Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 2

Ánh trăng nhu hòa, phủ đệ rường cột trạm trổ bao phủ.

Lồng đèn màu đỏ ở dưới hành lang khẽ lay động trong gió đêm, trước đại môn màu đỏ người đến người đi, tiếng cười nói vang lên từng hồi, náo nhiệt lạ thường.

Nơi này là phủ của Hộ quốc tướng quân Yến Vân quốc, Hoa phủ.

Hoa phủ, công lao mấy đời, đại công thần của Yến Vân quốc, vừa mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp ở phủ, chính là một trong bốn đại gia tộc của Yến Vân quốc, chịu sâu long ân của hoàng thượng, là một trong những phụ tá đắc lực của hoàng thượng.

Phủ Hộ quốc tướng quân, ngoài trừ lão tướng quân ra, còn có trưởng tử Hoa Mộ tướng quân là một trong những nhân tài của triều đình, đứa con trai thứ hai ở giữa Hoa Vân, cũng là Hộ bộ thị lang.

Cả cửa Hoa phủ, lộ vẻ quyền quý.

Hôm nay chính là ngày Hoa Lôi tướng quân từ biên cương trở về triều đình, vì thế Hoa phủ thiết yến chiêu đãi đại thần trong triều.

Ngoài trừ quan viên trong triều, chính là các hoàng tử cũng đều đến Hoa phủ vì Hoa Lôi tướng quân chúc mừng, tặng phẩm của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã sớm đưa đến.

Phía trước Hoa phủ, một đoàn náo nhiệt, hân hoan.

Đáng tiếc trong sân trong phía sau Hoa phủ, lúc này lại xảy ra một màn tỷ muội tương tàn.

Trong hậu viên, bốn năm bóng dáng xinh đẹp đang vây thành một đoàn, ẩu đả một nữ tử ở giữa, một phen tay đấm chân đạp, nữ tử ở giữa đã thương tích đầy mình.

Nữ tử đau đớn van xin: “Tam muội muội, Tứ muội muội, Ngũ muội muội, các ngươi đừng đánh, đừng đánh ta nữa.”

“Hừ, cái thứ quái dị ngươi, ngươi nói không đánh liền không đánh sao? Hôm nay chính là ngày đại hỷ phụ thân từ biên cương trở về triều đình, ngươi thế nhưng còn muốn đi đến phía trước, rõ ràng là làm cho phụ thân mất mặt.”

“Phải đó, ngươi chẳng những làm mất mặt phụ thân, cũng làm mất mặt chúng ta, kêu ngươi về còn không chịu về, đánh chết ngươi cho xong.”

Nữ tử một cao một thấp nói chuyện, khuôn mặt rất là dữ tợn, tiếng nói đồng thanh cũng tràn ngập hung ác.”

Hai người dứt lời, một người trong đó đột nhiên ra lệnh con sủng vật sói xám bên cạnh: “Sói con, cắn nó, cắn chết nó, hôm nay ta thưởng cho ngươi hai cục xương.”

Nữ tử này vừa ra lệnh, ánh mắt sói xám tràn ngập ánh sáng màu lục, vui vẻ vô cùng rồi bổ nhào về phía con mồi, cắn một ngụm lên trên bắp chân của nữ tử, sau đó hung hăng cắn hết sức.

“A, đau quá. Đừng mà, Tam muội muội, buông tha cho tỷ đi, buông tha cho tỷ đi, tỷ không đi nữa, không đi yến tiệc ở phía trước nữa.”

“Hừ, muộn rồi.”

Nữ tử nói chuyện là tam nữ nhi của Hoa Lôi tướng quân, khuê danh Lạc Y, còn về nữ tử chính giữa, là đại nữ nhi Hoa Kinh Vũ của Hoa Lôi tướng quân.

Hoa Kinh Vũ bộ dáng cực xấu, thân người từ trên xuống dưới là một làn da đen đến phát sáng, khiến cho cả người nàng tối đen như mực, nhưng nàng vẫn cứ thích bôi son trát phấn.

Cho nên khuôn mặt đen trắng không rõ ràng, lại cực kỳ khó coi.

Nhưng một kẻ xấu xí như vậy, còn là Thái tử phi của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy Yến Vân quốc.

Hôn sự này, nghe nói là năm đó hoàng hậu xuất cung bị ám sát, được mẫu thân của Hoa Kinh Vũ cứu, cho nên hoàng hậu vì biểu đạt lòng biết ơn, liền lập lời hứa, sắc phong Hoa Kinh Vũ là Thái tử phi tương lai của thái tử Nam Cung Nguyên Huy Yến Vân quốc.

Hôn sự này chính vì nguyên nhân như thế, vì vậy những ngày Hoa Kinh Vũ ở trong phủ trôi qua không tốt.

Tranh đấu như vậy, là chuyện bình thường như cơm bữa.

Nhưng mà lợi hại giống như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Đó là bởi vì ở trong đại sảnh phía trước không ít hoàng tử quý tộc đến đây, Hoa Lôi tướng quân cố ý muốn để cho nữ nhi trong phủ được gả đến nhà quyền quý, vì thế đã phân phó người đến kêu các vị tiểu thư cùng nhau chiêu đãi khách trước sảnh.

Hoa Kinh Vũ cũng muốn đi ngắm vị hôn phu phía trước của chính mình, thấp giọng hỏi y, khi nào thì thú nàng vào cửa.

Mắt thấy tuổi của nàng các lúc càng lớn, hiện tại đã mười tám tuổi rồi, tuổi giống như nàng, rất nhiều người đều lập gia đình sinh con rồi.

Chỉ là nàng nằm mơ cũng không ngờ tới, mấy muội muội của cô thấy cô muốn đi đến phía trước, liền nổi trận lôi đình, cùng nhau ẩu đả nàng.

Cuối cùng lại hạ sát tâm muốn giết nàng.

Trong hậu viên, một tiếng kêu thê lương vang lên.

Trước lúc bắt đầu vẫn còn có thể nghe được giọng nói van xin của Hoa Kinh Vũ, càng về sau càng thop thóp.

Trong mắt Hoa Kinh Vũ tràn đầy tuyệt vọng, nhìn vài người cách đó không xa vây thành một đoàn cùng nhau cười, cầm đầu chính là các muội muội của nàng.

Nhưng các nàng lại một lòng muốn lấy mạng của nàng, cũng bởi vì nàng là Thái tử phi tương lai sao? Tại sao, tại sao phải oán hận như vậy?

Hoa Kinh Vũ muốn giãy dụa, muốn chạy trốn, nhưng làm sao là đối thủ của con sói.

Cuối cùng Hoa Kinh Vũ bị sói xám cắn đến vết thương đầy mình, cả người từ trên xuống dưới đầy máu, mất máu quá nhiều đến chết.

Một đoàn người cách đó không xa, có người khẽ hô.

“Tiểu thư, đại tiểu thư dường như bất động rồi, sẽ không chết thật rồi chứ?”

Trong mắt Hoa Lạc Y có khinh thường, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Chết thật đúng lúc, ngươi hoảng cái gì.”

Nàng nói xong chu môi huýt sáo một tiếng, sói xám xoay người liền chạy tới, Hoa Lạc Y cúi thấp người sờ vào đầu sói xám: “Sói con rất dũng cảm, tối nay thưởng cho ngươi hai cục xương.”

“Ngaooo hú.”

Sói xám thích thú kêu lên, rung đùi đắc ý.

Hoa Lạc Y đứng thẳng người, vẫy tay ra lệnh cho nha hoàn thủ hạ: “Đi xem thử nó chết hay chưa?”

“Vâng, tiểu thư.”

Tiểu nha đầu vẻ mặt thay đổi một chút, tuy rằng một lòng muốn Hoa Kinh Vũ chết, nhưng người đã chết thật rồi, rốt cuộc vẫn có chút bất an, run run đi tới.

“Tiểu thư, đại tiểu thư thật sự không còn thở rồi.”

“Không thở thỉ tốt, cuối cùng đã trừ đi cái thứ quái dị này, đỡ làm mất mặt phụ thân.”

Hoa Lạc Y một chút cũng không nghĩ đến, phất phất tay, giống như đã đã giải quyết được một phiền toái.

Tứ tiểu thư Hoa Lăng Tuyết và Ngũ tiểu thư Hoa Tương Nhi đang đứng bên cạnh nàng.

Hoa Lăng Tuyết nhíu mày, nhìn người chết cách đó không xa cả người máu chảy đầm đìa không nhúc nhích chút nào, thản nhiên hỏi

“Tam tỷ tỷ, chuyện này nên nói với phụ thân thế nào?”

Hoa Lạc Y nhíu mày suy nghĩ, rất nhanh cười nói: “Thì nói nữ nhân này đầu óc hỏng rồi, thế nhưng lại đi giành giựt đồ ăn với sói con, thế nên bị sói con cắn chết.”

Lời của nàng vừa rơi xuống, hai người Hoa Lăng Tuyết và Hoa Tương Nhi vỗ tay, cười duyên nói: “Vẫn là Tam tỷ tỷ có cách, đúng, cứ nói như vậy.”

Vài người này không có nghĩ gì hết, người đã chết, ít nhất để cho nàng chết an ổn một chút đi.

Đáng tiếc trong lòng bọn họ, vốn dĩ không có ý niệm như vậy.

Hoa Lạc Y nhìn cảnh sắc chung quanh, sau đó phân phó một tiểu nha hoàn: “Các ngươi ở trong đây trong nôm chút, ta lặng lẽ đi nói chuyện này với phụ thân.”

“Vâng, tiểu thư.”

Bóng đen dày đặc, ngọn đẹn khẽ lay động, gió thổi lành lạnh bên trong hậu hoa viên.

Hú….hú vang lên.

Có chút sởn gai ốc.

Tiểu nha hoàn đứng cách đó không xa run lên.

Bên cạnh cách đó không xa là người chết, sao lại không khiến người ta sợ chứ.

Ánh mắt của nàng khẽ liếc về phía Hoa Kinh Vũ máu chảy đầm đìa cách đó không xa, không biết là nàng hoa mắt, hay là thật sự nhìn thấy, ngón tay của Hoa Kinh Vũ dường như bỗng nhúc nhích, tiểu nha hoàn sợ đến mức hét to lên.

“Có quỷ a.”

Tiếng thét chói tai của nàng vừa vang lên, đoàn người rời đi phía trước dừng lại bước chân, đồng loạt quay đầu lại.

Nhìn thấy dưới ánh đèn không xa phía sau, tiểu nha hoàn vẻ mặt trắng bệch chỉ vào thân thể không xa bên cạnh.

“Nàng, nàng, nàng động đậy?”

Hoa Lạc Y nhíu mày một cái nhìn qua, chỉ thấy người đó không động đậy chút nào, không khỏi giận dữ mà quở trách.

“Ngươi kêu quỷ cái gì, người đã chết rồi, động đậy cái gì chứ.”

Tiểu nha hoàn run cầm cập, chân cũng không đứng vững, kêu to một tiếng ‘oa’ rồi chạy tới bên cạnh Hoa Lạc Y.

“Tiểu thư, nàng thật sự động đậy, tay nhúc nhích một cái, em nhìn thấy được, thật là nhìn thấy.”

Hoa Lạc Y đầy tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhấc một chân liền đá về phía nha hoàn bên cạnh.

Đây là người của nàng, thật sự là quá mất mặt nàng rồi.

“Ngươi cái thứ không được việc gì, người đã chết rồi, có gì đáng sợ chứ?”

Hoa Như Yên hùa theo đánh vào trên mặt của tiểu nha hoàn, lấy nha hoàn ra trút giận.

Không ngờ đến phía sau lại có người hô lên: “Tam tiểu thư, động rồi, động rồi, thật sự động rồi?”

Giọng nói của Hoa Lăng Tuyết cũng run rẩy lên, sau đó lại có người nói: “Thật sự động đậy rồi.”

Trong hậu hoa viên, vài người run cầm cập, cùng nhau đứng ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào thân người rõ ràng nên chết rồi kia, lại cố mà động đậy.

Mọi người có kẻ xúc động muốn bỏ chạy, nhưng không ai động đậy được, sắc mặt trắng bệt lại trắng bệt.
Bình Luận (0)
Comment