Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 1

Một đại trạch viện hoa lệ.

"Di nương, dùng sức một chút, đã nhìn thấy đầu!"

Trên giường một nữ nhân vô cùng xinh đẹp không ngừng lắc đầu, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống, đôi tay nắm chặt ra giường, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên.

"Di nương, người ngàn vạn lần ** không thể buông tha, người phải suy nghĩ một chút, đây chính là đứa bé người đã chờ đợi rất nhiều năm, người ngàn vạn lần ** ngàn nghìn lần phải sinh đứa bé ra!"

Nữ nhân vô cùng xinh đẹp nghe vậy, lại kêu thảm một tiếng, dùng hết toàn bộ sức lực.

Sinh con, Cửu Tử Nhất Sinh(mười phần chết chín).

Gần như cắn chặt môi dưới, dùng hết toàn bộ sức lực, bà đau ba ngày ba đêm. . . . . .

"Oe. . . . . ." dien dan le quy don

Tiếng trẻ mới sinh khóc.

"Chúc mừng di nương, chúc mừng di nương, là một tiểu thư!"

Nữ nhân nghe vậy, nước mắt chảy xuống, mừng rỡ như điên.

"Bà vú, cho ta nhìn con một chút!"

Bà vú vội vàng ôm đứa bé đến bên cạnh nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nữ nhân yếu ớt vô lực giơ tay lên, muốn sờ mặt đứa bé, rồi lại sợ làm đứa bé bị đau, tay nhẹ nhàng rơi xuống, hai mắt nhắm lại. . . . . .

Khi nữ nhân vô cùng xinh đẹp tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã có rất nhiều người, tướng công của nàng, chủ mẫu của nàng.

Có người nói với nàng, bà vú đã bóp chết đứa bé của nàng, bà vú cũng uống thuốc độc tự vận.

"Không. . . . . ."

Tiếng than khóc bi thương, mấy nha hoàn cũng không giữ được nàng.

Nàng xông lên trước, níu lấy ống tay áo của tướng công nàng, "Đứa bé đâu, trả đứa bé cho ta!"

"Đứa bé đã chết!"

Phanh tiếng ngã xuống đất.

Từ đó, thế gian lại có thêm một kẻ điên suốt ngày ôm gối đầu kêu con ngoan.

Thế kỷ hai mươi mốt. dien dan le quy don

Trong một biệt thự lộng lẫy.

Một người đàn ông đang cầm máy tính bảng, hít hà một tiếng, "Lão đại, có người đưa ra giá mười triệu, muốn chúng ta đi giết một người!"

Trên ghế quý phi cách đó không xa, một cô gái tóc ngắn, một tay cầm ly thủy tinh, một tay giơ ra để cho một người đàn ông tỉ mỉ dũa móng tay cho cô.

Vòng eo mảnh khảnh, áo da quần da, giày quân dụng.

Đối với mười triệu này, mí mắt cũng chưa từng nháy một cái.

"Đô-la!"

Ngô Du uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, chậm rãi mở miệng, "Nhận!"

Ba tháng sau.

Một tòa nhà cao chọc trời bị đánh bom, vô số cảnh sát, đội Phi Hổ* chạy như bay đến.

*Lực lượng chống khủng bố

Ở một tòa nhà khác, một người phụ nữ bám mình ngoài cửa kính, nhanh chóng leo lên.

"Lão đại, còn mười mét!"

"Ba mét!"

"Chính là vị trí đó!"

Ngô Du từ trong túi lấy ra một quả bom mini, đặt vào vị trí chính xác, nhanh chóng leo lên thêm mười mét, sau đó chỉ nghe bùm một tiếng nổ mạnh, cô đã biến mất, nhảy vào trong phòng.

Nhanh chóng lấy khẩu súng lục kiểu mới nhất ra, nhắm vào bên trong phòng, nổ súng bắn người đàn ông đang chuẩn bị ấn chuông báo động.

Một viên đạn bắn trúng cánh tay của anh ta, một viên đạn bắn trúng trái tim của anh ta, một viên đạn lại bắn trúng đầu của anh ta.

Bắn xong ba phát đạn, cho dù là thần tiên cũng không cứu được anh ta.

Người đàn ông ngã xuống đất, linh hồn rời khỏi cơ thể, Ngô Du nhanh chóng lùi về phía sau, nhảy xuống tòa nhà cao mười mấy tầng.

Lúc này ở lầu ba, một cái cửa sổ chợt mở ra.

Ý thức được thời điểm nguy hiểm, muốn tránh, đã không kịp.

Chỉ nghe bên tai truyền tới tiếng kêu chói tai, "Lão đại. . . . . ."

Tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc, mà Ngô Du trong một phút cuối cùng còn sống, cười khổ không thôi, cô là một trong những sát thủ giỏi nhất thế giới, lại có thể chết vì một cái cửa sổ.

Chuyện cười, chuyện cười vui nhất thế giới.

Đau.

Không phải đầu, mà là đầu gối. Đó là một loại đau nhức giống như bị người khác hung bạo bẻ gảy khớp xương, khẽ rên rỉ, muốn ngồi dậy.

Cả người lại mềm mại, không có một chút sức lực, than nhẹ một tiếng, lại nghe thấy tiếng con nít khóc.

Cho dù Ngô Du đã giết vô số người cũng kinh ngạc trợn to hai mắt. Cố gắng giơ tay lên, mơ mơ hồ hồ, càng nhìn không rõ tất cả những gì xuất hiện trước mắt.

"A. . . . . ."

Mở miệng mắng, lại nghe thấy tiếng con nít khóc.

Tiếng bước chân rất nhỏ, có người tới.

Ngô Du liều mạng, dùng sức lớn tiếng gọi, không, khóc.

Cô bị người nào đó bế lên, hơi lạnh.

"Không khóc, không khóc, không khóc, ca ca biết ngươi đói bụng, ca ca sẽ dẫn ngươi về nhà, ca ca nấu cháo cho ngươi ăn!"

Ca ca.

Cung Ly Lạc nhẹ nhàng dỗ Ngô Du trong ngực đang khóc mãi.

Hắn mới mười tuổi, cực kỳ khẩn trương, "Ngươi đừng khóc, nếu như ngươi vẫn khóc, làm sao ca ca dẫn ngươi về được, chúng ta sẽ bị người khác phát hiện, còn bị chém đầu, ngoan!"

Giống như là nghe hiểu lời nói của Cung Ly Lạc, Ngô Du nín khóc.

Mặc cho Cung Ly Lạc ôm cô chui qua chuồng chó, ôm trở về lãnh cung trong hoàng cung.

Nuôi dưỡng hai năm. dien dan le quy don

Mà nàng cũng từ Ngô Du lại trở thành Vô Ưu, là tên do Cung Ly Lạc đặt cho, hi vọng cả đời nàng không cần lo lắng.

Nhưng mà chân của nàng không thể bước đi, cho dù đi nơi nào, Cung Ly Lạc đều phải ôm nàng, Cung Ly Lạc mười hai tuổi ôm Vô Ưu hai tuổi, thường len lén xuất cung, len lén mang một chút đồ không phải rất đáng tiền trong cung đi ra ngoài, bán để đi xem chân cho Vô Ưu.

"Ai!"

Đại phu than nhẹ.

Cung Ly Lạc mười hai tuổi cực kỳ anh tuấn, vội vàng hỏi, "Đại phu, chân muội muội của ta . . . . . ."

"Không thể cứu được, ban đầu khi còn là con nít, bị người khác hung bạo bẻ gảy, sau lại không chữa trị kịp thời!"

Một câu nói, đã muộn.

Cung Ly Lạc nghiêng đầu, nhìn người ngồi trên cái ghế cách đó không xa, như hoa như ngọc, chính là Vô Ưu, lòng chua xót không thôi.

"Đại phu, ngươi hãy suy nghĩ biện pháp, muội muội ta đây tâm cao khí ngạo*, cần bao nhiêu ngân lượng, ngươi cứ mở miệng, ta nhất định nghĩ biện pháp. . . . . ."

*Tâm cao khí ngạo: ý chỉ kiêu ngạo thường nói về tính cách của những con người có tài.

"Ai, tiểu công tử, không phải là ta không muốn trị, mà là ta đã cố gắng hết sức rồi!"

"Ly ca ca, chúng ta đi thôi!"

Nghe được Vô Ưu kêu, Cung Ly Lạc thở dài một tiếng, cố gắng nở một nụ cười, tiến lên ôm Vô Ưu vào trong ngực, "Vô Ưu đừng lo lắng, đại phu nói, chỗ nào đó có một thần y, chỉ cần ca ca tìm được thần y đó, chân của Vô Ưu có thể được trị khỏi!"

Vô Ưu chỉ cười, ôm cổ của Cung Ly Lạc, tựa đầu trên cổ của Cung Ly Lạc.

"Ca ca, nếu là cả đời này Vô Ưu không thể bước đi được, ca ca có thể không ghét bỏ Vô Ưu hay không?"

"Sẽ không, Vô Ưu là bảo bối của ca ca!"

Hắn năm tuổi đã vào lãnh cung, ở lãnh cung năm năm, cô đơn tịch mịch, sau lại lượm được Vô Ưu ở trên đường cái, từ đó có bạn, sống nương tựa lẫn nhau.

"Ca ca, chờ Vô Ưu lớn lên, gả cho ca ca làm vợ của ca ca có được hay không?"

Cung Ly Lạc mười hai tuổi, đã biết thê tử là có ý gì. Gương mặt tuấn tú trong nháy mắt ửng hồng, lắp bắp đáp một tiếng, "Tốt!"

"Ca ca chờ Vô Ưu lớn lên!"

"Tốt!"

"Ca ca không cưới cô nương khác!"

"Tốt!"

"Ca ca, muội muốn ăn mứt quả!"

"Tốt!"

"Ca ca, muội không muốn chui chuồng chó nữa!"

"Được, buổi tối chúng ta trở về muộn một chút, ca ca mang theo muội leo tường!"

Một sát thủ xuyên qua từ thế kỷ hai mươi mốt, một hoàng tử bị hoàng đế đày vào lãnh cung, bọn họ lại chung sống hạnh phúc.

Chỉ là, một ngày kia, một thái giám tới, tuyên bố Cung Ly Lạc được phép rời khỏi lãnh cung, cũng ban thưởng phủ đệ ở ngoài cung, sẽ tiếp tục làm hoàng tử.

Cung Ly Lạc vui vẻ, Vô Ưu lại không vui, liều mạng muốn Cung Ly Lạc học võ, Cung Ly Lạc chỉ vì Vô Ưu, cũng cần cù chăm chỉ học võ.

Trong ba năm đó, cũng coi như có một chút thành quả.

Hoàng đế càng ngày càng coi trọng vị hoàng tử từ trong lãnh cung.

Chuyện Cung Ly Lạc muốn làm nhất chính là tìm được thần y, chữa khỏi chân cho Vô Ưu, để cho nàng có thể như những đứa trẻ bình thường, chạy nhảy.

Nhưng. . . . . .

Nguyện vọng tốt đẹp như vậy, thực tế lại tàn khốc thế kia.

Vì không để cho Vô Ưu đau lòng, khổ sở, hắn luôn dùng nhiều cách khác nhau, trêu chọc khiến Vô Ưu cười.

"Vô Ưu, nghe nói ngoài núi đúng lúc hoa đào đang nở, ca ca dẫn muội đi nhặt hoa đào, ca ca sẽ làm bánh hoa đào cho muội có được hay không?"

Vô Ưu năm tuổi nghiêng đầu, cười, "Tốt!"

Cung Ly Lạc thu dọn thức ăn, nước trà, cõng trên lưng, ôm Vô Ưu vào trong ngực, không mang theo bất kỳ thị vệ nào.

Trong núi hoa đào nở rộ.

Cung Ly Lạc hái hoa cài lên tóc của Vô Ưu, "Vô Ưu thật là đẹp!"

"Là ca ca hái hoa đào đẹp!"

Cung Ly Lạc cười, xấu hổ xoay đầu đi, nhưng hắn vẫn nhớ, Vô Ưu từng nói, sau khi lớn lên, làm tân nương của hắn.

"Ha ha. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ."

Cung Ly Lạc si ngốc cười khúc khích, len lén quay đầu lại, nhìn người ngồi ở trên cây đào, Vô Ưu đang hái hoa đào rồi ngửi nhẹ.

Cười càng si mê hơn.

Có điều gì đó bất ổn.

Kiếp trước thân là sát thủ, Vô Ưu thực sự quá quen thuộc, "Ca ca, chúng ta đi mau!"

Cung Ly Lạc vội vàng hỏi, "Sao vậy?"

"Gặp nguy hiểm, ca ca, chúng ta đi mau!"

Cung Ly Lạc nghe vậy, lập tức ôm lấy Vô Ưu, bắt đầu chạy trốn.

Nhưng, người tới, võ nghệ khá cao, Cung Ly Lạc lại ôm Vô Ưu, rất nhanh bị đuổi kịp, bị vây vào giữa.

Cung Ly Lạc biết, hôm nay, những người này tới là để giết hắn và Vô Ưu.

Cởi đai lưng xuống, cột Vô Ưu vào trước ngực.

"Ca ca, cõng muội ở sau lưng đi!"

"Không, Vô Ưu, ca ca không có mắt ở sau lưng, không thể nhìn thấy muội!"

Không chút do dự cự tuyệt, từ trên đùi rút ra một chủy thủ(dao găm), đánh với mấy người áo đen kia, chém giết, nhưng mà lại giống như mèo vờn chuột.

Cung Ly Lạc, Vô Ưu là chuột, bọn họ là mèo, trêu đùa.

Mỗi một lần, bọn họ muốn tấn công Vô Ưu, Cung Ly Lạc dùng lưng, bả vai ngăn cản.

"Ca ca. . . . . ."

Một đao lại một đao, đều muốn đâm vào trái tim của Vô Ưu.

Cho đến khi bọn họ bị bức đến sát vách núi.

Một người áo đen ra chiêu, chặt đứt đai lưng đang trói chặt Vô Ưu, từ trong ngực Cung Ly Lạc đoạt Vô Ưu đi, bóp chặt sau cổ Vô Ưu, đi đến bên cạnh vách núi.

"Không được thương tổn Vô Ưu, cầu xin các người!" Cung Ly Lạc gấp gáp khẽ hô.

Muốn qua đoạt lại muội muội Vô Ưu của hắn.

Nhưng. . . . . . dien dan le quy don

Mặc cho hắn dùng hết toàn lực, cũng không đấu lại.

"A ha ha, a ha ha!" Người áo đen kia cười ha hả, nhẹ buông tay, Vô Ưu rơi xuống sát vách núi, nằm sấp trên mặt đất.

"Vô Ưu. . . . . ." Quên mình, không để ý đao kia kiếm đang chém vào trên người mình, Cung Ly Lạc chạy đến vách núi.

Chân người áo đen đá một cái, đá Vô Ưu xuống vách đá.

Vô Ưu kêu một tiếng không ngừng.

Cái thế giới này, trừ Cung Ly Lạc, nàng không bận tâm.

Tay được một bàn tay ấm áp như lúc ban đầu bắt được, thân thể treo trên vách đá.

"Ca ca. . . . . ."

"Vô Ưu không cần sợ, có ca ca ở đây!"

Trên vách đá, những người áo đen, giơ kiếm, đâm vào thân thể Cung Ly Lạc.

Máu phun ra, dính trên mặt Vô Ưu.

Nóng như vậy, đau như thế.

"Ca ca, buông tay đi. . . . . ."

"Không, không, Vô Ưu, muội là người thân duy nhất trên đời này của ta, chúng ta đã giao hẹn, chờ muội lớn lên, chờ muội lớn lên. . . . . ."

Cung Ly Lạc chưa nói xong, kẽ răng cũng bắt đầu tràn ra máu, hai tròng mắt đang cố chịu đựng sự đau đớn.

Vô Ưu hận mình, tại sao lại muốn tới ngắm hoa đào trong núi, tại sao lại là một người tàn phế.

Cũng biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, hai người chắc chắn đều phải chết.

"Ca ca, sống thật tốt, sống thật tốt, vì Vô Ưu báo thù, sống thật tốt. . . . . ." Vô Ưu nói xong, dùng sức đẩy tay Cung Ly Lạc ra.

Thân thể nho nhỏ nhanh chóng rơi xuống dưới vách núi.

"Ca ca, sống thật tốt, sống thật tốt!"

Vô Ưu liều mạng, gào thét, dặn dò.

"A. . . . . ."

Cung Ly Lạc điên cuồng la lên, gào thét, trong hốc mắt chảy ra không phải lệ, mà là máu, giống như dã thú bị thương.

Từ dưới đất bò dậy. Vết máu từ khóe miệng tràn ra. . . . . .

"Vô Ưu. . . . . ."

Tiếng gọi vang vọng trong sơn cốc.

Rốt cuộc cũng không còn người lạnh lùng nhưng đáng yêu, kêu hắn một tiếng ca ca.

Nỗi đau đớn lan tràn đến Tứ Chi Bách Hài, hơn hết lại động tới kịch độc ẩn núp trong cơ thể nhiều năm. Tóc vốn có màu đen, từ đỉnh đầu tuyết trắng bắt đầu lan tràn đến từng lọn tóc.

Cô gái trẻ chưa già đã chết.

"Vô Ưu, không sợ, không sợ, ca ca đến với muội, trên đường xuống hoàng tuyền, ca ca nhất định sẽ không để cho muội phải cô đơn!"

Cung Ly Lạc nói xong, nhắm mắt lại, giang hai tay ra, nhảy xuống vách núi. . . . . .

Một bóng đen nhanh như tia chớp bay tới, ôm Cung Ly Lạc nhảy mấy cái, trong nháy mắt biến mất ở khe núi.

Dưới vách đá. dien dan le quy don

Vô Ưu chỉ cảm thấy, cả người cũng bị té đến tê liệt, chỉ còn lại một hơi thở.

Cho đến khi có một lão đầu dáng dấp kỳ dị từ trên cao nhìn nàng.

Vô Ưu không mở miệng được, há miệng, máu từ khóe miệng tràn ra.

Lão đầu khom lưng, bắt mạch cho Vô Ưu.

"Gân mạch đều đứt, xương cốt đều bể, lục phủ ngũ tạng đều nát, khó khăn. . . . . ."

"Ưmh. . . . . ."

Vô số vết máu lại tràn ra.

Bên trong tròng mắt, Vô Ưu nháy mắt thể hiện ý chí muốn sống, từ từ hoạt động tay, cố gắng kéo y phục của lão đầu kia.

Mỗi lần động một cái, máu liền từ khóe miệng tràn ra.

Thật lâu sau, Vô Ưu mới bắt được y phục của lão đầu, nhẹ nhàng kéo.

"Ah. . . . . ." Lão đầu cúi đầu, nhìn Vô Ưu, chợt cười.

"Rất lâu không có chân chân chính chính chữa trị cho một người, vừa lúc có thể lấy ngươi ra làm vật thí nghiệm, sống là mạng của ngươi, chết cũng là mạng của ngươi!"

Vô Ưu biết, từ giờ phút này nàng chính là một vật thí nghiệm, nhưng nàng không quan tâm, nếu có thể sống tiếp, nàng không quan tâm.

Ca ca, huynh chờ muội, chờ muội, nhất định phải chờ muội. . . . . .

Hết chương 1.
Bình Luận (0)
Comment