Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 346 - Chương 2992 - Nhân Tộc Có Thể Trường Tồn Hay Không Thì Phải Nhìn Xem Lần Này.

Chương 2992 - Nhân Tộc Có Thể Trường Tồn Hay Không Thì Phải Nhìn Xem Lần Này.
Chương 2992 - Nhân Tộc Có Thể Trường Tồn Hay Không Thì Phải Nhìn Xem Lần Này.

Khóe môi của Hồ Tiên cong lên, thanh thúy nói:

- Vậy chúng ta sẽ thề sống chết cũng phải bảo vệ nơi này.

- Chắc chắn rồi.

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan trở nên kiên định.

- Mục Lương bệ hạ đang ở đâu?

Huyền Điểu đi lên trước thấp giọng hỏi.

Khi cô đến vương quốc Huyền Vũ thì Mục Lương đã bắt đầu bế quan, vì vậy hai người không có chạm mặt nhau.

- Ngài ấy đang đột phá.

Nguyệt Thấm Lan bình tĩnh nói.

Huyền Điểu ngạc nhiên hỏi lại:

- Đột phá?

Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, lạnh nhạt đáp:

- Chỉ cần Mục Lương đột phá thành công, như vậy Hư Quỷ Hoàng không phải là đối thủ của ngài ấy.

Lời nói của cô rất kiên định, thật ra trong lòng cũng không có quá nắm chắc, nói như vậy chỉ là vì trấn an lòng người, làm cho đám người có chiến ý mà thôi.

Hồ Tiên nhìn cô một cái, đuôi hồ ly sau lưng nhẹ nhàng đong đưa, không nói thêm gì.

Đôi mắt của Huyền Điểu sáng lên, đột nhiên trong lòng có thêm sức mạnh.

- Vậy thì chúng ta cần phải kiên trì đến lúc Mục Lương bệ hạ hoàn thành thăng cấp.

Ánh mắt của cô trở nên kiên định.

- Mục Lương các hạ đã rất mạnh rồi, không ngờ đến loại thời điểm này mà còn có thể thăng cấp nữa, thật sự là quá mạnh mẽ.

Tề Nhĩ Nạp cảm thán một tiếng.

Quốc vương Hải Đinh nhận đồng nói:

- Ai nói không phải chứ, trước khi chưa thăng cấp thì hắn giết ngươi và ta dễ dàng như bóp chết côn trùng, hiện tại lại sắp đột phá, như vậy Hư Quỷ Hoàng cũng phải thua thôi.

- Hư Tộc phải thua!

Những cường giả khác đồng thanh gào thét.

Ở đây có không ít cường giả đỉnh phong từng thấy Mục Lương ra tay, dù sao thì đoạn thời gian trước Mục Lương bớt thời giờ ghé thăm mỗi một đại vương quốc rồi sử dụng thủ đoạn mạnh bạo khiến cho không ít người tại đây vẫn còn sợ hãi.

Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan giật giật, trong lòng yên lặng cầu nguyện Mục Lương thuận lợi, nếu không thì chuyện này hỏng bét.

Ôn Sa và đám người Long Chủ không cảm thấy Nguyệt Thấm Lan đang nói ngoa, bọn hắn đã thấy tận mắt Mục Lương đối phó với phân thân Hư Quỷ Hoàng, không có thực lực thì làm sao có thể chiến thắng những phân thân kia chứ.

- Tại sao lính trinh sát còn chưa trở về nữa?

Sắc mặt của Hạ Khoa Phu trở nên ngưng trọng.

- Hay để ta đi xem một chút.

Hổ Tây nói xong muốn nhảy xuống tường thành.

- Vù vù vù ~~~

Xa xa truyền đến tiếng xé gió, mấy con Ong Thợ lần lượt bay vào biên giới Huyền Vũ, sắc mặt của tất cả lính trinh sát trên lưng chúng nó đều trắng bệch.

- Đại nhân, chúng ta đã trở về.

Ong thợ rơi vào trên tường thành, nhóm binh lính lảo đảo đi xuống.

- Chuyện gì xảy ra, các ngươi gặp phải Hư Quỷ rồi hả?

Nguyệt Phi Nhan đi nhanh tiến lên.

Chỉ có năm tên lính trinh sát trở về, trên người đều mang theo rất nhiều vết thương có lớn có bé, thậm chí trong đó có một tên lính bị đứt lìa cả cánh tay trái.

May mà có bí dược chữa thương và bí dược cầm máu mới làm cho hắn không có chết bởi vì mất máu quá nhiều.

- Đúng vậy, có hàng ngàn con Hư Quỷ, chắc là thám tử của Hư Tộc, chúng ta va phải chúng nó, những người khác đều hy sinh.

Một tên binh sĩ trong đó nói với giọng điệu bi thương.

- Các ngươi không nhìn thấy Hư Quỷ Hoàng sao?

Hi Bối Kỳ hỏi.

Nguyệt Phi Nhan có chút cạn lời:

- Cái này còn cần phải hỏi sao, nếu như gặp phải Hư Quỷ Hoàng thì bọn hắn không có khả năng trở về rồi.

- Cũng đúng ha.

Hi Bối Kỳ gãi đầu nói, lại hỏi:

- Các ngươi gặp Hư Quỷ ở nơi nào?

Binh sĩ Không Quân nói ra toạ độ trên bản đồ biển, cách vương quốc Huyền Vũ chỉ có ba giờ phi hành.

- Rất gần, chắc Hư Quỷ Hoàng cũng sắp đến rồi.

Trong mắt của Nguyệt Thấm Lan lộ ra tia sáng lạnh lẽo.

Nguyệt Phi Nhan nghiêm túc gật đầu, ra hiệu nhóm lính trinh sát có thể xuống phía dưới nghỉ ngơi chữa bệnh.

Nguyệt Phi Nhan nhìn về phía mẹ, dò hỏi:

- Làm sao bây giờ, hay chúng ta bắn đạn đạo Thẩm Phán chặn bọn chúng lại?

Nguyệt Thấm Lan lắc đầu nói:

- Không được, trước tiên cần phải xem xét tình huống như thế nào đã, hiện tại bắn đạn đạo Thẩm Phán rất có thể sẽ bị Hư Quỷ Hoàng chặn lại, chỉ là lãng phí đạn mà thôi.

- Cũng đúng, vậy chờ thêm một chút đi.

Nguyệt Phi Nhan chậm rãi gật đầu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Nguyệt Thấm Lan hít sâu một hơi, trong lòng vẫn còn lo lắng một chuyện khác, tại sao đến giờ này mà Mộc Phân Thân Mục Lương vẫn chưa trở về?

……….

- Ầm ầm ~~~

Vùng Nước Mặn, bên ngoài vùng biển bão táp, bầu trời vốn dĩ xám xịt âm trầm lúc này càng giống như dính vào một tầng mực đen.

- Có chuyện gì vậy?

Hi Bối Kỳ vỗ cánh đi tới bên ngoài biên giới Huyền Vũ, nhìn bầu trời đột nhiên tối sầm, sắc mặt của cô trở nên nghiêm túc.

- Vù vù vù ~~~

Nguyệt Phi Nhan đi theo đến bên ngoài biên giới Huyền Vũ, tầm nhìn của Vùng Nước Mặn hạ thấp rất nhiều, trước đây còn có vài tia nắng xuyên qua tầng mây, hiện tại đã biến thành một mảnh đen nhánh.

Giọng nói của cô nặng nè:

- Lẽ nào là Hư Quỷ Hoàng sắp tới sao?

Hi Bối Kỳ cau mày, lạnh nhạt nói:

- Có thể khiến cho bầu trời thay đổi, chắc là Hư Quỷ Hoàng rồi.

- Ầm ầm ~~~

Đường chân trời xa xa vang lên tiếng gầm rú, ngay sau đó trong tầm mắt các cô xuất hiện một mảnh đỏ đậm.

Hi Bối Kỳ giơ ống nhòm nhìn ra xa, lúc này mới thấy rõ đó là hư khí màu đỏ đang sôi trào, khí tức làm người ta chán ghét đã bay qua tới tận đây, sắc mặt của cô thay đổi, lập tức hô to:

- Hư Quỷ tới!

Nguyệt Phi Nhan định thần nhìn lại, sắc mặt của cô cực kỳ khó coi, trong tầm mắt toàn là Hư Quỷ, chúng nó rậm rạp xếp chồng lên nhau khiến người ta tê cả da đầu.

Dưới chân đàn Hư Quỷ là hư khí màu máu đỏ, cái này giúp bọn nó có thể đi trên biển như giẫm trên đất bằng.

Số lượng Hư Quỷ rất nhiều, rậm rạp hằng hà sa số, còn có rất nhiều Hư Quỷ ở phía sau, bọn nó trốn ở trong hư khí sôi trào.

Toàn thân Nguyệt Phi Nhan run rẩy, sự sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng, nhiều Hư Quỷ như vậy, vương quốc Huyền Vũ thật sự có thể ngăn lại sao?

Hi Bối Kỳ hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực hô to:

- Gõ trống trận đi!

- Đông đông đông ~~~

Trống trận nhanh chóng bị gõ vang, tiếng sau tiếp theo tiếng trước giống như sóng biển cọ rửa tâm thần của mọi người.

Trên Thiên Cức Quan có mười tám chiếc trống trận, lúc này toàn bộ bị gõ vang, tiếng trống đều nhịp vang tới tận trời, liên tục cọ rửa sự sợ hãi trong lòng đám người.

Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên ra lệnh:

- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Hư Quỷ sắp tới!

- Vâng!

Đám người đồng thanh đáp lại, dồn dập nắm chặt vũ khí trong tay.

Bình Luận (0)
Comment