Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 64

Bao Cốc chân đạp truyền tống pháp trận từ trong hư không bước ra liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc nhảy dựng. Tuy rằng nàng không nhớ rõ hiện tại rốt cuộc là tháng mấy, nhưng là có lẽ là tháng giêng hoặc tháng hai, những chỗ hơi lạnh một chút tuyết còn chưa tan, cho dù là nơi ấm áp hơn cũng vẫn còn tuyết đọng chứ? Nơi đây cây cối xanh tươi, gió cuốn lá bay tán loạn, xuân ý dạt dào. Trên nhánh cây hòa xanh biếc mở một đám hoa trắng, gió thổi qua, cánh hoa theo gió phất phới rơi trên thảm cỏ xanh.

Đa Bảo Linh Hầu vốn ngồi ngủ gật trên vai Bao Cốc trong nháy mắt tỉnh dậy, trợn to đôi mắt đen như mực con đường mòn trong rừng cây phía trước, đôi mắt to tròn linh động xoay chuyển. Nó bỗng phóng lên cao, chạy vào trong rừng.

Tử Vân Thù lập tức kêu to: "Hầu tử xấu xa, trở lại!"

Bao Cốc nghe được Tử Vân Thù kêu to, lập tức hô lên: "Tiểu hầu tử, trở về!" Lời của nàng vừa ra đã thấy Đa Bảo Linh Hầu xuất hiện trước mặt, nhẹ nhàng ở trên không trung nhìn nàng, trong tay còn có thêm vài chục cây linh thảo lục giai.

Tử Vân Thù thán phục một tiếng: "Hầu tử xấu xa, tay ngươi đúng thật là nhanh!"

Đa Bảo Linh Hầu chi chi vài tiếng, có vài phần đắc ý, nó liều mạng khoa tay múa chân, ý bảo Bao Cốc mau vào đi, bên trong có rất nhiều thứ tốt.

Tử Vân Thù nói: "Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm một cố nhân." Nàng căn dặn Bao Cốc: "Ngươi xem chừng Đa Bảo Linh Hầu, đừng để nó chạy loạn."

Bao Cốc trong lòng nói: "Không phải muốn đi Thái Âm Môn sao? Thế nào muốn đi tìm cố nhân trước?"

Đa Bảo Linh Hầu nhảy lên vai Tử Vân Thù "chi chi nha nha" liên tục kêu to.

Khuôn mặt Tử Vân Thù trong nháy mắt tái đi, nói: "Có bản lĩnh thì ngươi đi hái, ta cam đoan nàng sẽ không đánh chết ngươi."

Đa Bảo Linh Hầu mở to đôi mắt hoang mang nhìn Tử Vân Thù. Nó bỗng nhiên cảm thấy được gì đó, "chi -" Hét lên một tiếng, kích động nhảy lên, sau đó trong nháy mắt lại cứng đờ, đôi mắt to trừng đến trợn tròn, sau một khắc liền nấp phía sau Bao Cốc.

Bao Cốc hướng đường mòn nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ tử mặc y phục tuyết sắc, khí chất cao quý xuất hiện phía trước. Nàng tuổi chừng trên dưới hai mươi, quý khí bức người lại đoan trang thanh nhã, thánh khiết giống như một đóa thánh liên. Từ lúc Bao Cốc nhìn thấy nàng xuất hiện đến lúc nàng đi đến trước mặt bất quá chỉ trong một cái nháy mắt, Bao Cốc thậm chí chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của nàng. Đây là phép thần thông súc địa thành thốn sao? Bao Cốc ngơ ngác.

Bao Cốc bỗng nhiên cảm thấy Đa Bảo Linh Hầu ở phía sau có động tĩnh, sau đó nhìn thấy nàng kia hướng mình phía sau nâng tay chộp tới, không đợi Bao Cốc phản ứng nàng kia đã thu hồi tay hừ một tiếng, nói: "Xem như ngươi chạy trốn nhanh!"

Đa Bảo Linh Hầu chi chi thét chói tai.

Ngọc Mật kinh ngạc nhìn nữ tử kia, kinh hô: "Ngươi không phải....." Lập tức xích một tiếng bật cười, hành lễ nói: "Ngọc Mật tham kiến...". Đang nói, nàng lại hỏi: "Xưng hô thế nào?"

Tử Vân Thù hung hăng trừng Ngọc Mật, nói: "Ngứa da sao?"

Bao Cốc ngửi được trên người nàng kia có khí tức rất lạ, giống hương sen nhưng so với sen càng thêm thanh u.

Nữ tử kia ánh mắt rơi trên người Tử Vân Thù, dung nhan tuyệt mỹ lan tỏa như xuân phong, cười đến phá lệ mềm nhẹ, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây? Ta còn lo lắng ngươi giận ta."

Tử Vân Thù nói: "Ngươi không ra tay trợ giúp sao." Tử Vân Thù nắm lấy cổ tay nữ tử, nói: "Vào nhà rồi nói, tìm ngươi lấy vài viên dịch dung đan."

Nử tử kia cũng kéo lấy tay Tử Vân Thù, nói: "Không nóng nảy!" Ánh mắt của nàng dời đến trên người Bao Cốc, nói: "Ngươi chính là Bao Cốc người gần đây làm cho tu tiên giới trở ồn ào huyên náo?"

Bao Cốc trả lời một tiếng : "Ân!" Ôm quyền nói: "Bao Cốc tham kiến tiền bối. Tiểu hầu tử vừa rồi có gì mạo phạm, ta thay nó xin lỗi người. Linh dược nó lấy của người, ta nguyện ý bồi thường."

"Bỏ đi, nể mặt Thù Nhi, chỉ là vài cây linh dược ta còn cho không nổi sao. Ta nghe nói trong tay ngươi có rất nhiều cửu giai thánh vật, bao gồm thiên linh quả, địa linh quả, nguyên thần quả?"

Bao Cốc ách một tiếng, vò đầu nói: "Trong tay ta chỉ có Hầu Nhi Tửu lục giai cùng dưới lục giai."

Nữ tử kia nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ngươi nếu có, ta nguyện dùng một cánh hoa của ta cùng ngươi trao đổi."

Bao Cốc kinh ngạc hỏi: "Tiền bối, loại cánh hoa gì đáng giá trên việc thánh vật cửu giai?" Người làm ăn, buôn bán phải tính toán rõ ràng, việc kinh doanh lỗ vốn không thể làm. Nàng hướng Tử Vân Thù nhìn lại, từ cách nử tử này gọi Tiểu Sư Thúc "Thù Nhi" cho thấy quan hệ tựa hồ không cạn.

Nữ tử kia nhẹ nhàng cười nói: "Đương nhiên là cánh hoa của ta."

Tử Vân Thù liếc mắt nhìn nữ tử kia, nói: "Ngươi không sợ đau có phải không? Có muốn ta giúp ngươi hái cánh hoa xuống hay không?" Nàng lại nói với Bao Cốc cùng Ngọc Mật: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại." Nói xong, trực tiếp túm nữ tử kia kéo vào trong rừng.

Bao Cốc nhìn theo thân ảnh hai người các nàng đi xa, hỏi: "Sư Tỷ, nàng là ai a?"

Ngọc Mật ha hả cười khẽ, đáp: "Cố nhân của Tiểu Sư Thúc a!" Nàng xoay người đi đến dưới cây hòe.

Bao Cốc lập tức tiến đến bên cạnh Ngọc Mật ngồi xuống, nói: "Sư Tỷ, đừng làm ra vẻ thần bí nữa mà. Ta thấy ánh mắt nàng nhìn Tiểu Sư Thúc cùng ánh mắt Tiểu Sư Thúc nhìn nàng đều rất kỳ lạ."

Đa Bảo Linh Hầu nhảy xuống vai Bao Cốc nhìn nơi sâu trong hòe lâm nuốt nước bọt.

Ngọc Mật liếc xéo Đa Bảo Linh Hầu, nói: "Ngươi dám ăn nàng? Ngươi cẩn thận nàng ăn ngươi!"

Đa Bảo Linh Hầu chi một tiếng, gật đầu, trái lại ngồi yên, thỉnh thoảng hướng phía hòe lâm nhìn lại nuốt nước bọt.

Bao Cốc cau mày, nói: "Bạch y cô nương kia muốn dùng một cánh hoa đổi thiên linh quả, cánh hoa gì lại đáng giá như vậy? Sư Tỷ, ngươi nghe nói qua sao?"

Ngọc Mật khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi dám nhận cánh hoa của nàng, ta cam đoan ngươi sẽ bị Tiểu Sư Thúc tự tay đánh chết."

Bao Cốc nói: "Để ta không bị Tiểu Sư Thúc đánh chết, Sư Tỷ ngươi lập tức nói cho ta biết a!"

Ngọc Mật cười bám vào bên tai Bao Cốc nói: "Ta từng nghe Tiểu Sư Thúc sau khi uống rượu say nói lúc nàng còn là con người ở hội đấu giá mua được một quyển sách cổ, trên sách có ghi chép về tung tích của cửu giai thánh liên. Nàng tìm hai năm thời gian mới tìm được chỗ của cửu giai thánh liên, muốn đến hái thánh liên. Kết quả không nghĩ tới a, quyển sách cổ đó không biết là là bao nhiên năm trước rồi, đóa cửu giai thánh liên kia từ lâu đã có linh tính biết biến hóa, thực lực khó lường, trái lại hái được Tiểu Sư Thúc."

Bao Cốc run sợ, hô lên: "Cái gì gọi là hái được Tiểu Sư Thúc?" Nàng bỗng kinh hãi hô to: "Cửu giai thánh liên? Cửu giai thánh vật.... linh tính hóa thành hình người?" Nàng cả kinh mở miệng to đến có nhét một quả trứng! Cửu giai thánh liên là chí bảo a, linh vật do thiên địa dựng dục, chân chính chí bảo a! Cửu giai thánh liên hóa thành hình người, công hiệu so với tiên dược càng lớn hơn đi? Bao Cốc nghĩ vậy khó kìm lòng nổi mà nuốt nước bọt! Thảo nào Đa Bảo Linh Hầu lại kích động như vậy. Nàng suy nghĩ, hỏi: "Sư Tỷ, vậy cửu giai thánh liên này có phải cũng tu luyện đến biến hóa kỳ rồi không?" Chỉ có yêu linh tu luyện đến biến hóa kỳ mới có thể biến ảo hình người, thực lực tương đương với người tu tiên Nguyên Anh Cảnh.

Ngọc Mật đáp: "Không biết a, dù sao thì nàng đến Linh Vân Phong tìm Tiểu Sư Thúc nhiều lần, Hộ Sơn Bà Bà một lần cũng không hay biết. Thực lực của Hộ Sơn Bà Bà là biến hóa kỳ đại viên mãn."

Bao Cốc hỏi: "Vậy ngươi thế nào có vẻ như đã gặp qua nàng?"

Ngọc Mật nói: "Ta khi đó luyện kiếm một ngày một đêm, lúc nàng đến ta nhìn thấy được. Bằng không thế nào lại có chuyện ta chuốt say Tiểu Sư Thúc ép nàng nói ra những chuyện đó?"

Bao Cốc thầm nghĩ: "Sư Tỷ chuốc say Tiểu Sư Thúc để moi móc chuyện riêng tư, thật là xấu xa." Nàng hỏi: "Sư Tỷ, cái gì gọi là cửu giai thánh liên hái được Tiểu Sư Thúc, Tiểu Sư Thúc cũng không phải hoa thế nào hái a?"

Ngọc Mật không nói gì, hô lên: "Ngươi thật đúng là đủ... Đơn thuần!" Nàng há mồm muốn nói, bỗng nhiên thấy Tử Vân Thù cùng cửu giai thánh liên tay trong tay đi ra, lập tức đứng dậy nói: "Tiểu Sư Thúc!" Bộ dạng giống như ta cái gì cũng chưa từng nói.

Tử Vân Thù hung hăng trừng Ngọc Mật, nói: "Đi thôi!"

Bao Cốc kỳ quái chăm chú nhìn môi Tử Vân Thù, hỏi: "Tiểu Sư Thúc, môi của ngươi thế nào... đỏ lên?" Môi Tiểu Sư Thúc vốn dĩ rất hồng, nhưng lúc này lại hồng đến có thể xuất huyết, còn căng mọng.

Ngọc Mật thầm than một tiếng: "Thật sự đơn thuần.Việc này còn cần hỏi sao?"

Tử Vân Thù yếu ớt liếc mắt nhìn Bao Cốc,rồi lại xoay người nhìn cửu giai thánh liên.

Cửu giai thánh liên nói: "Nếu vì giúp đỡ Bao Cốc tu luyện mà đến Thái Âm Môn, không ngại ở lại chỗ ta một thời gian chứ."

Đa Bảo Linh Hầu nghe vậy trong nháy mắt kích động đứng lên, gật đầu như chẻ củi, cố sức ôm lấy Bao Cốc chi chi kêu to, dường như đang muốn Bao Cốc lập tức đáp ứng.

Tử Vân Thù nói: "Không được!" Nói xong, lại lưu luyến nhìn cửu giai thánh liên, xuất ra truyện tống trận đài mang theo Bao Cốc, Ngọc Mật cùng Đa Bảo Linh Hầu đang gào thét chi chi không muốn đi cùng nhau rời khỏi.

Đa Bảo Linh Hầu đứng trước mặt chỉ vào Bao Cốc chi chi nha nha càng không ngừng quở trách.

Tử Vân Thù nâng chưởng hướng Đa Bảo Linh Hầu chụp lên.

Ngọc Mật sợ hãi hô to: "Tiểu Sư Thúc, trong truyền tống đừng động thủ a!" Lời của nàng vừa dứt, liền hỏi: "Tiểu Sư Thúc, sư công biết chuyện của ngươi cùng cửu giai thánh liên không?"

Tử Vân Thù nâng tay chụp lên trán Ngọc Mật, uy hiếp nói: "Các ngươi dám tiết lộ nửa chữ ra ngoài, ta cam đoan cho các ngươi....hừ hừ...." Cười nhạt. Sau khi cười xong lại nắm gương mặt Ngọc Mật hung hăng bóp lấy, nói: "Là ngươi chuốc rượu lừa ta nói ra!"

Ngọc Mật hô lên :"Tiểu Sư Thúc, đau đau đau!"

Tử Vân Thù nói: "Tiểu Sư Thúc ta không đau!" Bóp càng cố sức hơn.

Bao Cốc thấy khuôn mặt Ngọc Mật đều bị Tử Vân Thù bóp đến thay đổi hình dạng, nàng thay Ngọc Mật cảm thấy đau, thấy các nàng đã từ trong hư không đi ra vội vàng nói: "Tiểu Sư Thúc, chúng ta đã truyền tống đến nơi rồi!"

Tử Vân Thù lúc này mới chịu buông Ngọc Mật đau đến nổi chảy nước mắt ra , nhìn xung quanh, nói: "Đi theo ta!"

Bao Cốc nhìn Ngọc Mật, hỏi: "Sư Tỷ, ngươi có đau không?"

Ngọc Mật xoa khuôn mặt hỏi: "Ngươi nói đi? Đau muốn chết. Bao Cốc, ta nói cho ngươi biết, Tiểu Sư Thúc nhất định là đã động hoa tâm, âm thầm mang chí tôn Hầu Nhi Tửu cho cửu giai thánh...." Còn chưa nói xong, liền cảm thấy có năng lượng kéo đến, nàng còn không có phản ứng đã bị một cổ hàn khí bao lại lạnh đến đóng băng.

Bao Cốc thấy Tiểu Sư Thúc xuất thủ sắc bén như vậy, sợ đến không dám lên tiếng, yên lặng lo lắng nhìn Sư Tỷ .

Cũng may Sư Tỷ cũng không phải chỉ biết ăn không ngồi rồi, vận công liền phá vỡ băng mà ra.

Ngọc Mật than nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác, hỏi: "Tiểu Sư Thúc, đây là đâu?" Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện đang ở vào hoang sơn dã lĩnh.

Tử Vân Thù đáp: "Chúng ta đã đến bên ngoài địa giới Thái Âm Môn! Các ngươi ở chỗ này chờ ta, chú ý ẩn thân cho kỹ!" Nàng nói xong liền như một cơn gió biến mất trong sơn lâm.

Ngọc Mật lôi kéo Bao Cốc trốn vào một khe núi cách đó không xa, khởi động pháp trận ẩn thân trên vòng ngọc. Nàng nói với Bao Cốc: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Tiểu Sư Thúc không trở lại nhanh như vậy đâu."

Bao Cốc hỏi: "Tiểu Sư Thúc đi đâu vậy?"

Ngọc Mật đáp: "Bắt người."

Bao Cốc hỏi: "Bắt ai?"

Ngọc Mật nói: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết!" Nàng nói xong nhắm mắt lại tĩnh tọa dưỡng thần.

Bao Cốc chỉ có thể làm theo. Qua gần hai canh giờ, Bao Cốc bỗng nhiên nghe được giọng nói của Tiểu Sư Thúc vang lên.

Ngọc Mật đứng lên, thu pháp trận ẩn thân, sau đó Tử Vân Thù liền xuất hiện trước mặt các nàng.

Trên tay Tử Vân Thù dẫn theo ba người mặc y phục ngoại môn đệ tử Thái Âm Môn bị trói chặt. Tử Vân Thù ném một ngoại môn đệ tử rất trẻ tuổi cho Bao Cốc, nói: " Cởi y phục của hắn mặc vào, sau đó ăn một viên dịch dung đan biến hóa thành dáng vẻ của hắn. Dịch dung đan thời gian hiệu dụng có hạn là hai canh giờ, không những có thể biến hóa theo dáng vẻ ngươi muốn, còn có thể ẩn dấu cảnh giới tu luyện."

Bao Cốc sợ đến tay run lên, trong lòng nói: "Cởi y phục của nam nhân? Việc này cũng thật là thái quá rồi?" Nàng hướng Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù nhìn lại, phát hiện hai người các nàng đang cởi y phục bên ngoài của ngoại môn đệ tử, trong lòng thở dài nói thầm: "May mà không phải lấy hết!" Nàng lập tức ngồi xổm làm theo, cởi y phục của thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi kia mặc vào, đồng thời từ trên người hắn tìm lấy lệnh bài ngoại môn đệ tử đeo bên hông. Nàng chiếu theo chỉ dẫn của Tử Vân Thù dùng dịch dung đan biến hóa bản thân thành dáng vẻ của ngoại môn đệ tử kia, lại đem một thân y phục của bản thân đều ném vào túi trữ vật siêu lớn.

Sau khi Bao Cốc bận rộn xong ngẩng đầu phát hiện Tử Vân Thù cùng Ngọc Mật đều đã biến hóa xong rồi.

Tử Vân Thù dịch dung thành một thanh niên hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, lẫn trong biển người tuyệt đối sẽ không tìm được.

Ngọc Mật dịch dung thành thiếu niên dáng vẻ xem như có chút thanh tú, mười bảy tuổi.

Tử Vân Thù lại lấy ra túi trữ vật cấp thấp nhất, cho Bao Cốc cùng Ngọc Mật một người một cái. Nàng nói: "Đây là túi trữ vật trên người hai kẻ mà các ngươi dịch dung thành, cầm lấy. Ba người là muốn đi mỏ khoáng thạch của Thái Âm Môn làm thợ mỏ, trong lúc nhất thời tìm không được đối tượng thích hợp hơn để hạ thủ, cũng chỉ có thể biến thành ba người này. Chúng ta chỉ có thể đến đào mỏ một tháng, sau đó sẽ tiếp tục nghĩ cách khác." Nói xong liền như thế mà làm, đôi mắt cũng cười đến híp lại!

Bao Cốc nghe được ngay cả giọng nói của Tiểu Sư Thúc cũng biến thành giọng nam, cảm thấy kinh hãi. Dịch dung đan này còn có thể biến giọng nói?

Tử Vân Thù nhìn về phía Bao Cốc, nói: "Đừng nhìn ta! Ngươi phải hảo hảo học tập tướng đi của nam nhân, đừng để cử chỉ làm lộ dấu vết."

Bao Cốc suy nghĩ một chút xem nam nhân thì đi thế nào, bước vài bước, tứ bình bát ổn mà đi: "Thế nào?"

Tử Vân Thù nhìn cảm thấy cũng được, cho Bao Cốc thông qua.

Bao Cốc hỏi: "Hai ngươi thì sao?"

Ngọc Mật nói: "Đi thôi!" Dáng vẻ giọng nói khí chất của nàng đều cực kỳ giống nam nhân hoàn toàn nhìn không ra nửa phần vết tích của nàng Ngọc Mật tiên tử Huyền Thiên Môn.

Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật cùng Tử Vân Thù thuần thục trong nháy mắt biết hai người các nàng cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện loại này!
Bình Luận (0)
Comment