Tà Vương Cưng Chiều, Độc Phi Thực Khuynh Thành

Chương 2

“a, đầu ta đau quá...”

Trên trán A cửu đầy mồ hôi, đầu nàng đau như búa bổ. Trong lúc ngủ, từng mảnh kí ức xưa hiện lên, nguyên lai nàng là đích nữ Phượng Ngâm Cửu của thừa tướng vương triều, phượng ngâm cửu lúc mới sinh ra, Thừa tướng liền đặt tên cho nàng là phượng khuynh thành, lúc phượng ngâm cửu năm tuổi thì mẫu thân nàng, Lam thị lại mang thai, vì muốn phượng gia có thêm nam hài nên Lam thị liền dẫn phượng ngâm cửu đi bảo hoa tự dâng hương cầu phúc, hướng bồ tát phù hộ sinh nam hài để kế thừa hương khói.

Sau khi đến bảo hoa tự, trùng hợp phương trượng Trần đại sư cũng du ngoạn trở về, cơ duyên xảo hợp, lúc Lam thị đang nghĩ ngơi thì phượng ngâm cửu lại chạy ra hậu viện sân sau chơi đùa, liền thấy Trần đại sư đang đánh cờ, lúc Trần đại sư đang do dự, phượng ngâm cửu nghịch ngợm, tùy tiện lấy một quân cờ đặt lên, rồi mới nhìn trần đại sư cười hì hì, trần đại sư vừa thấy, không những không tức giận ngược lại còn đối phượng ngâm cửu đặc biệt cảm thấy hứng thú, bởi vì ván cờ tuy bị phá nhưng bố cục đã thay đổi, trần đại sư nhìn về phía phượng ngâm cửu, nhưng hắn nhìn không thấu.

Vì thế hướng Tiểu cửu đi tìm lam thị, nói lam thị tới hậu viện phía sau, hỏi ngày sinh tháng đẻ của nàng, trần đại sư trong lòng cả kinh, mệnh đứa nhỏ này sao kì quái như vậy, đáng lẽ mệnh nàng đã chết rồi, nhưng cửu chuyển luân hồi nên sẽ quay lại, haiz, chẳng trách nàng tùy tiện đặt lên liền có thể sửa lại ván cờ, cư nhiên là mệnh phượng hoàng. Trần đại sư tuy lòng có nghi vấn, nhưng biết mệnh phượng hoàng không phải việc tùy tiện có thể nói ra. Trần đại sư bói a Cửu một quẻ, đổi tên nàng thành phượng ngâm cửu, nói với lam thị một câu đứa nhỏ này mệnh không thể đổi, nếu đổi chính là muốn mạng của nàng, về sau phải xem tạo hóa của đứa nhỏ này, lúc sau trần đại sư lại du ngoạn bốn phương.

Trước kia lam thị là đích nữ định viễn Hầu phủ, khi chưa lấy chồng, cầm kì thư họa không gì không biết, chính là đệ nhất mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc, năm đó Nhị hoàng tử cũng là hoàng thượng đối lam thị là vừa gặp đã thương, đáng tiếc tương vương hữu tình, thần nữ vô tâm, mà tâm của nàng đều đặt trên người Thừa tướng phượng khinh trần, mà đương kim thánh thượng cùng phượng khinh trần lại là bằng hữu, cho nên hắn chỉ có thể chúc phúc cho huynh đệ của mình, lại không biết phượng khinh trần lại là một kẻ hoa tâm, nạp thiếp thất liền nạp tam phòng.

Mà đương kim thái hậu là dì của lam thị, tuy rằng nàng không gả cho hoàng thượng thái hậu cảm thấy đáng tiếc, nhưng thái hậu vẫn như cũ thích nàng, bởi vì phượng Thừa tướng tam thê tứ thiếp, bà âm thầm thay lam thị thấy không đáng giá, liền nói lam thị thường xuyên dẫn tiểu cửu nhập cung bồi thái hậu một khoảng thời gian, mỗi khi thái hậu thấy tiểu cửu bộ dạng phấn trác ngọc điêu, hoạt bát tinh quái đều cười không khép miệng, bởi vì khi còn nhỏ phượng ngâm cửu cực kỳ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.

Cũng bởi vì quan hệ với lam thị, thái hậu liền muốn gả tiểu cửu cho trưởng tôn của bà, cũng chính là tiểu thái tử, vì thế liền cùng hoàng thượng thương lượng định hôn ước cho hai đứa nhỏ này, hoàng thượng thấy phượng ngâm cửu lớn lên rất giống lam thị khi còn nhỏ thì cực kỳ vui vẻ, nghĩ chính mình không thể cưới lam thị, mà con của mình cưới đứa nhỏ của lam thì thị cũng xem như viên mãn, đồng thời cũng ghi hận phượng Thừa tướng, cảm thấy phượng Thừa tướng không quý trọng lam thị, lúc lam thị mang thai lại nạp thiếp vào cửa, dẫn đến lam thị tích tụ khó chịu trong lòng, khó sinh mà chết. Vì thế hoàng thượng không nhiều lời, liền hạ chỉ tứ hôn, nghĩ đến tương lai tiểu cửu gả cho nhi tử, hắn nhất định sẽ nói nhi tử đối tốt với nàng.

Mà thánh chỉ tứ hôn thực nhanh truyền tới phủ Thừa Tướng, Vương thị là thiếp, khi biết tin này, liền tức giận đập mạnh lên bàn, đem đồ trong phòng đập bể, việc này triệt để khiến Vương thị ngồi không yên, mà Vương thị này, là biểu muội của phượng khinh trần, cũng sinh được một nữ nhi kêu phượng thường vũ, tên cực đẹp, người cũng duyên dáng, đáng tiếc nàng cùng nương mình giống nhau, tâm tư đều ác độc.

Vốn lam thị mang thai, Vương thị suy nghĩ sẽ tìm cách khiến lam thị gặp chuyện bất trắc, thì lúc này phát hiện chính mình cũng mang thai hai tháng, thai lại bất ổn, vì thế không rãnh lo bụng lam thị, nhưng thứ xuất cùng con vợ cả khác biệt nhau hoàn toàn, ai mà không muốn nhi tử cùng nữ nhi mình trở thành con vợ cả, nữ nhi người ta mệnh tốt, là con vợ cả, hơn nữa còn tứ hôn với thái tử, chính mình là thứ xuất, con mình gả vào hoàng thất cao lắm là trắc phi hoặc thiếp thất thôi, cho nên cuối cùng ở thời điểm lam thị sinh liền động tay khiến lam thị xuất huyết, một thi thể hai mạng người, bởi vì quá mức khẩn trương nên Vương thị cũng động thai khí, sinh non một nam hài.

Ngày đó cũng là sinh nhật phượng ngâm cửu, vì thế trong thời gian ở cữ Vương thị liền thuê một gả đạo sĩ, nói phủ Thừa Tướng yêu khí ngập tràn, nếu không tìm ra vấn đề,nơi này sẽ bị phá hủy. Vương thị liền cùng Thừa tướng thương lượng, sau mời đạo sĩ tiến vào trong phủ, đạo sĩ tiến vào liền nói yêu khí đến từ hậu viện, lại hỏi ngày đó phu nhân thừa tướng sinh có xảy ra chuyện gì bất thường không, Vương thị giả bộ hồi tưởng nói ngày đó mưa to gió lớn, đạo sĩ liền nói Vương thị đem bát tự của phượng ngâm cửu đưa cho hắn, nhìn ngày sinh tháng đẻ, đạo sĩ kinh hô nói phượng ngâm cửu mệnh yêu dã, khắc chết mẫu thân, Vương thị sinh non cũng là do yêu khí trên người nàng, cho nên nếu muốn hóa giải tốt nhất đem đại tiểu thư đưa đi xa, nếu muốn ở trong phủ thì phải ở phía tây, nếu không sẽ còn hại những người khác. Kỳ thật đây đều là lúc trước vương thị dặn dò hắn.

Vương thị nói phượng Thừa tướng lam thị đã không còn, nàng luyến tiếc đại tiểu thư, nên hướng bà vú dẫn phượng ngâm cửu ở phong ngâm các dẫn ra ngoài, chuyển vào thanh hà viên ở phía tây, lam thị bỏ mình, hơn nữa mệnh phượng ngâm cửu không tốt, phượng Thừa tướng cảm thấy phượng ngâm cửu chính là tai Tinh, từ lúc phượng ngâm cửu chuyển tới thanh hà viên cũng không nhìn nàng, đương nhiên trừ bỏ thời điểm nàng bị phạt.

Bởi vì Vương sinh con trai, là nam nhi duy nhất nên được nâng lên làm con chính thất, nhưng Vương thị biết phượng Thừa tướng thật tâm thích lam thị, không bỏ xuống được lam thị, nàng sợ phượng Thừa tướng ngày nào đó lại đau lòng tiểu cửu cho nên thỉnh thoảng thổi bên tai nhắc nhở phượng Thừa tướng, là phượng ngâm cửu khắc chết lam thị, từ lúc phượng ngâm cửu tiến vào thanh hà viên, hoa cỏ trong viện đều chết héo, bà vú cũng bắt đầu chuyển bệnh, cho nên phượng Thừa tướng càng không thích phượng ngâm cửu, đồng thời hạ nhân trong phủ cũng không xem phượng ngâm cửu là đại tiểu thư.

Mà mỗi khi Vương thị nhắc tới phượng ngâm cửu, ở trong mắt phượng Thừa tướng chỉ có các loại chán ghét, không chỉ như thế hắn còn thường nghe lời nói của Vương thị phạt nàng quỳ từ đường, thỉnh thoảng dùng gia pháp đối xử với nàng, Vương thị mặt ngoài đối phượng ngâm cửu ôn nhu giống từ mẫu, kỳ thật cho phượng ngâm cửu ăn đồ ăn thừa của tỷ muội, càng đừng nói là quần áo mới, nàng đến nha hoàn cũng không bằng.

Hơn nữa thường xuyên bị muội muội phượng thường vũ khinh nhục, đánh chửi, xem nàng như súc vật rồi nhục nhã nàng, đương nhiên phượng gia không chỉ có một vị muội muội này, còn có Liễu di nương cùng tôn di nương sinh hạ phượng tích vũ cùng phượng nhược hi, ba nữ hài tử này thường nhặt đá trên hồ ném vào trong phòng tiểu cửu, mỗi ngày đánh nàng mắng nàng khi dễ nàng đã trở thành niềm vui của ba vị muội muội này, không đánh nàng đánh ai, dù sao không có nương, phụ thân lại không thương nàng.

”A, đau quá, không cần, không cần đối với ta như vậy.”

Nàng đau lòng, đây đều là tỷ muội của nàng, vì cái gì lại đối xử với nàng như vậy, cho nên từ một đứa trẻ hoạt bát liền biến thành người nhát gan, trên người bị đánh không chừa một chỗ nào, mỗi ngày đều gặp ác mộng mà tỉnh.

Kỳ thật Vương thị vẫn luôn kiêng kị hôn ước của thái tử cùng phượng ngâm cửu, nếu nữ nhi mình có thể gả cho thái tử thì tốt rồi, nên ngay ngày sinh nhật nàng bảy tuổi, Vương thị gạt nàng đến miếu trong cầu phúc cho mẫu thân, kết quả bị Vương thị cùng dương ma ma hạ độc, sai người ném lên núi, lại nói với người ngoài tiểu cửu đi miếu cầu phúc mất tích.

”chủ nhân thân thể này thật quá thảm, đầu nàng đau quá, đáng chết. Phượng khuynh thành, tên này dung tục như vậy, may mắn đại sư sửa lại tên cho nàng, bằng không nàng sống với cái tên này, thật sự buồn nôn?” Đang nghĩ ngợi đột nhiên mở trừng mắt, thấy lão nhân cứu nàng, đang dùng tay thử độ ấm trên trán︰”Tỉnh? không còn nóng nữa, vậy cũng tốt, mau khỏe lại để làm người thử độc cho ta.” Tiểu cửu trừng mắt nhìn hắn nói ︰”Đã biết, có chết hay không cũng không phải ngươi có thể nói, ta còn đại thù chưa báo đâu.” Lão nhân thưởng thức nhìn thoáng qua ︰”chậc chậc, có thù tất báo, tính cách này rất giống lão phu, lão phu nhặt được bảo bối rồi.” Lão nhân cười nịnh nọt.

“...”

Lão nhân đi ra ngoài, a Cửu rón rén xuống giường rót trà uống một ngụm, liền nhìn gương, xoa xoa mắt, thầm nghĩ:

”tiểu nha đầu này lớn lên nhìn không tồi, sau này ta sẽ thay ngươi sống tốt, ta sẽ vì ngươi báo thù, ngươi yên tâm đi, từ nay về sau ta chính là phượng ngâm cửu, “ trong mắt hiện lên một tia sắc bén︰”Ta, phượng ngâm cửu, thề với trời nhất định khiến những người hại ngươi chết không tử tế, bọn họ thiếu ngươi cái gì ta sẽ đòi lại từng cái một, một phân cũng không thiếu.”

Hừ, Thừa tướng đáng chết, Vương thị, còn ba muội muội, các ngươi chờ tiếp chiêu đi!
Bình Luận (0)
Comment