Ta Yêu Nô Lệ Của Lão Đại

Chương 6

Khi tôi nói ra “tôi chính là người đó”, tôi biết rõ kết cục của mình sẽ thế nào.

Quy củ của bang vô cùng nghiêm ngặt, mà Lão Đại lại là một người tàn khốc lãnh huyết, cho nên có thể đoán tôi sẽ bị trừng phạt đáng sợ như thế nào.

Hơn nữa khi tôi mở miệng nói ra câu này, tôi đã một đao chặt đứt con đường sống của tôi và Quang, cho dù tôi có thể may mắn chạy trốn thì cũng không dễ dàng tìm được cơ hội để cứu Quang.

Nhưng cho dù thời gian quay ngược lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy, tôi vẫn sẽ đứng ra nói câu nói đó.

Quang bị trói trên giá hình chữ thập cố hết sức ngẩng đầu nhìn tôi, tóc rối loạn cùng vết máu che đi đôi mắt cậu. Tôi không nhìn được thần sắc trong mắt cậu, nhưng tôi có thể cảm giác ra nơi đó lóe lên một tia quang mang kỳ dị.

Tôi vui mừng cười với cậu, chỉ cần ánh mắt ấy của cậu, tôi có chết cũng không uổng.

Lão Đại lạnh lùng đứng lên, chậm rãi bước đến trước mặt tôi, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, bỗng nhiên nở nụ cười.

Lão Đại bề ngoài giống như bạch diện thư sinh, khi cười rộ vô cùng hiền lành tao nhã, nhưng đằng sau nụ cười càng xinh đẹp lại ẩn chứa ý nghĩ càng tàn nhẫn.

“Thiên Nhai, không ngờ cậu dám đứng ra, ta thực sự không thể không bội phục cậu.” Lão Đại mỉm cười nói.

“Không dám không dám...” Đối với khen ngợi của y, tôi chỉ cười lại.

Lão Đại cười càng sáng lạn hơn, híp mắt từ từ nói: “Cậu là một nhân tài kiệt xuất, ta nên đối đãi với cậu như thế nào mới xứng với thân phận của cậu đây?”

Tôi ngậm miệng không nói, chậm đợi xử trí của Lão Đại.

Lão Đại híp mắt suy tư hồi lâu, khi vừa muốn mở miệng, xa xa bỗng một vệ sĩ vội vàng chạy tới, đi đến bên cạnh Lão Đại rồi nói nhỏ mấy câu bên tai y.

Sắc mặt Lão Đại lập tức thay đổi, trở nên dị thường khó coi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy Lão Đại thất thố như vậy, không khỏi chấn động.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên có thể khiến Lão Đại luôn bình tĩnh trầm ổn lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Đưa hai tên này xuống tầng hầm trước đã!” Lão Đại nhíu mày, trầm giọng phân phó nói rồi lập tức liền dẫn vệ sĩ trong bang vội vàng vào nhà.

************************************************************

Tôi cùng Quang bị lũ vệ sĩ của tổng bộ rất không thân mật “mời” vào trong tầng hầm âm trầm khủng bố.

Đợi đến khi lũ chó săn kia biến mất, tôi vội cởi áo khoác mình khoác lên cơ thể xích lỏa của Quang.

“Quang, cậu sao rồi? Có đau hay không?” Ngón tay không cẩn thận chạm vào miệng viết thương của cậu, tôi nhận ra cậu chảy rất nhiều máu.

“Không sao đâu.” Quang cúi đầu đáp, dừng dừng rồi nói thêm: “Anh sao lại ngốc như vậy? Anh khi đứng ra nói như vậy thì chắc chắn sẽ chết!”

“Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cậu chịu khổ a!” Tôi bất đắc dĩ biện giải.

“Ai…” Quang thật thở dài một hơi, không nói lại nữa.

Trong tầng hầm trở nên yên lặng, tôi kéo Quang lại gần rồi dựa vào nhau, bỗng cảm giác rất hạnh phúc.

Tuy rằng nơi này vừa lạnh như băng lại dơ bẩn, nhưng tôi lại cảm thấy đây như thiên đường trần gian.

Quang lẳng lặng dựa vào tôi không nói gì, tôi nhịn không được hỏi: “Quang, cậu tức giận sao? Trách tôi lỗ mãng phá hủy kế hoạch cậu sao.”

“Ai, kế hoạch cũng không quan trọng.” Quang nhẹ nhàng nói: “Tôi chịu khổ nhiều năm như vậy, có đào tẩu được hay không sớm đã không quan trọng rồi, chính là anh... Lão Đại khẳng định sẽ không tha cho anh!”

“Không có việc gì, tôi không sợ!” Tôi ra vẻ thoải mái nói: “Chết thì chết. Theo lời dùng cổ nhân thì là mười tám năm sau lại là một hảo hán!”

Quang quay đầu nhìn tôi, thở dài: “Tôi không đáng để anh làm như vậy...”

Tôi cánh tay ôm cậu cười nói: “Cái gì mà đáng với chả không đáng, muốn làm liền làm, quản nhiều như vậy làm gì...”

Quang lần thứ hai quay đầu nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ phức tạp cực kỳ thâm thúy. Sau đó thật sâu thở dài một hơi, chui vào trong lòng tôi ôm lấy tôi.

“Thiên Nhai, ôm chặt tôi...” Quang tựa vào lòng tôi ôn nhu nói.

Tôi nhất thời có chút phiêu phiêu dục tiên[1], như trong túy trong. Ôm chặt lấy Quang, thầm nghĩ muốn ôm cậu cả đời này.

Trong căn phòng yên tĩnh, hai chúng tôi cứ ôm nhau gắt gao như vậy, yên lặng cảm thụ ôn nhu của đối phương.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh ồn ào, kèm theo mấy tiếng súng.

Tôi khẽ rùng mình trong lòng, thế này là sao? Hay là bên ngoài đã xảy ra chuyện?

Ngay lúc tôi đang nghi ngờ, cưuar sắt của tầng hầm bỗng nhiên bị người nào đó đá văng. Mấy thân ảnh uy vũ dũng mãnh nhảy vào, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí hạng nặng, cả người mặc trang bị quân sự.Cư nhiên là cảnh sát nhân dân!

************************************************************

Chuyện xảy ra kế tiếp chuyện vô cùng hỗn loạn. Khi tôi chưa kịp hiểu ra điều gì, nhóm cảnh sát tiến lên ào ạt, ép tôi xuống mặt đất, bẻ ngược tay tôi lại rồi khóa bằng còng.

Tôi vội vàng nhìn Quang thì thấy một gã cảnh sát đang kéo tay Quang. Tôi nhịn không được hét lớn: “Cậu ấy không phải hắc bang, chuyện này không liên quan đến cậu ấy...”

Nói xong, tôi giãy dụa  muốn đứng lên bổ về phía Quang, nhưng hai gã cảnh sát lại kéo tôi lại, tha tôi ra ngoài cửa.

Tôi lại lo lắng, liều mạng hô lớn: “Đừng bắt cậu ấy, cậu ấy là người bị  hắc bang hại...”

Nhóm cảnh sát căn bản không để ý tới tôi, chỉ áp giải tôi ra ngoài, mặc cho tôi gào đến rách cả yết hầu cũng không buông tay.

Sau khi ra khỏi tầng hầm, cảnh tượng bên ngoài khiến tôi chấn động, chết lặng tại chỗ.

Trong tổng bộ đại lâu, thi thể ngổn ngang trên mặt đất, những vết đỏ tanh chảy khắp nơi khiến người ta cảm thấy đau lòng, tất cả đều chứng minh trận chiến sống mái vừa rồi thảm liệt đến mức nào.

Những người anh em khi xưa từng uống rượu đùa giỡn với tôi giờ đây đã trở thành những thi thể, khiến tôi vô cùng bi thống.

Nhưng nhóm cảnh sát không cho tôi chút thời gian ai điếu những chiến hữu cũ, thô bạo túm tôi đi xuyên qua đống thi thể, vội vã đi ra ngoài.

Trên bãi đất trống vừa mới dùng để trừng phạt Quang ngoài đại lâu giờ đã chật kín xe cảnh sát. Tên cảnh sát bắt tôi nhét tôi vào một chiếc xe trong số đó, đóng cửa lại rồi hô lên tới trại tạm giam.

Trên xe có mấy anh em trong bang, trên người ai cũng đầy những vết thương chật vật không chịu nổi. Tôi vội hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Một tên cảnh sát bật người hung ác đánh mấy phát vào lưng tôi, quát: “Trên xe cấm nói chuyện với nhau!”

Tôi hừ  hừ, hảo hán bất cật nhãn tiền khuy[2], liền ngậm miệng không nói gì nữa.

Tới trại tạm giam, cảnh sát đem tất cả chúng tôi vào phòng giam, tôi mới có cơ hội biết được tiền căn hậu của của sự việc.

Ngày ấy sau khi tôi và Quang bị nhót vào tầng hầm, cảnh sát bỗng nhiên xuất động rất nhiều binh lực vây quanh tổng bộ đại lâu, nói rằng nghi ngờ Lão Đại có liên quan đến việc buôn lậu thuốc phiện, muốn Lão Đại đi theo giúp cho việc điều tra.

Lão Đại luôn bình tĩnh trầm ổn cư nhiên giống như nổi điên cự tuyệt hợp tác, lệnh cho các anh em nổ súng phản kích, nói muốn đánh để mở đường máu thoát ra khỏi vòng vây.

Đáng tiếc cảnh sát đã có chuẩn bị, hỏa lực quá mạnh. Các anh em căn bản không phải đối thủ, chết hơn phân nửa. Lão Đại trong lúc hỗn loạn cũng bị bắn chết.

Nghe xong mọi chuyện, tôi không khỏi cảm khái. Thế sự khó liệu, bang hội từng huy hoàng một thời chỉ phút chốc đã hôi phi yên diệt[3] như vậy.

Về phần cái chết của Lão Đại, tôi nhiều ít cũng có chút thương cảm. Mặc dù trước lúc đó y muốn dồn tôi vào chỗ chết, nhưng y dù sao cũng là Lão Đại của tôi, tôi ít nhiều cũng có chút tình nghĩa đối với y.

Sau khi bị giam, tôi một mực hỏi thăm tung tích của Quang.

Các anh em trong bang cũng không biết, tôi liền hỏi cảnh sát, tuy rằng mỗi lần đều tay trắng trở về, hơn nữa còn bị đánh một trận, nhưng tôi vẫn không từ bỏ.

Tôi không ngừng nhiều lần suy nghĩ, Quang có thể đi đâu? Theo lý thuyết, cậu là người bị bang hội hại, cảnh sát hẳn nên biểu dương chính nghĩa cho cậu, nhưng vì sao cảnh sát lại không chịu nói cho tôi biết tin tức của cậu?

Cảnh sát bắt đầu điều tra hành vi phạm tội của bang hội chúng tôi. Tuy rằng Lão Đại đã chết, nhưng đám lâu la chúng tôi chỉ cần tham dự buôn lậu thuốc phiện đều bị xử tử hình.

Nhất thời, trong phòng giam bắt đầu lòng người hoảng sợ. Nhưng tôi không chút sợ hãi, tôi mới trở về từ nước ngoài, bởi vì còn không quen nghiệp vụ nên Lão Đại vẫn chưa cho tôi tham dự buôn lậu thuốc phiện, chỉ để tôi làm mấy công việc thượng vàng hạ cám, cho nên tôi hẳn là không sao cả.

Nhưng việc tôi gia nhập hắc bang cũng đủ khiến tôi bị phạt nhiều năm tù giam.

[1] Phiêu phiêu dục tiên: nhẹ nhàng như muốn lên tiên.

[2] Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy: hảo hán không màng cái thiệt thòi trước mắt.

[3] Hôi phi yên diệt: Tan thành tro bụi
Bình Luận (0)
Comment