Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 160

Canh giữ ở bên ngoài mật thất Nam Sơn Nhất Kiếm cùng Yêu Thánh đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Quá trình chờ đợi trở nên dày vò không gì sánh được!

Trong lòng Bao Cốc mang ý nguyện chết đi, không có bất luận ý niệm cầu sinh nào, mà sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm lại cường đại, hai bên so sánh, bọn họ gần như không nhìn thấy bất luận hy vọng gì.

Sau đó, không đến một khắc cuối cùng, thì chứng tỏ còn có hy vọng, dù cho tia hy vọng kia vô cùng xa vời.

Ngọc Mật, Tử Vân Thù cũng ngồi bên ngoài mật thất chờ đợi .

Đa Bảo Linh Hầu cùng Linh Nhi đối với tin tức của bất cứ trọng bảo hiếm quý gì cũng không dậy nổi hứng thú, yên lặng mà chờ ở bên ngoài mật thất.

Tử Thiên Quân cùng Phong Dịch luôn đi tới đi lui, đi lui rồi đi tới, lo lắng không yên.

Bao Cốc không trọng yếu đến nỗi để cho bọn họ không để ý tính mệnh liều mình cứu giúp.

Không có tính mạng của ai nhẹ hơn tính mạng của người khác, không có tính mạng cuả ai càng quý giá hơn chính tính mạng của bản thân.

Có thể tưởng tượng đến Bao Cốc năm đó, nhớ đến thân thể đơn bạc chống đỡ cả một môn phái, nghĩ nàng hao tổn tâm cơ khổ tâm kinh doanh để cho bọn họ mỗi người đều sống rất khá, lại muốn đến che chở nàng.

Nàng kéo bọn họ lại với nhau, để cho bọn họ làm việc thay nàng, tính toán của nàng khiến bọn họ có cuộc sống rất tốt, đem bọn họ nuôi đến tư nhuận. Trái lại chính nàng lại sống không tốt.

Hài tử kia nhìn như khôn khéo, nơi chốn lộ ra tính toán, có đôi khi thật ra ngốc đến làm cho ngưởi ta đau lòng, ngốc đến khiến người ta yêu thương.

Nàng xem bọn họ như thân nhân, người nhà, dựa vào, cho bọn họ những thứ họ cần.

Hôm nay, nàng cần người thủ hộ, cần người kéo nàng một cái, bọn họ có thể nào không che chở nàng không kéo nàng lại.

Ngọc Mật tựa vào tường, ngơ ngác nhìn cửa mật thất, nàng không ngừng một lần lại một lần nghĩ nếu như Bao Cốc muốn nàng, nàng đem bản thân cho Bao Cốc thì đã làm sao. Vẫn luôn sống mà nhận lấy dày vò, vẫn luôn sống mà mắt mở trừng trừng nhìn Bao Cốc bị tổn thương như bản thân bất lực, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn, đau lòng. Chỉ cần Bao Cốc có thể sống sót trở ra, Bao Cốc muốn cái gì nàng cũng cho!

Một ngày lại một ngày trôi qua.

Sức mạnh phong ấn của Huyền Thiên Kiếm dần dần yếu đi, phạm vi phong ấn cũng dần thu hẹp lại.

Bọn họ có thể từng chút dến gần Bao Cốc đang nằm trên giường bị vây trong sức mạnh phong ấn.

Loại biến hóa này, để cho bọn họ thấy được hy vọng mỗi ngày một nhiều.

Nếu như là Huyền Thiên Kiếm dung hợp Bao Cốc, sức mạnh phong ấn sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, mà không phải càng ngày càng yếu, càng ngày càng thu hẹp.

Trên người Bao Cốc tráo lấy một tầng quang ảnh dom khí cùng ngũ hành linh lực ngưng tụ thành khiến bọn họ không nhìn rõ trạng thái của nàng, thần thức cũng không cách nào tham nhập, chỉ có thể dựa vào thần niệm cường đại cùng độ nhạy cảm mơ hồ nhận biết người nằm trên giường tựa hồ đang trải qua vô tận thống khổ.

Cứ như vậy qua hơn hai tháng, kiếm khí trên người Bao Cốc cùng ngũ hành linh lực đã lui thành một tầng quanh ảnh đạm nhạt vây quanh người. Bao Cốc nằm trên giường ngọc cũng hiện ra dưới đáy mắt bọn họ.

Trên người nàng vẫn mặc y phục ngày nàng tự sát, y phục dính đầy máu tươi dán sát trên người. Đại khái là bởi vì nàng ăn quá nhiều bảo dược, nên khiến máu của nàng tràn ngập linh tính, hai tháng trôi qua nhưng vẫn duy trì sáng rõ.

Y phục nhiễm máu làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của người mặc.

Gương mặt của nàng lưu lại vết nước đã khô, khiến người ta không khỏi suy nghĩ, trong khoảng thời gian này Bao Cốc rốt cuộc đã chảy bao nhiêu nước mắt, mới có thể lưu lại vết tích như vậy. Vì sao nàngm lại khóc?

Vết kiếm trên cổ nàng đã khép lại, hô hấp bình ổn nhưng nhỏ vụn, tựa hồ vẫn áp lực đè nén thống khổ.

Ngọc Mật không chuyển mắt nhìn Bao Cốc nằm trên giường ngọc. Da vẻ xanh xao, cơ thịt tựa hồ đông cứng, dung nhan như họa, dáng người tinh tế nhu nhược, cổ tay đơn bạc dường như chỉ cần nhẹ nhàng gập lại sẽ gãy, khí tức nhược đến có thể biến mất bất cứ lúc nào, khiến Bao Cốc càng giống như tượng ngọc điêu khắc bằng cực phẩm nhuyễn ngọc, không có bóng dáng của con người, không có nhân khí.Màu sắc trên người, ngoại trừ trắng, cũng chỉ có màu đỏ chói mắt trên y phục, cùng với mái tóc đen dài.

Hô hấp của Ngọc Mật đều ngưng đọng, trong lồng ngực chứa đầu đau đớn.

Chín năm rồi, nàng chưa từng hảo hảo xem qua Bao Cốc một lần. Bao Cốc sau khi trưởng thành, nàng chưa bao giờ nhìn kỹ, chưa bao giờ dùng ánh mắt chăm chú nhìn Bao Cốc một lần. Nàng không dám nhìn, cự tuyệt nhìn,, cự tuyệt suy nghĩ, cự tuyệt nhận thức Bao Cốc trưởng thành, không dám nhận thức một Bao Cốc đã không giống với Bao Cốc năm xưa. Nàng cự tuyệt đem Bao Cốc sau khi lớn lên cùng Bao Cốc trong trí nhớ xem như một người.

Trải qua sinh tử, nàng càng khó bỏ qua Bao Cốc, bỏ qua Bao Cốc tuyệt sắc dung nhan tuyệt thế mỹ nhân. Nàng từng nghĩ nàng khó có thể tiếp nhận một Bao Cốc biến hóa lớn như vậy, không tiếp thụ được Bao Cốc mỹ đến câu động tâm phách như vậy. Người đó vào Bao Cốc trong tưởng tượng của nàng không giống nhau, trong tưởng tượng của nàng Bao Cốc lớn lên vẫn giống như lúc mười mấy tuổi, chỉ là cao hơn một chút. Động lòng người cũng không phải quá mức như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, lại có thể nào không có biến hóa!

Giọng nói của Tử Vân Thù vang lên: "A Thánh, Bao Cốc đây là sống sót rồi sao?"

Yêu Thánh nhìn thấy kiếm ý trên người Bao Cốc bỗng nhiên liễm đi hết, nàng cẩn cẩn dực dực phóng xuất một lũ thần niệm tham nhập cơ thể Bao Cốc, phát hiện trong huyết quản vốn dĩ máu đã chảy khô của Bao Cốc dĩ nhiên chảy đầy máu tươi chứa ngũ hành linh khí cùng khí tức sinh mệnh mãnh liệt , trong kinh mạch cũng có linh lực đang bình ổn lưu chuyển. Huyền Thiên Kiếm kinh khủng kia không thấy tung tích, chỉ có khí tức ngấm vào trong cơ thể Bao Cốc. Nàng cảm thấy thể chất của Bao Cốc ngưng kết không ít, nhưng lại cho nàng một cảm giác trống trải, tựa như một cái định thật lớn nhưng chỉ chứa một chút nước. Nàng lại cẩn thận dò xét, phát hiện đan điền của Bao Cốc một mảnh trống rỗng, chỉ có một chút linh lực đang lưu chuyển, linh lực trong kinh mạch cũng ít đến đáng thương. Là ở do trong quá trình dung hợp cùng Huyền Thiên Kiếm đã hao hết linh lực. Nàng nói: "Vẫn còn phải xem nàng có thể tỉnh lại hay không."

Lời này vừa ra, lại khiến người ở đây trong lòng lộp bộp một tiếng.

Yêu Thánh nói: "Dĩ nhiên, cũng có khả năng vẫn chưa tỉnh lại được. Bởi vì Huyền Thiên Kiếm chỉ có bản năng không có thần hồn."

Nam Sơn Nhất Kiếm yếu ớt nhìn Yêu Thánh, nói: "Cấm chế ta kết trong Linh Hải của Bao Cốc vẫn còn, thần hồn của nàng hẳn là không bị hao tổn."

Tử Vân Thù thở phào nhẹ nhõm, lại vừa nghĩ cảm thấy không đúng, hỏi: "Vậy thế nào vẫn chưa tỉnh?"

Yêu Thánh nói: "Có thể là quá mệt mỏi nên hôn mê rồi." Đang nói chuyện, liền đem Bao Cốc ôm lấy đi ra bên ngoài.

Tử Vân Thù hỏi: "Ôm nàng đi đâu?" Vội vàng theo sát phía sau Yêu Thánh, nét mặt cũng một mảnh vui mừng.

Nam Sơn Nhất Kiếm, Tử Thiên Quân và những người khác liền thở phào nhẹ nhõm, đi theo phía sau Yêu Thánh ra bên ngoài mật thất. Bao Cốc sống qua một kiếp nạn này, có Yêu Thánh ở đây, chắc là sẽ không có chuyện gì nữa.

Yêu Thánh ôm Bao Cốc quay về biệt viện của Bao Cốc, đem Bao Cốc đặt trên giường trong phòng nàng. Nhóm người Tử Thiên Quân toàn bộ đi theo phía sau chen vào phòng.

Tử Thiên Quân trông mong nhìn Yêu Thánh hỏi: "Yêu Thánh, Bao Cốc đây là không có việc gì rồi đi?"

Cảnh giới tu luyện của Yêu Thánh mặc dù cao hơn Tử Thiên Quân, được Tử Thiên Quân kính trọng sâu sắc, nàng đối với "nhạc phụ" này cũng rất kính trọng , lúc này nàng đáp: "Trải qua đại nạn, cần hảo hảo điều trị. Thể chất của nàng ngưng kết rất nhiều, nhưng thần hồn chịu dày vò, tâm trí có hay không chịu ảnh hưởng ta thực sự không nắm chắc." Nàng sợ Tử Thiên Quân lo lắng, lại nói nói thêm bốn chữ: "Tính mệnh không lo."

Tử Thiên Quân cũng hiểu rõ Yêu Thánh cho dù có mười phần nắm chắc cũng chỉ nói có tám phần, lúc này đối với tình huống của Bao Cốc hắn hoàn toàn yên tâm. Hắn lại quay đầu nhìn về phía Ngọc Mật, nói: "Ngọc Mật, ta đem Bao Cốc giao cho ngươi chăm sóc, ngươi nên chiếu cố thỏa đáng!"

Ngọc Mật đáp: "Vâng!"

Yêu Thánh nói với Ngọc Mật: "Nàng một thân vết máu phải tẩy rửa, ta đi chuẩn bị một chút bảo dược thay nàng nấu nước tắm, ngươi tắm rửa cho nàng."

Ngọc Mật nghe vậy vẻ mặt kinh hách nhìn Yêu Thánh, hô lên: "Ta tắm cho nàng?"

Yêu Thánh hỏi: "Trừ ngươi ra còn có lựa chọn khác?" Nói xong không để ý đến Ngọc Mật, trực tiếp đi ra.

Tử Vân Thù đi đến trước mặt Ngọc Mật, thấp giọng nói: "Ngọc Mật a, nếu như ngươi không ngại ta ăn đậu hũ của Bao Cốc, ta có thể giúp ngươi tắm cho nàng."

Giọng nói của Yêu Thánh từ trong viện nhẹ nhàng truyền đến: "Thù Nhi, đến giúp một tay."

Tử Vân Thù lập tức hô một câu: "A Thánh, ta chỉ đùa Ngọc Mật thôi mà." Liền ra khỏi gian nhà.

Bao Cốc không có việc gì nữa, phải đợi tắm rửa, Tử Thiên Quân mấy người là đại nam nhân dĩ nhiên xấu hổ ở tại chỗ này, đều cáo từ mà ngay cả Đa Bảo Linh Hầu cũng bị Linh Nhi đuổi ra biệt viện.

Ngọc Mật dĩ nhiên biết chuyện chiếu cố Bao Cốc dĩ nhiên sẽ rơi xuống đầu nàng, không ai thích hợp chiếu cố Bao Cốc hơn nàng, nhưng bảo nàng tắm cho Bao Cốc, nàng nghĩ đến khuôn mặt yêu nghiệt của Bao Cốc cùng thân thể cởi sạch quang lỏa, liền không đủ can đảm. Ngọc Mật lại căm giận nghĩ: "Nàng là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân, sợ cái gì!" Nhưng trước đây nàng đã thấy qua Yêu Thánh cùng Tiểu Sư Thúc là chuyện đó, còn từng ở chỗ Tiểu Sư Thúc xem qua xuân cung đồ, quá hiểu rõ sau khi hai nữ nhân cởi sạch quần áo tiến đến cùng nhau sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì.

Khuôn mặt kia của Bao Cốc, cổ tay ở bên ngoài, gáy ngọc cũng đã rất làm cho người ta mờ mắt, nếu như cởi sạch, Ngọc Mật cảm thấy bản thân cho dù có nhiều định lực hơn nữa có không muốn nghĩ đến hơn nữa cũng phải nghĩ, mà lúc này Bao Cốc vừa mới bước qua cửa sinh tử, vẫn chưa tỉnh, nếu như vạn nhất nàng sinh ra ý niệm không nên có gì đó, vậy chẳng phải là cầm thú nên bị trời đánh sao?

Ngọc Mật thấp thỏm bất an mà nghĩ, chỉ cầu Tử Vân Thù cùng Yêu Thánh chuẩn bị nước tắm có thể chuẩn bị lâu một chút, để nàng có thể nghĩ thông có dũng khí tắm cho Bao Cốc, lại tránh cho dưới tình huống khảo nghiệm định lực bản thân lại phát sinh chuyện gì.

Cảnh giới tu luyện của Yêu Thánh cao, Tử Vân Thù làm việc nhanh nhẹn, hai người liên thủ chuẩn bị một chút nước tắm có thể mất bao lâu? Không bao lâu liền đem nước tẳm đổ đầy mộc dũng cạnh phòng ngủ. Yêu Thánh lúc sắp đi còn đặc biệt thúc giục cùng căn dặn Ngọc Mật bỏ thêm vạn năm bảo dược trong nước, dược hiệu thời gian hữu hạn phải nắm chặt thời gian.

Tử Vân Thù đi theo Yêu Thánh ra khỏi biệt viện, thuận lợi đem cửa đóng lại liền muốn quay ngược trở vào, bị Yêu Thánh một cái túm áo mạnh mẽ kéo đi. Tử Vân Thù hỏi: "A Thánh, ngươi không muốn nhìn hai người các nàng sẽ phát sinh chuyện gì sao?"

Yêu Thánh liếc xéo Tử Vân Thù một cái, thấp giọng hỏi ngược lại một câu: "Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn lén sư điệt của mình tắm sao?"

Tử Vân Thù nghiêm trang nói: "Nhìn cũng không sai a, Bao Cốc lớn lên dáng vẻ yêu nghiệt như vậy, cũng không biết thân thể lớn lên thế nào, ta thấy nàng tinh xảo đặc sắc, nói vậy cỡi hết cũng là ôn nhuyễn doanh doanh, ta thấy rất đáng -" một chữ yêu còn chưa nói xong đột nhiên biến điệu, kéo cao, sau đó "ngao" một tiếng xấp xỉ long ngâm kêu rên. Lời nói vô ý, bị Yêu Thánh chỉnh rồi.

Ngọc Mật nhìn linh hoa linh dược phát ra linh quang cùng cùng hơn nước mờ ảo trong bồn nước, liền biết nước tắm này có bao nhiêu trân quý. Cũng may mà Bao Cốc giàu có! Nếu như đặt ở bên ngoài, thấy có người cầm những thứ nàng làm nước tắm, chỉ sợ phải phát điên.

Nước tắm trân quý như vậy, nàng dĩ nhiên không dám lãng phí, lại càng không dám chậm trễ. Ngọc Mật chỉ đành đứng dậy đến y quỹ thay Bao Cốc tìm một bộ y phục, sau đó không thể tránh được mà đi đến bên giường nhìn Bao Cốc nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, thế nào cũng không dám đưa tay chạm vào Bao Cốc. Trong lòng nàng bi ai hỏi một câu: "Có thể đừng dùng Bao Cốc đến khảo nghiệm định lực của ta hay không?" Lại vừa nghĩ, đây không phải dùng Bao Cốc đến khảo nghiệm định lực của nàng, rõ ràng chính là khiến nàng tắm rửa cho Bao Cốc đang hôn mê bất tỉnh mà. Nhưng có khác nhau sao?

Đình lại không được. Ngọc Mật chỉ có thể nhắm mắt lại môi run rẩy vươn tay đến chỗ Bao Cốc, cởi y khâu trên người Bao Cốc. Vốn dĩ nhắm mắt không nhìn, kết quả, người tu tiên thần niệm cường đại, nhắm mắt lại trái lại so với mở mắt 'nhìn" càng rõ ràng hơn.
Bình Luận (0)
Comment