Bất quá Tiểu Bạch cũng không động, mà là dựa vào trong tay Hoa Kinh Vũ, đồng thời Hoa Kinh Vũ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo bên trong xe ngựa, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, đập vào là một đôi mắt thâm thúy u ám, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, khóe môi tà lãnh, chính là bộ dáng tản mạn như vậy, lại tản ra tia máu như con báo đang săn mồi.
“Là ngươi.”
Người này lại là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên mà nàng luôn tránh né, không nghĩ tới hắn lại lần nữa cứu nàng.
Hoa Kinh Vũ giật mình, ho khan một tiếng, lần này lại ho ra một ngụm máu, thanh âm khàn khàn mở miệng hỏi: “Là ngươi đã cứu ta?”
Nam Cung Lăng Thiên không đáp hỏi lại: “Ngươi nói đi.”
Hoa Kinh Vũ nghe ra được sự trêu tức trong lời nói của Nam Cung Lăng Thiên, biết được đúng là hắn cứu nàng: “Tại sao?”
Hắn bình thường không phải một bộ dáng muốn giết nàng sao, lần này lại cứu nàng là có ý gì, liên tiếp hai lần ra tay cứu giúp, nàng nợ hắn còn không rõ sao? Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên rõ ràng nghe hiểu ý tứ của Hoa Kinh Vũ, miễn cưỡng mở miệng: “Trước mắt ta còn chưa tìm được chứng cứ ngươi không phải là Hoa Kinh Vũ, cho nên ngươi vẫn là thái tử phi của Yến Vân quốc, nếu đã là thái tử phi của Yến Vân quốc, đấy chính là người trong hoàng thất của Yến Vân quốc ta, bất luận như thế nào cũng không chấp nhận bị người khác khi dễ.”
Hắn nói xong ánh mắt lại rét lạnh hai phần, Vân Thường kia nghĩ rằng việc này liền kết thúc thế sao? Dám cả gan khi dễ hoàng thất của Yến Vân quốc, là hắn tự tìm đường chết, hơn nữa nhi tử kia của Vân Thường thân là Phủ Doãn kinh thành, tham ô trái phép, xem mạng người như cỏ rác, loại tội lớn này, vốn sớm nên thu thập Vân gia của hắn, chỉ là hắn luôn chưa có thời gian, hiện tại bọn chúng ngược lại hay rồi, đụng lên vết đao.
Khóe môi Nam Cung Lăng Thiên lộ ra nụ cười đẫm máu.
Hoa Kinh Vũ cười khổ một tiếng, nàng một lòng muốn thoát khỏi thân phận thái tử phi Yến Vân quốc, không nghĩ tới kết quả là thân phận này đã cứu nàng một mạng, hôm nay nếu không phải nàng đính thân phận thái tử phi Yến Vân quốc, chỉ sợ nam nhân này cũng sẽ không cứu nàng đi.
“Đa tạ,” Hoa Kinh Vũ thản nhiên nói lời cảm ơn, trong lòng mặc niệm, Hoa Kinh Vũ ta ân là ân oán là oán, nợ của ngươi ngày khác nhất định dốc hết tất cả để trả lại cho ngươi, Nam Cung Lăng Thiên khẽ nhíu mi, dưới đáy mắt thoáng hiện chút u ám: “Nếu không có bổn vương, ngươi đã chết không chỉ một lần, cho nên ngươi tốt nhất đừng để cho bổn vương thất vọng.”
Tốt nhất là đúng như lời nàng nói, nàng chính là Hoa Kinh Vũ chân chính, mà không phải là mật thám của quốc gia khác hay người có dụng ý xấu của bang phái nào đó, nếu không hắn cứu người, hắn cũng không ngại lại phế đi nàng, mày Nam Cung Lăng Thiên có ẩn giấu hơi lạnh thấu xương, hơi hơi cúi người, nhìn Hoa Kinh Vũ từ trên xuống dưới, con ngươi đen nhánh in rõ dung mạo của Hoa Kinh Vũ.
“Bổn vương cứu ngươi, nếu cuối cùng ngươi khiến cho bổn vương thất vọng, bổn vương cũng không ngại khiến ngươi sống không bằng chết.”
“Ngươi, ta?” Hoa Kinh Vũ còn chưa nói xong một câu, lại ho khan lên, bên ngoài Nam Cung Cẩn nghe được tiếng nói chuyện bên trong, không khỏi vui mừng mở miệng: “Vũ Nhi tỉnh rồi.”
Hắn lắc mình lên xe ngựa, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ tỉnh, không khỏi vui mừng dìu nàng ngồi lên nhuyễn tháp. Nam Cung Cẩn một bên đỡ nàng còn một bên phân phó Nam Cung Lăng Thiên: “Mau nhường một chút, ngươi thật lớn a, chiếm nhiều chỗ như vậy, vẫn là nên đem chỗ của ngươi nhường một ít cho Vũ Nhi đi.”
Nam Cung Lăng Thiên ngược lại hiếm khi không nói gì thêm, cuối cùng Hoa Kinh Vũ cũng dựa vào trên nhuyễn tháp ở bên trong xe ngựa.
“Cám ơn ngươi, Nam Cung Cẩn,” Hoa Kinh Vũ nói xong lại ho khan, miệng lại dâng lên mùi máu tươi.
Nàng nhớ đến Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng, sắc mặt không khỏi thay đổi, nóng vội hỏi: “Thanh Phong cùng Nhan Băng đâu.”
“Các nàng không có việc gì, bây giờ còn đang mê man.”
Nam Cung Cẩn hướng ra phía ngoài gọi Đàm Đài Văn Hạo: “Đàm Đài, mau đen người dẫn lên.”
Đàm Đài Văn Hạo trực tiếp không nói gì, đưa tay đem hai người bên ngoài nhấc vào đây, sau đó đặt ở trên sàn xe ngựa. Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thanh Phong cùng Nhan Băng, thấy sắc mặt các nàng tuy rằng tái nhợt, nhưng thần sắc đã tốt hơn nhiều, cuối cùng thả lỏng một hơi.
Tiểu Bạch nhảy lên trên đùi Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ đưa tay ôm nó, im lặng không nói chuyện, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy trái tim đau đớn từng trận, cực kỳ thống khổ, nhưng nàng lại kiên trì không rên một tiếng, không muốn ở trước mặt người ngoài lộ ra vẻ yếu đuối.
Nam Cung Lăng Thiên ra lệnh cho người đánh xe ngựa bên ngoài: “Đi Hoa phủ.”
“Vâng, Vương gia,” thị vệ đánh xe, một đường tiến vào Hiêu thành, đi Hoa phủ trước.
Trong xe ngựa, Nam Cung Cẩn cẩn thận hỏi Hoa Kinh Vũ: “Hiện tại thế nào? Ngực còn khó chịu không?” Hoa Kinh Vũ suy yếu lắc đầu, tỏ vẻ mình không có chuyện gì.
Nam Cung Cẩn lại quan tâm hỏi: “Ngươi làm sao có thể cùng nguời của Vân gia náo thành như thế a?”
“Ta?” Hoa Kinh Vũ còn muốn nói chuyện, Nam Cung Lăng Thiên trực tiếp hừ lạnh: “Im lặng.”
Trong xe ngựa, Hoa Kinh Vũ cuối cùng không nói, kỳ thật nàng vốn cũng không muốn nói, bởi vì thật sự là không có khí lực, Đàm Đài Văn Hạo cười nhìn về phía Nam Cung Lăng Thiên cùng Nam Cung Cẩn, đừng thấy Nam Cung Lăng Thiên lạnh lùng tàn nhẫn, tâm tư lại tinh tế, biết Hoa Kinh Vũ đang suy yếu, lúc này không nên nói chuyện.
Nam Cung Cẩn tuy rằng nhìn như ánh mặt trời sáng lạn, nhưng lại sơ ý lơ là, hỏi đông hỏi tây như vậy, sẽ chỉ làm cho Hoa Kinh Vũ càng mệt, trong xe ngựa không ai nói nữa.
Trên sàn xe ngựa hai người bị thương cuối cùng cũng tỉnh lại, Nhan Băng tỉnh lại trước tiên, mở mắt liền kêu to lên: “Tiểu thư, tiểu thư.”
“Ta không sao,” Nhan Băng thấy Hoa Kinh Vũ không có việc gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hoa Thanh Phong cuối cùng cũng tỉnh lại, nàng bị thương có vẻ nặng, bởi vì không có nội lực hộ thể, nha đầu kia thiếu chút nữa chết đi, may mắn có Đàm Đài Văn Hạo ở đây, bằng không liền hồi thiên vô thuật* rồi.
*không có cách nào cứu chữa.Xe ngựa của Bắc U vương phủ đưa đám người Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong một đường thẳng vào Hoa gia, người của Hoa gia nhận được tin tức, mỗi người đều kinh ngạc. Cái gì? Vân gia lão tổ đánh Hoa Kinh Vũ cùng Hoa Thanh Phong trọng thương, thiếu chút nữa giết chết bọn họ.
Vân gia này khinh người quá đáng, sở dĩ Vân gia bọn họ có thể leo đến địa vị bây giờ, không phải bởi vì bọn họ có lão tổ lợi hại, mà là bởi vì bám víu vào Hoa gia, mới có thể như thế, hiện tại bọn họ thế nhưng muốn đánh chết người của Hoa gia.
Tầng tầng lớp lớp của Hoa gia đều tập hợp lại. Tuy rằng bọn họ không quá coi trọng Hoa Kinh Vũ, nhưng trong đó còn kéo thêm một Hoa Thanh Phong, quan trọng nhất là Hoa gia bọn họ không chấp nhận được người khác càn rỡ như thế.
Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng vừa về tới Hoa phủ, liền được người đưa vào Khinh Vũ Các.
Hai người các nàng ở trong Khinh Vũ Các dưỡng thương, về phần những người Hoa gia muốn làm chuyện gì, các nàng cũng lười quản, Hoa Kinh Vũ oán hận lập lời thề, mặc kệ Hoa gia tính toán với Vân gia như thế nào, nhưng nàng sẽ nhớ kỹ Vân gia này, hôm nay bị thương nặng như thế, ngày khác sẽ hoàn trả lại cho bọn họ gấp trăm ngàn lần.
Mai viện, Vân Thị ở trong viện, sắc mặt cực kì khó coi, không nghĩ tới Vân gia lại quyết liệt như vậy, làm ra sự tình này.
Hoa gia nếu cùng Vân gia náo loạn trở mặt, bà ở Hoa gia cũng không được sống tốt.
Trong đại sảnh, Hoa Như Yên sắc mặt cũng cực kì khó coi, mi thanh tú nhíu chặt lại, ở trong sảnh đi qua đi lại, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Hoa Như Yên cũng không chịu nổi, đây chính là ngoại tổ gia của ả, bất luận như thế nào ả cũng không hy vọng hai nhà quyết liệt.
Tất cả chuyện này đều do Hoa Kinh Vũ, nếu thuận lợi diệt trừ Hoa Kinh Vũ, hai nhà khẳng định sẽ không quyết liệt, ngón tay của Hoa Như Yên siết chặt lại.
Vân Thị đều vội đến muốn khóc rồi: “Yên Nhi, làm sao bây giờ?”
Hoa Như Yên trấn an Vân thị một chút, sau đó trầm ổn mở miệng: “Mẫu thân, người đừng lo lắng, tất nhiên ta sẽ diệt trừ Hoa Kinh Vũ, tuyệt đối không chấp nhận được nàng cuồng vọng như thế.”
“Con tính làm sao?”
Vân thị lau nước mắt hỏi, Hoa Như Yên nhíu mày, nhẹ giọng mở miệng: “Mẫu thân, người nói xem có phải Hoa Kinh Vũ không giống với trước kia?”
“Thật sự là không giống,” Vân Thị gật đầu, việc này chẳng những là bà, mà người trong Hoa phủ đều biết, mọi người đều nói Hoa Kinh Vũ hiện tại một chút cũng không giống với trước kia, vừa tàn nhẫn lại độc ác.
“Đây chính là cơ hội của chúng ta? Nếu chúng ta tìm được nhân chứng chứng minh Hoa Kinh Vũ này không phải là Hoa Kinh Vũ chân chính, nàng là kẻ mạo danh, giả mạo, người nói Hoa gia còn chứa chấp nàng sao?”
Hoa Như Yên ngoan độc nói, ánh mắt Vân Thị lập tức sáng lên, đúng vậy, đối với Hoa Kinh Vũ gần đây mọi người đều nghi hoặc, hoài nghi, nếu lúc này nói nữ nhân này không phải Hoa Kinh Vũ chân chính, khẳng định có người tin tưởng, hơn nữa người tin tưởng không ít, nhưng việc này nên làm như thế nào đây?
“Yên Nhi tính làm như thế nào.”
“Mẫu thân không cần lo lắng, chuyện này để ta làm, cam đoan sẽ hoàn thành tốt đẹp, chỉ cần diệt trừ Hoa Kinh Vũ, ta nghĩ, ngoại tổ gia cùng Hoa gia cũng sẽ không quyết liệt, đến lúc đó đem mọi trách nhiệm đều đổ lên trên người Hoa Kinh Vũ cũng được.”
“Ừ, cứ làm như vậy đi,” Vân Thị thấy được hy vọng, cuối cùng cũng không thương tâm.
Hoa Như Yên ngồi vào một bên suy nghĩ chủ ý, chuẩn bị đối phó Hoa Kinh Vũ.
Phòng nghị sự rộng lớn của Hoa gia, lúc này ngồi không ít người, vài vị đứng đầu Hoa gia, cùng với vài vị trưởng lão đều ngồi ngay ngắn ở phòng nghị sự. Ở giữa vị trí trên đầu là phụ thân Hoa Lôi, Hoa lão tướng quân, bên người Hoa lão tướng quân là vài vị trưởng lão của Hoa gia, đều là những người của thế hệ trước của Hoa gia, Hoa gia trừ bỏ những người này ra, còn có một vị lão tổ tông, ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, lão tổ tông lúc này đang bế quan để tu luyện nội lực cấp chín, nội lực hiện tại của vị lão tổ tông này đang ở cấp tám đỉnh, Hoa gia có ông trấn giữ, hơn nữa còn thêm một nhà tướng tài, nên mới ổn định vị trí trong tứ đại gia tộc.
Lúc này ở phòng nghị sự, mỗi người nói một câu, cực kì phẫn nộ, sắc mặt Hoa lão tướng quân cực kì khó coi.
Vài trưởng lão mỗi người một câu mở miệng nói: “Vân gia thật sự là con mẹ nó tự cho là đúng, chẳng lẽ nghĩ chỉ bằng Vân Thường kia liền muốn tạo phản hay sao.”
Vị lão tổ tông này của Vân gia thực lực bất phàm, trước mắt cũng là nội lực cấp tám, bất quá ông ta vẫn chưa đạt tới cấp tám đỉnh, không nghĩ tới đã kiêu ngạo như thế, làm cho người cực kỳ căm ghét.
Trong những người ngồi ở đây có phụ thân của Hoa Thanh Phong, Hộ bộ thị lang Hoa Vân. Sắc mặt Hoa Vân lúc này không phải nói cực kì khó coi, nghe nữ nhi nói, Vân gia lão tổ kia muốn giết người diệt khẩu, đem tâm mạch của nữ nhi đánh gãy hết, nếu không phải có đám người Bắc U vương ra tay, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
“Cha, lúc này chúng ta tuyệt đối sẽ không chịu để yên cho Vân gia,” Hoa Vân nói xong nhìn phía Hoa Lôi, ánh mắt hung ác.
Vân gia này sở dĩ được đề bạt, đó là bởi vì nhìn thấy trong gia tộc bọn họ có một vị lão tổ tông lợi hại, cho nên mới mượn sức bọn họ, thế nhưng bọn họ không nghĩ tới dưỡng hổ thành loạn, lại khi dễ đến trên đầu bọn họ.
“Tam đệ, đây là chuyện do ngươi làm ra,” Lời của Hoa Vân tuyệt không khách khí, Hoa Lôi không nói lời nào, sắc mặt đương nhiên cũng là khó coi.
Tuy hắn sủng Vân thị, nhưng gia tộc của mình cùng Vân gia xâm phạm lẫn nhau, ông tuyệt đối sẽ không giúp đỡ Vân gia.
Phòng nghị sự, mỗi người nói xong một câu, bên ngoài có thủ hạ đến bẩm báo: “Lão tướng quân, Vân gia lão tổ cầu kiến.”
Người ở trong phòng nghị sự Hoa gia vừa nghe, sắc mặt mỗi người đều đen, âm u trừng mắt nhìn người bẩm báo, người bẩm báo bị dọa đến không dám thở mạnh ra, Hoa Vân hét lớn: “Hắn lại còn dám cả gan đến Hoa gia chúng ta, chẳng lẽ nghĩ là chúng ta không dám làm gì hắn sao?”
Hoa Vân nói xong, liền muốn đi ra ngoài: “Ta phải đi gặp hắn, để xem hắn có phải hay không ngay cả ta cũng muốn đánh chết.”
Hoa Vân không có nội lực thiên phú, là ngoại lệ duy nhất của Hoa gia, nhưng hắn là một gã kiếm khách, kỹ nắng ám sát cũng không kém, Hoa lão tướng quân sắc mặt khẽ biến thành u ám, nghe được lời nói của con trai thứ hai, quát lạnh: “Trở về.”
Hoa Vân lui trở về. Nhìn phụ thân mình, không nói một lời, khóe môi mím lại, cho thấy tức giận của hắn, Hoa lão tướng quân phất phất tay ra lệnh: “Để hắn vào đi, bản thân ta muốn nhìn xem hắn muốn nói cái gì? Là vì chưa đánh chết người Hoa gia ta, còn muốn đến đánh sao?”
Thủ hạ bẩm báo lui ra ngoài, rất nhanh một thân ảnh gầy yếu từ ngoài cửa đi vào, vừa tiến đến liền tươi cười tiếp đón.
“Hoa lão gia tử, lão hủ đến bồi tội, hướng lớn nhỏ Hoa gia bồi tội,” Vân gia lão tổ này là một người cực kì giảo hoạt, biết sự việc thất bại, Hoa gia tất nhiên thẹn hóa thành giận, mà Vân gia hắn sở dĩ có được tình cảnh hôm nay, là nhờ vào sự giúp đỡ của Hoa phủ, đồng thời Hoa gia là một trong tứ đại gia tộc, chỉ có cùng bọn họ liên kết chặt chẽ, Vân gia bọn họ mới có thể tồn tại lâu dài, nếu cùng Hoa gia trở mặt, như vậy Vân gia khẳng định sẽ gặp rủi ro.
Lúc trước hắn nhìn thấy nha đầu bảo bối nhà mình chỉ còn một hơi thở, giận dữ liền dẫn người muốn giết chết Hoa Kinh Vũ, giết người diệt khẩu, cho dù sau này Hoa gia biết cũng không có khả năng trách cứ lên đầu hắn, vốn tính toán rất tốt, ai ngờ thời điểm mấu chốt, thế nhưng Bắc U vương nhúng tay vào chuyện này, khiến cho người khác không giết được. Giết người không xong, Hoa gia sẽ biết, hắn cũng sẽ không ngốc đến nỗi ngồi im, cho nên lập tức tới Hoa gia thỉnh tội.
Trong phòng nghị sự của Hoa gia, tất cả mọi người đều mặt lạnh, nhìn Vân gia lão tổ. Mọi người ở trong lòng khinh bỉ cái tên không biết xấu hổ này, đầu tiên là muốn giết người, sau đó thất bị bại lộ, lại đến bồi tội, thật sự là cần không biết xấu hổ bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Hoa lão tướng quân hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Vân Thường, ngươi có tội gì a, là Hoa gia ta quá vô năng, ta đang nghĩ có nên lại đưa thêm hai người qua đó, để ngươi xả giận nhỉ?”
Một lời nói biểu thị Hoa lão tướng quân đang rất tức giận, đồng thời những người khác trong Hoa gia cũng hừ lạnh một tiếng, biểu thị sự tức giận của mình. Vân gia lão tổ cũng không tức giận, nếu dự định đến đền tội, khẳng định sẽ nghĩ tới thái độ của Hoa gia, cho nên có cái gì phải tức giận, Vân gia lão tổ tự động tự phát tiêu sái đến một bên trong phòng nghị sự ngồi xuống, ôm quyền nhìn mấy người trong phòng.
“Các vị kì thật là vì Hoa đại tiểu thư đả thương nặng nha đầu Vân gia ta, ta rất thương tiểu nha đầu kia, không nghĩ tới hôm nay nó bị người ta đưa vào Vân phủ, chỉ còn lại có một hơi thở, ta vừa thấy liền đau lòng, cho nên mới giận dữ mất đi lý trí, không suy nghĩ liền mang theo người đi chặn đám người của Hoa đại tiểu thư lại, việc này quả thật ta đã làm sai, cho nên ta lập tức tới Hoa phủ đền tội.”
“Nếu không phải Ương Ương bị thương quá nặng, một người lớn như ta đây sao lại đi chấp nhất một tiểu bổi chứ,” Vân gia lão tổ thập phần khôn khéo, một ngụm một tiếng Vân Ương Ương bị thương quá nặng, bằng không sẽ không mất đi lý trí. Ý tứ này thật rõ ràng, việc này nếu truy cứu, trách nhiệm không ở trên người của Vân gia, mà là ở trên người Hoa đại tiểu thư.