Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 65

Edited by Hari.

Nếu là trước đây, Yến Phất Quang có thể sẽ nghĩ, Tiểu Bạch Long này bộc phát lương tâm sao?

Nhưng sau khi trải qua sự kiện ô long trong tâm ma cảnh kia, trực giác của Yến Phất Quang mách bảo rằng trong miệng Bạch Lang chắc chắn không có lời gì tốt đẹp.

Hai người nhìn nhau một cái, khi Bạch Lang đang muốn nói câu kế tiếp, Yến Phất Quang trầm mặc một lát, trực tiếp đánh gãy lời nói của nàng.

"Tốt lắm, ngươi có thể câm miệng rồi."

Bạch Lang:......

Sao lời khen mà sư tôn hắn cũng không muốn nghe?

Hắn trước kia không phải thích nhất nghe người khác khen hắn sao?

Bạch Lang có chút kỳ quái, nhưng ở dưới ánh mắt của sư tôn, chỉ có thể chớp chớp mắt, có chút không cam lòng nói: "Vâng."

Tốt lắm, tiếp tục đi.

Khoảng cách từ hồ nước về đến phòng cho khách cũng không xa, còn chưa đi được vài bước, đã về đến phòng.

Bạch Lang cùng Yến Phất Quang tách ra ở hai phòng cạnh nhau. Sau khi về tới nơi, bởi vì cảm thấy bộ dáng sư tôn dường như không muốn cùng nàng nói chuyện, Bạch Lang mới vừa nhấc chân muốn đi vào, liền nghe thấy phía sau vang lên một tiếng ho nhẹ.

Bạch Lang quay đầu lại.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Phất Quang dưới ánh trăng có chút tái nhợt.

Khi nãy ở chỗ tối Bạch Lang còn không phát hiện ra, lúc này, sau khi nhìn thấy vậy không khỏi trong lòng dừng một chút.

Sư tôn không thoải mái sao?

"Cái kia, sư tôn, ngươi có khỏe không?"

Giọng nói của nàng thật cẩn thận.

Yến Phất Quang biết nàng suy nghĩ cái gì, chỉ là lắc lắc đầu.

"Không có việc gì, chỉ là có chút cảm lạnh."

"Ngươi thực thích Già Ly thánh tăng?" Hắn đột nhiên hỏi.

Bạch Lang không rõ đề tài như thế nào nhảy đến chuyện này, nhưng vẫn nói: "Thánh tăng rất tốt a, sư tôn, làm sao vậy?"

Tiểu Bạch Long ngẩng đầu lên, gương mặt một mảnh ngây thơ, vẫn giống y như khi mới vừa tiến vào Thái Thanh Tông.

Yến Phất Quang bị hình ảnh nàng cùng Già Ly sóng vai nhau dưới ánh trăng khi nãy kích thích, nhíu nhíu mày.

Chẳng lẽ là hắn suy nghĩ nhiều?

Bạch Lang thực sự không biết sư tôn làm sao nữa.

Nàng ngoan ngoãn nhìn Yến Phất Quang, có chút nghi hoặc: "Sư tôn muốn nói gì sao?"

Yến Phất Quang nhấp môi ho khan một tiếng.

"Già Ly thánh tăng là thánh tăng của Vô Đỉnh Tự, không thể thanh nhàn như những người khác, ngươi không có việc gì thì không nên quấy rầy hắn."

A? Nguyên lai là muốn nói cái này a, bảo nàng không nên tìm Già Ly thánh tăng?

Bạch Lang nghi hoặc gật gật đầu.

"Ta nhớ rõ rồi sư tôn."

"Bất quá......" Nàng nói đến đây do dự một chút, lại lặng lẽ ngẩng đầu lên.

"Vậy sư tôn, chính là cái kia...... Ngươi có thể cũng đừng bắt ta chép sách nữa hay không a? Tay ta thật mỏi a."

Tiểu Bạch Long lôi kéo ống tay áo của hắn, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Yến Phất Quang cơ hồ bị nàng tức đến phát cười.

Ngốc long này, còn học được cách cò kè mặc cả.

Dưới thế công kéo ống tay áo của Bạch Lang, Yến Phất Quang cau mày, cuối cùng vẫn là khẩu thị tâm phi giảm miễn phạt chép Thái Thanh Kinh cho nàng.

Tiểu Bạch Long mắt sáng rực lên, lúc này mới vô cùng cao hứng trở về phòng.

"Cảm ơn sư tôn. Sư tôn cũng đi ngủ sớm một chút!"

"Lăn đi lăn đi."

Yến Phất Quang không kiên nhẫn nhíu nhíu mày.

Theo Bạch Lang rời đi, dưới ánh trăng lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Trong viện trống vắng một mình hắn đứng đó.

Mãi cho đến khi người rời đi, Yến Phất Quang mới rũ mắt nhìn ống tay áo của mình.

Qua một lát nhấp môi cười nhẹ một tiếng.

"Nói là đồ vô lương tâm, thật đúng là đồ vô lương tâm."

Thôi, Tiểu Bạch tóm lại cũng vẫn là một con rồng ngốc.

Chỉ là Già Ly......

Nhớ tới người kia, ánh mắt Yến Phất Quang càng sâu một chút.

Bạch Lang còn không biết sư tôn đang suy nghĩ gì, sau khi được miễn hình phạt chép Thái Thanh Kinh sau này, nàng quả thực cao hứng đến muốn nhảy lên.

Bạch Lang đóng cửa lại, hưng phấn ở trên giường lăn vài vòng cũng chưa dừng lại, sau lại nghĩ đến.

Sư tôn đêm nay thật là tốt a!

Chẳng lẽ người một khi nghĩ thông thì sẽ trở nên tốt như vậy sao?

Nàng bọc chăn ở trên giường lăn qua lộn lại.

Quả thực tâm tình sung sướng đến không được.

Bất quá ở thời điểm này, Bạch Lang lại nghĩ tới thương tích của sư tôn.

Không được.

Nàng lại ngồi dậy.

Sư tôn đêm nay đều đã tốt với nàng như vậy, nàng nhất định phải báo đáp lại mới được.

Thương tích này vẫn phải tìm biện pháp chữa trị.

Bạch Lang ngồi ở trên giường nhíu nhíu mày.

Qua một lát sau, đem ánh mắt dừng ở túi Càn Khôn.

Lại nói, Huyết Thanh Châu này vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, kiến thức rộng khắp, hẳn là so với mình biết nhiều hơn một chút đi?

Canh đồng tử niệu sam lộc tiên lần trước không được.

Xem ra còn phải tìm con đường mới.

Nghĩ như vậy, Bạch Lang nắm chặt hạt châu nhỏ màu đỏ như máu.

......

Phương Sinh hôm nay mới vừa bị truy tung xong, chuyển sang nhà mới.

Mỗi một lần bị người báo thù, Huyết Thanh Tông bọn chúng lại giống chó nhà có tang chạy một lần.

Phương Sinh quả thực mệt tâm vô cùng.

Hắn không rõ mình lại làm sai cái gì? Vì sao đột nhiên lại bị tập kích?!

Đám Ma tộc dã man không nói lý cư nhiên ở khắp năm châu truy nã hắn, nói hắn bán phương thuốc giả? Hỏi chúng cụ thể là phương thuốc gì, chúng cư nhiên còn không nói, chỉ là vẻ mặt ngang tàng muốn bắt hắn.

Phương Sinh lúc ấy còn đang vẻ mặt kích động, truyền giáo trên truyền giáo hội,, thình lình bị đám Ma tộc đột ngột xông vào đánh gãy, buộc cho tội danh ám hại Ma Tôn.

Phương Sinh lớn như vậy vẫn chưa từng nhìn qua mặt Ma Tôn......

Hắn đương nhiên là không nhận a.

A, tùy tiện cho hắn một cái tội danh giả?

Bọn chúng cho rằng hắn không biết tâm tư của Ma Vực bọn chúng sao? Còn không phải là muốn cùng chính đạo tiên môn đối kháng, muốn thu đám người tông môn nhỏ bọn hắn vào dưới trướng, làm pháo hôi chịu chết. Vì thế còn cố ý buộc cho bọn hắn một cái tội danh!

Những người này nếu là cẩn thận mời chào, Phương Sinh đối với chính đạo vô cảm, nói không chừng cũng liền đồng ý. Nhưng lại cố tình chọn thời điểm hắn đang truyền giáo tới phá đám hiếp bức hắn?

Còn nói đường đường tông chủ Huyết Thanh Tông lại bán dược giả?

Này sao có thể nhẫn, suất lĩnh giáo chúng ở hiện trường, Phương Sinh đương trường liền cùng đám Ma tộc muốn bắt hắn đánh đến trời u đất ám.

Bởi vì tạm thời không thể chọc Thái Thanh Tông, sau khi xử trí hai tên đệ tử kia, Ma Tộc phụng mệnh tới bắt kẻ phía sau màn truyền ra phương thuốc giả, Ma tộc đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị Phương Sinh phản công một mặt, trong lòng càng thêm xấu hổ và giận dữ.

Lần này nhất định phải tóm hết đám tiểu nhân vật này bắt về.

Hai bên đánh thập phần kịch liệt.

Mãi cho đến buổi tối, mắt thấy Ma tộc còn có tiếp viện, lần này là có chuẩn bị mà đến. Biết phía mình vẫn chỉ là tiểu tông môn mới thành lập, không đánh được với Ma tộc, Phương Sinh chỉ có thể nín thở lui lại, trong lòng đã hoàn toàn ghi hận Ma tộc.

Đám Ma tộc ngang ngược vô lý này, tốt nhất đừng chờ đến khi hắn quật khởi. Đến lúc đó hắn nhất định phải đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ!

Phương Sinh nguyền rủa mắng nhiếc hết một buổi chiều, cùng với đám giáo đồ chốn ở một chỗ phòng thân tránh né kẻ thù mới tìm được lúc trước.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy được thanh âm của Long Nhật Thiên.

Phương Sinh lúc này còn không biết kẻ độc thủ chân chính phía sau màn hại mình bị đánh chính là Long Nhật Thiên.

Hắn vừa cầm trứng gà lăn lăn quầng thâm mắt, vừa nhẹ "tê" một tiếng, ý bảo giáo đồ đem mẫu châu cho hắn.

"Khụ, Huyết Thanh Châu?"

Bạch Lang nghe bên kia thật lâu không có động tĩnh, không khỏi do dự một chút.

Đã trễ thế này, sẽ không phải ngủ rồi chứ?

Phương Sinh đau hít một ngụm khí lạnh, mới mở miệng hàm hồ nói: "Đây, ta đây."

"Ngươi làm sao vậy? Sao nói chuyện nghe lọt gió như vậy?"

Bạch Lang đột nhiên không kịp phòng bị nghe thấy thanh âm của Phương Sinh, hoảng sợ. hỏi.

Phương thức nói chuyện này sao kỳ quái như vậy?

Tuy rằng nàng đã lâu không liên hệ với Phương Sinh, nhưng nàng nhớ rõ người này trước kia nói chuyện không phải như thế a?

Đột nhiên từ phong cách trầm thấp dụ hoặc phát ngấy, chuyển sang phong cách thoát khí lọt gió, Bạch Lang thật là có chút chịu không nổi.

"Ngươi nói chuyện cho cẩn thận."

Phương Sinh trong lúc hỗn loạn bị đập bay mấy cái răng......

Mẹ nó, tức bốc lên đầu rồi.

Ma tộc, ta và các ngươi thế bất lưỡng lập!

"Ta...... tê, đã cẩn thận lắm rồi."

"Long Nhật Thiên, ngươi có chuyện gì?"

Phương Sinh lúc này mặt hết xanh lại tím, không còn dính dáng một xu nào với anh tuấn tiêu sái.

May mắn Bạch Lang lúc này cũng nhìn không thấy hắn.

Sau khi quan tâm thăm hỏi xã giao vài câu, rặn hắn ngủ cẩn thận đừng để cho bị trúng gió, miễn cho đến lúc não tàn, mặt liệt, nói chuyện còn chảy nước miếng, Bạch Lang mới nói: "Cái kia, ngươi có biết một thứ gọi là tử khí, rất khó loại trừ không?"

"Phân khí?" (vâng phân là shit ấy ạ, tử/sǐ/ với shit/shǐ/ phát âm gần giống nhau)

Phương Sinh miệng lọt gió, tiếp lời nàng lên tiếng.

Bạch Lang......

"Là tử khí. Phân khí là cái gì?"

Các giáo đồ đang bận rịt thuốc trên lỗ tai cho hắn.

Phương Sinh ngồi ở trên đại điện, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào nguyên vẹn.

Bạch Lang không biết hắn có phải là cố ý hay không.

Nàng đã hơi tức giận.

"Chính là tử khí có thể làm cho miệng vết thương không thể khỏi hẳn!"

"Phân khí? Miệng vết thương không thể khỏi hẳn?"

Phương Sinh miệng nói không rõ ràng, lại lập tức nghĩ tới vết thương chỗ đó.

Hắn chưa từng bị trĩ, không biết lại có thể nghiêm trọng như vậy.

"A, ngươi nói cái đó ta bướt (biết). Ngươi muốn làm gì?"

Bạch Lang quả thực bị giọng nói ma quỷ của Phương Sinh làm cho điên rồi.

Có thể nói cẩn thận chút được không.

Thôi bỏ đi.

Nhịn một chút, nhịn một chút, làm chính sự.

Bạch Lang hít một hơi thật sâu, nỗ lực xem nhẹ thứ kỳ kỳ quái quái vừa nãy, nói: "Cho nên, ngươi có biết thứ gì có thể loại trừ tử khí không?"

Loại trừ phân khí.

Phương Sinh nghĩ nghĩ.

"Tắm gội không được sao?"

Bạch Lang:......

"Ta nói rồi đây không phải là tử khí bình thường."

Nga, phân khí còn không bình thường a.

Phương Sinh nhíu mày nghĩ, dùng trứng gà xoa khóe mắt, xoa xoa, xoa tới miệng vết thương.

"Aaaaa!"

Hắn đau mở trừng mắt, hít một ngụm khí lạnh, luống cuống ý bảo giáo đồ mau bỏ trứng gà ra.

Ở dưới cực hạn đau đớn, Phương Sinh linh quang chợt lóe, rên rỉ nói: "Ta vừa hay biết có một chỗ."

"Trong truyền thuyết ở Tây Hà bên trong Phong Nguyệt Thành, có một cái Nguyệt Loan Tuyền, nước suối này là tập hợp tinh hoa của trăng mà hình thành, có thể tẩy sạch hết thảy dơ bẩn trên thế gian. Ngươi xem cái này hẳn là có thể đi."

Phương Sinh nói là phân khí, Bạch Lang lại tưởng là tử khí.

"Ngươi có thể tra xem, Nguyệt Loan Tuyền này còn rất nổi danh." Phương Sinh lại cả miệng nước miếng bổ sung một câu.

Bạch Lang chưa từng nghe qua cái tên này.

Phong Nguyệt Thành, Nguyệt Loan Tuyền.

"Ngươi có thể giới thiệu cho ta một chút được hay không?"

Phương Sinh thiếu mất mấy cái răng, nói chuyện đều phi thường khó khăn:......

Bạch Lang lúc này mới nhớ tới: "À, đúng rồi, ta đã quên ngươi đang bị trúng gió liệt mặt, thực xin lỗi."

Tuy rằng, đây là lần đầu tiên Long Nhật Thiên hướng hắn xin lỗi, nhưng Phương Sinh lại càng tức giận.

"Ta, không, có......"

Từng tiếng nói ra, Bạch Lang rất rõ ràng nghe được tiếng hút nước bọt.

Sau đó đầu kia lại tiếp tục nói: "Mặt, liệt!"

"Ta chỉ là phạm Thái Tuế, không biết bị cái tiểu nhân nào tính kế, để cho mấy tên điên Ma tộc kia bắt được đánh một trận!"

Câu nói phía sau bởi vì tức giận, Phương Sinh lúc này mới nói phá lệ trôi chảy.

"Bọn họ con mẹ nó cư nhiên nói ta bán dược giả?"

"Ta truyền giáo nhiều năm như vậy khi nào có bán qua dược giả?!"

Càng sinh khí liền càng thông thuận.

Bạch Lang nghe thấy Phương Sinh nói: "Những kẻ Ma tộc đáng chết đó, nói ta ám hại Ma Tôn, ta đến Ma Tôn là ai cũng không biết, ta làm sao ám hại hắn?"

Bạch Lang vẫn là lần đầu tiên thấy hắn tức giận như vậy......

Hỏa khí trong giọng nói cách Huyết Thanh Châu cơ hồ đều có thể truyền tới.

Nàng đem hạt châu đưa ra xa chút, biết lúc này hỏi không ra vị trí cụ thể của Nguyệt Loan Tuyền kia, chỉ đành nhẫn nhịn ngồi nghe hắn mắng.

Bởi vì đối với Ly Quỷ, Ảnh Ma mấy tên Ma tộc này nàng cũng không có hảo cảm gì, Bạch Lang còn thỉnh thoảng phụ họa hai câu.

Vì để hỏi được tin tức về Nguyệt Loan Tuyền.

Ngáp một cái nói: "Ô ô ô, bọn chúng thật đúng là quá đáng giận!"

Phương Sinh đang mắng rất lợi hại, nghe thấy tiếng ô ô này, trong lòng dừng một chút, khó có khi cảm giác được chút ấm lòng.

"Long Nhật Thiên, chúng ta không hổ là kỳ phùng địch thủ đấu trí đấu dũng lâu như vậy, ta biết ngay ngươi có thể đồng cảm với ta như chính bản thân ngươi bị vậy, ngươi đừng khóc vì ta, thù đổ vạ bán dược giả này, ta nhất định sẽ tự mình báo!"

Nghe tiếng ngáp của Bạch Lang thành tiếng khóc, Phương Sinh tự mình đa tình nói.

......

Trong không khí có chút an tĩnh, Bạch Lang dừng một chút, có chút xấu hổ dời đi đề tài.

"Cho nên, bọn họ đổ vạ cho ngươi bán dược gì?"

Đúng lúc này, thám tử bị Phương Sinh phái đi điều tra đã trở lại.

"Báo! Tông chủ."

"Thuộc hạ đã tìm hiểu rõ ràng, bọn chúng nói ngài dùng canh đồng tử niệu sam lộc tiên mưu sát Ma Tôn!"

Bởi vì thanh âm báo cáo này rất lớn.

Cho dù là cách rất xa, cũng bị mẫu châu ghi lại được.

Cho nên Bạch Lang bên kia cũng nghe rất rành mạch.

Bạch Lang nguyên bản cũng chỉ là tùy ý nghe, lúc này sau khi nghe thấy như vậy, lại bỗng nhiên mở to hai mắt, thân thể cứng ngắc.

Canh đồng, đồng tử niệu sam lộc tiên mưu sát Ma Tôn?

Kia không phải là canh của nàng sao?

Đợi đã, cho nên, canh của nàng là...... đi tới chỗ Ma Tôn?

Nhưng, cái này cùng Phương Sinh thì có quan hệ gì?

Phương Sinh lúc này tức giận mắng: "Canh này tuy rằng là ta nghiên cứu chế tạo ra, nhưng chưa từng tự mình nấu. Nếu để ta biết là tên tiểu nhân đáng chết nào dùng canh này hãm hại ta, ta nhất định phải giết hắn!"

Bạch Lang:......
Bình Luận (0)
Comment