Chương 3587: Trở Lại Như Mười Ngàn Nă...
Chương 3587: Trở Lại Như Mười Ngàn Nă...Chương 3587: Trở Lại Như Mười Ngàn Nă...
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy đi lên trước, vươn tay ra:
- Tới đây, mẹ ôm.
- Ly Nguyệt đâu rồi?
Cô ôm lấy con trai, ngước mắt nhìn về phía Mục Lương.
- Cô ấy vẫn còn đang ngủ. Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.
- Mẹ, cha đánh người xấu. Mục Cảnh Lam mềm mại nói.
Nguyệt Thấm Lan nghe vậy nghi ngờ nhìn về phía Mục Lương, ánh mắt mang theo vẻ đò hỏi.
Mục Lương thuận miệng giải thích:
- Gặp phải mấy tên quý tộc đang đùa giỡn nữ nhân viên trong cửa hàng điểm tâm sáng, cho nên tiện tay thu dọn một phen.
Sáng sớm hắn đi thị sát ngầm các cửa hàng một phen, thấy có người gây sự thì dùng vũ lực trấn áp. Nguyệt Thấm Lan hơi nhướng mày, liếc nhìn người quản tý, nói: - Sau này gặp phải loại chuyện như vậy, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?
Thân phận lớn cỡ nào thì còn có thể lớn hơn quốc vương Huyền Vũ sao?
- Ta đã biết.
Người quản lý cung kính đáp.
- Có chuyện gì vậy?
Mục Lương thuận miệng hỏi. Nguyệt Thấm Lan giải thích ngắn gọn một lần mới làm cho Mục Lương hiểu rõ mình đánh bậy đánh bạ một chút thế mà giải quyết được một phiền phức.
Mục Lương chậm rãi gật đầu nói:
- Vậy ta thật sự không làm sai, bọn họ sẽ phải năm một, hai tháng mới có thể xuống giường.
- Bệ hạ, vương hậu nương nương, nên đi dự tiệc rồi. Ngoài cửa vang lên giọng nói cung kính của Ba Phù.
- Ta biết rồi.
Mục Lương thuận miệng lên tiếng. Trên bầu trời Vùng Nước Mặn rộng lớn, một chiếc phi thuyền vận chuyển cỡ trung đang nhanh chóng bay về phía đại lục cũ.
Trên boong thuyền, Nguyệt Phi Nhan vươn tay che miệng ngáp một cái, nhìn mặt nước nhất thành bất biến nói:
- Còn bao lâu nữa mới có thể xuống đất bằng vậy?
- Hẳn là khoảng hai giờ nữa. Hạ Lạc thanh thúy đáp.
Lần này cô theo cha là Hạ Khoa Phu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, ngoại trừ Nguyệt Phi Nhan ra thì còn có Thái Khả Khả và năm trăm binh sĩ Không Quân, mười binh sĩ quân y và mười binh sĩ chuyên lo bếp núc. - Hai giờ à, vậy cũng nhanh thôi.
Đôi mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan sáng lên.
- Cộp cộp cộp ~~~
Hạ Khoa Phu ởi lên boong tàu, ôn hòa lên tiếng:
- Rất lâu rồi ta không trở về đại Lục cũ, không biết nơi đây đã biến thành dạng gì rồi. Thái Khả Khả Llẩm bẩm:
- Còn có thể biến thành dạng gì nữa, vẫn là xám xịt giếng như trước đây thôi. Hạ Lạc thanh thúy nói:
- Cái này thì chưa chắc nha, bên kia có cành cây Thánh Thụ, hiện tại đã quy hoạch thành khu trồng trọt rồi. Nguyệt Phi Nhan ngây thơ nói:
- Đúng vậy, Tỉnh Long Ngư đều đi qua hỗ trợ, bên kia sẽ không thiếu nguồn nước. Vì đẩy nhanh tốc độ phát triển nông nghiệp và nghề nuôi trồng ở đại lục cũ, Mục Lương đã để cho Tỉnh Long Ngư đi đến đại Lục cũ hỗ trợ. Tỉnh Long Ngư có thể điều động nguyên tố nước trong Vùng Nước Mặn, sau khi tinh lọc thì vận chuyển vào đại Lục cũ.
Nguyên tố nước sau khi được tỉnh lọc sẽ rất tỉnh khiết, phần lớn muối mặn và vật chất có hại đều bị Loại bỏ, có thể dùng để uống và tưới tiêu lục thực.
Thái Khả Khả chớp chớp mắt xanh biếc, ngây thơ nói: - Như vậy còn rất làm người ta mong đợi.
- Nếu như đại lục cũ có thể biến trở về mười ngàn năm trước thì tốt rồi.
Hạ Khoa Phu cảm thán nói. - Cái này cần rất nhiều thời gian, nhưng mà sớm muộn gì cũng sẽ tốt lên thôi.
Giọng điệu của Nguyệt Phi Nhan tràn đầy tự tin.
Đại Lục cũ có cành cây Thế Giới Thụ, còn có Lĩnh Vực Thế Giới ảnh hưởng đến mảnh đất này, cộng thêm đại lực khai phá ngành trồng trọt và nuôi trồng, chỉ cần hình thành tuần hoàn tự nhiên, tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
- Ta cũng tin là như vậy.
Hạ Lạc gật đầu thật mạnh. Hạ Khoa Phu ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, tuy vẫn còn âm trầm như trước nhưng ánh năng xuyên thấu mây mù chiếu xuống mặt đất càng ngày càng nhiều.
- Đúng vậy, sẽ tốt lên.
Hắn chậm rãi gật đầu. Nguyệt Phi Nhan cười tươi như hoa nói:
- Dù sao thì hiện tại Hư Quỷ đã chết sạch, đại lục này sẽ không còn bị ô nhiễm nữa. - Ừ ừ, tất cả là nhờ có bệ hạ.
Đôi mắt đẹp màu cam của Hạ Lạc sáng ngời, đầu gật lia La.
Nguyệt Phi Nhan nhếch miệng nói:
- Hoàn thành nhiệm vụ lần này trước ởi. - Đúng vậy, trước tiên tới căn cứ trồng trọt số 4 rồi nói sau.
Hạ Khoa Phu gật đầu nói. Bây giờ ở đại lục cũ có sáu căn cứ trồng trọt lớn, còn có bốn căn cứ mới đang trong quá trình xây dựng.
Vị trí mà các công nhân mất tích là căn cứ trồng trọt số 4, nơi đó là một trong những căn cứ trồng trọt được xây dựng sớm nhất.
Nguyệt Phi Nhan an bài:
- Tận lực đến căn cứ trồng trọt số 4 trước khi trời tối, đến lúc đó mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn cả đêm, ngày thứ hai bắt đầu điều tra.
Cô gái tóc đỏ là người quản lý của chuyển đi này, Hạ Khoa Phu cũng phải nghe theo an bài của cô.
- Các người cảm thấy thế nào, có kiến nghị gì tốt hơn không?
Cô thuận miệng hỏi.
Hạ Lạc thanh thúy lên tiếng: - Đêm nay chúng ta có thể tìm hiểu tình huống và tra hỏi nhân viên Liên quan trước nha. - Thế cũng được.
Nguyệt Phi Nhan gật đầu một cái.
Thái Khả Khả hỏi:
- Căn cứ trồng trọt còn lại có công nhân mất tích không?
Hạ Lạc dịu dàng trả lời:
- Không có, hoặc có lẽ là bị giấu giếm, chờ đến nơi lại hỏi kỹ một chút.
- Hiện tại chúng ta ở đây suy đoán cỡ nào cũng không rõ ràng tình huống cho lắm, đến nơi rồi mới biết được. Nguyệt Phi Nhan phất tay nói.
Mọi người gật đầu, trong lòng đều có suy đoán, nhưng mà đều hy vọng người mất tích bình an vô sự.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, từ trên cao đã có thể nhìn thấy mép biên giới của đại Lục cũ.
- Nhìn thấy lục địa rổi!
Hạ Lạc vội vã hô to.
- Tăng tốc đi.
Nguyệt Phi Nhan ra lệnh. - Vâng!
Các thuyền viên cung kính đáp một tiếng, điều khiển tốc độ của phi thuyền vận chuyển nhanh hơn.
Thái Khả Khả chỉ về phía đại lục xa xa, cảm thán thốt lên: - Đó là cái gì vậy?
Mọi người nghe vậy đều ngước mắt nhìn, trên mặt đất rộng lớn, một dãy sơn mạch thăng đứng vắt ngang ở trung tâm đại Lục, chia lục địa thành hai phần.
Nói là sơn mạch, không bằng nói là một bức tường cao thẳng đứng, chỉ là khổng lổ giống như sơn mạch, đỉnh chóp cách đám mây cũng không tính là xa.
Nguyệt Phi Nhan giải thích:
- Đây là tường ngăn khu trồng trọt và khu chăn nuôi, là phân thân của bệ hạ xây dựng.
Cô gái tóc đỏ đã nghe Mục Lương nói qua về kế hoạch chăn thả, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy bức tường này, sự chẩn động tâm thần mà nó mang đến vẫn rất mãnh liệt.
Nhưng cô lại nghĩ đến tường cao ở trên Rùa Đen, dường như cũng có thể tiếp thu hết thảy trước mắt.