Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 1089 - Chương 3636: Xong Rồi, Tộc Trưởng Đã C...

Chương 3636: Xong Rồi, Tộc Trưởng Đã C... Chương 3636: Xong Rồi, Tộc Trưởng Đã C...Chương 3636: Xong Rồi, Tộc Trưởng Đã C...

- Tốt.

Mộ Thanh Tuyết mỉm cười gật đầu, cô chính là đang chờ những lời này của Mục Lương.

Cô hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, chăm chú cảm nhận khí tức trong nước biển.

Thời gian trôi qua, hơn mười phút sau, sóng gió nước biển nổi lên.

Mục Lương nhìn ra ngoài cửa sổ lưu ly, trên trăm bóng đen xuất hiện ở phía trước đội thuyền, có thể nhìn ra dáng vẻ của bọn họ đều là hình người. - TỚI.

Mục Lương lạnh nhạt lên tiếng.

Ca Địch Á kinh ngạc thốt lên:

- Sắp đụng phải rồi!

- Không sao đâu, cứ ởi tới trước ởi.

Nguyệt Thấm Lan nói không chút để ý, lai giả bất thiện. - Đúng vậy.

Hai mắt của Mục Lương híp Lại. Ca Địch Á trợn tròn mắt đẹp, mắt mỡ trừng trừng nhìn đội thuyền cách bóng đen càng ngày càng gần, khoảng cách chỉ còn lại không tới trăm mét, cũng nhìn rõ dáng vẻ của các bóng đen.

- Là người của tộc Ác Ma. Mộ Thanh Tuyết cau mày nói.

Tộc Ác Ma đều là hình người, đứng ở trước nhất là tộc trưởng của tộc Ác Ma, hắn cao hơn năm mét, một thân bao trùm vảy cá rậm rạp, đầu giống như cóc, hàm răng đầy răng sắc nhọn lỗm chởm.

- Không ngừng lại à, vậy thì đánh hạ cho tai

Tộc trưởng Ác Ma hừ lạnh ra lệnh.

- Vâng!

Những người còn lại của tộc Ma lên tiếng đáp lại, điều khiển dòng sông cuốn về phía đội thuyền lưu ty.

Bọn họ có dáng vẻ khác nhau, có người nhìn giống bạch tuộc, có người giống rùa đen, tất cả đều có thể điều khiển dòng nước công kích. Ánh mắt của Mục Lương lạnh nhạt, thi triển năng Lực khống chế nguyên tố nước, thoáng cái làm cho nước biển xung quanh bình tĩnh trở lại.

- Cái gì?

Tộc trưởng Ác Ma biến sắc. - Hoa lạp lạp ~~~

Tốc độ của thuyền thoi vẫn cực nhanh, sau mấy hơi thở đã đánh về phía đám người tộc Ma Ác.

Đôi mắt đỏ ngầu của tộc trưởng Ác Ma trừng lớn, hắn hít một hơi thật sâu, giơ tay lên trước, muốn dùng sức mạnh của mình để ngăn cản đội thuyền.

- Cái này kêu là phù du hám thụ.

Mục Lương lạnh lùng nói. Hắn không chút do dự, tiếp tục để cho đội thuyền đi tới, hung hăng đánh vào thân hình rất cao của tộc trưởng Ac Ma.

- Phốc ~~~

Ngay sau đó, máu tươi phun ra từ miệng tộc trưởng Ác Ma, cả người bay ra xa, gấy xương hơn phân nửa. Trên mặt của những người tộc Ác Ma còn lại lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng tiến lên tiếp được tộc trưởng bị thương nặng.

- Tộc trưởng!

- Xong rồi, tộc trưởng chết rồi, mau chọn tộc trưởng mới.

- Câm miệng, tộc trưởng còn có khí!

Cảnh tượng lập tức hỏng bét, tiếng ồn ào huyên náo không ngừng.

Cơ thể cao lớn của tộc trưởng Ác Ma run rẩy, một lượng lớn máu chảy ra, vẻ mặt đờ đẫn nhìn phía trên, thực lực nửa bước Thánh giai không đỡ được một con thuyền?

Lúc này hắn ước gì có thể tử vong.

- VÙ VÙ VÙ ~~~

Mục Lương khống chế đội thuyền gào thét mà qua, không dừng lại một khắc nào.

Trong khoang thuyền, Mộ Thanh Tuyết nhìn thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, không thể không nói làm như vậy đơn giản thô bạo lại có hiệu quả. - Tiếp tục.

Mục Lương liếc mắt nhìn cô. - Tốt.

Mộ Thanh Tuyết gật đầu thật mạnh, tĩnh tâm cảm nhận vị trí của ma thú biển Thánh Giai biển thứ tư.

Ca Địch Á nhìn về phía sau, tộc nhân Ác Ma đã bị quăng xa không thấy tăm hơi.

- Đã chết rồi à?

Cô thấp giọng Llẩm bẩm.

- Hy vọng là chết rồi. Khóe môi của Mộ Thanh Tuyết chậm rãi nhếch lên, làm sao cũng không đè ép được.

Hồ Tiên vuốt ve móng tay, quyến rũ nói:

- Trông ngươi có vẻ rất vui. - Đối thủ một mất một rất có khả năng sẽ chết, ta hẳn Là vui vẻ.

Mộ Thanh Tuyết nghiêm mặt đáp.

Hồ Tiên cười quyến rũ nói: - Đúng là nên vui vẻ. Cô nghĩ đến trước đây Thú Vương ở đại lục cũ chết đi, đúng là nên cười.

Trong lòng cô gái hồ ly cảm thán, nếu như không gặp Mục Lương thì cuộc sống của cô sẽ không tốt như thế.

Cô nhìn Mục Lương rồi lại nhìn Mục Phương Tiên đang ngủ say trong lòng mình, rất hài Lòng đối với cuộc sống bây giờ, cũng tràn đầy ước mơ đối với tương lai.

Thời gian trôi qua, nửa giờ sau. Dưới cảm ứng của Mộ Thanh Tuyết, khoảng cách với con ma thú biển Thánh giai thứ tư đã rất gần.

- Mục Lương các hạ, ở phía trước.

Cô nhìn về phía Mục Lương, ngữ khí nghiêm túc nói.

- Các người chờ ta ở đây. Mục Lương nghe vậy thì bỏ lại một câu, lập tức bày ma pháp trận rồi biển mất khỏi khoang thuyền.

Mục Cảnh Lam từ trong lòng mẹ tỉnh lại, chớp chớp mắt nói: - Cha lại đi ra ngoài rồi à? - Ừm, rất nhanh sẽ trở lại. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đáp.

- Ta còn muốn ăn thịt nướng.

Mục Cảnh Lam ngây ngô nói. Nguyệt Thấm Lan quan tâm hỏi:

- Cơ thể ngươi không cảm thấy khó chịu à?

Mục Cảnh Lam lắc đầu, mềm mại đáp: - Mẹ không cần lo lắng, ta rất tốt.

- Vậy là tốt rồi, chờ cha ngươi trở về sẽ nướng thịt cho ngươi.

Nguyệt Thấm Lan thanh thúy cười nói.

- Tốt.

Mục Cảnh Lam ngoan ngoãn gật đầu.

Mộ Thanh Tuyết nhìn cảnh tượng này, đáy mặt hiện lên một tia ước ao, đồng thời trong lòng có chút thất vọng, là khuôn mặt của mình không dễ nhìn sao, vì sao Mục Lương cũng không chịu nhìn mình thêm vài lần. Sau hơn mười phút, Mục Lương trở lại trong khoang thuyền, trên người có thêm một chút huyết khí.

- Giải quyết xong rồi à? Nguyệt Thấm Lan hỏi.

- Đúng vậy, có thể đi về rồi. Mục Lương bình thản đáp.

Ở chỗ sâu trong Kênh Sương Mù, tại bình chướng nơi tộc người cá sinh sống.

Cha và mẹ của Ca Địch Á canh giữ ở bên ngoài hang động, từng đôi mắt nhìn chăm chăm vào bên ngoài bình chướng.

- Tộc trưởng đại nhân còn chưa trở về...

Cha của Ca Địch Á thở dài nói.

- Con gái sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Ánh mắt mẹ của Ca Địch Á lộ ra vẻ lo lãng, so với an nguy của tộc trưởng thì cô lo lãng cho con gái hơn. Người cha trấn an nói:

- Có tộc trưởng đại nhân ở đây, con gái sẽ không sao.

- Vậy lỡ như... tộc trưởng đại nhân cũng xảy ra chuyện thì sao?

Người mẹ đột nhiên hỏi.

- Đừng nói lung tungl

Nam nhân lập tức giơ tay bịt miệng vợ lại, sau đó quay đầu nhìn về phía sau, thấy không có người cá nào khác thì mới thở phào nhẹ nhốm. Hắn buông tay xuống, nghiêm túc nói:

- Tộc trưởng đại nhân sẽ không có chuyện gì, biết chưa? Người mẹ lo sợ nuốt nước miếng, thở dài một tiếng nói:

- Ta biết rồi.

- Ong ongø ong ~~~

Ma thú biển vẫn lượn lờ ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn tấn công bình chướng, từng đôi mắt tham lam nhìn chăm chú vào các người cá. Đột nhiên, vòng xoáy không gian thật lớn đột nhiên xuất hiện, căn nuốt hầu như không còn các loại ma thú biển, bên ngoài bình chướng trở nên yên tĩnh lại. Cha mẹ của Ca Địch Á đều trợn to mắt, không thể quen thuộc hơn đối với cảnh tượng này.

Dưới ánh mắt khẩn trương của bọn họ, một con thuyền lưu ly từ xa đến gần, cuối cùng xuyên qua bình chướng tiến vào trong.
Bình Luận (0)
Comment