Cầm Vũ ra lệnh:
- Mọi người chú ý an toàn, nếu phát hiện nguy hiểm lập tức gửi tín hiệu.
- Vâng!
Nhóm binh lính đồng thanh đáp lại.
Cũng vào lúc đó, các cường giả của vương quốc Ai Nhĩ Văn cũng học theo, bắt đầu sưu tầm vết tích của Hư Quỷ trong thảo nguyên.
Mã Nhi và Thụy Tinh đi lên trước, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Đại nhân Cầm Vũ, chúng ta cũng muốn hỗ trợ.
Hai anh em vẫn đi theo đám người Cầm Vũ, nghĩ bù đắp sai lầm trước đó, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Đôi mắt của Cầm Vũ nhìn về phía hai người, bình tĩnh hỏi:
- Các ngươi định giúp thế nào?
Mã Nhi nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Chúng ta có thể thi triển ma pháp Vong Linh, làm cho thi thể phụ cận hỗ trợ tìm kiếm Hư Quỷ.
Cầm Vũ nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của thiếu nữ, nhàn nhạt nói:
- Tùy ngươi thôi, nhưng nhớ là phải chú ý an toàn, dù phát hiện Hư Quỷ thì cũng không cần quấy nhiễu bọn nó.
Mã Nhi gật đầu thật mạnh, bảo đảm nói:
- Vâng, chúng ta sẽ cẩn thận.
- Ừm.
Cầm Vũ gật đầu một cái.
- Lần này, đừng làm hỏng chuyện nữa đấy.
Đức Lãng Liệt liếc nhìn hai anh em, hắn không cảm thấy hai người có thể giúp đỡ được gì.
- Sẽ không.
Thụy Tinh nói với giọng điệu kiên định.
- Hy vọng là vậy đi.
Đức Lãng Liệt bĩu môi.
Trong lòng hắn không thoải mái, nếu như không phải bởi vì Mã Nhi và Thụy Tinh thì viện nghiên cứu Trường Sinh ở thành Tư Đồ Nhĩ Đặc sẽ không phát sinh biến cố, dẫn tới việc Hư Quỷ trốn thoát.
Mã Nhi vừa định cãi lại thì bị ca ca ngăn trở, hai người hoàn toàn đúng là lòng tốt làm việc xấu, đây là sự thật không thể chối cãi.
Thụy Tinh trấn an em gái:
- Đợi khi nào chúng ta tìm được Hư Quỷ chạy trốn thì sẽ không sao?
- Ta biết rồi.
Mã Nhi bĩu môi nói thầm, hít một hơi thật sâu, nói với giọng điệu kiên định:
- Ca ca, chúng ta thi triển ma pháp Vong Linh đi.
- Ừm.
Thụy Tinh gật đầu thật mạnh.
Hai người ngồi đối diện nhau, bắt đầu thi triển ma pháp Vong Linh, nguyên tố Hắc Ám trong không khí xung quanh trở nên sinh động.
- Ông ~~~
Gợn sóng vô hình từ trong cơ thể hai anh em xuất hiện, từng vòng như gợn sóng khuếch tán ra xa, thâm nhập hơn ngàn mét dưới lòng đất.
Ai Lạc Lâm khoanh tay trước người, nàng rất tò mò hai anh em muốn giúp như thế nào.
- Cộp cộp cộp ~~~
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, một binh lính trẻ tuổi đi tới trước mặt mấy người.
- Đại nhân, Cửa Không Gian Truyền Tống bị khởi động.
Binh sĩ giơ tay nghiêm chào nói.
Ai Lạc Lâm kinh ngạc nói:
- Cửa Không Gian Truyền Tống, chẳng lẽ là bên vương quốc Huyền Vũ có người muốn qua đây?
Cầm Vũ lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi xem một chút đi.
- Vâng.
Ai Lạc Lâm giơ tay nghiêm chào, xoay người đi theo binh sĩ trở về chiến thuyền.
Mười phút trôi qua nhanh chóng, sắc mặt của Mã Nhi và Thụy Tinh từ hồng hào dần dần biến thành tái nhợt.
Cầm Vũ nhíu mày, do dự có nên cắt đứt ma pháp Vong Linh của hai người hay không.
- Ông ~~~
Mã Nhi và Thụy Tinh đồng thời mở mắt, mở miệng phun ra một búng máu, trên mặt lại mang theo nét vui mừng.
- Các ngươi không sao chứ?
Cầm Vũ nghiêm túc hỏi.
- Đại nhân Cầm Vũ, chúng ta tìm được Hư Quỷ rồi!
Mã Nhi và Thụy Tinh trăm miệng một lời.
- Ở đâu?
Cầm Vũ nghe được lời này, đôi mắt đẹp của cô chợt sáng ngời.
Mã Nhi giơ tay chỉ về phía bắc, kích động nói:
- Chính ở bên kia, cách nơi này hơi xa, hơn nữa vị trí còn ở dưới mặt đất hơn ngàn mét.
- Rất tốt.
Đáy mắt của Cầm Vũ hiện lên sát ý, lần này nàng sẽ không lại cho Hư Quỷ đào tẩu.
Cô vừa định dẫn người rời đi thì giọng nói của Ai Lạc Lâm vang lên từ phía sau:
- Đại nhân Cầm Vũ, đại nhân Ly Nguyệt đến.
Cầm Vũ xoay người nhìn lại, trên mặt còn mang theo thần sắc kinh ngạc, đôi mắt nhìn thẳng vào cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt mặc khôi giáp U Linh chín màu, tay phải ôm mũ giáp, mái tóc dài màu trắng bạc rối tung ở sau người.
- Ly Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?
Cầm Vũ cất bước tới nghênh đón.
Ly Nguyệt thanh thúy nói:
- Bệ hạ làm ta tới thử xem uy lực của vũ khí mới, thuận tiện xem có thể giúp được gì hay không?!
- Vũ khí mới?
Đôi mắt của Cầm Vũ lộ vẻ kinh ngạc.
- Đúng vậy.
Ly Nguyệt gật đầu một cái, quét nhìn đám người, nhìn Thụy Tinh và Mã Nhi vài lần, quay đầu hỏi:
- Cầm Vũ, có tìm thấy manh mối của Hư Quỷ không?
Cầm Vũ cũng liếc nhìn hai anh em, gật đầu nói:
- Bọn họ nói đã tìm được Hư Quỷ, ta đang chuẩn bị đi qua đó nhìn xem thế nào?
Ly Nguyệt nghe vậy kinh ngạc một chút, liếc nhìn hai anh em, lập tức gật đầu nói:
- Vậy cùng nhau đi, giải quyết càng sớm càng tốt.
- Ừ!
Cầm Vũ gật đầu một cái, nhìn về phía Ai Lạc Lâm, ra lệnh:
- Ngươi ở lại chỗ này.
- Vâng!
Ai Lạc Lâm giơ tay nghiêm chào.
Cầm Vũ ra hiệu cho Mã Nhi, nói:
- Dẫn đường đi.
- Được, mọi người hãy đi theo ta.
Mã Nhi gật đầu thật mạnh, nghiêm mặt đi về phía trước.
Thụy Tinh đi lên đỡ lấy em gái rồi cùng nhau đi tới trước.
Đức Lãng Liệt theo ở phía sau, bày ra dáng vẻ ta cũng có thể giúp một tay, chỉ là ánh mắt vẫn luôn rơi vào trên người cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt quay đầu lạnh lùng nhìn nam nhân, sau đó đội mũ giáp lên đầu.
Đức Lãng Liệt bĩu môi, khoanh hai tay trước người, trong lòng tò mò vũ khí mới trong miệng cô gái tóc trắng là cái gì.
Cầm Vũ quay đầu thấp giọng hỏi:
- Ly Nguyệt, bệ hạ sắp kết hôn rồi à?
Ly Nguyệt im lặng mấy hơi rồi mới gật đầu nói:
- Ừm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thời gian định ra ở mười ngày sau.
Kỳ hạn một tháng sớm định ra hiện tại chỉ còn lại mười ngày, hiện tại vương quốc Huyền Vũ đã bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của quốc vương.
Cầm Vũ như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, còn có mười ngày, cô còn kịp chuẩn bị lễ vật cho hôn lễ của Mục Lương sao?
Cô quyết định tối nay hỏi lại Ai Lạc Lâm việc điều tra linh thú Sa Già tiến triển tới đâu rồi, nếu như không thể tìm được Sa Già thì cô chỉ có thể lựa chọn quà tặng khác.
Cầm Vũ nhìn về phía cô gái tóc trắng, rất muốn hỏi cô ấy chuẩn bị hạ lễ gì.
Nhưng nghĩ đến quan hệ giữa cô gái tóc trắng và Mục Lương, đối tượng kết hôn không phải cô, tâm trạng của đối phương chắc là rất khó chịu, vì vậy đành nuốt lời muốn nói trở vào trong.
- Có chuyện gì vậy?
Ly Nguyệt ngước mắt hỏi.
- Không có việc gì, ta sợ tới không kịp để tham gia hôn lễ của bệ hạ.
Cầm Vũ nhẹ giọng nói.
Đôi mắt của Ly Nguyệt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, gật đầu nói:
- Vậy để xem ngày hôm nay chúng ta có thể tìm ra và giải quyết Hư Quỷ hay không?!
- Hy vọng là có thể.
Cầm Vũ chậm rãi nói.
- Sắp đến rồi sao?
Ly Nguyệt thanh lãnh hỏi.
Mã Nhi nhỏ giọng nói:
- Sắp rồi, ở ngay trước đó.
- Ừm.
Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe sáng.