Chương 3603: Hôn Gián Tiếp?
Chương 3603: Hôn Gián Tiếp?Chương 3603: Hôn Gián Tiếp?
Đôi mắt màu đỏ rực của Hồ Tiên hiện ra ý cười, ưu nhã nói:
- Nếu như Thẩm Di thích trẻ con như thế, tranh thủ thời gian sinh một đứa đi.
- Ta sinh với ai?
Nguyệt Thấm Di trừng mắt giận trách cô gái đuôi hổ ly. Khóe môi của cô cong lên, nói:
- Hơn nữa, bản thân ta sinh nào đẹp được như của các ngươi, hơn nữa ta còn không cần trải qua đau đớn khi sinh con, thật tốt. Trong đầu Hồ Tiên Lóe lên dáng vẻ của Mục Lương, biết Nguyệt Thấm Di thích hẳn. Cô quyến rũ nói:
- Ngươi nói cũng có lý.
Lúc này Nguyệt Thẩm Di mới nhìn về phía Bạch Sương, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
- Đã lâu không gặp, Bạch Sương điện hạ.
- Thẩm Di Đại Ma Pháp Sư, ngươi gọi tên ta là tốt rồi. Bạch Sương vội vàng nói.
- Cũng tốt, vậy thì ngươi cũng đừng gọi ta là Đại Ma Pháp Sư nữa, hiện tại ta đang làm nghề đạo diễn. Nguyệt Thấm Di ưu nhã cười một tiếng.
Cô đang trong trạng thái cuồng công việc, bằng không quá rảnh rồi thì sẽ suy nghĩ lung tung một số chuyện kỳ quái.
Hai mắt của Bạch Sương sáng ngời, hỏi:
- Ta có thể tới xem không? - Đương nhiên là được. Nguyệt Thấm Di cười gật đầu. Cô quan sát thấy Bạch Sương đã chín chẳn hơn rất nhiều so với trước đây.
- Ta rất nhớ ngươi.
Bạch Sương ởi lên trước, nhẹ nhàng ôm eo Nguyệt Thẩm Di.
Nguyệt Thấm Di dịu dàng nói:
- Ngươi trưởng thành rất nhiều, ta rất vui mừng.
Đáy mắt Bạch Sương hiện lên vẻ khổ sở, dịu dàng nói: - Ai rồi cũng phải trưởng thành thôi.
Hai năm qua cô trải qua quá nhiều chuyện, tình cảm không thuận lợi, cộng thêm chuyện thành Tát Luận bị phá hủy, tất cả đều là đả kích Lớn.
- Rồi mọi thứ sẽ càng tốt. Nguyệt Thấm Di nói với giọng điệu kiên định.
Bạch Sương gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói:
- Ta cũng tin tưởng càng ngày sẽ càng tốt.
Nguyệt Thấm Di cười một tiếng, giơ tay lên võ võ vai của đối phương.
- Được rồi, đi chơi đi, dì muốn đi rửa mặt thay quần áo.
Cô nói xong thì thả Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam xuống.
- TỐt ~~~
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáp một tiếng, chạy đi chơi xếp hình.
Đừng nhìn Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam mới chỉ có hai, ba tháng tuổi, hiện tại cả hai đã chạy nhanh hơn người trưởng thành bình thường. Bạch Sương vội vàng nói:
- Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngãit
- Không cần để ý tới bọn họ, không bay lên là tốt rồi.
Hồ Tiên nói không chút để ý. - A, bọn họ có thể bay rồi à? Bạch Sương sửng sốt một chút, mới đầu còn tưởng rằng cô gái đuôi hồ ly đang nói đùa.
- Đương nhiên.
Hổ Tiên thuận miệng lên tiếng.
- Thật là lợi hại.
Bạch Sương há miệng, lần đầu tiên nhìn thấy trẻ sơ sinh nhân loại mới sinh ra hai tháng đã biết bay.
Hổ Tiên lộ ra một bộ dáng đau đầu, cười nói:
- Bọn họ tương đối đặc biệt, có thể ngoan ngoãn nghe lời Là tốt lắm rồi.
Bạch Sương dịu dàng nói:
- Nhìn cả hai rất ngoan nha. - Ừm, có điều chỉ là thoạt nhìn mà thôi. Hổ Tiên khẽ cười một tiếng. Trong mắt Bạch Sương hiện lên vẻ ước ao, càng nhìn Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam thì càng cảm thấy giếng Mục Lương, nhất là đôi mắt.
- Chúng ta đã trở về rồi. Giọng nói hào hứng vang lên, đám người Hi Bối Kỳ và Ny Cát Sa lần lượt trở về.
- A, chị Thấm Di cũng ở đây à.
Các cô nhìn thấy Nguyệt Thấm Di, lập tức vây quanh hỏi thăm.
Nguyệt Thấm Di đi vào chính sảnh cung điện, trêu ghẹo nói:
- Nhớ các ngươi, cho nên mới trở về thăm một chút. - Thật hay giả vậy, chẳng lẽ không phải là bởi vì nhớ Từ Từ và Tiểu Cảnh sao?
Trên mặt Ny Cát Sa lộ ra vẻ hổ nghỉ.
- Đều có.
Nguyệt Thấm Di thoải mái đáp.
- Cái này còn tạm được. Ny Cát Sa cười nói tự nhiên. Bạch Sương mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy mình và bọn họ vẫn còn một lằn phân cách.
Tiếng bước chân lại vang lên, Lần này là Mục Lương trở về.
- Chai
Mục Phương Tiên và Mục Cảnh Lam cùng nhau lên tiếng, đứng dậy bay nhào về phía nam nhân.
Mục Lương cười vươn hai tay ôm Mục Cảnh Lam và Mục Phương Tiên vào trong lòng. Mục Phương Tiên bẻ ngón tay nói:
- Cha, chúng ta đi tìm dì lớn, còn quay phim.
- Chúng ta đóng phim đều là một lần là qua, không cần quay lại lần nữa.
Mục Cảnh Lam ngây ngô cầu khích lệ.
Mục Lương phối hợp tán thưởng:
- Rất lợi hại, còn nhỏ mà đã có thể làm đóng phim rồi. Hắn nói xong thì nhìn về phía Nguyệt Thấm Di, ánh mắt mang theo tia dò hỏi.
- Chỉ là mấy cảnh đơn giản, không có quá phiền phức. Nguyệt Thấm Di dịu dàng giải thích.
Mục Lương mỉm cười nói:
- Không thêm phiền phức cho ngươi là tốt rồi.
- Không có, Từ Từ và Tiểu Cảnh có thiên phú, diễn kịch đều là một lần qua.
Nguyệt Thấm Di nghiêm túc đáp.
- Vậy là rất lợi hại. Mục Lương cười hôn lên mặt con trai và con gái.
- Cha, trên mặt bị hôn nhiều lần tắm.
Mục Phương Tiên bĩu môi.
- Còn có ai hôn nữa?
Mục Lương cười hỏi.
- DÌ lớn và mẹ.
Mục Phương Tiên bập bẹ đếm.
Mục Lương giật giật khoé miệng, cho nên vừa rồi hắn hôn lên vị trí mà Nguyệt Thấm Di hôn qua?
Nói cách khác, hai người bọn họ vừa hôn gián tiếp? Hắn Liếc nhìn Nguyệt Thấm Di, chỉ thấy bên tai nữ nhân ửng hồng, không đối diện với hãn.
- Khụ khụ, mẹ của ngươi đâu rồi?
Mục Lương ho nhẹ hai tiếng, nhìn về phía Mục Cảnh Lam. Mục Cảnh Lam lắc đầu, mềm mại nói:
- Không biết, mẹ còn chưa trở về. - Bệ hạ, vương hậu nương nương vẫn còn đang bận rộn, nói nửa giờ sau sẽ trở về.
Vân Hân giải thích.
- Ừm, vậy dời thời gian bữa tối hôm nay chậm lại nửa giỜ.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Vâng.
Đám hầu gái ngoan ngoãn đáp một tiếng.
- Ta đi thay quần áo khác. Mục Lương buông con gái xuống.
Hắn xoa xoa đầu Mục Phương Tiên, dịu dàng nói: - Từ Từ, cha thay quần áo xong rồi chơi xếp hình với ngươi.
- TỐT.
Mục Phương Tiên ngoan ngoãn gật đầu.
Bên trong nhà ăn cung điện. Mục Lương đã ngồi xuống, Nguyệt Thấm Lam và Hồ Tiên ngồi ở hai bên hẳn, trong lòng mỗi người còn ôm đứa nhỏ.
- Ăn cơm đi.
Mục Lương cầm đũa lên nói. Những người còn lại đều di chuyển đũa, bầu không khí dùng cơm vui vẻ và náo nhiệt.
Hồ Tiên ưu nhã hỏi:
- Hiện giờ chắc là Phi Nhan đang trên đường trở về rồi. - Ừm, vừa rồi cô ấy còn gửi tin nhăn Lục Quang cho ta, nói là sáng mai có thể trở về.
Nguyệt Thấm Lan lên tiếng. Từ khi có Lục Quang, mọi người giao lưu với nhau trở nên dễ dàng và đơn giản hơn, khi nào rảnh rỗi thì mở Lục Quang phát động thái hoặc là lướt xem vòng bạn bè.
Ly Nguyệt nghe vậy liền nghĩ tới những con hung thú bị cảm nhiễm kia, quay đầu hỏi:
- Mục Lương, ở đại lục cũ hẳn là có rất nhiều hung thú biến dị bị cảm nhiễm, nên xử lý thế nào đây?
Mục Lương ôn hòa đáp: - Ta sẽ để cho nhóm Tiểu Hồng đi qua đó, thanh lý hơn nửa năm là có thể giải quyết xong.