Chương 3555: Thật Cho Rằng Ta Không T...
Chương 3555: Thật Cho Rằng Ta Không T...Chương 3555: Thật Cho Rằng Ta Không T...
Mục Lương cạn lời vài giây, cô gái tóc đỏ có chút quá tự tin.
- Thật đó, ta rất lợi hại.
Mạn Sa nói với giọng điệu tự tin mù quáng.
Mục Lương giật giật khóe miệng nói:
- Biết rồi, ngươi yên lặng trước đi.
- Ổ...
Mạn Sa bĩu môi đáp một tiếng. Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua hơn ba giờ, các Ma Pháp Sư vẽ ma pháp trận còn chưa dừng lại động tác trên tay.
- Thật sự có chút chậm. Mục Lương giơ tay lên nâng trán.
Già Lạc thanh thúy nói:
- Không phải tất cả mọi người đều giống như ngươi, thuận tay là có thể vẽ ra ma pháp trận Thánh giai.
Nghe vậy, Mạn Sa dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía nam nhân, ước gì có thể lập tức làm lễ bái sư.
Mục Lương bình thản nói:
- Thật sự không được thì lại chiêu mộ một ít Ma Pháp Sư Vương giai hoặc là Chí Tôn. Già Lạc trêu ghẹo nói:
- Bệ hạ, ngài thật sự cho răng Ma Pháp Sư Vương giai và Ma Pháp Sư Chí Tôn là cỏ dại ven đường, tùy ý nhặt à? - Đại lục mới rất lớn, dù sao thì hắn là phải có.
Mục Lương phân tích.
- Ta sẽ cho người đi hỏi thăm một chút. Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói. Mục Lương gật đầu một cái: - Ừm.
- Vậy những người này không thuê à?
Già Lạc hơi nâng cằm lên ra hiệu cho chín người vẫn còn đang vẽ ma pháp trận.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Người ưu tú có thể giữ lại, huấn luyện một chút hắn là có thể chế tác điện thoại di động ma huyễn, chỉ là tốc độ sẽ không quá nhanh. Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Vậy thì nhìn xem bọn họ có thể vượt qua cửa ải vấn tâm kia hay không.
Vấn tâm rất quan trọng, có Diêu Nhi ở đây, nói thật hay nói dối thì vừa hỏi đã biết. Mục Lương nhàn nhạt nói: - Xem ra bọn họ cần ít nhất hai giờ nữa mới có thể vẽ xong ma pháp trận.
Đến bây giờ vẫn chưa có ai vẽ ra một ma pháp trận hoàn chỉnh, cho nên không có biện pháp nhìn ra trình độ thật, chỉ có thể kéo dài thời gian khảo hạch.
- Hai giờ nữa à, hay là chúng ta trở về ăn cơm trưa trước đi?
Già Lạc chớp mắt đẹp hỏi. Mục Lương liếc nhìn đồng hổ trên tường, khoảng cách đến thời gian ăn trưa chỉ còn lại có nửa giờ.
- Ngươi trở về đi.
Hắn ôn hòa nói.
- ĐƯỢC.
Khóe môi của Già Lạc cong lên, cô đợi ở đây cũng không có chuyện gì làm.
- Chờ một chút, Mạn Sa sẽ trở về cùng với ngươi.
Mục Lương đột nhiên phân phó.
Già Lạc nhướng mày:
- Mạn Sa?
Mục Lương dặn dò:
- An bài chỗ ở cho cô ấy, sau đó dẫn cô làm quen với hoàn cảnh công việc trước. - Ta biết rồi.
Già Lạc liếc nhìn cô gái tóc đỏ một cái, xoay người đi ra ngoài.
Mạn Sa liếc nhìn Mục Lương một cái, xoay người đuổi theo bước chân của Già Lạc: - Chờ ta với!
- Mục Lương, cứ như vậy để cho cô ấy vào Khu Vực Trung Ương thật sự tốt sao?
Ly Nguyệt thanh thúy hỏi.
- Không sao đâu.
Mục Lương cười nhạt một tiếng.
Chờ hắn làm xong chuyện nơi đây sẽ ký kết Khế Ước Ong Chúa với Mạn Sa, như vậy không sợ nữ nhân làm ra chuyện tổn hại lợi ích vương quốc Huyền Vũ.
Ly Nguyệt khẽ gật đầu:
- Ngươi có dự định là tốt rồi. - Ngươi có muốn trở về trước không?
Mục Lương dịu dàng hỏi.
Ly Nguyệt Lắc đầu, mềm nhẹ đáp:
- Ta muốn ở với ngươi.
Mục Lương vỗ võ bàn tay của cô gái tóc trăng, cảm thán lên tiếng: - Thật tốt.
Diêu Nhi chớp chớp mắt, trong lòng cảm thán tình cảm của Mục Lương và Ly Nguyệt, ai cũng không lừa dối đối phương.
Tầng tám Khu Vực Trung Ương.
-Oaaa~
Trong chính sảnh cung điện, Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên đang chơi rượt bắt nhau trên thảm trải sàn. Trên ghế sô pha, Hồ Tiên dựa vào đệm mềm, khóe môi hiện ra ý cười nhìn chăm chăm con gái và con trai ngươi truy ta đuổi.
Chỉ trong nửa tháng, con gái và con trai đều có thể đứng dậy đi bộ thậm chí là chạy khắp nơi, nói ra sẽ làm cho người ta kinh hãi.
- Vương tử điện hạ, công chúa điện hạ cẩn thận một chút!
Diêu Nhi bận trước bận sau đi theo phía sau, rất sợ hai người ngã sấp xuống.
Hồ Tiên thờ ơ không đếm xỉa nói: - Không sao đâu, để cho bọn họ chạy đi, tinh lực quá thịnh vượng, chạy mệt mỏi thì ngủ trưa mới ngon.
Diêu Nhi nghe vậy mới dừng bước, nhìn chăm chú vào tiểu công chúa và tiểu vương tử đang rượt đuổi nhau, khi thì leo Lên leo xuống cột nhà, khi thì bay tới nhảy lui, bận rộn vui đến quên cả trời đất.
Nguyệt Phi Nhan từ bên ngoài trở về, chống nạnh nói:
- Tiểu Cảnh, Từ Từ, các người quá nghịch ngợm. - Tỷ tỷ, hư.
Mục Cảnh Lam chu miệng. Nguyệt Phi Nhan tức giận nói:
- Được lắm, ngươi qua đây, ta đảm bảo không đánh mồng ngươi.
- Không muốn.
Tay nhỏ của Mục Cảnh Lam ôm chặt xà nhà không xuống.
- Đùng đùng ~~~
- Ha ha ha ~~~ Mục Phương Tiên ở bên cạnh vô tay, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra hai má lúm đồng tiền.
Hồ Tiên dịu dàng lên tiếng: - Từ Từ, xuống đây.
- Mẹ.
Mục Phương Tiên lên tiếng, từ trên xà nhà nhào vào trong lòng mẹ.
Hổ Tiên ôm lấy con gái, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười, bây giờ con gái đã nói được vài câu đơn giản, nhưng mà trên ba chữ thì vẫn còn chưa biết. - Có đói bụng không?
Cô dịu dàng hỏi.
Mục Phương Tiên lắc đầu, mềm mại đáp:
- Không đói bụng.
Hồ Tiên ưu nhã nói:
- Vậy chơi một hồi nữa rồi đi ngủ, biết không?
Mục Phương Tiên hơi nghiêng đầu, ngây thơ nói:
- Không buồn ngủ.
- Vậy cũng phải ngủ, như vậy mới có thể cao lên được. Hồ Tiên vỗ vỗ bàn tay nhỏ của con gái.
- Được rồi....
Mục Phương Tiên bĩu môi lên tiếng.
Nguyệt Phi Nhan ngẩng đầu lên hô:
- Tiểu Cảnh, mau xuống đây. - Không muốn.
Mục Cảnh Lam vẫn ôm chặt lấy xà ngang như trước, tỏ thái độ cho dù ngươi nói cái øì thì cũng vô dụng. - Được lắm, ta đi mách mẹ. Nguyệt Phi Nhan nói xong giả vờ xoay người muốn đi.
- Không muốn!
Mục Cảnh Lam lập tức khẩn trương, vội vã từ trên xà nhà bay xuống.
Đáy mắt của Nguyệt Phi Nhan hiện lên một tia giảo hoạt, hừ nhẹ một tiếng:
- Thật sự cho rằng ta không trị được ngươi à?
Cô xoay người vén áo của Mục Cảnh Lam lên, đánh bôm bốp hai cái vào mông nhỏ.
- Tỷ tỷ, hưi
Mục Cảnh Lam ủy khuất. Nguyệt Phi Nhan nhếch miệng cười, trợn trăng mắt nói:
- Ta làm vậy là vì tốt cho ngươi, sao lại là hư chứ?
- Ta muốn chơi.
Hai mắt của Mục Cảnh Lam ươn ướt, ôm mông bị đánh, vẻ mặt uỷ khuất.
Đôi mắt đẹp màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan híp lại, cười tủm tỉm nói: - Chờ ngươi lớn hơn một chút, ta dân ngươi đi Khu Vui Chơi chơi, nơi đó tốt hơn nhiều so với việc ngươi nhảy tới nhảy lui ở đây nha.
- Khu Vui Chơi?
Mục Cảnh Lam chớp chớp mặt, một bộ dáng chờ mong.