Chương 3354: Chỉ Còn Lại Một Biện Pháp ...
Chương 3354: Chỉ Còn Lại Một Biện Pháp ...Chương 3354: Chỉ Còn Lại Một Biện Pháp ...
Lan Đế ngắm nhìn xung quanh một vòng, nhìn dấu vết bị ngọn lửa thiêu hủy, thanh thúy nói:
- Nơi đây hình như không còn thứ øì nữa.
- Vậy thì đi thôi.
Ly Nguyệt nói xong thì nhìn về phía Mục Lương.
- Ừ, đi thôi.
Mục Lương lấy đi đồ đạc trên bàn, nhàn nhạt nói:
- Đi thôi, chúng ta đến xem căn phòng cuối cùng, ta rất chờ bên trong là sự bất ngờ nào.
- Tốt.
Cổ Tư Mỹ liếc nhìn phòng thí nghiệm của Ma Pháp Thần Mắt lần cuối rồi xoay người rời đi theo đám người Mục Lương.
- Cộp cộp cộp ~~~
Mọi người đi tới trước cửa căn phòng thứ tư, nhìn từ bên ngoài thì nó không khác øì ba cánh cửa còn lại.
Mục Lương øiơ tay đặt lên trên cửa, dò xét đẩy một cái, không ngoài dự liệu đã bị khoá lại, vẫn là ma pháp trận phong cấm giống như cửa chính.
Hắn giơ tay dùng sức đánh ra một quyền, cửa phòng chấn động mấy cái, thoạt nhìn vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
- Không mở ra được bằng sức mạnh rồi, chỉ có thể phá giải bằng ma pháp trận.
Mục Lương tiếc nuối nói. Hắn nhìn về phía đám người Ly Nguyệt, dặn đò: - Lúc ta phá giải ma pháp trận thì các ngươi đừng chạy lung tung.
- Tuân mệnh.
Hổ Tây và Lan Đế giơ tay nghiêm chào, bày ra dáng vẻ bảo bảo ngoan ngoãn. Ly Nguyệt dịu dàng hỏi:
- Lần này cân bao lâu?
- Không biết, ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể.
Mục Lương nghiêm túc nói.
- Chú ý an toản.
Ly Nguyệt dặn dò.
- Ứ,
Mục Lương gật đầu một cái, xoay người giơ tay lên đặt ở trên cửa, bắt đầu phá giải ma pháp trận trên đó. Phạm vi xung quanh hoản toàn vên tĩnh, chúng nữ đưa mắt nhìn nhau, không biết hiện giờ nên làm cái øì.
- Có muốn đánh mạt chược không?
Lan Đế nhỏ giọng đề nghị. Hổ Tây nhìn về phía Mục Lương, nhỏ giọng nói:
- Chuyện này không tốt lắm đâu...
Lan Đế chớp chớp mắt, nÓI:
- Bệ hạ lệnh cho chúng ta đừng chạy loạn, không có ra lệnh cho chúng ta không thể đánh mạt chược nha.
Hổ Tây nghe vậy thì nhìn về phía cô gái tóc trắng, hỏi:
- Đội trưởng, chúng ta có thể chơi một chút không? - Tuy các ngươi thôi, đừng nói quá lớn tiếng là được. Ly Nguyệt lạnh nhạt đáp.
- Tốt.
Lan Đế hưng phấn hạ giọng đáp.
Ly Nguyệt cạn lời một giây, thật là mấy cô gái vô tư, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà còn có tâm tình giải trí?
Cô yên lặng ngôi sau lưng Mục Lương, tránh cho có chuyện bất ngờ xảy ra. Đám người Hổ Tây và Lan Đế ngồi trên thảm, lấy ra bài mạt chược thuần thục xào bài rồi chia bài.
Mấy người hạ giọng trao đổi, bài mạt chược cũng là cầm nhẹ để nhẹ, tránh quấy rây đến Mục Lương. Thời gian trôi qua, đám người Hổ Tây đã nằm ngủ say, hô hấp đêu đặn, mỗi một người đều ngủ rất an bình.
Hai tay Ly Nguyệt chống cằm, nhìn lưng của Mục Lương, đã qua một ngày. Cổ Tư Mỹ hơi mấp máy môi, nói mớ:
- Ma Pháp Thần, ngươi tốt nhất là chết rồi...
Ly Nguyệt nhìn về phía thiếu nữ, đôi mắt màu trắng bạc lóe sáng, nếu như Mục Lương suy đoán là đúng thì Ma Pháp Thần không tính là người tốt. - Đến tột cùng trong căn phòng cuối cùng này sẽ có cái gì đây?
Vẻ mặt của cô hờ hững. Nếu như trong căn phòng thứ tư không có thứ gì khiến Mục Lương cảm thấy hứng thú, như vậy có phải là bọn họ có thể trở về vương quốc Huyền Vũ hay không?
- Không biết dạo gần đây mọi người đang làm øi.... Ly Nguyệt rũ mí mắt xuống, nghĩ đến đám người Ngôn Băng, đã mấy tháng không gặp bọn họ rồi.
- Â cáp ~~~
Y Lộ Lộ ngáp một cái, chậm rãi mỡ mắt ra, sự buôn ngủ trong đôi mắt màu xanh lục dần tiêu tan. Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn về phía cô gái tóc trắng, thấp giọng nói:
- Chị Ly Nguyệt chợp mắt một hồi đi, để ta coi chừng Mục Lương đại nhân. - Ta không buồn ngủ.
Ly Nguyệt khẽ lắc đầu.
- Nhưng ngươi đã không ngủ một ngày rồi.
Y Lộ Lộ chớp chớp mắt khó hiểu.
Ly Nguyệt nhẹ nhàng đáp: - Khi huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ thì ta có thể không ngủ vài ngày, một ngày không tính là øì. - Được rồi, vậy ta thức CỦÙnØ Với nÐØươi. Hai tay Y Lộ Lộ ôm lấy đầu gối.
Ly Nguyệt dịu dàng hỏi: - Đói không?
Y Lộ Lộ lắc đầu, ngây thơ đáp:
- Không đói bụng.
- Vậy thì chờ mọi người tỉnh lại rồi ăn cái gì đó. Ly Nguyệt nói xong liếc nhìn đồng hồ trên tay. Lúc này trời bên ngoài chắc là vẫn còn tối đen, còn có ba Øiờ nữa mới hừng đông.
-Ưừ.
Y Lộ Lộ gật đầu một cái, trước khi Mục Lương phá giải ma pháp trận thì mọi người nhất định là nhàm chán.
Vương quốc Huyền Vũ. Cung điện, tầng tám Khu Vực Trung Ương.
Nguyệt Phi Nhan nằm trên ghế sô pha, tròng mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào trần nhà, hữu khí vô lực nỒI:
- Mục Lương đã đi ra ngoài hơn ba tháng rồi, sao vẫn chưa trổ về chứ?
Hi Bối Kỳ đột nhiên xuất hiện phía trên đầu cô gái tóc đỏ, hỏi:
- Sao vậy, ngươi nhớ hắn à?
- Còn lâu nhé.
Nguyệt Phi Nhan trợn trăng mắt. Khuỷu tay của Hi Bối Kỳ chống lên chỗ tựa lưng sô pha, bàn tay chống cằm nỒI:
- Thật sự không nhớ sao, bình thường bệ hạ đêu đối xử tốt với ngươi như vậy mà.
Nguyệt Phi Nhan bíu môi, lầm bẩm:
- Ta nhớ, được chưa?
- Không thành thật.
Hi Bối Kỳ bĩu môi, đứng thẳng người chuẩn bị rời đi.
- A nè nè, ngươi muốn đi đầu thế?
Nguyệt Phi Nhan vội vã ngồi dậy hỏi.
- Ta đi tìm lão tổ.
Hi Bối Kỳ đáp mà không quay đầu lại.
Nguyệt Phi Nhan bĩu môi nÓI:
- Nhàm chán.
Hôm nay cô được nghỉ ngơi, không cần đi căn cứ Không Quân, vốn định đi ra ngoài chơi, nhưng tất cả mọi người bận rộn nên không ai đi với cô.
- Nên đi đâu chơi đây?
Cô chớp chớp đôi mắt màu đỏ, suy nghĩ làm thế nào cho hết thời gian.
- Cộp cộp cộp ~~~
Nguyệt Phi Nhan nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, hỏi:
- Không phải ngươi tìm Hi Đức Vưu Kỳ rồi à, tại sao lại trổ về rồi?
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên:
- Ai đi tìm Hi Đức Vưu Kỳ, Hi Bối Kỷ sao?
- A, là Ngôn Băng à. Nguyệt Phi Nhan quay đầu nhìn lại, mới phát hiện người trở về không phải là cô gái Ma Cà Rồng.
- Ứ,
Ngôn Băng khẽ gật đầu, trên người còn mặc Khôi Giáp U Linh. Đôi mắt đẹp của Nguyệt Phi Nhan sáng lên, hỏi:
- Hôm nay ngươi xong việc rồi à?
- Ừm, hôm nay rảnh rỗi. Ngôn Băng lên tiếng.
Hôm nay cô phụ trách huấn luyện buổi sáng và huấn luyện cho đội viên mới, đã kết thúc từ nửa giờ trước.
- Vậy ngươi có muốn đi dạo phố với ta không? Nguyệt Phi Nhan dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm cô gái tóc tím.
- Đi dạo ở đâu?
Ngôn Băng hỏi.
Nguyệt Phi Nhan tràn đầy phấn khối nói:
- Đương nhiên là đi khu đông thành rồi, bên kia mới mở trung tâm mua sắm mới, ta chưa từng đi dạo qua.
Ngôn Băng suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Chờ một chút, ta đi thay quần áo khác.
- Được rồi, ngươi đi nhanh đi.
Nguyệt Phi Nhan hưng phấn gật đầu, rốt cuộc có người chịu đi dạo phố với cô.