Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 251 - Chương 2897 - Hi Đức Vưu Kỳ Cầu Viện Trợ

Chương 2897 - Hi Đức Vưu Kỳ Cầu Viện Trợ
Chương 2897 - Hi Đức Vưu Kỳ Cầu Viện Trợ

Đại trưởng lão gia tộc Lộ Phát nói:

- Hi Đức Vưu Kỳ đại nhân, hay chúng ta di dời dân chúng trong thành, không thể ngồi chờ Hư Quỷ Hoàng tới cửa được.

- Đúng vậy, không thể để huyết mạch của gia tộc chúng ta đến nơi này phải đoạn tuyệt.

Đại trưởng lão gia tộc Mễ Thiết Nhĩ cũng đồng ý, có cường giả Ma Cà Rồng nói:

- Trong thành còn có rất nhiều người bình người, những người này lưu lại cũng chẳng ích gì, chi bằng đưa toàn bộ rời đi.

Đám người bắt đầu ta một câu ngươi một lời, phát biểu ý kiến của mình, phần lớn đều đồng ý dời đi dân chúng bình thường, bởi vì bọn họ ở lại thành Dạ Nguyệt chỉ gây cản trở.

Hi Đức Vưu Kỳ suy nghĩ một chút, nói:

- Liên lạc vương quốc Huyền Vũ, bảo bọn hắn tới đón người đi.

- Ta biết rồi.

Đại trưởng lão gia tộc Dạ Nguyệt lên tiếng.

- Không thể mang đi toàn bộ, phải lưu lại một bộ phận làm Huyết Nô.

Một tên cường giả gia tộc Lộ Phát nhắc nhở.

Hi Đức Vưu Kỳ lạnh lùng nhìn về phía hắn, giống như hắn còn dám nói thêm câu nào nữa thì sẽ vặn đầu hắn xuống.

- Câm miệng.

Đại trưởng lão gia tộc Lộ Phát giơ tay lên cho đối phương một cái tát, nam nhân nói chuyện lảo đảo mấy bước, sợ hãi cúi đầu câm miệng.

Hi Đức Vưu Kỳ thu hồi ánh mắt, Hư Quỷ Hoàng sắp thức tỉnh, nhân loại có thể chống đỡ nổi sao?

Trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ của Mục Lương, thanh niên này có thể đánh thắng Hư Quỷ Hoàng không?

Hi Đức Vưu Kỳ nghĩ tới đây, không khỏi nói:

- Liên lạc quốc vương vương quốc Huyền Vũ, ta có lời muốn hỏi hắn.

- Vâng.

Đại trưởng lão gia tộc Dạ Nguyệt lên tiếng lần nữa, xoay người bay đến lâu đài Dạ Nguyệt, nơi đó có Trùng Cộng Hưởng liên lạc vương quốc Huyền Vũ.

Hi Đức Vưu Kỳ nhìn vùng đất xa xa, không có Hư Quỷ mới xuất hiện.

Hắn quay lại dặn dò các Ma Cà Rồng khác:

- Phòng thủ cho tốt, có tình huống gì lập tức phóng đạn tín hiệu.

- Vâng.

Cường giả gia tộc Mễ Thiết Nhĩ và gia tộc Lộ Phát lên tiếng.

Hi Đức Vưu Kỳ xoay người bay lên, hướng về phía lâu đài gia tộc Dạ Nguyệt.

Lão ta muốn đích thân hỏi Mục Lương, sau khi Hư Quỷ Hoàng tỉnh dậy thì vương quốc Huyền Vũ có biện pháp đối kháng hay không, hay cứ tùy ý để đại lục cũ bị phá hủy.

……….

- Phanh ~~~

Tiếng nổ điếc tai lại truyền ra lần nữa từ bên trong phòng làm việc, Ba Phù canh giữ ở trước cửa đã quá quen với chuyện này, chỉ là mỗi lần phát nổ thì hàng mi cong của cô lại run lên.

- Bệ hạ còn không có làm xong à?

Thanh Vụ đi tới, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong phòng làm việc.

Ba Phù ngây thơ nói:

- Đúng vậy, không biết lúc nào mới làm xong.

- Đã gần ba ngày rồi, tình hình chiến đấu bên đại lục cũ thật không tốt.

Thanh Vụ thở dài một tiếng.

Mấy ngày nay, không ngừng có tin tức xấu từ đại lục cũ truyền về, có đại thành bị Hư Quỷ công phá, nhân loại tử thương đã hơn ba chục ngàn người.

Vốn dĩ người còn sinh sống tại đại lục cũ không nhiều lắm, cứ tiếp tục như vậy thì rất có thể nhân loại tại đại lục cũ thật sự sẽ chết hết.

Ba Phù mím môi một cái, thở dài nói:

- Mấy ngày nay tất cả mọi người đều không cười nói như trước nữa.

- Sau khi Hư Quỷ Hoàng tỉnh dậy, chúng ta sẽ chết hết sao?

Giọng nói của cô có chút run rẩy.

- Ngươi nghĩ vớ vẩn gì thế, có bệ hạ ở đây, chúng ta sẽ không sao cả.

Thanh Vụ nhẹ nhàng vỗ vai bạn tốt.

- Cũng đúng.

Ba Phù nhỏ giọng thầm thì.

Tiểu Mật đi tới, nghiêm túc nói:

- Các ngươi đừng suy nghĩ lung tung, làm tốt chuyện của mình là được.

- Ừ ừ, chúng ta đã biết.

Ba Phù đáp với thần sắc chăm chú.

- Cộp cộp cộp ~~~

Cửa Phòng Liên Lạc bị đẩy ra, Tiểu Tử thò đầu ra ngoài, hỏi:

- Bệ hạ còn chưa đi ra ngoài sao?

- Chưa đâu, có chuyện gì vậy?

Tiểu Mật quay đầu nhìn lại.

- Gia tộc Dạ Nguyệt muốn trò chuyện với bệ hạ.

Tiểu Tử giải thích.

Tiểu Mật nhíu mày hỏi:

- Có chuyện quan trọng gì sao?

Tiểu Tử thanh thúy trả lời:

- Ta không biết nó có tính là quan trọng hay không, chính là thành Dạ Nguyệt muốn di dời người thường, nhờ chúng ta phái người đi đón.

- Chuyện này cứ nói với đại nhân Thấm Lan là được rồi.

Tiểu Mật thanh thúy nói.

- Ta đi nói ngài ấy.

Thanh Vụ nói rồi xoay người rời đi.

Tiểu Tử tiếp tục nói:

- À, còn có một việc nữa, Hi Đức Vưu Kỳ các hạ muốn trò chuyện với bệ hạ.

Tiểu Mật suy nghĩ một chút, nói:

- Hỏi rõ ràng lão ấy muốn nói chuyện gì, nếu như không phải chuyện quan trọng thì đừng quấy rầy bệ hạ.

- Vâng.

Tiểu Tử đáp một tiếng, xoay người trở về Phòng Liên Lạc.

Mười phút sau, cửa Phòng Liên Lạc bị mở ra lần nữa.

Tiểu Tử thấy Tiểu Mật vẫn còn ở đây, vội vàng nói:

- Hi Đức Vưu Kỳ các hạ muốn hỏi bệ hạ nếu tám ngày sau Hư Quỷ Hoàng thật sự thức tỉnh, vương quốc Huyền Vũ chúng ta sẽ làm như thế nào, bệ hạ có nắm chắc sẽ đánh thắng Hư Quỷ Hoàng hay không?

- ....

Tiểu Mật nghe vậy không khỏi nghiêm mặt trầm tư.

Cô vừa định nói cái gì đó thì cửa phòng làm việc đã bị mở ra.

Mục Lương bước ra ngoài, nhàn nhạt nói:

- Đưa Trùng Cộng Hưởng cho ta, ta sẽ nói chuyện với lão ấy.

- Bệ hạ!

Đám người Ba Phù và Tiểu Mật vội vàng hành lễ.

Tiểu Tử đáp một tiếng, xoay người trở về Phòng Liên Lạc cầm Trùng Cộng Hưởng.

- Ong ong ong ~~~

Cô cầm Trùng Cộng Hưởng chạy đến, cánh của nó đang chấn động cao tốc, phát ra tiếng ông ông.

Mục Lương bình tĩnh mở miệng:

- Hi Đức Vưu Kỳ.

Trùng Cộng Hưởng an tĩnh biết, vài giây sau mới truyền ra giọng nói của Hi Đức Vưu Kỳ:

- Mục Lương các hạ, hiện tại có thời gian rồi à?

- Nói điểm chính.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Đối diện lại an tĩnh một hồi thì giọng nói của Hi Đức Vưu Kỳ mới vang lên lần nữa:

- Tính thời gian thì chỉ còn dư lại tám ngày Hư Quỷ Hoàng sẽ thức tỉnh, ta cần các hạ cho ta một câu trả lời rõ ràng, ngươi có thể chiến thắng Hư Tộc hay không?

Ý của lão rất rõ ràng, nếu như Nhân tộc có thể chiến thắng Hư Tộc, như vậy lão sẽ dẫn dắt Ma Cà Rồng tiếp tục trú đóng thành Dạ Nguyệt, nếu không thì lão thì sẽ buông bỏ thành Dạ Nguyệt, bảo toàn huyết mạch gia tộc.

- Có thể.

Mục Lương đáp với giọng điệu bình tĩnh.

Hi Đức Vưu Kỳ không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi chắc chắn chứ?

Lão vốn tưởng rằng phải nhận được một câu trả lời úp úp mở mở không thuyết phục, không ngờ Mục Lương lại đưa ra câu trả lời khẳng định như vậy.

- Ngươi hy vọng ta thua hay hi vọng nhân loại bị tiêu diệt?

Mục Lương hỏi ngược lại.

Hi Đức Vưu Kỳ trầm mặc lần nữa, đây không phải là chuyện không thành công thì thành nhân, là lão hỏi điều dư thừa.

Lão hít sâu một hơi, giọng nói nghiêm túc:

- Ta hiểu được, hy vọng các hạ có thể giúp đỡ điều động cường giả tới trợ giúp, thành Dạ Nguyệt sắp thủ không nổi.

- Ta biết rồi.

Mục Lương nhàn nhạt nói.

Bình Luận (0)
Comment