Mục Lương xoay người đi đến trước mặt cô gái tóc trắng, dịu dàng nói:
- Ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta đi Thiên Cức Quan một chút.
- Ta đi với ngươi.
Ly Nguyệt nghe vậy vội vàng lên tiếng.
Mục Lương bình thản nói:
- Nơi đây còn cần ngươi chủ trì, để tránh có chuyện bất ngờ xảy ra, chờ ta trở lại, được chứ?
- Vậy được rồi, ngươi chú ý an toàn.
Ly Nguyệt không có kiên trì nữa, chỉ là một đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh.
- Vâng, chắc sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.
Mục Lương mỉm cười, vươn tay véo má của cô gái tóc trắng.
- Ừm.
Ly Nguyệt gật đầu thật mạnh, trong lòng cũng cảm thấy như vậy.
Mục Lương không lãng phí thời gian nữa, cất bước đi tới trước, cơ thể biến mất ngay tại chỗ.
Ly Nguyệt nhìn phương hướng Mục Lương rời đi, nàng đứng yên một lúc sau đó hít một hơi thật sâu, xoay người bắt đầu ra lệnh cho các binh sĩ.
- Bắt đầu dọn dẹp chiến trường, cứu trị thương binh, kiểm kê tình huống thương vong.
Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng, nhưng lại thiếu đi cảm giác khẩn trương.
Cô gái tóc trắng biết Mục Lương sẽ không thua, đây là điều mà cô tin tưởng từ tận đáy lòng.
- Vù vù vù ~~~
Mục Lương đi ngang qua Vệ Thành Số Mười, lúc này có một trăm ngàn con Hư Quỷ đang công kích hộ thành đại trận.
Anh hơi chuyển động suy nghĩ, hơn ngàn cột Lôi Phạt Thần Thánh từ trên trời giáng xuống, mỗi một cột Lôi Phạt Thần Thánh đều có đường kính hơn năm mươi mét, bao trùm toàn bộ Hư Quỷ ở bên trong.
- Ầm ầm ~~~
Tia sét màu vàng kim qua đi, mặt đất chỉ còn lại một vùng cằn cỗi, thi thể của đàn Hư Quỷ đã biến thành tro bụi.
Mục Lương không có ngừng lại, tiếp tục bay về phía Thiên Cức Quan, công kích mới vừa rồi với hắn mà nói chỉ là tiện tay mà thôi.
Dựa vào thực lực bây giờ của anh, một kích Lôi Phạt Thần Thánh là đã có thể miểu sát Hư Quỷ Chí Tôn, nếu như Hư Quỷ Thánh giai không tránh né thì cũng cùng chịu chung số phận.
Bên trong Vệ Thành Số Mười, các cường giả trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt đất khô cằn phía trước, hồi lâu không nói lời nào.
- Đây là vị các hạ nào ra tay thế?
Một vị Ma Pháp Sư mặc áo choàng đen líu lưỡi hỏi.
Một vị Kỵ Sĩ thốt lên với giọng điệu không tin được:
- Ngươi đừng nói giỡn, cường giả ở đây làm sao có thể miểu sát tám con Hư Quỷ cấp Vương và hai con Hư Quỷ Chí Tôn cùng một lúc chứ?
- Không có khả năng, nếu Nhân tộc có vị cường giả nào với năng lực khủng bố như vậy thì lũ Hư Quỷ kia đã chết từ lâu rồi, làm gì còn chờ tới bây giờ?
Có Ma Pháp Sư gật đầu nhận đồng.
- Công kích vừa rồi làm ta cảm giác có chút quen thuộc.…
Một tên hộ vệ Trung Ương hoảng sợ thấp giọng lẩm bẩm.
Ngôn Băng tháo mũ giáp xuống và nhìn về phía Thiên Cức Quan, vừa rồi công kích từ trên trời giáng xuống rất giống năng lực thiên phú của Kim Ô Thánh Quang, cũng giống với phương thức công kích của Hộ Vệ Thánh Quang, nhưng uy lực lại hoàn toàn khác nhau.
Ngôn Băng nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt màu tím sáng ngời:
- Không phải Kim Ô Thánh Quang, cũng không phải Hộ Vệ Thánh Quang, vậy chỉ có thể là Mục Lương bệ hạ mà thôi!
……….
Trước Thiên Cức Quan, cuộc chiến giữa Hư Tộc và các tộc vẫn còn đang tiếp tục.
Nguyệt Thấm Lan miễn cưỡng đứng vững, nhìn biên giới Huyền Vũ đã bị hủy diệt, còn có bầy Hư Quỷ nhìn không thấy bờ bến kia, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác vô lực.
Biên giới Huyền Vũ đã bị hủy, cho dù là lưu ly cứng rắn thì cũng không gánh được Hư Quỷ cấp cao luân phiên công kích, cuối cùng sụp đổ ở trong vùng biển bão táp.
- Ít nhất còn có bốn mươi triệu con Hư Quỷ nữa, trong đó lại còn có bao nhiêu Hư Quỷ cấp cao?
Giọng nói của cô khàn khàn, mang theo ý mệt mỏi dày đặc.
- Khụ khụ, lấy tình huống hiện tại, chúng ta còn có thể kiên trì bao lâu?
Giọng nói hư nhược của Hồ Tiên vang lên.
Nguyệt Thấm Lan quay đầu nhìn lại, cô gái đuôi hồ ly đang nằm trên mặt đất, nàng ấy bị thương rất nghiêm trọng, mười cái đuôi bị chặt đứt tám cái, trong đó có một cái là còn chưa trưởng thành.
Lúc này, sắc mặt của Hồ Tiên trắng bệch không có chút máu, uống bí dược chữa thương chỉ có thể kéo lại một hơi, không khiến cho nàng sẽ chết tại chỗ.
- Ngươi chớ nói chuyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi.
Nguyệt Thấm Lan nói với giọng điệu lo lắng.
Cô gái đuôi hồ ly bị Hư Quỷ Chí Tôn công kích, nếu như không phải trên người có linh khí cao cấp ngăn cản thì hiện tại đã chết rồi.
- Ta không sao.
Giọng nói của Hồ Tiên suy yếu, khắp khuôn mặt toàn là vết máu, cô nhìn mây mù xám lạnh trên đầu, tiếp tục hỏi:
- Thiên Cức Quan còn có thể kiên trì bao lâu?
Nguyệt Thấm Lan trầm mặc vài giây, đáp:
- Một giờ, không phải, chắc được nửa ngày...
Trận chiến này đã giằng co năm ngày, cường giả tới tiếp viện dù có cường thịnh cách mấy thì hiện giờ cũng đã kiệt sức, ngăn cản Hư Quỷ công kích đều là lực bất tòng tâm.
Lũ Hư Quỷ giống như là sẽ không biết mệt mỏi, luân phiên tiến công Thiên Cức Quan, không hề cho cường giả các tộc cơ hội thở dốc và nghỉ ngơi.
Cường giả Nhân Tộc không giống Hư Quỷ, chúng nó chỉ cần không phải vết thương trí mệnh thì đều có thể khôi phục, dù cho bị chặt đứt nửa người thì cũng có thể mọc ra một lần nữa.
- Nửa ngày à….
Hồ Tiên nhẹ giọng lẩm bẩm, lồng ngực phập phồng trở nên yếu hơn.
Nguyệt Thấm Lan lảo đảo tiến lên, lấy ra một bình lưu ly rồi đút nước thuốc vào trong miệng cô gái đuôi hồ ly.
- Ngươi cố nhịn một chút.
Giọng nói của cô khàn khàn, trong đôi mắt màu xanh nước biển hiện đầy sợi máu đỏ.
- Ta không sao, không chết được đâu, ta còn muốn chờ Mục Lương tới đây mà.
Giọng nói của Hồ Tiên rất yếu ớt, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lấp lóe, quay đầu nhìn về phía bầu trời Vùng Nước Mặn, nơi đó vẫn tối đen như mực, đó là Lĩnh Vực Hư Quỷ Hoàng.
- Ầm ầm ~~~
Tiếng gầm rú kịch liệt truyền đến, Linh Nhi vừa kích sát một con Hư Quỷ Chí Tôn, cơ thể của cô bé lảo đảo trên không trung, suýt nữa không thể duy trì trạng thái phi hành.
Lúc này, Tinh Linh Sinh Mệnh đã rất mệt mỏi, chiến đấu cường độ cao làm cho cô tiêu hao gần như cạn kiệt nguyên tố sinh mệnh trong cơ thể.
Cô cần trở về ngủ bên trong Trà Thụ Sinh Mệnh để khôi phục năng lượng, nếu không sẽ suy giảm tới bổn nguyên, nghiêm trọng hơn là trở về trạng thái mới ra đời, cũng chính là một đoàn nguyên tố sinh mệnh không có linh trí.
- Cha, ta mệt mỏi quá.
Mặt ngoài cơ thể của Linh Nhi xuất hiện từng vết rách tinh mịn.
Cô nhìn Thiên Cức Quan bị hủy hoại hơn phân nửa, nhẫn nhịn không có trở về bên trong Trà Thụ Sinh Mệnh, cô phải bảo vệ vương quốc Huyền Vũ mà Mục Lương xây dựng.