí tăng cường tới trình độ nhất định thì chẳng phải là khắc chế được người tu luyện có thần thông loại băng sương hay sao?"

"Diệp thiếu!"

"Theo lẽ thường thì là như vậy!"

"Nhưng mà những tin tức này đều là ta đọc được ở trong thư tịch rốt cuộc có phải là thật hay không thì ta cũng không dám chắc!"

"Dù sao Cửu U Tuyết Liên có yêu cầu cực cao đối với hoàn cảnh sinh trưởng, cho dù ở trong Thiên Đạo Chiến Trường thì nó cũng thuộc về tài nguyên tu luyện đặc thù cực kỳ hy hữu, nếu như có người lấy được nó cho dù là năm mười năm cũng không nỡ lấy ra để ngâm bồn tắm!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm lần nữa, Đường Tiểu Cường cũng tranh thủ nói ra tình huống này!

? ? ?

Những tin tức này đều là do hắn đọc được từ trong thư tịch?

Cũng không biết có phải là thật hay không?

Nghe được Đường Tiểu Cường nói như vậy, Diệp Phong cười, nếu đã không biết có phải là thật hay không vậy thì chúng ta thí nghiệm thực tiễn một phen chẳng phải là sẽ biết được hay sao?

"Cường trọc!"

"Bây giờ ngươi lập tức đi thông báo cho tám đại trưởng lão một tiếng, kêu bọn họ lập tức chạy tới Tinh Hồn Phong!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho Đường Tiểu Cường.

"Trực tiếp xây dựng một cái bể bơi Cửu U Tuyết Liên trên Tinh Hồn Phong!"

"Đây có thể Xem như là phá của, chỉ cần hệ thống xác định đó là phá của, cho dù sau đó tin tức này là thật thì đến lúc đó mọi người có hấp thu lực lượng bên trong đó cũng không còn quan trọng nữa!"

Nhìn thấy Đường Tiểu Cường rời đi, Diệp Phong cũng cười nói ra ý nghĩ của mình!

Một bên khác!

"Cường trọc, ngươi đi làm cái gì?"

Nhìn thấy Đường Tiểu Cường đang nhanh chóng đi tới Vô Cực Phong, trùng hợp gặp được Lạc Thiên Tuyết, nàng hiếu kỳ hỏi thành.

"Thánh Chủ!"

"Diệp thiếu kêu ta đi thông báo cho tám đại trưởng lão một tiếng, kêu bọn họ lập tức chạy tới Tinh Hồn Phong!"

"Nhưng mà cụ thể là có chuyện gì thì ta cũng không biết!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Đường Tiểu Cường cũng vội vàng lên tiếng giải thích.

"Vậy ngươi mau đi đi!"

Nhìn thấy Đường Tiểu Cường rời đi, Lạc Thiên Tuyết cũng có chút hiếu kỳ tự lẩm bẩm: "Có phải Diệp Phong sắp bắt đầu phá của rồi hay không?"

"Không được, ta cũng phải đến tham gia náo nhiệt!"

Trầm tư một lát, Lạc Thiên Tuyết cũng đi tới Vô Cực Phong, nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc là Diệp Phong đang muốn làm gì!

...

Tinh Hồn Phong!

"Trời nắng chang chang, bể bơi siêu ngọt!"

"Động thủ đi, chúng ta cùng nhau xây dựng một cái bể bơi vui vẻ!"

Sau khi trở lại Tinh Hồn Phong, Diệp Phong cũng nhìn bọn người Đồ Mãng, Hồng Lão Lục, Chu Khải lớn tiếng nói.

Rất nhanh!

Đầu tiên là mọi người xới cực phẩm Tiên Linh Tinh bao phủ mặt đất lên sau đó cầm xẻng sắt trọng tay bắt đầu đào hố để làm bể bơi!

"Cường trọc đâu?"

"Hắn đi thông báo cho tám đại trưởng lão, sao bây giờ còn chưa về?"

Nghĩ đến đây, Đồ Mãng trực tiếp dùng thần thức truyền âm cho tất cả những người còn lại: "Tất cả mọi người làm chậm một chút, cơ hội ma luyện ý chí như thế này chúng ta không thể hưởng một mình được, chờ Cường trọc tiểu sư đệ đi!"

"Mãng ca, ngươi rất xứng đáng làm đại ca, ngươi quá yêu thương những tiểu sự đệ chúng ta, có ân huệ cùng hưởng!"

Nghe được Đồ Mãng nói như vậy, Hồng Lão Lục cũng cười đáp lại.

Mà bốn người Chu Khải, Cung Phong, Trần Phàm và Vũ Lang đang đứng bên cạnh nghe xong thì liếc mắt nhìn nhau, cũng đều thả chậm tốc độ đào hố, bởi vì bọn họ cảm thấy Đồ Mãng nói rất đúng, vất vả lắm mới có một lần làm việc khổ cực để ma luyện ý chí như vậy sao bọn họ có thể mặt dày mày dạn cướp đoạt cơ hội ma luyện tiểu sư đệ nhỏ nhất là Cường trọc được!

Một lát sau!

Khi mọi người thấy Cường trọc dẫn theo bảy vị trưởng lão xuất hiện ở phía xa, trên mặt đều nở một nụ cười!

"Ngọa tào!"

"Chư vị sư huynh, mặc dù không biết các ngươi đang làm gì!"

"Nhưng tại sao không ai trong số các ngươi lấy dù ra che cho Diệp thiếu chứ!"

Sau khi đi tới, khi Đường Tiểu Cường chú ý tới Diệp Phong nằm một mình ở trên ghế xích đu bị ánh nắng chói chan chiếu thẳng vào thì vội vàng vọt tới trước mặt Diệp Phong, sau đó cực kỳ thuần thục lấy một cây dù đen từ trong tiên giới ra!

? ? ?

Lúc nào cũng đem dù đen theo bên người

Hơn nữa tại sao động tác của hắn lại thuần phục như vậy?

Nhìn thấy Cường trọc cầm dù đen trong tay, giống như bảo tiêu đứng sát bên cạnh Diệp Phong, tình huống này khiến cho đám người đang đào hố ngẩn ra!

Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Cường trọc không chỉ có năng lực học tập mạnh mà còn hiểu chuyện như vậy!

"Đáng chết!"

"Chỉ biết đào hố, sao ta không nghĩ tới chuyện lấy dù ra che cho Diệp thiếu chứ!"

Sau khi tỉnh táo lại, Đồ Mãng cảm thấy mình chính là đồ đần, lại bỏ qua một cơ hội biểu hiện tốt như vậy!

"Mãng ca!"

"Làm sao bây giờ, có gọi Cường trọc tiểu sư đệ xuống đào hố nữa hay không?"

Lúc này, Chu Khải cũng truyền âm hỏi thăm Đồ Mãng.

"Để cái rắm!"

"Tranh thủ làm việc đi, nhanh chóng đào bể bơi xong!"

Nói xong, Đồ Mãng vung vẩy xẻng sắt ở trong tay, trực tiếp tiến vào trạng thái đào hố điên cuồng!

Những người còn lại nhìn thấy cảnh này thì cũng đều cười cười tăng tốc độ!

"Cường trọc!"

"Không phải ta kêu ngươi đi thông báo cho tám đại trưởng lão hay sao?"

"Sao ngươi chỉ thông báo cho bảy vị trưởng lão, Ngọc Quỷ trưởng lão đâu?"

Nhìn thấy bảy đại trưởng lão đứng ở nơi xa, Diệp Phong có chút nghi ngờ nhìn về phía Đường Tiểu Cường lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Ngọc Quỷ Phong ta cũng đi rồi, nhưng ta không tìm được Ngọc Quỷ trưởng lão!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Đường Tiểu Cường cũng vội vàng giải thích.

"Ngọc Quỷ Phong?"

"Ngọc Quỷ trưởng lão nắm đại trận mê cung trong tay, bình thường hắn đều sẽ canh giữ ở cửa vào Thánh Địa!"

"Ngươi đi Ngọc Quỷ Phong tìm thì chắc chắn là sẽ không tìm thấy hắn!"

"Được rồi, dù sao có thêm hắn cũng không nhiều mà thiếu hắn cũng không ít, cứ như vậy đi!"

Nghe được Đường Tiểu Cường trả lời như vậy, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói!

...

Chương 597: Chư vị sư huynh, không ai trong các người che dù cho Diệp? (2)

Cửa vào Thánh Địa!

"Tam đại thủ hộ Tiên Thú!"

"Bọn chúng lại là thủ hộ Tiên Thú trong không gian của di tích thượng cổ!"

"Thật là đáng sợ, không ngờ được là Diệp trưởng lão lại có thể bắt bọn chúng về để làm tiểu sủng vật trông nhà hộ viện!"

Trong lúc nói chuyện phiếm, khi biết tình huống của tam đại thủ hộ Tiên Thú, Ngọc Quỷ trưởng lão đầu tiên là giật mình, sau đó mặt lộ vẻ đắc ý âm thầm nghĩ: "Cái này, bây giờ ta không chỉ nắm trong tay đại trận mê cung kinh khủng mà dưới tay ta còn có tam đại thủ hộ Tiên Thú làm tiểu đệ, mẹ nó, như vậy thì chẳng phải là địa vị của ta ở trong Thánh Địa sẽ tăng vọt hay sao!"

Tinh Hồn Phong!

"Sư tôn!"

"Sao ngươi lại tới đây!"

Khi Diệp Phong nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết từ nơi xa đi tới thì cũng vội vàng lấy một cái ghế xích đu từ trong không gian của hệ thống ra để bên cạnh, sau đó ra hiệu cho Lạc Thiên Tuyết tới nằm xuống cùng nghỉ ngơi!

"Cơ hội tới!"

Mà thấy cảnh này, đám người đang điên cuồng đào hố trong mắt đều hiện lên một vòng tinh quang, sau đó đều ngừng công việc trong tay, bắt đầu lật tìm ở trong tiên giới của mình, dù không có dù nhưng có thứ tương đương thì bọn họ cũng có thể biểu hiện một chút!

Bành!

Ngay khi Lạc Thiên Tuyết nở một nụ cười nằm lên trên ghế xích đu, một tiếng dù mở ra truyền vào trong tai của mọi người.

"Ngọa tào!"

"Tên Cường trọc này rốt cuộc có bao nhiêu dù đen!"

Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Cường trọc đứng ở sau lưng Diệp Phong và Lạc Thiên Tuyết, sau đó một cái tay khác dựng một cây dù đen lên che ánh nắng chói chang cho Lạc Thiên Tuyết, tất cả bọn họ đều ngẩn ra tại chỗ.

"Đồ nhi!"

"Có phải ngươi lại muốn phá của hay không?"

"Mặc dù không biết ngươi muốn phá của như thế nào nhưng ta vừa mới thông báo cho sư tôn và sư công!"

"Chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ tới, vừa khéo để cho sư công cũng mở mang kiến thức biết được ngươi phá của đến phát rồ cỡ nào!"

Lúc này, Lạc Thiên Tuyết cũng nhìn về phía Diệp Phong, tràn đầy ý cười lên tiếng nói.

Trừng!

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Diệp Phong không có phản ứng gì, nhưng Đường Tiểu Cường đứng ở phía sau lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, bởi vì hắn biết một chuyện, đó chính là phần lớn người tu luyện ở trong Huyền Sương Tông đều tu luyện thần thông loại băng sương!

"Hi vọng sư tổ công của Diệp thiếu là ngoại lệ, hắn tu luyện không phải thần thông loại băng sương nếu không lát nữa khi hắn nhìn thấy hành vi phá của của Diệp thiếu thì chắc chắn hắn sẽ điên!"

Lúc này, Đường Tiểu Cường âm thầm nghĩ như vậy.

Một bên khác!

"Lê Phong!"

"Mã lão!"

"Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước, dù sao tiểu tử Diệp Phong đó một khi phá của thì có thể nói là phát rồ, người bình thường hoàn toàn không thể nào chấp nhận được!"

Trên đường đi đến Tinh Hồn Phong, Hồ Lỵ cũng lên tiếng nhắc nhở Lê Phong và Mã lão.

"A Lỵ!"

"Có tà dị như ngươi nói à?"

"Diệp Phong cho dù phá của nhưng dùng phát rồ để hình dung có phải là có chút quá mức hay không!"

Nghe được Hồ Lỵ nhắc nhở, Lê Phong lại có chút không coi ra gì, hắn cảm thấy chắc chắn Hồ Lỵ nói ngoa, mặc dù tất cả mọi thứ trong Thánh Địa khiến cho hắn chấn kinh nhưng như vậy chỉ chứng minh được là Diệp Phong cực kỳ giàu có thôi!

"Thiếu tông chủ!"

"Ta cảm thấy Thiếu phu nhân nói rất có lý, chúng ta nên chuẩn bị tâm lý trước thì hơn!"

Nhưng mà khiến cho Lê Phong bất ngờ chính là Mã lão đang đi bên cạnh lại đồng ý với Hồ Lỵ!

"Mã lão!"

"Nói như thế nào thì ngươi cũng là một trong số sáu đại trưởng lão của Huyền Sương Tông chúng ta!"

"Trên vạn năm nay, còn cái gì mà ngươi chưa từng nhìn thấy chưa từng trải qua, mà bây giờ chỉ đi xem một tên bại gia tử phá của mà thôi, sao ngươi còn coi trọng như vậy?"

Lúc này, Lê Phong cũng nhìn về phía Mã lão, hơi nghi hoặc một chút hỏi thăm.

Nghe nói như thế, Mã lão cũng gượng cười, không có giải thích cái gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Trên vạn năm nay, đúng là ta thấy qua rất nhiều trải qua rất nhiều nhân mẹ nó ta chưa từng nhìn thấy có người lấy tiên thảo hi hữu và tiên thảo cấp truyền thuyết đưa cho một số luyện đan học đồ luyện chơi!"

"Để người khác phá của mà đã điên cuồng như vậy, vậy một khi chính bản thân hắn phá của thì sợ đúng là sẽ đạt tới trình đậu phát rồ thật!"

...

Một lát sau!

Khi Hồ Lỵ, Lê Phong và Mã lão tới Tinh Hồn Phong, hố đào để làm bể bơi đã được đào xong thậm chí còn đã được trải xong cực phẩm Tiên Linh Tinh và đổ đầy nước, bể bơi này khiến cho người ta nhìn thấy là cảm nhận được cảm giác cực kỳ thoải mái, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn nhảy vào bên trong đó hưởng thụ một phen!

"Đây là cái gì?"

"Diệp Phong đào một cái ao nước lớn như vậy để làm gì?"

Nhìn thấy cái bể bơi cực lớn trước mặt, Lê Phong cũng có chút tò mò.

"Sư tôn!"

"Người đến đông đủ, vậy ta phá của!"

Nhìn thấy Hồ Lỵ, Lê Phong và Mã lão cũng đến, Diệp Phong cũng quay qua nhìn Lạc Thiên Tuyết đang nằm bên cạnh cười nói một câu, sau đó nhảy xuống ghế xích đu, đi tới biên giới bể bơi dưới ánh mắt tò mò của tất cả mọi người.

Xoát!

Dưới ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, Diệp Phong trực tiếp ném một cái tiên giới chứa một vạn gốc Cửu U Tuyết Liên lên trên không trung của bể bơi sau đó dùng thần thức điều khiển tiên giới phun ra một tiếng: "Bạo!"

Bành!

Theo một tiếng vang trầm đục vang lên, tiên giới nổ tung trong ánh mắt của mọi người, một vạn gốc Cửu U Tuyết Liên toàn thân trắng như tuyết bên trong cũng hiện ra trong tầm mắt của mọi người, sau đó rơi xuống như hoa tuyết, tất cả đều nhẹ nhàng rơi xuống bể bơi bên dưới!

"Dừng tay!"

"Mau dừng tay!"

Mà để ý thấy những thứ bay từ trên không trung xuống đều là Cửu U Tuyết Liên, Lê Phong vẫn luôn không coi ra gì đột nhiên thay đổi sắc mặt sau đó trực tiếp hô to lên!

Ngay lúc Lê Phong định đi lên cứu tất cả Cửu U Tuyết Liên thì một bàn tay nhỏ nhắn bỗng nhiên túm lấy cánh tay phải của hắn khiến cho hắn không thể động đậy trong nháy mắt!

"Hì hì!"

Chương 598: Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi phá của

"Mặc dù ngươi là sư tổ công của chủ nhân!"

"Nhưng mà ngươi cũng không thể làm ảnh hưởng tới chủ nhân phá của!"

Ngay sau đó, giọng nói của Diệp Tiểu Đường vang lên bên tai Lê Phong!

Điên rồi!

Không thể động đậy, Lê Phong nghe Diệp Tiểu Đường nói như vậy, nhìn cách đó không xa đã có rất nhiều Cửu U Tuyết Liên bay xuống rơi vào trong bể bơi, trên mặt của hắn lộ vẻ cực kỳ đau lòng!

Mặc dù không biết những Cửu U Tuyết Liên đó có số năm như thế nào nhưng đều là Cửu U Tuyết Liên!

Cho dù là Huyền Sương Tông bọn họ thì trước mắt số lượng Cửu U Tuyết Liên mà bọn họ dự trữ được cũng không đủ trăm gốc, hơn nữa gốc có số năm cao nhất cũng chỉ là ba ngàn năm năm mà thôi!

Hơn nữa, đệ tử có thể vận dụng Cửu U Tuyết Liên nhất định phải là yêu nghiệt thiên tài cấp độ vạn năm khó gặp mới có tư cách sử dụng vài gốc!

"A Lỵ!"

"Bây giờ rốt cuộc ta đã hiểu tại sao trước đó ngươi lại nhắc nhở ta!"

"Tiểu tử Diệp Phong này phá của đúng là phát rồ thật!"

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều Cửu U Tuyết Liên rơi vào bể bơi tan vào trong nước, Lê Phong cũng gượng cười nhìn về phía Hồ Lỵ đang đứng bên cạnh lên tiếng nói.

"Lê Phong!"

"Ta đã nói là ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước rồi!"

"Nhưng mà ta hoàn toàn không ngờ được thứ mà hắn phá lần này lại là Cửu U Tuyết Liên!"

Nói đến đây, Hồ Lỵ bỗng nhiên nhìn nói với Lê Phong: "Ngươi biết âm Dương Huyễn Đồng Thảo vô cùng quan trọng đối với ta, vậy ngươi có biết tiểu tử Diệp Phong này vừa tới Thánh Địa thì hắn đã làm gì âm Dương Huyễn Đồng Thảo hay không?"

"Ừm?"

"Trong tay hắn còn có âm Dương Huyễn Đồng Thảo?"

Nghe được Hồ Lỵ nói như vậy, Lê Phong cũng lấy làm kinh hãi, hắn rất khó tưởng tượng được tại sao trong tay Diệp Phong lại có nhiều thứ tốt như vậy, sau đó cũng tò mò hỏi: "Vậy hắn dùng âm Dương Huyễn Đồng Thảo làm cái gì?"

"Bện bậc thang cỏ!"

"Hắn lại dùng âm Dương Huyễn Đồng Thảo để bện thành bậc thang cỏ!"

Nghe được Lê Phong hỏi thăm, Hồ Lỵ cũng nói ra hành vi đả kích tâm hồn mà Diệp Phong đã từng làm với nàng!

"Bện thang cỏ?"

"Chỉ như vậy?"

"A Lỵ, tâm tính này của ngươi như vậy là không được, bện một cái bậc thang cỏ thì có thể sử dụng được bao nhiêu gốc âm Dương Huyễn Đồng Thảo chứ!"

"Mà bây giờ hắn hủy Cửu U Tuyết Liên, sợ đã lên tới vạn gốc!"

Nghe được Hồ Lỵ nói như vậy, Lê Phong cũng không coi ra gì đáp.

"Vài cọng?"

"Tiểu tử thúi Diệp Phong dùng trọn vẹn một trăm vạn gốc âm Dương Huyễn Đồng Thảo!"

"Hắn bện thành bậc thang cỏ có thể kéo dài từ đỉnh Tinh Hồn Phong cho tới chân núi!"

Nhìn thấy vẻ mặt không quá để ý của Lê Phong, Hồ Lỵ cũng trực tiếp nói ra số liệu chuẩn xác.

? ? ?

Một trăm vạn gốc?

Không phải một trăm gốc, là mẹ nó một trăm vạn gốc?

Bện thành bậc thang cỏ, có thể dùng để leo từ chân núi lên đỉnh núi?

Nghe được Hồ Lỵ nói như vậy, Lê Phong trực tiếp sợ choáng váng, bây giờ trong lòng hắn chỉ có một câu nói: "Mẹ nó, đây là chuyện mà người có thể làm ra được hay sao?"

"Mẹ nó!"

"Quá mẹ nó dọa người!"

"Một trăm vạn gốc âm Dương Huyễn Đồng Thảo lại bị bện thành bậc thang cỏ, mẹ nó, nếu như tùy tiện ném thang cỏ đó cho một thế lực cấp bá chủ thì sợ là sẽ khiến cho thế lực cấp bá chủ đó trong nháy mắt biến thành liếm chó!"

Mã lão đang đứng bên cạnh nghe nói như thế thì bị kinh hãi toàn thân run lên, nghĩ đến ngày mai một thần hào phá của khủng bố như thế sẽ theo bọn họ đi về Huyền Sương Tông, nếu như đến Huyền Sương Tông, lỡ như có chỗ nào mà tông môn tiếp đãi không được chu toàn thì mẹ nó có chết cũng không biết là chết như thế nào!

...

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phá của thành công, ban thưởng một ngàn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *1, ban thưởng Cửu U Tuyết Liên Vương *1000 gốc!"

Cửu U Tuyết Liên Vương: Ở nơi sinh trưởng một vạn gốc Cửu U Tuyết Liên trở lên mới có tỉ lệ xuất hiện một gốc Cửu U Tuyết Liên Vương, mà Cửu U Tuyết Liên Vương cần sinh trưởng mười vạn năm mới có thể triệt để thành thục cũng hái được, nếu như hái sớm thì nó sẽ khô héo trong nháy mắt, lực lượng ẩn chứa bên trong nó cũng sẽ tiêu tán trong thiên địa trong nháy mắt!

"Ngọa tào!"

"Cửu U Tuyết Liên Vương này có chút mãnh!"

Hiểu rõ tình huống của Cửu U Tuyết Liên Vương, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình!

Dù sao, Cửu U Tuyết Liên vốn cực kì thưa thớt chớ nói chi là phải có một vạn gốc Cửu U Tuyết Liên trở lên cùng nhau sinh trưởng, mà dù điều kiện có thỏa mãn thì cũng chỉ có tỷ lệ sinh ra được một gốc Cửu U Tuyết Liên Vương thôi!

"Đến lúc đó nhổ cho sư tổ một trăm gốc, có một trăm gốc Cửu U Tuyết Liên Vương này thì dù không có ta chấn nhiếp thì Huyền Sương Tông cũng phải cúng bái sư tổ như tổ nãi nãi!"

"Về phần chín trăm gốc còn lại giữ lại sau này ngâm bồn tắm!"

Rất nhanh, Diệp Phong đã quyết định vận mệnh của một ngàn gốc Cửu U Tuyết Liên Vương này!

"Chư vị!"

"Trời nắng chang chang, cho nên ta xây dựng cho mọi người một cái bể bơi, rảnh rỗi thì xuống đó ngâm thư giãn một chút!"

"Đồng thời nước trong bể bơi này đã hấp thu lực lượng đặc thù trong một vạn gốc Cửu U Tuyết Liên!"

"Dựa theo Cường trọc nói, hấp thu lực lượng bên trong thì có thể khiến cho dục thể của các ngươi lột xác một chút từ đó có được năng lực kháng đông lạnh cực mạnh, vì để kiểm tra xem là thật hay giả cho nên khi mọi người bơi ở trong đó thì có thể thử hấp thụ một chút!"

Lúc này, Diệp Phong cũng nhìn về phía đám người cười lớn nói.

"Tăng cường năng lực kháng đông lạnh của nhục thân?"

"Diệp Phong, ý của ngươi là nếu như thành công thì sau này khi gặp được người tu luyện có thần thông loại băng sương thì cho dù đứng yên đó không làm gì để cho thần thông của bọn họ rơi vào trên người của chúng ta thì uy lực cũng sẽ giảm đi rất nhiều đúng không?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hồ Lỵ cũng mặt lộ vẻ giật mình hỏi thăm.

"Sư tổ!"

"Nếu như thành công thì đúng là như thế!"

Nghe được Hồ Lỵ hỏi thăm, Diệp Phong cũng gật đầu đáp lại.

? ? ?

Chương 599: Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi phá của (2)

Ngươi phá của thì cứ phá!

Ngươi làm như vậy, có còn muốn để cho những người tu luyện thần thông loại băng sương như chúng ta sống nữa hay không!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lê Phong và Mã lão đang đứng bên cạnh sắp khóc, dùng tài nguyên tu luyện mà bọn họ muốn có được để tra tấn bọn họ, đây là chuyện mà người có thể làm ra được hay sao?

"Sư tổ!"

"Sư tổ công!"

"Các ngươi có biết Cửu U Tuyết Liên Vương?"

Lúc này, Diệp Phong cũng đi tới trước mặt Hồ Lỵ, Lê Phong và Mã lão, trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

"Cửu U Tuyết Liên Vương?"

"Đó là cái gì?"

Hồ Lỵ nghe xong thì lắc đầu tỏ vẻ mình chưa nghe nói tới Cửu U Tuyết Liên Vương!

"Diệp Phong!"

"Cửu U Tuyết Liên Vương chính là tài nguyên tu luyện đặc thù đỉnh cấp ở trong truyền thuyết!"

"Căn cứ bí điển của Huyền Sương Tông chúng ta ghi chép, cho dù là ở thời đại thượng cổ thì Cửu U Tuyết Liên Vương này cũng là tài nguyên tu luyện đặc thù cấp truyền thuyết!"

"Nói một câu không dễ nghe, rốt cục nó có tồn tại hay không cũng là một vấn đề!"

Mà Lê Phong đang đứng bên cạnh nghe xong thì nói ra tình huống mà mình biết.

"Ừm?"

"Cho dù là ở thời đại thượng cổ cũng là cấp truyền thuyết?"

Nghe được Lê Phong nói như vậy, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, hóa ra mình vẫn xem thường Cửu U Tuyết Liên Vương!

"Ồ!"

"Diệp Phong, ngươi đưa một cái tiên giới cho ta để làm gì?"

Nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên đưa tiên giới tới, Hồ Lỵ cũng mặt lộ vẻ không hiểu lên tiếng dò hỏi.

"Sư tổ!"

"Trong cái tiên giới này chứa một trăm gốc Cửu U Tuyết Liên Vương!"

"Sử dụng bọn chúng như thế nào thì phải xem tâm tình của sư tổ ngươi!"

Nghe được Hồ Lỵ hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích.

"Cái gì!"

"Cửu U Tuyết Liên Vương!"

Nghe Diệp Phong nói xong, Hồ Lỵ cũng mặt lộ vẻ khiếp sợ lấy từ trong tiên giới ra một gốc Cửu U Tuyết Liên Vương!

"Thật !"

"Vậy mà là Cửu U Tuyết Liên Vương thật!"

"Không ngờ được là nó tồn tại thật, giống y như chân dung ở trên bí điển!"

Nhìn thấy Cửu U Tuyết Liên Vương toàn thân màu đen trong tay Hồ Lỵ, Lê Phong đang đứng bên cạnh kích động toàn thân run rẩy!

"Lê Phong!"

"Cái Cửu U Tuyết Liên Vương này chắc chắn mạnh hơn Cửu U Tuyết Liên nhiều!"

"Dù sao trong tay của ta có một trăm gốc, nếu không, đêm nay chúng ta lấy ra hai gốc tắm một cái, thử hiệu quả của nó một chút?"

Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng kích động của Lê Phong, Hồ Lỵ lại cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu như vậy.

? ? ?

Lấy hai gốc ra tắm một cái, thử hiệu quả một chút?

Đồ tôn của ngươi phá của phá đến phát rồ còn chưa đủ, ngươi cũng muốn phá của như vậy hay sao?

Nghe được Hồ Lỵ nói như vậy, đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Hồ Lỵ, Lê Phong cũng không biết nên trả lời như thế nào!

"Sư tổ công!"

"Nếu như ngươi cam đoan ngươi chỉ dùng Cửu U Tuyết Liên Vương để ngâm bồn tắm thì ta cũng cho ngươi một trăm gốc!"

Ngay lúc Lê Phong không biết nên trả lời như thế nào thì giọng nói giống như là giọng nói của ma quỷ của Diệp Phong vang lên bên tai.

"Ngâm!"

"Nhất định phải ngâm!"

"Cho dù ngâm đến thân thể của ta tróc da thì ta vẫn phải ngâm!"

"Không vì cái gì khác, ta chỉ muốn cảm nhận cảm giác vui sướng khi phá của!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt Lê Phong bị phá phòng ngự, thậm chí khi nói ra những lời này thì trong mắt của hắn tràn đầy kiên định!

"Xong!"

"Như vậy không phải là xong đời rồi hay sao?"

"Thiếu tông chủ bị dạy hư rồi!"

Mã lão đang đứng bên cạnh nghe được quyết định này của Lê Phong thì ngẩn ra tại chỗ!

Đúng lúc này, Truyền âm Thạch trong ngực Mã lão lại bỗng nhiên có phản ứng, khi hắn phát hiện ra người liên hệ với hắn là tông chủ thì trên mặt cũng nở một nụ cười khổ trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ nó, bây giờ ta biết ăn nói với tông chủ như thế nào đây!"

"Mã lão!"

"Bây giờ các ngươi đi tới đâu rồi, cũng sắp đến Đệ Ngũ Tiên Vực chứ!"

Kích hoạt Truyền âm Thạch, giọng nói của tông chủ Huyền Sương Tông Lê Hạo Dương vang lên trong đầu Mã lão.

"Tông chủ!"

"Ta và Thiếu tông chủ vận dụng Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, bây giờ đã đi tới Thánh Địa của Thiếu phu nhân!"

Nghe Lê Hạo Dương hỏi thăm như vậy, Mã lão cũng vội vàng đáp lại.

"Ừm?"

"Thiếu phu nhân?"

"Mã lão, không nói tới chuyện các ngươi vô cớ vận dụng Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định!"

"Bây giờ Tiểu Phong còn chưa chính thức cưới Hồ Lỵ, sao ngươi có thể gọi nàng là..."

Không đợi Lê Hạo Dương nói xong, Mã lão đã ngắt lời hắn, sau đó tràn đầy kích động nói: "Tông chủ, chúng ta tìm được Cửu U Tuyết Liên Vương, Cửu U Tuyết Liên Vương trong truyền thuyết thật sự tồn tại!"

"Cái gì!"

Nghe được Mã lão nói như vậy, một bên khác, Lê Hạo Dương kinh hãi trực tiếp từ trên ghế đứng dậy trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin!

"Bảo vệ Cửu U Tuyết Liên Vương!"

"Ta lập tức dẫn theo mấy vị trưởng lão còn lại của tông môn tới tìm các ngươi!"

"Cho dù như thế nào thì cũng không thể để cho Cửu U Tuyết Liên Vương xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"

Rất nhanh, Lê Hạo Dương tỉnh táo lại lên tiếng nhắc nhở Mã lão, dù sao, Cửu U Tuyết Liên Vương có hiệu quả quá quan trọng đối với bất kỳ một người tu luyện nào tu luyện thần thông loại băng sương!

"Nếu như có thể thuận lợi lấy được Cửu U Tuyết Liên Vương, vậy thì thần thông Vô Tận Băng Vực mà ta tu luyện tuyệt đối có thể đột phá hạn mức cao nhất đạt tới một cảnh giới kinh khủng hơn nữa!"

"Lúc đó, nói không chừng chúng ta có thể thoát khỏi được ý muốn khống chế của Thiên Lôi Môn!"

"Một khi thoát khỏi sự khống chế của Thiên Lôi Môn, con trai của ta muốn cưới ai thì cưới, sẽ không ai dám nói một câu nào!"

Nhắc nhở Mã lão xong, Lê Hạo Dương âm thầm nghĩ như vậy!

"Tông chủ!"

"Bảo vệ thì chắc chắn là không thể bảo vệ được!"

"Thiếu tông chủ đang định dùng nó để ngâm bồn tắm, nếu không ta nói với Thiếu tông chủ một tiếng, để hắn giữ nước ngâm bồn tắm lại, sau đó mang về cho người ngâm một chút?"

Chương 600: Mã lão, ngươi không thể hố người ta như thế

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, Mã lão cũng có chút tiếc nuối lên tiếng nói, dù sao những nước dùng để ngâm bồn tắm đó hắn cũng muốn lấy tới để cảm nhận một chút!

? ? ?

Không bảo vệ được rồi?

Lê Phong lại muốn dùng Cửu U Tuyết Liên Vương để ngâm nước tắm?

Nghe được Mã lão nói như vậy, biểu cảm trên mặt Lê Hạo Dương như không thể tin vào tai của mình, hắn còn muốn dựa vào Cửu U Tuyết Liên Vương để thoát khỏi sự khống chế của Thiên Lôi Môn, ai mà ngờ được con của mình lại muốn lấy Cửu U Tuyết Liên Vương tắm một cái!

"Mã lão!"

"Ngươi xác định không phải là ngươi đang nói đùa với ta?"

"Đây chính là Cửu U Tuyết Liên Vương trong truyền thuyết, mẹ nó, ta sống cả đời nhưng chưa từng gặp được một lần!"

"Ngươi nói lại với Lê Phong cho ta, mẹ nó nếu như hắn dám dùng Cửu U Tuyết Liên Vương ngâm bồn tắm, sau khi trở về ta sẽ đánh gãy ba cái chân của hắn!"

Sau khi tỉnh táo lại, Lê Hạo Dương cũng tràn ngập lửa giận rống lớn lên.

"Không được!"

"Các ngươi ở Thánh Địa chờ cho ta!"

"Ta tự mình đi qua đó một chuyến!"

Không đợi Mã lão giải thích cái gì, Lê Hạo Dương sau khi nói xong lời này thì trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch.

Xong!

Mẹ nó, như vậy còn không phải là xong đời hay sao?

Ta chỉ muốn nói đùa với tông chủ một chút nhưng tại sao hắn lại không cho ta có cơ hội giải thích!

Nhìn Truyền âm Thạch đã mất đi liên hệ, Mã lão cũng ngẩn ra tại chỗ, sau đó vẻ mặt bất lực nhìn Lê Phong đang đứng bên cạnh.

"Ừm?"

"Mã lão, thế nào?"

Nhìn thấy Mã lão dùng ánh mắt bất lực nhìn mình như thế, Lê Phong cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm.

"Thiếu tông chủ!"

"Vừa nãy tông chủ liên hệ ta!"

"Sau đó ta nói chuyện ngươi định dùng Cửu U Tuyết Liên Vương tắm cho hắn nghe!"

Nghe được Lê Phong hỏi thăm, Mã lão cũng gượng cười lên tiếng nói.

"Ừm?"

"Mã lão, ngươi tuyệt đối đừng nói cho ta là ngươi nói chuyện như vậy mà tình huống có liên quan đến Thánh Địa và tại sao ta phải dùng Cửu U Tuyết Liên Vương tắm thì ngươi lại không nói nha!"

Lúc này, Lê Phong cũng có chút bất an tiếp tục dò hỏi.

"Thiếu tông chủ!"

"Lúc đầu ta muốn nói nhưng tông chủ không cho ta cơ hội này!"

"Bây giờ tông chủ đang trên đường đi đến Tinh Hồn Thánh Địa, hắn kêu chúng ta chờ hắn ở đây!"

Nghe được Lê Phong hỏi thăm, Mã lão cũng thần sắc lúng túng giải thích!

"Ngọa tào!"

"Mã lão, ngươi không thể hố người khác như vậy!"

"Nếu như phụ thân đến đây, vậy hắn sẽ đánh gãy ba cái chân của ta!"

Sau khi biết được tất cả tình huống, Lê Phong cả người đều muốn nổ, hắn hoàn toàn không ngờ được là Mã lão là một lão tiền bối làm việc ổn thỏa như thế nhưng mà khi có chuyện quan trọng như thế này lại thất thủ!

"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, mời túc chủ tìm được Lê Hạo Dương, làm cho đối phương bước vào phá của chi đạo trước khi đối phương đi đến Thánh Địa, nhiệm vụ thành công ban thưởng điểm phá sản ngẫu nhiên, có tỉ lệ cực lớn sẽ ban thưởng Thăng Tiên Đan, nhiệm vụ thất bại, ban thưởng điểm phá sản ngẫu nhiên, có tỉ lệ cực thấp sẽ ban thưởng Thăng Tiên Đan, thời gian nhiệm vụ ba ngày!"

Ngay lúc Diệp Phong nghe say sưa ngon lành, tiếng nhắc nhở tuyên bố nhiệm vụ của hệ thống chợt vang lên trong đầu của hắn.

"Ừm?"

"Hệ thống, ta cũng không có hảo cảm gì với Huyền Sương Tông này, bao gồm phụ thân của sư tổ công!"

"Cho nên nhiệm vụ này ta cũng không có hứng thú gì!"

Hiểu rõ được tình huống nhiệm vụ này, Diệp Phong lại nhếch miệng, chuẩn bị trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ này!

"Đinh! Túc chủ, ngươi không cần phản cảm với Lê Hạo Dương, hắn cho Lê Phong đi vào Huyền Sương Động chịu khổ mười năm với ngăn cản Lê Phong đến với Hồ Lỵ cũng có nỗi khổ tâm trong lòng hắn, nguyên nhân cụ thể có thể tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ thẩm tra!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, tiếng nhắc nhở của hệ thống lập tức vang lên.

"Ừm?"

"Ở trong đó còn có ẩn tình?"

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng hứng thú, trực tiếp nói ra: "Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem tại sao Lê Hạo Dương ngăn cản sư tổ và sư tổ công đến với nhau!"

Rất nhanh, một tin tức xa lạ xuất hiện trong đầu Diệp Phong.

"Thiên Lôi Môn!"

"Một trong số thế lực cấp độ bá chủ thượng giới!"

"Vẫn luôn bức bách Huyền Sương Tông trở thành thế lực phụ thuộc của Thiên Lôi Môn, càng muốn lấy phương thức thông gia khống chế Huyền Sương Tông, nhưng mà lại chỉ muốn một nữ đệ tử bình thường trong môn gả cho sư tổ công!"

Hiểu rõ được những tình huống này, Diệp Phong mới hiểu rõ ra, thầm nghĩ trong lòng: "Như thế xem ra không phải Lê Hạo Dương không đồng ý cho sư tổ công đến với sư tổ mà là Thiên Lôi Môn này không đồng ý, thậm chí tình huống này hình như sư tổ công cũng không biết!"

"Thú vị!"

"Nếu là như vậy thì đi gặp phụ thân của sư tổ công, kích phát tiềm lực phá của của đối phương một chút cũng không tệ!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp đi đến chỗ Chu Khải.

"Diệp thiếu!"

"Ngươi gọi ta?"

Sau khi đi ra khỏi bể bơi, Chu Khải cũng nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Chu Khải!"

"Ta định sẽ cho kim sắc truyền đi ra ngoài làm một chuyện, ngươi có muốn đi theo bọn họ hay không?"

Nhìn thấy Chu Khải đi tới, Diệp Phong cũng cười lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Không phải trước đó ta đã nói rồi hay sao, ta không còn hứng thú đối với kim sắc truyền thuyết nữa!"

"Bây giờ ta chỉ muốn trở thành một tên bại gia tử đủ tiêu chuẩn!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Chu Khải lại lắc đầu, nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

"Thật sao?"

"Vậy thì thật là đáng tiếc!"

"Lần này, kim sắc truyền thuyết đang định sẽ tiến hành càn quét một thế lực cấp độ bá chủ, ta vốn đang nghĩ để cho ngươi làm thủ lĩnh dẫn đội, đến lúc đó sẽ khống chế toàn cục nhưng mà nếu như ngươi không muốn đi thì thôi đi, ta sẽ cho Trần Phàm đi!"

Sau khi nghe được Chu Khải trả lời như vậy, Diệp Phong cũng giả bộ tiếc nuối lên tiếng nói.

Hả?

Chương 601: Nếu như không có cơ hội, vậy thì phải sáng tạo ra cơ hội

Tiến hành càn quét thế lực cấp độ bá chủ?

Để cho ta làm thủ lĩnh dẫn đội đi đến đó để khống chế toàn cục?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Chu Khải lập tức gấp gáp, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng nói: "Diệp thiếu, Trần Phàm không được đâu, tiểu tử đó làm gì có bản lĩnh để khống chế toàn cục, ta sợ nếu như để cho tiểu tử đó đi qua đó thì hắn sẽ đập đối phương trước sau đó lại hô to bắt đầu cướp bóc!"

"À!"

"Vậy ý của ngươi là nên đổi thành một người khác sao?"

"Vũ Lang được hay không?"

Nghe được Chu Khải nói như vậy, Diệp Phong tiếp tục cười dò hỏi.

"Diệp thiếu!"

"Vũ Lang, cái tên đó cũng không được, nếu như nói tới việc dùng chưởng đao để đánh cho người khác ngất xỉu thì hắn rất là lành nghề nhưng mà về việc thống lĩnh kim sắc thuyết khống chế hành động cướp bóc, phương diện này thì hắn hoàn toàn không được!"

"Cho nên vẫn nên để cho ta đi đi!"

Chỉ sợ Diệp Phong lại nhắc đến tên của người khác, Chu Khải vội vàng nói ra ý nghĩ của mình!

"Được!"

"Vậy thì ngươi đi đi!"

"Nhớ kỹ, nhất định phải cướp bóc sạch sẽ Thiên Lôi Môn không để lại một cái gì cho ta ngay cả quần cũng không để lại cho bọn họ!"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp đi thẳng đến chỗ của Lạc Thiên Tuyết.

...

"Sư tôn!"

"Nếu như Thánh Địa không có chuyện gì nữa thì đệ tử muốn đi ra ngoài phá của!"

Đi tới trước mặt Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

? ? ?

Mới vừa phá của ở Thánh Địa xong, bây giờ lại muốn đi ra ngoài phá của tiếp?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó nói ra: "Đồ nhi, ngươi không phải phá của thì cũng đang tìm cách để phá của, tại sao ngươi lại si mê chuyện phá của như vậy!"

"Đi đi!"

"Vừa khéo thừa dịp ngươi ra ngoài phá của, trong khoảng thời gian này ta cũng tìm người làm thêm mấy bộ quần áo nữa!"

Khi nói xong câu cuối cùng thì sắc mặt của Lạc Thiên Tuyết cũng xấu hổ đến đỏ bừng lên.

Hả?

Làm gì chứ?

Tiểu tử thúi này bỗng nhiên lấy giấy bút ra để vẽ cái gì đó?

Nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên lấy giấy bút ra bắt đầu vẽ, Lạc Thiên Tuyết cũng có chút khó hiểu.

Một lát sau!

"Sư tôn!"

"Những bản vẽ này ngươi cất đi, đến lúc đó ngươi kêu người ta cứ dựa theo bản vẽ này mà chế tạo là được!"

Sau khi đưa bản vẽ bằng giấy cho Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng nở một nụ cười xấu xa hôn nàng một cái sau đó trực tiếp đi xa.

"Cái này. . . mấy thứ này đều là cái quái gì!"

"Sao tiểu tử thúi đó có thể nghĩ ra được mấy thứ này chứ?"

Nhìn thấy hình dáng của mấy bộ quần áo ở trên bản vẽ, trong nháy mắt sắc mặt Lạc Thiên Tuyết đỏ lên vì xấu hổ!

"Thiên Tuyết!"

"Diệp Phong đi làm cái gì rồi?"

Đúng lúc này, giọng nói Hồ Lỵ từ một nơi không xa vọng lại.

Nhìn thấy Hồ Lỵ và Lê Phong đang đi tới chỗ mình, Lạc Thiên Tuyết vẻ mặt hốt hoảng vội cất bản vẽ trong tay vào trong tiên giới, sau đó nhìn về phía Hồ Lỵ giải thích: "Sư tôn, Diệp Phong ra ngoài phá của!"

...

Cửa vào Thánh Địa!

"Ba người các ngươi, có ai muốn theo ta đi ra ngoài một chuyến hay không?"

Đi tới trước cửa vào Thánh Địa, Diệp Phong cũng nhìn về phía Tiểu Bát Tử, Báo Tử và Tiểu Điêu Tử đã hóa thành hình người lên tiếng hỏi.

"Diệp thiếu!"

"Mặc dù ta rất muốn theo ngài đi ra ngoài nhưng mà cơ hội này ta sẽ để lại cho hai người bọn chúng!"

Nói xong, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lập tức lui về sau ba bước, tỏ vẻ mình không thèm cạnh tranh cơ hội đi ra ngoài lần này!

"Vậy hai người các ngươi ai..."

Bành! Bành!

Không đợi Diệp Phong nói xong, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đã lôi ra sao lại lặng lẽ đi đến sau lưng Tật Phong Xích Lôi Báo và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu, sau đó thừa dịp hai thú không chú ý trực tiếp dùng hết toàn lực đánh ra hai cái chưởng đao!

Nhìn thấy Tật Phong Xích Lôi Báo và Hắc Phong Bạch Ngọc Điêu bị đánh ngất xỉu té xuống dưới đất, Diệp Phong và Ngọc Quỷ trưởng lão đang đứng bên cạnh trực tiếp mộng!

"Diệp thiếu!"

"Ta nghĩ lại rồi, cơ hội để đi ra ngoài này ta vẫn phải tranh một chút!"

"Nếu không ngươi hỏi lại một lần nữa đi?"

Lúc này, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng cực kỳ không biết xấu hổ nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Không hỏi!"

"Ta chọn ngươi!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nói như vậy, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.

Khi Diệp Phong dẫn theo Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi vào đại trận mê cung, Ngọc Quỷ trưởng lão nhìn hai con thú ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh mà không nhịn được sợ hãi than một tiếng: "Quả nhiên, cơ hội chỉ đến với người có chuẩn bị, nếu như không có cơ hội thì phải tự mình sáng tạo ra cơ hội!"

"Chủ nhân!"

"Không gian thông đạo đã chuẩn bị xong!"

"Các ngươi đi qua đó là có thể xuất hiện ở gần Lê Hạo Dương!"

Lúc này, Diệp Tiểu Đường đã đi tới bên ngoài Thánh Địa nhìn thấy Diệp Phong và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi tới thì nở nụ cười nói.

"Tiểu Đường!"

"Bây giờ ngươi làm việc càng ngày càng đáng tin cậy!"

"Về sau ta phải để Tiểu Kiếm, Tiểu Cước, Tiểu Chùy học hỏi ngươi nhiều hơn một chút mới được!"

Nhìn thấy vết nứt không gian cách đó không xa, Diệp Phong cũng cười sờ cái đầu nhỏ của Diệp Tiểu Đường, sau đó lên tiếng tán dương.

"Chủ nhân!"

"Đó đều là truyện mà thuộc hạ phải làm!"

Nghe được Diệp Phong tán dương, Diệp Tiểu Đường cũng cười đáp lại!

...

Giới nào đó!

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, các ngươi đừng có cản ta!"

"Để cho ta ra ngoài liều mạng với nàng!"

"Còn học tập nàng nhiều hơn, học cách đánh lén sau lưng người khác hay sao?"

Lúc này, bị hai người Diệp Tiểu Cước và Diệp Tiểu Bạch lôi kéo, Diệp Tiểu Chùy cũng tràn ngập lửa giận mắng lớn lên!

"Tiểu Chùy!"

"Ngươi phải học cách khống chế chính ngươi!"

"Nếu như đi ra ngoài liều mạng với nàng thật thì cuối cùng người bị thương vẫn là ngươi!"

"Hơn nữa, nếu như ngươi muốn đi ra ngoài thật thì ngươi cũng đừng có nắm tay của chúng ta, cứ làm như là hai chúng ta không cho ngươi ra ngoài thật vậy!"

Lúc này, Diệp Tiểu Cước cũng cực kỳ khinh bỉ nhìn Diệp Tiểu Chùy nói.

Hô!

Chương 602: Đạo hữu, đại ca của ngươi còn thiếu tiểu đệ hay không?

Nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy, Diệp Tiểu Chùy cũng buông lỏng tay của hai người ra, sau đó thở dài ra một hơi, tức giận bất bình nói: "Hôm nay lợi cho nàng, nếu không phải hai người các ngươi lôi kéo không cho ta ra ngoài thì hôm nay ta phải liều mạng với nàng!”

"Mẹ nó, đúng là đồ không biết xấu hổ!"

"Không được, ta phải đi nhanh lên, ta không nhịn được!"

Bên cạnh, Diệp Tiểu Bạch thấy Diệp Tiểu Chùy không biết xấu hổ như thế thì trực tiếp quay đầu đi chỗ khác!

...

Trên không Thiên Lôi Môn!

Theo một cái khe hở không gian thật lớn xuất hiện, vô số cường giả trong môn đều bị bừng tỉnh khỏi trạng thái tu luyện, khi tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ thì trên mặt mỗi người đều toát ra vẻ ngưng trọng nhìn về phía cái khe hở không gian cực lớn ở trên không trung!

"Rốt cuộc thì đó là cái gì?"

Môn chủ Thiên Lôi Môn Lôi Lâm nhìn khe hở không gian cực lớn trên không trung cực kỳ bất an tự lẩm bẩm.

"Ngọa tào!"

"Là kim sắc truyền thuyết!"

Khi mười vạn đại quân kim giáp người mặc kim giáp đi từ trong cái khe hở không gian lớn ra thì tất cả mọi người của Thiên Lôi Môn đều luống cuống!

"Kim sắc truyền thuyết!"

"Những nơi đi qua, quần cũng không để lại!"

"Động thủ!"

Chu Khải đứng ở trước nhất nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi bất an của đám người của Thiên Lôi Môn bên dưới thì hưng phấn vung tay lên trực tiếp ra mệnh lệnh càng quét cho mười vạn đại quân kim giáp đang đứng ở sau lưng mình!

...

Đệ Nhất Tiên Vực!

"Đây là. . . Song Diệp Lạc Băng Thảo!"

"Là tên phát rồ nào đem hơn mười gốc Song Diệp Lạc Băng Thảo vò thành một cục tiện tay ném xuống đây?"

Trên đường chạy tới Đông Châu, khi Lê Hạo Dương chú ý tới một cục tiên thảo hy hữu ở trên mặt đất thì kinh hãi đến tròng mắt cũng sắp trợn lòi cả ra ngoài!

"Đây là. . . Thanh Sương Bí Thạch!"

"Lực lượng ở trong tiên quáng này có thể mang lại lợi ích cực kỳ lớn cho người tu luyện tu luyện công pháp thuộc tính Băng, là ai đã ném nó xuống đây?"

Đi một hồi, khi Lê Hạo Dương lại nhặt được một khối tiên quáng hy hữu to bằng đầu nắm tay thì cả người hắn đều bối rối!

Một lát sau!

"Đây là. . . Phá Nguyên Chân Lộ Thủy!"

"Đây là. . . Băng Cốt Huyền Quả!"

"..."

Trên đường đi, khi những thứ mà Lê Hạo Dương nhặt được càng ngày càng nhiều thì hắn cũng đã sắp điên rồi!

Hắn không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là ai mà lại ném nhiều tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo trân quý như vậy ra ngoài!

"Là hắn!"

Rất nhanh, khi Lê Hạo Dương phát hiện trước mặt mình đang có một nam tử dáng người khôi ngô thỉnh thoảng ném một chút tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo trân quý ra, hắn suy nghĩ một lát sau đó lập tức đuổi theo đối phương!

"Vị đạo hữu này!"

"Những thứ này đều là tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo cực kỳ trân quý, tại sao ngươi lại tiện tay vứt nó đi?"

Sau khi đuổi kịp đối phương, Lê Hạo Dương cũng nhìn thẳng vào nam tử dáng người khôi ngô lên tiếng hỏi thăm, ngay khi hắn cảm nhận được đối phương lại mang tới cho hắn một cảm giác áp bách khó hiểu thì trong lòng cũng giật mình, mặc dù thực lực của hắn đã đột phá đến cảnh giới Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong nhưng hắn dám cam đoan thực lực của đối phương tuyệt đối mạnh hơn hắn!

"Tại sao muốn vứt bỏ?"

"Bởi vì tất cả những thứ này đều là rác rưởi!"

"Ta không ném bọn chúng đi thì giữ lại để làm gì?"

Nghe được Lê Hạo Dương hỏi thăm, Tiểu Bát Tử cũng tỏ vẻ không quan tâm giải thích.

? ? ?

Rác rưởi?

Ngươi gọi những thứ này là rác rưởi?

Sau khi nghe được đối phương giải thích xong, biểu cảm trên mặt Lê Hạo Dương như không thể tin vào tai của mình, phải biết, chỉ với những thứ mà hắn đã nhặt được thì đã có rất nhiều thứ cho dù là Huyền Sương Tông cũng không có!

"Ngươi không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn ta!"

"Bởi vì ta có một đại ca tốt!"

"Chỉ cần ta đi theo hắn phá của, mỗi ngày hắn đều sẽ cho ta một đống rác rưởi lớn, nếu như có tác dụng thì ta sẽ giữ lại, còn nếu như vô dụng thì ta sẽ ném đi, nếu không thì tiên giới của ta sẽ không chứa nổi!"

Nói đến đây, Tiểu Bát Tử nhìn về phía Lê Hạo Dương tiếp tục nói ra: "Còn có việc gì nữa không, nếu không có chuyện gì thì đừng có cản trở ta ném rác rưởi nữa, nếu như ngươi cảm thấy thích thì cứ nhặt đi!"

Nói xong, Tiểu Bát Tử không thèm để ý tới Lê Hạo Dương nữa, tiếp tục vừa đi về phía trước vừa ném ra đủ loại tài nguyên tu luyện và thiên tài địa bảo!

"Thật hay giả!"

"Trên đời này lại có đại ca tốt như vậy hay sao?"

"Chỉ cần đi theo đối phương phá của thì mỗi ngày sẽ ban thưởng cho số lượng rác rưởi nhiều vô số kể?"

Sau khi nghe đối phương nói xong, Lê Hạo Dương tâm động, cho dù đi nhặt thì hắn lại có thể nhặt được bao nhiêu!

Đang lúc Lê Hạo Dương chuẩn bị đuổi theo đối phương lần nữa thì bước chân của hắn đột nhiên ngừng lại sau đó khẽ nhíu mày nói: "Tại sao đối phương lại nói với ta nhiều như vậy, hơn nữa sao ta đột nhiên lại có cảm giác như là đối phương đang cố ý dụ dỗ ta mắc câu?"

Ba!

Đúng lúc này, Lê Hạo Dương bỗng nhiên đánh cho mình một bạt tai, trong lòng mắng thầm: "Thực lực của đối phương mạnh hơn ta rất nhiều, chỗ nếu như đối phương muốn làm gì ta thì cũng đâu cần phải dụ dỗ ta chứ?"

Nghĩ đến đây, Lê Hạo Dương lập tức đuổi theo Tiểu Bát Tử đã đi xa!

"Đạo hữu, xin dừng bước!"

Sau khi đuổi theo Tiểu Bát Tử, Lê Hạo Dương cũng hít một hơi thật sâu sau đó trực tiếp nhìn đối phương hỏi: "Đạo hữu, đại ca tốt của ngươi còn thiếu tiểu đệ hay không?"

"Diệp thiếu quả nhiên lợi hại!"

"Đây là thái công câu cá, người nguyện mắc câu mà hắn nói hả!"

Nghe được Lê Hạo Dương hỏi như vậy, Tiểu Bát Tử cũng tỏ vẻ ngạc nhiên nói ra: "Thế nào, ngươi cũng muốn đi theo đại ca tốt của ta phá của?"

"Đạo hữu!"

"Đúng là ta có ý nghĩ này, không biết là đại ca tốt của ngươi có cho ta cơ hội này hay không!"

Nghe được Tiểu Bát Tử hỏi thăm, Lê Hạo Dương cũng trưng vẻ mặt thành thật ra lên tiếng đáp lại.

"Cơ hội có thể cho ngươi!"

Chương 603: Đạo hữu, đại ca của ngươi còn thiếu tiểu đệ hay không? (2)

"Bởi vì ngươi không phải là người đầu tiên hỏi ta vấn đề này!"

"Nhưng nếu như ngươi muốn đi theo bên cạnh đại ca tốt của ta thì điều kiện tiên quyết là ngươi phải biết phá của, ý của ta nói không phải là phá của bình thường!"

"Mà trước người thì đã có hơn nghìn người bị đại ca tốt của ta sa thải, cho nên cơ hội chỉ có một lần thôi, còn có thể nắm chặt được cơ hội này hay không thì phải dựa vào chính bản thân ngươi!"

Nhìn vẻ mặt thành thật của Lê Hạo Dương, Tiểu Bát Tử cũng lên tiếng nhắc nhở.

? ? ?

Không phải chỉ là phá của sao?

Có khó như vậy sao?

Nghe được Tiểu Bát Tử nhắc nhở, Lê Hạo Dương cũng tỏ vẻ giật mình, ừ nhưng mà khi biết được trước mình thì đã có hơn nghìn người quyết tâm muốn đi theo bên cạnh đại ca tốt của đối phương thì sự lo lắng trong lòng của hắn cũng giảm bớt đi!

Một lát sau!

"Tiểu Lê!"

"Ta rất muốn có người đi theo bên cạnh làm bạn với ta cho nên ngươi nhất định phải cố gắng đó!"

"Cuối cùng ta muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, đi theo bên cạnh đại ca tốt của ta thì nhất định phải có nhãn lực, phải tìm được tất cả các cơ hội có thể phá sản, nếu như không có cơ hội để phá sản thì cũng phải sáng tạo ra cơ hội để phá sản!"

Sau khi đi vào một cái thành trấn phồn hoa, Tiểu Bát Tử cũng lên tiếng nhắc nhở Lê Hạo Dương.

Trong tửu lâu!

"Rốt cuộc đã đến!"

"Lần này ta làm một loạt thao tác đảo ngược, làm cho đối phương chủ động muốn đi theo ta phá của, như vậy thì muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng đơn giản hơn nhiều!"

Đứng ở cửa sổ của căn phòng trên lầu hai, nhìn thấy Tiểu Bát Tử dẫn theo Lê Hạo Dương đi vào quán rượu, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ đắc ý, hắn cảm thấy ở phương diện phá của thì mình càng ngày càng mạnh!

Đông! Đông! Đông!

Rất nhanh, theo một loạt tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phong nhấp một ngụm trà, sau đó trực tiếp hô: "Cửa không khóa, vào đi!"

"Tiểu Bát Tử!"

"Người đó là ai?"

Nhìn thấy Lê Hạo Dương đi theo sau lưng Tiểu Bát Tử, Diệp Phong có chút nghi ngờ lên tiếng dò hỏi.

"Đại ca!"

"Khi ta ra ngoài ném rác rưởi thì trùng hợp gặp được hắn!"

"Mà hắn cũng giống như những người trước đó, muốn đi theo bên cạnh đại ca cho nên ta mới dẫn hắn về đây!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Tiểu Bát Tử cũng biểu hiện ra kỹ thuật diễn xuất cực kỳ tinh xảo, lên tiếng trả lời.

"Đại ca!"

"Ta rất có thiên phú ở phương diện phá của cho nên ngươi hãy cho ta một cơ hội đi!"

Lúc này, Lê Hạo Dương cảm thấy hẳn là mình nên biểu hiện một chút, thế là lập tức nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

Ừm!

Nghe được Lê Hạo Dương gọi một tiếng đại ca này, Diệp Phong cũng sững sờ, lúc trước hắn chỉ nghĩ nên làm như thế nào để dẫn dụ đối phương cắn câu mà lại quên mất đối phương là phụ thân của sư tổ công!

"Được rồi!"

"Không nghĩ nữa, nên hoàn thành nhiệm vụ trước lấy được Thăng Tiên Đan rồi nói sau!"

"Cùng lắm thì mối quan hệ này sau này ai gọi theo kiểu của người đó!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng nhìn về phía Lê Hạo Dương lên tiếng nói: "Nếu như ngươi đã muốn đi theo bên cạnh ta thì ta cũng có thể cho ngươi một cơ hội, nhưng mà ngươi phải thông qua khảo nghiệm đầu tiên mới được, bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết tài nguyên tu luyện hoặc là thiên tài địa bảo mà bây giờ ngươi muốn lấy được nhất là cái gì!"

"Ừm?"

"Tài nguyên tu luyện hoặc là thiên tài địa bảo mà ta muốn lấy được nhất bây giờ?"

"Ta muốn Cửu U Tuyết Liên Vương, chẳng lẽ ngươi còn có thể lấy ra hay sao?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lê Hạo Dương cũng cúi đầu trầm tư, hắn không biết mình có nên nói ra Cửu U Tuyết Liên Vương hay không, hắn đang sợ nếu như mà mình nói ra thì sẽ khiến cho đối phương lúng túng!

"Đại ca!"

"Thứ ta muốn lấy được nhất chính là Cửu U Tuyết Liên Vương!"

Trầm tư một lát, Lê Hạo Dương vẫn nói ra ý nghĩ chân thật nhất trong lòng của mình.

Ba!

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp đập một gốc Cửu U Tuyết Liên Vương lên trên bàn, sau đó lên tiếng nói: "Cái gốc Cửu U Tuyết Liên Vương này tặng cho ngươi, ngươi muốn sử dụng nó như thế nào thì sử dụng nó như thế đó!"

? ? ?

Ta chỉ nói chơi thôi!

Mà mẹ nó, ngươi lấy ra thật?

Hơn nữa sao ta có cảm giác là gốc Cửu U Tuyết Liên Vương này trong mắt của ngươi giống như là một cái rác rưởi, đây chính là Cửu U Tuyết Liên Vương mà cho dù ở trong thời đại thượng cổ nó cũng thuộc về cấp truyền thuyết!

Nhìn gốc Cửu U Tuyết Liên Vương toàn thân màu đen trên bàn, Lê Hạo Dương đã hoàn toàn choáng tại chỗ, tình huống này hoàn toàn không giống như là những gì hắn nghĩ!

"Con trai cho dù tốt thì cũng không tốt bằng tìm được một đại ca tốt!"

"Đi theo bên cạnh đại ca tốt thì có thể lấy được Cửu U Tuyết Liên Vương, vậy ta còn đi Đông Châu Thánh Địa cái rắm!"

Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Lê Hạo Dương cũng lóe lên vẻ kích động, mặc dù là khảo nghiệm nhưng mà đối phương đưa cho hắn một gốc Cửu U Tuyết Liên Vương thật!

"Thế nào!"

"Ngươi đã nghĩ ra được ngươi sẽ sử dụng nó như thế nào hay chưa?"

Nhìn thấy Lê Hạo Dương cả buổi mà vẫn không có phản ứng gì, Diệp Phong hỏi thăm lần nữa.

"Ừm?"

"Sử dụng nó như thế nào?"

"Vậy chắc chắn là không thể sử dụng theo cách bình thường được rồi, phải phá của!"

"Vừa gặp mặt thì có thể đưa cho ta một gốc Cửu U Tuyết Liên Vương, nếu như có thể đi theo bên cạnh đại ca tốt thì ta có thể nói là ta bay lên!"

Nghĩ đến đây, Lê Hạo Dương đầu óc cũng nhanh chóng vận chuyển, bỗng nhiên, hình như hắn nghĩ tới điều gì sau đó tràn đầy tự tin nói với Diệp Phong: "Đại ca, cái thứ rác rưởi này có thể hòa vào trong nước cho nên ta muốn dùng nó để tắm một cái!"

"Tiểu Bát Tử!"

"Xuống dưới thuê một phòng, sau đó kêu nhân viên phục vụ chuẩn bị một cái thùng tắm!"

Nghe được Lê Hạo Dương trả lời như vậy, Diệp Phong cố nén ý cười, trực tiếp lên tiếng dặn dò Tiểu Bát Tử đang đứng bên cạnh.

Một lát sau!

"Đại ca!"

"Vậy ta đi tắm trước!"

Chương 604: Cho dù con trai có tốt thì cũng không tốt bằng tìm được một đại ca tốt

Sau khi Tiểu Bát Tử mướn phòng xong trở về, Lê Hạo Dương cầm lấy Cửu U Tuyết Liên Vương trên bàn đi ra khỏi phòng Diệp Phong.

"Xem ra đảo ngược thao tác hiệu quả cũng khả quan lắm!"

"Chỉ cần đánh cơ sở vững chắc, trong ba ngày tuyệt đối có thể khiến cho hắn bước vào phá của chi đạo!"

Nhìn thấy Lê Hạo Dương rời đi, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ đắc ý.

"Diệp thiếu!"

"Hắn đã bắt đầu phá của, cái này nên tính là thành công chứ!"

Lúc này, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Còn chưa thành công đâu!"

"Dáng vẻ không thèm quan tâm đó chỉ là do hắn giả vờ ra mà thôi, chờ khi hắn đi vào trong phòng sử dụng Cửu U Tuyết Liên Vương để ngâm bồn tắm thật thì không biết hắn sẽ đau lòng thành như thế nào!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích, hắn biết rất rõ nếu như đối phương thật lòng chuẩn bị lãng phí hết Cửu U Tuyết Liên Vương để hưởng thụ cảm giác vui sướng do phá của đem tới thì chắc chắn sẽ được hệ thống công nhận!

Bên trong một căn phòng khác!

"Làm sao bây giờ!"

"Phải dùng nó để ngâm bồn tắm thật sao?"

"Nó là tâm can tiểu bảo bối để cho ta có thể đột phá hạn mức cao nhất của thần thông đó!"

Lúc này, đứng ở trước thùng gỗ chứa đầy nước, Lê Hạo Dương do dự, hắn không biết hắn làm như vậy có thể thông qua được khảo nghiệm thứ nhất của đại ca hay không, nếu như không có thông qua thì có thể nói là lấy giỏ trúc mà múc nước chính là công dã tràng!

Do dự hồi lâu!

Lê Hạo Dương cắn răng, trực tiếp nhắm hai mắt lại, ném Cửu U Tuyết Liên Vương trong tay vào trong thùng gỗ!

"Ngọa tào!"

"Quá mẹ nó dễ chịu!"

Đi vào bên trong thùng tắm, cảm nhận nhục thân của mình bị nước đã dung hợp lực lượng của Cửu U Tuyết Liên Vương không ngừng rèn luyện, cảm giác tê tê mát mẻ ở đó không ngừng xuất hiện, ngay cả Lê Hạo Dương cũng không nhịn được mà lên tiếng kinh hô!

"Cái gì là hưởng thụ!"

"Đây chính là hưởng thụ!"

"Nhưng mà cái giá phải trả ra để được hưởng thụ như vậy thật là lớn!"

Cảm thán xong, Lê Hạo Dương nghĩ đến cái giá lớn phải trả ra, trên mặt lại xuất hiện vẻ đau lòng lần nữa.

Đông! Đông! Đông!

Đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa chợt vang lên.

"Ai?"

Nghe được tiếng đập cửa, Lê Hạo Dương giọng điệu có chút không vui lên tiếng hỏi!

"Tiểu Lê!"

"Là ta, Tiểu Bát Tử!"

"Thế nào, ngâm được không?"

"Cái ừ thứ quỷ đó chỉ cần ngậm một chút là được rồi, không nên ngâm quá lâu, đại ca tốt vẫn còn đang chờ ngươi đấy!"

Rất nhanh, giọng nói của Tiểu Bát Tử vang lên ở ngoài cửa!

Xoát!

Nghe được Tiểu Bát Tử nhắc nhở, Lê Hạo Dương cũng đột nhiên đứng dậy trong thùng tắm sau đó vội vàng lên tiếng cảm ơn Tiểu Bát Tử đang đứng ở bên ngoài: "Bát ca, cám ơn, ta lập tức tới ngay!"

Nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài từ từ đi xa, Lê Hạo Dương cảm thấy có chút may mắn, thầm nghĩ trong lòng: "Ta phải phá của, sao lại chỉ quan tâm đến việc hưởng thụ, giống như Bát ca nói, cái thứ quỷ này chỉ cần ngâm một chút cho biết là được rồi!"

Nhưng khi Lê Hạo Dương mặc quần áo xong rồi nhìn thùng gỗ mà mình chỉ ngâm không đến một phút thì trên mặt nở một nụ cười khổ tự lẩm bẩm: "Ta hoàn toàn không ngờ được là có một ngày ta sẽ phá của như vậy, hơn nữa lần này ta phá của có thể nói là phát rồ!"

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Ta trở về!"

Sau khi trở lại phòng của Diệp Phong một lần nữa, Lê Hạo Dương cũng cười lên tiếng nói.

"Không tệ!"

"Dùng Cửu U Tuyết Liên Vương ngâm bồn tắm mà chỉ ngâm trong thời gian ngắn như vậy, đúng là đủ phá của!"

"Cho nên, chúc mừng ngươi thông qua được khảo nghiệm đầu tiên của ta!"

Nói đến đây, Diệp Phong tỏ vẻ chăm chú nhìn Lê Hạo Dương tiếp tục nói: "Trong vòng ba ngày tiếp theo thì ngươi hãy đi theo bên cạnh ta đi, chỉ cần trong ba ngày này ngươi có thể làm việc khiến cho ta hài lòng thì coi như ngươi hoàn toàn thông qua được khảo nghiệm của ta, có thể đi theo bên cạnh ta giống như là Tiểu Bát Tử."

"Đại ca!"

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lê Hạo Dương cũng cực kỳ tự tin lên tiếng nói đồng thời trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra, khảo nghiệm chính thức chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, trong ba ngày tiếp theo ta phải thời thời khắc khắc duy trì tâm tính phá của mới được!"

"Thời gian còn sớm!"

"Thừa dịp trước khi trời tối chúng ta đi ra ngoài đi dạo thử xem có cơ hội gì để phá của hay không!"

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, Diệp Phong hài lòng khẽ gật đầu, sau đó dẫn hai người Lê Hạo Dương và Tiểu Bát Tử rời khỏi phòng!

Khu thành bắc!

"Phá của!"

"Chỗ nào có cơ hội để phá của?"

Lúc này, đi theo bên cạnh Diệp Phong đi trên đường phố phồn hoa, Lê Hạo Dương cũng quan sát xung quanh để tìm kiếm cơ hội có thể phá của!

Chờ chút!

Đúng lúc này, Lê Hạo Dương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó mắng thầm: "Nếu như không có cơ hội để phá của thì ta có thể tự mình sáng tạo ra cơ hội để phá của mà!"

Hả?

Nhìn thấy Lê Hạo Dương bỗng nhiên đi tới trước mặt của mình, Diệp Phong cũng có chút khó hiểu không biết rốt cuộc đối phương đang định làm gì.

"Đại ca!"

"Ngươi chính là thần hào phá của!"

"Sao có thể đi trên mặt đất thường thường không có gì lạ giống như là những người khác như thế này được chứ!"

Nói xong, Lê Hạo Dương trực tiếp lấy cực phẩm Tiên Linh Thạch từ trong tiên giới ra, sau đó nhanh chóng dùng nó để che phủ mặt đất tạo ra một con đường làm bằng Tiên Linh Thạch rộng một mét!

"Ngọa tào!"

"Như vậy mà cũng được nữa hả!"

Đi lên con đường do Lê Hạo Dương dùng Tiên Linh Thạch lót ra, ừ khiến cho vô số người tu luyện ở xung quanh quăng tới ánh mắt chấn kinh và khó có thể tin được, Diệp Phong cũng nhịn không được sợ hãi than: "Mẹ nó, đây mới là cảnh tượng nên có khi thần hào phá của đi ra ngoài!"

Oanh!

Chương 605: Nhiệm vụ thành công? Lê Hạo Dương đã làm chuyện gì rồi?

Đúng lúc này, Lê Hạo Dương đang đi ở phía trước chợt bộc phát ra khí tức uy áp cực kỳ kinh khủng sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người tu luyện đang ở xung quanh, lạnh giọng nói ra: "Con đường Tiên Linh Thạch mà đại ca ta đã đi qua thì các người có thể lấy những cực phẩm Tiên Linh Thạch đó đi, nhưng phần đường làm bằng Tiên Linh Thạch mà đại ca ta vẫn chưa bước qua thì không được, nếu như người nào dám lấy thì cũng đừng trách tại sao ta không khách sáo với người đó!"

Cảm nhận được khí tức khủng bố mà Lê Hạo Dương bạo phát ra, trong mắt của vô số người tu luyện đang ở xung quanh cũng lóe lên vẻ sợ hãi, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là tu vi của Lê Hạo Dương lại khủng bố như thế!

Một canh giờ qua đi!

"Mẹ nó!"

"Hơn năm mươi vạn miếng cực phẩm Tiên Linh Thạch lại bị hao hết như vậy rồi!"

"Quá mẹ nó đau lòng!"

Sau khi trở lại quán rượu, khi Lê Hạo Dương kiểm tra lại số lượng cực phẩm Tiên Linh Thạch còn lại ở trong tiên giới thì phát hiện chỉ có một hồi như vậy mà mình đã tiêu phí hết hơn năm mươi vạn miếng cực phẩm Tiên Linh Thạch, lúc này trong mắt của hắn cũng hiện lên vẻ đau lòng!

"Tiểu Lê!"

"Mới nãy biểu hiện của ngươi cũng không tệ!"

"Nhưng mà vẫn còn có một chút tì vết nhỏ đó, nếu như ngươi dùng cực phẩm Tiên Linh Tinh trải đường cho ta thì sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa!"

Lúc này, Diệp Phong cũng nhìn về phía Lê Hạo Dương vừa cười vừa nói.

? ? ?

Vẫn còn có tì vết nhỏ?

Nếu như dùng cực phẩm Tiên Linh Tinh thì sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt Lê Hạo Dương như không thể tin vào tai của mình, bây giờ hắn rất muốn nói với Diệp Phong một câu: "Chỉ là đi đường thôi mà cực phẩm Tiên Linh Thạch còn chưa đủ, còn muốn dùng cực phẩm Tiên Linh Tinh?"

"Đây là mười cây Cửu U Tuyết Liên Vương!"

"Ngươi cầm lấy đi, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế đó!"

"Đừng có lo lắng quá, đây là phần thưởng ta đưa cho ngươi, cho nên bây giờ nếu như ngươi dùng nó đi tu luyện hay là dùng nó để đi ngâm bồn tắm thì tùy ngươi!"

Ngay lúc Lê Hạo Dương có chút buồn bực thì giọng nói của Diệp Phong lại vang lên bên cạnh!

Choáng váng!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, đặc biệt là nhìn thấy mười gốc Cửu U Tuyết Liên Vương mà Diệp Phong để lên trên bàn, Lê Hạo Dương bị sợ đến choáng váng thật sự!

Hắn hoàn toàn không thể nào ngờ là mình chỉ hơi biểu hiện có một chút thôi vậy mà lại mơ mơ hồ hồ lấy được mười gốc Cửu U Tuyết Liên Vương!

"Rốt cuộc thì đại ca tốt này của ta là ai!"

"Tại sao trong tay của hắn lại có nhiều Cửu U Tuyết Liên Vương như vậy, đó chính là thứ mà cho dù ở trong thời đại thượng cổ cũng rất khó tìm được!"

Sau khi tỉnh táo lại, Lê Hạo Dương càng thêm tò mò về thân phận của Diệp Phong!

Một lát sau!

"Tiểu Lê!"

"Mấy cái này chỉ là thao tác bình thường của đại ca tốt thôi!"

"Trong tay của hắn còn có rất nhiều đồ tốt, có thể trong mắt của ngươi thì Cửu U Tuyết Liên Vương này là bảo bối nhưng trong mắt của đại ca tốt thì cái đống này chính là rác rưởi!"

"Chỉ cần ngươi cố gắng phá của thì sau này lợi ích mà ngươi nhận được sẽ vượt xa tưởng tượng của ngươi đó!"

"Cuối cùng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, biểu hiện vừa rồi của ngươi mạnh hơn những người trước đây nhiều lắm cho nên ngươi nhất định phải tiếp tục cố gắng như vậy nữa nha!"

Trong phòng của Lê Hạo Dương, Tiểu Bát Tử cũng nhìn Lê Hạo Dương chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn!

Hả?

Nhìn thấy Lê Hạo Dương bỗng nhiên đứng dậy rời đi, Tiểu Bát Tử cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi: "Tiểu Lê, ngươi đi làm cái gì?"

"Bát ca!"

"Ta dùng Cửu U Tuyết Liên Vương này để làm thành một bồn nước rửa chân cho đại ca rửa chân!"

Nói xong, Lê Hạo Dương trực tiếp đi ra khỏi phòng.

"Ngọa tào!"

"Có phải lại cái tên này bước vào con đường này quá nhanh rồi hay không!"

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, trên mặt Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng lộ vẻ giật mình.

...

Sáng sớm của ngày thứ hai!

"Ngủ một giấc thật là thoải mái!"

Sau khi ngủ dậy, Diệp Phong đầu tiên là thoải mái duỗi lưng một cái sau đó trực tiếp kiểm tra sản phẩm bại gia hôm nay!

Hả?

Ngay khi Diệp Phong chuẩn bị kiểm tra sản phẩm bại gia thì chợt phát hiện số lượng Thăng Tiên Đan của mình từ mười chín viên biến thành hai mươi viên, điểm phá sản cũng tăng ba trăm vạn điểm, chuyện này khiến cho hắn rất là khó hiểu cho nên mới dò hỏi hệ thống: "Hệ thống, Thăng Tiên Đan và điểm phá sản của ta là tình huống như thế nào đó?"

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, hôm qua khi trời tối nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành!"

? ? ?

Nhiệm vụ ngẫu nhiên đã hoàn thành?

Trợ giúp Lê Hạo Dương bước vào phá của chi đạo, thành công?

Sau khi nghe được hệ thống giải thích xong thì Diệp Phong cả người đều mộng!

"Hệ thống!"

"Tối hôm qua có phải là Lê Hạo Dương đã làm gì đó rồi hay không?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng vội vàng hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Tối hôm qua, Lê Hạo Dương ngoại trừ dùng một gốc Cửu U Tuyết Liên Vương ngâm chân cho túc chủ một cái thì còn dùng chín gốc Cửu U Tuyết Liên Vương còn lại tắm cho mấy con Tiểu Trư Tử một cái!"

"Đinh! Căn cứ vào nhận xét của hệ thống thì bởi vì Lê Hạo Dương bị đại ca tốt là túc chủ ảnh hưởng cho nên đã thành công bước vào phá của chi đạo!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, hệ thống cũng trực tiếp đưa ra lời giải thích.

Cái gì?

Dùng chín gốc Cửu U Tuyết Liên Vương để tắm rửa cho mấy con Tiểu Trư Tử một cái?

Sau khi nghe hệ thống giải thích xong, Diệp Phong mộng, trong lòng nghi hoặc nghĩ: "Chỗ này chính là thượng giới, hoàn toàn không có dã thú bình thường giống như là hạ giới, hơn nữa hôm qua khi ta đi dạo trên đường thì cũng không có nhìn thấy Tiểu Trư Tử lang thang, Lê Hạo Dương bắt được mấy con Tiểu Trư Tử đó từ đâu chứ?"

"Tiểu Bát Tử!"

"Ngươi tranh thủ tới chỗ ta một chuyến!"

Mang theo nghi hoặc, Diệp Phong cũng lấy Truyền âm Thạch ra liên hệ Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư!

Rất nhanh!

Chương 606: Nhiệm vụ thành công? Lê Hạo Dương đã làm chuyện gì rồi? (2)

Khi Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đi vào phòng của Diệp Phong, đầu tiên là dùng ống tay áo xoa xoa vết dầu dính đầy khóe miệng, sau đó trên mặt lộ vẻ cung kính dò hỏi: "Diệp thiếu, có dặn dò gì sao?"

"Tiểu Bát Tử!"

"Đêm qua Lê Hạo Dương bắt được vài con Tiên Thú Tiểu Trư Tử, ngươi có biết chuyện đó hay không?"

Diệp Phong nhìn Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư, trực tiếp hỏi thăm.

"Biết!"

"Mấy con Tiên Thú Tiểu Trư Tử đó là do ta đi theo hắn ra ngoài mua về đó!"

"Hơn nữa sau khi mua về thì hai chúng ta còn đích thân tắm cho mấy con Tiểu Trư Tử đó một cái!"

"Đúng rồi, mấy con Tiểu Trư Tử đó cũng không phải là Tiên Thú bình thường, vì mua được chúng nó mà Lê Hạo Dương đã trả ra một cái giá cực lớn!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng vội vàng trả lời.

"Ừm?"

"Các ngươi cùng nhau đi mua, sau đó còn cùng nhau tắm rửa cho chúng nó một cái?"

"Không chỉ có như thế, mấy con Tiên Thú Tiểu Trư Tử đó còn có giá trị không nhỏ?"

Sau khi nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư trả lời như vậy, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó lên tiếng hỏi: "Vậy bây giờ mấy con Tiểu Trư Tử đó đâu rồi?"

"Nướng!"

Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư nghe xong thì lập tức lên tiếng đáp lại.

? ? ?

Nướng?

Đầu tiên là bỏ ra một cái giá cực lớn để mua chúng nó về đây!

Sau đó lại dùng nước Cửu U Tuyết Liên Vương để tắm rửa cho chúng nó một phen, kết quả lại mẹ nó nướng lên?

Sau khi biết được vận mệnh bi thảm của mấy con Tiểu Trư Tử đó, Diệp Phong cả người đều mộng!

"Diệp thiếu!"

"Lúc đầu chúng ta vốn định đem tới đây cho ngươi ăn thử!"

"Nhưng nghĩ tới đây là lần đầu tiên chúng ta nướng, không có kinh nghiệm gì cho nên chúng ta mới lấy một con Tiểu Trư Tử để luyện tập trước!"

"Nhưng mà mới nãy chúng ta đã ăn thử rồi, hương vị cũng không có tệ lắm đâu!"

"Trước mắt hắn đang nướng con Tiểu Trư Tử thứ hai, có kinh nghiệm của lần đầu tiên cho nên lần này hương vị chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn, chờ sau khi nướng xong thì hắn sẽ đem tới đây cho ngài!"

Lúc này, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng giải thích.

"Chờ một chút!"

"Nếu đã chuẩn bị nướng lên ăn, vậy tại sao các ngươi còn dùng nước Cửu U Tuyết Liên Vương để tắm rửa cho chúng nó?"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư giải thích như vậy, Diệp Phong lại càng thêm khó hiểu hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Nói đến chuyện này thì không thể không nói là Lê Hạo Dương rất là có lòng!"

"Dựa theo lối nói của hắn, dùng nước Cửu U Tuyết Liên Vương tắm cho những con Tiểu Trư Tử này thì có thể khiến cho chất thịt của những con Tiểu Trư Tử này trở nên cao cấp hơn, vì có thể đạt tới mục đích này cho nên hai chúng ta đã tắm cho mấy con Tiểu Trư Tử đó ba canh giờ!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng giải thích lần nữa.

"Đầu tiên là bỏ ra một cái giá cực lớn để mua lại!"

"Sau đó vì để cho chất thịt trở nên cao cấp hơn mà dùng nước của chín gốc Cửu U Tuyết Liên Vương tắm cho chúng nó ba canh giờ!"

"Mẹ nó, đúng là mẹ nó phá của!"

Sau khi hiểu rõ được hết tất cả tình huống, rốt cuộc Diệp Phong cũng biết được tại sao hệ thống lại xác định là nhiệm vụ đã thành công!

"Tốt!"

"Chuyện này ta biết rồi, ngươi đi qua đó tìm hẳn đi!"

"Kêu hắn không cần phải đưa tới đây đâu, một hồi ta sẽ đi qua đó tìm các ngươi!"

Kêu Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư rời đi trước, sau đó Diệp Phong tra xem sản phẩm bại gia hôm nay!

Sản phẩm bại gia hôm nay: Thập phẩm Cửu Giai Tật Phong Tiên Lục *10000

Thập phẩm Cửu Giai Tật Phong Tiên Lục: Sau khi sử dụng nó với người tu luyện hoặc là với Tiên Thú thì có thể làm cho đối phương có được tốc độ cao nhất của Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong trong một thời gian ngắn, lực lượng của mỗi tấm tiên lục có thể kéo dài thời gian một nén nhan!

"Chỉ như vậy thôi sao?"

Kiểm tra thấy sản phẩm bại gia hôm nay chỉ là một số tiên lục thì Diệp Phong cũng không còn hứng thú gì nữa.

"Đúng rồi!"

"Một hồi có thể hỏi Lê Hạo Dương xem hắn có ý nghĩa phá của thú vị gì dành cho những tật phong tiên lục này hay không!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng cười rời khỏi phòng!

...

Ngoài thành!

"Con Tiểu Trư Tử này quá mẹ nó thơm, chắc chắn đại ca tốt sẽ rất thích ăn!"

Lúc này, Lê Hạo Dương nhìn Tiểu Trư Tử đang chảy mỡ xèo xèo thì cũng không kìm lòng được mà nuốt nước miếng một cái!

"Đây chính là cảm giác vui sướng mà phá của đem lại!"

"Nếu như không thể bỏ ra được một cái giá lớn để mua lại mấy cái con Tiên Thú Tiểu Trư Tử có phẩm chất như thế này!"

"Nếu như không nỡ dùng nước Cửu U Tuyết Liên Vương tắm rửa cho chúng nó để da căng độ chắc của thịt!"

"Thì làm sao có thể ăn được mỹ vị như vậy!"

Nhìn Tiểu Trư Tử đã được nướng chín, Lê Hạo Dương cảm thấy hình như mình đã tìm được cảm giác vui sướng khi phá của!

Hả?

Đúng lúc này, Lê Hạo Dương bỗng nhiên phát hiện được Truyền âm Thạch ở trong ngực mình có phản ứng, khi hắn phát hiện ra người liên hệ hắn là con của hắn Lê Phong thì thả ra thần thức kích hoạt Truyền âm Thạch.

"Phụ thân!"

"Bây giờ ngươi đã đi đến đâu rồi?"

Sau khi kích hoạt Truyền âm Thạch, tiếng hỏi của Lê Phong vang lên trong đầu của Lê Hạo Dương.

"Cái gì mà đi đến đâu?"

"Ta không đi!"

Nghe được Lê Phong hỏi thăm, nghĩ đến cái thằng con trai phá của này của mình, lấy được Cửu U Tuyết Liên Vương mà không nghĩ tới người làm cha như mình mà chỉ biết tự mình hưởng thụ, hắn cũng ra vẻ tức giận đáp lại.

"Ừm?"

"Không tới?"

"Phụ thân, không phải là ngươi kêu chúng ta ở lại Thánh Địa chờ ngươi, sau đó ngươi sẽ đích thân tới đây một chuyến hay sao, sao lại bỗng nhiên không tới nữa?"

Lê Phong nghe xong thì cũng trưng vẻ mặt mộng bức ra hỏi thăm.

"Ngươi lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy?"

"Ta nói không đi là không đi!"

"Nếu như không có chuyện gì thì đừng có liên hệ với ta mãi như vậy, ta đang vội nướng Tiểu Trư Tử cho đại ca tốt của ta!"

Chương 607: Ba con Tiểu Trư Tử thi chạy, con nào chậm thì sẽ cho con đó một đao

Nói xong, Lê Hạo Dương trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch.

? ? ?

Đại ca tốt?

Vội vàng nướng Tiểu Trư Tử cho đối phương?

Nghe được mấy câu nói sau đó của Lê Hạo Dương, Lê Phong cả người đều choáng váng, trong lòng cực kỳ khó hiểu thầm nghĩ: "Từ khi nào mà phụ thân có một đại ca tốt, sao ta lại không biết chứ?"

...

"Bát ca!"

"Tại sao ngươi lại về rồi?"

"Con Tiểu Trư Tử này sắp được nướng chín rồi, ta đang nghĩ sẽ lập tức đưa nó qua cho đại ca tốt đây!"

Nhìn thấy Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lại trở lại, Lê Hạo Dương có chút khó hiểu hỏi thăm.

"Không cần đưa qua!"

"Chúng ta chờ ở đây là được, đại ca tốt sẽ lập tức tới đây ngay!"

Nghe được Lê Hạo Dương hỏi thăm, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng cười giải thích rõ.

Một lát sau!

Khi Diệp Phong đến, sau khi nếm thử một miếng thịt Tiểu Trư Tử đã được nướng chín thì hai mắt cũng sáng rỡ lên, kinh hãi nói: "Vỏ ngoài xốp giòn, chất thịt căng đầy, béo mà không ngán, hương thơm đầy miệng, Tiểu Trư Tử này nướng rất tuyệt!"

"Tiểu Lê!"

"Trong tay của ta có một vạn tấm Thập phẩm Cửu Giai Tật Phong Tiên Lục, nếu như ta giao hết tất cả chúng nó cho ngươi thì ngươi sẽ sử dụng những tật phong tiên lục này như thế nào hả?"

Sau khi ăn xong, Diệp Phong cũng nhìn về phía Lê Hạo Dương hỏi thăm.

"Ừm?"

"Đây là khảo nghiệm mà đại ca tốt dành cho ta hay sao?"

Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Lê Hạo Dương cũng nghiêm túc trầm tư suy nghĩ!

"Đại ca, bây giờ chúng ta còn thừa lại ba con Tiểu Trư Tử, không bằng chúng ta dựng lên một cái mê cung, sau đó sử dụng toàn bộ tật phong tiên lục lên trên người của bọn nó đi!"

"Để bọn nó mở một cái đại hội thi chạy, con nào là con cuối cùng tìm thấy lối ra của mê cung thì con đó sẽ ăn một đao!"

"Sau đó chúng ta lại để cho bọn chúng thi chạy một lần nữa, như vậy, đến khi chúng ta sử dụng hết sạch toàn bộ tật phong tiên lục thì bọn chúng cũng đều lên giá nướng hết!"

Trầm tư một lát, Lê Hạo Dương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì sau đó trực tiếp quay qua nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.

(Ba con Tiểu Trư Tử run lẩy bẩy: Muốn giết muốn nướng thì cứ cho chúng ta một đao thống khoái đi, ngươi chó như vậy đại ca tốt của ngươi có biết hay không hả?)

"Ồ!"

"Tiểu Lê, đề nghị này của ngươi cũng không tệ lắm!"

Sau khi nghe được lời đề nghị này của Lê Hạo Dương, Diệp Phong cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó đưa mắt nhìn về phía ba con Tiểu Trư Tử bị trói chặt còn chưa bị làm thịt ở bên cạnh!

"Tiểu Lê!"

"Tiểu Bát Tử!"

"Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta tranh thủ tạo ra một cái mê cung đi!"

Sau đó, Diệp Phong trực tiếp nhìn về phía Lê Hạo Dương và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư lên tiếng nói.

Một lát sau!

"Uy!"

"Ba người các ngươi, nếu như không muốn bị cướp đến ngay cả quần cũng không để lại thì hãy ngoan ngoãn giao tiên giới ở trên người ra đi!"

Ngay lúc Lê Hạo Dương và Tiểu Bát Tử lợi dụng từng miếng đất lớn để dựng ra một cái mê cung cỡ nhỏ thì một giọng nói tràn đầy ý trêu chọc vang lên ở nơi xa.

"Kim sắc truyền thuyết!"

Khi Lê Hạo Dương và Tiểu Bát Tử nhìn thấy ba tên nam tử trên người mặc kim sắc chiến giáp đang đi từ nơi xa tới chỗ bọn họ thì tất cả đều sắc mặt đại biến kinh hô lên.

? ? ?

Tình huống như thế nào?

Bây giờ đã có người bắt đầu giả mạo kim sắc truyền thuyết của lão tử rồi hay sao?

Nhìn thấy ba tên nam tử mặc kim sắt chiến giám thấp kém ở nơi xa đi tới, Diệp Phong cũng một mặt mộng bức tự lẩm bẩm.

"Bảo vệ đại ca tốt!"

Sau khi tỉnh táo lại sau cơn chấn kinh, Lê Hạo Dương trực tiếp đi ra cản ở trước người của Diệp Phong, sau đó lặng lẽ đưa một cái tiên giới trân quý cho Diệp Phong.

"Ừm?"

"Tiểu Lê, ngươi đưa tiên giới cho ta để làm gì?"

Nhìn thấy Lê Hạo Dương chắp tay sau lưng lén lút đưa tiên giới cho mình, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm.

"Đại ca!"

"Bên trong cái tiên giới này chứa mười cái quần!"

"Một hồi ta và Bát ca ngăn cản tầm mắt của bọn họ, ngươi hãy tranh thủ mặc vào!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lê Hạo Dương cũng nhỏ giọng giải thích.

? ? ?

Bây giờ sự uy hiếp của kiêm sắc truyền thuyết đã trở nên khủng bố như thế hay sao?

Nghe Lê Hạo Dương nói như vậy, Diệp Phong cũng cả kinh, hắn không ngờ được là thậm chí ngay cả cường giả cấp bậc như Lê Hạo Dương mà cũng sẽ chuẩn bị sẳn mười cái quần mang theo bên người!

"Bát ca!"

"Ngươi làm gì đó, mau đến đây giúp đại ca ngăn cản!"

Lúc này, nhìn thấy Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ, Lê Hạo Dương vẻ mặt lo lắng hô to lên.

"Tiểu Lê!"

"Bọn họ cũng chỉ là ba sâu kiến mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"

"Còn nữa, ngươi vừa mới nói kim sắc truyền thuyết, đó là có ý gì?"

Nghe được tiếng la của Lê Hạo Dương, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng đi tới, nhưng trên mặt lại lộ vẻ nghi ngờ hỏi một câu như vậy.

"Bát ca!"

"Bọn họ đang ẩn giấu thực lực!"

"Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói qua một câu sao, kim sắc truyền thuyết, những nơi đi qua, quần cũng không để lại!"

"Bọn họ là đỉnh của đám giặc cướp đó!"

Nghe được Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư hỏi thăm, Lê Hạo Dương cũng vội vàng giải thích.

"Khủng bố như vậy?"

Nghe được Lê Hạo Dương giải thích, Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng vội vàng ngăn trước mặt Diệp Phong, sau đó toát ra vẻ cực kỳ ngưng trọng nhìn về phía ba người đang đi từ phía đối diện tới!

"Đi!"

"Hai người các ngươi không cần khẩn trương như vậy!"

"Ba người bọn họ là tên giả mạo!"

"Kim sắc truyền thuyết chắc chắn là bộ hạ của ta, bộ hạ của ta còn có thể chạy tới đây để cướp bóc ta hay sao?"

Nhìn một người một thú đang cản ở trước mặt của mình, Diệp Phong cũng cười giải thích.

Hả?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lê Hạo Dương trực tiếp quay đầu nhìn Diệp Phong, trong mắt của hắn lóe lên vẻ khó có thể tin được, đồng thời trong lòng hoảng sợ nói: "Kim sắc truyền thuyết lại là bộ hạ của đại ca tốt, chẳng trách đại ca tốt lại có nhiều bảo bối như vậy, hơn nữa một khi hắn phá của cũng không cảm thấy đau lòng một chút nào, hóa ra tất cả đều là do cướp được!"

"Tiểu Lê!"

Chương 608: Mang năm trăm vạn tên kim giáp hộ vệ ra, ngươi nói nhiêu đó không trấn tràng được?

"Hôm nay ta sẽ để cho người Xem một chút cái gì mới là kim sắc truyền thuyết thật sự!"

"Hơn nữa ta mới nghĩ ra một chuyện chơi rất là vui, tiếp theo hẳn là tốc độ tiêu hao tật phong tiên lục của chúng ta có thể tăng lên gấp đôi!"

Nói xong lời này, Diệp Phong nói thầm với hệ thống: "Hệ thống, kêu Diệp Nhất dẫn theo một ít kim giáp hộ vệ ra đây một chuyến!"

Một bên khác!

"Đại ca!"

"Trang phục mà chúng ta đang mặc trên mình rất là đáng sợ ha, dọa cho ba tên đó sợ gần chết!"

Lúc này, trong số ba tên nam tử đang đi đến chỗ Diệp Phong, một tên nam tử độc nhãn tràn đầy hưng phấn quay qua nhìn đại ca đang đứng bên cạnh lên tiếng nói.

"Nhị đệ!"

"Ta đã nói với các ngươi rồi, đi theo đại ca lăn lộn một ngày kiếm được ăn được chín ngày!"

"Chỉ dựa vào bộ trang phục mà chúng ta đang mặc trên người thì có ai nhìn thấy chúng ta mà không sợ hãi cơ chứ!"

Nghe được độc nhãn nam tử nói như vậy, tên thủ lĩnh đại ca cũng lộ vẻ đắc ý nói.

"Đại ca!"

"Còn phải nhờ vào ngươi, chúng ta đâu có nghĩ ra..."

Đang lúc tam đệ đang đứng bên cạnh cũng muốn nịnh nọt đại ca thì lúc này bầu trời bị xé rách, sau đó một cái khe to lớn mênh mông vô bờ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người!

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, ta chỉ kêu Diệp Nhất dẫn theo một ít kim giáp hộ vệ tới đây, mẹ nó cảnh tượng này là hắn đem theo bao nhiêu cơ chứ!"

Khi Diệp Phong nhìn thấy Diệp Nhất dẫn theo mấy trăm vạn tên kim giáp hộ vệ đi từ trong cái khe hở không gian cực lớn ra thì toàn thân hắn đều choáng váng!

"Ngọa tào!"

"Đây chính là kim sắc truyền thuyết sao?"

"Nhưng mà cảnh tượng này không có giống trồng truyền thuyết lắm, nghe đồn thì không phải nói là kim sắc truyền thuyết chỉ có hơn mười vạn người hay sao?"

Nhìn thấy mấy trăm vạn đại quân kim giáp trên không trung giống như đám mây kim sắc che khuất bầu trời, bao phủ thiên địa, Lê Hạo Dương đều sắp mẹ nó sợ tè ra quần, trong lòng càng sụp đổ nghĩ: "Đối mặt kim sắc truyền thuyết khổng lồ như thế, nếu như ra tay với ta thật thì có mười cái quần cũng không đủ để cho bọn họ cướp!"

"Bé ngoan!"

"Mẹ nó, ta nhất định phải ngoan ngoãn mới được!"

"Vốn cho rằng cái tên điên cụt một tay đó đã rất khủng bố, nhưng mà vô số đại quân kim giáp này, cảm giác sợ hãi mà mỗi người bọn họ mang tới cho ta đều gần như tương đương với cái tên điên cụt một tay đó, từ khi nào mà ở bên ngoài đã trở nên khủng bố như vậy!"

Bên cạnh, lúc này Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư cũng bị hù toàn thân không ngừng run run, nó hoàn toàn không ngờ được là thế lực phía sau Diệp Phong lại kinh khủng đến mức độ như vậy!

"Làm cái gì đó!"

"Không phải ba huynh đệ chúng ta chỉ giả mạo kim sắc truyền thuyết một chút hay sao?"

"Cho dù có muốn tới tính sổ với chúng ta thật thì cũng không cần phải dùng tới nhiều người như vậy đâu!"

Một bên khác, nhìn vô số đại quân kim giáp ở trên không trung, cảm nhận được uy áp kinh khủng mà đối phương thả ra, lúc này thủ lĩnh đại ca đã sắp điên rồi, bây giờ hắn rất muốn hỏi mấy trăm vạn đại quân kim giáp một câu thôi: "Các ngươi có phải quá để mắt đến ba huynh đệ chúng ta rồi hay không?"

...

"Chủ nhân!"

"Ba người đối diện đó có thực lực quá kinh khủng, ta cảm thấy năm trăm vạn đại quân kim giáp còn chưa hẳn có thể trấn tràng được đâu, nếu không ta kêu Diệp Nhị lại dẫn thêm một nhóm nữa ra?"

Lúc này, đi tới trước mặt Diệp Phong, Diệp Nhất cũng nghiêm túc lên tiếng hỏi.

? ? ?

Ta kêu ngươi dẫn một ít kim giáp hộ vệ tới, mẹ nó, kết quả ngươi lại dẫn năm trăm vạn tới đây?

Dẫn theo năm trăm vạn kim giáp hộ vệ còn chưa tính, bây giờ ngươi còn nói với ta là nhiêu đó còn chưa chắc có thể trấn tràng được?

Bên chỗ các ngươi nhàm chán như vậy thật sao?

Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong cũng treo đầy hắc tuyến, sau đó lên tiếng nói: "Về sau còn có rất nhiều cơ hội ra chơi, lần này năm trăm vạn đại quân kim giáp đã đủ dùng!"

"Chủ nhân!"

"Diệp Nhất đã hiểu, vậy ta sẽ suất lĩnh năm trăm vạn đại quân kim giáp đi liều mạng với ba cường giả đó!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Diệp Nhất cũng toát ra vẻ thất vọng, sau đó quay ngươi bay lên trên không trung!

? ? ?

Năm trăm vạn đánh với ba?

Ngươi còn nói là liều mạng?

Nhìn Diệp Nhất rời đi, Lê Hạo Dương và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh liếc nhau một cái, trong mắt đều hiện lên tinh quang, trong lòng cùng nghĩ: "Lần này xem như học được, sau này cho dù đối mặt với đối thủ như thế nào, nếu như có thể quần ẩu thì tuyệt đối không thể đơn đấu với đối phương, đây là sự tôn trọng dành cho địch nhân!"

"Tới đi!"

"Thỏa thích chiến một trận đi!"

"Muốn làm tổn thương chủ nhân, vậy thì phải bước qua thi thể của chúng ta!"

Lúc này, Diệp Nhất bay đến không trung, nhìn ba người bên dưới hô to lên!

? ? ?

Thỏa thích đánh một trận?

Ba người chúng ta thỏa thích đánh một trận với một đống người các ngươi?

Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, biểu cảm trên mặt ba người bên dưới như không thể tin vào tai của mình, mẹ nó, bọn họ có đang nói tiếng người hay không hả?

"Diệp Nhất!"

"Đừng đùa, ta còn có chính sự nữa!"

"Tranh thủ một người cho lên một đao, sau đó các ngươi nhanh đi về đi!"

Đúng lúc này, rốt cục Diệp Phong nhìn không được nữa, trực tiếp nói lớn với Diệp Nhất.

Xoát! Xoát! Xoát!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, không cần biết là đối mặt ba người đó hay là Lê Hạo Dương với Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư, tất cả đều dùng ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía Diệp Phong!

Năm trăm vạn tên kim giáp hộ vệ!

Một người chặt một đao?

Cái này mẹ nó là muốn cắt thịt phiến hay là chặt thịt làm nhân bánh?

"Quá mẹ nó dọa người!"

"Không ngờ được là bình thường đại ca tốt nhìn hiền hoà như vậy, khi nóng giận thật thì sẽ kinh khủng như thế!"

Lúc này, Lê Hạo Dương bị dáng vẻ đáng sợ này của Diệp Phong dọa sợ thật, sau đó trong lòng làm ra một quyết định, đó chính là sau này tuyệt đối không thể khiến cho Diệp Phong tức giận!

Sưu! Sưu! Sưu!

Chương 609: Cái gì! Kêu chúng ta thi chạy với Tiểu Trư Tử?

Đúng lúc này, trên không trung, đám mây kim sắc che khuất bầu trời do năm trăm vạn đại quân kim giáp hình thành bắt đầu bắn ra từng đạo kim quang mãnh liệt, mỗi một vệt kim quang rơi xuống ba người kia thì đều sẽ lập tức bay trở về không trung!

Mà Diệp Phong, Lê Hạo Dương và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư thấy cảnh này thì giống như là thấy được kim vũ rơi xuống như trút nước, cảnh tượng cực kỳ rung động!

Một canh giờ qua đi!

"Chủ nhân!"

"Sau khi chúng ta liều chết chém giết, đã thành công khống chế được ba tên cường giả đối diện!"

"Nếu như không có những chuyện gì khác thì chúng ta đi về trước!"

Lúc này, Diệp Nhất đi tới trước mặt Diệp Phong lần nữa, sau đó vẻ mặt thành thật nói hươu nói vượn.

"Không tệ!"

"Chuyện này các ngươi làm khá lắm!"

"Nhưng mà ta có một việc không biết rõ, kim giáp mà ba người đối diện đó mặc trên người đều bị chặt thành mảnh vỡ nhưng tại sao trên người không có một chút tổn thương nào cả?"

Nhìn thấy ba người đó hoàn toàn không bị thương chút nào, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Bởi vì chúng ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến chuyện mà ngài sẽ làm sau đó!"

"Cho nên mỗi một tên kim giáp hộ vệ khi chặt một đao thì đều sẽ giúp bọn họ chữa trị lành vết thương lúc rời đi!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Nhất cũng cười giải thích.

"Ừm?"

"Một đao?"

"Mặc dù tốc độ của các ngươi cực nhanh nhưng chúng ta là người bị hại mà!"

"Mỗi người các ngươi đều là chặt ba đao trên thân thể của huynh đệ chúng ta!"

Cách đó không xa, thủ lĩnh đại ca đã sớm bị chặt đến chết lặng nghe được Diệp Nhất nói như vậy thì tức giận đến sắp khóc, năm triệu người khi dễ ba người bọn ta còn chưa tính, bây giờ còn nói ba đao thành một đao, mẹ nó, quá khi dễ người khác rồi!

...

"Đừng nói ta không cho các ngươi một cơ hội sống sót!"

"Nhìn thấy cái mê cung cỡ nhỏ phía trước sao?"

"Các ngươi cùng nhau đi vào từ cửa vào, nếu ai là người cuối cùng tìm đến cửa ra thì ta sẽ chặt người đó một đao, nhưng mà ta cũng không giúp các ngươi chữa trị thương thế!"

"Mà thi đua xông mê cung nhỏ này hẳn là sẽ tiến hành tuần hoàn hơn một ngàn sáu trăm lần, nếu ai bị chặt tới một trăm đao thì người đó có thể chết đi!"

Khi Diệp Nhất dẫn theo đại quân kim giáp rời đi, Diệp Phong cũng đi tới trước mặt ba người, trực tiếp giảng giải quy tắc của trò chơi nhỏ sắp phải chơi!

? ? ?

Mẹ nó, còn muốn chém chúng ta nữa hả?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, tâm thái của ba người trực tiếp sập, vốn cho rằng ác mộng đã kết thúc nhưng ai mà ngờ được là ác mộng chân chính mẹ nó vừa mới bắt đầu thôi!

"Thiếu gia!"

"Nếu như ngươi muốn giết chúng ta thì hãy cho chúng ta một thống khoái đi!"

"Đừng có chơi chúng ta như vậy!"

"Mỗi người bị chặt tới một trăm đao thì sẽ chết, cho dù ba người chúng ta thay phiên làm người sau cùng thì lúc đó ba huynh đệ chúng ta cũng chỉ có thể vượt qua ba trăm vòng, nhưng ngươi muốn tiến hành hơn một ngàn sáu trăm vòng, tình huống này hoàn toàn không có chút hi vọng nào!"

Lúc này, thủ lãnh đại ca cũng thần sắc sụp đổ lên tiếng nói với Diệp Phong.

"Ai nói tuyển thủ dự thì chỉ có ba người các ngươi rồi?"

"Nhìn thấy ba con Tiểu Trư Tử được cột ở bên kia không, ừ bọn chúng cũng là tuyển thủ dự thi hơn nữa bọn chúng cho dù bị chặt bao nhiêu đao thì cũng sẽ không bị trực tiếp giết chết mà sẽ kiên trì cho đến khi trò chơi này kết thúc!"

"Cho nên chỉ cần ba người các ngươi có thể thắng bọn chúng thì các ngươi sẽ có hy vọng sống sót!"

Nghe được thủ lĩnh đại ca nói như thế thì Diệp Phong cũng nở một nụ cười giải thích rõ cho hắn.

? ? ?

Chúng ta phải thi chạy với Tiểu Trư Tử?, kiể

Thì chỉ cần chúng ta có thể thắng được bọn chúng thì chúng ta có thể sống sót?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, ba người liếc nhau một cái sau đó trên mặt đều nở một nụ cười tự tin, không nói những chuyện khác, chỉ với ba con Tiểu Trư Tử đó chỉ có thực lực là Địa Tiên Cảnh Ngũ Trọng, mà ba người bọn họ mặc dù cũng rất yếu nhưng lại có thực lực là Huyền Tiên Cảnh Bát Trọng!

Nếu nói về phương diện thực lực thì bọn họ hoàn toàn nghiền ép bọn chúng, cho nên bọn họ hoàn toàn không lo lắng mình sẽ thua bởi bọn chúng, cho dù là phải tiến hành tranh tài ở trong mê cung cỡ nhỏ!

"Quá sành chơi!"

"Không ngờ được là đại ca lại biết cách chơi như vậy!"

"Ba con Tiểu Trư Tử đó cuối cùng chắc chắn phải nướng lên để ăn, như vậy thì quá trình tranh tài đó thật ra cũng không có gì lý thú!"

"Nhưng bây giờ có thêm ba người bọn họ, vậy thì quá trình này sẽ trở nên không giống!"

Lúc này, Lê Hạo Dương đang đứng bên cạnh cũng bị ý nghĩ này của Diệp Phong làm cho kinh sợ đồng thời trong lòng cũng âm thầm nghỉ: "Xem ra, nếu như muốn đi theo bên cạnh của đại ca tốt, chỉ biết phá của thôi thì vẫn chưa đủ còn phải học được cách để việc phá của trở nên càng thêm thú vị hơn nữa mới được!"

Một lát sau!

Khi ba huynh đệ và ba con Tiểu Trư Tử đều đến đứng xếp hàng chuẩn bị đi vào cửa vào mê cung thì Diệp Phong trực tiếp ném tiên giới chứa một vạn tấm tật phong tiên lục cho Lê Hạo Dương!

Lê Hạo Dương nhìn thấy tật phong tiên lục ở trong tiên giới thì cũng tâm lĩnh thần hội mà nhìn về phía ba người và ba con heo lên tiếng nói ra: "Vì để cho cuộc tranh tài này có đủ tính chất công bằng công chính cho nên trên người của mỗi người các ngươi ta sẽ dùng một tấm Thập phẩm Cửu giai Tật Phong Tiên Lục, như vậy thì các ngươi sẽ bạo phát ra tốc độ giống y như nhau!"

? ? ?

Thần mẹ nó công bằng công chính?

Chỉ chơi một cái trò chơi nhỏ mà thôi mà các người lại muốn vận dụng Thập phẩm Cửu giai Tật Phong Tiên Lục cực kỳ đắt đỏ hay sao?

Có cần phải chơi tới phá của như vậy hay không?

Chương 610: Cái gì! Kêu chúng ta thi chạy với Tiểu Trư Tử? (2)

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, ba huynh đệ vốn đang cực kì tự tin đều dùng ánh mắt khó có thể tin được mà nhìn hắn, khi bọn họ nhìn thấy Lê Hạo Dương lấy ra sáu tấm tật phong tiên lục từ trong tiên giới ra thật thì bọn họ cũng luống cuống!

Sau đó, khi bọn họ quay đầu nhìn về phía ba con Tiểu Trư Tử đang đứng bên cạnh lần nữa thì sắc mặt của bọn họ cũng dần dần trở nên ngưng trọng tại vì thời khắc này rốt cuộc bọn họ đã không còn coi thường đối thủ của mình nữa!

Ông! Ông! Ông!

Ngay khi Lê Hạo Dương chuẩn bị sử dụng sáu tấm tật phong tiên lục dùng trên người ba huynh đệ và ba con Tiểu Trư Tử thì Truyền âm Thạch trong ngực lại bỗng nhiên có phản ứng.

"Lê Phong! ! !"

"Ngươi có chịu thôi đi hay không!"

"Không phải ta đã nói rồi hay sao, nếu không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy ta!"

"Bên này ta sắp bắt đầu cho heo thì chạy rồi, đại ca tốt của ta vẫn đang chờ xem nè!"

Kích hoạt Truyền âm Thạch, không đợi Lê Phong nói chuyện, Lê Hạo Dương trực tiếp mắng lớn lên, sau đó trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch.

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Vô Cực Phong, trong Thánh Điện!

"A Lỵ!"

"Xảy ra chuyện lớn, hình như phụ thân ta điên rồi!"

Nhìn Truyền âm Thạch bị cắt đứt liên hệ, lại nhớ lại những lời mà phụ thân vừa mới nói với hắn, Lê Phong quay qua nhìn Hồ Lỵ đang đứng bên cạnh mình hô to lên.

Chương 611: Đại ca, thật ra thì ta chính là tông chủ của một môn phái nhỏ

"Điên rồi?"

"Bá phụ điên rồi?"

"Lê Phong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe được Lê Phong nói như vậy, Hồ Lỵ cũng một mặt mộng bức hỏi thăm.

"Không biết có một đại ca tốt từ chỗ nào chạy ra!"

"Làm phụ thân ta bây giờ há miệng một cái đại ca tốt, ngậm miệng một cái đại ca tốt, sắp rơi vào ma chướng mẹ nó luôn rồi!"

"Đáng sợ nhất là hắn không chỉ tự mình nướng Tiểu Trư Tử cho đại ca tốt đó mà còn giúp đỡ người đó tổ chức một cái giải thi đấu heo!"

"Mấy chuyện này không có một chuyện nào là chuyện bình thường hết á!"

Nghe được Hồ Lỵ hỏi thăm như vậy, Lê Phong cũng tranh thủ nói hết mọi tình huống ra!

Mộng!

Nghe Lê Phong nói xong, Hồ Lỵ càng thêm mộng, sau đó nhìn nói với Lê Phong: "Nếu không, chúng ta đi tìm bá phụ xem thử xem rốt cuộc là tình huống như thế nào!"

"Không được!"

"Ta bây giờ hoàn toàn không biết được là hắn đang ở đâu!"

Nói đến đây, Lê Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Hồ Lỵ lên tiếng đề nghị: "Nếu không, ngươi đi tìm Thiên Tuyết nhờ nàng hỗ trợ hỏi Tiểu Đường đại nhân một chút xem sao?"

"Không cần làm phiền Lạc tỷ tỷ!"

"Những gì các ngươi nói ta đều nghe được hết rồi!"

"Yên tâm đi, phụ thân của ngươi không có sao hết, không chỉ không sao mà bây giờ còn sống rất tốt!"

Khi Hồ Lỵ đưa mắt nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết ừ đang khoanh chân tu luyện ở bên cạnh thì cách đó không xa Diệp Tiểu Đường bỗng nhiên lên tiếng nói.

Hô!

Nghe được Diệp Tiểu Đường nói như vậy, Lê Phong cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng mà trong lòng vẫn nghi ngờ nghĩ: "Rốt cuộc thì đại ca tốt mà phụ thân hay nói là ai chứ?"

...

"Đại ca!"

"Tranh tài đã tiến hành được trăm trận!"

"Nhưng mà bây giờ lại xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, mặc dù chúng ta cấm bọn họ vận dụng thần thức nhưng mà ba huynh đệ bọn họ vẫn biết rõ được tình huống của mê cung, ở phương diện trí thông minh thì bọn họ mạnh hơn ba con Tiểu Trư Tử đó nhiều lắm, khiến cho bây giờ cuộc tranh tài này đã mất đi tính công bằng!"

Lúc này, Lê Hạo Dương đi tới trước mặt Diệp Phong, cũng nói ra tình huống mà hắn vừa mới phát hiện.

"Hệ thống!"

"Gọi Tiểu Bạch tới đây một chuyến!"

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, Diệp Phong thì trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.

Bành!

Theo một khe hở không gian xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người sau đó một bóng người bị ngã từ trong khe hở không gian đó ra ngoài!

"Tiểu Bạch!"

"Mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!"

Tên điên cụt một tay vừa mới bò từ dưới đất dậy đang chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với Diệp Tiểu Bạch thì mới đột nhiên chú ý được mình đã bị Diệp Tiểu Bạch đánh ra bên ngoài!

"Chủ nhân!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ cung kính nhìn về phía Diệp Phong vội vàng hô.

"Ngọa tào!"

"Đây chính là tên điên cụt một tay đã đùa bỡn ta trong lòng bàn tay!"

"Thấy dáng vẻ sưng mặt sưng mũi của hắn lúc này, rốt cuộc là ai mà có thể đánh hắn thành như vậy được!"

Mà Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư đang đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ của tên điên cụt một tay lúc này thì kinh hãi đến tròng mắt đều sắp trợn lòi ra ngoài, bởi vì trong lòng của nó đối phương chính là tồn tại tuyệt đối không thể chiến thắng!

"Tiểu Kiếm!"

"Không phải ngươi đang đi theo bên cạnh Cẩu Tử hay sao?"

"Sao bây giờ lại bị đánh thành như thế này rồi?"

Lúc này, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Cẩu ca bọn chúng đang ngủ đâu!"

"Cho nên ta định lặng lẽ trở về đánh Tiểu Cước một trận, nhưng ai mà ngờ được lại bị tên Tiểu Bạch phát hiện, cho nên hắn rượt theo ta đánh ta một trận!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Kiếm cũng mặt lộ vẻ lúng túng giải thích rõ.

Hả?

Lúc này, Diệp Tiểu Kiếm bỗng nhiên nhận ra khí tức của Diệp Tiểu Bạch, sau đó nhìn về phía Diệp Phong vội vàng nói: "Chủ nhân, hình như mấy người Cẩu ca tỉnh, ta đi tìm chúng nó trước!"

Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm lập tức phóng lên tận trời, trong chớp mắt đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

"Tiểu Cước vẫn khiến cho mọi người rất là yêu thích như vậy!"

"Tiểu Kiếm đi theo mấy người Cẩu Tử bôn ba bên ngoài, vậy mà còn muốn dành chút thời gian để trở về tìm hắn một chuyến!"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm rời đi, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chủ nhân!"

"Ngài tìm ta?"

Lúc này, khi Diệp Tiểu Bạch đi từ trong vết nứt không gian ra thì đầu tiên là nhìn một vòng tìm Diệp Tiểu Kiếm, sau khi phát hiện đối phương đã rời khỏi đây thì lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ tiếc nuối đi tới trước mặt nhưng mặt Diệp Phong hỏi thăm.

"Nhìn thấy cái mê cung cỡ nhỏ đó không?"

"Ngươi bố trí một cái trận pháp ở bên trong đó để cho những miếng đất đó có thể thay đổi vị trí bất cứ lúc nào là được!"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Bạch đi tới trước mặt mình, Diệp Phong cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

"Thiếu gia!"

"Như vậy thì không công bằng!"

"Có thể tìm hiểu rõ được vị trí của mê cung đó là bản lĩnh của chúng ta!"

"Bây giờ ngươi đột nhiên muốn gia trì trận pháp vào bên trong đó đó chính là không công bằng đối với chúng ta!"

Thủ lĩnh đại ca đang đứng ở bên cạnh nghe được hết mọi chuyện thì cũng cố lấy dũng khí trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình với Diệp Phong.

Xoát! Xoát! Xoát!

Sau khi cầm trường kiếm trong tay chặt ba kiếm trên người của thủ lĩnh đại ca thì lúc này Diệp Phong mới nhìn về phía đối phương lên tiếng dò hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì đó?"

"Thiếu gia!"

"Ta muốn nói là vì tranh tài công bằng công chính, đúng là chúng ta cần phải gia trì thêm một cái trận pháp ở bên trong mê cung!"

"Nếu không, có thể nói chúng ta thắng nhưng không có xứng!"

Nhìn ba vết kiếm trên người, thủ lĩnh đại ca cũng cực kỳ biết điều thay đổi lý do thoái thác!

"Mẹ nó, thật là hiền từ!"

Lê Hạo Dương và Bát Dực Kim Nhãn Cuồng Sư ừ đang đứng bên cạnh nghe được đối phương nói như vậy thì cũng trăm miệng một lời cùng lên tiếng nói.

Sau nửa canh giờ!

Chương 612: Đại ca, thật ra thì ta chính là tông chủ của một môn phái nhỏ (2)

Thủ lĩnh đại ca chết thảm dưới đao thứ một trăm!

Một canh giờ sau!

Hai người còn lại cũng một trước một sau chết thảm dưới đao thứ một trăm!

"Đại ca!"

"Mặc dù bây giờ chỉ còn lại ba con Tiểu Trư Tử nhưng tật phong tiên lục còn lại cũng không nhiều, hẳn là chỉ cần nửa canh giờ nữa thôi là chúng ta có thể lãng phí hết sạch!"

Sau khi ba người chết, Lê Hạo Dương cũng đi tới trước mặt Diệp Phong kể rõ lại tình huống bây giờ!

"Rất tốt!"

"Tiếp tục để ba con Tiểu Trư Tử đó tùy ý chạy ở trong mê cung đi!"

"Về phần ba bộ thi thể này, tranh thủ xử lý đi!"

"Nhớ kỹ, sau này phàm là gặp được người tu luyện có can đảm dám giả mạo kim sắt truyền thuyết thì chỉ một chữ thôi, giết!"

Nghe được Lê Hạo Dương báo cáo xong, Diệp Phong cũng thần sắc lạnh lùng lên tiếng nói, hắn cũng không muốn để một chút thối cá nát tôm làm hỏng thanh danh của kim sắc truyền thuyết của hắn!

"Đúng rồi!"

"Tiểu Lê, ta vẫn còn chưa biết rõ được thân phận của ngươi, ngươi là tán tu hay sao?"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó tỏ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Lê Hạo Dương lên tiếng hỏi thăm.

"Đại ca!"

"Thực không dám giấu giếm!"

"Ta là tông chủ của một cái môn phái nhỏ!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lê Hạo Dương nghĩ nghĩ, sau đó vẫn nói ra thân phận chân thật của mình.

? ? ?

Tông chủ của một môn phái nhỏ?

Ngươi gọi tông môn đỉnh cấp như Huyền Sương Tông là môn phái nhỏ?

Nghe được Lê Hạo Dương nói như vậy, Diệp Phong cũng bị kinh hãi, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương có thể chững chạc đàng hoàng nói hưu nói vượn như vậy!

"Tiểu Lê!"

"Nếu như là ngươi có thân phận này thì sợ là ngươi không tiện đi theo bên cạnh ta cho lắm!"

Hít một hơi thật sâu, Diệp Phong và Lê Hạo Dương cũng bắt đầu biểu diễn ra kỹ thuật diễn xuất cho nhau xem!

"Thuận tiện!"

"Rất thuận tiện!"

"Đại ca, không nói gạt ngươi một chút nào, thật ra thì ta đã đem vị trí tông chủ truyền lại cho con trai của ta!"

Chỉ sợ nguyên nhân này sẽ khiến cho mình không thể nào thông qua được khảo nghiệm cho nên Lê Hạo Dương cũng vội vàng giải thích.

(Lê Phong: Ngươi truyền cho ta khi nào, sao ta lại không biết? )

"Ừm?"

"Ngươi đã truyền vị trí tông chủ lại cho con trai của ngươi?"

"Chuyện này con trai của ngươi có biết hay không?"

Nghe được Lê Hạo Dương trả lời như vậy, Diệp Phong cũng toát ra vẻ mộng bức, hắn hoàn toàn không ngờ được là Lê Hạo Dương nói láo không cần coi sách há mồm là có thể nói ra được!

"Đã như vậy!"

"Chúc mừng ngươi, ngươi thông qua được khảo nghiệm, từ đây về sau ngươi hãy đi theo bên cạnh của ta!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lê Hạo Dương thì cũng cười lên tiếng nói.

? ? ?

Thông qua khảo nghiệm?

Ba ngày khảo nghiệm, ta không đến một ngày thì đã thông qua được?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt Lê Hạo Dương như không thể tin vào tai của mình!

Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Lê Hạo Dương cũng hiện lên vẻ kích động sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói: "Đại ca yên tâm, sau này ta sẽ đi theo bên cạnh ngươi phá của cho tốt, tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng!"

"Ai!"

"Mặc dù thu một cái tiểu đệ không tệ, hơn nữa sau này đối phương có thể trở thành bại gia môn đồ!"

"Nhưng sau khi trở lại Thánh Địa thì nên làm cái gì!"

Nghĩ đến thân phận của Lê Hạo Dương, Diệp Phong cũng cười khổ tự nói!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng một ngàn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *1, ban thưởng Hắc Phá Lôi Long Thạch * một khối lớn!"

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong, như vậy cũng đại biểu cho một vạn tấm tật phong tiên lục đã bị tiêu hao sạch sẽ!

Hắc Phá Lôi Long Thạch: Tiên quáng cấp truyền thuyết thời đại thượng cổ, đối với người tu luyện tu luyện công pháp thuộc tính Lôi và thần thông loại lôi điện thì nó có lợi ích không thể nào tưởng tượng được!

"Ồ!"

"Rốt cục ban thưởng đồ tốt!"

Hiểu rõ được tình huống của Hắc Phá Lôi Long Thạch, sau đó Diệp Phong cũng nở một nụ cười, hắn không quan tâm cái Hắc Phá Lôi Long Thạch này có hiệu quả như thế nào, hắn chỉ để ý là đằng sau đánh dấu một khối lớn!

"Mặc dù Lê Hạo Dương đã được hệ thống tán thành!"

"Nhưng ta cảm thấy hắn còn cần nhiều cơ hội biểu hiện hơn!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong nhìn về phía Lê Hạo Dương lên tiếng nói ra: "Tiểu Lê, trong tay của ta có một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch, đang định sẽ giao cho ngươi xử lý, ngươi có lòng tin xử lý tốt sao?"

"Hắc Phá Lôi Long Thạch?"

"Trong tay đại ca còn có Hắc Phá Lôi Long Thạch trong truyền thuyết?"

"Đây chính là tiên quáng đặc thù cấp truyền thuyết có thể sánh ngang với Cửu U Tuyết Liên Vương đó!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lê Hạo Dương cũng tỏ vẻ cực kỳ khiếp sợ, hắn biết trong tay Diệp Phong có nhiều đồ tốt nhưng mà động một chút lại lấy ra bảo bối mà ngay cả ở thời kỳ thượng cổ nó cũng thuộc về cấp truyền thuyết thì mẹ nó ai mà chịu cho nỗi cơ chứ!

"Đại ca!"

"Ta vừa mới nghĩ ra được một phương pháp xử lý không tệ nhưng mà trong đó có một ít tư tâm!"

Trầm tư một lát, sau đó Lê Hạo Dương cũng nói ra ý nghĩ của mình.

"Nha!"

"Nói nghe một chút!"

Diệp Phong nghe xong thì trên mặt cũng lộ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi thăm.

"Đại ca!"

"Trong Đệ Nhất Tiên Vực có một cái thế lực cấp độ bá chủ tên là Thiên Lôi Môn!”

"Muốn nói ở trong thượng giới ai muốn lấy được Hắc Phá Lôi Long Thạch này nhất thì tuyệt đối chính là Thiên Lôi Môn!"

"Mà ta lại có chút thù riêng với Thiên Lôi Môn này, cho nên ta muốn tự tay hủy một khối lớn Hắc Phá Lôi Long Thạch ngay trước mặt vô số cường giả của Thiên Lôi Môn, đặc biệt là môn chủ Thiên Lôi Môn, ta muốn khiến cho bọn họ tức đến hộc máu!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lê Hạo Dương cũng nói ra ý nghĩ của mình!

? ? ?

Bình Luận (0)
Comment