Chương 3399: Bảo Hộ Bệ Hạ
Chương 3399: Bảo Hộ Bệ HạChương 3399: Bảo Hộ Bệ Hạ
- Hoa lạp lạp ~~
Thế Giới Thụ tản ra một cơn gợn sóng, ánh sáng chói mắt vẫn tồn tại, ảnh hưởng đến toàn bộ lục thực trên lưng rùa.
Ngày hôm nay, bộ
So với việc mỗi toà Vệ Thành đều bận rộn thì Chủ Thành yên tĩnh hơn rất nhiều, dân chúng vẫn đợi ở trong nhà, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, có thể nhìn thấy vỏ cây lơ lửng trên không trung, đó là vỏ cây của Thế Giới Thụ rụng xuống lúc tiến hóa. - Ông ~~~
Hi Bối Kỳ và Nguyệt Phi Nhan sai binh sĩ Không Quân thanh lý vỏ cây trên không trung, toàn bộ thu thập chất đống ở trên quảng trường Chủ Thành. Các binh sĩ đều đeo kính râm, như vậy có thể hành động dưới ánh sáng mạnh. - Những vỏ cây nảy còn có tác dụng øì nữa?
Nguyệt Phi Nhan quay đầu nhìn về phía Hi Bối Kỳ đang võ cánh phi hành, cô đeo kính râm, che đi đôi mắt màu đỏ ngòm.
Hi Bối Kỳ nghiêm mặt nói: - Đương nhiên là có tác dụng, ngươi ngâm lại xem, lá cây của Thánh Thụ đều có thể chế thành trà tỉnh thần, vỏ cây sau khi tiến hóa rơi xuống có thể thua kém lá cây sao?
Nguyệt Phi Nhan như suy nghĩ øì đó, gật đầu đồng ý nÓI:
- Nói cũng đúng, vậy phải bảo các binh sĩ canh gác cần thận những vỏ cây kia, đừng để người khác trộm mất.
- Ừm, ngươi đi an bài đi.
Hi Bối Kỳ hài lòng gật đầu, xoay người mang theo binh sĩ Không Quân tiếp tục thu đọn vỏ cây trên không trung.
- Tốt.
Nguyệt Phi Nhan lên tiếng, XOay người rời đi.
Hi Bối Kỳ nhìn về phía Khu Vực Trung Ương, trong lòng có chút lo lắng, hiện tại Mục Lương thế nào?
Ỗ nơi cô không phát hiện ra, một luồng khói xám bay vào Khu Vực Trung Ương, mượn ánh sáng chói mắt che chở, thành công tránh thoát dò xét của hộ vệ Trung Ương.
Lan Cát biến trổ về hình người ở trong một góc tối, vẻ mặt đau lòng nhìn quyển trục ma pháp hóa thành tro tản.
Quyển trục ma pháp này là hàng dùng một lần, có thể làm cho người sử dụng biến thành một làn khói len lỏi tới những nơi mình muốn, nó là quyển trục ma pháp Vương giai, là ma cụ rất cổ xưa.
Lan Cát thấp giọng an ủi mình:
- Cuối cùng cũng thuận lợi vào được, không có lãng phí vô ích.
Nếu như đưa quyển trục ma pháp này ra bán đấu giá, tuyệt đối có thể đổi một món ma cụ cao cấp. Cô nhìn xung quanh một vòng, giơ tay lên che chăn ánh sáng chói mắt, tìm kiếm con đường đi đến tầng cao nhất của Khu Vực Trung Ương.
- Cộp cộp cộp ~
Cô vô cùng cảnh giác mà đi tới trước, chẳng mấy chốc đã tìm được Thang Cuốn, đi từng tầng một về phía tầng tám Khu Vực Trung Ương.
Khi Lan Cát đi tới tầng tám Khu Vực Trung Ương, có thể cảm nhận được nguyên tố sinh mệnh đập vào mặt, làm cho lỗ chân lông trên người cô đều mổ ra, tuổi thọ lại gia tăng mấy tháng. - Gần, ta có thể cảm nhận được trường sinh rồi.
Cô lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, bước vào cung điện. Trong cung điện không có một bóng người, các tiểu hầu gái đều đang thu thập linh quả ở hậu hoa viên, không biết có người vào cung điện.
- Ö nøay phía trước.
Lan Cát mừng rõ như điên, bước nhanh về phía sau điện, nơi đó là phía hậu hoa viên.
Cô còn chưa đi vào hậu hoa viên thì đã nghe được giọng nói lo lắng của các tiểu hầu gái.
- Mọi người động tác nhanh hơn một chút, trái vải lại chín rồi.
Ba Phù lo lắng hô.
- Tới ngay!
Vân Hần đáp lời.
Tiểu Mật nhắc nhỡ:
- Mọi người nhỏ giọng một chút, đừng ồn ào tới bệ hạ. - Vâng.
Các tiểu hầu gái lên tiếng đáp lại.
Ánh mắt của Lan Cát lóe lên, nghe các tiểu hầu gái nói chuyện, biết quốc vương vương quốc Huyền Vũ đang ở đây.
- Quốc vương vương quốc Huyền Vũ ở đây, cái này phiên phức rồi...
Trong lòng cô trầm xuống, không cảm thấy mình có thể cướp đồ ở dưới mí mắt của quốc vương Huyền Vũ. Lan Cát nhíu chặt lông mày, thấp giọng tự lầm bẩm:
- Làm sao bây giờ?
Cô rơi vào trầm tư, đã đi tới nơi này rồi, không muốn nhìn thấy sóng lớn mà ngã quai chèo, càng không nguyện ý lãng phí một quyển trục ma pháp mà không đạt được cái gì. - Thử xem. V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Ánh mắt của Lan Cát trở nên kiên định.
Cô lặng yên không tiếng động cất bước đi vào hậu hoa viên, núp sau bụi cây rậm rạp, chậm rãi di chuyển vào sâu bên trong. Không bao lâu, cô nhìn thấy Đôi Cánh Thiên Sứ, còn có từng cây linh thụ sai trĩu quả, cho đến khi nhìn thấy thân cây giống như núi kia, hô hấp không khỏi tăng thêm, về hưng phấn trong mắt không giấu được.
Thế Giới Thụ quá lớn, thân cây của nó dùng ngọn núi để hình dung cũng không có chút quá đáng nào.
- Tìm được rồi.
Giọng nói của Lan Cát khàn khàn, suy nghĩ xem nên tới gần như thế nào. Cô nhìn thấy Mục Lương đang ngồi xếp bằng, cùng với nguyên tố sinh mệnh từ trên tán cây thống xuống, điều này làm cho cô đố kị.
- Những thứ này đều là của ta.
Lan Cát nhìn chằm chằm vào Mục Lương.
Cô sắp không nhịn nổi, cho rằng Mục Lương đang tiếp thu thanh tẩy, sắp thu được trường sinh.
Tiểu Mật chợt dừng lại động tác trên tay, nhìn xung quanh bốn phía, nói: - A, vừa mới có tiếng øì đó phải không?
- Có sao?
Mấy người Tiểu Tử nghe vậy cũng dừng lại động tác trên tay. - Có khi nào là nghe lầm không?
An Kỳ ngây thơ nói.
Tiểu Mật nghiêm túc đáp: - Cần thận vẫn hơn, vẫn là tìm xung quanh một chút đi.
- Tốt.
Các tiểu hầu gái lên tiếng, phân tán bốn phía ra bên ngoài tìm kiếm.
Đồng tử của Lan Cát co rút lại, lặng yên không tiếng động lùi lại một bước, núp ở phía sau đại thụ.
Diêu Nhi cất bước đi tới, cảnh giác nhìn chăm chú vào bốn phía, trong tay đã nắm lấy trường kiếm.
Đáy mắt Lan Cát hiện lên sát ý, vận sức chờ phát động ma pháp hắc ám.
Cô là Ma Pháp Sư Hắc Ám Vương giai, rất có lòng tin có thể miểu sát hầu gái, đồng thời không bị những người khác phát hiện.
- Không một ai có thể ngăn cản ta. Trên mặt cô mang nụ cười bệnh trạng.
- Cộp cộp cộp ~~~
Diêu Nhi cảnh giác, trường kiếm trong tay đưa ngang trước người, tai nghe bốn phương tám hướng, quan sát động tĩnh xung quanh. Cô là hầu gái chiến đấu, lúc này phải tận chức tận trách bảo vệ tốt quốc vương, diệt trừ toàn bộ uy hiếp có thể tồn tại.
Lan Cát giơ tay lên, lòng bản tay ngưng tụ ra một đoàn sương mù màu đen, nguyên tố hắc ám mang theo khí tức bạo ngược. Diêu Nhi cất bước tới gần, khi đang chuẩn bị kiểm tra bụi cây thì một đoàn sương mù đen đập vào mặt.
- Cẩn thận!
Đồng tử của cô co rút lại và kêu to, cơ thể phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, ngàn cân treo sợi tóc tránh được sương mù đen.