Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 15

Ta đây quay đầu nhìn lên, úi ya! Mỹ nhân nhi a!

Một đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, mặt mày miệng mũi tinh xảo thoát tục, chỉ là mặt không biểu tình này lôi kéo lấy cả gương mặt, hơi có chút biến chất thì phải rồi.

Thân mang áo giáp bạc sáng, lưng đeo áo choàng màu xanh lam, chậc, cũng là gia hỏa không chê nóng.

Yô, cái tên này đủ cao, so với Cổ Diễn bên cạnh cao hơn non nửa đầu đó! Không phải nói nữ tử cổ đại đều là người nhỏ bé xinh đẹp sao, làm sao người của An phủ này đều là quá cao?

Kỳ quái, bố trí nhân vật An gia có người xinh đẹp như vậy, ta làm sao không biết, cái tên này là ai a?

Gãi gãi đầu, quay đầu lại nhìn Mạc Cửu quỳ một chút, lại nhìn một chút đám nhóc con không dám hé răng kia, trong đầu bỗng dưng nhảy ra một ý nghĩ đáng sợ!

Tên gia hỏa này.. Chẳng lẽ.. Chẳng lẽ là.. An.. Lạc.. Thành?

Ừng ực.. Không tự giác nuốt ngụm nước miếng.

Chuyện này.. Đây chính là người sau này sẽ đem ta đánh chết tươi? Không.. Không thể nào? Nhìn tướng mạo, không quá như là người độc ác a.

Được rồi ta thừa nhận, ta chính là chọn bồ phải nhìn nhan sắc.

Cái tên giả hỏa này đi ngang qua chúng ta, chỉ nhìn lướt qua, liền tiếp tục đi đến trước mặt Mạc Cửu.

"Nguyên soái, thuộc hạ vô năng, xin nguyên soái giáng tội." Mạc Cửu cúi người xuống, lấy trán chạm đất.

Hiện tại ta có thể khẳng định, cái tên này chính là An Lạc Thành rồi..

An Lạc Thành chắp tay sau lưng, đi dạo đến trước người Mạc Cửu đứng lại, nhưng mà cô là đưa lưng về phía ta, không nhìn thấy vẻ mặt trên mặt cô, nhưng nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán Mạc Cửu một giọt nhỏ nện ở trên đất, phỏng chừng bị An Lạc Thành nhìn chằm chằm, cũng không phải dễ chịu.

"Mạc tướng quân, ngươi thật là có năng lực." Chậm rãi ngồi xổm người xuống, cánh tay khoát lên bả vai Mạc Cửu, khẽ cười nói một câu.

"Thuộc.. Thuộc hạ hổ thẹn, xin nguyên soái xử lý." Mạc Cửu càng là đầy mặt xấu hổ, nhắm mắt lại.

Liền nghe An Lạc Thành tức giận hừ một tiếng, đứng lên, mặt ngó về phía chúng ta.

"Trượng nặng 30." Ngữ khí bình thản không hề có sóng lớn, nhưng lại để lòng ta níu chặt, có loại cảm giác bị bốp bốp vả mặt!

Mẹ kiếp, cô đây là ý gì? Chúng ta tuy là liên thủ đùa bỡn chút thủ đoạn, nhưng bản lĩnh của Mạc Cửu cô nên rõ ràng chứ, không cho chúng ta một chút xíu tán thành, đối với thắng lợi của chúng ta không nhắc tới một lời, ngược lại còn muốn phạt nặng Mạc Cửu? Thứ cho ta không hiểu.

Một chậu nước lạnh này đổ xuống, đám người chúng ta trong nháy mắt thì ỉu xìu, ta quay đầu nhìn Lương Lương một chút, thấy nàng nắm chặt lấy quả đấm nhỏ, cúi đầu trừng trừng nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt vô hồn mê man, không biết làm sao.

Phù.. Ta cũng có chút giận, An Lạc Thành này, rốt cuộc là chơi tâm cơ gì!

Ta đây đầy bụng không cam lòng đó, những phủ binh kia cũng không phải hàm hồ, đem Mạc Cửu mang tới một bên, ấn nàng ở trên băng ghế dài, một bên một người, kéo lấy cánh tay của nàng, đè lên bả vai của nàng.

Có hai người khác, tay cầm trường côn, phân chia hai bên, ta đây khoét lỗ nhìn lên, cây gậy kia độ lớn gần như tiểu mộc thương của ta, vật này, khi ta luyện thương bị chính mình từng ngộ thương, đánh vào người đau rồi!

Còn có một người, đi lên phía trước, đem hộ giáp trên mông của Mạc Cửu xốc lên, lùi tới một bên, "Dùng hình." hét cao một tiếng.

Hai người hành hình nghe tiếng giơ tay, giơ cao trường côn, theo cái mông Mạc Cửu hung hăng đập xuống!

"Bốp." "Bốp" Hai tiếng.

"Một." Người điểm số há mồm liền đếm.

Mẹ nó.. Cái quỷ gì, hai gậy tính một hở? Vậy 30 trượng này, phải đánh.. 60 côn?

"Bốp." "Bốp." "Hai."

Ta xin thề ta xưa nay không cảm thấy có người gì nói chuyện so với nàng còn muốn ăn đòn hơn, con mẹ nó ngươi, không biết đếm số a!

Thao trường hoàn toàn tĩnh mịch, đầy sân chỉ có thể nghe được gậy vung xuống, và thanh âm muốn ăn đòn của người điểm số.

Từng côn từng côn này nện xuống a, ngươi đừng nói Mạc Cửu không dễ chịu, trong lòng ta đây cũng thình thịch nhảy lên, ngột ngạt vô cùng.

Quay đầu lại nhìn lên, một đám con nít họ từng đứa một mặt sợ hãi, không tự giác vòng tay che cái mông của mình, xê dịch bước chân về sau.

Cả Lương Lương cũng nhắm chặt hai mắt, bưng lỗ tai, không nghe không nhìn.

Tiếng bốp bốp không ngừng bên tai, không được, ta thật sự không chịu nổi, cảm giác bị đè nén này, để ta ngay cả thở mạnh đều thở không lên, ta nhìn Mạc Cửu, cắn chặt hàm răng không kêu một tiếng, trên mặt gân xanh đều tuôn ra rồi, ta thật sự là không đáng thay nàng!

Lại nhìn An Lạc Thành, một mặt dáng vẻ việc không liên quan tới mình.

Đó là ophó tướng của cô a! Tình nghĩa vào sanh ra tử bao nhiêu năm! Cô tại sao có thể.. Tại sao có thể đối với nàng như vậy? Nói sỉ nhục thì sỉ nhục, nói đánh là đánh?

"Dừng tay!" Gầm lên giận dữ, ở trên giáo trường trống vắng này vang dội dị thường.

Mãi đến tận tất cả mọi người sợ hãi nhìn về phía ta, ta mới ý thức tới, đây là ta kêu..

Liếm liếm môi, trái phải liếc nhìn, bỏ đi, kêu cũng kêu rồi, dám làm dám chịu, nói nữa, một tiếng này phát tiết ra, vẫn đúng là hữu hiệu, đao phủ thủ không đánh rồi, trong lòng ta đây cũng thoải mái chút.

Đánh bạo nhìn An Lạc Thành, nhấc nhấc chân, vừa bước một bước nhỏ, cô cúi đầu nhìn về phía ta, híp mắt lại.

Ta con mẹ nó bước đi này miễn cưỡng lại lui trở về..

Lương Lương kéo ta, ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy nàng lắc đầu ra hiệu với ta, còn tưởng rằng nàng là muốn để ta đừng xông tới An Lạc Thành.

"Yên tâm đi, không có chuyện gì." Vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nhìn An Lạc Thành.

"An.." Ạch.. Không được, gọi thẳng tên huý tuyệt đối là muốn chết, nhưng để ta kêu cô mẫu thân, ta thật không gọi được.

"Nguyên soái! Ta cho rằng, Mạc tướng quân thực sự oan ức. Nàng tuy là phó tướng của ngài, nhưng ở trước mặt chúng ta, cũng là trưởng giả, là tiền bối. Lấy bản lĩnh của Mạc tướng quân, mấy người chúng ta, căn bản cả thân thể của nàng đều không đến gần được, nàng hạ thủ lưu tình, nhường cho hậu bối, ngài cảm thấy làm mất mặt của ngài. Nhưng nếu như nàng không có làm như thế, truyền đi, đệ nhất chiến tướng dưới trướng nguyên soái, cùng mấy tiểu hài tử luận bàn võ, đều phải đem hết toàn lực không lưu tay, lấy lớn ép nhỏ, thắng vinh quang sao?"

Nhìn chằm chằm An Lạc Thành đối diện con mắt nhau, thấy trên mặt cô lóe qua một tia vẻ kinh dị, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, liền lại là dáng dấp không dính khói bụi trần gian.

"Nói xong rồi sao."

Ta.. Con mẹ nó.. Tức giận a, tên khốn kiếp này vậy mà trầm ổn như vậy, khó chơi a!

Ta vừa muốn lắc đầu, chỉ thấy cô nhìn binh lính điểm số kia một chút.

"Bẩm Nguyên soái, còn kém 13 trượng!"

An Lạc Thành gật gật đầu, cúi đầu nhìn ta, cúi người xuống cách ta gần rồi chút, giơ tay bóp lấy cằm của ta, quan sát tỉ mỉ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm con mắt của ta, chỉ cái nhìn này, dường như liền đem ta nhìn thấu.

Ngón tay cái tên này thật có lực, chỉ bóp lấy cằm của ta, liền để ta ngay cả đầu đều không quay được.

Chỉ thấy khóe miệng cô hơi cong lên, cười lên rất đẹp, nhưng mà nụ cười này xem ra hơi quỷ dị chút.

Một lát, mới buông tay, ngồi thẳng lên, chắp tay sau lưng.

Ta xoa xoa cằm, nuốt ngụm nước miếng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cô nữa.

"Gấp đôi." Không mang theo chút tình cảm nào, lạnh nhạt đến cực điểm.

"Cái.." Ta một chữ gì còn chưa nói ra, đã bị Lương Lương che miệng lại, "Chớ nói nữa!" Ở một bên tai ta thấp giọng dặn dò.

An Lạc Thành hạ thấp xuống con mắt vừa liếc ta một chút, vừa nhíu mày.

"Cổ Diễn, các nàng quá thanh nhàn rồi." Bất mãn nói một câu, quay người liền đi ra ngoài.

M*ẹ kiếp, cái tên này quả thực chính là ôn thần a!

Không đợi A Ba lấy hơi, bước chân An Lạc Thành dừng lại, dừng lại bước chân cúi đầu liếc mắt nhìn.

Thì ra cô đang vừa vặn đạp ở trên hòn đá nhỏ, cấn rồi.

"Nếu yêu thích ở trên người gắn mấy tảng đá, ha, vậy cũng đừng bỏ xuống." Cười nói một câu, liền đi.

Cô..

Cô lời kia vừa thốt ra, lòng của A Ba lập tức nguội nửa đoạn, rõ ràng cảm giác phía sau từng đạo từng đạo ánh mắt muốn ăn thịt người, hận không thể trừng chết ta..

"Cũng đừng có lười biếng, nhanh đi luyện công Thấy An Lạc Thành rời khỏi, Cổ Diễn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội chạy tới nhắc nhở chúng ta đi luyện công.

Ta nào có tâm tư? Nhìn bên kia Mạc Cửu còn đang bị đánh, trong lòng vô số đ*t mịa nó đang lao nhanh.

Mạc Cửu vừa vặn cũng đang nhìn ta, nhếch nhếch miệng, cũng không biết nàng là đau, hay là muốn cười một cái với ta.

Ta vừa định đi tới, đã bị Cổ Diễn xách lấy ót lôi lên.

" Không muốn thấy nàng bị đánh chết, ngươi thì an phận một chút cho ta. "

Ta mím mím miệng, trong lòng lan tràn một luồng cảm giác vô lực mãnh liệt," Biết rồi. "

* * *

Lúc huấn luyện, ta trở thành đối tượng trọng điểm Cổ Diễn nhìn chằm chằm..

Bày một tư thế, nàng muốn đi qua uốn nắn cho ta cả buổi trời, nhưng ta tâm tư này căn bản không ở chỗ này.

" Sư.. Sư phụ.. Quá đau rồi, có thể.. Để ta đem đá bên trong giày lấy ra hay không.. "An Diệc nhẫn nhịn nước mắt, trơ mắt nhìn Cổ Diễn nhỏ giọng dò hỏi.

Ta quay đầu liếc mắt nhìn, cái tên này căn bản đứng đều đứng không được, ngươi chớ nói chi là cong bước trung bình tấn.

Cổ Diễn chau mày, vừa định gật đầu, bỗng dưng biến sắc," Đứng yên, không cho lười biếng! "

Fu*ck? Chẳng lẽ?

Ta lén lút quay đầu lại liếc mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy tên khốn kiếp An Lạc Thành này lại giết trở về.. Giết trở về rồi! Hóa ra cái tên này, là tranh thủ thời gian đi thay quần áo khác thôi!

Một bộ áo bào trắng, cả giày ngắn trên chân đều là màu trắng, tóc đuôi ngựa thật dài thả xuống đến bên hông, cảm giác ngột ngạt mãnh liệt so với một thân trọng giáp vừa rồi, bây giờ nhìn đi tới, cũng thoải mái chút.

Đẹp đẽ là thật đẹp đẽ, chậc, ta hiện tại biết cái gì gọi là mỹ nhân rắn rết.

Quay đầu lại, thở dài, con người của ta a, luôn luôn là nhìn thấy mỹ nữ không dời nổi bước chân, nhưng vị mỹ nữ trước mắt này, ta là nhìn cũng không muốn nhìn đến cô.

An Lạc Thành đứng trước người Cổ Diễn, từng cái từng cái nhìn quét qua, nhấc tay lên, Cổ Diễn vội đem roi dọa chúng ta trong tay hai tay đưa qua

ahihi, cái mông A Ba căng thẳng không tên, mịa nó, có thể có chuyện tốt?

Ngươi đừng nói ta, mấy cái nhóc con khác thấy thế, chợt bắt đầu run lẩy bẩy rồi..

Đặc biệt là An Diệc, bên trong giày của nàng còn có đá vụn, vốn là đứng không vững, An Lạc Thành mới vừa đi đến trước mặt nàng một bước, nàng một mông ngồi trên đất, sợ hãi nhìn An Lạc Thành.

" Làm sao, đứng cũng không biết đứng? "

An Diệc vội vội vàng vàng đứng lên, cong bước đứng yên, cũng không kêu đau chân rồi.

Chỉ thấy An Lạc Thành vòng tới phía sau chúng ta, thì không có động tĩnh rồi, ta đây cũng không dám quay đầu đi nhìn, chuyện này phải là dẫn lửa thiêu..

" Phù - Bốp!"Bỗng dưng một tiếng, dọa đến ta giật mình một cái

Dư quang quét thấy An Diệc gắt gao cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn đau đều vặn vẹo rồi.

An Lạc Thành ở sau lưng nàng, roi mây kia vung đi, tựa như đánh golf..

Lại nhìn An Diệc, một cái chớp mắt, nước mắt bành bạch thì nện xuống đất, không dám hé răng, lại không dám động

Đoán chừng là biểu hiện này của nàng để An Lạc Thành rất hài lòng, cũng không dằn vặt nàng nữa.

Ừng ực.. Từng ngụm từng ngụm nước nuốt xuống bụng.

Má nó.. Là thế giới thế nào a.. Thật là đáng sợ a! Ta.. Ta muốn về nhà a a a a -

Hết chương 15
Bình Luận (0)
Comment