Chương 3521: Thần Khí Chuẩn Bị Khi Ra Ng...
Chương 3521: Thần Khí Chuẩn Bị Khi Ra Ng...Chương 3521: Thần Khí Chuẩn Bị Khi Ra Ng...
Lúc này, đôi mắt của tên mặt thẹo cũng cảng ngày càng sáng, thấy nữ nhân sắp đắc thủ, hô hấp cũng ngừng lại.
Ba người Mã Nhi sau khi ra khỏi cửa hàng lá trà đã bị bọn họ để mắt tới, âm thầm nhìn chòng chọc từ trong bóng tối cả một đoạn đường, sau khi không nhận thấy được có gì không đúng thì mới chọn làm mục tiêu hạ thủ đêm nay.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, đã có thể nhìn thấy bình trà bằng lưu ly trong túi.
- Đông đông đông ~~~
Lúc này cô có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, lòng bản tay cũng có chút ra mồ hôi, nhìn ra trong túi có ít nhất ba cân Sinh Mệnh Trà, đối với cô mà nói thì đó là sự hấp dẫn cực lớn.
Lúc này tên mặt thẹo càng căng thẳng hơn so với đồng bọn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía sau, rất sợ hiện tại có người lên lầu.
- Phù phù ~~~
Nữ nhân vươn tay móc lấy túi giấy, trên mặt đã hiện lên thần sắc vui mừng.
- Không phải đồ của mình, đừng nên tùy tiện cầm. Đúng lúc này, giọng nói lạnh như bảng vang lên, đồng thời một cây kim loại chống ở bên hông nữ nhân.
Lông tơ trên cơ thể nữ nhân đều dựng đứng, toàn thân đều đang cảnh cáo cô rằng có nguy hiểm xảy ra. Nhưng mà cô không có cơ hội trốn, gậy kim loại lóe ra ánh sáng màu tím, hồ quang điện màu tím bao vây cả người cô lại.
- Phanh ~~~
Nữ nhân trợn trắng mắt nøã xuống, cơ thể còn không chịu khống chế mà cO giật vài cái.
- Dùi cui điện mới này còn rất hữu dụng.
Y Lộ Lộ chớp mắt đẹp nói thầm một tiếng. Dùi cui điện mới trải qua cải tiến của Giả Lạc, uy lực lớn nhất có thể đánh ngã cường giả cấp 8, đối với cường giả cấp 9 cũng có uy hiếp nhất định, đối với Ma Pháp Sư yếu đuối thì càng là uy hiếp khống lồ. Phía sau, tên mặt thẹo biến sắc, xoay người muốn trốn.
Ngay sau đó, bóng dáng của Thụy Tinh xuất hiện ở trước mặt hắn, đồng dạng vung ra một cây gậy kim loại, hồ quang điện màu tím bao phủ tên mặt thẹo ở bên trong.
- Tư lạp ~~~
Hồ quang điện màu tím nhảy lên hơn mười giây, tên mặt thẹo ngã xuống, trong miệng còn toát ra một ngụm khói.
- Không chết chứ?
Thụy Tỉnh líu lưỡi, cảnh giác ngồi xổm xuống kiểm tra cơ thể tên mặt thẹo. Hắn chớp chớp mắt, thổ phảo nói: - Còn có một hơi, không chết được.
Mã Nhi từ trên ghế đứng dậy, vội vàng hỏi:
- Thế nào rồi, bắt được hết tất cả không?
Thụy Tỉnh võ tay nói:
- Chỉ có hai người, không biết có còn đồng bọn nào khác hay không.
- Ta đi ra xem một chút, các người trói bọn họ lại trước. Mã Nhi nói xong thì đi ra ngoài.
- Chú ý an toàn, nếu có tình huống øì thì lập tức báo cho chúng ta biết. Thụy Tỉnh vừa nói vừa võ võ lỗ tai, ý bảo trên đó có mang theo linh khí truyền tin.
- Ta biết rồi.
Mã Nhi đáp mà không quay đâu lại.
Chỉ là cô ra ngoài đi vài vòng không nhìn thấy những người có hành tung khả nghi khác, chỉ có thể tiếc nuối trở về.
- Không có phát hiện øì khác lạ, có lẽ chỉ có hai người bọn họ.
Cô thanh thúy nói.
- Vậy thì mang về trước đi. Y Lộ Lộ đưa ra quyết định. - Tốt.
Mã Nhi nhếch miệng cười, nhìn hai người đang ngủ mê man, giống như nhìn thấy phần thưởng Sinh Mệnh Trà rơi vào trong túi của mình.
Thụy Tỉnh trầm giọng nói: - Các ngươi dẫn người trỗ về trước đi, ta ở đây canh chừng, lõ như bọn họ còn có đồng bọn khác, sau khi nhận thấy có øì không thích hợp thì có lẽ sẽ tới đây giải cứu bọn họ.
- Cũng tốt, có tình huống øì thì nhớ cho chúng ta biết.
Mã Nhi dặn dò.
- Ta biết rồi. Thụy Tỉnh gật đầu đáp ứng.
Mã Nhi và Y Lộ Lộ không dừng lại, nhấc hai người đang ngủ mê man lên giống như xách con gà, sau đó sử dụng năng lực ẩn thân của Khôi Giáp U Linh lặng yên không tiếng động rời khỏi toà nhà lầu.
Thụy Tỉnh đóng cửa phòng lại, làm cho Bọ Cánh Cứng Đèn Lồng không phát sáng, an tĩnh chờ đợi.
Bên kia, hai gã đàn ông trung niên đang đi đến một toà nhà lầu khác trộm Sinh Mệnh Trà, xui xẻo gặp phải một thành viên của Đội Chiến Thuật Ám Sát U Linh.
Hai người mới mở cửa ra, ngay sau đó đã bị dùi cui điện đánh ngã xuống đất. - Thật sự là thần khí chuẩn bị khi ra ngoài làm nhiệm vụ mà.
Lính mới trong Đội Chiến Thuật Ám Sát U Linh chớp chớp mắt, thu hồi dùi cưi điện. Hai người trên mặt đất co quắp, cả người cứng ngắc không làm gì được, chẳng mấy chốc đã bị người của Đội Ám Sát U Linh còng lại.
Tất cả những chuyện phát sinh không hề đánh võ sự tĩnh mịch của khu thành bắc và khu thành đông. Cho đến hừng đông, nhóm đạo tặc bốn người lại ðặp nhau ở ngục øiam Khu Vực Trung Ương, nhưng lần này đều bị còng tay hạn chế tự do. Bốn người bị còng ở trên giá chữ thập, cơ thể có đôi khi còn vô ý thức co giật một cái, gương mặt còn có chút chảy đen.
Đối diện bốn người, Ngải Ly Na ngồi trên ghế dựa bằng gỗ, trong tay cầm trường tiên, mặt trên đầy Øa1 nØược.
_ Ngô =>
Cổ tay của nữ nhân giật giật, chậm rãi mở mắt ra, ý thức hỗn loạn từng bước TÕ ràng. - Nơi này là...
Giọng nói của cô khản khàn, giống như phá ống bễ.
Tên mặt thẹo và hai người khác cũng tỉnh lại, cơ thể đau đón kịch liệt làm cho bọn họ kêu rên thành tiếng.
- Đau quái
Tên mặt thẹo nhếch miệng, xương cốt và cơ bắp cả người giống như bị thiết chùy đập qua từng tấc một. - Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Ngải Ly Na ngoài cười nhưng trong không cười lên tiếng.
Phía sau cô là Y Lộ Lộ và Mã Nhi, bọn họ đang chắp hai tay trước người nhìn chằm chằm nhóm đạo tặc. Đồng tử của tên mặt thẹo co rút lại mấy cái, ký ức trước khi hôn mê xông lên trong đầu, nhớ lại chuyện Øì xảy ra. - Rào rào ~~~
Nữ nhân giật giật cơ thể, gông cùm rung động rào rào, cơ bắp càng đau đớn hơn.
- Khụ khụ ~~~
Vẻ mặt của cô càng khó coi, yếu ớt ho khan mấy tiếng.
- Đồng bọn còn lại của các ngươi đang ở đâu?
Ngải Ly Na hỏi thẳng.
- Không có đồng bọn. Gã đàn ông trung niên hói đầu khàn khàn đáp.
Đôi mắt hồng nhạt của Ngải Ly Na nâng lên, lạnh lùng Cười nói:
- Thật sao, ta không tin. Da mặt của gã đàn ông trung niên để râu cá trê co giật, có lẽ là di chứng sau khi bị điện giật.
Ngải Ly Na lạnh lùng nói: - Ta hỏi các ngươi trả lời, không được nói nhắm, cũng đừng nghĩ gạt ta, bằng không thì ta sẽ cho các ngươi nếm thử tất cả hình cụ ở đây.
Nghe xong lời nói của cô gái tóc hồng, bốn người mới lưu ý đến trên tường treo đây các loại hình cụ, chỉ mới nhìn qua cũng đã làm người ta sổn tóc gáy, cả người phát lạnh.
Nhất là chiếc giường đinh sáng lấp lánh, trên đó còn có một ít vết máu khô.