Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 4

Ánh mắt ấy, những tên lưu manh côn đồ này đều chưa từng thấy qua, khí lạnh bao trùm, lạnh từ trong xương tủy, con ngươi trong veo mà lạnh lùng, chỉ cần nhìn một cái, cái loại áp bức đó khiến mấy tên côn đồ không dám lộn xộn, thậm chí những người đứng bên cạnh Vô Ưu, cũng tự động nhường đường.

Để cho nàng chân không đi vào một cửa hàng bán xiêm áo.

Vừa vào cửa hàng bán xiêm áo, con ngươi Vô Ưu quan sát một vòng, mới nhìn vào bên trong quầy, chưởng quỹ bị dọa sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, "Ta muốn một bộ xiêm áo, một đôi giày!"

Từ trong ngực lấy ra ngân phiếu, đặt ở trên quầy, "Nơi này ngươi có chỗ để tắm không?"

Chưởng quỹ nhìn ngân phiếu trên quầy, gật đầu, "Có, hậu viện có!"

"Vậy thì tốt, ngươi cầm ngân phiếu này, mua hai bộ xiêm áo, hai đôi giày hậu, còn dư lại, đổi thành bạc vụn cho ta!"

Chưởng quỹ vội vàng gật đầu, "Được, được, cô nương muốn xiêm áo có màu sắc gì, để cho khuê nữ(con gái) của ta tới đo cho cô nương!"

Vô Ưu nhìn về phía giá treo áo, nhìn những bộ xiêm áo được treo thành hàng, "Bộ màu hồng đào kia!"

"Cô nương chờ!"

Vì để thuận tiện cho người đến mua xiêm áo, hậu viện của cửa hàng bán xiêm áo cũng chuẩn bị một phòng tắm, cho khách tắm rửa thay y phục, dĩ nhiên sẽ tốn nhiều bạc hơn.

Không bao lâu, khuê nữ của chưởng quỹ đến đo kích cỡ cho Vô Ưu, chọn rồi ôm một bộ xiêm áo màu hồng đào vào trong ngực, "Cô nương, mời đi theo ta!"

Tắm rửa, thay quần áo, gội đầu.

Vô Ưu tốn khoảng một canh giờ, mặc xiêm áo, đi ra khỏi phòng tắm, khuê nữ của chưởng quỹ lập tức tiến lên, "Cô nương giầy của cô, vớ, ngoài ra, ta tự tiện làm chủ, chuẩn bị thêm cho cô nương hai bộ xiêm áo màu hồng đào, áo trong, áo lót quần lót, hai đôi giầy, năm đôi vớ, đây là bạc còn dư lại của cô nương!"

Vô Ưu nghe vậy, nhìn khuê nữ của chưởng quỹ.

Khẽ nhếch môi, "Cám ơn!"

"Cô nương, một thân một mình ở xa, mọi chuyện đều phải cẩn thận, không được quá tin tưởng vào người khác!"

Vô Ưu gật đầu.

Đợi nàng trở lại Kinh Thành, tìm được ca ca, nàng sẽ không phải một thân một mình nữa rồi.

Lão đầu nói với nàng, ca ca còn sống.

Cho nên, mặc kệ bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu gian nan, nàng đều cắn răng chịu đựng cho đến hôm nay, rồi có thể đi lại được.

Ca ca nếu nhìn thấy nàng có thể đi lại được, nhất định sẽ rất vui mừng.

Vô Ưu đi ra khỏi cửa hàng bán xiêm áo.

Xiêm áo màu hồng đào bồng bềnh, tóc dài đen nhánh được sợi dây buộc tóc trắng cột vào sau ót, mặc cho các sợi tóc dài tán lạn ở phía sau.

Lúc mới đến chỉ có một bọc quần áo, giờ lại biến thành hai bọc quần áo.

"Hít. . . . . ."

Sau khi dân chúng nhìn thấy Vô Ưu đi ra, trợn mắt mà nhìn.

Mạc Cẩn Hàn thấy Vô Ưu ra ngoài, đã đổi xiêm áo, giầy, cả người sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ không có đổi cái sợi dây buộc tóc trắng đó, hơi kinh ngạc, vội vàng tiến lên, "Hắc, Vong Liễu cô nương!"

Vô Ưu nhìn Mạc Cẩn Hàn một cái, trực tiếp bước đi.

"Vong Liễu cô nương, ngươi muốn đi mua ngựa sao?" Mạc Cẩn Hàn hỏi, Vô Ưu không để ý tới.

Mạc Cẩn Hàn cười ha ha nói, "Không cần mua ngựa, vừa đúng lúc ta cũng vậy muốn đi Kinh Thành, ngươi ngồi xe ngựa của ta, sẽ không bị lạnh, còn có thể che gió che mưa, còn. . . . . ."

Vô Ưu dừng bước, lạnh lùng nhìn Mạc Cẩn Hàn, "Ngươi rất ồn ào!"

Mạc Cẩn Hàn không ngừng cười ha ha.

"Còn nữa, không cho đi theo ta nữa, nếu không. . . . . ."

"Nhưng Vong Liễu cô nương, ta còn nợ ngươi bạc!"

"Không cần trả!"

"Vậy thì không được, Mạc Cẩn Hàn ta chính là một người trọng chữ tín, cho nên. . . . . ." Mạc Cẩn Hàn kiên trì.

Vô Ưu không nói gì, bụng đã kêu lên ùng ục, đi tới một quán bán sủi cảo hoành thánh bên đường rồi ngồi xuống, "Một chén hoành thánh!"

"Có ngay!"

Hoành thánh được bưng lên, Vô Ưu cầm chiếc đũa, gắp bỏ vào trong miệng.

Mùi vị rất tốt, thậm chí, có chút hương vị giống năm đó đã từng ăn ở Kinh Thành, "Thêm một chén nữa!"

Mạc Cẩn Hàn cười, cho là Vô Ưu mua cho hắn ăn, chờ chén được bưng lên, liền đưa tay nhận lấy, Vô Ưu liền đánh một cái lên mu bàn tay của Mạc Cẩn Hàn.

"Muốn ăn, tự mua!"

Mạc Cẩn Hàn kinh ngạc, trơ mắt nhìn Vô Ưu ăn xong hai chén hoành thánh, trả tiền, rời đi, vội vàng đuổi theo.

Thật là một cô nương nhẫn tâm.

Chợ ngựa. dien dan le quy don

Đủ các loại ngựa đang chờ khách hàng tới chọn lựa.

Vô Ưu vừa tiến vào chợ ngựa, liền hấp dẫn vô số mắt, thèm thuồng, ánh mắt tính toán, đa số ánh mắt đểu dừng lại ở trên mặt Vô Ưu, tham lam.

Vô Ưu không hề nhìn, đi tới trước một ngựa màu trắng, "Con ngựa này giá bao nhiêu?"

"Một trăm lượng bạc!"

"Có yên ngựa, roi ngựa sao?" Vô Ưu hỏi.

"Có, chỉ là phải trả thêm bạc!" Bán người ngựa nói.

Vô Ưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Thêm nhiều hay ít?"

"Hai mươi lượng!"

"Yên ngựa, roi ngựa, ngay cả con ngựa này một trăm lượng bạc, bán, ta giao bạc, không bán, tùy tiện!"

Người bán ngựa không ngừng cười ha ha, "Cô nương, trả giá quá độc, nếu không, ngươi trả thêm chút đi?"

Vô Ưu lạnh lùng nhìn người bán ngựa một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.

Người bán ngựa thấy Vô Ưu muốn đi, vội vàng nói, "Bán, bán cho ngươi!"

Vô Ưu giao bạc, người bán ngựa đi lấy yên ngựa.

Mạc Cẩn Hàn đi tới bên cạnh Vô Ưu, " Vong Liễu cô nương, ngựa này tuy tốt, nhưng mà, nhưng mà. . . . . ."

Vô Ưu nhàn nhạt nói, "Ta hiểu rõ, cho nên mới có thể bỏ ra một trăm lượng để mua!"

Nếu, ngựa thật sự tốt, ít nhất cũng phải bán năm trăm lượng, nhưng lại bán một trăm lượng, còn tặng kèm yên ngựa, roi ngựa.

Đáng tiếc, bán cho Vô Ưu nàng, cũng đừng nghĩ có thể mang trở về!

Dắt ngựa đi ra khỏi chợ ngựa, Vô Ưu vuốt đầu con ngựa, "Vật nhỏ, vận khí của ngươi tốt, gặp được ta...ta sẽ dẫn ngươi đến tiệm thuốc mua thuốc, giải độc cho ngươi, về sau có thể thanh thản đi theo ta!"

Con ngựa hình như nghe hiểu lời nói của Vô Ưu, đầu không ngừng cọ vào tay nàng.

Vô Ưu dắt ngựa trực tiếp đi đến tiệm thuốc, đi vào tiệm thuốc, Vô Ưu nói mấy loại thảo dược, lại muốn ngân châm.

Mạc Cẩn Hàn vẫn đi theo ở phía sau, Vô Ưu cũng không để ý tới hắn, mua xong dược liệu, ngân châm, trực tiếp tìm khách điếm, ném thuốc cho người làm trong khách điếm, "Nấu giúp ta!"

Người làm trong khách điếm chưa từng thấy qua cô nương giống như tiên, trong lúc nhất thời liền thất thần, Mạc Cẩn Hàn đi vào, đập vào trên đầu hắn, "Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi nấu thuốc!"

Người làm hồi hồn vội vàng đi nấu thuốc, Mạc Cẩn Hàn hừ hừ, đi vào bên trong.

Xa xa, Mạc Cẩn Hàn đã nhìn thấy Vô Ưu đang tắm cho Bạch Mã, con ngựa kia cũng ngoan, lại nằm rạp trên mặt đất, thỉnh thoảng quay đầu lại hừ hừ mấy tiếng với Vô Ưu, nhe răng.

Vô Ưu nhếch miệng lên ý cười nhẹ nhàng, "Ta, trước hầu hạ ngươi, chờ hầu hạ cho ngươi thật tốt, đến lúc có thể chạy trên đường, ngươi nhớ chạy mau một chút cho ta, chỉ vì ngươi, hại ta ở trong cái trấn nhỏ này, tốn không ít thời gian!"

Con ngựa hừ hừ hai tiếng, giống như là đáp lại Vô Ưu.

Gã sai vặt bưng canh thuốc đã nấu xong tiến lên, mặt đỏ tới mang tai, nói chuyện cà lăm, "Cô nương, thuốc. . . . . ."

Vô Ưu thò tay ra tiếp nhận, đưa tới mồm ngựa, "Uống đi, sau khi uống sẽ không còn đau đớn!"

Con ngựa hít mũi một cái, lè lưỡi liếm thuốc trong chén, cho đến khi thấy đáy của chén thuốc, Vô Ưu nhanh chóng rút ngân châm ra, đâm vào mấy yếu huyệt của con ngựa, con ngựa khổ sở hí, nằm trên mặt đất, Vô Ưu đưa tay khẽ vuốt nó đầu, "Nhất thời đau đớn, nhịn một chút thì sẽ ổn!"

Giống như là cảm nhận được sự an ủi của Vô Ưu, con ngựa nằm trên mặt đất, giả bộ không sao tựa đầu vào người Vô Ưu.

Mạc Cẩn Hàn cẩn thận tiến lên, cười xòa nói, "Y thuật của cô không tệ!"

Vô Ưu quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạc Cẩn Hàn, nam nhân này giống như kẹo mè xửng, không chịu buông.

Mạc Cẩn Hàn cũng không giận, tự nhủ, "Ta trúng độc rất nhiều năm, đã gặp vô số đại phu, đáng tiếc đều không trị được, sợ là sẽ không thể chữa khỏi, sống không quá ba năm!"

Vô Ưu nghe vậy, chân mày vặn nhẹ, vươn tay đến trước mặt Mạc Cẩn Hàn, "Ta xem một chút!"

Mạc Cẩn Hàn cười, nhấc tay áo lên, lộ ra cánh tay gầy nhưng săn chắc.

Vô Ưu khoác tay lên trên cổ tay Mạc Cẩn Hàn, một hồi lâu mới thu tay lại, "Không có nghiêm trọng như ngươi nói!"

" Vong Liễu cô nương, ngươi có thể trị?"

"Tương đối phiền toái !"

Ngụ ý, chính là có thể.

Mắt Mạc Cẩn Hàn đột nhiên sáng lên, "Nếu Vong Liễu cô nương có thể giúp ta giải độc, về sau Mạc Cẩn Hàn ta mặc cho Vong Liễu cô nương sai khiến!"

"Ta đi viết toa thuốc, nếu như ngươi có thể tìm được đầy đủ các vị thuốc trong đó, thì có hy vọng, nếu thiếu một vị, ta cũng không thể làm gì!"

"Tốt!"

Mạc Cẩn Hàn mừng rỡ.

Không ngờ, lần này ra ngoài, nhặt được một món hời như vậy .

Đợi con ngựa tốt hơn, Mạc Cẩn Hàn đã sớm chuẩn bị giấy và bút mực, Vô Ưu cầm bút lông lên, mới vừa chuẩn bị viết chữ, nhớ tới chữ của mình thật sự khiến người khác không thể đọc được, đưa bút lông cho Mạc Cẩn Hàn, "Ta đọc, ngươi viết!"

Vô Ưu đọc, Mạc Cẩn Hàn viết.

Nhìn trên giấy Tuyên Thành, một vị lại một vị thuốc chỉ nghe qua chưa từng thấy tên, từ từ nhếch môi nở nụ cười.

Muốn giải độc này, cũng thật là khó khăn.

Không biết người kia, có phải cũng giống hắn hay không, cả ngày lẫn đêm đều lo lắng vì loại độc này
Bình Luận (0)
Comment