Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 40

Nam Cung Lăng Thiên cùng Nam Cung Cẩn chính là người không biết thương hoa tiếc ngọc, giọng nói u hàn của Nam Cung Lăng Thiên vang lên: “Vậy thì mười cái tát, cộng thêm tự mình đem quần áo cởi ra đi.”

Trong đại sảnh rất nhanh vang lên âm thanh bị tát, ba ba ba đặc biệt vang dội, mỗi một cái đều là dùng lực đạo, mười cái tát được đánh xong, mặt của Vân Ương Ương sưng phù như cái bánh bao, ngay cả đầu óc cũng đau ông ông, con mắt bị đánh chỉ còn lại có một khe hở hẹp, tóc loạn thành một đoàn, ả giờ phút này có thể nói vô cùng thê thảm, thị vệ của Bắc U vương cố tình ra vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh.

“Cởi nhanh lên.”

Vân Ương Ương cúi đầu, thống khổ bắt đầu cởi quần áo, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, ả chỉ cảm thấy chính mình sắp chết rồi, nhưng lại phải thừa nhận nhục nhã như thế, trong đại sảnh dưới lầu người đông nghẹt, những người này tuy rằng sát bên chỗ Bắc U vương điện hạ, không dám nói nhiều lời, chính là cặp mắt như lang như hổ gắt gao nhìn chằm chằm thân mình của Vân Ương Ương, theo mỗi động tác của ả, ánh mắt lóe lên tia sáng, không ít người hô hấp đều dồn dập, hận không thể lên đài bổ nhào về phía nữ nhân này, trong đầu đã sớm bắt đầu ý nghĩ dâm đãng.

Trên đài Vân Ương Ương nhanh chóng cởi quần áo, rất nhanh cởi sạch hết, đường cong linh lung của thân người lộ ra, dưới đài khống chế không được phát ra tiếng thở ồ ồ, Vân Ương Ương sắc mặt như tro tàn, hai tay nhanh chóng che hạ thân trên người mình, bất quá vẫn có vài chỗ che không được, cuối cùng dứt khoát nắm lấy quần áo che lại, thống khổ xông ra ngoài, tiểu nha hoàn nhanh chóng chạy theo tiểu thư nhà mình ra ngoài, phía sau vang lên tiếng nghị luận này nọ.

“Không nghĩ tới dáng người của Vân đại tiểu thư vậy mà không tệ.”

“Đúng vậy a, linh lung thích thú, chúng ta mở rộng tầm mắt rồi, nếu là có thể ngủ một lần, lão tử chết cũng thỏa mãn.”

Đám người Hoa Như Yên nghe lời nói khó nghe như thế, cũng không có cách nào chờ được nữa, phân phó người đem báo gấm dẫn ra ngoài, dắt theo đoàn người vội vã theo cùng, bất quá lúc đi ngang qua người Nam Cung Lăng Thiên, giọng nói âm hàn của hắn vang lên: “Đứng lại.”

Hoa Như Yên cả kinh, chân mềm nhũn, trong lòng hoảng hốt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh, run rẩy dừng lại, cẩn thận nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên: “Bắc U vương điện hạ.”

“Ngươi tốt nhất kiềm chế một chút cho bổn vương, cái giá khiêu khích hoàng thất không phải ngươi gánh nổi,” lời hắn vừa rơi xuống, thanh âm lãnh ngạo lại vang lên: “Cút.”

Hoa Như Yên không dám ở lại, dẫn người vội vã mà đi, một khắc cũng không dám nán lại.

Hoa Kinh Vũ ôm Tiểu Bạch mạc danh kỳ diệu đánh thắng con báo gấm kia đi đến, nhìn về phía đám người Nam Cung Lăng Thiên còn có Nam Cung Cẩn của Hiếu Thân vương phủ cùng với Khánh Vương Nam Cung Huyền Nguyệt, trên mặt hiếm khi lộ ra ý cười: “Đa tạ rồi.”

Nàng nói xong nâng mắt nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên, xem người kia cuối cùng thuận mắt một ít, nếu hôm nay Nam Cung Lăng Thiên giúp Hoa Như Yên, chỉ sợ liền bị nàng đánh vào sổ đen, bất quá hiện tại nàng lại không ghi thù hắn như thế, tuy biết nam nhân này hiện tại vẫn còn quấn nàng không buông, bất quá nàng tuyệt không lo lắng hắn tra ra cái gì.

Trong mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Lăng Thiên ẩn chứa âm u thâm trầm, khóe môi khẽ nói thầm, yêu tinh gây họa.

Hai người Nam Cung Lăng Thiên cùng Khánh Vương Nam Cung Huyền Nguyệt dẫn đầu ra ngoài, Nam Cung Cẩn ở phía sau ngược lại không có vội vã rời đi, mà là cười híp mắt nhìn Hoa Kinh Vũ: “Hoa tiểu thư, hôm nay ta chính là lời được một ít tiền, lần khác mời ngươi ăn cơm.”

“Được a, bữa cơm này là ta nên ăn,” Hoa Kinh Vũ tuyệt không khách khí, hắn cũng lời một số trên người nàng rồi, ăn hắn một bữa cơm không có gì đi.

“Được, sảng khoái,” nha đầu kia tuy rằng người lớn lên có hơi đen, bất quá tính khí này ngược lại rất hợp tâm ý của hắn a.

Nhan Băng hưng phấn tính toán con số, Hoa Kinh Vũ liếc một cái, lúc này đêm đã khuya vẫn là hồi phủ vậy, nàng cùng Nam Cung Cẩn chào hỏi: “Chúng ta cần phải trở về, Cẩn tiểu vương gia bảo trọng.”

“Bảo trọng, ngày khác ta mời ngươi đi ăn cơm.”

“Tốt, ta sẽ nhớ kỹ.”

Hoa Kinh Vũ phất phất tay, cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, phía sau trong đại sảnh, không ít người đang nghị luận.

“Các ngươi xem đại tiểu thư Hoa gia này, tựa hồ rất lợi hại, tuyệt không giống như trước.”

“Đúng vậy a, thật sự không giống trước kia, đây là có chuyện gì a?”

“Không biết.”

Hai thị vệ của Nam Cung Cẩn vẻ mặt hưng phấn cầm một đống ngân phiếu đi tới: “Vương gia, không nghĩ tới để chúng ta buôn bán lời thế này.”

“Không sai, không sai. Bất quá Tiểu vương ta thiếu người ta một bữa cơm đấy,” tâm tình của Nam Cung Cẩn rõ ràng rất tốt, dẫn hai tên thị vệ đi ra ngoài.

Trong một gian nhã lầu hai, đệ nhất mỹ nhân Hiêu thành trong truyền thuyết, Giang gia đại tiểu thư Giang Nguyệt Nhã đang ngồi.

Giang Nguyệt Nhã kiều mỵ động lòng người, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, giơ tay nhấc chân mang theo tao nhã, nhuộm đẫm ngạo khí từ trong xương cốt, lơ đãng ra ngoài, nàng chẳng những người đẹp, xuất thân cũng tốt, quan trọng hơn là năng lực bản thân rất được. Hôm nay Giang Nguyệt Nhã mặc một bộ váy dài áo trắng, cổ tay áo và váy được thêu hoa sen thanh nhã, khiến cả người phát ra kiều diễm như hoa Phù Dung trong nước, trên khuôn mặt xuất trần, mi như lá thon dài, mắt giống như hạnh nhân, môi như hoa đào, làn da tinh tế bóng loáng, cả người thánh khiết mà cao quý.

Lúc này nàng đang từ cửa sổ nhìn chăm chú về phía cửa lớn dưới lầu, hai tiểu thư bên cạnh nàng, vẻ mặt tươi cười chúc mừng: “Chúc mừng Nguyệt Nhã tỷ tỷ, lại lời được một chút tiền.”

“Phải a, thật sự là ngoài ý muốn, không nghĩ tới một con báo gấm lại không đánh nổi một con tiểu manh vật, điều này đến tột cùng là sao lại thế này a?”

“Nguyệt Nhã tỷ tỷ, tỷ nhìn ra được gì không?”

Giang Nguyệt Nhã thu hồi mâu quang, không nói lời nào, hai nữ nhân bên người nàng không dám nói tiếp nữa, người Giang Nguyệt Nhã thích là Bắc U vương điện hạ, điều này ở kinh thành của Yến Vân quốc không phải là bí mật, đáng tiếc là hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Bắc U vương căn bản là không thích vị Giang đại tiểu thư này, trước nay chưa từng có sắc mặt tốt với nàng.

“Quên đi, chúng ta cũng đi thôi,” Giang Nguyệt Nhã vô lực mở miệng, dù cho hôm nay thắng một số tiền, cũng không làm cho nàng cao hứng lên.

Trên đường cái náo nhiệt, dòng người thưa thớt, Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng hai người một đường hướng Hoa phủ đi đến, lúc trước các nàng ra ngoài dạo phố là chạy ra, cho nên lúc này trở về cũng là chạy về.

Hoa Kinh Vũ trong lòng ôm Tiểu Bạch, Nhan Băng đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, tán thưởng nói: “Tiểu Bạch hôm nay biểu hiện rất tốt, trâu.”

Tuy rằng nàng vẫn chưa nghĩ ra tiểu hồ ly này trâu ở chỗ nào, từ đầu tới đuôi dọa thành như vậy, bất quá chính là mạc danh kỳ diệu thắng a, còn thắng đến khiến người thích méo mó.

Tiểu Bạch trực tiếp trợn mắt lên, không thèm để ý đến nàng.

“Tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta thắng nhiều như vậy, lần sau cũng không thiếu tiền nữa rồi.”

Khóe miệng Hoa Kinh Vũ co rút, chút tiền như thế có thể làm được chuyện gì đây, cũng không đủ mua một món tốt, cho nên ngoại trừ luyện công, làm sao vơ vét của cải cũng là một chuyện quan trọng.

Hai người đi được một đoạn đường, mắt thấy người càng ngày càng ít, bước nhanh hơn, không nghĩ vừa đến ngã rẻ, ở chỗ ngã rẻ lại đi đến hai người.

Hai người này Hoa Kinh Vũ nhận ra, chính là thị vệ của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, một người hình như tên là Mặc Trúc, Mặc Trúc trầm ổn mở miệng: “Hoa tiểu thư, chủ tử nhà ta cho mời.”

Vừa nghe nói Nam Cung Lăng Thiên cho mời, mi trên mày của Hoa Kinh Vũ nhíu lại, lúc nãy mới gặp qua, tên gia hỏa này lại gặp nàng làm gì, vừa định há mồm cự tuyệt, Mặc Trúc mở miệng: “Gia chúng ta nói, chỉ cùng Hoa tiểu thư nói vài lời, Hoa tiểu thư không cần lo lắng.”

“Nói vài lời? Có cái gì mà nói,” Hoa Kinh Vũ vẫn là không muốn đi, nhưng hai tên thị vệ ngăn cản đường đi của các nàng, thể hiện rõ các nàng không đi, sẽ không để các nàng rời khỏi, mà dựa vào bản lĩnh của hai người các nàng, chỉ sợ là rời khỏi không được, Nam Cung Lăng Thiên nếu muốn gặp nàng, nàng rời khỏi rồi, hắn là sẽ không chịu để yên, thôi thôi. Xem hắn đến tột cùng muốn làm gì?
Bình Luận (0)
Comment