Quảng trường chủ thành vương quốc Pháp Tư rất lớn, trung ương quảng trường là một pho tượng cao mười hai mét, đây là người sáng lập Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
Bên dưới pho tượng có không ít người nghỉ chân, phần lớn là tới du lịch, nơi đây chính là một trong điểm đặc sắc của chủ thành vương quốc Pháp Tư, tự nhiên là muốn đến xem.
Trên quảng trường chủ thành còn có rất nhiều tiểu thương, có người bày sạp ngồi trên chiếu, có người đứng rao hàng phía sau một chiếc xe đẩy tay, mặt trên bày đầy các loại đồ vật.
Thay vì nói nơi này là quảng trường, không bằng nói là một cái chợ.
Ở phía sau quảng trường chính là vương cung, sát bên cạnh vương cung là tổng bộ Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
Ti Toa Lệ tìm một khối đất trống, quay đầu hỏi:
- Dựng ở nơi này được chứ?
- Ừm, xung quanh nhiều người, nơi này cũng đủ rộng, dựng giá ở nơi này đi.
An Kiệt Lạp hài lòng gật đầu.
Hai người liếc nhìn nhau, bắt đầu lấy ra linh khí phát sóng, linh khí phát hình video, Cửa Không Gian Truyền Tống, v.v… từ bên trong ma cụ không gian chứa đựng.
An Kiệt Lạp dùng Phú Năng Trân Châu, hơi chuyển động suy nghĩ bắt đầu ngưng tụ ra mảng lớn lưu ly, xây dựng giá đỡ màn chiếu phim và cài đặt giá gắn linh khí phát sóng, linh khí phát hình video.
Ti Toa Lệ thì lấy ra La Bàn và một kiện linh khí xinh xắn, nó dùng để xác định tọa độ, định vị Cửa Truyền Tống, cũng có thể giúp định vị cho vũ khí "Thẩm Phán".
Trước khi cả hai xuất phát tới vương quốc Pháp Tư thì Nguyệt Thấm Lan cũng đã dặn dò kỹ càng, đến thời khắc tất yếu thì hãy sử dụng vũ khí Thẩm Phán, đến lúc đó chính là thời điểm bọn hắn chân chính xé rách mặt với Hiệp Hội Ma Pháp Sư.
Muốn sử dụng vũ khí Thẩm Phán thì định vị tọa độ rất quan trọng, linh khí định vị do Mục Lương chế tạo có thể giải quyết vấn đề này.
Trước khi sử dụng vũ khí Thẩm Phán thì phải tiến hành phát sóng chung, sau đó gặp mặt nói chuyện với cao tầng Hiệp Hội Ma Pháp Sư, nếu như bọn hắn không đồng ý, vậy đánh dư luận chiến, cuối cùng mới là đả kích bằng vũ khí Thẩm Phán.
- Ngươi không thể định vị nơi đây, phải chọn nơi đó.
An Kiệt Lạp chỉ về phía tổng bộ Hiệp Hội Ma Pháp Sư ở xa xa.
Đó là từng hàng kiến trúc dày đặc, tất cả nhà lầu đều được làm bằng gỗ và đất đá, thấp nhất cũng có hai tầng, cao nhất có tám tầng, còn cao hơn một mảng lớn so với toà nhà cao nhất của vương cung.
- Ta biết.
Ti Toa Lệ lên tiếng.
Dưới chân cô là quảng trường chủ thành, rất nhiều người thường tụ tập ở đây, nếu như định vị ở quảng trường, đến cuối cùng thật sự tiến hành đả kích bằng "Thẩm Phán", lúc đó sẽ khiến rất nhiều người vô tội tử thương.
Thiếu nữ nhìn về phía tổng bộ Hiệp Hội Ma Pháp Sư, điều chỉnh La Bàn và linh khí định vị trong tay, căn cứ phương vị và khoảng cách mà La Bàn biểu hiện để đổi mới định vị.
Khi Ti Toa Lệ bận bịu thì An Kiệt Lạp cũng không rảnh rỗi, chỉ mất nửa giờ đã dựng xong cái giá phát sóng chung, đồng thời treo màn chiếu phim khổng lồ ở bên trên.
Sau khi đổi mới toạ độ định vị, Ti Toa Lệ đi tới trợ giúp An Kiệt Lạp cài đặt linh khí phát sóng và linh khí phát hình video.
Khi hai người làm xong toàn bộ thì đã là một tiếng sau.
- Giải quyết xong.
An Kiệt Lạp hài lòng vỗ tay một cái, lùi lại hai bước nhìn chăm chú vào màn chiếu phim.
Ti Toa Lệ vỗ vỗ cái giá lưu ly, hài lòng nói:
- Còn đơn giản hơn trong tưởng tượng của ta nữa.
Màn chiếu phim khổng lồ hấp dẫn không ít người dân vây tới quan sát, ai nấy đều tò mò hai người muốn làm cái gì.
- Bắt đầu thôi.
An Kiệt Lạp và Ti Toa Lệ liếc nhìn nhau, phân công rõ ràng bắt đầu điều khiển linh khí phát sóng và linh khí phát hình video.
- Ông ~~~
Linh khí phát sóng tỏa sáng, liên thông với linh khí phát hình video, truyền tới hình ảnh ở đại lục cũ, lại đưa lên trên màn chiếu phim khổng lồ.
Mặc dù bây giờ vẫn là ban ngày nhưng hình ảnh phóng ở trên màn chiếu phim vẫn vô cùng rõ ràng, khiến cho người xem như là thân lâm kỳ cảnh, dường như chỉ cần cất bước là có thể đi vào trong màn chiếu phim.
- Oa, đây là rạp chiếu phim của vương quốc Huyền Vũ sao?
Một bộ phận thương nhân có kiến thức lập tức nhận ra.
- Kiệt kiệt kiệt ~~~
Lúc này, ở trên màn chiếu phim đang phát hình ảnh một bầy Hư Quỷ với số lượng khủng khiếp tấn công một tòa thành lớn, thi thể và huyết tinh là chủ đạo, làm cho rất nhiều người vây xem cảm thấy không khỏe.
………
Trong chính sảnh cung điện vương quốc Huyền Vũ.
Nguyệt Thấm Lan đi chân trần nghiêng người ngồi ở trên ghế sô pha mềm mại, khuỷu tay cầm một đĩa bánh ga-tô, ưu nhã ăn bánh.
Tiểu Tử bắt chéo hai tay trước người, hơi nghiêng thân thể tới trước, hỏi:
- Thấm Lan đại nhân, mùi vị như thế nào ạ?
Nguyệt Thấm Lan dùng nĩa ghim một khối bánh ga-tô nhỏ, dành ra một tay vén tóc mai rũ xuống, đôi mắt đẹp nhìn về phía tiểu hầu gái đứng bên cạnh, lại cầm lấy nĩa nhỏ một lần nữa, ưu nhã bình luận:
- Ừm, ăn ngon hơn so với. trước đây.
- Vậy là tốt rồi.
Tiểu Tử nhoẻn miệng cười.
Hai ngày này, cô bé đều ở trong phòng bếp nghiên cứu làm sao để gia tăng mùi vị của bánh ngọt, tận sức để cho bệ hạ ăn bánh ga-tô ngon hơn, hiện tại xem ra nỗ lực là không có uổng phí.
Nguyệt Thấm Lan ăn một ngụm kem bơ trên nĩa, thuận miệng hỏi:
- Mùi vị tốt hơn rất nhiều so với trước đây, ngươi làm sao mà làm được?
Tiểu Tử nghe vậy đôi mắt sáng lên, nói như thuộc nằm lòng:
- Ta đã thay đổi một bộ phận nguyên liệu chế tác bánh ngọt, trứng Gà Ba Màu đổi thành loại trứng khác tốt hơn, trái cây cũng là dùng linh quả.
- Rất có ý tưởng.
Nguyệt Thấm Lan không tiếc lời khen ngợi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Tử ửng đỏ, cười tươi như hoa nói:
- Thấm Lan đại nhân thích là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lan buông khay trong tay xuống, hất cằm lên nói:
- Ừm, mang một ít đến cho Mục Lương đi.
- Vâng.
Tiểu Tử ngoan ngoãn đáp một tiếng, xoay người đi phòng bếp cắt bánh ga-tô.
Nguyệt Thấm Lan nghĩ tới điều gì đó, ưu nhã nhắc nhở:
- Nhớ rót một ly nước trái cây rồi cho thêm chút đá, hắn thích uống lạnh.
- Vâng.
Giọng nói của Tiểu Tử truyền ra từ trong phòng bếp.
Nguyệt Thấm Lan quay đầu, vươn tay nhẹ nhàng nắn bóp mắt cá chân, cô đã bận rộn cho tới trưa, mới ngồi xuống nghỉ ngơi được mười phút, một chút nữa còn phải trở về Cục Quản Lý Chủ Thành tiếp tục làm việc.
- Cộp cộp cộp ~~~
Cửa sau Cung điện, Ba Phù mới trở về từ hậu hoa viên, thay đổi giày sạch sẽ ở cửa rồi mới đi vào chính sảnh.
- Thấm Lan đại nhân.
Cô ngoan ngoãn chào hỏi.
- Ừm, Hi Bối Kỳ thế nào rồi?
Nguyệt Thấm Lan thanh thúy hỏi.
Ba Phù điềm nhiên đáp:
- Tiểu thư Hi Bối Kỳ phát triển rất tốt ạ.
- Vậy là tốt rồi, chờ thêm hai ngày nữa là chúng ta có thể gặp cô ấy.
Nguyệt Thấm Lan quay đầu đặt cằm ở trên lưng sô pha.