Ta Với Sư Môn Không Hợp

Chương 87

Edited by Hari.

Tiểu Bạch Long nhìn chằm chằm dưới bụng hắn.

Yến Phất Quang nhíu nhíu mày, hơi cảnh giác: "Ngươi đang nhìn cái gì?"

"Nga nga, không có gì. Ta không nhìn gì cả."

Khi thanh âm của sư tôn vang lên, Bạch Lang mới ý thức được mình vừa rồi nhìn quá chăm chú.

Vì để không bị phát hiện, nàng lập tức thu hồi biểu tình, nghiêm trang dời đi ánh mắt.

"Ngươi thật sự không nhìn gì?"

Yến Phất Quang có chút cô nghi.

Cũng may trải qua mài giũa lâu như vậy, kỹ thuật diễn của Bạch Lang đã lô hỏa thuần thanh.

Nàng lắc lắc đầu, nghiêm trang.

"Ta nhìn con kiến trên mặt đất."

Nói xong, Bạch Lang lại cúi đầu, từ trên mặt đất bắt một con kiến, nhìn về phía sư tôn.

Yến Phất Quang:......

Được rồi.

Dù sao tiểu long này cũng không làm ra được sự tình gì.

Bánh trong tay đã hơi lạnh, Yến Phất Quang tích cốc đã lâu, hơn nữa khẩu vị cũng kén chọn. Bánh này tuy rằng thơm, nhưng cũng không làm cho hắn có chút khẩu vị gì.

Chỉ là xem ở phân thượng Tiểu Bạch tự mình mua về, hắn mới ăn một chút, lúc này mới thu tay, nói đến chính sự.

"Vi sư đêm qua bảo ngươi trở về cũng là vì tốt cho ngươi."

Hắn nhìn Bạch Lang liếc mắt một cái, lúc này bỗng nhiên nói.

Bởi vì ý thức được nơi của Già Ly khẳng định đều là ôn nhu dịu dàng, Yến Phất Quang khó có khi thu liễm tính tình, tỏ ra ôn nhu một chút.

"Già Ly thánh tăng dù sao cũng là người ngoài, ở tại nơi đó của hắn không tốt."

"A?"

Sao bỗng nhiên lại nhắc tới thánh tăng?

Bất quá, tuy là nói như thế, nhưng Bạch Lang đã đáp ứng thánh tăng sẽ đến chỗ hắn.

Nàng nhìn sư tôn khó có khi biểu tình tốt lên một chút, do do dự dự, cuối cùng vẫn không nói ra.

Yến Phất Quang ngồi ở bên cửa sổ.

Lúc này ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, ánh lên nửa khuôn mặt của hắn tuấn mỹ đến cực điểm.

Thoạt nhìn......bộ dáng dường như dược hiệu cũng chưa phát tác.

Ngô, Phương Sinh nói, dược này phát tác hoàn toàn chắc phải chờ đến buổi tối.

Nàng vẫn không cần bại lộ quá sớm đi.

Hai người mỗi người một tâm tư, ông nói gà bà nói vịt.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có không hài hòa như trong tưởng tượng.

Nói chuyện một lát, nhìn sư tôn lúc này thương thế vẫn chưa tốt lên, nói vài câu đã có chút mỏi mệt. Vì thế Bạch Lang dứt khoát xin lui.

"Sư tôn ngài nghỉ ngơi đi, ta đi dạo trong thành một chút, nhìn xem còn có tin tức gì khác hay không."

Bạch Lang sau khi trở về một chữ cũng chưa đề cập đến Già Ly thánh tăng, Yến Phất Quang cũng yên tâm chút.

"Thôi, thương thế này của vi sư cũng không nóng nảy được. Cùng lắm thì về Thái Thanh Tông cũng được, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng."

Tiểu Bạch Long lại bí mật nhìn nơi đó, gật gật đầu.

"Sư tôn yên tâm đi!"

Yến Phất Quang lúc này tử khí lại có dấu hiệu tái phát, nói vậy không lâu sau lại sẽ lâm vào ngủ say, vì thế cũng chỉ có thể phất phất tay, ý bảo nàng tùy ý.

Cứ như vậy.

Bạch Lang sau khi trộm hạ dược, liền bắt đầu chờ.

Bất quá nàng không nghĩ tới khi ra đến cửa phòng lại gặp nhị sư huynh.

Tối hôm qua Quý Tu cũng biết Bạch Lang ở chỗ của Già Ly thánh tăng, bởi vậy một đêm không ngủ.

Lúc này thấy nàng lại từ trong phòng sư tôn đi ra, sắc mặt càng lạnh hơn.

Hắn đứng ở dưới bóng râm của mái hiên, chậm rãi rũ mắt xuống.

Bạch Lang vừa muốn nói gì, liền thấy nhị sư huynh ngẩng đầu nhìn nàng một lúc sau, xoay người muốn đi.

Bạch Lang mới vừa đóng cửa lại:......

Đây là có ý gì?

"Nhị sư huynh?"

Nàng không khỏi nghi hoặc lên tiếng.

"Ngươi làm sao vậy?"

Quý Tu nắm chặt kiếm: "Ngươi vừa trở về liền đi gặp sư tôn?"

Bạch Lang có chút không rõ nguyên do.

"Đúng vậy."

Có vấn đề gì sao?

Nàng buổi tối đi chỗ của Già Ly thánh tăng, khi trở về lại đi gặp Yến Phất Quang.

Hoàn toàn không nghĩ tới mình.

Nếu không phải hắn tự mình đi tới, chỉ sợ trong lòng Bạch Lang cũng không nhớ tới hắn.

Quý Tu tưởng tượng đến đây liền nắm chặt tay, sắc mặt lãnh đạm.

Tiểu Bạch Long lại không biết sợi dây thần kinh nào của nhị sư huynh nối sai chỗ rồi.

Bất quá, vẫn lên tiếng hỏi thăm.

"Nhị sư huynh ngươi không sao chứ?"

Quý Tu không nói chuyện, nghĩ thầm Tiểu Bạch nếu là chủ động, hắn liền......

Nhưng Bạch Lang thấy hắn hôm nay sắc mặt có vẻ không quá tốt, lại thu hồi tâm lý thăm dò.

Nhị sư huynh thoạt nhìn hôm nay có vẻ không cao hứng a.

Vẫn là không nên làm phiền hắn.

Tiểu Bạch thực hiểu chuyện nghĩ như vậy, sau đó khi Quý Tu dừng lại, quay đầu nhìn nàng, hỏi một tiếng xong liền không nói gì nữa.

"Ta không sao."

Khuôn mặt lạnh lùng của Quý Tu hơi hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn mở miệng.

Hắn nhướng mày nhìn Bạch Lang, như là đang hỏi sau đó đâu.

Giải thích đâu?

Nhưng mà Bạch Lang lại hiểu sai ý, do dự một chút, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của nhị sư huynh, phất phất tay: "Tạm biệt."

Quý Tu:......

Không biết vì sao, sau khi nói câu này, sắc mặt của nhị sư huynh lại càng lạnh hơn.

Bạch Lang không thể hiểu nổi.

Lại thấy vị kiếm tu trẻ tuổi kia lạnh lùng nhìn nàng một cái, nắm chặt kiếm, xoay người rời đi.

Đây lại là làm sao vậy?

Thẳng long không hiểu, chỉ có thể nghi hoặc vò đầu.

Yến Phất Quang ở trong phòng trước khi ngủ say đã phân ra một sợi thần hồn chú ý động tĩnh bên ngoài, đuôi lông mày rốt cuộc thả lỏng xuống, cười nhạt một tiếng, chậm rãi nhắm lại mắt.

......

Nhị sư huynh đã đi rồi.

Cách dược hiệu của sư tôn phát tác còn một đoạn thời gian.

Bạch Lang vì tránh hoài nghi, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, thuận tiện mua công cụ gây án.

Cũng không biết trong Phong Nguyệt Thành này nơi nào bán dao phay.

Nàng nghĩ như vậy, cũng không hề chú ý nhị sư huynh nữa.

......

Xuân cung đồ lúc trước Phong Vân Xu mua ở chợ đã xem xong rồi.

Bất quá đến buổi tối, nàng lại cảm giác rất nhàm chán. Nhưng người trong thành lại không cho phép nàng xem mấy thứ này, vì thế sau khi trời sáng, nàng liền giả dạng, mang mặt nạ chuồn êm ra ngoài.

Nàng cố ý chọn một ngày đẹp, ngày mai Phong Nguyệt Thành sẽ tổ chức hội hoa che mặt.

Vì thế hôm nay người mang mặt nạ cũng không ít. Nàng che mặt đi ở trên đường, nhìn cùng mọi người hoàn toàn giống nhau.

Bất quá...... Phong Vân Xu đang đi, lại đột nhiên dừng bước chân, quay đầu, đem ánh mắt dừng ở một tiểu quán.

Hình vẽ nam nữ dây dưa trong quán ánh vào mi mắt.

Phong Vân Xu trong lòng dừng một chút, tùy ý dùng lý do đói bụng linh tinh đuổi thị vệ tùy thân đi, sau đó một mình đi tới tiểu quán.

"Tiên tử, lại là ngươi a."

"Quán chúng ta gần đây mới nhập một lô tranh màu, ngài muốn xem thử hay không?"

Phong Vân Xu đã là khách hàng quen thuộc của tiểu quán này.

Tuy rằng mang mặt nạ, nhưng bởi vì mỗi lần tới đây đều mặc y phục giống nhau, chủ quán lập tức nhận ra, vội vàng nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.

"Tranh màu?"

Hiếm lạ như vậy.

Nàng nhướng mày, bởi vì bên cạnh không có người quen, cho nên cũng không cần cố kỵ, trực tiếp ở trên sạp hàng chọn lựa, lại không chú ý tới bên cạnh không biết khi nào đi tới một người.

Bạch Lang là đi mua dao phay.

Nàng mới vừa đi qua một con phố, liền ở chỗ ngoặt thấy người bán dao rong.

"Tiên tử mua dao sao?"

Lão bá kia lên tiếng.

"Đây là dao gì?" Bạch Lang cầm lấy xem xét một phen.

Lão bá vội vàng giới thiệu.

"Đây là dao phay dùng huyền thiết đúc thành, chém sắt như chém bùn, vô luận vật cứng rắn gì đều có thể chặt bỏ. Tiên tử mua đi, tuyệt đối không thiệt."

Cái gì cũng đều có thể chặt bỏ.

"Vậy long căn có thể không?" Bạch Lang tò mò.

Phong Vân Xu một bên đang uống trà xem xuân cung đồ, thình lình một ngụm trà phun ra.

Thoại bản chung quanh đều gặp nạn.

Phong Vân Xu phục hồi tinh thần lại, thấy chủ quán đang trợn mắt nhìn mình.

Nàng...... chỉ có thể ho nhẹ một tiếng nói:

"Đem những thứ này đều đóng gói lại đi."

Bạch Lang không hề biết nàng vừa mang đến cho Phong Vân Xu chấn động lớn như thế nào.

Nàng đang cùng chủ quán dò hỏi công dụng của đám dao phay này.

Sau ngàn chọn vạn tuyển, nàng chọn được một cái tương đối lớn.

Bởi vì lưỡi dao tương đối dài, Bạch Lang cảm thấy chắc là sẽ dễ cắt.

Phong Vân Xu vẫn luôn nghĩ, long căn trong miệng tiên tử kia có phải "long căn" trong suy nghĩ của nàng hay không.

Bởi vì nội tâm tò mò, nàng nhìn chằm chằm Bạch Lang, lại phát giác người xuất khẩu cuồng ngôn kia lại là một yêu tu thập phần xinh đẹp.

Bạch Lang cũng nhận thấy có người đang nhìn nàng.

Nàng quay đầu lại, bởi vì Phong Vân Xu mang mặt nạ, nàng không giống như lão bản xuân cung đồ quen thuộc nàng ta như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận ra.

"Có việc gì sao?"

Nàng chớp chớp mắt.

Phong Vân Xu nhìn dao phay trong tay nàng, vốn là muốn nói gì đó, nhưng vào lúc này, thị vệ bị nàng đuổi đi mua đồ ăn đã trở lại.

Vì không muốn bại lộ thân phận, Phong Vân Xu đành phải tạm thời nuốt xuống lười nói trong miệng.

"Không có việc gì, chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại."

Nàng vừa nhìn ngõ nhỏ, vừa cùng Bạch Lang nói.

"Ta tặng ngươi một thứ."

Mắt thấy người càng ngày càng gần, Phong Vân Xu đem một quyển xuân cung đồ đã xem qua đưa cho Bạch Lang, sau đó trước khi người tới, vội vàng cầm lấy bọc sách từ phía khác rời đi.

Bạch Lang:......

Người này thật là kỳ quái.

Bất quá sách miễn phí cũng không sao.

Tiểu Bạch không nhìn bìa sách đã đem sách nhét vào trong tay áo, sau đó mới trước khi đám thị vệ kia tới, cầm lấy dao phay rời đi.

Khi nàng trở về, sắc trời rốt cuộc đã tối.

Mà Yến Phất Quang cũng hoàn toàn lâm vào ngủ say.

Hắn vốn là đang áp chế tử khí, còn để lại một tia ý thức ở bên ngoài, nhưng không biết vì sao, sau khi mặt trời lặn lại càng ngày càng cảm thấy buồn ngủ.

Nếu là những người khác, nói không chừng đã không chịu nổi mà ngủ mất.

Nhưng Yến Phất Quang dù sao cũng không phải tu sĩ bình thường.

Hắn lập tức ý thức được thân thể mình xuất hiện vấn đề.

Chuyện gì xảy ra?

Miễn cưỡng dùng linh lực ở trong cơ thể du tẩu một vòng, Yến Phất Quang mới chú ý tới, mình bị hạ dược.

Đây là...... thuốc tê?

Hắn nhăn mày lại, nhất thời không nghĩ ra ai phải cho hắn hạ thuốc tê.

Chẳng lẽ là người Ma Vực trà trộn vào Phong Nguyệt Thành muốn ám hại hắn?

Sắc mặt vị kiếm tu tuấn mỹ trầm xuống.

Hắn hít một hơi thật sâu, đem dược trong cơ thể từ đầu ngón tay bài xuất ra, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, đuôi lông mày giật giật.

Hắn vừa nghĩ tới, người liền đến rồi.

Yến Phất Quang nhấp môi quyết định tương kế tựu kế.

Nếu có người muốn hại hắn, hắn không bằng giả vờ như thật sự trúng dược, nhìn xem người này muốn làm gì.

Nghĩ như vậy.

Trước khi người tiến vào, hắn lại nằm tới trên giường.

Ngoài cửa sột sột soạt soạt một lúc.

Yến Phất Quang nhắm chặt mắt, chỉ nghe tiếng bước chân, một lúc sau có người lặng lẽ đẩy cửa ra.

"Sư tôn?"

Tiểu Bạch Long nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Không có người đáp lại.

Bạch Lang lúc này mới yên tâm xoay người đóng cửa lại.

Khi Bạch Lang yên tâm là lúc Yến Phất Quang lại không phản ứng lại đây, sao lại là Tiểu Bạch Long?

Nàng hạ dược mình làm cái gì?

Hắn trong lòng cô nghi.

Tiểu long này...... lại muốn làm gì?

Sau khi biết người hạ dược chính là Bạch Lang, Yến Phất Quang miễn cưỡng xem như nhẹ nhàng thở ra, chỉ là có chút tò mò nàng thần thần bí bí muốn làm cái gì?

Hắn nhắm mắt lại, linh thức lan ra, liền thấy Bạch Lang sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy bỗng nhiên đi tới bên cạnh giường hắn.

"Sư tôn không phải sợ, ngươi nhất định sẽ không sao!"

Tiểu Bạch nói như vậy.

Nàng chưa bao giờ ở trước mặt mình nói như vậy, làm cho Yến Phất Quang có chút kinh ngạc.

Vì hắn mà đến, không khỏi làm hắn động dung.

Tiểu long này......

Ngón tay hắn hơi giật giật.

Bạch Lang lại mở miệng: "Vô luận sư tôn có nguyện ý hay không, ta đều sẽ cứu ngươi!"

Bởi vì muốn động thủ, sách trong tay áo  có chút không tiện.

Bạch Lang đem sách mà người kỳ quái ban ngày đưa cho nàng lấy ra, đặt ở một bên.

Từ góc độ của Yến Phất Quang, lại thấy...... một hình ảnh thập phần kinh bạo.

Xuân cung đồ?

Trên đề mục kia viết cái gì, tâm sự cởi bỏ khúc mắc lẫn nhau, trong đêm nguyệt nương chủ động hiến thân!

Yến Phất Quang nheo mắt.

Nàng chẳng lẽ là muốn......

Quả nhiên, khi hắn mới vừa nghĩ như vậy, Bạch Lang liền bắt đầu thoát y.

Nàng sợ đến lúc đoạn căn lấy dao phay phiền toái, cố ý cởi áo ngoài của mình ra.

Một trận hương khí thanh u truyền đến, nhàn nhạt, thập phần dễ ngửi.

Đầu vai Bạch Lang da thịt tuyết trắng tinh tế, trong phòng tối lộ ra một tia tư vị kiều diễm.

"Sư tôn đừng sợ."

Thiếu nữ trấn an, cũng mặc kệ người nọ có nghe thấy hay không.

Tóc nàng dường như bởi vì khẩn trương mà có chút tán loạn.

Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, không biết là bởi vì thẹn thùng hay vì điều gì khác, ngay cả chóp mũi cũng thấm chút bọt nước.

Thật sự là cảnh xuân vô hạn.

Yến Phất Quang căng chặt tâm.

Tiếp theo, Tiểu Bạch Long chậm rãi hạ thấp thân mình, một bàn tay ấn ở bên hông hắn.

Chậm rãi mở đai ngọc của hắn......

Này......!!!

Hắn đột nhiên thu hồi linh thức, lại không có chú ý tới trong tay nàng không biết từ khi nào xuất hiện một con dao phay.
Bình Luận (0)
Comment