Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ (Dịch)

Chương 848 - Chương 3394: Ngươi Bảo Vệ Cửa Cho Tốt

Chương 3394: Ngươi Bảo Vệ Cửa Cho Tốt Chương 3394: Ngươi Bảo Vệ Cửa Cho TốtChương 3394: Ngươi Bảo Vệ Cửa Cho Tốt

Trong lúc dùng cơm, Y Lộ Lộ mấy lần mở miệng muốn hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng, nhưng thấy Đồ Tư Lệ Na và Kỳ Á đều không mở miệng, cô đành phải nhịn lại.

Sau khi kết thúc giờ cơm, các cô gái đều tản ra nghỉ ngơi, buổi tối là lúc các cô thả lỏng.

Mục Lương trở về thư phòng, cô gái tóc trắng do dự một chút cũng đi theo. Y Lộ Lộ vẫn không nhịn được tò mò, kéo Tiểu Mật đang thu dọn chén đũa hỏi thăm chuyện mà đám người Mục Lương thảo luận trong øiờ cơm.

Tiểu Mật chớp chớp mắt, trên mặt hiện lên vẻ thân bí, cười tươi như hoa nói: - Cái đó à, ngày mai tiểu thư Y Lộ Lộ sẽ biết thôi.

- Không thể nói với ta bây Øiờ sao?

Ánh mắt của Y Lộ Lộ u oáản.

- Không thể, chuyện chưa được bệ hạ thông qua thì chúng ta không thể nói. Tiểu Mật lắc đâu, đáp với điọng điệu kiên định.

- Được rồi, vậy thì chờ ngày mai.

Y Lộ Lộ bu môi, ủ rũ cúi đầu trở về Thiên Điện của mình.

Ly Nguyệt đứng ở cửa thư phòng, nhìn chăm chú vào cửa phòng đóng chặt, không tiếng động hít sâu mấy hơi. Cô lại nhớ tới lời nói của Tiểu Mật, trong lòng không khỏi lại khẩn trương lên.

Ly Nguyệt ngước mắt lên, lông mi nhỏ dài khẽ run, dường như nhận thấy được cái gì đó nên quay đầu lại, nhìn thấy tiểu hầu gái ở cuối hành lang.

Tiểu Mật chớp chớp đôi mắt đẹp, vẫy tay với cô gái tóc trắng, khích lệ không tiếng động. Vành tai của Ly Nguyệt ửng hồng, cuối cùng vẫn Øiơ tay lên øõ cửa thư phòng.

- Cộc cộc cộc ~~~

- Vào đi.

Trong thư phòng truyền ra điọng nói của Mục Lương. Trước khi đẩy cửa thì Ly Nguyệt lại nhìn về phía tiểu hầu gái, sau đó mới lấy dũng khí đẩy cửa vào. Mục Lương đang lật xem sách cổ, tìm kiếm ma pháp trận thích hợp dùng trên máy móc Ma Huyễn Thủ, thấy cô gái tóc trắng tiến vào, theo thói quen giơ tay lên vỗ vỗ ghế dựa mềm bên cạnh.

- Ngươi đang bận à?

Ly Nguyệt đi lên trước ngồi xuống.

- Không có, ta đang đọc sách.

Mục Lương thuận miệng giải thích một câu.

Dạo gần đây lúc rảnh rỗi hắn đều ở đây nghiên cứu máy móc Ma Huyễn Thủ, thỉnh thoảng sẽ đi Xưởng Chế Tạo Linh Khí nhìn xem pháo đài Thiên Môn Phồn Tinh.

Việc chế tác cơ bản đã có Già Lạc và chị em Lê Nhã, Lệ Tuyết, lúc này pháo đài phồn tỉnh đã có được hình dạng ban đầu, lại cho các cô một đoạn thời gian, hẳn là sẽ thành công nghiên cứu ra được bộ kiện của pháo đải.

Ly Nguyệt mím môi không nói lời nào, yên lặng đọc sách với nam nhân. - Tìm ta có việc øì à?

Mục Lương kinh ngạc nhìn về phía cô gái tóc trắng.

- Không có...

Ly Nguyệt có chút chột dạ nhìn khắp nơi, chỉ là không dám đối diện với nam nhân.

- Vậy thì ngôi đây cùng đọc sách với ta đi.

Khóe môi của Mục Lương cong lên, biết trong lòng cô gái tóc trắng có chuyện, nhưng mà hắn không lên tiếng hỏi.

Ly Nguyệt khẽ gật đầu đáp:

- Tốt.

- Rào rào ~~~

Trong thư phòng trở nên vên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách của Mục Lương. Trước cửa thư phòng, Tiểu Mật dán lỗ tai lên cửa yên tĩnh lắng nghe, trong lòng lén lút tự nhủ, tại sao không có âm thanh gì truyền ra. - Kỳ lạ, chẳng lẽ tiểu thư Ly Nguyệt rút lui rồi?

Cô nhỏ giọng lẩm bẩm. Cô nhớ tới lời dặn của Nguyệt Thấm Lan, vẻ mặt trở nên kiên định, ngày hôm nay nhất định phải để cho Ly Nguyệt và bệ hạ đạo nấu thành cơm. Trong thư phòng.

Mục Lương ngước mắt nhìn về phía cửa thư phòng, kinh ngạc nói:

- Tiểu Mật đang làm cái gì vậy?

Ly Nguyệt cũng nhận thấy Có nØười ngoài cửa, vành tai ửng hồng nói:

- Không biết, có thể là muốn vào đưa trà.

Mục Lương nhìn về phía nước trà còn bốc khói, là cô gái tóc trăng vừa mới pha.

Ly Nguyệt cũng nhận thấy mình nói sai, mím môi một cái rồi dời ánh mắt sang chỗ khác.

Mục Lương ôn hòa nói: - Đêm nay ngươi có chút kỳ quái.

- Vậy sao?

Ly Nguyệt có chút chột dạ nhìn khắp nơi, vẫn không dám đối mặt với Mục Lương.

- Nhìn vào mắt ta.

Mục Lương dịu dàng nói. Yết hầu của Ly Nguyệt nhấp nhô, quay đầu nhìn về phía đôi mắt của nam nhân, vệt sáng màu vàng kim sâu trong đôi mắt kia rất hấp dẫn cô.

- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện øïì.

Mục Lương gằn từng chữ. Đôi môi của Ly Nguyệt khẽ mấp máy, thật sự là những lời này của Tiểu Mật làm cho cô khó có thể mở miệng.

- Làm sao vậy?

Mục Lương nhéo nhéo bản tay của cô gái tóc trắng, lòng bản tay của cô có chút thô ráp, là do câm vũ khí trong thời gian dài. Hắn lấy ra một bình bí dược rồi bôi lên lòng bàn tay của cô gái tóc trắng, chẳng mấy chốc đã làm cho lản da thô ráp trở nên mềm mại, nhẵn nhụi.

- Sau này khi huấn luyện vẫn nên mang bao tay. Hắn dịu dàng nói.

Đôi mắt màu trắng bạc của Ly Nguyệt lóe sáng, trong lòng là một mảnh mềm mại, chợt thốt ra: - Mục Lương, ta cũng muốn có một đứa bé.

Mục Lương sửng sốt một chút, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia động tình. - Tốt.

Hắn không nói hai lời, ôm ngang cô gái tóc trắng rồi đứng lên, bước nhanh về phía phòng nghỉ.

Lông mi của Ly Nguyệt run lên vài cái, đồ mặt nhắm mắt lại. - Cọt kẹt ~~~

Cửa phòng nghỉ bị đóng lại, ngăn cách âm thanh ở bên trong.

Ngoài cửa, Tiểu Mật nở nụ cười của dì, hài lòng làm tốt nhiệm vụ người giữ cửa.

- Cộp cộp cộp ~~~

Lúc này Nguyệt Thấm Lan cất bước đi tới, thấy vẻ mặt của tiểu hầu gái hiện ra ý cười, nhướng mày hỏi: - Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy hả?

- Vương hậu nương nương, tiểu thư Ly Nguyệt đang ở bên trong nha.

Tiểu Mật cười tươi như hoa nÓI.

Nguyệt Thấm Lan lập tức hiểu rõ, ưu nhã nói:

- Ta biết rồi, ngươi bảo vệ cửa cho tốt.

- Vâng.

Tiểu Mật nghiêm túc gật đầu. - Ta buồn ngủ, đi ngủ đây. Nguyệt Thấm Lan phất tay, xoay người trở về Thiên Điện.

Thời gian trôi qua, Trà Thụ Sinh Mệnh tỏa sáng, xua tan bóng tối nhất thành bất biến của Kênh Sương Mù, làm cho vương quốc Huyền Vũ tiến vào ban ngày.

- Đồng đồng đông ~~~ Tiếng chuông du dương vang lên, sau bảy tiếng chuông thì ngừng lại. Trong cung điện, nhóm tiểu hầu gái đang bận rộn vô cùng, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng hôm nay.

Trong Chủ Thành thì rất vên tĩnh, dân chúng đều ở trong nhà, người tới du lịch cũng đều chờ ở trong nhà nghỉ và khách sạn, tò mò ngày hôm nay sẽ xảy ra chuyện øì.

- Cộp cộp cộp ~~~

Các Tuần Cảnh Vệ đi tuần trên đường phố, lớn tiếng nhắc nhổ dân chúng đi ra ngoài nhanh chóng về nhà. Trong cung điện, đám người Nguyệt Thấm Lan đều đã tỉnh lại.

Nguyệt Phi Nhan và Hi Bối Kỳ đã ăn bữa sáng từ rất sớm, trước một bước trở về căn cứ Không Quân, động viên binh sĩ Không Quân đi đến Chủ Thành, ứng đối với ảnh hưởng do Trà Thụ Sinh Mệnh tiến hóa mang đến.
Bình Luận (0)
Comment