Thái tử tái đi tái lại bệnh nặng mấy lần.
May mắn là bệnh này không gây đau đớn, chỉ khiến người ta vô cùng suy yếu, nên mọi người vẫn không quá đề phòng.
Nhưng lần cuối cùng bệnh tình diễn biến cực kỳ dữ dội, khiến Thái hậu lo lắng không thôi.
Hai cách giải quyết là đưa Thái tử đến Thần Y Cốc để chữa trị, và lập tức kết hôn xung hỉ, đạo trưởng được Thái tử mua chuộc đương nhiên khuyên chọn cách sau.
Vì vậy, khi Thái hậu và Hoàng đế cùng lúc ở trong điện, gọi Tri Ngu đến hỏi chuyện, trong lòng Tri Ngu cũng rất do dự.
Nếu cô từ chối và từ chối thành công, vậy thì sau khi đưa Thái tử đến Thần Y Cốc, cao nhân rời xa thế tục ở đó chắc chắn sẽ nhìn ra Thái tử trúng độc…
Vậy thì Cố Yên và đứa bé trong bụng nàng ta chưa chắc đã giữ được.
Nếu cầu cứu Thiên tử thì sao?
Tâm trạng Tri Ngu vốn dĩ còn bình tĩnh, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến căn mật thất không thấy ánh sáng kia, trong lòng run rẩy…
“Nha đầu, con có nghe thấy lời của ai gia không?”
Giọng điệu Thái hậu hiền từ nói: “Đâu phải lần đầu tiên ai gia nói với con, đúng không?”
Sao thiếu nữ có thể không hiểu những lời ám chỉ đó?
Thái hậu tỉ mỉ đánh giá xem hôm nay thiếu nữ có ngoan ngoãn không, thấy nàng cúi mày rũ mắt, đoán chắc nàng sẽ không từ chối…
Còn Thiên tử ở bên cạnh hiển nhiên cũng nghĩ đến lời dặn dò riêng của mình với thiếu nữ, bảo nàng từ chối Thái hậu.
Dưới áp lực của hai người bề trên, thiếu nữ siết chặt các đốt ngón tay, bị áp bức đến mức mí mắt cũng không nhấc lên nổi nửa tấc.
Cuối cùng, Tri Ngu hé miệng nhỏ, khẽ trả lời Thái hậu: “Thần nữ nguyện ý gả cho Thái tử.”
Động tác vuốt nắp trà của Thiên tử chợt khựng lại, đôi mắt đen khó dò nhìn về phía nàng.
Ánh mắt Tri Ngu nhìn chằm chằm vào mũi giày, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mình như đã phụ bạc đối phương…
Nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Cố Yên chết đi, chưa kể hắn có truy cứu hay không, Thái hậu tuyệt đối sẽ là người đầu tiên g**t ch*t Cố Yên…
Thái hậu vén mí mắt liếc nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn như thường lệ của thiếu nữ, trong lòng rất hài lòng.
Bà ta quay sang nói với Thiên tử: “Chậm nhất cuối tháng, ai gia mong muốn nhìn thấy thánh chỉ của bệ hạ.”
Thái hậu nở nụ cười, rõ ràng vẫn có địa vị không nhẹ trước mặt Thiên tử.
Triều đại này tối kỵ những kẻ bất hiếu, vì vậy từ khi Thiên tử đăng cơ đến nay chưa từng dám làm trái ý bà ta một chuyện nào.
…
Từ cung điện Thái hậu đi ra, một thái giám không nhanh không chậm bước tới, ngầm chặn Tri Ngu lại.
Gương mặt thái giám không cảm xúc nói: “Xin cô nương hãy dừng bước, bệ hạ muốn triệu kiến cô nương.”
Chân Tri Ngu khẽ cứng lại, sau đó bị thái giám dẫn vào nội điện của Thiên tử.
Sau khi Thẩm Dục trở về nội điện, dường như hắn vẫn luôn suy nghĩ điều gì đó.
Dáng vẻ hắn hơi lơi lỏng, khuỷu tay tựa vào tay vịn, trong lòng bàn tay đang v**t v* một chiếc chìa khóa ngọc.
Nhìn kỹ chính là chiếc chìa khóa mà Tri Ngu đã dùng để mở mật thất hôm đó.
Thẩm Dục hỏi nàng: “Có phải nàng đã nhìn thấy những thứ trong mật thất rồi phải không?”
Tri Ngu cứng đờ lưng, nhận ra có lẽ hắn đã sớm nhìn thấu, dù có chối cãi ngàn vạn lần e rằng cũng vô ích.
“Thần nữ… thần nữ hoàn toàn không biết trong mật thất có một nam nhân giống hệt bệ hạ.”
Thiếu nữ bấu chặt lòng bàn tay, sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng nói thẳng: “Nếu bệ hạ không muốn thần nữ nói ra, vậy hãy thuận theo ý của Thái hậu nương nương, viết thánh chỉ ban hôn, như vậy…”
Tri Ngu cam đoan với hắn: “Đời này thần nữ sẽ không bao giờ bước ra khỏi phủ Thái tử nửa bước.”
Thực ra bí mật này dù nàng có nói ra cũng chẳng ích gì, một khi đồ trong mật thất bị chuyển đi hoặc tiêu hủy, dù nàng có nói thì ai sẽ tin?
Tri Ngu không phải là người l* m*ng, vì từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt mà cảm nhận cảm xúc của người khác nên cực kỳ nhạy cảm.
Những ngày qua, nàng có thể cảm nhận được sự trân trọng của hắn dành cho mình, thêm vào việc hắn dù biết nàng đã đột nhập vào mật thất vẫn dung túng, điều đó càng khiến nàng tin chắc rằng hắn sẽ không giết người diệt khẩu.
Nhưng nàng đưa ra quyết định như vậy, hắn có thể sẽ rất tức giận, tức giận đến mức từ nay về sau không muốn nhìn thấy nàng nữa.
Thiếu nữ đoán được tâm tư của hắn, mới nói ra những lời như vậy.
Nàng không biết điều như vậy, lại chọc giận hắn, cả đời bị giam cầm trong phủ Thái tử không bước ra ngoài nửa bước, cũng nên để hắn hả giận.
Nhưng nam nhân lại chống tay lên tay vịn, bóng người cao lớn rời khỏi ghế, từng bước một tiến về phía Tri Ngu.
Tri Ngu thấy hắn tiến gần đến mình, trong khoảnh khắc hắn đưa tay về phía mình, nàng lập tức sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Bàn tay rộng lớn đặt trên chiếc cổ mảnh mai của nàng, còn bàn tay kia thì vô tư đặt lên nơi trái tim nàng đang đập.
Hắn cúi đầu, sau khi cảm nhận kỹ càng liền ghé sát vành tai nàng: “Nhịp tim của nàng… rất nhanh.”
“Có phải nàng nghĩ trẫm sẽ giết nàng diệt khẩu phải không?”
Tri Ngu khẽ nhíu mi: “Không… không biết…”
Nam nhân lại ôm lấy gáy nàng, nghiêng đầu hôn lên vành tai nàng, khẽ nói: “Sẽ không.”
“Trẫm không nỡ.”
Không biết là không nỡ đôi mắt đẹp, chiếc mũi xinh xắn, hay đôi môi nhỏ xinh này của nàng…
Hay là không nỡ cảm giác say đắm đến chết lặng trên người nàng.
Chính hắn cũng không thể nói rõ lý do… chỉ biết rằng hắn không đành lòng để nàng thiếu một sợi tóc nào.
Hắn quấn lấy mái tóc đen tuyền của nàng đang buông trên vai, rồi lại kiên nhẫn khẽ hỏi: “Thực ra A Ngu cũng hơi thích trẫm đúng không?”
“Nếu không, tại sao lúc đó không chọn người khác để bày kế hãm hại, mà chỉ chọn trẫm?”
Tri Ngu thấy hắn kề sát, liếc mắt thấy bên ngoài còn có cung nhân khác, đành phải thuận theo ý hắn mà ngượng ngùng “Ừm” một tiếng.
“Vậy nên, cũng xin bệ hạ hãy tin rằng thần nữ sẽ không nói ra đâu.”
Thẩm Dục thấy nàng có vẻ dầu muối không ăn, khựng lại một chút rồi đành hỏi: “Nhưng nàng nghiêm túc trở thành Thái tử phi sao?”
Giọng điệu hắn ẩn chứa một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo nàng, đây là lựa chọn cuối cùng hắn dành cho nàng.
Dù sao hắn là Đế vương tối cao, chứ không phải một người không có liêm sỉ, sao có thể khi nàng chọn gả cho người khác mà còn phải tự hạ mình muốn nàng?
Tri Ngu nghe lời này càng chột dạ hơn…
Chính vì nàng phát hiện ra có lẽ mình đã phải lòng hắn nên càng không dám tiếp cận hắn.
Nàng thà rằng họ chỉ là sự hoan lạc nhất thời về thể xác.
Tri Ngu chưa bao giờ theo đuổi điều gì gọi là “một đời một kiếp”, chỉ đơn thuần nghĩ đến việc hắn cũng có thể làm vậy với người khác…
Hậu cung hàng năm tuyển tú, hàng năm có người mới vào, nàng nghĩ đến hắn như vậy thì trong lòng không vui…
Trong quan niệm của thiếu nữ, Hoàng đế nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân, nếu nàng yêu cầu hắn không được có người khác thì cũng giống như bắt một người bình thường từ nay về sau không được ăn cơm vậy, như thế thật vô lý.
Vì vậy cuối cùng Tri Ngu vẫn đưa ra lựa chọn có lợi cho chính mình.
Nàng chọn gả đi, vừa có thể bảo toàn tính mạng của Cố Yên và đứa con của Cố Yên, lại vừa có thể giúp mình thoát khỏi số phận phải gả chồng.
“Bê hạ thích cơ thể của thần nữ, dù sao… cũng đã làm rồi, đương nhiên cũng nên dừng lại ở đây.”
Một đêm hoan lạc.
Sau đó, nàng làm Thái tử phi của nàng, hắn làm Hoàng đế của hắn, đó là kết cục cuối cùng mà nàng cho rằng sẽ xảy ra.
“Thật vậy sao?”
Vẻ dịu dàng trên mặt nam nhân dần biến mất, giọng điệu cũng trở nên cứng nhắc hơn.
Sau khi hơi thở bá đạo bao trùm trên người lui đi, Tri Ngu cảm nhận được sự xa cách cực kỳ rõ ràng từ quanh người đối phương.
Dường như những lời cuối cùng nàng nói ra khiến người ta rất thất vọng.
Nàng cố gắng chịu đựng hương vị khó tả trong lòng, khẽ “Ừm” một tiếng.
“Được, nàng đừng hối hận là được.”
Tri Ngu nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.