Chương 3401: Đây Là Một Hỏi Thực Chiến ...
Chương 3401: Đây Là Một Hỏi Thực Chiến ...Chương 3401: Đây Là Một Hỏi Thực Chiến ...
- Xảy ra chuyện øi vậy? Trong Chủ Thành, đám người Ly Nguyệt dừng bước, quay đầu nhìn về phía Khu Vực Trung Ương. Ngải Ly Na nhíu mày lại, lo lắng nói:
- Có khi nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?
- Ta trổ về xem thử.
Ly Nguyệt lạnh nhạt nói. Ngải Ly Na gật đầu một cái, nghiêm túc nói: - Được rồi, chú ý an toàn, có việc øì thì nói cho chúng ta biết trước.
- Tốt.
Ly Nguyệt gật đầu một cái, xoay người vội vã đi về phía Khu Vực Trung Ương. Hậu hoa viên Khu Vực Trung Ương, tia chớp màu vàng kim biến mất, lộ ra một cái hố sâu.
- Cô ta chết rồi sao?
Tiểu Mật thở phì phò, thận trọng tới gần hố sâu. Cơ Tử lo lắng nuốt nước miếng, cúi xuống nhìn xuống dưới hố sâu, bên trong không có vật gì.
- Không có thi thể, là bị hóa khí rồi à?
Cô hơi sửng sốt.
Cơ Tử gia nhập vào hầu gái chiến đấu không bao lâu, thực lực là thấp nhất trong đám người.
= Ông ~~~
Đám người Tiểu Mật vừa định thổ phào một hơi thì một làn sương mù đen đột nhiên xuất hiện, xuyên thủng bụng của Cơ 'Tử.
_ _\ `
Cơ Tử đau đớn kêu thành tiếng, nøã xuống hố sâu. Tiểu Mật nhanh tay nhanh mắt kéo thiếu nữ trổ về.
- Không chết.
Khuôn mặt của Tiểu Tử rất khó coi, quay đầu nhìn về phía Lan Cát không biết trốn thoát từ khi nào, cách Mục Lương đã không xa. - Khu khụ ~~~
Trên mặt Lan Cát có sương mù màu đen bắt đầu khởi động, đột nhiên ho khan kịch liệt vài tiếng, phun ra một ngøụm máu tươi.
- Khinh thường địch thủ rồi.
Cô phun ra một búng nước bọt có máu, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía các tiểu hầu gái.
So với tia chớp màu tím, Thánh Quang Lôi Phạt càng gây tổn thương hơn cho cô, may mà nhờ có ma pháp hắc ám giảm thiểu tổn thương cho cô.
Ngón tay của Lan Cát giật giật, sương mù màu đen công kích Cơ Tử trở lại bên thân, xoay người nhìn về phía Mục Lương cách đó không xa.
- Thật là lực lượng sinh mệnh tinh khiết, nếu ta có thể hấp thu toàn bộ, nhất định có thể trường sinh. Trên mặt cô lộ ra vẻ say mê. - Ngăn cản cô tai
Tiểu Tử quát lạnh một tiếng.
- Ba Phù, chăm sóc tốt Cơ Tử.
Tiểu Mật bỏ lại một câu rồi nâng kiếm tấn công về phía Lan Cát.
- Tốt.
Ba Phù đáp một tiếng, vội vã lấy ra bí dược chữa thương, đổ toàn bộ vào vết thương trên bụng Cơ Tử. = _\ —_—
Cơ Tử không khỏi đau đớn kêu thành tiếng, vẻ mặt càng tái nhợt hơn.
Ba Phù bình tĩnh mở miệng:
- Không sao đâu, chút thương thế này có thể trị hết.
Cô lấy ra bí dược chữa thương mới, đút một bình cho Cơ Tử uống xong, còn lại đều đổ lên miệng vết thương, có thể nhanh chóng cầm máu và xúc tiến vết thương khép lại.
- Chị Ba Phù, ta không sao, ngươi đi hỗ trợ đi.
Cơ Tử toát mồ hôi lạnh đây đầu nói.
= 0161
Ba Phù lên tiếng, việc cấp bách là bảo vệ bệ hạ, không được bị Lan Cát quấy rây.
Cô đứng dậy nhảy một cái, lao về phía Lan Cát lần nữa.
- Tất cả cút đi! Lan Cát phẫn nộ hét lên. Đường đường là một trong những thủ lĩnh của Bất Hủ Chúng, thế mà lại không thể đánh bại được một đám tiểu cô nương thực lực cấp 7.
Tiểu Tử thấp giọng nói:
- Thú cưng của bệ hạ còn chưa ra tay sao?
Tiểu Mật tâm tư thấu triệt nói:
- Đây là một hồi thực chiến của chúng ta, đến lúc kiểm tra thành quả huấn luyện rồi.
Khu Vực Trung Ương có không ít thú thuần dưỡng, tùy tiện một con cũng có thể trấn áp Lan Cát, nhưng mà đến bây giờ không có một con đi ra, hiển nhiên là trước đó bệ hạ đã an bài tốt.
- Ta hiểu rồi.
Ánh mắt của Tiểu Tử trở nên kiên nghị.
Hai tay Lan Cát mở ra, giống như một chữ thập, đồng thời lẩm nhẩm thần chú trong miệng.
- Ông ~~~
Dưới người cô xuất hiện một vòng xoáy màu xám, tản ra năng lượng hắc ám làm người ta sợ hãi.
Ánh mắt của Lan Cát lành lạnh, gằn từng chữ:
- Có thể chết dưới ma pháp Vương giai, đây cũng là vinh hạnh của các ngươi. Cô rốt cuộc phải nghiêm túc, không thể để động tĩnh quá lớn khiến mọi người chú ý kéo tới đây. Tiểu Mật biến sắc, hô:
- Ma pháp hắc ám Vương giai, mọi người cẩn thận! - Ông ~~~
Lan Cát nhếch miệng cười một tiếng, vòng xoáy màu xám khuếch tán ra, trong nháy mắt đã bao trùm nhóm tiểu hầu gái.
— "` ~~~
Các tiểu hầu gái kêu lên thảm thiết, quần áo trên người bốc cháy biến mất, lộ ra giáp mềm mặc trong nØười.
- Tất cả hợp kích phá trận pháp.
Vẻ mặt của Tiểu Mật trắng như tờ giấy, cơ thể như búp bê vải rách bay ra ngoài.
Những hầu gái còn lại cũng giống vậy, không thể ngăn cản công kích của ma pháp hắc ám Vương giai, toàn bộ đều ngã xuống cách xa mấy chục mét.
Ba Phù và Diêu Nhi vùng vẫy muốn đứng lên, cuối cùng vẫn ngất xỉu.
Đám người Tiểu Mật và Tiểu Tử bị trọng thương, cố gượng muốn đứng dậy, chỉ là cố gắng thế nào cũng không làm được, trên người các cô có rất nhiều xương Øãy.
- Ông ~~~
Nguyên tố sinh mệnh xung quanh cuồn cuộn ủa tới, kéo lại một mạng cho các tiểu hầu gái, nếu không một kích vừa rồi đã có thể làm cho các tiểu hầu gái bị diệt cả đoàn. - Phế vật cuối cùng cũng là phế vật.
Lan Cát thấy các tiểu hầu gái không bò dậy nổi, lập tức cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Cô xoay người nhìn về phía Mục Lương, cất bước đi về phía hắn, nụ cười trên mặt càng ngày càng thoải mái. - Trường sinh, chỉ có thể là của ta.
Trên mặt của Lan Cát lộ ra nụ cười bệnh trạng. - Cái đó không phải do ngươi quyết định.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên xuất hiện. Một bóng dáng chui ra từ trong cái bóng của Lan Cát, đồng thời bóng đen kia cũng lao lên, trói chặt hai chân của nữ nhân.
Vẻ mặt của Lan Cát rất khó coi, nhìn chăm chú vào Mễ Á đi ra từ trong bóng đen, Khôi Giáp Ám Ảnh trên người lóe lên u quang. - Đợi lâu như vậy, vẫn phải là ta ra tay.
Giọng điệu của Mễ Á lạnh nhạt.
Cô vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, đứng ngoải quan sát các tiểu hầu gái và nữ nhân chiến đấu, vốn định nhân cơ hội này đánh lén Lan Cát, nhưng nghĩ đến lời nói trước đó của Mục Lương là muốn kiểm tra thành quả huấn luyện chiến đấu của nhóm tiểu hầu gái nên vẫn luôn án binh bất động. Đồng tử của Lan Cát co rút lại, hồi:
- Ngươi vẫn luôn ở đây à?
- Đương nhiên.
Mễ Á khẽ hất hàm, ngón tay giật giật, Am Ảnh Chi Lực quấn chặt nửa người dưới của nữ nhân.
Lan Cát thử co hai chân, Ám Ảnh Chỉ Lực càng ràng buộc chặt hơn.
Trong mắt cô lộ ra vẻ phẫn nộ, khoảng cách thành công đã rất gần rồi, tại sao luôn luôn là nửa đường bị cản trở.
Lan Cát nhìn chằm chằm cô gái tai mèo, trong miệng niệm thần chú, vừa định thi triển ma pháp Vương giai một lần nữa.
Chương 3351: Sờ Soạng Lung Tung Sẽ Bị Tội
Mục Lương khẽ cười một tiếng, tay dán lên trên cửa, theo bản năng bắt đầu chìm đắm trong việc phá giải ma pháp trận.
Đám người Ly Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là ngồi trên chiếu chờ đợi.
- Vừa rồi nên bảo bệ hạ lấy ra mấy cuốn sách cho ta đọc.
Cổ Tư Mỹ tiếc nuối nói.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng nói: - Có lẽ lần này hắn sẽ nhanh chóng phá giải hết ma pháp trận.
- Hy vọng là vậy đi.
Cổ Tư Mỹ chậm rãi gật đầu, ngước mắt nhìn về phía bóng lưng của Mục Lương, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thiên Quốc, bên trong nhà đá.
Ly Nguyệt nhìn về phía Mục Lương vẫn đang dán hai tay lên trên cửa, hắn đã duy trì tư thế này trong hai ngày rồi.
Cổ Tư Mỹ líu lưỡi nói:
- Mục Lương đã như vậy hai ngày rồi, đừng nói là chúng ta lại phải đợi thêm hai tháng nữa đấy.
- Mới qua hai ngày mà thôi, ngươi đừng khẩn trương, có lẽ ngày hôm nay sẽ kết thúc.
Lan Đế trấn an nói.
Hổ Tây nhếch miệng ngáp một cái, thanh thúy nói:
- Đúng vậy, ngươi bình tính một chút đi.
- Được rồi.
Cổ Tư Mỹ mím môi không nói thêm øì nữa.
Hai ngày này tinh thần của cô không được tốt cho lắm, trong đầu đều là những chuyện có liên quan đến Ma Pháp Thần, Ma Linh và trường sinh.
Ly Nguyệt nhìn về phía thiếu nữ, bình thản nói:
- Hay là ngươi ngủ một hồi đi. - Ta không buồn ngủ.
Cổ Tư Mỹ lắc đầu, tiếp tục duy trì tư thế ngôi yên.
Hổ Tây quay đầu nhìn về phía Lan Đế, nhỏ giọng nÓI:
- Cô ấy là bị kích thích.
- Nếu đổi thành ngươi thì ngươi cũng sẽ bị kích thích thôi.
Lan Đế thấp giọng nói.
- Đúng vậy. Hổ Tây nhún vai từ chối cho ý kiến.
Ly Nguyệt liếc nhìn hai cô đái một chút, cảm thấy các cô hơi quá rảnh rỗi, có lẽ phải tìm chút chuyện để cho bọn họ làm.
- Ông ~~~
Đúng lúc này, nguyên tố ma pháp trong không khí trở nên xao động, một màn quen thuộc lại hiện ra, từng vòng øợn sóng khuếch tán ra từ cánh cửa. Ánh mắt của đám người Ly Nguyệt sáng lên, biết ma pháp trận trên cửa đã bị Mục Lương giải trừ.
Cổ Tư Mỹ vội vã đứng lên, nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Lương mà không nháy mắt một cái.
Lân này gợn sóng nguyên tố ma pháp chỉ giằng co hơn mười giây thì Mục Lương đã buông tay xuống, đôi mắt nhắm lại hai ngày cũng chậm rãi mở ra.
Ly Nguyệt vội vàng tiến lên quan tâm hỏi thăm:
- Mục Lương, ngươi không sao chứ?
- Ta không sao.
Giọng nói của Mục Lương địu dàng, cơ thể nhẹ nhàng chấn động, bụi bặm rơi trên người hai ngày cũng đều tan đi.
Cổ Tư Mỹ không khỏi hỏi: - Cánh cửa kia có thể mở ra không?
- Ừm, chúng ta đi vào trong trước đi.
Mục Lương gật đầu một cái, giơ tay lên đẩy cửa chính vừa dày vừa nặng trước mặt.
- Oanh ~
Cánh cửa bị đẩy ra, một luồng khí tức quen thuộc lập tức ùa ra ngoài.
- Khí tức Ma Lĩnh.
Y Lộ Lộ khẩn trương nói. Mục Lương vung tay lên, phóng ra Lĩnh Vực Sinh Mệnh bao trùm khắp trong phòng.
= Ông —~—~~ Nguyên tố quang hội tụ lại, chiếu sáng căn phòng thứ ba.
Mục Lương cất bước đi vào trong phòng, lọt vào mắt hắn là từng hàng dụng cụ lưu ly được sắp xếp trên bản đá, trong góc còn có mấy cái bàn dài, trên đó chất đây sách da thú, còn có mấy quyển đang mỡ.
- Cộp cộp cộp ~~~
Ánh mắt của hắn rơi xuống một dụng cụ lưu ly, bên trong chỉ còn một tâng vật chất màu xám đen, giống như là cao su bị đốt cháy. Mục Lương lại nhìn về phía dụng cụ lưu ly thứ hai, bên trong còn một loại chất lỏng màu xám, có vẻ như trong chất lỏng còn có thứ øì đó.
- Rào rào ~~~
Hắn giơ năm ngón tay lên, chất lỏng màu xám và đồ vật bị cuốn bên trong bay lên.
- Đây là cái gì thế?
Ly Nguyệt và những người khác đi vào phòng thì nhìn thấy chất lỏng lơ lửng trước mặt Mục Lương. Mục Lương thuận miệng nói:
- Không biết, có thể là một vật thí nghiệm của Ma Pháp Thần.
Hắn hơi chuyển động suy nghĩ, khống chế dịch thể và đồ vật bên trong tách ra, lộ ra vật thể bán trong suốt kia.
Y Lộ Lộ quan sát vài lần, chân chờ nói:
- Nhìn giống như Ma Linh, nhưng lại không phải.
- Đúng là không phải Ma Linh, nó không phải là thể sinh mệnh.
Ngón tay của Mục Lương khẽ nhúc nhích, một ngọn lửa bao bọc vật thể trong suốt kia lại, chẳng mấy chốc đốt cháy nó thành tro bụi.
Hắn vung tay lên, chất lỏng màu xám cũng bị không gian cắn nuốt nuốt chửng.
- Bệ hạ, trong cái lọ này cũng có thứ gì đó. Hổ Tây đột nhiên lên tiếng.
Mục Lương vỘi vã nøước mắt nhìn lại, nói với giọng điệu nghiêm túc:
- Các người đừng chạm lung tung những thứ kia.
- Vâng.
Hổ Tây rụt cổ một cái.
Vẻ mặt Mục Lương nghiêm túc nói:
- Nơi đây rất có thể là phòng thí nghiệm của Ma Pháp Thần, khả năng sẽ có những thứ làm cho các người cảm nhiễm, coi chừng sở soạng tung tung gặp tội thì đừng trách ta không có nhắc nhở.
- Vâng.
Hổ Tây nghĩ mà sợ đáp một tiếng.
Cổ Tư Mỹ cảm thấy vết hầu khô khốc, nhìn chăm chú vào hơn một ngàn dụng cụ lưu ly trước mặt, giống như thấy được dáng vẻ của Ma Pháp Thần đang làm thí nghiệm. - Trường sinh thật sự quan trọng như vậy sao?
Cô không khỏi tự hỏi một câu.
Mục Lương đi tới trước, phát hiện không ít dịch thể đã khô trong dụng cụ đựng, đồ vật được đào tạo bên trong đã chết.
- Cộp cộp ~~~
Hắn dừng bước, nhìn thấy có mấy dụng cụ lưu ly đã bị nghiền nát, bên trong không có øl. Ly Nguyệt cau mày nói:
- Đồ vật bên trong đã chạy trốn hay chỉ đơn thuần là thời gian quá dài cho nên dụng cụ lưu ly bị mục nát? - Tất cả đều có khả năng. Mục Lương nhàn nhạt nói. - Á~~~
Lan Đế hét lên một tiếng, giơ tay lên lộ ra vết thương Ở CỔ tay.
- Có chuyện øì vậy? Mục Lương cau mày nhìn lại.
Lan Đế khẩn trương nói:
- Thật kỷ quái, ta bị thương ở đây khi nào vậy? Mục Lương nhanh chóng đi lên trước, nắm lấy tay của cô gái tóc nâu rồi cẩn thận quan sát vết thương, là vết cắn hình bầu dục, vết thương chảy ra máu màu đen.
- Ngươi bị cái gì đó cắn chảy máu. Hắn trầm giọng nói.
Ly Nguyệt cau mày hỏi:
- Lúc nào bị cắn cũng không biết sao?
Lan Đế nhăn mặt, ủy khuất nÓI:
- Không biết, vừa rồi ta cảm thấy hơi ngứa một chút, nhìn một cái mới biết là bị thương.
- Nó sẽ không lây nhiễm chứ? Cô nghĩ đến lời nói của Mục Lương, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Thoạt nhìn là có.
Mục Lương hơi nhíu mày. Ngón tay của hắn đặt lên trên cổ tay của cô gái tóc nâu, tỉnh lọc máu đen trên miệng vết thương.
- Cảm giác thế nào?
Hắn hỏi.
Lan Đế nghiêm mặt, run giọng đáp: - Cơ thể hình như đang nóng lên.
- Ăn đi.
Vẻ mặt của Mục Lương nghiêm túc, øiơ tay lên ngưng tụ ra một giọt Nước Mắt Thiên Sứ, đưa đến bên môi thiếu nữ.