Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 83

"Ân.."

Giơ tay dụi dụi con mắt, cũng không biết ta đây vừa ngủ là ngủ bao lâu, mí mắt đều sắp không mở ra được, cả người bủn rủn vô lực, mấu chốt là, cái bụng còn rất ngứa.

Đưa tay vừa gãi, ồ, không được bình thường?

Da bụng bóng bóng mượt của ta làm sao đâu đâu cũng có vảy cứng?

Ngồi dậy nhìn lên m*ẹ kiếp, suýt chút nữa hù chết ta!

Đây m*á nó.. Trên bụng từng cái từng cái vẩy máu! Nhìn mà ta đều.. Ta đều sợ hãi! Có địa phương còn đang mọc thịt đó!

Đưa tay sờ sờ, ôi chờ chút, móng tay ta làm sao tất cả đều bị người cắt bỏ rồi?

Sờ sờ cái bụng, fu*ck, không thể nào? Chẳng lẽ đây là ta tự mình cào?

Ta ngẫm nghĩ chuyện phát sinh trước khi mê man, ừm.. Nhớ không rõ lắm, thì nhớ tới mơ mơ màng màng có một đoàn người ở bên tai ta điên cuồng gọi ta, còn đang nắm ta ấn lấy ta không cho ta lộn xộn.

Vừa nghĩ như thế, có vẻ như thật là có thể bản thân ta tổn thương chính mình rồi.

Chậc chậc chậc, nhìn từng đạo từng đạo vết thương kia, ta một trận thổn thức, chậc, cái này cần xuống tay với chính mình có bao nhiêu tàn nhẫn a!

Ôi nói đi nói lại, cổ trùng kia chắc còn đang trong thân thể ta chứ? Như vậy cũng chưa chết? Mệnh ta đây cũng quá lớn rồi, chẳng lẽ, đây chính là bàn tay vàng ẩn giấu của ta? Thân thể bất tử! Oa kèn kẹt, vậy ta không phải thiên hạ vô địch sao!

Ngáp một cái, chậm rãi xoay người, đứng dậy xuống đất.

Ai du, đột nhiên có chút đứng không vững, thân thể này yếu có chút lợi hại, ngươi đừng nói, cánh tay nhỏ cái chân nhỏ ta đây, hình như vừa gầy một vòng lớn, lần này thật sự trở thành thành da bọc xương rồi.

Trên đất dạo hết một hồi, ta mới phát hiện, vị trí ta ở hình như là cung điện, hoa lệ đến nổ tung được không! Cả chân nến đều là vàng rồng! Cái quỷ gì nha! Có cần xa xỉ như vậy hay không? Kỳ quái, đây là đâu a?

Tiện tay khoác áo choàng, mở cửa đi ra ngoài, ồ, mặt trời này đang treo cao, không cay độc, ngược lại rất ôn hòa, ánh mặt trời rãi ở trên người ấm áp, cả người lập tức thì có tinh thần rồi.

"A - thoải mái -" Cảm khái một tiếng, luôn có một loại cảm giác sống lại.

Gió nhẹ vừa thổi, chậc! Cũng là không có người nào!

"Bốp!"

Ta đây đang nhắm mắt lại hưởng thụ, đột nhiên một tiếng cốc rơi xuống, làm ta giật cả mình, mở mắt nhìn lên, nơi nguyệt môn tiểu thị nữ chỉ ngây ngốc nhìn ta, cả ấm trà trong tay đều rớt bể rồi.

Ta cũng chớp chớp mắt nhìn nàng, người này.. Chưa từng thấy a..

"Ngươi là.."

"Điện hạ.. Điện hạ tỉnh rồi!" Hầu gái kinh sợ, suýt chút nữa nhảy lên, không để ý ta tí nào, quay người liền chạy ra ngoài rồi, vừa chạy vừa kêu..

Ta m*á nó.. Đầu óc mơ hồ..

Cái.. Quỷ gì.. Điện hạ? Ta?

Ta khi nào thành điện hạ rồi..

Chờ chút, chuyện này.. Khắp nơi lộ ra quỷ dị.. Ta sẽ không phải.. Xuyên qua rồi? Lần này là xuyên đến sách nào?

Sợ đến ta xông về phòng liền đi tìm gương!

Phù.. Vẫn may, làm ta sợ muốn chết, vẫn là gương mặt An Khê xấu không xấu lại rất đẹp, chính là lại gầy chút rồi, càng có góc cạnh rồi.

Ôi đây cũng không đúng, nếu không xuyên qua, thị nữ kia tại sao gọi ta điện hạ?

Ta gãi gãi đầu, vừa cẩn thận đánh giá địa phương một hồi.

Đột nhiên vỗ trán một cái!

Nha! Ta biết rồi! Chẳng lẽ An Lạc Thành đã tự lập là vua rồi! Nói như vậy, vậy thân phận của ta đương nhiên cũng nên nước lên thì thuyền lên, chẳng trách nha.

Ta đang ngồi ở trong phòng đờ ra đó, đột nhiên đi vào một đám hầu gái, phía trước mấy người bưng chậu rửa mặt, khăn mùi soa, tách trà, phía sau bưng từng cái đĩa ăn sáng tinh xảo, đều ngay ngắn đến ta bối rối.

Thị nữ kia không nói lời gì chạy tới rửa mặt cho ta, để ta súc miệng, ta ngốc hề hề làm theo..

Đột nhiên có nhiều người như vậy hầu hạ, ta còn thực sự là có chút.. Không chịu nổi..

"Điện hạ xin mời dùng bữa." Hầu gái nói qua, đem ta dẫn đến bên cạnh bàn, bưng cái chén nhỏ, cầm đôi đũa, đứng ở bên cạnh nhìn ta, xem điệu bộ này là chuẩn bị đút ta? Ta không tàn phế được không!

"Cái đó.. Các ngươi trước tiên.. Đi xuống đi, ta tự mình ăn là được rồi." Cười khan hai tiếng.

"Vâng." Các thị nữ hành lễ, ngoan ngoãn lui xuống.

Ai ya ta chời chời wow, chuyện này.. Chuyện này cũng quá..

Cảm giác này lại như.. Như nằm mơ..

"Tiểu điện hạ, ngài chịu tỉnh rồi?"

Phía sau đột nhiên một tiếng, là thanh âm muốn ăn đòn của Mạc tiểu thụ.

Quay đầu lại nhìn lên, nàng ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, mặt mỉm cười nhìn ta, giữa hai lông mày là không che dấu được mừng rỡ, phía sau nàng, Cổ Diễn cũng vội vã tới rồi, nhìn ta một cái, cười cười.

"Sư phụ, Mạc tiểu thụ." Ta đứng dậy hành lễ với họ.

Mạc Cửu nghe vậy liếc ta một chút, ta cười hì hì.

Dẫn hai người ngồi xuống, đột nhiên phát hiện vẻ mặt của Cổ Diễn không phải rất tốt, biểu hiện có chút hoảng hốt, hơn nữa hai bên tóc mai của nàng mọc lên không ít tóc bạc! Chẳng lẽ là quá lo lắng cho ta rồi?

"Này, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Làm sao cảm giác tỉnh lại sau giấc ngủ, thế giới cũng thay đổi?"

Mạc Cửu và Cổ Diễn liếc mắt nhìn nhau, cười cười.

"Nguyên soái đã ở nửa tháng trước đăng cơ xưng đế, đám nhóc con các ngươi, mỗi người có phong thưởng."

"Chờ chút, nửa tháng trước?" Ta có chút ngớ, vậy ta đây vừa ngủ là ngủ bao lâu a!

Tựa hồ là đoán được nghi vấn của ta, Cổ Diễn cười cười, "Ngươi lần này ngủ mê gần một tháng, chậm chạp vẫn chưa tỉnh lại, thái y nói là thân thể hao tổn lớn, phải cố gắng điều dưỡng, nếu không phải.." Cổ Diễn dừng một chút, "Nếu không phải trong cung này có dược liệu tốt nhất bồi bổ, ngươi sợ là đều tỉnh lại không được rồi."

Cổ Diễn nói xong liền quay đầu đi, nhìn những món ăn sáng kia đờ ra.

M*ẹ của ta.. Một tháng.. Ta cũng thực sự là thật lợi hại..

"Tiểu Khê, ăn ít đồ trước đi."

"Được a được a." Ta sờ sờ cái bụng đói xẹp, nhanh chóng gật đầu, lôi kéo hai người cùng nhau ăn cơm.

Ta đây ăn như hùm như sói, cảm giác một cái miệng cũng không đủ ta dùng, hai nàng cũng không ăn, đồng thời giúp ta gấp đồ ăn.

"Ngươi bây giờ dầu gì cũng là công chúa rồi, có thể có chút tướng ăn hay không? Có phải là lại muốn một lần nữa dạy ngươi lễ nghi quy củ?" Cổ Diễn oán trách nói.

M*á, ăn cơm thì phải thống thống khoái khoái mà.

Ta đem đồ vật nhét tràn đầy miệng nhai xong, đang muốn mở miệng, dư quang thoáng nhìn bên cạnh có bóng người bước nhanh đi tới phía ta, chưa kịp quay đầu nhìn sang, phía sau ấm áp, trên người phủ lấy áo lông mềm mại và mang theo ấm áp.

"Thân thể còn yếu, không nên cảm lạnh." Thanh âm ôn nhu của An Lạc Thành vang ở bên tai, nghe đến ta sững sờ.

"A nương." Ta khẽ cười kêu một tiếng, đang muốn đứng dậy, bả vai bị cô nhấn lấy, ta nhìn chằm chằm cô hơi đánh giá, một thân triều phục màu tím đen, trước ngực thêu một cái đầu rồng chữ vàng, trông rất sống động! Chậc, soái!

"A nương thật là soái!" Ta còn nhớ tới lần đầu tiên khen cô soái, hình như là ở trên chiến trường, lần kia cô sợ đến cả thương cũng ném đi rồi, như sống thấy quỷ.

An Lạc Thành cười cười, cầm lấy khăn mùi soa một bên lau miệng cho ta.

Hạnh phúc..

Nhưng mà còn không dừng ở đó! Ta trơ mắt nhìn An Lạc Thành bưng một chén cơm rượu, múc múc, thổi thổi, sau đó múc một muỗng đưa tới bên miệng ta.

Ta.. Có chút.. Ân.. Đứng hình? Chỉ ngây ngốc đều không biết mở miệng rồi.

"Huh?" An Lạc Thành lại nâng cái muỗng.

"A a nha" Ta nhanh chóng há mồm.

M*ẹ của ta, chủ động đút ta ăn cơm, tuyệt đối là xưa nay chưa thấy, một lần đầu!

Ta nhắm mắt lại hưởng thụ lấy cơm rượu ngọt ngọt, thuận tiện đắc ý hành động của An Lạc Thành.

"Cười ngốc cái gì?"

Ta vừa nghe lời này, ngại ngùng lại vò đầu cười cười, "A nương đột nhiên đổi tính tình, đối với ta ôn nhu như thế, ta còn có chút không quen đó."

An Lạc Thành nghe vậy, sắc mặt lập tức thì âm trầm lại, cầm chén bỏ xuống, đứng dậy muốn đi.

"Này này a nương a nương, ta thích ngươi bây giờ như vậy." Ta nhanh chóng kéo lấy cô cười làm lành.

Cô hơi chút bất đắc dĩ liếc ta một chút, lại ngồi trở về.

Sau khi ăn cơm xong, cô lại chủ động dẫn ta đi hoa viên tản bộ, ta cảm thấy hôm nay quả thực chính là một ngày tốt đẹp nhất trong đời của ta!

* * *

Nghỉ ngơi bảy, tám ngày, những ngày gần đây, An Lạc Thành cả ngày làm bạn với ta, đều đem ta sủng đến lên trời rồi.

Ôi ta làm sao một công đôi việc, sau khi cô xưng đế, cái gì cũng không làm, chỉ bầu bạn với ta?

Nha đúng rồi, còn có một việc, mấy ngày nay con sâu trong bụng vẫn không có dằn vặt nữa, hỏi các nàng, các nàng nói là trong cung có thái y hiểu cổ thuật, đã đem con sâu kia loại trừ đi rồi.

Ta còn cố ý uống vào mấy ngụm nước lạnh thử một chút, chậc, thật không có phản ứng!

* * *

Ngày này sáng sớm tỉnh lại, theo thói quen trở mình về phía phải, duỗi một chân qua, ôi? Vậy mà vồ hụt rồi!

Mở mắt nhìn lên, An Lạc Thành đã không thấy rồi.

"Tiểu điện hạ tỉnh rồi? Nô tỳ hầu hạ ngài thức dậy." Ta đây mới vừa mở mắt, hầu gái bên cạnh thì vọt tới, không nói hai lời mạnh mẽ hầu hạ ta đứng dậy, ta.. Ta còn muốn ngủ lại đó!

Không nói lời gì bị rửa mặt rồi, xúc miệng, đổi lên quần áo mới.

Ta theo cái gương nhìn trái phải một chút, trường bào màu tím thẫm, trước ngực hình như thêu một cái con rắn nhỏ màu bạc, tại sao là rắn, thật là ghê tởm.. Bỏ đi, dù sao không nhìn kỹ cũng nhìn không ra.

"A nương đi đâu rồi." Ta sửa lại cổ áo một chút, ngươi đừng nói, thực sự là người dựa vào ăn mặc, vừa trang điểm, chà, trộm soái!

"Chắc là thượng triều rồi đó."

"Nga.." Đúng nha, cô bây giờ là hoàng đế, phải thượng triều.

OK, đi thăm dò.

"Này tiểu điện hạ, ngài còn không có dùng bữa đó." Hầu gái gấp ráp gọi ta.

"Không ăn, mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, nuôi heo hả?"

Ra cửa, ta thì bối rối..

Hoàng thành này có chút lớn, ta.. Không biết đường a..

Trái phải tìm thử, muốn tìm hầu gái dẫn đường, ơ, bóng người kia ngược lại là có chút quen.

"Này, An Đạc." Cách đó không xa An Đạc đang bồi hồi ở giữa đường, nhìn thấy ta, hình như ngẩn người.

"Làm sao rồi? Không quen biết ta?" Ta đi tới vỗ bờ vai của nàng một cái.

Nàng nhìn nhìn ta, cười khổ một tiếng.

"Ngươi còn biết nhớ được chúng ta?"

Hả? Cái quỷ gì nha?

"Ngươi nói đây là lời gì? Ta lại không mất trí nhớ, làm sao sẽ không nhớ rõ các ngươi?"

"Ha.. Nhớ được? Lương tỷ đối với ngươi có tình có ý, nhưng ngươi lại đối với nàng chẳng quan tâm, điều này cũng gọi nhớ tới?"

"Lương Lương?" Ai du, nàng vừa nói như thế, những ngày qua là chưa thấy Lương Lương a!

"Nàng làm sao vậy?" Ta đây trong lòng đột nhiên ầm ầm nhảy lên, có loại dự cảm không tốt.

Trong con ngươi An Đạc lóe qua một tia kinh ngạc, "Ngươi không biết?"

"M*ẹ ki*ếp đừng nói nhảm, nói mau!"

"Mẫu thân sau khi đăng cơ không lâu, Ngu quốc phái sứ đoàn đến cầu thân, mẫu thân liền.."

"Cầu thân? Sau đó thì sao?"

"Mẫu thân đem.. Lương tỷ.. Đưa đi Ngu quốc.. Hòa thân rồi.."

"Cái gì? Chuyện này.. Sao có thể có chuyện đó! Thiệt hay giả, ngươi đừng đùa ta!" Ta mãnh liệt nắm đầu, đây m*á nó.. Lượng thông tin có chút lớn, ta.. Khó tiếp thụ

"Không không không, cái này không thể nào, a nương sẽ không làm ra chuyện như vậy." Lần này ta lựa chọn tin tưởng An Lạc Thành, dựa vào tình cảm của cô đối với Lương Lương, ta không tin cô sẽ làm ra chuyện như vậy, hơn nữa còn có một chút rất khả nghi.

An Đạc đang muốn phản bác, ta khoát tay áo một cái, "Nếu quả thật như lời ngươi nói, Lương Lương bị đưa đi hòa thân, vậy có một người, nhất định sẽ xù lông."

Cổ Diễn!
Bình Luận (0)
Comment