Chương 3570: Chấp Pháp Câu Cá? (1)
Chương 3570: Chấp Pháp Câu Cá? (1)Chương 3570: Chấp Pháp Câu Cá? (1)
Thang Vận Chuyển chậm rãi di chuyển lên trên, trong lúc này Địch Xuyên quan sát hoàn cảnh trong Thang Vận Chuyển, trên tường có dán thông báo, là quảng cáo tuyên truyền điện thoại di động ma huyễn.
- Điện thoại di động ma huyễn này thật sự là đồ tốt. Hắn cảm thán một tiếng, Thang Vận Chuyển dừng ở tầng năm.
Địch Xuyên đẩy xe nhỏ bước ra ngoài, nhanh chóng tìm được phòng số 502, vội vã giơ tay lên gố cửa phòng vài cái. - Cộc cộc cộc ~~~
Một lát sau, bên trong cửa truyền đến động tĩnh.
- Ai đấy?
Giọng nữ trong trẻo vang Lên.
Địch Xuyên vội vã đáp lại:
- Giao chuyển phát nhanh, có hàng của ngươi.
- Chuyển phát nhanh? Giọng nữ trong cửa sửng sốt một chút, cô dường như nghĩ tới cái gì đó, rất nhanh đã truyền tới tiếng bước chân vội vã.
- Cọt kẹt ~~~
Cửa phòng bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt nữ nhân hơi cảnh giác.
- Lâm tiểu thư đúng không, đây là gói hàng chuyển phát nhanh của ngươi, gửi tới từ vương quốc Tây Hoa, cần ngươi ký nhận một chút. Địch Xuyên nở nụ cười nói. Nữ nhân nhìn hộp giấy nhỏ trong tay Địch Xuyên, chớp mắt mấy cái, nhớ lại trong thư cha gửi cho cô có nói sẽ gửi ít đồ tới. - Ổ, được rồi.
Cô phục hổi tỉnh thần lại, nhận lấy bút ký tên lên giấy. - Lần sau gặp lại.
Địch Xuyên thấy thể thì thu hổi bút, nhanh chóng nhét chuyển phát nhanh vào trong lòng cô rồi đẩy xe đẩy không chút do dự xoay người rời đi.
Hắn còn phải đi giao gói hàng tiếp theo, không có nhiều thời gian dừng lại một chỗ quá lâu.
Nữ nhân còn muốn nói điều gì thì hắn đã đẩy xe nhỏ vào Thang Vận Chuyển.
Trong khu chung cư Tân Thiên Địa còn có vài gói hàng cần giao, chờ Địch Xuyên đưa xong rời đi đã là chuyện hai mươi phút sau. - Phải tranh thủ thời gian mới được!
Hắn hít một hơi thật sâu, khởi động xe ba bánh chạy đến khu chung cư tiếp theo. Trong ba giờ kế tiếp, Địch Xuyên đã chạy qua ba khu chung cư, đưa đi hơn một trăm gói hàng.
- Cuối cùng là khu biệt thự. Địch Xuyên uống một hớp nước, nhìn vào bản đổ trong sổ tay, các gói hàng còn lại thuộc về hai người, hơn nữa bọn họ ở rất gần nhau.
Hắn khởi động xe ba bánh chạy về phía khu biệt thự. Những gói hàng còn lại đều là đơn đặt hàng tại thương thành trực tuyến, điều này cho hắn biết trong tương lai khi điện thoại di động ma huyễn chính thức bán ra thì gói hàng cần gửi sẽ gia tăng thêm mấy trăm lần.
- Trước tiên phải quen thuộc hết đường đi trong khu đông thành mới được, như vậy mình mới có thể làm công việc này tốt hơn.
Ánh mắt của Địch Xuyên sáng lên.
Khi số lượng gói hàng tăng thêm gấp mấy chục lần thậm chí hơn trăm lần thì hắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, đương nhiên là nhân viên chuyển phát nhanh cũng sẽ gia tăng, hắn nhất định phải có chỗ hơn người mới được.
Mười phút sau, Địch Xuyên dừng xe ba bánh ở trong khu biệt thự.
Hắn vươn tay øõ cửa chính một căn biệt thự. - Đông đông đông ~~~
- Ai vậy?
Trong viện truyền ra giọng nói nghiêm túc của nam nhân.
Ngay sau đó cửa viện bị mở ra, lộ ra Ky Sĩ mặc khôi giáp, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Địch Xuyên. Yết hầu của Địch Xuyên nhúc nhích, khách khí nói:
- Ta tới giao chuyển phát nhanh, xin hỏi tiểu thư Lăng Hương có ở nhà không? - Chuyển phát nhanh à.
Ky Sĩ Liếc nhìn mấy chục gói hàng trên xe ba bánh, biết công chúa điện hạ nhà mình lại mua đồ trên thương thành trực tuyển.
Hắn nhàn nhạt nói:
- Để một bên là được rồi. Lăng Hương và Linh Vận đi dạo phố, trước khi rời đi đã dặn dò Ky Sĩ giữ cửa, nếu có gói hàng tới thì chỉ cần ký nhận là được.
- Được, nhưng phải kí tên nghiệm thu. Địch Xuyên cười khan một tiếng, đặt toàn bộ gói hàng xuống cạnh cửa.
Hắn hiểu được, người có thể ở đây không phú thì quý, làm việc hay các phương diện khác đều phải vô cùng cần thận.
Sau khi nhận được chữ ký, Địch Xuyên điều khiển xe ba bánh rời đi, đi tới biệt thự sát vách, lại nhận được câu trả Lời đồng dạng.
Hắn đành phải buông tất cả hàng hoá còn lại xuống, lái chiếc xe ba bánh trống không rời ởi. - Tranh thủ kiếm tiền mua nhà ở khu bắc thành.
Trong mắt Địch Xuyên lộ ra vẻ kiên định.
Hắn cũng muốn có một căn nhà của mình, nhất là ở Chủ Thành, nhưng giá phòng ở đây rất cao, hắn cần phải nỗ lực nhiều hơn.
- Ta sẽ nhất định làm được. Địch Xuyên tự cổ vũ bản thân, giống như thấy được tương lai tươi sáng.
Công việc hiện tại của hắn là chức nghiệp mới, thường xuyên có các loại thu nhập như tiền boa, rất nhiều người muốn cướp làm. Vương quốc Huyền Vũ. Trong sảnh chính cung điện. Đám người Mục Lương đang thưởng thức bữa sáng, quanh bàn ăn thật dài ngồi đầy người.
Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía Mục Cảnh Lam, cậu bé đang ngồi trong lòng Nguyệt Thấm Lan, buồn bực nói:
- Tiểu Cảnh, còn chưa nguôi giận nữa à?
Tiệc đầy tháng của Mục Cảnh Lam đã trôi qua năm ngày, trong thời gian này, cô gái tóc đỏ chưa từng nghe hẳn nói lời nào với mình. Mục Cảnh Lam bĩu môi, quay đầu lại tiếp tục ôm bình uống sữa bột.
Nguyệt Thấm Lan cũng bất đắc dĩ với chuyện này, dùng ánh mắt rất tiếc không giúp được gì nhìn về phía cô gái tóc đỏ.
- Tiểu Cảnh, con cũng nên bớt giận rồi.
Mục Lương dở khóc dở cười nói.
- Cha, tỷ tỷ hư. Mục Cảnh Lam gắn từng chữ.
Nguyệt Phi Nhan chống nạnh, bất đắc dĩ nói:
- Ta đã chuẩn bị quà cho ngươi rồi, còn đọc năm cuốn sách truyện trước khi ngủ nữa đấy.
Mục Cảnh Lam vẫn không để ý tới nàng, tiếp tục uống sữa.
Mục Lương cười lắc đầu, vươn tay xoa xoa đầu con trai, ôn hòa nói:
- Được rồi, nàng ấy là tỷ tỷ của ngươi. Khuôn mặt bánh bao Mục Cảnh Lam phồng phồng, quay đầu nhìn về phía cô gái tóc đỏ rồi bĩu môi, vẫn là không nói chuyện.
- Tiểu Cảnh, một hồi nữa ta dân ngươi ra ngoài chơi được chứ?
Nguyệt Phi Nhan dò hỏi. Mục Cảnh Lam thanh thúy nói:
- Ta muốn đi công viên.
- Vậy thì chỉ có thể đi công viên nhi đồng thôi. Nguyệt Phi Nhan nói không chút nghĩ ngợi.
Chủ Thành mới xây dựng một công viên nhi đồng, các trò chơi bên trong đều thích hợp cho trẻ em chơi, tuy vẫn là không thích hợp cho những đứa bé nhỏ tuổi nhưng có cô gái tóc đỏ mang theo, những trò giống như đu quay khổng tổ vẫn là có thể chơi một chút.
Bởi vì Mục Lương, hai đứa trẻ mới đầy tháng không bao lâu cũng đã tương đương với đứa bé năm, sáu tuổi.
- TỐT. Mục Cảnh Lam bĩu môi lên tiếng.
Nguyệt Thấm Lan dở khóc dở cười, trong Lòng thầm than một tiếng, xem ra con trai rất xem trọng Lời thể, sau này phải nhớ kỹ những ấì đáp ứng hăn mới được. Nàng không cho rằng loại tính cách này của con trai là sai lầm, chú trọng hứa hẹn chính là phẩm cách rất đẹp. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã nói:
- Được rồi, ăn điểm tâm đi. Nguyệt Phi Nhan âm thẩm thở phào một hơi, bắt đầu uống cháo ừng ực.