Chương 3386: Sự Hấp Dẫn Của Đảo Thất Lạc
Chương 3386: Sự Hấp Dẫn Của Đảo Thất LạcChương 3386: Sự Hấp Dẫn Của Đảo Thất Lạc
Trên mặt Mục Lương hiện lên vẻ uy nghiêm, nhìn chăm chú vào mọi người phía dưới, ngón tay chậm rãi gõ mặt bản.
- Cộc cộc cộc ~~~
Âm thanh đánh mặt bản rất thanh thúy, làm cho trái tim không ít người đều đập thình thịch, bầu không khí trở nên càng nghiêm túc hơn.
- Người tiếp theo.
Mục Lương lạnh nhạt mở miệng. Người được điểm danh đứng lên, hít một hơi thật sâu bắt đầu báo cáo công tác của mình.
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lan hơi lóe sáng, bút trong tay đi chuyển cực nhanh, ghi chép vấn đề của từng nØười một.
Lân hội nghị này vẫn duy trì liên tục đến người chiêu, trong lúc đó không hề có nghỉ giải lao.
Khi Mục Lương đứng lên, nói mấy chữ hội nghị kết thúc, không ít người ở đây đêu thổ phào nhẹ nhõm một hơi.
- Nhớ kỹ, chuyện ta giao phó cân phải hoàn thành đúng gïð.
Trước khi rời khỏi, Mục Lương căn dặn một câu.
- Vâng.
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Nguyệt Thấm Lan nhìn về phía mọi người, ưu nhã nÓI: - Xem ra là ngày thường ta quản không đủ nghiêm nên mới xuất hiện nhiều vấn đề như vậy.
Không ít người xấu hổ cúi đầu, không biết trả lời như thế nảo.
- Vương quốc Huyền Vũ kiến quốc đến bây giờ không đến hai năm, các phương diện cần thời gian để hoàn thiện và trưởng thành, bây giờ là có cơ hội để thử lỗi.
Giọng điệu của Nguyệt Thấm Lan lạnh lùng. Cô khẽ hất hàm, nói với điọng điệu nghiêm túc:
- Nhưng ta hy vọng trong hội nghị lần sau, vấn đề xuất hiện vào ngày hôm nay đừng xuất hiện nữa, thời gian dải như vậy cũng nên quen thuộc với công việc của mình rồi.
- Vâng, đảm bảo sẽ không có lân sau.
Vẻ mặt của mọi ngØười nghiêm túc.
- Rất tốt, ta chờ mong các ngươi thay đổi. Đương nhiên, có chuyện gì khó xử thì có thể nói ra.
Nguyệt Thấm Lan nghiêm mặt rời khỏi phòng hội nghị.
Mục Lương trổ lại thư phòng, không bao lâu thì Nguyệt Thấm Lan đẩy cửa mà vảo.
- Hôm nay ngươi khiến bọn họ đều trấn trụ. Nguyệt Thấm Lan ưu nhã mở miệng, khóe môi còn mang theo nụ cười. Mục Lương mỉm cười nói: - Cuối cùng vẫn phải gõ một cái mới được, một số người sẽ quên sơ tâm, muốn quản lý một vương quốc cũng không dễ dàng. - Đây chính là hát mặt đen mà ngươi nói, ta đóng vai phản diện.
Nguyệt Thấm Lan ưu nhã CƯỜI.
- Đúng vậy.
Mục Lương kéo tay cô gái ưu nhã lại gân, bảo cô ngôi xuống ở bên cạnh.
Hắn dịu dàng hỏi:
- Đói bụng không?
- Không đói, nhưng đứa nhỏ của ngươi hăn là đói bụng rồi.
Nguyệt Thấm Lan sờ bụng một cái.
- Ăn một quả Tinh Thần lót dạ trước đi, bữa tối các cô mới vừa bắt đầu làm. Mục Lương nói xong lấy ra một quả Tinh Thần. Nguyệt Thấm Lan cũng không khách sáo, há miệng khẽ cắn thịt quả rồi nuốt xuống.
Cô ưu nhã lên tiếng:
- Nếu như có thể giải quyết được mấy vấn đề hôm nay thì có lẽ một ít chế độ sẽ càng hoàn thiện hơn..
- Ngươi cũng sẽ thoải mái hơn.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Nhưng nói thì dễ dàng, làm được mới khó. Nguyệt Thấm Lan cảm thán một tiếng.
Cô võ võ tay, tiếp tục nói: - Vấn đề phiền phức nhất là thu nhập từ thuế, cần rất nhiều thời gian.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Từ từ rồi sẽ đến thôi, không hiểu thì có thể hỏi ta.
Nguyệt Thấm Lan liếc nhìn nam nhân, nói với giọng điệu u oán: - Qua một đoạn thời gian nữa thì ngươi lại phải đi ra ngoài rồi.
Ánh mắt của Mục Lương lấp lóe, gật đầu không tiếng động.
- Ta biết, sự hấp dẫn của đảo Thất Lạc đối với ngươi vẫn là rất lớn.
Nguyệt Thấm Lan thở dài một tiếng.
Cô hiểu rõ Mục Lương, đảo Thất Lạc đủ thần bí, còn có những thứ có khả năng làm cho hắn cảm thấy hứng thú, vì vậy hắn không thể không đi.
- Ta sẽ cố gắng trở về sớm. Mục Lương trấn an. Nguyệt Thấm Lan nắm lấy ngón tay của Mục Lương, thanh thúy nói:
- Trước đó ngươi phải giải quyết chuyện của Ma Pháp Thần, sau đó thì ngươi mới có thể đi đảo Thất Lạc.
- Ứm, ta sẽ nhanh chóng tiến hoá Trà Thụ Sinh Mệnh. Đôi mắt của Mục Lương trầm thấp.
- Cũng sắp rồi.
Nguyệt Thấm Lan nâng tay của Mục Lương lên, lưu lại một nụ hôn nhẹ trên mu bàn tay của nam nhân. Mục Lương nhìn khuôn mặt của Nguyệt Thấm Lan, nghiêm túc nói:
- Chờ Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa lần nữa, hẳn là có thể tìm được biện pháp gia tăng tuổi thọ. - Sau này ngươi có thể vẫn luôn ở bên cạnh ta.
- Hy vọng là vậy.
Lông mi nhỏ dài của Nguyệt Thấm Lan
- Ngươi thật sự có thể sống vải trăm ngàn năm à? - Hiện tại là như vậy, sau này có thể dài hơn.
Mục Lương nói rất nhẹ nhàng, ngữ khí nghe giống như đang nói đùa. - Thật tốt, ta muốn được ở bên cạnh ngươi mãi mãi. Nguyệt Thấm Lan nghiêm túc nói.
- Ta sẽ nghĩ cách.
Mục Lương gằn từng chữ. Trong đầu hắn hiện lên bóng dáng của đám người Hồ Tiên và Ly Nguyệt, hắn không muốn những người mà mình quen biết mấy trăm, mấy ngàn năm sau đều hóa thành xương trắng, chỉ có một mình hắn sống thêm vài chục ngàn năm, như vậy quá cô độc.
Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên, nói:
- Trước đó thì hãy để cho tất cả mọi người trổ thành cường giả Thánh giai đi, như vậy tuổi thọ sẽ có thể tăng lên ngàn năm.
Sau khi gia tăng thực lực thì tuổi thọ cũng sẽ được cộng thêm tương ứng. Mục Lương bình thản nói: - Thánh giai không phải phần cuối, Đế cấp cũng không phải.
Trong lòng hắn biết, nếu như Trà Thụ Sinh Mệnh và Rùa Đen đều tiến hóa đến cấp 14 thì cảnh giới thực lực sẽ đột phá Đế cấp, đặt chân lên một tầng cấp mới.
Chỉ là, hắn vừa nghĩ tới cần tiến hóa tới cấp 14 thì đã cảm thấy đây là một chuyện cực kỳ xa XÔI, trong khoảng thời gian ngắn là không cần nghĩ tới. Ánh mắt của Nguyệt Thấm Lan lóe lên, thì thâm: - Trên Đế cấp à......
- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ đã có ta rồi.
Mục Lương dịu dàng lên tiếng.
- Tốt.
Nguyệt Thấm Lan cười một cách thoải mái. Trong lòng cô đã quyết định, nhất định phải thay Mục Lương quản lý tốt vương quốc Huyền Vũ, tận lực kiếm thêm một chút tỉnh thạch ma thú.
Mục Lương ôn hòa nói:
- Hiện tại ta rất chờ mong ngày đứa bé trong bụng ngươi chào đời, đây là đứa bé đầu tiên của chúng ta. - Ta cũng rất mong đợi. Khóe môi của Nguyệt Thấm Lan cong lên.
- Sau này sẽ còn có đứa bé thứ hai, đứa bé thứ ba. Mục Lương lộ ra thân sắc chờ mong. Nguyệt Thấm Lan khẽ hất hàm, nhìn chăm chú vào Mục Lương nói:
- Còn có đứa bé của Hồ Tiên nữa, sau này ngươi còn có thể giáo dục được hết không?
- Đương nhiên là có thể. Mục Lương tự tin Cười. Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thấm Lan ửng đỏ, giận trách:
- Chuyện này để sau đi, chỉ sợ sinh ra một đứa thì ta sẽ không muốn sinh nữa. - Ừm, nghe lời ngươi. Mục Lương cưng chiều nói.