Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 49

Kết cục thê thảm của Cung Minh Duệ.

Lâu Ngoại Lâu

Lầu ba nhã gian (gian phòng tao nhã).

Cung Minh Duệ không ngừng sửa sang lại xiêm áo của mình, hỏi thị vệ bên cạnh, "Bổn vương có khôi ngô tuấn tú không?"

"Vương Gia tuấn mỹ phi phàm, thế gian độc nhất vô nhị!"

Cung Minh Duệ cười, "Lạc vương thì như thế nào?"

"Lạc vương không bằng Vương Gia ngài, một phần vạn!"

Cung Minh Duệ nhìn thị vệ, nở một nụ cười, "Mặc dù biết lời này của ngươi, là nói thật, nhưng mà, Bổn vương vẫn rất vui vẻ, ha ha!"

Thị vệ cười, hạ mí mắt xuống.

Nhưng trong lòng lại lạnh lùng khẽ hừ.

Nếu bàn về ngu xuẩn ngu ngốc, Lạc vương thật sự không bằng một phần vạn Duệ vương.

"Ngươi nói, Vô Ưu Quận chúa, có thể yêu Bổn vương hay không?"

Thị vệ do dự một chút, mới lên tiếng, "Vương gia anh tuấn vô song, là tiên giáng trần, Vô Ưu Quận chúa, chắc chắn sẽ yêu vương gia!"

Cung Minh Duệ nhìn thị vệ.

Hài lòng gật đầu, "Về sau hãy đi theo bên cạnh Bổn vương!"

"Dạ, tạ Vương gia, tiểu nhân nhất định sẽ vào nơi nước sôi lửa bỏng vì Vương Gia, không chối từ!" "Cái miệng này nói rất hay, Bổn vương thích!"

Thị vệ cười, cười cực kì nịnh bợ.

Hắn luôn luôn tìm cơ hội đến gần Cung Minh Duệ, nhưng vẫn không có, hôm qua, người của Cung Minh Duệ bị người của Vô Ưu Quận chúa đánh đến thương tổn gân cốt, lúc này còn ở trên giường, không thể động đậy.

Ngay cả Cung Minh Duệ, lúc này mặt mũi cũng bầm dập, cùng anh tuấn hoàn toàn không chút dính dáng.

"Vương Gia, Vô Ưu Quận chúa đến!"

Cung Minh Duệ nghe vậy, lập tức ghé vào cửa sổ nhìn xuống dưới.

Vừa đúng lúc nhìn thấy Vô Ưu xuống xe ngựa.

Một bộ áo trắng, thắt lưng gấm bồng bềnh, toàn thân, ngọc trai óng ánh, khí thế phi phàm.

Nếu nàng băng thanh ngọc khiết (còn trong trắng), hắn chắc chắn sẽ yêu nàng.

Cung Minh Duệ nghĩ như vậy.

Lại thấy Vô Ưu ngẩng đầu, lấy tay che trán, cười với hắn, nụ cười kia, dung nhan tuyệt mỹ kia, thu phục lòng người.

Cung Minh Duệ nuốt một ngụm nước bọt, mỹ nhân như thế, dùng để ấm giường, cũng rất tốt.

Ở thời điểm Vô Ưu cúi đầu, lại cười lạnh.

Cung Minh Duệ, hôm nay, không chỉnh ngươi chết, sẽ không bỏ qua.

Lên lầu.

Người còn chưa thấy, Vô Ưu đã nghe được giọng nói của Cung Minh Duệ, bỉ ổi, tự cho là đúng, còn mang theo một phần *.

Vào phòng, Cung Minh Duệ lập tức tiến lên, "Vô Ưu muội muội. . . . . ."

Vô Ưu lạnh nhạt liếc Cung Minh Duệ, không nói gì, đi sang một bên, Mạc Cẩn Hàn lập tức trải khăn tay trên ghế, Vô Ưu mới ngồi xuống.

Cung Minh Duệ nhìn, chớp chớp hai mắt, lại không chú ý sau lưng Vô Ưu, người đó cao hơn nha hoàn rất nhiều rất nhiều.

Trong lòng, chỉ muốn, làm thế nào để bắt Vô Ưu lại.

Nước trà điểm tâm được mang lên.

Cung Minh Duệ nhiệt tình như lửa, không ngừng khuyên Vô Ưu uống trà, ăn điểm tâm, Vô Ưu lẳng lặng nhìn Cung Minh Duệ, không cử động.

"Vô Ưu muội muội, tại sao lại nhìn ta như vậy?"

Vô Ưu cười, "Mặt của ngươi còn đau không?"

"Ngạch. . . . . ."

Đau.

Làm sao không đau.

Đau chết.

Nhưng mà, Cung Minh Duệ rất khéo léo bày tỏ, "Không đau, Vô Ưu muội muội, ngươi xuất môn (ra ngoài), Lạc vương hắn biết sao?"

"Không biết!"

Cung Minh Duệ mừng rỡ.

Lại có thể lén lút chạy đến gặp hắn, nếu Cung Ly Lạc biết. . . . . .

"Vậy thư ta viết cho ngươi, ngươi xem rồi sao?"

Thư.

Vô Ưu chưa từng xem qua.

Cũng không cần thiết phải xem, khinh thường nhìn.

"Xem rồi!"

Cung Minh Duệ cười, "Vậy ý của Vô Ưu muội muội là?"

Vô Ưu nhíu mày, nhìn Cung Minh Duệ, "Ngươi hi vọng ta có ý tứ gì, hửm?"

"Dĩ nhiên là. . . . . ." Cung Minh Duệ nói xong, cảm thấy có chút nóng vội, khô khốc cười một tiếng.

Vô Ưu cũng cười.

Nhưng ý cười cũng không có trong đáy mắt.

Nâng chung trà lên, nhẹ nhàng ngửi ngửi, "Ừ, trà này không tệ!"

Cung Minh Duệ nghe vậy, bưng lên, vội vàng uống vài ngụm, khen, "Không tệ, không tệ, thật không tệ!"

Vô Ưu lại cầm lấy một miếng bánh ngọt, đặt ở khóe miệng, cắn một cái, "Bánh ngọt này không tồi!"

Cung Minh Duệ do dự một chút, cũng cầm một miếng bánh ngọt lên, ăn.

Một lát sau.

Cung Minh Duệ cảm thấy cả người ngứa ngáy, không ngừng gãi khắp người, một lớp da rơi xuống.

"Vương Gia. . . . . ." Thị vệ của Cung Minh Duệ kêu lên.

Cung Minh Duệ cũng hoảng sợ.

Vén xiêm áo lên nhìn, trên người nhanh chóng nổi mẩn.

Vô Ưu hét to một tiếng, "Trời ạ, ngươi lại bị bệnh truyền nhiễm!"

Xoay người, chạy, vừa chạy, vừa kêu, "Trời ạ, Duệ vương bị bệnh đường sinh dục, còn bị bệnh truyền nhiễm, kinh khủng, cả người cũng bắt đầu thối nát!"

Trong lúc nhất thời, Lâu Ngoại Lâu, thậm chí là dân chúng trong Kinh Thành, đều biết, Duệ vương bị bệnh đường sinh dục, hơn nữa cả người Cung Minh Duệ máu chảy đầm đìa, xiêm áo xốc xếch, cả người tản ra mùi hôi thối, mọi người càng tin tưởng, Cung Minh Duệ bị bệnh đường sinh dục.

"Người đâu, phá hủy Lâu Ngoại Lâu cho Bổn vương!"

Thị vệ lập tức tiến lên, "Vương Gia, không thể phá hủy!"

Cung Minh Duệ giận, "Khốn kiếp, Bổn vương nói rồi, phá hủy cho Bổn vương!"

"Vương Gia, nghe đồn Lâu Ngoại Lâu là của U Minh cung!"

U Minh cung

Cung Minh Duệ đã nghe qua, nhưng mà, hắn không nghĩ đến, Lâu Ngoại Lâu lại thuộc về U Minh cung.

Hít một hơi thật sâu, "Trở về vương phủ"

Nhưng, chuyện Cung Minh Duệ không nghĩ tới vẫn còn nhiều.

Trở lại Duệ vương Phủ, mời đại phu đến xem, sau khi đại phu cho uống thuốc, trên người không còn ngứa, sau khi cả người rớt một lớp da, lại hoàn hảo như lúc ban đầu.

Nhưng. . . . . .

Cung Minh Duệ phát hiện, mình bất lực rồi.

Đúng, bất lực.

Đối với các loại mỹ nữ, trêu đùa, hắn lại có thể không hề có chút hứng thú.

"A. . . . . ." Cung Minh Duệ kêu to.

Tất cả, xảy ra, chỉ trong vòng ba canh giờ.

Lạc vương phủ.

Sau khi Vô Ưu nhận được tin tức, cười lạnh vài tiếng, nhìn Cung Nhất, "Cung Nhất, ngươi cảm thấy, lúc nào thì Cung Minh Duệ mới có thể hiểu rõ mọi chuyện, là do ta ra tay?"

"Quận chúa, hắn có thể, vĩnh viễn cũng không nghĩ ra!"

Vô Ưu khẽ thở dài một cái, "Cung Nhất, như vậy, chơi sẽ không vui rồi!"

Đối thủ, yếu như thế, còn chưa khiến cho hắn sống không bằng chết, hắn lại chết, thật sự không vui một chút nào.

"Ý của Quận chúa là?" Cung Nhất cẩn thận hỏi.

Cũng không muốn, trở thành đối tượng thí nghiệm kế tiếp của Vô Ưu.

Loại cảm giác đó, tư vị đó, cực kỳ khó chịu.

Bất kỳ người nam nhân nào, cũng sẽ không muốn.

"Cung Nhất, ngươi là thực sự ngốc, hay là giả ngốc, Đông quốc này, trừ ca ca, Cung Minh Duệ còn có rất nhiều huynh đệ, không phải sao?"

Cung Nhất khẽ kinh ngạc, hiểu rõ.

"Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ đi làm ngay!"

Ngay đêm đó.

Cung Minh Duệ biết rõ, độc của hắn, có thể là do thái tử Cung Thịnh hạ, cũng có thể là Hằng Vương, Thạc vương, Minh vương phái người hạ độc.

Cung Ly Lạc cũng thoát không khỏi liên quan. Chỉ là, rốt cuộc là người nào?

Cung Minh Duệ vắt hết óc cũng nghĩ không thông.

Lạc vương phủ.

Đêm khuya yên tĩnh.

Sau khi Vô Ưu tắm rửa thay xiêm áo, một bộ voan mỏng, phiêu phiêu nhiên nhiên (nhẹ nhàng) đi ra, Cung Ly Lạc nhìn, nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu chuyển động, trong nháy mắt hai tròng mắt nhuộm *.

"Đẹp không?"

Cung Ly Lạc gật đầu, mắt mở trừng trừng nhìn Vô Ưu đến gần, vùi ở trong ngực hắn, hương thơm trên người xông vào mũi, cả người mềm mại, mỏng manh không xương.

"Ca ca, rốt cuộc có đẹp mắt không?"

"Đẹp mắt, đẹp như tiên!"

Vô Ưu cười, "Ca ca, đã nói sẽ thưởng cho ngươi!"

"Ưu nhi. . . . . ."

Cung Ly Lạc thấp giọng kêu, trong nháy mắt âm thanh trở nên khàn khàn, dính *.

"Ân Ân!"

"Tối nay, ta nhất định sẽ nhẹ nhàng!"
Bình Luận (0)
Comment