Cổ Tư Mỹ đọc xong quyển sổ trên tay, tinh thần hoảng hốt một chút, lẩm bẩm:
- Sao có thể như vậy được, Ma Linh thật sự là do Ma Pháp Thần nghiên cứu ra.
- Đây là vì sao?
Cô ngước mắt nhìn về phía Mục Lương.
Mục Lương nhàn nhạt nói:
- Có lẽ là vì trường sinh?
Yết hầu của Cổ Tư Mỹ nhấp nhô:
- Trường sinh quan trọng như vậy sao?
- Đây chỉ là phán đoán của ta, biết đâu Ma Pháp Thần có lý tưởng cao quý hơn.
Mục Lương nhún vai không thèm để ý.
Hắn không có hứng thú quá lớn đối với những chuyện mà Ma Pháp Thần làm, lần này mục đích tới Thiên Quốc của hắn có thể nói là hoàn thành, sách vở ở đây khẳng định có thứ mà hắn cần.
Chỉ cần xem xong những sách này là đủ để hắn nghiên cứu ra máy móc Ma Huyễn Thủ.
Vẻ mặt của Cổ Tư Mỹ trắng bệch, tiếp tục cầm sách khác lật xem, muốn tìm được mục đích nghiên cứu ra Ma Linh của Ma Pháp Thần.
Đám người Ly Nguyệt yên tĩnh lại, biết tâm trạng của Cố Tư Mỹ không tốt, cho nên đều không quấy rầy cô ấy.
Mục Lương đi về phía giá sách cuối cùng, thuận tay rút ra một quyển sách lật xem.
Đây là một bản ghi chép kỳ văn dị sự thời kỳ viễn cổ, rất nhiều chữ trong sách đã phai màu, điều này làm cho tốc độ xem của Mục Lương bị chậm lại.
Ánh mắt của Mục Lương lưu chuyển, nhìn từng chữ một:
- Mười vạn năm trước, đại lục này vẫn còn có Thần tộc sinh sống, đó là Thần của đại lục này, có thể chấp chưởng vạn vật sống và chết...
- Thần tộc, chưa từng nghe nói tới.
Trong lòng hắn khẽ động, Thần Tộc lại là chuyện gì?
- Thần tộc nội loạn, xảy ra đại chiến mà ngàn năm sau có thể hình dung bằng trời nghiêng đất nứt, sương mù thông thiên chia lục địa và biển cả làm hai.
Trong lòng Mục Lương chấn động, đây chính là căn nguyên của Kênh Sương Mù sao?
- Sự thống trị tàn khốc của Thần tộc bị các tộc khác liên thủ tiêu diệt, đại lục bình tĩnh trở lại, thời gian trôi qua, một lục địa khác bị lãng quên.
Mục Lương lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, chẳng trách hắn chưa xem qua ghi chép về Thần tộc.
- Sau khi Thần tộc diệt vong, lực lượng bí mật của Thần tộc rải rác khắp nơi, sau đó trên đại lục bắt đầu xuất hiện các loại kỳ nhân dị sĩ, ma pháp bị phát hiện.
Mục Lương suy tư một chút, Giác Tỉnh Giả và Biến Dị Giả hẳn là cũng liên quan đến chuyện này?
Hắn tiếp tục lật sách, lại phát hiện đã là trang cuối cùng.
- Còn có phần tiếp theo không?
Mục Lương rút một quyển sách khác từ trên giá sách, nhưng mà nó chỉ là một quyển sách liên quan đến ma pháp.
Hắn lật xem những cuốn sách còn lại nhưng không tìm được cuốn nào liên quan đến Thần tộc.
- Có lẽ nó được giấu ở trên kệ khác, chờ sau này từ từ xem.
Mục Lương tạm thời đè xuống sự tò mò trong lòng, toàn bộ giá sách trước mặt đều bị thu vào không gian trong cơ thể.
Hắn trở lại trước mặt Cổ Tư Mỹ, hỏi:
- Tìm được câu trả lời mà ngươi mong muốn rồi à?
Cổ Tư Mỹ có chút thất hồn lạc phách, lắc đầu nói:
- Không có, nơi này có rất nhiều sách.
- Vậy thì chờ trở về rồi từ từ tìm.
Mục Lương nói rồi thu hồi những giá sách còn lại, tàng thư thất lập tức biến thành trống trải.
Cổ Tư Mỹ há miệng, trang giấy trước mặt đều không lưu lại.
Mục Lương vỗ vỗ vai cô, nhàn nhạt nói:
- Nơi đây không còn thứ gì nữa, đi phòng khác xem, biết đâu nơi đó có đáp án mà ngươi cần.
- Tốt.
Cổ Tư Mỹ gật đầu thật mạnh, cô còn chưa nhìn thấy thi cốt của Ma Pháp Thần.
Mấy người theo Mục Lương rời khỏi tàng thư thất, đi tới căn phòng bên cạnh.
Mục Lương giơ tay đẩy cửa, lộ ra một căn phòng không nhỏ.
Đây là một căn phòng ngủ, giường, bàn ghế và đồ dùng trong nhà đều có đủ.
Ly Nguyệt nhìn quanh một vòng, suy đoán:
- Đây hẳn là chỗ ngủ của Ma Pháp Thần.
- Ừ.
Mục Lương gật đầu một cái, tay lướt qua trên bàn gỗ.
- Răng rắc ~~~
Bàn gỗ rung một cái, hóa thành vụn gỗ rơi xuống đất.
Mục Lương thu tay về, nhàn nhạt nói:
- Bàn chỉ là gỗ bình thường, đã bị mục nát.
Cổ Tư Mỹ đi tới bên giường liếc nhìn mấy cái, tiếc nuối nói:
- Thi thể của Ma Pháp Thần không có ở đây.
Mục Lương tìm kiếm trong phòng một vòng, lại tìm được mấy quyển sách chép tay, là bút ký liên quan đến việc nghiên cứu Ma Linh.
- Hắn có loại chấp niệm đối với Ma Linh.
Từ trong ghi chép của đối phương, Mục Lương nhìn ra sự chấp nhất của Ma Pháp Thần đối với Ma Linh.
- Mục Lương, đây là hai chữ “trường sinh” à?
Ly Nguyệt đột nhiên nói.
Cô chỉ vào một tấm da thú treo trên tường, chữ viết ở trên đó đã rất mơ hồ, có lẽ chờ thêm mấy năm nữa thì sẽ hoàn toàn biến mất.
Mục Lương ngước mắt nhìn lại, trên tấm da thú là văn tự cổ đại.
Hắn gật đầu một cái, nói:
- Đúng là hai chữ trường sinh.
Mục Lương đã xem qua rất nhiều sách cổ, sớm đã thuộc lòng văn tự cổ đại.
Trong lòng Cổ Tư Mỹ chấn động, khàn khàn mở miệng:
- Trường sinh… Chẳng lẽ đây chính là truy cầu cuối cùng của Ma Pháp Thần à, còn vì nó mà nghiên cứu ra Ma Linh?
Trên thế giới này có rất nhiều người truy cầu trường sinh, người có thực lực càng mạnh và địa vị càng cao thì càng không muốn chết.
- E là vậy.
Mục Lương lạnh nhạt mở miệng, quét nhìn gian phòng vài lần rồi xoay người rời đi.
Ly Nguyệt vỗ vỗ vai của Cổ Tư Mỹ, cũng theo Mục Lương rời đi.
Lan Đế lên tiếng an ủi:
- Đây là chuyện do Ma Pháp Thần làm, không liên quan đến ngươi, ngươi không cần thương tâm.
- Đúng vậy, ngươi là ngươi, Ma Pháp Thần là Ma Pháp Thần.
Hổ Tây gật đầu nhận đồng.
- Ta biết rồi, chỉ cảm thấy có chút xấu hổ.
Cổ Tư Mỹ cười khổ một tiếng, vành mắt có chút ửng đỏ.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều.
Kỳ Á không khỏi khuyên nhủ.
- Ừm...
Cổ Tư Mỹ hít một hơi thật sâu, đè xuống sự bi thương trong lòng.
Cuối cùng cô nhìn thoáng qua tấm da thú trên tường, hai chữ trường sinh trên đó giống như là đâm vào đôi mắt đến đau nhói.
Cổ Tư Mỹ nhắm hai mắt lại, sau khi mở mắt ra thì xoay người rời đi.
- Không biết phía sau cánh cửa này là cái gì.
Ly Nguyệt thấp giọng mở miệng.
Lúc này mọi người đứng ở trước cánh cửa thứ ba, tay của Mục Lương đã dán lên trên cửa, chuẩn bị đẩy cửa ra.
Hắn thử đẩy một cái, phát hiện cánh cửa này căn bản không thể đẩy ra được.
Mục Lương trầm giọng nói:
- Cửa bị ma pháp trận phong cấm, ta thử phá giải xem, mọi người nghỉ ngơi một chút đi.
- Chẳng lẽ lại phải đợi thêm hai tháng nữa sao.
Hổ Tây không nhịn được nhỏ giọng càu nhàu.
- Không cần lâu như vậy.
Giọng điệu của Mục Lương rất chắc chắn.
- Vậy là tốt rồi.
Đám người Hổ Tây thở phào một hơi.
Mục Lương khẽ cười một tiếng, tay dán lên trên cửa, theo bản năng bắt đầu chìm đắm trong việc phá giải ma pháp trận.
Đám người Ly Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là ngồi trên chiếu chờ đợi.
- Vừa rồi nên bảo bệ hạ lấy ra mấy cuốn sách cho ta đọc.
Cổ Tư Mỹ tiếc nuối nói.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói:
- Có lẽ lần này hắn sẽ nhanh chóng phá giải hết ma pháp trận.
- Hy vọng là vậy đi.
Cổ Tư Mỹ chậm rãi gật đầu, ngước mắt nhìn về phía bóng lưng của Mục Lương, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.