Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 179



Buổi tối cùng ngày, trong một rừng cây tại ngoại ô Gia Mã Đế Đô.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng đánh nhau, tiếng nổ lớn, cùng với đó là khói lửa tung tóe, hỏa hoa khắp nơi.

“Tản ra tìm, hắn trọng thương rồi, không chạy xa được đâu!”

“Rõ!”

Một người toàn thân được che phủ trong quần áo bó màu đen, chỉ có lông mày và hai mắt lộ ra lớn tiếng hô. Ngay lập tức, một loạt những người khác cũng có trang phục tương tự như hắn đồng thanh đáp, sau đó mỗi người di chuyển theo một hướng khác nhau truy tìm mục tiêu.

Đâu đó không xa nơi những hắc y nhân kia vừa chia quân, một nam nhân… quen mà không quen đang nửa nằm, nửa ngồi dựa vào gốc cây lớn, vẻ mặt trắng nhợt, thở dốc không ngừng. Quan trọng hơn là kẻ này đã trọng thương rất nặng với một tay bị người ta chặt đứt tận vai, vết thương ròng ròng máu tươi, trong khi tay còn lại bận ôm lấy một lỗ lớn bằng miệng bát lòicả nội tạng ra ngoài trên bụng.

“Hộc… hộc… khốn kiếp… hộc…”

Hắn chính là Viêm Lợi, người mới sáng nay còn ngông cuồng phách lối trên Đại hội Luyện Dược Sư, hiện tại lại đang như chó nhà có tang bị sát thủ trực thuộc Hoàng Thất của Gia Mã Đế Quốc đuổi giết.


Gia Lão và Pháp Mã không tự mình ra tay, bởi vì bọn họ còn bận chiêu đãi Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và “tân quán quân” Mộc Ánh Tuyết. Nhưng hai người cũng không phải cái loại nhân vật phụ ngu ngốc chỉ biết vì thể diện mà không ngừng gửi đá mài dao đi cho kẻ địch trưởng thành, nên là một nhóm Cẩm Y Vệ thuần một màu ngũ tinh Đấu Linh, dẫn đầu bởi không chỉ một, mà là tận hai cường giả Đấu Vương đã được cử đi làm nhiệm vụ gặt đầu người.

Bản thân Viêm Lợi là một Luyện Dược Sư chiến lực bình thường, cộng thêm hôm nay tiêu hao thảm trọng trên đại hội chưa thể khôi phục toàn thịnh, ấy là còn chưa kể đến cánh tay đã bị Gia Lão đánh gần gãy lìa tối hôm qua, cùng với đạo linh hồn ấn ký truy tung sáng nay nữa. Bằng vào thực lực và sự lành nghề của đội hình sát thủ kia, được hỗ trợ bởi vô vàn những lợi thế khác nữa, chắc chắn sẽ không có khả năng xảy ra sai lầm.

Và thực tế đã chứng minh lập luận đó là đúng.

Quyết tâm làm một chuyến sinh tử, đương nhiên Viêm Lợi cũng phải chuẩn bị sẵn đường lui cho mình. Theo đó, hắn sớm đã nghiên cứu kỹ địa thế xung quanh Đế Đô để chọn ra một đường tắt băng rừng có thể chạy khỏi Gia Mã Đế Quốc nhanh nhất, đồng thời sắp xếp sẵn người tiếp ứng mình ở đầu bên kia của cánh rừng. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, tổng thời gian có thể được gọi là nguy hiểm sẽ chỉ gói gọn trong đêm nay, quá lắm là thêm nửa sáng ngày mai nữa mà thôi.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính. Hoặc là nói, Viêm Lợi tính không bằng Pháp Mã tính.

Đi còn chưa kịp xa, đêm còn chưa kịp sâu, Viêm Lợi đã nhanh chóng lọt vào bố ráp và bị vây công tới tính mạng khó bảo toàn, tất cả đều xuất phát từ thủ đoạn… gắn chip định vị vô cùng chí mạng trên đại hội sáng nay.

Bát tinh Đấu Linh trong trạng thái suy yếu, liều mạng vẫn có thể chạy được khỏi một đám ngũ tinh Đấu Linh, nhưng trong bối cảnh mà đối phương có tận hai Đấu Vương dẫn đội, thì chạy lên trời cũng không thoát nổi. Viêm Lợi còn sống tới hiện tại, tất cả đều là nhờ hai chữ may mắn mà thôi.

Và may mắn… mà cũng không hẳn là may mắn kia, chính là cánh tay đã bị dùng làm đại giới cho nỗ lực trốn chạy cuối cùng của hắn.

Cụ thể hơn, bởi vì Tử Tâm Phá Chướng Đan được cất bên trong nhẫn chứa đồ đeo trên cánh tay kia đã rơi xuống ngay tại thời điểm nó bị chặt đứt, nên ưu thế truy tung của đám Cẩm Y Vệ bỗng nhiên đứt đoạn, qua đó vô tình tạo điều kiện cho Viêm Lợi trốn được đến hiện tại.

Vấn đề là trốn được lúc đó, để sống lay lắt đến bây giờ, rồi sau đó thì sao chứ?

×

— QUẢNG CÁO —

Đường về nhà bao xa, Viêm Lợi hắn rõ hơn ai hết. Toàn thịnh còn phải chạy ba ngày hai đêm không nghỉ, mà với mức độ nghiệm trọng của tất cả các thương thế hắn đang phải gánh chịu trên người đây, sợ rằng chưa cần đám Cẩm Y Vệ kia tìm ra thì người đã chết vì mất máu và kiệt sức mất rồi.

“Ta… hộc… không cam lòng… khụ… khụ…”

Chẳng ai sẽ cam lòng khi chết cả, huống hồ chi một kẻ dương thọ còn dài, tiền tài còn nhiều, địa vị còn có thể lên cao như Viêm Lợi chứ. Đáng tiếc, cam lòng hay không… hắn nói không tính.

Mà…

“Hắc… hắc… hắc… ngươi muốn sống hay chết?”


...người khác nào đó với giọng cười sắc nhọn, có chút man rợ và điên dại nói mới tính.

“Ngươi… ngươi là ai…”

Loáng thoáng nghe được có người nói chuyện, nhưng Viêm Lợi không thể nhìn thấy gì cả, bởi vì triệu chứng lâm sàng trực tiếp nhất của việc mất máu quá nhiều chính là hoa mắt và suy giảm phản ứng thần kinh.

Quan trọng hơn, từ cái cách hơi thở suy yếu, khí tức đứt quãng, kết hợp với thân nhiệt giảm và mí mắt sụp xuống một cách mất tự chủ, không khó để nhận ra thời gian dành cho hắn… sắp tới lúc kết thúc rồi, nhìn thấy đối phương hay không cũng có khác gì nhau đâu.

“Hắc… hắc… ta là ai, không quan trọng. Quan trọng là ngươi sắp chết và ta có thể cứu ngươi kìa.” - Giọng cười thần bí lại vang lên ma mị giữa đêm, trong rừng cây vắng: “Vậy, ngươi muốn sống hay chết?”

“Ta… ta… muốn… muốn… sống…” - Viêm Lợi cố hết sức thì thào bằng những khí lưu cuối cùng trong phổi của mình. Hắn muốn sống, thực sự muốn sống.

“Tốt, hắc hắc! Phần thưởng cho câu trả lời đúng ý ta là…”

Đoàng!

“...ngươi được sống.”

Đoàng!

Hai tiếng nổ quen mà lạ, lạ mà quen liên tục vang lên, và… một màn thần kỳ xảy ra.

Chỉ thấy ngay sau khi tiếng nổ thứ nhất vang lên, một… “bản sao” Viêm Lợi sao y bản chính theo đúng nghĩa đen khi cũng trong trạng thái trọng thương, cũng gần đất xa trời, cũng hít vào thì ít thở ra thì nhiều bỗng nhiên xuất hiện từ trong vô định để nằm ngay bên cạnh “bản ngã” của hắn.

Chưa dừng lại ở đó, tiếng nổ thứ hai vang lên, và ngạc nhiên chưa, Viêm Lợi “bản ngã” vậy mà… khỏi hẳn rồi!

×

— QUẢNG CÁO —

Không sai! Là tay cụt mọc lại, lỗ lớn trên bụng cũng biến mất như chưa từng bị thương qua, đấu khí đã tiêu hao toàn bộ đầy trở về, thậm chí vết thương trong xương cánh tay và lồng ngực do Gia Lão gây ra tối qua cũng hoàn toàn ổn.

“Chuyện này…”

Vốn là một người không tin tà, nhưng không chỉ một, mà là tận hai “phép màu’ xảy ra liên tiếp khiến đầu óc Viêm Lợi có chút không theo kịp tình huống, dù sự thật là nó xảy ra ngay trên người hắn.


Đang lúc Viêm Lợi không ngừng mò mẫm tay chân, mặt mũi, ngực bụng của mình để kiểm tra xem rốt cuộc là hắn thực sự khôi phục rồi, hay tất cả chỉ là ảo giác gặp phải trước khi chết, thì…

“Ngươi được sống, nhưng sinh mạng này bây giờ là của ta, hắc hắc hắc.”

Đoàng!

...một tiếng nổ khác bất thình lình vang lên, và lần này Viêm Lợi triệt để tỉnh hồn.

Tỉnh hồn bởi cảm giác lạnh như băng của kim loại được người ta ấn thẳng vào giữa trán hắn. Tỉnh hồn bởi tiếng nổ lớn vang lên sát ngay cạnh lỗ tai hắn. Tỉnh hồn bởi vì trong đầu hắn bỗng nhiên nhiều ra một loạt mệnh lệnh hắn phải nghe, những cái tên hắn phải biết và các kế hoạch mà hắn phải tuân theo.

Quan trọng hơn là, rất nhiều thứ trong số các ký ức… nhắc lại là “bỗng nhiên” xuất hiện trong đầu hắn kia, có không ít thứ liên quan, thậm chí thuộc về Xuất Vân Đế Quốc quê nhà hắn.

“Cái kia… đại nhân… ta…”

“Có việc ta sẽ tìm ngươi, đừng cố chủ động liên lạc làm gì mất công.” - Viêm Lợi muốn nói gì đó, nhưng lập tức bị thần bí nhân ngắt lời: “Ngoài ra, trở về Xuất Vân Đế Quốc an toàn rồi, ngươi có thể không thích, cũng có quyền không nghe lệnh, nhưng nên nhớ, mạng ngươi là ta cho, tức là ta có thể lấy lại bất kỳ lúc nào ta thích, bất kể ngươi đang ở đâu, làm gì, với ai hay mạnh lên hay chưa. Nhớ kỹ lời ta, hoặc là nếu cảm thấy chán sống thì ngươi có thể thử, hắc hắc hắc!”

Trợn mắt nhìn đối phương cứ thế tan biến bằng cách… hóa thành những hạt lốm đốm tan vỡ trong không khí, trong lòng Viêm Lợi nhịn không được nổi lên một suy nghĩ, đó là: “Rốt cuộc thì năm mươi năm qua mình thực sự đã sống, hay cả cuộc đời này chỉ là một giấc mơ không có thật đâu?”

Nếu Tiêu Thiên biết Viêm Lợi có suy nghĩ vậy, hắn nhất định sẽ lắc đầu thở dài một câu: “Nghi ngờ nhân sinh a!”

“Nhanh, bên này có tiếng động!”

Đằng xa vang lên tiếng người khiến Viêm Lợi giật mình tỉnh lại. Ánh mắt phức tạp nhìn “bản sao” thoi thóp nằm trên mặt đất, vốn chính là tình cảnh của bản thân mình trước đó chưa đầy một phút đồng hồ, Viêm Lợi cắn răng… quay đầu chạy thẳng một hướng khác.

Một cú quay đầu bỏ lại danh vọng, tiền tài, địa vị của quá khứ, bỏ lại danh tính cha sinh mẹ đẻ từ những ngày đầu, bỏ lại chính mình “đã chết” trong mắt tất cả mọi người, để ngày mai khi mặt trời lên, sẽ không còn “Phó hội trưởng” Viêm Lợi tồn tại nữa, chỉ có một Dược Vân tân sinh mà thôi.




Bình Luận (0)
Comment