Hai người lộ ra vẻ mặt nặng nề, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Khi đi tới bậc thang thứ 500, ánh sáng của Đèn Lồng Bọ Cánh Cứng không còn bị hạn chế bởi vách động, ánh sáng tản ra xa hơn, hiện ra không gian rộng mở.
Cuối cầu thang là một không gian bao la dưới nền đất, cao trăm mét, rộng cũng gần trăm mét, chiều sâu càng không nhìn thấy cuối cùng.
Hổ Tây và Lan Đế đứng ở bậc thang cuối cùng, nhìn không gian bao la dưới nền đất, trên mặt là thần sắc ngạc nhiên.
Hoa lạp lạp ~~~
Hổ Tây nghe thấy tiếng nước, cúi đầu nhìn xuống dưới, mới phát hiện dưới cầu thang là sông ngầm, có nước chảy xiết.
- Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã xuống.
Cô nhắc nhở.
Lan Đế nuốt nước miếng, gật đầu nói:
- Ta biết rồi.
Hai người đi dọc theo vách tường, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn xung quanh, cảnh giác khi có nguy hiểm xuất hiện.
Hổ Tây lại lấy ra mấy con Đèn Lồng Bọ Cánh Cứng, làm cho chúng nó phân tán ra, chiếu rọi càng nhiều khu vực hơn.
- Hoa Lạp Lạp ~ ~ ~
Lan Đế cúi đầu nhìn con sông ngầm đang chảy xiết dưới lòng đất, hơi nhướng mày lên, nói:
- Trong nước hình như có vật gì đó thì phải?
Hổ Tây nghe vậy cũng cúi đầu nhìn xuống, còn để cho Đèn Lồng Bọ Cánh Cứng bay về phía mặt sông.
- Rào rào ~ ~ ~
Đột nhiên, một con rắn đen to cỡ cánh tay người trưởng thành từ dưới nước thoát ra, mở miệng cắn về phía Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng.
- A!
Lan Đế và Hổ Tây đồng thời thét lên một tiếng, dáng vẻ của con rắn đen kia quá xấu xí, cực kỳ giống một con giun có đầu rắn.
Đèn Lồng Bọ Cánh Cứng vội vàng bay cao mới không bị rắn đen một ngụm nuốt trọn, tia sáng phát ra cũng làm cho hai cô gái thấy rõ dáng vẻ của rắn đen và tình huống dưới nước.
Dưới sông đầy những con rắn đen xấu xí, số lượng rậm rạp làm cho da đầu người ta tê dại, lúc này mắt của bọn nó lom lom nhìn chằm chằm hai cô.
- Nhiều rắn quá!
Lan Đế cảm thấy toàn bộ tóc gáy đều dựng đứng.
Hổ Tây cũng không khá hơn là bao, cảm thấy da đầu tê dại, một cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng xông thẳng lên ót.
- Đi mau!
Cô sốt ruột nói.
Hai người bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà chạy về phía chỗ sâu nhất của không gian dưới lòng đất.
Chẳng mấy chốc hai người đã tới chỗ sâu trong không gian dưới nền đất, thấy được một quan tài kim loại bị xích sắt khóa lơ lửng giữa không trung.
Quan tài kim loại có chiều dài hơn bốn mét, dưới hẹp trên rộng, quan tài bị phủ kín bằng từng vòng xích sắt, mặt trên còn có rất nhiều văn lộ huyền ảo.
Mười tám sợi xích sắt thô to bằng cánh tay từ bốn phương tám hướng dưới mặt đất kéo dài lên cao, cố định quan tài trên không trung.
Dưới chân quan tài có một cây cột đá đường kính mười thước, đỉnh chóp cột đá cách quan tài còn có khoảng bốn mươi mét, mặt trên để rất nhiều rương kim loại.
Giọng điệu của Hổ Tây âm trầm nói:
- Nơi này thật quỷ dị.
Lan Đế cau mày, cảm giác lạnh cả người, run giọng hỏi:
- Vì sao quan tài kia lại lơ lửng giữa không trung, không phải là Đại Ma Pháp Sư Thiên Hà đang ở bên trong chứ?
- Cẩn thận một chút, ta cảm thấy nơi đây có gì đó không đúng.
Giọng nói của Hổ Tây lạnh lẽo.
Lan Đế nhìn thấy cái rương trên trụ đá, đôi mắt sáng lên, nói:
- Thứ chúng ta cần có lẽ là ở trên trụ đá.
- Ngươi chờ ở đây, ta đi qua xem một chút.
Hổ Tây quay đầu dặn dò.
Lan Đế gật đầu:
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
- Ta biết rồi.
Hổ Tây lên tiếng, cơ thể biến mất tại chỗ.
Trong nháy mắt, cô xuất hiện trên cột đá, đi vào mới phát hiện mỗi một rương kim loại đều cao hơn người bình thường.
Rương kim loại có mười hai cái, mặt trên đã bị phủ một tầng bụi dày, chứng tỏ nó đã ở đây rất lâu.
Hổ Tây lau sạch bụi bặm, lộ ra dáng vẻ của rương kim loại, mặt trên cũng có rất nhiều văn lộ mà người xem không hiểu.
- Kỳ quái, không mở ra được...
Cô cau mày, thử mấy lần nhưng vẫn không mở rương kim loại ra được.
- Trước tiên mang đi đã, sau đó lại nghĩ cách mở ra.
Lan Đế hô.
- Tốt.
Hổ Tây lên tiếng, thu rương kim loại vào trong ma cụ không gian chứa đựng.
Làm xong những chuyện này, cô gái tóc màu quýt mới ngước mắt nhìn về phía quan tài lơ lửng trên đỉnh đầu, có loại cảm giác quỷ dị không diễn tả ra được.
…
- Vù vù vù ~~~
Phi thuyền vận chuyển cỡ nhỏ nhanh chóng đi tới dưới tầng mây, vẫn duy trì tốc độ phi hành hết tốc lực.
Trong khoang thuyền, Cổ Tư Mỹ vẫn còn đang lật xem sách cổ, đã đọc tới trang cuối cùng.
Mục Lương nằm trên ghế dựa mềm, từ từ nhắm hai mắt nghỉ một chút.
Ly Nguyệt thì ở trong buồng lái, khống chế phương hướng đi tới của phi thuyền vận chuyển.
Cô nhìn Kim Chỉ Nam, lại lấy ra một tấm da thú so sánh một hồi lâu, mới xác định được trước đó sẽ đi qua vương quốc Sa, cũng chính là địa bàn của nữ vương xà nhân Ôn Sa.
- Mục Lương, phía trước chính là vương quốc Sa, ngươi có muốn xuống dưới nghỉ ngơi một chút không?
Ly Nguyệt thò đầu ra khỏi khoang điều khiển.
- Không cần, xuyên qua vương quốc Sa rồi tiếp tục đi tới.
Đôi mắt Mục Lương không chớp một cái.
Ly Nguyệt chớp chớp đôi mắt màu trắng bạc, hỏi:
- Ngươi không ôn chuyện với Ôn Sa một chút à?
Mục Lương ngước mắt lên, liếc cô gái tóc trắng một cái nói:
- Không rảnh, ta không muốn lãng phí thời gian ở những nơi không quan trọng.
- Tốt.
Hai mắt của Ly Nguyệt hiện ra ý cười, xoay người lại tiếp tục điều khiển phi thuyền vận chuyển gia tốc.
- Ôn Sa?
Cổ Tư Mỹ chớp đôi mắt đẹp, dùng ánh mắt thám thính bát quái nhìn về phía Mục Lương lần nữa.
Mục Lương hỏi với giọng lành lạnh:
- Đọc sách xong chưa?
- Đọc xong rồi.
Cổ Tư Mỹ có chút chột dạ nói.
Mục Lương bình tĩnh nói:
- Vậy thì khép sách lại, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, không được thì phải sao chép toàn bộ quyển sách này một lần.
-......
Đôi mắt của Cổ Tư Mỹ trừng lớn, tay cầm sách cổ cũng run một cái.
Cô hậm hực hỏi:
- Bệ hạ đang nói giỡn đúng không?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mục Lương liếc nhìn nữ nhân.
- Không phải...
Cổ Tư Mỹ khóc không ra nước mắt, khuôn mặt nhăn nhó thu hồi sách cổ.
Mục Lương bình tĩnh hỏi:
- Vấn đề thứ nhất, khi thi triển ma pháp hệ thuỷ cấp 7, khi đó ổn định ma lực quan trọng hơn hay là khống chế linh hồn lực quan trọng hơn?
- Ta suy nghĩ một chút....
Cổ Tư Mỹ nhíu mày lại.
- Cho ngươi năm phút.
Mục Lương nói xong thì giơ tay lên vẫy một cái, ly nước trên bàn bay lên rơi vào trong tay.
- Để ta rót cho ngươi một ly trà nóng.
Không biết từ khi nào Ly Nguyệt đã đi ra khỏi khoang điều khiển, lấy đi cái ly trong tay nam nhân.
Mục Lương dịu dàng đáp lại:
- Tốt.
Cô gái tóc trắng lấy hộp trà ra, động tác thuần thục pha trà.