Nghe được lời này, Ngải Lỵ Na nghiêm túc nói:
- Ngươi càng hiểu về tình yêu hơn ta, bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi mới là đại sư ái tình.
- Cái gì chứ, ta đang nói nghiêm túc đó!
Vưu Phi Nhi trừng mắt nhìn bạn thân.
- Ta cũng đang nói nghiêm túc.
Ngải Lỵ Na nghiêm trang nói.
Tay của cô nắm lại rồi vung lên, nghiêm túc nói:
- Những lời mà ngươi nói vừa rồi ta muốn ghi vào trong tiểu thuyết, đáng giá tuyên dương ra bên ngoài cho mọi người cùng biết.
- Được rồi, ngươi câm miệng đi!
Vưu Phi Nhi vội vàng vươn tay bịt miệng cô gái tóc hồng, vành tai đã đỏ ửng.
- Ô ô ~~~
Ngải Lỵ Na nhướng mi, kéo tay bạn tốt ra, tiếp tục nói:
- Ta nói nghiêm túc mà, thật đấy!
Vưu Phi Nhi bĩu môi, ánh mắt u oán.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Trong mắt của Ngải Lỵ Na hiện lên ý cười.
Cô vỗ tay bạn tốt, an ủi:
- Ngươi nhớ Mục Lương thì có thể gọi video trò chuyện nha, hắn có mang theo linh khí phát sóng mà.
Vưu Phi Nhi nghe vậy đôi mắt vàng kim lập tức sáng ngời, nhưng sau đó lại nhanh chóng lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Không được, Mục Lương đang đi làm chuyện rất quan trọng, ta không muốn quấy rầy hắn.
Ngải Lỵ Na giơ tay lên nâng trán, bạn thân cứ như vậy thì đến bao giờ mới có được bước tiến triển tiếp theo với Mục Lương đây?
- Có chuyện gì vậy, ngươi đau đầu sao?
Đôi mắt của Vưu Phi Nhi chợt sáng lên.
Cô vội vã lấy ra một bình thuốc từ trong ma cụ không gian tùy thân, thanh thúy nói:
- Ngươi uống cái này đi, đảm bảo đầu lập tức hết đau.
Ngải Lỵ Na nhìn chất thuốc màu đen sền sệt trong bình, toàn thân lập tức nổi da gà.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, liên tục xua tay từ chối:
- Không, không cần đâu, đầu ta không đau, ngươi giữ lại để dành bản thân uống đi.
Vưu Phi Nhi nghiêm túc giải thích:
- Dược hiệu của thuốc này rất tốt, uống một hớp là có thể trị liệu đau đầu, tốt hơn nhiều so với bí dược chữa thương, nhưng mà chỉ có thể trị liệu đau đầu thôi.
- Cám ơn ngươi, nhưng mà ta không đau đầu.
Ngải Lỵ Na nói rồi nhanh chóng đứng dậy.
Cô vỗ vai bạn tốt, nói:
- Ta đi phòng bếp nhìn xem có gì ăn không, thuận tiện bảo nhóm Tiểu Mật nấu nhiều cơm một chút.
Trưa nay cô gái cột tóc hai chùm sẽ ăn với mọi người, đương nhiên là phải nấu thêm cơm.
- Vậy được rồi.
Vưu Phi Nhi bĩu môi, thu hồi bình thuốc vào trong ma cụ không gian.
…
Căn cứ Không Quân bên trên Thiên Cức Quan.
Nguyệt Phi Nhan đang đứng ở trên tường thành, ánh mắt nhìn về biên giới Huyền Vũ phía xa, ngày hôm nay không có Hư Quỷ đột kích.
- Phi Nhan, bên ngoài có tình huống gì không?
Hi Bối Kỳ nhẹ nhàng nhảy lên đứng bên cạnh cô gái tóc đỏ.
- Không có.
Nguyệt Phi Nhan lắc đầu.
Hi Bối Kỳ cau mày, nghi ngờ nói:
- Thật là kỳ quái, bình thường lúc này đã tới hai làn sóng Hư Quỷ rồi mới đúng, tại sao đến giờ mà vẫn không thấy một mống Hư Quỷ nào chứ?
- Chẳng lẽ Hư Quỷ đã chết sạch cả rồi à?
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
- Ngươi thanh tỉnh một chút đi, chuyện này sao có khả năng được chứ.
Hi Bối Kỳ trợn trắng mắt.
Nguyệt Phi Nhan không thèm để ý cô gái Ma Cà Rồng, nói:
- Chắc chắn là có gì đó cổ quái, liên tục nửa tháng nay, mỗi ngày đều có Hư Quỷ đột kích, hôm nay không thể là ngoại lệ được.
Hi Bối Kỳ nghiêm túc nói:
- Phân phó thuộc hạ bảo trì cảnh giới, lưu ý từng chút dị thường bên ngoài biên giới.
- Ta đã an bài xong xuôi rồi, binh sĩ Không Quân đang đi ra ngoài dò xét.
Nguyệt Phi Nhan lên tiếng.
Hi Bối Kỳ chậm rãi gật đầu, ngồi trên bờ tường thành, hai chân của cô đong đưa ở bên ngoài, phía dưới chính là một dây leo chủ của Hoa Vạn Gai.
Nguyệt Phi Nhan cũng ngồi xuống, nói:
- Tính toán thời gian thì Mục Lương đã rời khỏi được hai mươi ngày rồi.
- Mười chín ngày thôi, ngày mai mới là ngày thứ hai mươi.
Hi Bối Kỳ lập tức phản bác mà không cần nghĩ ngợi.
Mỗi ngày cô đều tính toán thời gian, chờ đợi một tháng sau đám người Mục Lương trở về.
Nguyệt Phi Nhan tính nhẩm một hồi, sau đó nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Đã qua hai mươi ngày, vậy còn bốn mươi ngày nữa thôi là La Y sẽ thức tỉnh.
Tay của Hi Bối Kỳ chợt run một cái, nỗi nhớ nhung Mục Lương trong đầu lập tức tiêu tan, thay vào đó là cảm giác cấp bách khi biết Hư Quỷ Hoàng gần thức tỉnh.
- Bốn mươi ngày, ta thật hy vọng La Y vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
Cô nói với sắc mặt ngưng trọng.
Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc nói:
- Ngươi cầu nguyện Mục Lương giết chết đối phương còn hiện thực hơn việc cầu nguyện hắn không tỉnh lại.
- Phải phải phải, ngươi nói đúng.
Hi Bối Kỳ lộ ra u oán ánh mắt.
Cô hít sâu một hơi, xua tay đuổi người, nói:
- Được rồi, ngươi đi ăn cơm đi, ở đây có ta canh giữ rồi.
- Được rồi, có tình huống gì thì nhớ gọi ta.
Nguyệt Phi Nhan nhếch miệng cười, đứng dậy nhảy xuống bờ tường thành, đi tới cửa ra vào tường thành.
- Ta biết rồi.
Hi Bối Kỳ lười biếng lên tiếng.
Cô quay đầu nhìn về phía trước, mặt biển ở Vùng Nước Mặn vẫn ảm đạm như trước, thoạt nhìn không có gì bất thường.
- Hư Tộc lại có âm mưu gì đây?
Hi Bối Kỳ thấp giọng tự nói một câu.
- Vù vù vù ~~~
Binh sĩ Không Quân tuần tra trở về, sau khi lượn một vòng trên không trung thì đáp xuống tường thành cao ngất.
Thái Khả Khả nhảy xuống khỏi lưng Ong Thợ, bước nhanh tới gần cô gái Ma Cà Rồng.
Bình thường cô sẽ không biến thành Long Nhân, đi ra ngoài vẫn cần tới Ong Thợ, vừa tiết kiệm sức lực lại vừa thoải mái.
- Đội trưởng Hi Bối Kỳ.
Thái Khả Khả giơ tay nghiêm chào.
Hi Bối Kỳ nhảy xuống bờ tường thành, nghiêm túc hỏi:
- Tình huống thế nào rồi, có phát hiện Hư Quỷ không?
Thái Khả Khả lắc đầu nói:
- Không có, chúng ta đã mở rộng phạm vi tuần tra lớn hơn một vòng nhưng mà vẫn không thấy bóng dáng của Hư Quỷ.
Hi Bối Kỳ cau mày, trầm giọng tự nói:
- Kỳ quái, chẳng lẽ hôm nay Hư Quỷ thật sự không đến quấy rầy sao?
- Tiếp tục tuần tra, không thể buông lỏng cảnh giác, ta nghi ngờ đây là âm mưu của lũ Hư Quỷ, càng bất thường thì chúng ta càng phải cẩn thận hơn mới được.
Cô vung tay ngọc lên ra lệnh.
- Vâng.
Thái Khả Khả giơ tay nghiêm chào, xoay người ngồi trở lại trên lưng Ong Thợ, tiếp tục bay ra ngoài tuần tra.
- Rào rào ~~~
Nước biển trước Thiên Cức Quan cuồn cuộn, mấy chiếc thuyền dập dìu theo sóng nước ở chỗ bến tàu.
Bến tàu nằm ở ngoài phạm vi vùng biển bão táp, vì vậy lúc chiến đấu sẽ không bị lan đến gần, khi Hư Quỷ đột kích thì chúng nó đều bị chắn ở bên ngoài vùng biển bão táp, không cách nào đến gần biên giới Huyền Vũ được.
Hi Bối Kỳ cúi đầu nhìn chăm chú vào nước biển cuồn cuộn, các con thuyền va chạm nhau phát ra tiếng vang.
- Sóng biển hôm nay hơi lớn thì phải.
Cô nói thầm một tiếng.
- Phanh ~~~
Ngay sau đó, một con thuyền neo đậu ở bến tàu đột nhiên bị một luồng lực lượng từ dưới đáy biển phóng lên đâm xuyên qua, không bao lâu thì thuyền lớn đã biến thành một đống gỗ vụn.