- Còn kém chút nữa.
Tay của Mục Lương đè ở trên trục quay, trạng thái phòng ngự của Lỗ Ban Số Một tường đồng vách sắt, không dễ dàng có thể bị kích phá như vậy.
Ly Nguyệt thở ra một hơi, bất đắc dĩ thả trường cung trong tay xuống.
Nguyệt Thấm Lan dùng một viên Phú Năng Trân Châu, sau đó ngưng tụ nguyên tố nước trong không khí, làm cho nguyên tố nước ngưng kết thành mũi tên.
Cô lại lợi dụng năng lực khống chế nguyên tố băng mà Phú Năng Trân Châu mang tới, làm cho mũi tên nước đông lại thành băng, tiếp tục bắn về phía Lỗ Ban Số Một.
- Hưu ~~~
Mũi tên băng nhanh chóng bắn trúng bình chướng ma pháp trận một lần nữa, đồng thời trên mũi tên còn tỏa ra khí tức hàn băng bao phủ về phía màn chắn, nỗ lực phá hủy nó.
- Phanh ~~~
Ma pháp trận bình chướng lay động, khi Nguyệt Thấm Lan cho rằng bình chướng sắp bị nghiền nát thì Lỗ Ban Số Một lại tỏa sáng lần nữa, màn chắn mới xuất hiện.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan trừng lớn, lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc nó có mấy cái bình chướng phòng ngự vậy?
Giọng nói của Mục Lương vang lên:
- Trừ phi dùng lực lượng cực mạnh hoàn toàn hủy hoại Lỗ Ban Số Một, bằng không ma pháp trận phòng ngự là có thể tự chữa trị, chỉ cần mấy cái ma pháp trận phòng ngự là có thể thay phiên sử dụng.
- Vậy ta dùng Hỏa Thần hoặc Lôi Thần tới công kích được không?
Nguyệt Thấm Lan nhún vai.
- Vậy hơi quá, Lỗ Ban Số Một đỡ không được.
Mục Lương buồn cười đáp.
Chuỗi vũ khí thẩm phán, cho dù là Hải Thần hay Lôi Thần, uy lực của nó có thể kích sát Hư Quỷ Thánh Giai, dùng để trắc thí tính năng của Lỗ Ban Số Một thật sự là đại tài tiểu dụng.
- Ta tới.
Ly Nguyệt nói.
Không biết khi nào cô đã lấy ra một thanh cự kiếm, nhảy lên thật cao bổ về phía bình chướng phòng ngự của Lỗ Ban Số Một.
- Phanh ~~~
Mũi kiếm hung hăng chém lên trên bình chướng, nhưng mà chỉ tạo được vài gợn sóng ở trên đó.
Cô gái tóc trắng tiếp tục vung chém cự kiếm trong tay, nỗ lực xé rách bình chướng, chỉ là trải qua hơn trăm lần vung chém, màn chắn vẫn tường đồng vách sắt như trước.
- Phù phù ~~~
Ly Nguyệt đổ mồ hôi nhễ nhại, thuận tay cắm cự kiếm trên mặt đất, bất đắc dĩ nhìn về phía nam nhân bên trong khoang điều khiển.
Mục Lương khống chế Lỗ Ban Số Một giải trừ trạng thái phòng ngự, mở ra khoang điều khiển môn nói:
- Được rồi, ta đã biết đại khái kết quả khảo nghiệm.
- Nếu không được nữa thì ta chỉ có thể dùng Nỏ Lớn.
Ly Nguyệt tháo mũ giáp xuống, mái tóc màu trắng bạc thõng xuống.
Cô giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán, toàn lực sử dụng hai kiện linh khí cao cấp vẫn là rất mệt, nhất là sử dụng một thanh kiếm khổng lồ, mỗi lần đều là toàn lực vung ra.
- Nghỉ ngơi một hồi đi.
Mục Lương ôn hòa nói.
Ly Nguyệt lắc đầu, đôi mắt màu trắng bạc lóe ra tia muốn thử:
- Không cần nghỉ ngơi, ngươi dạy ta làm sao điều khiển Lỗ Ban Số Một đi.
- Cũng tốt.
Mục Lương cười một tiếng.
- Dạy cả ta nữa.
Nguyệt Thấm Lan đi tới trước nói.
- Điều khiển Lỗ Ban Số Một không khó.
Mục Lương bắt đầu dạy học, giới thiệu từng cái công năng bên trong buồng lái.
- Để ta thử xem sao?
Ly Nguyệt nhớ kỹ lời nói của Mục Lương, xoay người ngồi vào bên trong buồng lái.
- Ông ~~~
Cô nhấc chân đi về trước đó, Lỗ Ban Số Một cũng đồng bộ di chuyển về phía trước.
Trong mắt của Ly Nguyệt lộ vẻ kinh dị, đích thân vào tay mới phát hiện điều khiển Lỗ Ban Số Một không cần người lái thực lực rất mạnh, chỉ cần biết khống chế là được, cho dù là người thường trải qua huấn luyện cũng có thể điều khiển nó.
Cô gái tóc trắng hít một hơi thật sâu, có Lỗ Ban Số Một, binh lính bình thường cũng có thể ở đại sát tứ phương trên chiến trường.
Nửa giờ sau, Ly Nguyệt đã có thể điều khiển Lỗ Ban Số Một hoàn thành công kích đơn giản.
Nhưng nếu muốn khống chế hoàn toàn nó, hoàn thành các loại động tác công kích có độ khó cao thì vẫn phải trải qua thời gian luyện tập dài mới được.
Mục Lương vỗ vỗ Lỗ Ban Số Một, ôn hòa nói:
- Hình dạng của nó cần phải ưu hoá thêm, có mấy cái ma pháp trận cũng muốn tiến hành điều chỉnh, nửa tháng nữa hẳn là có thể nhìn thấy thành phẩm cuối cùng.
- Nửa tháng, nhanh như vậy sao?
Nguyệt Thấm Lan cảm thán lên tiếng.
- Đúng vậy.
Ly Nguyệt gật đầu đồng ý, trong lòng càng thêm chờ mong.
……..
- Đông đông đông ~
Tiếng chuông du dương vang lên, một ngày mới lại bắt đầu ở vương quốc Huyền Vũ.
Nguyệt Thấm Lan rửa mặt xong đi ra Thiên Điện, hôm nay cô mặc sườn xám màu trắng, nơi eo có trang sức đồ án gai thêu, làm cho vòng eo nhỏ càng lộ vẻ tinh tế.
- Cộp cộp cộp ~~~
Gót giày cao gót của cô va chạm mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, hấp dẫn sự chú ý của các tiểu hầu gái.
An Kỳ thanh thúy chào hỏi:
- Thấm Lan đại nhân, chào buổi sáng.
- Chào buổi sáng.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã cười.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, tiếp nhận nước ấm do tiểu hầu gái đưa tới, nhấp một miếng rồi hỏi:
- Mục Lương còn ở phòng làm việc sao?
- Đúng vậy, bệ hạ đã ba ngày không đi ra ngoài rồi ạ.
An Kỳ nói rồi quay đầu liếc nhìn về phía phòng làm việc.
Từ sau khi Mục Lương hoàn thành trắc thí Lỗ Ban Số Một rồi trở về, anh ngay lập tức chui đầu vào phòng làm việc.
Nguyệt Thấm Lan giơ tay lên nâng trán nói:
- Ba ngày rồi à, hắn không đi ra xử lý một chút văn kiện đã chất đống.
An Kỳ chớp chớp mắt, ngây thơ nói:
- Đại nhân Thấm Lan, bệ hạ nói bây giờ hắn rất bận rộn, văn kiện đều giao cho đại nhân xử lý.
Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng, ưu nhã nói:
- Ta biết rồi, nếu không thì ta sớm bắt hắn đi ra phòng làm việc.
Đôi mắt đẹp của An Kỳ hiện ra ý cười, nàng rất thích bầu không khí sinh hoạt trong cung điện.
- Bữa sáng hôm nay là gì thế?
Nguyệt Thấm Lan thuận miệng hỏi.
- Đại nhân Thấm Lan, bữa sáng nay có mì sợi ạ.
An Kỳ mềm mại đáp.
- Cũng tốt.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã đứng lên.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vội vã vang lên, Nguyệt Phi Nhan bước nhanh ra khỏi Thiên Điện, đôi mắt đẹp nhìn một vòng quanh chính sảnh, sốt ruột hỏi:
- Mẹ, Mục Lương đã xong việc chưa?
- Không có đâu, ngươi tìm hắn có chuyện gì à?
Nguyệt Thấm Lan quơ quơ ly nước trong tay, đôi mắt màu xanh nước biển nhàn nhạt liếc nhìn con gái.
- Điện thoại di động của ta hỏng rồi, cần ngài ấy sửa giúp ta.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nói.
Cô lấy ra điện thoại di động đã vỡ, màn hình và mặt sau đều nứt, thậm chí thân máy còn có chút biến hình.
- Sao có thể biến thành cái dạng này, ngươi làm sao mà rớt hả?
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lan co giật.
Mục Lương rảnh rỗi sẽ phục chế rất nhiều điện thoại di động, các cô gái trong cung điện đều có một cái, chủ yếu là dùng để chụp ảnh và giải trí.