Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 51 - Chương 822 - Đôi Ngọa Long Phượng Sồ Này Còn Muốn Sáng Lập Tông Môn?

Chương 822 - Đôi Ngọa Long Phượng Sồ này còn muốn sáng lập tông môn?

Nhìn Diệp Phong nằm trên ghế xích đu nghỉ ngơi, Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh cả người đều bối rối, thậm chí bây giờ hắn rất muốn nói với Diệp Phong một tiếng: "Ta là phế nhân, ta là phế nhân, ta là phế nhân, ngươi cũng không thể khi dễ phế nhân như vậy!"

"Đúng rồi!"

"Xây dựng tông môn là một công trình lớn!"

"Tông chủ, chỉ dựa vào một mình ngươi thì sợ là khó mà hoàn thành được!"

"Nếu không chúng ta dùng tiền mướn người qua đây xây dựng giúp chúng ta đi!"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay qua nhìn Hoắc Sơn lên tiếng đề nghị.

? ? ?

Mướn người?

Ngươi ngay cả tiền rượu cũng trả không nổi, còn mẹ nó muốn mướn người xây dựng tông môn?

Đây là không xài hết tiền quan tài của ta thì ngươi thề không bỏ qua đúng hay không!

Nghe được lời đề nghị này của Diệp Phong, trong nháy mắt Hoắc Sơn luống cuống, sau đó cắn răng, trực tiếp nhìn Diệp Phong nói: "Diệp thiếu, thật ra thì cũng không cần phải mướn người, một mình ta cũng có thể làm được!"

Giữa không trung!

"Thú vị!"

"Đúng là rất thú vị!"

"Ta còn đang suy nghĩ rốt cuộc là ai chạy tới đỉnh núi mà ta tu luyện thường ngày, không ngờ được lại là một tên phế nhân và một tên yếu như gà!"

"Mà một tổ hợp khủng bố như bọn họ lại còn muốn sáng lập tông môn!"

Lúc này, một nam tử trung niên dáng người tráng kiện nghe được cuộc nói chuyện của Diệp Phong và Hoắc Sơn bên dưới thì cũng cười tự nói.

...

"Hai vị!"

"Nếu không ta giúp các ngươi xây dựng tông môn được không?"

"Hơn nữa ta cũng không cần phải trả tiền!"

Ngay lúc Hoắc Sơn chuẩn bị hành động, một nam tử trung niên người mặc trường bào màu xanh chậm rãi rơi từ trên không trung xuống, sau đó trên mặt nở một nụ cười nhìn về phía hai người lên tiếng nói.

"Ngươi muốn giúp chúng ta xây dựng tông môn?"

"Còn không cần phải trả tiền?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta thiếu nợ ngươi một cái nhân tình trước, sau đó đến khi ngươi muốn bái vào tông môn của chúng ta, chúng ta cũng không tiện từ chối ngươi?"

Nhìn thấy nam tử trung niên bỗng nhiên xuất hiện, Diệp Phong lại khẽ nhíu mày hỏi thăm.

? ? ?

Mẹ nó, ai muốn gia nhập vào cái tông môn nát của các ngươi?

Ta chỉ muốn xem thử xem đôi Ngọa Long Phượng Sồ các ngươi tạo ra tông môn rốt cuộc sẽ thú vị như thế nào thôi!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, khóe miệng Tôn Long cũng không nhịn được mà co quắp, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại hiểu lầm là mình muốn gia nhập vào trong cái tông môn nát này của bọn họ!

"Tiểu gia hỏa!"

"Ngươi yên tâm trăm phần trăm, Tôn Long ta cho dù có chết đói thì cũng sẽ không gia nhập vào tông môn do ngươi sáng lập!"

Hít một hơi thật sâu, Tôn Long cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng bảo đảm.

"Vậy là tốt rồi!"

Nghe được Tôn Long nói như vậy, Diệp Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó ném một cái thần giới cho Tôn Long, cũng lên tiếng nói ra: "Dùng đồ ở bên trong cái thần giới này để chế tạo đại điện tông môn và chỗ ở đi, làm phiền!"

"Ừm?"

"Vật liệu cần để xây dựng tông môn đều được chuẩn bị xong?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tôn Long cũng sững sờ, sau đó thả thần thức ra kiểm tra tình huống ở bên trong thần giới.

"Ngọa tào!"

"Cực phẩm Thần Linh Tinh!"

"Thật là nhiều cực phẩm Thần Linh Tinh!"

Sau khi Tôn Long xem xét thấy một ức cực phẩm Thần Linh Tinh ở bên trong thần giới thì kinh hãi đến suýt chút nữa là tròng mắt lòi ra ngoài, phải biết, dù hắn là cường giả Thần Tôn Cảnh Thất Trọng thì cũng không có vốn liếng dày như vậy!

(Thực lực ở thần giới chia làm: Chân Thần Cảnh, Thiên Thần Cảnh, Thần Vương Cảnh, Thần Hoàng Cảnh, Thần Đế Cảnh, Thần Thánh Cảnh, Thần Tôn Cảnh, Thần Đạo Cảnh, Thần Kiếp Cảnh.)

"Làm sao bây giờ?"

"Cực phẩm Thần Linh Tinh bên trong thần giới này quá mẹ nó nhiều!"

"Ta nên trực tiếp bỏ đi hay là trực tiếp lấy tiền xong bỏ đi?"

Sau khi hết khiếp sợ, Tôn Long cũng rơi vào trong xoắn xuýt, hắn hoàn toàn không ngờ được là ở trong tay của một người nhỏ yếu như gà như Diệp Phong lại có được số lượng cực phẩm Thần Linh Tinh khổng lồ như thế, mà hắn lại càng không ngờ được là đối phương lại muốn dùng nhiều cực phẩm Thần Linh Tinh như vậy để xây dựng tông môn!

Chuyện này hoàn toàn không phải là chuyện mà người có thể làm ra được!

Ba!

Sau khi xoắn xuýt qua đi, Tôn Long trực tiếp cho mình một bạt tai, cái bạt tai này khiến cho hắn thanh tỉnh lại trong nháy mắt, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Đối phương có thể tiện tay lấy ra nhiều cực phẩm Thần Linh Tinh như vậy, như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường, không chừng kế bên này sẽ có người hộ đạo của đối phương, nếu như ta dám lấy tiền bỏ đi, sợ là còn chưa có bay ra khỏi ngọn núi này thì sẽ bị một kiếm giết chết!"

Nghĩ đến đây, Tôn Long bỗng nhiên đưa ra một cái quyết định, đó chính là nhất định phải gia nhập vào trong tông môn do đối phương sáng lập ra mới được!

"Làm gì chứ?"

"Cái tên này có bị bệnh hay không, rảnh rỗi không có chuyện gì làm tự tát mình làm cái gì?"

Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh nhìn thấy Tôn Long bỗng nhiên quất mình một bạt tai thì trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, bởi vì hắn nghĩ mãi mà cũng không rõ tại sao đối phương lại tự tát mình như vậy!

Ba! Ba! Ba!

Nhưng mà khi Hoắc Sơn nhìn thấy Tôn Long bắt đầu lấy từng đống từng đống cực phẩm Thần Linh Tinh từ bên trong thần giới ra thì trực tiếp tát mình ba cái, cho dù làm như vậy thì trên mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ khó có thể tin được!

"Diệp. . . Diệp thiếu!"

"Ngươi phải dùng những cực phẩm Thần Linh Tinh này để xây dựng tông môn?"

Sau khi tỉnh táo lại, Hoắc Sơn quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng lên tiếng hỏi thăm.

"Đúng vậy!"

"Mặc dù chúng ta sáng lập tông môn mục đích là điệu thấp cẩu nhưng cũng không thể khiến cho mình chịu ủy khuất!"

"Cho nên giai đoạn trước sẽ dùng cực phẩm Thần Linh Tinh xây dựng chỗ ở thích hợp trước, cho sau này có thứ càng tốt hơn nữa thì chúng ta sẽ đập bỏ toàn bộ tông môn xây dựng lại một lần nữa!"

Nghe được Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm, Diệp Phong cũng thuận miệng đáp lại một câu, sau đó nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.

? ? ?

Chương 823 - Tiểu Tôn, ngươi mau buông ta ra, ta đi kiểm tra độ ấm của máu thay cho Diệp thiếu

Dùng cực phẩm Thần Linh Tinh để xây dựng tông môn, mẹ nó như vậy đã là phô trương đến không thể phô trương được nữa, kết quả ngươi nói sau này chúng ta phải ở trong tông môn như thế này để điệu thấp cẩu?

Còn tạm thời ở như vậy, sau này có thứ tốt hơn thì đập bỏ toàn bộ xây dựng lại?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt Hoắc Sơn như không thể tin vào tai của mình!

"Chờ một chút!"

"Diệp thiếu không phải trước đó nói là quên đem tiền hay sao?"

"Kết quả tiền rượu thì không có để trả nhưng tiền xây dựng tông môn thì lại có?"

Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn dùng ánh mắt u oán quay qua nhìn Diệp Phong, trong lòng càu nhàu: "Diệp thiếu không phải là không có tiền, mà là hắn muốn hố sạch tiền quan tài của một phế nhân như ta!"

Hả?

Diệp thiếu đưa một cái thần giới cho ta để làm gì?

Đúng lúc này, nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên đưa một cái thần giới cho mình, trên mặt Hoắc Sơn cũng lộ ra vẻ khó hiểu lên tiếng hỏi thăm: "Diệp thiếu, cái thần giới này là?"

"Ở trong tông môn sao có thể không có bể bơi được!"

"Ngươi tùy tiện đào một cái hố lớn một chút, sau đó đổ toàn bộ máu bên trong cái thần giới này vào trong đó là được!"

Nghe được Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm, Diệp Phong cũng giải thích rõ cho hắn biết.

"Ai!"

"Chuyện đúng là như thế!"

"Nhưng ta là phế nhân, hoàn toàn không có thần thức, sao có thể xem xét và lấy máu bên trong đó ra được... !"

Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn đột nhiên quay qua nhìn Diệp Phong, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ nghĩ: "Người khác làm bể bơi thì lấy nước, kết quả ngươi lấy máu, một cái bể bơi đầy máu như vậy cho dù là chó cũng không chịu đi vào bơi một vòng đâu!"

"Tông chủ!"

"Có chuyện gì cần ta hỗ trợ hay không?"

Nhìn thấy Hoắc Sơn đi tới, Tôn Long cũng nở nụ cười lên tiếng hỏi thăm, mặc dù hắn biết ở chỗ này Diệp Phong mới là lão đại nhưng hắn cũng biết, Hoắc Sơn sẽ trở thành tông chủ!

Mà hắn muốn gia nhập vào tông môn, nếu một hồi Hoắc Sơn có thể giúp hắn nói vài câu hữu ích, như vậy thì tỷ lệ thành công sẽ gia tăng lên rất nhiều!

Hả?

Tại sao cái tên này lại khách sáo với một tên phế nhân như ta như vậy?

Sẽ không phải là tu vi của hắn rất yếu đó chứ!

Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn cũng có chút tò mò nhìn về phía Tôn Long dò hỏi: "Ngươi tu vi gì?"

"Tông chủ!"

"Tu vi của ta bình thường, chỉ có Thần Tôn Cảnh Thất Trọng mà thôi!"

Nghe được Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm, Tôn Long cũng cực kỳ khiêm tốn đáp lại.

"Cái gì!"

"Ngươi, ngươi có tu vi Thần Tôn Cảnh Thất Trọng?"

Hoắc Sơn nghe xong thì trên mặt lại lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, đừng nói Thần Tôn Cảnh, cho dù là như yếu nhất Chân Thần Cảnh cũng là tồn tại mà hắn cần phải ngưỡng vọng!

"Đều là nhờ Diệp thiếu!"

"Nếu như không phải là vì Diệp thiếu, cường giả có thực lực như Tôn Long sẽ không có cung kính và khách sáo với ta như thế!"

Nghĩ đến đây, Hoắc Sơn trực tiếp đưa thần giới trong tay cho Tôn Long, sau đó lên tiếng nói ra: "Diệp thiếu muốn đào một cái bể bơi ở trong tông môn, ta đi đào hố trước, lát nữa ngươi giúp ta lấy máu ở bên trong cái thần giới này ra ngoài là được rồi!"

Nói xong, Hoắc Sơn đi tới nơi xa!

"Máu?"

"Đổ máu vào bên trong bể bơi?"

"Nếu làm như vậy thì đừng nói là người cho dù là chó cũng sẽ không đi vào bơi một vòng!"

Nghĩ đến đây, Tôn Long lập tức kiểm tra tình huống bên trong thần giới, khi hắn nhìn thấy bên trong có một vạn thùng gỗ lớn cao năm mét, trong mắt cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó trực tiếp lấy một thùng ra!

"Khí tức này. . . máu tươi của Phệ Thiên Ma Long?"

Sau khi Tôn Long mở nắp thùng gỗ ra, thông qua khí tức huyết dịch tản ra xác nhận đây là huyết dịch của Phệ Thiên Ma Long, cả người trực tiếp ngẩn ra tại chỗ!

"Vị Diệp thiếu này rốt cuộc là ai!"

"Cho dù là ở trong phòng đấu giá cấp cao nhất thì máu tươi của Phệ Thiên Ma Long cũng bán theo bình, hơn nữa còn là bình nhỏ lớn chừng bằng bàn tay, kết quả đến chỗ Diệp thiếu thì là thùng hơn nữa còn là thùng lớn như thế!"

"Không chỉ có như thế, thùng lớn chứa máu tươi của Phệ Thiên Ma Long, ở trong thần giới còn có chín nghìn chín trăm chín mươi chín thùng, đây là đã diệt tộc Phệ Thiên Ma Long nhất tộc hay sao?"

Nghĩ đến phỏng đoán đáng sợ này, Tôn Long cũng nhịn không được toàn thân run rẩy, sau đó trên mặt lộ rõ vẻ may mắn nghĩ: "May mà lúc nãy ta không có lấy tiền bỏ đi, nếu như là làm như vậy thật thì sợ là bây giờ ta đã là một cỗ thi thể!"

Ba canh giờ qua đi!

Dưới sự cố gắng cũng một mình Tôn Long, lợi dụng một ức miếng cực phẩm Thần Linh Tinh, đã xây dựng được hình thức ban đầu của tông môn, đại điện tông môn cỡ nhỏ, sân luyện võ, chỗ ở viện lạc các loại, có thể nói là cái gì cần có cũng có, chỉ là toàn bộ tông môn chỉ có thể chứa được chừng trăm người!

"Tiểu Tôn!"

"Ngươi nói tại sao Diệp thiếu lại muốn làm một cái bể bơi bằng máu?"

"Đồ chơi đó vừa nhìn thì đã khiến cho người ta sợ hãi rồi, đừng nói người, cho dù là chó cũng sẽ không đi vào bơi một vòng!"

Nhìn cái bể bơi màu máu to lớn trước mặt, Hoắc Sơn cũng quay qua nhìn Tôn Long nói ra ý nghĩ của mình.

"Tông chủ!"

"Ngươi nói có thể nào có khả năng rằng huyết dịch này không phải là huyết dịch bình thường mà là huyết dịch của Phệ Thiên Ma Long!"

"Dù ngươi là trời sinh phế thể nhưng chỉ cần có thể hấp thu được lực lượng ẩn chứa bên trong những huyết dịch này thì có thể tăng cường độ nhục thân lên tới một mức độ cực kỳ kinh khủng hay không?"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Tôn Long cũng giải thích rõ cho hắn biết.

"Thả ta ra!"

"Tiểu Tôn, ngươi mau buông ta ra!"

"Ta muốn thử độ ấm của máu cho Diệp thiếu!"

Rất nhanh, Hoắc Sơn quay qua nhìn Tôn Long đang giữ chặt mình hô to lên.

"Tông chủ!"

"Ngươi phải khống chế chính mình!"

"Thử độ ấm của máu lúc nào thì cũng được, nhưng bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đi báo cáo tình huống lại cho Diệp thiếu!"

Chương 824 - Cái gì mà trấn thủ tông môn, đó là nuôi để ăn

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt của Hoắc Sơn, Tôn Long cũng cười khổ nhắc nhở.

"Đúng rồi!"

"Tông chủ, ta muốn gia nhập vào tông môn chúng ta!"

"Xin hãy nể tình vừa rồi ta làm việc cố gắng như vậy, hy vọng một hồi tông chủ có thể nói tốt cho ta vài câu, tiểu Tôn vô cùng cảm kích!"

Nói xong, Tôn Long trực tiếp quỳ xuống trước mặt Hoắc Sơn, thời khắc này, hắn không thèm để ý Hoắc Sơn có phải phế nhân hay không, hắn chỉ muốn ở lại!

? ? ?

Ngươi muốn gia nhập vào trong cái tông môn nát này của chúng ta?

Trước đó ai vỗ ngực nói cho dù là có chết đói cũng sẽ không gia nhập vào cái tông môn nát này của chúng ta?

Nhìn Tôn Long đang quỳ ở trước mặt mình, Hoắc Sơn cũng tỏ vẻ giật mình, nhưng nghĩ tới trước đó Diệp Phong nói cái tông môn này hoàn toàn không có nhận đệ tử, điều này cũng khiến cho hắn cảm thấy khó xử, bởi vì thật ra thì hắn rất muốn nhận Tôn Long này, dù sao đây là cường giả đầu tiên quỳ xuống trước mặt hắn!

"Tiểu Tôn!"

"Chuyện này ta chỉ có thể nói hết sức giúp ngươi, nhưng có thể thành công hay không thì ta không dám cam đoan với ngươi!"

Nói xong, Hoắc Sơn dẫn theo Tôn Long đi đến chỗ Diệp Phong.

Một bên khác!

"Đúng rồi!"

"Trước đó hệ thống nói, sản phẩm bại gia hôm nay đổi mới, vậy ta vẫn phải phá của!"

Sau khi tỉnh ngủ, Diệp Phong kiểm tra sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay!

Sản phẩm bại gia hôm nay: Phệ Thiên Ma Long Đản *1000

"Ừm?"

"Sản phẩm bại gia mới lại là Phệ Thiên Ma Long Đản?"

"Hơn nữa còn là một ngàn quả, vậy cho dù ta nướng lên ăn cũng ăn không hết!"

Xem xét sản phẩm bại gia hôm nay xong, Diệp Phong cũng khẽ nhíu mày suy tư, hắn phải suy nghĩ thật kỹ, nên lãng phí một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản này như thế nào!

"Có!"

Rất nhanh, Diệp Phong nghĩ đến một ý tưởng, sau đó trực tiếp lên tiếng dò hỏi hệ thống: "Hệ thống, nếu như ta ấp nở một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản này, sau đó nuôi nhốt chúng nó, rảnh rỗi thì làm thịt hai con nướng lên ăn như vậy có tính là phá của ,thành công hay không?"

"Đinh! Túc chủ, nếu như người muốn làm như vậy thì nhất định phải ấp nở toàn bộ một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản này trước lúc trời tối, đồng thời còn phải xây dựng một cái sân nuôi, như vậy thì hệ thống mới có thể bình phẩm được!"

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, Phệ Thiên Ma Long Đản chỉ cần hấp thu đủ nhiều máu tươi của Phệ Thiên Ma Long thì có thể được ấp nở trong thời gian cực ngắn!"

"Đinh! Bởi vì trước đây túc chủ từng có rất nhiều hành vi lão Lục, cho nên nếu như sau khi hệ thống bình phẩm xong mà túc chủ không nướng chúng nó lên ăn thì bọn chúng sẽ bạo thể mà chết!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống cũng lập tức vang lên ở trong đầu của hắn.

"Ngọa tào!"

"Từ khi nào mà hệ thống trở nên thông minh như vậy rồi?"

"Ta còn nghĩ sau khi thông qua bình phẩm có hệ thống cũng không nhất định sẽ nướng toàn bộ lên ăn, nhưng bây giờ nó nói như vậy thì chỉ có thể nướng hết lên ăn thôi!"

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng bởi vì không thể gài bẫy được hệ thống mà tỏ vẻ thất vọng!

(Hệ thống: Ngọa tào! Túc chủ lão Lục này, hắn lại muốn làm như vậy thật, cũng may là ta bị hắn hố đến có rất nhiều kinh nghiệm nếu không còn phải đi sửa đổi sơ hở này!)

"Các ngươi tới vừa đúng lúc lắm!"

"Ta có một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản, ném tất cả vào trong bể bơi cho ta, chỉ cần bọn chúng hấp thu được đủ nhiều máu tươi của Phệ Thiên Ma Long thì hẳn là sẽ được ấp nở nhanh chóng!"

Lúc này, nhìn thấy hai người Hoắc Sơn và Tôn Long từ đằng xa đi tới, Diệp Phong tiện tay đưa thần giới chứa một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản cho Hoắc Sơn.

? ? ?

Làm gì?

Nhục nhã người ta một lần là được rồi, bây giờ sao lại còn làm nhục người ta lần thứ hai nữa?

Ta không có thần thức, ngươi đưa cho ta ta cũng đâu có cầm được cái quần què gì đâu!

Cầm lấy thần giới Diệp Phong ném tới, Hoắc Sơn ủy khuất sắp khóc, lúc này, hắn rất muốn nói với Diệp Phong một câu: "Ngươi không thể khi dễ phế nhân như thế!"

"Tông chủ!"

"Ngài là nhất tông chi chủ cao quý, chúc chuyện nhỏ như vậy cũng không thể để cho ngài tự tay động thủ được!"

"Cho nên để ta đi làm đi!"

Đúng lúc này, giọng nói của Tôn Long vàng lên ở bên cạnh trực tiếp hóa giải tình cảnh lúng túng của Hoắc Sơn lúc này!

"Ừm!"

"Tiểu Tôn, ngươi nói không sai!"

"Vậy chuyện nhỏ này sẽ giao cho ngươi!"

Hoắc Sơn cười vỗ vỗ bả vai Tôn Long, sau đó giao thần giới trong tay mình cho đối phương đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ: "Tiểu tử Tôn Long này đúng là rất hiểu chuyện, xem ra ta phải nghĩ cách để giữ hắn lại mới được!"

"Quá tàn bạo!"

"Có thể nói thảm đến phát nổ!"

"Chẳng trách trong thời gian ngàn năm này chưa từng nghe nói tới tin tức của Phệ Thiên Ma Long nhất tộc, hóa ra là bị Diệp thiếu diệt tộc!"

Lúc này, nhìn thấy một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản ở bên trong thần giới, trên mặt Tôn Long cũng lộ ra vẻ hoảng sợ tự lẩm bẩm, hắn hoàn toàn không ngờ được là trước đó mình chỉ tùy tiện suy đoán một chút vậy mà lại đoán trúng được!

"Một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản!"

"Dựa vào một hồ bơi máu Phệ Thiên Ma Long lớn này, tin tưởng không bao lâu thì bọn chúng có thể nhanh chóng trưởng thành, một khi thực lực đều tăng lên tới đỉnh phong thì có thể trở thành tồn tại đi ngang ở thần giới!"

Thận trọng bỏ một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản vào trong bể bơi máu, sau đó hai mắt Tôn Long cũng trở nên nóng rực lên, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Cái tông môn này có tiềm lực quá kinh khủng, cho dù như thế nào đi nữa thì ta cũng phải ở lại đây cho bằng được!"

Một lát sau!

"Diệp thiếu!"

"Một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản đã được để vào trong bể bơi máu!"

"Khi chúng nó dựa vào những máu của Phệ Thiên Ma Long đó mà trưởng thành, tuyệt đối sẽ trở thành một lực lượng kinh khủng khiến cho vô số thế lực ở trong thần giới đều phải cảm thấy lạnh mình!"

Chương 825 - Cái gì mà trấn thủ tông môn, đó là nuôi để ăn (2)

"Không nói khoa trương một chút nào, sau này nếu như ai dám đến trêu chọc chúng ta thì chúng ta cứ trực tiếp đóng cửa thả rồng, có thể nói là người nào tới thì người đó chết!"

Sau khi trở về, Tôn Long cũng có chút kích động lên tiếng nói.

"Đóng cửa thả rồng?"

"Tôn Long, ngươi nói cái gì đó?"

"Ai nói cho ngươi một ngàn con Phệ Thiên Ma Long này là nuôi để chiến đấu?"

Nghe được Tôn Long nói như vậy, Diệp Phong cũng có chút nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.

"Ừm?"

"Diệp thiếu, ngươi nuôi một ngàn con Phệ Thiên Ma Long này, không phải dùng để trấn thủ tông môn sao?"

Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh nghe được Diệp Phong nói như vậy thì cũng vội vàng lên tiếng hỏi thăm, bởi vì hắn cũng có ý nghĩ giống như là Tôn Long, đó chính là một ngàn con Phệ Thiên Ma Long này sau này tuyệt đối sẽ được dùng để trấn thủ tông môn!

"Trấn thủ tông môn cái gì?"

"Đây chính là nuôi để ăn á!"

"Đói bụng thì làm thịt một con!"

"Thèm thì làm thịt một con!"

"Nhàn rỗi không chuyện gì làm thì làm thịt một con!"

"Làm thịt chơi thôi, nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn chúng trấn thủ tông môn bởi vì bọn chúng không xứng!"

Nói đến vấn đề này, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc ra nhìn hai người lên tiếng nói.

? ? ?

Những thế lực khác nếu như có thể nuôi được một con Phệ Thiên Ma Long thì không nói sẽ cuốn bãi nó như tổ tông nhưng ít nhất cũng sẽ nuôi nhưng tâm can bảo bối!

Kết quả đến lượt ngươi thì lại biến thành nuôi để ăn thịt?

Hơn nữa, đói bụng thèm làm thịt một con không có vấn đề gì, nhưng mà rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì cũng làm thịt một con là cái quỷ gì?

Rồng nhiều tùy hứng?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hai người Hoắc Sơn và Tôn Long trực tiếp nghe đến choáng váng!

"Tông chủ!"

"Chúng ta tạm thời đừng để ý tới những con rồng nhỏ đó, chúng ta nên giải quyết chuyện của Tôn Long này trước đi!"

Sau khi tỉnh táo lại, Tôn Long cũng kéo góc áo Hoắc Sơn, sau đó dùng thần thức truyền âm lên tiếng nhắc nhở Hoắc Sơn.

"Diệp thiếu!"

"Tông môn đã xây dựng xong!"

"Nhưng mà ta luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó!"

Nghe được Tôn Long nhắc nhở, Hoắc Sơn quay qua nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.

"Nha!"

"Tông chủ, vậy ngươi cảm thấy là thiếu cái gì?"

Diệp Phong nghe xong thì trên mặt cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ nhìn về phía Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm.

"Thiếu khuyết một người làm việc vặt!"

"Giống như người nói trước đó, mặc dù chúng ta phải khiêm tốn cẩu nhưng cũng không thể ủy khuất mình!"

"Nếu nhưng không có một người làm việc vặt, sở không được mấy ngày thì tông môn sẽ trở nên dơ dáy bẩn thỉu!"

"Mà một khi như vậy thì chúng ta ở cũng sẽ không thoải mái!"

Lúc này, Hoắc Sơn cũng trưng vẻ mặt thành thật ra nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng trả lời.

Mà Tôn Long đang đứng bên cạnh nghe nói như vậy thì cũng lặng lẽ giơ một ngón tay cái lên với Hoắc Sơn!

"Tông chủ!"

"Hóa ra người đang lo lắng chuyện này!"

"Ngươi yên tâm đi, chúng ta không thiếu người làm việc vặt!"

"Chờ đến khi tông môn cần quét dọn thì chỗ ta còn rất nhiều người muốn thừa cơ hội này để đi ra ngoài hóng gió!"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng cười lớn đáp lại.

"Diệp thiếu!"

"Làm việc vặt cũng không phải là ai muốn làm thì sẽ làm được, cũng cần phải có thiên phú!"

"Mà ta, ở phương diện làm việc vặt thì ta có thiên phú cực cao, cho nên hy vọng Diệp thiếu có thể cho ta một cơ hội để cho ta ở lại trong tông môn làm một tên tạm dịch!"

"Nếu như Diệp thiếu hoài nghi năng lực của ta thì cũng có thể để cho một tên tạp dịch của ngài qua đây sau đó ta sẽ tỉ thí với hắn một phen!"

Phát hiện hy vọng có thể ở lại của mình càng ngày càng xa vời, Tôn Long cũng đi lên một bước trực tiếp chào hàng bản thân mình, hắn biết nếu như mình không tranh thủ một chút thì thật sự không còn hy vọng nữa!

"Ừm?"

"Ngươi muốn ở lại trong tông môn nát của chúng ta làm một tên tạp dịch?"

"Không phải là trước đó người nói cho dù có chết đói cũng sẽ không gia nhập vào cái tông môn nát này của chúng ta hay sao?"

Nghe được Tôn Long nói như vậy, Diệp Phong cũng giật mình lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Gia nhập vào tông môn, đó là chuyện của đệ tử, còn ta ngài nghĩ ta xứng hay không?"

"Cũng bởi vì ta rất là biết thân biết phận cho nên ta mới nói sẽ không gia nhập vào tông môn, bởi vì ta chỉ muốn vào tông môn làm một tên tạp dịch!"

Lúc này, Tôn Long cũng chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn!

? ? ?

Mẹ nó, như vậy mà cũng có thể nói được hay sao?

Vì có thể ở lại tông môn, ngươi ngay cả sĩ diện cũng không cần!

Nghe được Tôn Long giải thích như vậy, Diệp Phong bị kinh hãi thật sự, hắn hoàn toàn không ngờ được là Thần Đạo Giả thần giới này cũng không biết xấu hổ như thế!

"Được thôi!"

"Vậy cũng đừng có nói là ta không cho ngươi cơ hội!"

"Ngươi hãy tỉ thí với tạp dịch của ta một chút đi!"

Nói xong, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho hệ thống: "Hệ thống, để Diệp Nhất tới một chuyến!"

"Chủ nhân!"

"Diệp Nhất đến rồi!"

Rất nhanh, theo một khe hở không gian xuất hiện ở phía trên của ba người, giống như tràn đầy hưng phấn của Diệp Nhất từ bên trong đó vọng ra.

Oanh!

Mà theo Diệp Nhất đi từ bên trong vết nứt không gian trà thì một luồng thiên địa uy áp bao phủ toàn bộ đỉnh núi trong nháy mắt, trên bầu trời mây đen dày đặc, sấm nổ vang rền!

"Thực lực thành viên quân dự bị vẫn không thể nào sánh được với thành viên chính thức của đội hộ vệ bại gia!"

"Nếu như là thập đại thành viên chính thức của đội hộ vệ bại gia ra, như vậy thì Thiên Đạo kiếp vân của thần giới hoàn toàn không dám ra đây trang bức!"

Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân nhanh chóng ngưng tụ ở trên không trung, Diệp Phong cũng nhếch miệng, sau đó tự lẩm bẩm.

? ? ?

Tình huống như thế nào?

Tại sao Thiên Đạo kiếp vân lại chạy ra ngoài?

Ở đây cũng không có ai độ kiếp!

Lúc này, dưới thiên địa uy áp kinh khủng này, hai người Hoắc Sơn và Tôn Long đã quỳ rạp xuống cũng nhìn lên trên Thiên Đạo kiếp vân trên không trung trên mặt tràn đầy vẻ bối rối tự hỏi.

Chương 826 - Tiểu Tôn, cường giả kim giáp này, ngươi có thể đánh thắng được hắn không?

"Thiên Đạo kiếp vân bên trong Thiên Đạo Chiến Trường ta chơi không lại!"

"Nhưng đối phó với ngươi còn không phải là dễ như chơi hay sao!"

Nhìn Thiên Đạo kiếp vân đã ngưng tụ thành hình ở trên không, Diệp Nhất cũng cười lạnh, sau đó trực tiếp vung kim sắc chiến đao trong tay, một đạo to lớn kim sắc đao khí dài trăm thước trực tiếp xé rách không gian, sau đó chém Thiên Đạo kiếp vân trên không trung thành hai nửa!

"Bổ?"

"Cường giả người mặc kim giáp này mẹ nó một đao chém Thiên Đạo kiếp vân thành hai khúc rồi?"

"Đây là chuyện mà người có thể làm được hay sao?"

Lúc này, thấy cảnh này, Tôn Long đã sắp sợ tè ra quần, hắn hoàn toàn cũng không ngờ được là thuộc hạ của Diệp Phong lại có thể mạnh tới mức độ này, phải biết, Thiên Đạo kiếp vân trong mắt tất cả Thần Đạo Giả bọn họ thì là tồn tại vô địch!

"Hô!"

"May mà trước đó ta không có lấy tiền rồi bỏ đi nếu không thì ta chết chắc rồi!"

Sau khi tỉnh táo lại, Tôn Long cảm thấy may mắn với quyết định trước đó mình làm ra một lần nữa!

"Tiểu Tôn!"

"Ngươi sắp phải tỉ thí với cường giả kim giáp có thể tiện tay chặt đứt Thiên Đạo kiếp vân này!"

"Vậy. . . ngươi có nắm chắc không?"

Lúc này, tiếng hỏi của Hoắc Sơn bỗng nhiên vang lên bên tai Tôn Long.

? ? ?

Có nắm chắc không?

Ta có, nhưng không có nắm!

Nghe được Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm, Tôn Long cũng nở nụ cười khổ, tỷ thí với cường giả cấp bậc này, điên hả!

"Chủ nhân!"

"Không biết ngài gọi ta đến là có chuyện gì muốn làm?"

Giải quyết xong Thiên Đạo kiếp vân, sau đó Diệp Nhất cũng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó quỳ một chân xuông đất, thần thái cung kính lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp Nhất!"

"Ta muốn cho ngươi tỷ thí với hắn một phen!"

"Nhưng mà không phải so đấu thực lực mà là so đấu năng lực làm việc vặt!"

"Cũng ví dụ như là đại điện tông môn, sân luyện võ, chỗ ở trong tông môn đều ô uế, ngươi định sẽ quét dọn như thế nào?"

Nghe được Diệp Nhất lên tiếng hỏi thăm, Diệp Phong cũng nói sơ về tình huống!

Oanh!

Theo một tiếng vang thật lớn, tông môn vừa mới xây dựng xong ngoại trừ bể bơi máu ra thì đại điện tông môn và sân luyện võ với chỗ ở các loại đều bị Diệp Nhất một đao chôn vùi sạch sẽ!

Ngay sau đó, bóng dáng Diệp Nhất biến mất tại chỗ!

Một giây đồng hồ qua đi, chờ Diệp Nhất lại xuất hiện, trong tay lại có mấy cái thần giới, sau đó hắn dùng vô số cực phẩm Thần Linh Tinh trong thần giới chế tạo ra một cái tông môn mới tinh chỉ trong vài giây!

Nhìn thấy thao tác kinh người của Diệp Nhất, ba người Diệp Phong, Hoắc Sơn và Tôn Long đang đứng bên cạnh nhìn đến choáng váng, hơn nữa ba người bọn họ bây giờ cũng rất muốn nói với Diệp Nhất một câu: "Kêu ngươi quét dọn, mẹ nó, không có kêu ngươi xây lại!"

Hô!

Thở một hơi dài, Diệp Phong quay qua nhìn Diệp Nhất lên tiếng nói: "Diệp Nhất, ở đây không còn chuyện gì nữa, ngươi có thể đi về rồi!"

"Chủ nhân!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

"Nếu như sau này còn cần thanh lý thì có thể gọi Diệp Nhất đến đây bất cứ lúc nào, thuộc hạ cam đoan mỗi lần thanh lý đều sẽ xây dựng lại cho ngài một cái tông môn mới tinh!"

Nói xong, Diệp Nhất trực tiếp xé rách không gian, sau đó biến mất trong tầm mắt của ba người!

"Ai!"

"Diệp Nhất, cái tên này không ra bài theo kịch bản!"

"Mặc dù làm như vậy rất là phá của nhưng chỗ này lại mang tới cho ta cảm giác giống như nhà, dù sao đâu có ai rảnh rỗi tới nỗi không có chuyện gì làm thì phá nhà chơi!"

"Còn nữa, những thần giới này là hắn lấy từ đâu tới?"

Nhìn Diệp Nhất rời khỏi sau đó để lại mấy cái thần giới, Diệp Phong cũng có chút hiếu kỳ tự hỏi.

"Không được!"

"Ta không thể từ bỏ như vậy được!"

"Nếu như không thể làm tạp dịch thì ta làm một tên hốt phân cũng được!"

Nghĩ đến đây, Tôn Long lập tức đưa mắt nhìn về phía bể bơi máu cách đó không xa, chuẩn xác mà nói, là nhìn một ngàn quả Phệ Thiên Ma Long Đản bên trong đó!

"Ừm?"

"Tôn Long, tại sao ngươi còn chưa đi?"

"Chẳng lẽ ngươi tự nhận là ở phương diện làm tạp dịch thì ngươi còn mạnh hơn thuộc hạ đó của ta?"

Nhìn thấy Tôn Long còn không có rời đi, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Ở phương diện này thì đúng là ta không sánh bằng thuộc hạ của ngài nhưng mà ta còn có thiên phú ở phương diện khác!"

"Ngươi xem, ở trong bể bơi máu đó có một ngàn con Phệ Thiên Ma Long sắp ấp ra, vậy thì chắc chắn phải có người tới chăm sóc bọn chúng mới được, nếu không bọn chúng đại tiểu tiện ở trong tông môn như vậy thì tông môn sẽ có mùi vị khó mà chịu được!"

"Cho nên ngài xem ngài có thể cho ta một cơ hội trở thành người hốt phân hay không?"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Tôn Long cũng tự chào hàng mình một lần nữa!

Hả?

Người hốt phân?

Chăm sóc một ngàn con Phệ Thiên Ma Long sắp ấp ra?

Nghe được Tôn Long nói như vậy, Diệp Phong cũng cúi đầu trầm tư, nếu như không phải Tôn Long đưa ra vấn đề này thì hắn cũng không có nghĩ tới, mà phương thức dọn sạch thô bạo như của Diệp Nhất, một ngàn con Phệ Thiên Ma Long chắc chắn không chịu được một đao!

"Vậy ngươi ở lại đi!"

"Chờ một ngàn con rồng nhỏ đó ấp ra, toàn bộ giao cho ngươi!"

Trầm tư một lát, Diệp Phong làm ra quyết định, mà sau khi nghe được quyết định này thì Tôn Long kích động sắp khóc, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên, vẫn phải dựa vào chính mình tranh thủ cơ hội mới được!"

Một bên khác!

"Quá cuồng vọng!"

"Đúng là quá cuồng vọng!"

"Đoạt thần giới của chúng ta, còn một đường để lại khí tức, sợ chúng ta không tìm thấy hắn hay sao!"

Lúc này, Thái Thượng Đại trưởng lão Đại Diễn Tông cũng tràn ngập lửa giận nói với hai người bên cạnh.

"Đại ca!"

"Hay là thôi đi!"

"Thực lực của đối phương cao hơn chúng ta, cho dù chúng ta tìm được đối phương thì cũng không phải là đối thủ của người ta!"

"Đúng vậy!"

"Vừa nãy đối phương phóng thích ra khí tức, khiến cho ta bị hù đến toàn thân phát run, không nói khoa trương một chút nào, đối mặt với cường giả đó ta ngay cả can đảm ra tay cũng không có!"

Chương 827 - Đại ca, vẫn là ngươi nhìn thấu triệt

"Dưới tình huống này, nếu như tìm được đối phương thật thì đừng nói là cướp lại thần giới, nói không chừng ta còn phải đi lên quỳ xuống bày tỏ lòng tôn trọng dành cho đối phương!"

Nghe được Lâm Nhạc nói như vậy, Thái Thượng Nhị trưởng lão Tề Kiệt và Thái Thượng Tam trưởng lão Mã Văn Sơn đang đứng bên cạnh cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

"Đủ rồi!"

"Nhị đệ, tam đệ, các ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi!"

"Vài vạn năm nay, ba huynh đệ chúng ta có sóng to gió lớn gì mà chưa có trải qua, mà bây giờ người khác cưỡi lên đầu chúng ta đi ị, như vậy mà các ngươi cũng nhịn được?"

"Dù sao ta không nhịn được, cho nên ta nhất định phải tìm được đối phương sau đó quỳ cầu xin đối phương lần sao đừng có khi dễ chúng ta nữa nếu không chúng ta bị cướp máy lần nữa thì sẽ trở thành đồ nghèo rớt mồng tơi!"

Nghe được lời của hai người, Lâm Nhạc cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói thẳng ra ý nghĩ chân chính của mình.

Đúng đó!

So với bị đối phương cưỡi trên đi ị vô số lần, còn không bằng quỳ cầu đối phương chỉ ị lần này thôi!

Nếu không, bị cướp thần giới mấy lần nữa thì bọn họ khóc chết mất!

"Đại ca!"

"Quả nhiên không hổ danh là đại ca, mọi chuyện ngươi nhìn thấu triệt hơn chúng ta rất nhiều!"

"Đại ca, nhị ca nói rất đúng!"

"Thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào đại ca ngươi!"

Sau khi hiểu rõ ý nghĩ thật sự của Lâm Nhạc, Tề Kiệt và Mã Văn Sơn cũng lập tức nịnh nọt!

(Diệp Nhất: ? ? ? Ta cố ý để lại khí tức của thần giới chính là muốn dẫn các ngươi đến tìm phiền phức, sau đó ta lại đi ra ngoài hóng gió một chút nhưng tại sao các ngươi lại không ra bài theo kịch bản!)

...

Trên đỉnh núi!

"Đinh! Túc chủ, mặc dù Thí Thần Tông đã từng là bá chủ vô thượng ở thần giới nhưng mà ở trong mắt của túc chủ thì cũng giống như là cứt chó, cẩu ở trong tông môn cứt chó hoàn toàn không phù hợp với thân phận của túc chủ, cho nên hệ thống cho rằng túc chủ lên sáng lập ra một tông môn thuộc về bản thân mình thì tốt hơn!"

Ngay khi Diệp Phong chuẩn bị khắc xuống ba chữ to Thí Thần Tông lên bia đá thì giọng nói của hệ thống chợt vang lên ở trong đầu của hắn.

"Ừm?"

"Hệ thống nói như vậy cũng rất có lý!"

"Vậy thì không trùng kiến Thí Thần Tông, trực tiếp sáng lập ra một thế lực thuộc về mình!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong nhanh chóng làm ra quyết định, sau đó trực tiếp khác xuống tấm bia đá ba chữ lớn 'Tinh Hồn Cung'!

? ? ?

Cái quỷ gì?

Không phải đã nói muốn trùng kiến Thí Thần Tông sao?

Sao bây giờ lại biến thành Tinh Hồn Cung?

Cách đó không xa, nhìn thấy Diệp Phong khắc xuống ba chữ to Tinh Hồn Cung lên trên tấm bia đá, Hoắc Sơn trực tiếp luống cuống, trong lòng bất an nghĩ: "Thí Thần Tông biến thành Tinh Hồn Cung, sẽ không phải là không còn chuyện gì của ta nữa đó chứ?"

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta không trùng kiến Thí Thần Tông sao?"

Đi tới trước mặt Diệp Phong, Hoắc Sơn cũng thần sắc bất an hỏi thăm.

"Không trùng kiến!"

"Sau này chúng ta cẩu trong Tinh Hồn Cung này là được rồi!"

Nói xong, nhìn thấy sắc mặt Hoắc Sơn khác thường, Diệp Phong cũng tò mò hỏi: "Cung chủ, thế nào, ngươi rất muốn trùng kiến Thí Thần Tông sao?"

Hả?

Cung chủ?

Ta vẫn có thể ở lại?

Chẳng qua là từ tông chủ biến thành cung chủ?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt Hoắc Sơn kích động lên, đang lúc hắn muốn nói điều gì thì ba bóng người bỗng nhiên từ không trung chậm rãi rơi xuống, trực tiếp xuất hiện trong tầm mắt của hai người Diệp Phong và Hoắc Sơn.

"Đại ca!"

"Mau nhìn, thần giới của chúng ta!"

Sau khi đi vào ngọn núi này, Tề Kiệt nhanh chóng phát hiện mấy cái thần giới nằm rải rác ở trên mặt đất, đó chính là thần giới bị cướp đi của bọn họ!

"Ta thấy được!"

"Nhưng mà tại sao không có phát hiện được vị đại nhân người mặc kim giáp đó?"

Nghe được Tề Kiệt nói như vậy, Lâm Nhạc đưa mắt nhìn về phía Diệp Phong, Hoắc Sơn và Tôn Long đang ở trong sân bãi chăn nuôi cách đó không xa, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Một tên phế nhân, một tên nhỏ yếu như gà và một Thần Đạo Giả tu vi Thần Tôn Cảnh Thất Trọng, tại sao bọn họ lại tập hợp lại một chỗ?"

"Các ngươi là ngươi phương nào?"

"Đến Tinh Hồn Cung ta là có chuyện gì?"

Lúc này, Hoắc Sơn tiến lên một bước, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ nhìn về phía ba người lên tiếng hỏi thăm.

"Ta muốn nói chuyện với hắn một chút!"

Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm, Lâm Nhạc không có quá để ý mà giơ ngón tay lên chỉ Tôn Long cách đó không xa nói một câu như vậy, hắn thấy, cung môn trong ngọn núi nhỏ này, cường giả Thần Tôn Cảnh đó mới là thủ lĩnh!

Hả?

Ba người các ngươi tới chính là muốn nói chuyện với người hốt phân ở trong cung môn của chúng ta?

Nghe được Lâm Nhạc nói như vậy, Hoắc Sơn cũng không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp quay qua nhìn Tôn Long đang bận việc cách đó không xa hô lớn: "Tiểu Tôn, ngươi tới đây một chút, ba người này tìm ngươi có chút việc!"

"Người ta như vậy là không có coi ngươi ra gì!"

"Ngươi cảm nhận không ra hay là giả bộ cảm nhận không ra vậy!"

Bên cạnh, Diệp Phong thấy cảnh này, khóe miệng cũng nhịn không được mà co quắp, thậm chí, hắn đang nghĩ có nên đổi một cung chủ bình thường hơn một chút hay không!

? ? ?

Tiểu Tôn?

Ngươi là một tên phế nhân, gọi cung chủ cung môn các ngươi là tiểu Tôn?

Ba người Lâm Nhạc, Tề Kiệt và Mã Văn Sơn nghe được Hoắc Sơn le lên như vậy thì trên mặt đều toát ra vẻ khó có thể tin, trong lòng hô: "Bây giờ một tên phế nhân cũng đã trâu bò như vậy rồi hay sao?"

"Cung chủ!"

"Ngươi gọi ta?"

Nhưng mà khi Tôn Long hấp tấp chạy tới, sau đó trực tiếp hô một tiếng cung chủ với Hoắc Sơn, khiến cho ba người Lâm Nhạc, Tề Kiệt và Mã Văn Sơn đang đứng bên cạnh nghe mà choáng váng!

Thậm chí bọn họ đều đang hoài nghi có phải lỗ tai của bọn họ xảy ra vấn đề hay không!

Dù sao một Thần Đạo Giả mạnh mẽ tu vi Thần Tôn Cảnh Thất Trọng lại gọi một tên phế nhân là cung chủ, chuyện này bình thường thật sao?

"Tiểu Tôn!"

Chương 828 - Nụ cười của các ngươi có chút không thích hợp

"Ba người bọn họ tìm ngươi có chút việc!"

Nghe được Tôn Long hỏi thăm, Hoắc Sơn cũng chỉ về phía ba người Lâm Nhạc, Tề Kiệt lên tiếng nói.

"Ừm?"

"Cảm giác ngột ngạt thật là mạnh!"

"Mặc dù bọn họ không có phóng ra khí tức của mình nhưng ta dám khẳng định tu vi của bọn họ kém cỏi nhất cũng là Thần Đạo Cảnh!”

Khi Tôn Long nhìn về phía ba người, lập tức cảm nhận được một cảm giác áp bách khó hiểu từ trên người ba người, chuyện này khiến cho sắc mặt của hắn trở nên ngưng trọng trong nháy mắt.

"Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Lúc này, Tôn Long cũng nhìn về phía ba người lên tiếng hỏi thăm.

"Ta muốn hỏi một chút, mấy cái thần giới dưới đất bên đó, các ngươi lấy được từ đâu?"

Nghe được Tôn Long hỏi hỏi như vậy, Lâm Nhạc cũng lên tiếng hỏi thăm.

"Thần giới?"

Tôn Long và Hoắc Sơn nghe được đối phương hỏi như vậy thì trực tiếp quay đầu nhìn về phía Diệp Phong cùng nói ra: "Diệp thiếu, hình như bọn họ tìm ngươi!"

? ? ?

Tìm ta?

Chút chuyện nhỏ này các ngươi cũng không thể tự giải quyết hay sao?

Nhìn thấy hai người trực tiếp kéo mình ra ngoài, Diệp Phong cả người đều muốn điên rồi, trong lòng sụp đổ nghĩ: "Mẹ nó, ta chỉ muốn làm một người trong suốt thôi mà cũng khó đến như vậy hay sao?"

"Diệp thiếu?"

"Bọn họ lại gọi tên nhỏ yếu như gà đó là Diệp thiếu?"

"Hơn nữa trên mặt còn tràn đầy vẻ cung kính, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào!"

Lúc này, Lâm Nhạc cả người đều bối rối, thậm chí giờ phút này hắn rất muốn hỏi ba người Diệp Phong, Hoắc Sơn một tiếng: "Các ngươi chỉ có ba người mà thôi, quan hệ giữa các ngươi có thể bình thường hơn một chút được hay không!"

"Ba vị!"

"Mấy cái thần giới đó là do thuộc hạ của ta nhặt từ bên ngoài về!"

"Thế nào, có vấn đề gì không?"

Lúc này, Diệp Phong cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ đi ra, sau đó nhìn về phía Lâm Nhạc lên tiếng trả lời.

Hả?

Nhặt về?

Mẹ nó, đó là cướp từ trong tay của chúng ta đó!

Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, ba người Lâm Nhạc, Tề Kiệt và Mã Văn Sơn bị kinh hãi thật sự, đồng thời bọn họ cũng bắt lấy một cái tin tức cực kỳ trọng yếu, đó chính là hình như cường giả kim giáp mà bọn họ không có phát hiện đó là thuộc hạ của tên yếu như gà này!

"Diệp thiếu!"

"Thật ra thì lần này chúng ta đến đây chính là muốn thương lượng với ngài một chuyện!"

"Chính là lần sau ngài cho thuộc hạ ra ngoài nhặt đồ thì có thể đổi một chỗ khác để nhặt có được hay không?"

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Nhạc cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng khẩn cầu!

"Ừm?"

"Đổi sang một chỗ khác để nhặt?"

"Chờ một chút!"

"Không phải là mấy cái thần giới này là Diệp Nhất nhặt được từ trong tay của ba lão đầu này đó chứ?"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng ra vẻ trấn định nhìn về phía Lâm Nhạc lên tiếng nói: "Được, lần sau ta sẽ dặn dò hắn đổi một chỗ khác nhặt!"

"Diệp thiếu!"

"Vậy thì quá cảm ơn ngài!"

"Nếu như không có chuyện gì khác thì chúng ta xin phép được rời khỏi đây trước!"

Nói xong, Lâm Nhạc lập tức dẫn theo hai người Tề Kiệt và Mã Văn Sơn phóng lên tận trời, nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của mấy người Diệp Phong.

...

"Đại ca!"

"Bọn họ dùng cực phẩm Thần Linh Tinh mà chúng ta cực khổ để dành được để chế tạo cung môn!"

"Đại ca!"

"Cái bể bơi máu ở bên trong cung môn của bọn họ hình như chính là máu của Phệ Thiên Ma Long!"

Sau khi rời khỏi Tinh Hồn Cung, hai người Tề Kiệt và Mã Văn Sơn lập tức trưng vẻ mặt nghiêm túc ra nói ra hai tình huống khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ này!

"Tinh Hồn Cung này không hề đơn giản một chút nào!"

"Hơn nữa cách Đại Diễn Tông chúng ta cũng không xa lắm, sau khi trở về, nhất định phải lập tức khuyên bảo các đệ tử trong tông môn, không ai được phép trêu chọc Tinh Hồn Cung, nếu không thì sẽ bị trục xuất khỏi tông môn!"

Nói đến đây, Lâm Nhạc chợt ngừng lại, sau đó nhìn về phía hai người Tề Kiệt và Mã Văn Sơn lên tiếng nói ra: "Hai người các ngươi về trước thông báo chuyện này đi, ta phải lại lặng lẽ quay trở lại, sau đó cố gắng hết sức thăm dò được càng nhiều tình huống có liên quan đến Tinh Hồn Cung hơn nữa mới được!"

Nói xong, Lâm Nhạc lại bay về phía Tinh Hồn Cung một lần nữa.

"Tam đệ!"

"Tinh Hồn Cung đó thần bí mạnh mẽ, muốn thăm dò tin tức của nó thì chắc chắn sẽ rất hung hiểm, chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn đại ca một mình đi đến đó được?"

"Nhị ca!"

"Vậy chúng ta chỉ đành nhắm hai mắt lại chạy về tông môn!"

Sau khi Mã Văn Sơn nói xong thì hai người lập tức nhắm hai mắt lại, sau đó rất là quen thuộc nhắm về hướng Đại Diễn Tông bay đi!

Một bên khác!

"Khí tức của Phệ Thiên Ma Long Đản!"

"Bên trong cái bể bơi tràn đầy máu Phệ Thiên Ma Long, ta cảm nhận được khí tức của Phệ Thiên Ma Long Đản, hơn nữa còn không phải một quả!"

"Như vậy nếu như chỉ có một người hốt phân thì chắc chắn là sẽ không thể nào làm xuể được, cũng không biết vị Diệp thiếu đó có thể cho ta một cơ hội để làm người hốt phân hay không!"

Lúc này, Lâm Nhạc đang nhanh chóng chạy tới Tinh Hồn Cung trên mặt lộ ra vẻ mong đợi lẩm bẩm!

...

Tinh Hồn Cung!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng một ngàn điểm phá sản, ban thưởng Thủy Vân Huyễn Tinh *100000!"

Sau khi Tôn Long xây dựng xong bãi chăn nuôi, tiếng thông báo phần thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.

Thủy Vân Huyễn Tinh: Một loại thần mỏ đặc thù ở trong Thiên Đạo Chiến Trường ở trong Thần giới, cho dù là phàm nhân, Thần Đạo Giả hay là Thần Thú, chỉ muốn tới gần phạm vi năm mét xung quanh Thủy Vân Huyễn Tinh thì sẽ tự động tiến vào bên trong huyễn cảnh, trừ phi hao hết lực lượng ẩn chứa bên trong Thủy Vân Huyễn Tinh, nếu không thì hoàn toàn không thể nào thoát ra khỏi huyễn cảnh được!

"Ngọa tào!"

"Thuỷ Vân Huyễn Tinh này mạnh không hợp thói thường!"

Sau khi Diệp Phong hiểu rõ được tình huống của phần thưởng lần này thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình!

"Cung chủ!"

"Tôn Long!"

Chương 829 - Mộng Huyễn Mao Ốc, các ngươi đáng giá có được

"Hai người các ngươi có ai biết tình huống có liên quan đến Thủy Vân Huyễn Tinh hay không"

Sau khi gọi hai người đến, Diệp Phong trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

"Cái gì!"

"Thủy Vân Huyễn Tinh!"

Khi hai người Hoắc Sơn và Tôn Long nghe được bốn chữ Thủy Vân Huyễn Tinh thì hai mắt của hai người đều hiện ra ánh sáng xanh hô lên!

"Diệp thiếu!"

"Thuỷ Vân Huyễn Tinh này là đồ tốt!"

"Chỉ cần tới gần phạm vi năm mét xung quanh Thủy Vân Huyễn Tinh thì sẽ tự động tiến vào bên trong huyễn cảnh, hơn nữa không hao hết lực lượng ẩn chứa bên trong Thủy Vân Huyễn Tinh thì hoàn toàn không thể nào thoát khỏi huyễn cảnh được!"

Sau khi hết kinh ngac, Tôn Long cũng quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng giải thích.

"Ừm?"

"Thứ đáng sợ như vậy mà các ngươi còn nói nó là đồ tốt?"

"Hơn nữa ta cảm thấy tại sao sau khi hai người các ngươi nghe nói tới Thuỷ Vân Huyễn Tinh này thì nụ cười trên mặt có chút không đúng!"

Diệp Phong nghe xong thì trên mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng gặng hỏi.

"Diệp thiếu!"

"Bởi vì Thuỷ Vân Huyễn Tinh này sinh ra huyễn cảnh cũng không phải là huyễn cảnh bình thường mà là một loại huyễn cảnh có thể thay đổi theo ý muốn đó!"

"Ví dụ như là nếu như ta bất ngờ tiến vào bên trong huyễn cảnh do Thủy Vân Huyễn Tinh sinh ra, như vậy thì ta chính là thần ở trong huyễn cảnh, muốn sáng tạo thứ gì ra cũng có thể sáng tạo ra được!"

"Ta muốn cung điện thì sẽ có cung điện, ta muốn rượu ngon thì sẽ có rượu ngon, ta muốn mỹ nữ thì sẽ có một đám mỹ nữ!"

Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Tôn Long cũng nở một nụ cười xấu xa!

"Diệp thiếu!"

"Đúng như những gì tiểu Tôn nói, chỉ cần đi vào bên trong huyễn cảnh do Thủy Vân Huyễn Tinh sinh ra thì đúng là chúng ta có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó thật đó!"

Lúc này, Hoắc Sơn đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng nói hùa theo.

"Ừm?"

"Một cái huyễn cảnh đặc thù mà khi ở trong đó thì có thể sáng tạo ra vạn vật dựa theo suy nghĩ của mình hay sao?"

"Hơn nữa ở bên trong đó còn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó?"

Sau khi nghe được hai người nói như vậy, Diệp Phong cũng tỏ vẻ chấn kinh!

"Chờ một chút!"

"Như vậy thì ta có thể sáng tạo ra thất tiên nữ ở bên trong đó, sau đó tiến hành chiến đấu một trận chiến nhiệt huyết sôi trào với các nàng hay không?"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cả người đều kích động, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Không thể không nói, Thuỷ Vân Huyễn Tinh này đúng là là đồ tốt thật!"

...

"Làm cái gì bây giờ!"

"Hai người các ngươi cái gì cũng không biết, mà không biết thì đừng có nói lung tung chứ!"

"Bởi vì huyễn cảnh do Thủy Vân Huyễn Tinh sinh ra có thể thay đổi theo ý muốn cho nên có thể nói là đây là một cơ hội tốt nhất để ma luyện tâm cảnh, dầu gì thì dùng nó để tưởng niệm những thân nhân, đạo lữ và bằng hữu đã mất đi một chút cũng là một ý tưởng không tệ đó!"

"Nhưng mà trong đầu của các ngươi toàn là ý nghĩ sống phóng túng là như thế nào?"

Trên không trung, sau khi nghe được mấy người nói chuyện với nhau, trên mặt Lâm Nhạc cũng treo đầy hắc tuyến, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Cũng may là bọn họ chỉ nói miệng mà thôi, không phải là trong tay của bọn họ có Thủy Vân Huyễn Tinh thật, nếu không, Thủy Vân Huyễn Tinh hi hữu sẽ bị bọn họ chà đạp mất!"

"Ngọa tào! ! !"

"Thủy Vân Huyễn Tinh! !"

"Thật là nhiều Thủy Vân Huyễn Tinh, hơn nữa tất cả đều khối Thủy Vân Huyễn Tinh lớn là dài một mét, rộng một chưởng!"

Trong lúc Lâm Nhạc còn đang may mắn vì bọn người Diệp Phong chỉ tuỳ tiện nói một chút mà thôi thì hắn thấy được Diệp Phong tiện tay vung lên một cái, một trăm khối Thủy Vân Huyễn Tinh lớn nhỏ giống nhau xuất hiện ở khu vực cách bọn họ mười mét, cảnh tượng này khiến cho Lâm Nhạc nhìn đến ngẩn ra!

"Bọn họ không phải chỉ là nói suông!"

"Mẹ nó, bọn họ chuẩn bị làm thật!"

Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Nhạc biết mình không thể tiếp tục đứng xem như vậy nữa, hắn nhất định phải lập tức lao xuống dưới ngăn cản hành vi của bọn người Diệp Phong mới được!

Một bên khác!

"Thủy Vân Huyễn Tinh!"

"Vậy mà là Thủy Vân Huyễn Tinh thật!"

"Thủy Vân Huyễn Tinh lớn như thế, lực lượng ẩn chứa bên trong đó, cho dù chúng ta dùng hết sức tiêu hao nó thì sợ là cũng có thể sử dụng được trong một thời gian dài đó!"

Sau khi hai người Hoắc Sơn và Tôn Long nhìn thấy khu vực cách bọn họ mười mét xuất hiện một trăm khối Thủy Vân Huyễn Tinh thì trên mặt đều lộ ra vẻ cực kỳ kích động, thậm chí bọn họ đều đã nghĩ kỹ lát nữa bọn họ sẽ sáng tạo ra bao nhiêu mỹ nữ để chơi đùa với bọn họ!

"Làm việc đi!"

"Ta đã bày ra một lớp trận pháp lên trên những Thủy Vân Huyễn Tinh này, cho dù có tới gần phạm vi năm mét xung quanh nó thì cũng sẽ không bị rơi vào bên trong huyễn cảnh do nó sinh ra!"

Đúng lúc này, Diệp Phong lại nhìn về phía hai người Hoắc Sơn và Tôn Long nói ra một câu như vậy.

"Ừm?"

"Làm việc?"

"Làm việc gì?"

"Còn nữa, còn có thể gia trì trận pháp lên phía trên Thủy Vân Huyễn Tinh, từ đó ngăn cản lực lượng của Thủy Vân Huyễn Tinh được nữa hay sao?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hai người Hoắc Sơn và Tôn Long trực tiếp bối rối!

"Diệp thiếu!"

"Làm việc gì?"

Sau khi tỉnh táo lại, Hoắc Sơn cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.

"Xây dựng nhà tranh!"

"Trong tay của ta có hết thảy mười vạn khối Thủy Vân Huyễn Tinh!"

"Ta phải dùng những Thủy Vân Huyễn Tinh này để xây dựng ra một cái Mộng Huyễn Mao Ốc!"

"Thử nghĩ một hồi, khi chúng ta ngồi xổm bên trong đó đại tiện, tùy tiện kích hoạt trận pháp gia trì phía trên một khối Thủy Vân Huyễn Tinh sau đó trực tiếp tiến vào bên trong huyễn cảnh, như vậy thì có thể vừa đại tiện vừa hưởng thụ được tất cả mọi thứ mà mình đang muốn hưởng thụ đúng hay không?"

Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Vừa đại tiện vừa hưởng thụ tất cả mọi thứ?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hai người Hoắc Sơn và Tôn Long trực tiếp rơi vào dòng suy nghĩ!

Chương 830 - Mộng Huyễn Mao Ốc, các ngươi đáng giá có được (2)

Khi bọn họ tưởng tượng đến cảnh mình ngồi chồm hổm ở trong cung điện huy hoàng mà bọn họ sáng tạo ra, sau đó vẻ mặt hưởng thụ đại tiện ngay trước mặt chư thần và vô số mỹ nữ, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là đã khiến cho bọn họ sợ đến run cả người rồi!

Mà Lâm Nhạc đang nhanh chóng bay xuống nghe được Diệp Phong nói ra ý tưởng cực kỳ phát rồ này thì cũng không nhịn được mà suy nghĩ.

Khi Lâm Nhạc tưởng tượng đến cảnh mình ngồi chồm hổm ở trong một khung cảnh hung hiểm mà mình sáng tạo ra, sau đó bị vạn địch truy sát hoặc bị vô số Thần thú mạnh mẽ vây đánh, mà mình còn phải vẻ mặt hưởng thụ ngồi xổm xuống đó đại tiện, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là hắn đã không nhịn được mà sợ hãi đến toàn thân run rẩy.

Không lâu sau, Lâm Nhạc lại nghĩ tới chuyện mình ngồi chồm hổm ở trước mặt đông đảo thân nhân và bằng hữu đã chết, nhìn đông đảo thân nhân và bằng hữu hình thành bức tường người vây quanh mình, sau đó dùng thái độ bề trên nhìn xuống mình đang vẻ mặt hưởng thụ ngồi xổm dưới đất đại tiện, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ đó thôi mà hắn đã sợ hãi đến giật mình tỉnh táo lại!

"Ngọa tào!"

"Vốn cho rằng tên hốt phân và cung chủ phế nhân đó sống phóng túng là đã rất quá đáng rồi!"

"Nhưng mà ta hoàn toàn không ngờ được là Diệp thiếu chơi càng hung ác hơn nữa!"

"Đây chính là Thủy Vân Huyễn Tinh hi hữu đó, các ngươi không thể lãng phí nó như vậy được!"

Lúc này, Lâm Nhạc cũng cực kỳ sụp đổ, ở trong lòng hô to lên, hắn nằm mơ cũng không ngờ được là lại có người muốn dùng mười vạn khối Thủy Vân Huyễn Tinh hi hữu để xây dựng Mộng Huyễn Mao Ốc gì đó!

"Huyền Thiên đại lục có Độ Kiếp Mao Ốc!"

"Thượng giới có Thần Thông Mao Ốc!"

"Thần giới có Mộng Huyễn Mao Ốc!"

"Không thể không nói, ta đúng là một thần hào phá của rất biết hưởng thụ cuộc sống!"

Lúc này, Diệp Phong cũng trên mặt lộ vẻ đắc ý lẩm bẩm.

Một lát sau!

Sau khi hai người Hoắc Sơn và Tôn Long bắt đầu bận bịu làm việc, đã bình phục lại tâm tình, Lâm Nhạc cũng chậm rãi rơi từ không trung xuống, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Diệp Phong.

"A?"

"Không phải là ngươi đã đi rồi hay sao?"

"Tại sao lại quay lại?"

Nhìn thấy Lâm Nhạc đi mà quay lại, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.

Bành!

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lâm Nhạc trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó thần sắc chân thành tha thiết nói ra: "Diệp thiếu, ta muốn ở lại Tinh Hồn Cung làm một người trông nhà, hi vọng Diệp thiếu có thể cho ta một cơ hội!"

? ? ?

Ngươi cũng muốn đến Tinh Hồn Cung của ta?

Hơn nữa Mộng Huyễn Mao Ốc của ta còn chưa có xây dựng xong mà ngươi đã muốn làm người trông nhà rồi?

Nghe được Lâm Nhạc hỏi như vậy, Diệp Phong cả người đều bối rối!

"Không được!"

"Mục đích ta sáng lập Tinh Hồn Cung chính là muốn điệu thấp cẩu!"

"Nhưng bây giờ các ngươi đều muốn đến gia nhập Tinh Hồn Cung ta, như vậy thì sao ta có thể cẩu được nữa chứ?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cực kỳ quả quyết cự tuyệt lời đề nghị của Lâm Nhạc.

Hả?

Ngươi dùng cực phẩm Thần Linh Tinh xây dựng tông môn!

Dùng máu Phệ Thiên Ma Long xây dựng bể bơi, thậm chí bên trong còn nuôi một lượng lớn Phệ Thiên Ma Long Đản!

Bây giờ lại muốn dùng Thủy Vân Huyễn Tinh xây dựng Mộng Huyễn Mao Ốc!

Những cái này có cái nào mà không phải là cực kỳ phô trương chứ hả?

Kết quả ngươi lại nói với ta là ngươi muốn điệu thấp cẩu?

Nghe được lý do cự tuyệt của Diệp Phong, Lâm Nhạc muốn chết mẹ luôn cho rồi, rõ ràng là không muốn nhận hắn sau đó tuỳ tiện bịa một lý do chứ sao nữa!

“Diệp thiếu gia!”

“Thật sự không thể cho ta một cơ hội sao?”

“Về phương diện trông coi nhà tranh này, ta rất có thiên phú!”

Lúc này, Lâm Nhạc không cam lòng cũng nhìn Diệp Phong cầu khẩn.

“Hả?”

“Ở phương diện trông coi nhà tranh này, ngươi rất có thiên phú?”

“Như vậy là không hề coi trọng Tiểu Cước người thủ hộ nhà tranh chút nào sao!”

Nghe được lời nói này của Lâm Nhạc, Diệp Phong ngẫm nghĩ, sau đó nhìn đối phương cười nói: “Nếu không, ngươi so tài với tay sai trông coi nhà tranh của ta thử xem, nhìn xem ở phương diện trông coi nhà tranh này, các ngươi ai càng có thiên phú hơn?”

“Cảm ơn Diệp thiếu gia đã cho ta cơ hội này, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng!”

Nghe được đề nghị này của Diệp Phong, Lâm Nhạc không hề do dự gì, trực tiếp đáp ứng, hắn biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cho dù có thể thắng được hay không, hắn đều phải liều một phen!

Rất nhanh!

Theo một khe nứt không gian xuất hiện ở trước mặt mọi người, một lão đầu trọc đi chân trần với dáng người khôi ngô đi ra từ trong khe nứt.

“Tiểu Tôn!”

“Đừng nhìn, thằng cha này nhìn vô cùng bủn xỉn, kể cả đôi giày đều không có, so sánh với vị đại nhân mặc áo giáp vàng trước đó, thật sự giống như tên khất cái!”

“Hơn nữa, ngươi nhìn xem sau khi hắn đi ra, thậm chí còn không dẫn đến cả thiên đạo kiếp vân, có thể thấy được, thực lực của hắn vốn kém vị đại nhân mặc áo giáp vàng kia!”

“Do đó, chúng ta không cần quá mức để ý đến kẻ yếu đuối này, vẫn nắm chặt cơ hội tạo ra nhà tranh mộng ảo thôi!”

Sau khi liếc nhìn Diệp Tiểu Cước ở trên không trung, Hoắc Sơn thúc giục Tôn Long nhanh chóng tiếp tục làm việc!

“Hả?’

“Ta bủn xỉn?”

“Ta kém thằng ngốc Diệp Nhất kia?”

“Sau đó, ta đù má thành kẻ yếu đuối?”

Nghe được câu nói này của Hoắc Sơn, sắc mặt Diệp Tiểu Cước lập tức trở nên khó coi, sau đó thầm nghĩ trong lòng: “Ở nơi đó, ta bị chín tên khốn bắt nạt thì thôi, hiện giờ ta còn thể để cho Diệp Nhất cưỡi lên trên đầu ta hay sao?”

Nghĩ như vậy, Diệp Tiểu Cước quyết định, xử lý xong chuyện bên chỗ Diệp Phong, hắn phải đi tìm Diệp Nhất đơn đấu!

(Diệp Nhất: ??? Đó đều là do bọn họ nói, có liên quan gì đến ta? Ta đù má nằm không cũng trúng đạn?)

Chương 831 - Nhị ca, thứ gì mới vừa bay qua vậy?

“Ngô chủ!”

“Ngươi tìm ta?”

Đi đến trước mặt Diệp Phong, Diệp Tiểu Cước quỳ một chân trên đất, sau đó vẻ mặt cung kính lên tiếng hỏi.

“Hắn muốn luận bàn với ngươi!”

“Ngươi luận bàn với hắn một chút đi!”

“Sau đó ai thắng thì người đó có thể làm người trông coi nhà tranh mộng ảo này!”

Nghe được Diệp Tiểu Cước hỏi, Diệp Phong nói sơ qua tình huống!

Xoẹt!

Hai người Hoắc Sơn và Tôn Long cách đó không xa nghe được Diệp Phong nói như vậy, trực tiếp buông bỏ công việc trong tay, sau đó liếc nhìn về phía Diệp Phong, ánh mắt càng lộ ra vẻ khó có thể tin nổi!

Phải biết rằng khi trước Tôn Long muốn làm một tạp dịch cửa cung thôi, tỷ thí kia chỉ là năng lực dọn dẹp!

“Xong rồi!”

“Lão đầu này chắc chắn phải thua!”

“Cho dù lão đầu trọc đi chân trần khả năng chỉ có thực lực bằng một phần vạn đại nhân áo giáp vàng kia, vậy cũng tuyệt đối không phải lão đầu này có thể chiến thắng!”

Khiếp sợ qua đi, Hoắc Sơn nhìn sang Tôn Long nói ra ý tưởng của bản thân.

Hả?

Thực lực của ta khả năng chỉ bằng một phần vạn của Diệp Nhất?

Nghe được câu nói này của Hoắc Sơn, khóe miệng Diệp Tiểu Cước cũng hơi run rẩy.

“Cung chủ!”

“Cao rồi!”

“Thực lực của lão đầu trọc này làm sao có thể bằng một phần vạn đại nhân áo giáp vàng được, ta cảm thấy trong trăm vạn phần có một mới đúng!”

Ngay sau đó, giọng nói của Tôn Long đã vang lên, tuy rằng khoảng cách hơi xa, nhưng vẫn bị Diệp Tiểu Cước nghe thấy rõ ràng!

“Diệp Nhất!!!”

“Đợi sau khi trở về, ta muốn tìm ngươi đơn đấu một vạn lần!”

Nghe được lời Tôn Long nói, Diệp Tiểu Cước lại nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.

Rầm!

Đúng lúc này, theo một dòng khí mạnh mẽ giống như gió bão gào thét qua, Lâm Nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng toàn lực cho một trận chiến đã hai mắt đen thui, trực tiếp bị dòng khí mạnh mẽ này cuốn đi.

“Diệp Nhất!”

“Sao ngươi lại chạy đến đây?”

Nhìn thấy Diệp Nhất xuất hiện ở vị trí chỗ Lâm Nhạc, Diệp Phong cũng hơi điếng người hỏi.

“Ngô chủ!”

“Nếu như còn không ra, ta sẽ xong đời!”

Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Diệp Nhất cười khổ giải thích.

Bên kia!

“Nhị ca!”

“Ngươi nói không sai, chuyện cực kỳ nguy hiểm như vậy, sao đại ca có thể một mình đi vào chứ!”

“Trong này tuyệt đối có vấn đề!”

Theo càng lúc càng gần đỉnh núi chỗ Tinh Hồn cung, Mã Văn Sơn cũng tỏ vẻ tán thành ý tưởng của nhị ca Tề Kiệt!

Vù!

Đúng lúc này, một bóng người mang theo tiếng rít, trực tiếp lấy tốc độ cực nhanh lóe lên qua trước mắt hai người!

“Nhị ca!”

“Mới vừa rồi có thứ gì đó bay qua!”

Lúc này, Mã Văn Sơn cũng ngớ người ra nhìn Tề Kiệt ở bên cạnh hỏi.

“Tam đệ!”

“Thứ mới vừa bay qua hình như là một người!”

“Mà quần áo mặc trên thân người kia còn khiến cho ta cảm thấy hơi quen thuộc!”

“Ngươi nói, có một khả năng, người mới vừa bay qua chính là đại ca của chúng ta không?”

Nghe được câu hỏi của Mã Văn Sơn, Tề Kiệt cũng không chắc chắn lắm lên tiếng.

“Ôi vãi!”

“Là đại ca!”

Sau khi hai người đột nhiên phản ứng kịp, trực tiếp kinh hô một tiếng, cấp tốc đuổi về phía Lâm Nhạc bay đi!

Tinh Hồn cung!

“Haizzz!”

“Cho dù ta đã rất khiêm tốn, nhưng vẫn có rất nhiều người điên cuồng tụ tập tới bên cạnh ta!”

“Chuyện này không liên quan gì đến bại gia cả, muốn trách, chỉ có thể trách mị lực cá nhân đáng chết này của ta!”

Sau khi Diệp Tiểu Cước và Diệp Nhất rời đi, Diệp Phong nằm trên xích đu nghỉ ngơi, nghĩ đến Tôn Long và Lâm Nhạc đều muốn gia nhập Tinh Hồn cung, hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc.

“Thôi bỏ đi!”

“Sắc trời không còn sớm, vẫn quay về nghỉ ngơi trước!”

Nghĩ như vậy, Diệp Phong thu hồi xích đu, nhìn thoáng qua hai người vẫn còn đang bận rộn tạo ra nhà tranh mộng ảo ở cách đó không xa, cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng đến chỗ mình ở.

Đại Diễn tông!

“Nhị đệ!”

“Tam đệ!”

“Các ngươi mau thả ta ra, ta còn chịu được, ta muốn đi thăm dò Tinh Hồn cung!”

Nhìn hai người Tề Kiệt và Mã Văn Sơn ấn chặt mình ở trên giường, Lâm Nhạc cực kỳ sụp đổ kêu to lên, hắn thật sự uất ức, cho dù tỷ thí thua, hắn cũng công nhận, nhưng u mê hồ đồ bị một trận gió sỉ nhục, chuyện này hắn thật sự không nhịn được!

“Đại ca!!”

“Ngươi vì tông môn, đã trả giá đủ nhiều!”

“Cho dù ngươi thật sự muốn đi, nhưng cần phải tĩnh dưỡng tốt thân thể mới được!”

Nhìn thấy Lâm Nhạc gắng gượng chống đỡ thân thể còn muốn đi sang chỗ Tinh Hồn cung, Tề Kiệt cũng vội vàng khuyên nhủ.

“Đúng thế, đại ca!”

“Ngươi đã trả giá đủ nhiều!’

“Cho dù muốn đi, vậy cũng đến lượt nhị ca chứ!”

Lúc này, Mã Văn Sơn ở bên cạnh cũng lên tiếng theo.

Hả?

Nghe nói như thế, Tề Kiệt trực tiếp nhìn sang Mã Văn Sơn, trong ánh mắt tràn đầy sững sờ!

“Xong đời!”

“Không chỉ u mê hồ đồ bị một trận gió sỉ nhục, hiện giờ lại vô duyên vô cớ nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ!”

“Sao ta chỉ muốn làm một người trông coi nhà tranh thôi lại khó khăn như vậy chứ!”

Nhìn thấy Tề Kiệt đáp ứng một cách không tình nguyện, Lâm Nhạc nằm trên giường vô cùng bất lực nhắm hai mắt lại, dù sao, lấy hiểu biết nhiều năm qua của hắn về nhị đệ Tề Kiệt, một khi đối phương biết được tài lực khủng bố của Tinh Hồn cung, vậy tuyệt đối sẽ quỳ liếm đến!

“Haizzz!”

“Chơi xỏ nhất thời sướng nhất thời!”

“Sau khi chơi xỏ là mồ chôn tập thể!”

“Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, chờ sau khi nhị ca trở về, người đi tìm hiểu tin tức tiếp theo phải là ta!”

Nhìn thấy Tề Kiệt rời khỏi phòng khách, Mã Văn Sơn ngồi ở bên cạnh tự nhiên nói ra.

Hả?

Người tiếp theo đi tìm hiểu tin tức là ngươi?

Sao ngươi nghĩ ngon vậy chứ?

Không nói đến ngươi vốn không đồng ý đi, cho dù ngươi muốn đi, ta và nhị ca ngươi cũng sẽ không để cho ngươi đi!

Lâm Nhạc nằm trên giường nghe nói như thế, trực tiếp cho Mã Văn Sơn một ánh mắt coi thường, sau đó lấy một viên đan dược chữa thương từ trong thần giới ra nuốt vào, ý tưởng của hắn hiện giờ thật đơn giản, đó là nhanh chóng tĩnh dưỡng khỏi thân thể!

Chương 832 - Hai con sâu này, sẽ không phải là rồng đấy chứ

Tinh Hồn cung!

“Phù!”

“Cuối cùng đã tạo ra!”

Nhìn nhà tranh mộng ảo màu trắng như tuyết cao đến ba mươi mét ở trước mặt, trên mặt Tôn Long hiện lên một chút tự hào, đồng thời kích động trong lòng nghĩ: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, về sau nhà tranh mộng ảo này tuyệt đối có thể trở thành một kiến trúc mang tính dấu hiệu của thần giới, mà ta là người sáng tạo ra nhà tranh mộng ảo cũng sẽ được vô số người biết đến và sùng bái!”

“Hả?”

“Cung chủ cầm dao găm khắc cái gì ở đó vậy?”

Khi Tôn Long nhìn thấy Hoắc Sơn đang cầm dao găm đứng trước cửa nhà tranh mộng ảo khắc cái gì đó, trên mặt cũng hiện lên vẻ tò mò, sau đó đi thẳng về phía Hoắc Sơn cách đó không xa!

‘Nhà tranh mộng ảo’

‘Hoắc Sơn tạo ra’

???

Con mẹ nó tình huống gì vậy?

Ta vất vả làm ra nhà tranh mộng ảo, sau đó ngươi lại khắc tên của ngươi lên?

Nhìn thấy bốn chữ to được khắc ở mỗi hai bên cửa, Tôn Long choáng váng toàn thân, dù thế nào hắn thật sự không ngờ nổi, cung chủ vẫn luôn chỉ huy hắn làm việc từ xa lại trong im hơi lặng tiếng khắc tên bản thân lên trên cửa của nhà tranh mộng ảo!

“Tiểu Tôn!”

“Ngươi đến vừa vặn, ngươi nhìn xem tám chữ to ta khắc như thế nào?”

Sau khi chú ý tới Tôn Long đi đến bên cạnh, Hoắc Sơn cũng tỏ vẻ đắc ý lên tiếng hỏi.

“Cung chủ!”

“Chữ ngươi khắc thật sự khí thế rộng rãi, khiến ta nhìn thế là đủ!”

Nghe thấy Hoắc Sơn không biết xấu hổ hỏi như thế, Tôn Long cũng cười khổ, sau đó lập tức khen ngợi.

“Đúng rồi!”

“Cung chủ, ngươi xem ta tạo ra nhà tranh mộng ảo đã tiêu tốn không ít hơi sức, có thể lưu lại tên ta ở trên đó không, nếu như thật sự không được, vậy lưu lại chữ Long cũng được!”

Khen tặng xong, Tôn Long cũng thử thăm dò hỏi Hoắc Sơn.

“Tiểu Tôn!”

“Ngươi coi ta thành hạng người gì chứ?”

“Nhà tranh mộng ảo này là thành quả do hai người chúng ta cùng nỗ lực tạo ra, sao ta có thể độc chiếm thành quả được!”

“Ngươi xem, chữ Long của ngươi ta đã sớm khắc ở trên cửa giúp ngươi rồi!”

Nói xong, Hoắc Sơn chìa tay chỉ xuống bên dưới cánh cửa!

???

Cái gì kia!

Kia con mẹ nó là cái gì!

Ở tuốt bên dưới hai bên cạnh cánh cửa cao ba mét, ngươi chia ra khắc một con sâu dài chừng ngón tay là có ý gì?

Chẳng lẽ nói con sâu kia chính là rồng, đại biểu cho chữ Long ở trong tên ta sao?

Nghĩ như vậy, Tôn Long kinh ngạc đến ngây cả người!

“Tiểu Tôn!”

“Hai con cự long khí phách bên rìa này, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Có cần ta lại khắc thêm một con phượng hoàng ở bên cạnh không?”

Nhìn thấy dáng vẻ giật mình kia của Tôn Long, Hoắc Sơn lại dương dương tự đắc lên tiếng dò hỏi.

“Hả?”

“Phượng hoàng?”

“Ngươi con mẹ nó còn định khắc thêm một con phượng hoàng ra?”

“Vậy đến lúc đó bày ra có khả năng không phải là hình ảnh rồng bay phượng hót, mà thành hình ảnh gà con bắt rồng mất!”

Nghe được ý nghĩ này của Hoắc Sơn, không hiểu sao Tôn Long thấy hoảng hốt, sau đó vội vàng khuyên: “cung chủ, phượng hoàng thì không cần, ta cảm thấy như vậy đã rất tốt!”

Sáng sớm ngày hôm sau!

“Ủa!”

“Nhà tranh mộng ảo đã làm xong?”

Khi Diệp Phong nhìn thấy nhà tranh mộng ảo giống như cung điện màu trắng, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng, sau đó đi một vòng quanh nhà tranh mộng ảo cẩn thận nhìn xem.

“Nhà tranh mộng ảo, Hoắc Sơn tạo ra?”

“Khá thú vị đấy!”

Vòng quanh một vòng xong, khi Diệp Phong nhìn thấy bốn chữ to được khắc ở mỗi bên cửa nhà tranh mộng ảo, khóe miệng nhếch lên ý cười.

“Hả?”

“Sao ở đây còn khắc hai con sâu vậy?’

“Quá xấu xí!”

Đúng lúc này, Diệp Phong đột nhiên chú ý đến hai con rồng dài chừng ngón tay ở tuốt bên dưới cánh cửa, sau đó tròng mắt láo liêng, một ý tưởng muốn thể hiện ra trình độ hội họa của mình hiện lên ở trong đầu hắn.

Một cái vòng tròn nhỏ, phía dưới lại vẽ thêm một cái vòng tròn lớn, ở trước vòng tròn nhỏ vẽ một

Ngay sau đó, Diệp Phong lại vẽ thêm một con gà con khác ở trên cánh cửa bên phải!

“Bức họa gà con bắt sâu!”

“Hoàn mỹ!”

Lùi lại đằng sau vài bước, nhìn hai con gà con cao một mét được mình khắc họa ra, lúc này đang vênh váo đắc ý nhìn chăm chú vào hai con sâu nhỏ ở bên dưới, trên mặt Diệp Phong cũng hiện lên thần sắc cực kỳ hài lòng.

“Oh vãi!”

“Ta con mẹ nó nhìn thấy cái gì kia?”

“Bên dưới cung điện cực kỳ xa hoa kia lại là thứ gì được tạo ra từ Thủy Vân Huyễn Tinh hiếm có?”

Lúc này, Tề Kiệt mới vừa chạy đến đây nhìn thấy cung điện màu trắng ở bên dưới kia, sau đó kinh hãi đến tròng mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài!

“Chờ chút!”

“Trên cửa cung điện có khắc tám chữ to là cái gì?”

“Nhà tranh mộng ảo, Hoắc Sơn tạo ra?”

Trợn trừng!

Sau khi Tề Kiệt ở trên không trung nhìn thấy rõ tám chữ to kia, thân thể loạng choạng, suýt chút nữa ngã từ trên không trung xuống!

Chờ sau khi hắn ổn định tâm thần, lúc này hắn mới tỏ vẻ hoảng sợ nghĩ: “Đám người điên này, lại dùng Thủy Vân Huyễn Tinh hiếm có để tạo ra nhà tranh chỉ người phàm mới cần dùng?”

“Đáng sợ!”

“Thật sự đáng sợ!”

“Trình độ kinh khủng của Tinh Hồn cung này đã vượt quá xa tưởng tượng của bọn ta!”

“Không được, ta phải nhanh đi về, sau đó nói tin tức quan trọng này cho đại ca và tam đệ mới được!”

Nghĩ vậy, Tề Kiệt chuẩn bị lập tức thoát khỏi nơi khủng bố này, nhưng mà lúc hắn xoay người, lại phát hiện sau lưng hắn không biết từ khi nào đã xuất hiện một lão đầu trọc đi chân trần có dáng người khôi ngô!

“Thú vị!”

“Lại xuất hiện thêm một tên nữa định cướp việc với ta!”

Lúc này, Diệp Tiểu Cước nhìn Tề Kiệt có vẻ mặt hoảng sợ, lại tỏ ra nghiền ngẫm nói.

Chương 833 - Xong rồi, mặt của ta không sạch sẽ

???

Cướp việc?

Cướp việc gì?

Ta chỉ đến đây thăm dò tình báo, ai muốn cướp việc của ngươi chứ?

Nghe được lời này của Diệp Tiểu Cước, Tề Kiệt cũng lộ ra vẻ bối rối.

Rầm!

Ngay khi Tề Kiệt tràn đầy không hiểu, Diệp Tiểu Cước đã đá một roi tới, Tề Kiệt bay đi giống như đạn pháo, bay thẳng qua Diệp Phong ở bên dưới!

“Xong rồi!”

“Cái mặt mo này của ta lại bị chân sỉ nhục!”

“Mặt của ta không sạch sẽ nữa!”

Lúc này, Tề Kiệt đang cấp tốc bay xuống bên dưới vô cùng sụp đổ hô to trong lòng!

Bịch!

Theo một tiếng trầm đục truyền đến từ bên phải, ánh mắt của Diệp Phong cũng dời khỏi bức họa gà con bắt sâu, sau đó nhìn sang bên phải.

Hả?

Tên này không phải cùng một phe với Lâm Nhạc sao?

Lâm Nhạc tranh đoạt vị trí người trông coi nhà tranh thất bại, sau đó đổi người khác quay về tiếp sức, định tiếp tục tranh đoạt sao?

Nhìn thấy Tề Kiệt bò từ trong hố đất ra, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn không hiểu, mấy lão già này đều có tuổi tác rất lớn, không yên ổn tìm một chỗ mà dưỡng lão, sao cứ muốn đến đây trông coi nhà tranh chứ, chẳng lẽ chính là thích hương vị kia sao?

“Ngô chủ!”

“Lại là một tên định cướp đoạt thân phận người trông coi nhà tranh với ta!”

“Một lần này không có Diệp Nhất quấy rầy, để cho ta và hắn quyết đấu một trận công bằng chính trực đi!”

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Cước chậm rãi rơi từ trên không trung xuống, sau đó nhìn Diệp Phong lên tiếng thỉnh cầu!

???

Cướp đoạt thân phận người trông coi nhà tranh?

Ta con mẹ nó ra vẻ không cần thân phận thái thượng nhị trưởng lão Đại Diễn tông, sau đó chạy đến chỗ ngươi trông coi nhà tranh, ta có bệnh sao!

Nghe được câu nói này của Diệp Tiểu Cước, Tề Kiệt liếc xéo coi thường, sau đó trực tiếp lên tiếng nói: “Ta nghĩ các ngươi đã hiểu lầm, lần này ta đến đây cũng không phải vì tranh đoạt thân phận người trông coi nhà tranh gì cả!”

“Oh!”

“Vậy ngươi đến đây làm cái gì?”

Nghe được lời Tề Kiệt nói, Diệp Phong cũng sinh hứng thú, sau đó trực tiếp hỏi tới.

Ừm?

Ta đến đây làm gì nhỉ?

Đến thăm dò bí mật của Tinh Hồn cung các ngươi, nhưng lời này không thể nói ra được!

Nghe được câu hỏi của Diệp Phong, Tề Kiệt đột nhiên bối rối!

“Giả vờ!”

“Ngươi tiếp tục giả vờ đi!”

“Sao không trả lời được vậy?”

Nhìn thấy Tề Kiệt hồi lâu không trả lời được vấn đề cực kỳ đơn giản của mình, Diệp Phong cũng tỏ vẻ nghiền ngẫm nhìn đối phương lên tiếng nói: “Được rồi, đừng giả bộ, ngày hôm qua đại ca ngươi đã đến đây để tranh đoạt thân phận người trông coi nhà tranh này, kết quả thất bại, hiện giờ lại để cho ngươi đến đây tiếp sức, ta nói có đúng không?”

“Cái gì!”

“Ngày hôm qua không phải đại ca đi thăm dò tin tức, mà đến đây để tranh đoạt thân phận người trông coi nhà tranh sao?”

Nghe được câu nói này của Diệp Phong, Tề Kiệt cũng giật nảy mình, sau đó nhìn tông môn được tạo ra từ Thần Linh Tinh cực phẩm, bể bơi tràn đầy máu của Phệ Thiên Ma Long và nhà tranh mộng ảo vô cùng xa hoa, khoảnh khắc này, hắn lập tức đã hiểu ra tất cả!

“Chó má!”

“Đại ca thật sự con mẹ nó chó má!”

“Ta và tam đệ quan tâm hắn như vậy, kết quả hắn lại ở trong này lặng lẽ ôm đùi!”

Nghĩ như vậy, Tề Kiệt cắn chặt răng, sau đó thầm nghĩ: “Tinh Hồn cung này thần bí lớn mạnh, hơn nữa giàu đến chảy mỡ, cho dù ở trong này làm một người trông coi nhà tranh, vậy đãi ngộ cũng tuyệt đối sẽ mạnh hơn thái thượng trưởng lão của Đại Diễn tông vô số lần, một khi đã như như thế, ta cứ liều mạng một chút là được!”

“Diệp thiếu gia!”

“Ngươi nói không sai, ta đến đây để tiếp sức!”

“Còn hy vọng Diệp thiếu gia có thể cho ta một cơ hội!”

Nói xong, Tề Kiệt trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, động tác có vẻ cực kỳ thuần thục!

“Oh vãi!”

“Có nên nói ra không, quỳ này tương đối thuần thục!”

Nhìn Tề Kiệt quỳ ở trước người mình, Diệp Phong lại bất đắc dĩ phất tay, sau đó lên tiếng nói: “Đi tỷ thí với Tiểu Cước đi, người nào thắng, người đó chính là người trông coi nhà tranh!”

Hả?

Tiểu Cước?

Nam nhân sỉ nhục mặt ta con mẹ nó tên là Tiểu Cước?

Cái chân to kia con mẹ nó còn lớn hơn cả mặt của ta!

Biết được tên của lão đầu trọc đi chân trần kia lại là Tiểu Cước, Tề Kiệt cũng lộ ver khiếp sợ điên cuồng châm chọc trong lòng.

Một lát sau!

“Diệp thiếu gia!”

“Ta sẽ còn trở lại!”

Sau khi Tề Kiệt bị Diệp Tiểu Cước một cước đá bay ra ngoài, giọng nói của hắn cũng truyên từ đằng xa lại!

“Hả?”

“Sao lời này nghe quen tai vậy nhỉ?”

Nhìn Tề Kiệt càng bay càng xa, mãi sau khi đối phương hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Diệp Phong lại tỏ vẻ nghi ngờ tự nói.

“Oh vãi!”

“Hai con gà con thật con mẹ nó to!”

“Đây là ai vẽ vậy!”

Không lâu sau, khi Tôn Long đi đến trước nhà tranh mộng ảo, nhìn thấy hai con gà con vênh váo đắc ý ở trên cửa, trực tiếp hô to lên như phát điên.

“Tiểu Tôn!”

“Sớm tinh mơ đã nghe thấy ngươi hô to gọi nhỏ ở đây là thế nào?”

“Lỡ như quấy rầy đến Diệp thiếu gia nghỉ ngơi, ngươi nói, ngươi đỡ được mấy đao của đại nhân áo giáp vàng?”

Đúng lúc này, Hoắc Sơn cũng đi từ đằng xa đến, sau đó tỏ vẻ uy nghiêm nhìn Tôn Long lớn tiếng khiển trách.

“Oh vãi!!”

“Trên cánh cửa này thêm hai con chim phượng hoàng từ khi nào vậy”

Khi Hoắc Sơn chú ý đến hai con gà con vĩ đại ở trên cánh cửa kia, cũng vẻ mặt khiếp sợ kêu to lên.

???

Phượng hoàng?

Ngươi con mẹ nó gọi hai con gà con lớn như vậy là phượng hoàng?

Là ngươi chưa từng nhìn thấy phượng hoàng, hay là với trình độ hội họa của ngươi chỉ có thể đạt đến tài nghệ như vậy?

Nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Hoắc Sơn, Tôn Long cũng tỏ vẻ khiếp sợ nhìn sang phía hắn.

Chờ một chút!

Đúng lúc này, Tôn Long đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn sang Hoắc Sơn vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cung chủ đại nhân, hai con gà con này… không phải, hai con chim phượng hoàng này, có phải ngươi thừa dịp đêm qua lúc ta nghỉ ngơi đã lặng lẽ chạy ra khắc lên không?”

Hả?

Chương 834 - Xong rồi, mặt của ta không sạch sẽ (2)

Sao còn hoài nghi chuyện này lên trên người ta chứ?

Tuy rằng người khắc họa hai con chim phượng hoàng này, ở trên trình độ hội họa hoàn toàn không kém ta, nhưng việc này thật sự không phải do ta làm!

“Tiểu Tôn!”

“Ngươi nói có phải có một khả năng, chính là việc này không phải ta làm, mà là Diệp thiếu gia làm không?”

Lúc này, Hoắc Sơn cũng nhìn Tôn Long nói ra ý tưởng của mình.

Hả?

Diệp thiếu gia?

Diệp thiếu gia là thần hào bại gia, sẽ làm chuyện nhàm chán như vậy?

Thời điểm này, hắn ngủ không ngon sao, hắn bại gia không thích sao, hắn tiến vào ảo cảnh chơi game không sướng sao?

Nghe được lời Hoắc Sơn nói, Tôn Long lại bĩu môi, nhưng nghĩ đến đối phương là cung chủ, còn mình chỉ là một quan xúc phân, hắn đành bỏ qua ý tưởng phản bác đối phương.

Đại Diễn tông!

“Đệt!”

“Một cước đã con mẹ nó đá ta về?”

“Khi ta đi dùng hết thời gian nửa buổi tối, khi trở về chỉ sợ thời gian chưa đến một nén nhang!”

“Tuy rằng đối phương dùng chân to sỉ nhục mặt ta, nhưng có nên nói không, thực lực của đối phương thật sự khiến cho ta cảm thấy tuyệt vọng!

“Nếu như đánh không thắng, vậy ta chỉ có thể dựa vào nghị lực của bản thân để đả động Diệp thiếu gia thôi!”

Nghĩ vậy, Tề Kiệt lại chuẩn bị rời khỏi tông môn, sau đó chạy đến Tinh Hồn cung!

“Nhị ca!”

“Không ngờ kể cả ngươi cũng bị đánh về!”

“Lần này đến lượt ta đi, tuy rằng bình thường ba huynh đệ chúng ta thích chơi xỏ nhau, nhưng khi đến thời điểm mấu chốt, lão tam ta cũng không thể kéo chân sau của các ngươi!”

Đúng lúc này, Mã Văn Sơn lại ngăn cản đường đi của Tề Kiệt, sau đó vẻ mặt kiên định nói ra quyết định của bản thân!

“Tam đệ!”

“Chỉ cần nhị ca không ngã xuống, việc nguy hiểm như vậy sẽ không đến lượt ngươi đi làm!”

“Tránh ra đi!”

Nói xong, Tề Kiệt đẩy Mã Văn Sơn đang chặn trước người ra, tiếp theo chuẩn bị lại chạy đến Tinh Hồn cung!

Phịch!

Đúng lúc này, theo một tiếng trầm đục đột nhiên vang lên, hai mắt Tề Kiệt đen thui, trực tiếp ngã xuống, dù thế nào hắn đều thật sự không thể ngờ nổi Mã Văn Sơn lại sẽ đánh lén từ sau hắn!

“Chuyện nguy hiểm như vậy, đại ca muốn đi, ngươi cũng muốn đi, trong này không có chiêu trò gì, đánh chết ta đều không tin!”

“Do đó, vì để biết được chân tướng sự việc, ta nhất định phải tự mình đi một chuyến mới được!”

Nhìn Tề Kiệt hôn mê ngã xuống, Mã Văn Sơn có vẻ chờ mong tự nói.

Trong một gian phòng khách!

“Haizzz!”

“Xem ra nhị đệ đã phát hiện ra bí mật của Tinh Hồn cung!”

“Theo một chưởng đao này của tam đệ hạ xuống, chỉ sợ hắn cũng sẽ trở thành một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ!”

“Thật sự không ngờ, chỉ là việc trông coi nhà tranh thôi, lại sẽ cạnh tranh kịch liệt đến mức độ như thế!”

Sau khi thông qua thần thức nhìn xem tất cả xảy ra bên ngoài, Lâm Nhạc nằm trên giường cũng thở dài, sau đó cắn răng một cái, trực tiếp lấy một viên đan dược chữa thương có giá trị quý giá từ trong thần giới ra nuốt vào!

Hắn biết rõ, mình cần phải nhanh chóng khôi phục vết thương trên cơ thể, nếu không, tất cả đã không còn kịp nữa!

“Hả?”

“Khí tức này… khí tức của máu Phệ Thiên Ma Long?”

Dưới chân núi, một nam tử áo trắng nhận thấy khí tức của máu Phệ Thiên Ma Long, trực tiếp dừng bước chân lại, sau đó nhìn lên trên đỉnh núi!

“Không sai được!”

“Tuyệt đối là khí tức của máu Phệ Thiên Ma Long!”

“Nhưng vì sao trên một đỉnh núi nát lại có thể có máu Phệ Thiên Ma Long chứ?”

Sau khi nam tử áo trắng này xác nhận luồng khí tức này chính là khí tức của máu Phệ Thiên Ma Long, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi ngờ, sau đó không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp bay lên trên đỉnh núi!

“Tông môn được tạo thành từ Thần Linh Tinh cực phẩm!”

“Bể bơi tràn đầy máu Phệ Thiên Ma Long!”

“Nhà tranh được dựng lên từ Thủy Vân Huyễn Tinh?”

Khi nam tử áo trắng đi đến trên đỉnh núi nhìn thấy tất cả trước mắt đã choáng váng toàn thân, dù thế nào hắn đều thật sự không thể ngờ nổi, ở trên một đỉnh núi nát như vậy lại sẽ có một cung môn tài lực thông thiên thế này!

Grào! Grào! Grào!

Đúng lúc này, từng tiếng rồng ngâm non nớt đột nhiên truyền ra từ trong bể bơi đầy máu, ngay sau đó, từng con non của Phệ Thiên Ma Long đã đi ra từ trong bể bơi đầy máu.

“Đó là… con non của Phệ Thiên Ma Long?”

“Hơn nữa, còn con mẹ nó nhiều đến như vậy?”

Khi nam tử áo trắng nhìn thấy một ngàn con non của Phệ Thiên Ma Long đi ra từ trong bể bơi đầy máu, hắn kinh hãi đến tròng mắt suýt chút nữa lòi ra, hắn không dám tưởng tượng, nếu như những con non này bằng vào máu tươi Phệ Thiên Ma Long cả bể bơi kia cấp tốc lớn lên, đến lúc đó sẽ biểu hiện ra sức chiến đấu kinh khủng cỡ nào.

“Tuy rằng không biết Tinh Hồn cung này rốt cuộc là do ai sáng tạo ra!”

“Nhưng mà có thể thấy được, Tinh Hồn cung này tuyệt đối nằm trong giai đoạn mới vừa cất bước, thời điểm này đúng là lúc cần dùng đến thú, dựa vào tu vi Thần Kiếp cảnh nhất trọng của ta, hẳn là có thể gia nhập cung môn này!”

Nghĩ đến bản thân cũng là thần thú, vừa khéo có thể chỉ đạo một ngàn con rồng non kia tu luyện, nam tử áo trắng có tự tin thật lớn đối với việc gia nhập Tinh Hồn cung!

“Này!”

“Lão nhân, ngươi đến đây một chút!”

Đúng lúc này, nam tử áo trắng nhìn thấy Hoắc Sơn đang ở cách đó không xa, trực tiếp kêu to lên.

“Ngươi là ai?”

“Đến Tinh Hồn cung ta có chuyện gì?”

Sau khi đi tới, nhìn nam tử áo trắng xa lạ trước mắt, Hoắc Sơn cũng nhíu mày hỏi, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Có chuyện gì vậy nhỉ, Diệp thiếu gia đã sáng lập cung môn ở trên một đỉnh núi nát như vậy rồi, sao mỗi ngày đều có người tới chứ, không thể để cho bọn ta yên ổn một chút sao?”

“Tại hạ Thánh Quang Hổ Yêu!”

“Hôm nay ngẫu nhiên đi tới quý cung môn, cũng là một duyên phận!”

“Do đó có chuyện muốn thương lượng với cung chủ của quý cung môn, còn hy vọng ngươi có thể bẩm báo một tiếng giúp ta.”

Chương 835 - Phụ thân, thiên đạo kiếp vân do ta dẫn đến bị người bắt cóc

Nhìn hai tay bị chém đứt, toàn thân Thánh Quang Hổ Yêu đều muốn phát điên!

“Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có theo ta trở về Tinh Hồn cung hay không!”

Nhưng mà, âm thanh khiến Thánh Quang Hổ Yêu cảm thấy giống như là ác mộng lại một lần nữa vang lên ở bên cạnh.

“Chờ một chút!”

“Tên điên này tuyệt đối không phải là điếc tai!”

“Hay là nói cách khác, câu trả lời của ta thật ra không chính xác?”

Nghĩ vậy, Thánh Quang Hổ Yêu nhìn về phía đồ điên cụt một tay ở trước mặt đáp lại kiểu thăm dò: “Đại nhân, vậy ta không trở về với ngươi?”

“Tốt!”

“Ngươi lại dám không theo ta trở về!”

“Như vậy là thật sự không coi trọng ta, xem ra, không cho ngươi chút dạy dỗ, ngươi đúng là không biết hoa kia vì sao lại đỏ như vậy!”

Nói xong, thanh kiếm mảnh màu đỏ như máu trong tay Diệp Tiểu Kiếm nháy mắt biến thành vô số bóng kiếm, từng vết máu thật nhỏ cũng bắt đầu không ngừng hiện lên ở trên thân Thánh Quang Hổ Yêu.

“Ôi vãi!”

“Ngươi muốn chém ta thì ngươi cứ việc nói thẳng ra!”

“Việc gì phải cứ liên tục hỏi ta có quay về hay không, có trở về hay không, có ai bắt nạt thú giống như ngươi không!”

Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm trực tiếp phát tiết toàn bộ lửa giận trong lòng lên người mình, Thánh Quang Hổ Yêu đã có lòng muốn khóc, lớn như vậy, nó thật sự chưa từng bị uất ức như vậy!

Nếu như có thể cho nó một cơ hội làm lại, sau khi nó phát hiện trên đỉnh núi có mùi của máu Phệ Thiên Ma Long, tuyệt đối sẽ mỉm cười, xoay người bỏ chạy!

Một lát sau!

“Quá tàn bạo!”

“Thảo nào kẻ điên này nói hắn là một người tàn bạo nhất, con mẹ nó đây thật sự tàn bạo!”

Nghĩ lại mới vừa rồi đồ điên cụt một tay này đã chém ra mấy chục vạn kiếm ở trên người mình, Thánh Quang Hổ Yêu cũng tỏ vẻ hoảng sợ tự nói.

“Nhưng mà, tàn bạo thì tàn bạo!”

“Sau đó hắn lại chữa khỏi toàn bộ vết thương ở trên người ta, thậm chí cả hai tay đã bị chặt đứt đều giúp ta khôi phục lại, như vậy xem ra, hắn coi như có chút lương tâm, chẳng qua không phải thật nhiều!”

Khi Thánh Quang Hổ Yêu nhìn thấy thân thể của mình đã khôi phục như lúc ban đầu, cách nghĩ về đồ điên cụt một tay ở trong lòng nó cũng hơi thay đổi.

“Nói đi!”

“Đợi sau khi trở về, có làm chiến sủng của quan xúc phân kia không?”

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng kia của Diệp Tiểu Kiếm lại vang lên từ bên cạnh.

“Làm chứ!”

“Nếu như ta đã đồng ý quay trở về với ngươi, vậy nhất định sẽ làm chiến sủng của quan xúc phân kia!”

Thánh Quang Hổ Yêu nghe xong, lại lập tức trả lời.

Xoạt!

Theo một ánh kiếm màu đỏ lóe lên, cánh tay trái của Thánh Quang Hổ Yêu trực tiếp bị chém xuống!

Một màn này khiến Thánh Quang Hổ Yêu cảm thấy cực kỳ quen thuộc!

“Nói đi!”

“Đợi sau khi trở về, có làm chiến sủng của quan xúc phân kia không…”

Không đợi Diệp Tiểu Kiếm hỏi xong, Thánh Quang Hổ Yêu đã trực tiếp ngắt lời nói: “Đại nhân, đừng hỏi nữa, trực tiếp ra tay đi!”

Cách đó không xa!

“Vãi!”

“Đại ca và nhị ca thật sự không gạt ta!”

“Thăm dò tin tức về Tinh Hồn cung thật sự tràn đầy nguy hiểm!”

“Mà ta tuyệt đối thật không ngờ, lại có thể nguy hiểm đến trình độ như vậy!”

Nhìn ba đồ biến thái đang ngăn cản thiên đạo kiếp vân lại để đánh, nhìn tên điên cụt một tay kia đang thay đổi đa dạng tra tấn một con Thánh Quang Hổ Yêu trốn ra khỏi Tinh Hồn cung, điều này khiến cho Mã Văn Sơn đang núp ở trong bóng tối bị dọa sợ bể mật, hắn thật sự không ngờ nổi, Tinh Hồn cung không chỉ có thực lực khủng bố, thủ đoạn càng tàn bạo đến cực điểm!

Bên kia!

“Sao Tiểu Kiếm còn chưa trở lại chứ?”

“Sẽ không phải lại đang mải chơi chứ?”

Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm còn chưa mang Thánh Quang Hổ Yêu kia về, Diệp Phong lại bất đắc dĩ thở dài, sau đó thầm nghĩ: “Hiện giờ chắc con Hổ Yêu kia đang chơi đùa rất vui vẻ với Tiểu Kiếm!”

“Ủa!”

“Tiểu Tôn, không phải kêu Thánh Quang Hổ Yêu kia giúp ngươi tắm rửa cho lũ rồng con à, sao lại thừa lại mỗi mình ngươi vậy?”

“Thánh Quang Hổ Yêu kia đâu rồi?”

Lúc này, Hoắc Sơn đi đến trước một thùng gỗ, nhìn thấy Tôn Long ở bên trên đang bận rộn tắm rửa cho một con rồng con, hắn tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi.

“Cung chủ!”

“Con Tiểu Hổ Yêu kia chạy mất!”

“Nhưng mà Diệp thiếu đã phái người đi bắt lại!”

“Không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh có thể bắt về!”

Nghe được câu hỏi của Hoắc Sơn, Tôn Long cũng nở nụ cười lên tiếng giải thích.

Hả?

Chạy rồi?

Không phải Thánh Quang Hổ Yêu rất muốn gia nhập cung môn sao?

Làm sao có thể chạy trốn chứ?

Nghĩ vậy, Hoắc Sơn nhìn Tôn Long dò hỏi: “Tiểu Tôn, tại sao nó phải chạy?”

“Cung chủ!”

“Chuyện này phải nói đến việc ngươi nhảy vào trong bể bơi bằng máu tươi của Phệ Thiên Ma Long!”

Lúc này, Tôn Long tùy tiện ném con rồng con đang cầm trong tay vào trong thùng gỗ to, sau đó nhảy xuống nói một câu như vậy.

???

Chuyện ta nhảy vào trong bể bơi bằng máu chỉ có thể kiên trì được trong vòng ba giây lại bị bọn họ chú ý đến?

Như vậy con mẹ nó chẳng phải đã mất mặt về đến tận nhà sao?

Nhưng mà Thánh Quang Hổ Yêu chạy trốn có liên quan gì đến việc ta nhảy vào bể bơi bằng máu chứ?

Mang theo nghi hoặc, Hoắc Sơn nhìn Tôn Long vừa nhảy xuống lên tiếng nói: “Tiểu Tôn, rốt cuộc là có chuyện gì, ngươi cẩn thận nói lại cho ta!”

Một lát sau.

“Không có khả năng!”

“Sao ta có thể cả ba giây đều không kiên trì được chứ!”

“Phải biết rằng ta ở trong đó có tính toán thời gian, sau khi chịu đựng qua ba giây ta mới bò ra, sao có thể chưa đến ba giây chứ!”

Nghe xong lời Tôn Long nói, Hoắc Sơn không thèm để ý đến chuyện hai người lấy bản thân ra để đánh cuộc, chuyện hắn chú ý đến chỉ có một, đó là hắn rốt cuộc có kiên trì được ba giây hay không!

“Cung chủ!”

“Ngươi ổn định tâm tình một chút trước đã!”

“Thật ra mới vừa rồi ngươi có kiên trì được ba giây hay không đã không quan trọng gì nữa, quan trọng là, vì để cho ngươi mau chóng mạnh mẽ lên, Diệp thiếu đã tìm một cường giả tới, trong thời gian tiếp theo cường giả kia sẽ tiến hành chỉ đạo chuyên môn một kèm một với ngươi!”

Chương 836 - Khiêu chiến của Diệp Tiểu Kiếm, ác mộng của Mã Văn Sơn

Nhìn thấy phản ứng kịch liệt lúc này của Hoắc Sơ, Tôn Long đã tranh thủ nói tin tức này cho đối phương.

“Hả!”

“Thật sao?”

“Diệp thiếu lại đối xử với ta tốt như vậy?”

Nghe được tin tức như thế, Hoắc Sơn lập tức hứng thú lên, sau đó ôm bả vai Tôn Long, trên mặt hiện lên thần sắc chờ mong dò hỏi: “Tiểu Tôn, cường giả do Diệp thiếu tìm cho ta là mỹ nữ sao?”

“Cung chủ!”

“Chuyện này ta cũng không biết!”

“Nhưng có lẽ cường giả kia sẽ nhanh chóng mang theo Thánh Quang Hổ Yêu bỏ trốn trở lại, đến lúc đó ngươi sẽ biết!”

Nghe được câu hỏi của Hoắc Sơn, Tôn Long lại cười khổ giải thích, hắn thật sự không ngờ, Hoắc Sơn một phế nhân, ở phương diện này suy nghĩ còn rất thú vị!

Bên kia!

“Tình huống gì vậy?”

“Từ khi nào nơi đây đã nhiều thêm một kết giới không nhìn thấy vậy?”

“Ta muốn về nhà, ta nhớ Hoa đại ca!”

Sau khi được biết thủ đoạn tàn bạo của bốn người Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Đường, Diệp Tiểu Bạch và Diệp Tiểu Kiếm, Mã Văn Sơn đã định thừa dịp hiện giờ đối phương còn chưa phát hiện ra hắn, sau đó mau chóng chạy khỏi nơi đây, ai ngờ khi hắn chuẩn bị trốn đi, lại phát hiện trước mặt nhiều thêm một kết giới phòng ngự vô hình, điều này khiến cho hắn lập tức sợ loạn cả lên.

“Tiểu gia hỏa!”

“Quyết đấu đi!”

“Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta, vậy ta sẽ thả cho ngươi rời đi!”

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Kiếm đột nhiên xuất hiện ở đối diện Mã Văn Sơn, sau đó vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn đối phương cất tiếng nói.

???

Quyết đấu?

Ta con mẹ nó tận mắt nhìn thấy ngươi cầm huyết kiếm đuổi theo thiên đạo kiếp vân qua đây!

Nói không hề khoa trương, ở trong mắt của ngươi, ta còn không bằng cả con kiến, kết quả hiện giờ ngươi kêu ta quyết đấu với ngươi?

Nghe được câu nói này của Diệp Tiểu Kiếm, toàn thân Mã Văn Sơn đều choáng váng!

Một canh giờ sau!

“Tiểu gia hỏa!”

“Trở về nói cho đại ca và nhị ca ngươi, nếu như bọn họ còn định đến, vậy cùng nhau đến, đừng từng người một đến!”

Sau khi Diệp Tiểu Kiếm đổi mới máu thịt trên người Mã Văn Sơn ba lần, lúc này mới nhìn về phía Mã Văn Sơn đang chuẩn bị rời đi lên tiếng nhắc nhở.

“Đại nhân!”

“Ta nhớ kỹ, sau khi trở về, ta nhất định sẽ chuyển lời của ngươi cho đại ca và nhị ca!”

Mã Văn Sơn nghe xong, cũng cung kính đáp lại một câu, sau đó mới phóng lên cao, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía Đại Diễn tông, hắn thề, đời này sẽ không bước vào trong phạm vi ngàn mét chỗ đỉnh núi Tinh Hồn cung!

Bởi vì ác mộng khủng bố trong vòng một canh giờ kia, hắn không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa!

“Hắc ca!”

“Đường tỷ!”

“Bạch ca!”

“Nếu như không có chuyện gì, vậy ta mang Tiểu Hổ Yêu này về trước!”

Chào hỏi xong, Diệp Tiểu Kiếm đã mang theo Thánh Quang Hổ Yêu đi vào trong khe nứt không gian tùy tay chém ra.

“Tứ muội!”

“Ngũ đệ!”

“Chúng ta chơi đã tương đối đủ, hãy bỏ qua cho thiên đạo kiếp vân này đi, dù sao, về sau chúng ta thật sự có thể thường xuyên chơi đùa với nó, lần đầu tiên không thể chơi đùa quá đáng được!”

Sau khi Diệp Tiểu Kiếm mang theo Thánh Quang Hổ Yêu rời đi, Diệp Tiểu Hắc lại nhìn hai người Diệp Tiểu Đường và Diệp Tiểu Bạch lên tiếng đề nghị.

(Thiên đạo kiếp vân: Đều con mẹ nó hành hạ ta một canh giờ rồi, sau đó hiện giờ ngươi lại nói chơi đùa không thể quá đáng? Về sau còn con mẹ nó định thường xuyên chơi đùa với ta?)

Tinh Hồn cung!

“Ngô chủ!”

“Thực lực của con Thánh Quang Hổ Yêu này mạnh mẽ, sau khi thuộc hạ liều chết đánh nhau với nó ba trăm hiệp, cuối cùng mới bắt được nó trở về!”

Khi Diệp Tiểu Kiếm mang theo Thánh Quang Hổ Yêu trở lại trước người Diệp Phong, Diệp Tiểu Kiếm lại tỏ vẻ nghiêm túc nói.

???

Thực lực của ta mạnh mẽ?

Liều chết đánh nhau với ta ba trăm hiệp?

Chuyện khi nào vậy, ta con mẹ nó sao lại không biết?

Thánh Quang Hổ Yêu ở bên cạnh nghe nói như thế, trực tiếp trừng lớn mắt hổ nhìn sang phía Diệp Tiểu Kiếm, nó thật sự không thể ngờ nổi Diệp Tiểu Kiếm cường giả khủng bố có thể coi khinh thiên đạo kiếp vân này lại có thể nói ra lời nói không biết xấu hổ như thế!

“Haizz!”

“Tiểu Kiếm tên này từ Huyền Thiên đại lục bắt đầu chém gió, hiện giờ chơi lâu rồi, thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ!”

Nghe thấy Diệp Tiểu Kiếm đứng đắn nói hươu nói vượn như vậy, Diệp Phong đen thui mặt tự nói.

“Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành kết quả bại gia hôm nay, ban thưởng một ngàn điểm bại gia, ban thưởng Vân Lãng độc thạch x100000 khối!”

“Ting! Chúc mừng ký chủ đột phá một tiểu cảnh giới!”

Rầm!

Đúng lúc này theo âm thanh nhắc nhở ban thưởng của hệ thống đột nhiên vang lên, một luồng khí tức đột phá cũng bùng nổ ra từ trong cơ thể Diệp Phong.

Hả?

Nhận thấy khí tức đột phá bùng nổ ra từ trên người Diệp Phong, Hoắc Sơn, Tôn Long và Thánh Quang Hổ Yêu ở bên cạnh đều liếc nhìn sang hắn, trong lòng càng cùng nghĩ đến: “Diệp thiếu lại không hề che giấu tu vi, mới vừa đột phá đến Chân Thần cảnh nhất trọng?”

“Ủa!”

“Hệ thống, có chuyện gì vậy?”

“Trước mắt ta còn chưa chân chính phi thăng thần giới, sao có thể tăng cảnh giới tu vi lên chứ?”

“Còn có, ta đột phá như thế nào?”

Lúc này, Diệp Phong cũng ngẩn người ra hỏi hệ thống.

“Ting! Ký chủ, bởi vì có thể để cho ngươi chơi càng vui vẻ hơn ở trong thần giới, do đó, hệ thống tiến hành một lần đổi mới nho nhỏ, cho dù ngươi còn chưa chân chính phi thăng thần giới, vẫn có thể tăng tu vi lên!”

“Ting! Nhắc nhở ký chủ, ở thần giới cho dù là kết quả bại gia tiêu hao mỗi ngày hay là gây ra hành vi bại gia đều có tỷ lệ đột phá một tiểu cảnh giới, có thể nói, sau mỗi lần ngươi bại gia cũng sẽ có thể nhận được niềm vui ngoài ý muốn, phương thức đột phá thú vị như vậy, có sợ hãi không có ngoài ý muốn không?”

Theo tiếng nói của Diệp Phong vừa dứt, âm thanh của hệ thống đã vang lên ở trong đầu hắn.

“Hả?”

“Hệ thống, phương thức đột phá này khá thú vị!”

Chương 837 - Tác dụng kỳ diệu của Vân Lãng độc thạch

“Nhưng mà, trước khi ta còn chưa chính thức phi thăng thần giới, để cho cảnh giới tu vi của ta có thể có được tăng lên, như vậy thật sự là vì có thể để cho ta chơi càng vui vẻ hơn, chứ không phải mượn cơ hội tăng tốc độ tiếp tục phi thăng của ta sao?”

Nghe được giải thích của hệ thống, Diệp Phong lại tỏ vẻ hoài nghi hỏi.

“Ting! Ký chủ, nếu như ngươi định nghĩ như vậy, ta không lời nào để nói!”

???

Bị ta nói trúng rồi?

Sau đó ngươi trực tiếp chơi xấu?

Lừa bịp đều lười lừa bịp ta một chút?

Nghe được câu trả lời của hệ thống, toàn thân Diệp Phong đều đã tê rần, dù thế nào hắn đều thật sự không ngờ, hệ thống lại đã học được chơi xấu!

Bên kia!

“Tiểu Hổ Yêu!”

“Cường giả bắt ngươi về có phải là người có khuôn mặt hung ác nhưng lòng nhân từ không?”

Lúc này, Hoắc Sơn lại dẫn Thánh Quang Hổ Yêu sang bên cạnh, sau đó hơi bất an hỏi dò, thật sự vì dáng vẻ và thần thái của Diệp Tiểu Kiếm không hề giống người đàng hoàng, đối phương chỉ liếc mắt nhìn thôi đã mang đến cho Hoắc Sơn bất an và sợ hãi khó hiểu!

“Gì?”

“Ngươi nói cái gì?”

“Kẻ điên kia, khuôn mặt hung ác nhưng lòng nhân từ?”

Nghe được câu nói này của Hoắc Sơn, Thánh Quang Hổ Yêu đều không thể tin nổi vào lỗ tai của mình, sau đó đã trực tiếp nói cảnh ngộ của mình và Mã Văn Sơn ra.

Điên rồi!

Sau khi biết được cảnh ngộ giống như cơn ác mộng của Thánh Quang Hổ Yêu và Mã Văn Sơn, toàn thân Hoắc Sơn đều muốn nổi điên, hắn thật sự muốn nói một câu với Diệp Phong: “Diệp thiếu, ta là một phế nhân, ngươi việc gì phải để cho một tên điên như vậy đến chỉ đạo ta tu luyện chứ, như vậy không phải giúp ta trở nên mạnh mẽ, thế này là muốn khiến ta trở nên càng phế hơn!”

“Đáng sợ!”

“Còn may ta chỉ là một quan xúc phân!”

Tôn Long ở bên cạnh nghe thấy tất cả, sau đó trên mặt cũng lộ ra vẻ cực kỳ may mắn.

“Tiểu Kiếm!”

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải chịu trách nhiệm chuyện tu luyện của cung chủ, nhất định phải khiến cho hắn nhanh chóng mạnh mẽ lên!”

“Tôn Long!”

“Đi bắt một con rồng con, chúng ta nếm thử hương vị trước xem như thế nào!”

“Tiểu Hổ Yêu!”

“Lại đây đấm chân cho ta!”

Ra mệnh lệnh xong, Diệp Phong lấy một chiếc xích đu ra nằm xuống nghỉ ngơi, trong lòng càng cảm thán nói: “Cuộc sống cẩu thả như vậy, thật sự thoải mái!”

“Đúng rồi!”

“Mới vừa rồi hình như thưởng cho ta mười vạn khối Vân Lãng độc thạch, nhìn xem thứ đồ đó là cái gì!”

Nghĩ vậy, Diệp Phong lập tức tra xem tình hình của Vân Lãng độc thạch!

Vân Lãng độc thạch: Một loại độc thạch hiếm có trong thần giới, một khi có người đụng chạm, sẽ tự động phóng ra độc khí giống như sóng mây!

“Độc thạch?”

“Còn có thể tự động phóng ra độc khí giống như sóng mây?”

Sau khi hiểu biết tình huống cơ bản này, Diệp Phong nhìn về phía Tiểu Hổ Yêu đang đấm chân cho mình dò hỏi: “Tiểu Hổ Yêu, ngươi có biết Vân Lãng độc thạch không?”

“Diệp thiếu!”

“Ta biết Vân Lãng độc thạch, thứ đó có thể phóng ra độc khí, một khi thần đạo giả hoặc thần thú hút phải độc khí, rất nhanh sẽ mất đi thần chí, sau đó còn sẽ làm ra đủ loại hành vi ly kỳ cổ quái!”

“Nhưng mà Vân Lãng độc thạch này thuộc về độc thạch hiếm có, một khi xuất hiện, sẽ bị thật nhiều thần đạo giả chơi độc hoặc luyện đan sư am hiểu luyện chế độc đan điên cuồng cướp đoạt!”

Nghe thấy Diệp Phong hỏi, Thánh Quang Hổ Yêu lập tức nói ra tình huống mình biết.

“Như vậy thú vị không?”

“Nếu như trúng độc, sẽ làm ra hành vi ly kỳ cổ quái nào?”

Diệp Phong nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ cảm thấy cực kỳ có hứng thú, sau đó nhìn thẳng vào Thánh Quang Hổ Yêu hỏi tới.

“Diệp thiếu!”

“Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười!”

“Trước kia ta đã từng hút độc khí trong Vân Lãng độc thạch, tiếp đó theo như phụ thân ta và đại ca ta nói, sau khi ta mất đi thần chí đã trực tiếp trồng cây chuối đi tè, đó là không hề lãng phí, trực tiếp tắm rửa cho mình luôn!”

Nói đến đây, trên mặt Thánh Quang Hổ Yêu cũng hiện lên vẻ xấu hổ.

“Ôi vãi!”

“Độc khí này khá mạnh!”

Nghe xong lời Thánh Quang Hổ Yêu nói, Diệp Phong lại hiện lên một chút khiếp sợ, hắn thật sự không ngờ nổi, độc khí ẩn chứa trong Vân Lãng độc thạch này lại mạnh đến như vậy!

“Diệp thiếu!”

“Đâu chỉ hơi mạnh đâu!”

“Đối mặt với độc khí trong Vân Lãng độc thạch, hoặc là trốn chạy, hoặc là trên thân thể có được bảo vật mạnh mẽ có thể chống đỡ kịch độc, bằng không, kể cả cường giả Thần Kiếp cảnh cửu trọng đỉnh phong cũng không ngăn cản nổi độc khí ăn mòn, cho dù không hô hấp, độc khí vẫn có thể thông qua thân thể của ngươi để xâm nhập vào bên trong cơ thể ngươi!”

Nghe được tiếng kêu kinh hãi của Diệp Phong, Thánh Quang Hổ Yêu lại lên tiếng giải thích.

“Tiểu Hổ Yêu!”

“Trong tay ta vừa khéo có mười vạn khối Vân Lãng độc thạch!”

“Ngươi nói, nếu như ta rải mười vạn khối Vân Lãng độc thạch này trên con đường núi duy nhất lên đỉnh núi kia, có phải vô cùng thú vị không?”

Sau khi nghe xong lời Thánh Quang Hổ Yêu nói, Diệp Phong đột nhiên nảy sinh ý nghĩ, sau đó nhìn Thánh Quang Hổ Yêu lên tiếng hỏi.

???

Mười vạn khối?

Trong tay Diệp thiếu, thậm chí có mười vạn khối Vân Lãng độc thạch?

Sao hắn cái gì cũng có vậy, rốt cuộc có thứ gì hắn không có không!

Nghe nói như thế, Thánh Quang Hổ Yêu cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ!

“Diệp thiếu!”

“Không có tác dụng gì đâu, dù sao, đỉnh núi nát này của chúng ta, bất cứ một thần đạo giả hoặc thần thú nào đều có thể trực tiếp bay lên, ai đi đường núi nữa chứ!”

Hồi hồn xong, Thánh Quang Hổ Yêu nói thẳng ra ý tưởng của bản thân.

“Vậy nếu như ta lại bày ra một trận pháp ở trên đỉnh núi này thì sao?”

“Đến lúc đó, muốn lên đỉnh núi, vậy nhất định phải đi con đường núi duy nhất, như vậy không được sao!”

Nói xong, Diệp Phong đã đứng lên khỏi xích đu, sau đó nhanh chóng chạy tới con đường núi, hắn đi dạo một lần trên con đường núi cũ nát, kiểm tra tình huống một chút!

“Không phải chứ!”

“Diệp thiếu lại đang làm trò gì!

Bình Luận (0)
Comment