| editor: ilovesther_
Hộp cơm ba tầng được đặt lên bàn, đây là mâm cỗ khoe thể diện của nhà họ Triệu, vậy nên thịnh soạn chỉ kém cỗ Tết một chút.
Triệu Mục Trinh mở chiếc túi giữ nhiệt bị dính mưa bên ngoài, xếp từng hộp thức ăn ngay ngắn lên mặt bàn.
“Cậu mở ra xem có bị nguội không nhé, tôi lên tầng tắm đây.”
Con trai tắm rửa rất nhanh, chỉ bảy tám phút là xong. Anh mặc quần đùi với áo phông, mái tóc đen nhánh còn ướt sũng, chiếc khăn khô đặt trên đỉnh đầu, vừa lau vừa đi xuống tầng.
Ước Tây ngồi bên cạnh bàn nhìn anh.
Hộp cơm đã mở, đôi đũa đặt sang một bên. Điện đã có lại, gian nhà sau sáng lên nhờ chiếc bóng đèn sợi đốt công suất nhỏ nhất, chụp đèn hình quả lê bám bụi, dây tóc vonfram ánh lên sắc vàng đậm.
Sợi dây phơi ẩm ướt cũng không còn nhỏ nước nữa.
Triệu Mục Trinh đến gần, dừng động tác lau tóc lại, “Cậu không ăn à?”
Ước Tây chống cằm, giọng nói nhẹ nhàng: “Nguội mất rồi, lại còn không có cơm nữa.”
Anh giờ mới nhớ ra, lúc ấy vội vàng trở về quá, quên mang theo cơm trắng.
Trong nhà không tìm thấy món tinh bột nào cho cô lót dạ.
Ước Tây lại trở thành cái đuôi nhỏ bám theo anh, anh đi ra đi vào, cô lon ton theo sau, anh lục tủ ngăn kéo, cô cũng ngó đầu vào nhìn đông nhìn tây.
Cuối cùng tìm được một bó mì sợi, Triệu Mục Trinh hâm nóng lại các món ăn, xé lớp vỏ nilong của gói mì, hỏi Ước Tây muốn ăn bao nhiêu.
Ước Tây tự nhón tay lấy ra hơn chục sợi, mặt ngơ ngác hỏi anh: “Từng này đủ chưa?”
Triệu Mục Trinh bó tay với cô: “Chút xíu này mèo còn chẳng đủ ăn.”
Rõ ràng là khẩu phần ăn của mình, vậy mà cô hỏi như thể đáp án nằm ở chỗ anh:
“Thế tôi phải ăn bao nhiêu sợi?”
“…”
Ước Tây nhìn anh, Triệu Mục Trinh hít sâu một hơi, dựa theo sức ăn thường ngày của cô để quyết định: “Cậu ăn nửa bát đi.”
Ước Tây gật đầu: “Được đó, nghe cậu hết!”
Rất nhanh, mì được nấu chừng nửa nồi, chia thành hai bát to nhỏ rồi bê ra bàn.
Ước Tây nếm thử một miếng, bỗng nhiên ngộ ra mức sống của nhà họ Triệu ở trấn Thường Vu.
Tục ngữ có câu: “Con nhà nghèo khó sớm biết lo toan.”
Nhà họ Triệu hiển nhiên không dính dáng gì đến chữ “nghèo khó”, còn tay nghề nấu mì dừng lại ở mức có thể nấu chín của Triệu Mục Trinh, cũng cách chữ “lo toan” xa lắm. Hoặc do khẩu vị cá nhân của anh quá đặc biệt, khiến bát mì nước này nhạt nhẽo vô cùng.
Nhưng mà hôm nay anh đã đội mưa về, Ước Tây rất cảm động, đành rộng lượng ban phát lòng từ bi, không bắt bẻ tài nghệ nấu nướng của anh nữa.
Phần cơm Võ Thái Hưng mang đến cũng không bị lãng phí, được đổ hết vào bát thức ăn của Đỗ Đen.
Hai người một mèo, cùng ăn tối trong sân nhỏ chập choạng ánh vàng sau trận mưa lớn.
Mặc dù không được đến bữa cơm “khoe thể diện” của nhà họ Triệu nhưng cũng xem là thành công ăn ké, quả thật rất thịnh soạn.
Ước Tây cắn một miếng thịt viên chiên, hương vị vừa chạm đầu lưỡi thì ngay lập tức cúi người sang một bên, nhăn mặt nhả ra, cổ họng còn khẽ nôn khan một tiếng.
Triệu Mục Trinh ăn uống không kén chọn như Ước Tây, bát mì to rất nhanh chỉ còn lại nước. Một tay anh giữ bát, nghiêng đầu nhìn cô đầy lo lắng: “Sao vậy?”
Miếng thịt viên vỡ vụn vương vãi dưới đất, bạn trai của Đỗ Đen và một con mèo khác không rõ danh tính tranh nhau ăn, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mặt đất.
Ước Tây ngẩng đầu lên, một giọt nước miếng trong suốt còn dính trên môi hồng, toàn bộ vị giác của cô đều khó chịu, biểu cảm đau khổ nói: “Có gừng… Trời ơi khó ăn quá.”
Người nhà họ Triệu đều biết cô không ăn được hành và gừng, cũng chiều theo khẩu vị của cô, thậm chí cà tím cũng được gọt sạch vỏ, không để Ước Tây thấy chút màu tím nào.
Nhưng mâm cỗ khoe thể diện này thì không hề chiều cô tẹo nào.
Triệu Mục Trinh dọn bát của mình vào bếp, rót cho cô một cốc nước ấm, vẫn là chiếc cúp vô địch 800m kia, cô dùng quen rồi.
Còn chiếc cốc thuỷ tinh màu xanh pha lê của cô, sau khi được anh rửa sạch đã biến thành lọ hoa, Ước Tây cắm một bó hoa kim ngân tươi tốt đặt ở đầu giường.
Ước Tây súc miệng một lần rồi uống nửa cốc nước, vị gừng trên lưỡi tan đi, cảm giác đã dễ chịu hơn nhiều.
Nửa sau bữa ăn chỉ còn mình cô vừa ăn vừa nghịch. Đỗ Đen ngửi thấy mùi chạy đến, Ước Tây cúi đầu nhìn, động lòng trắc ẩn ném cho nó một miếng cá rán nhỏ.
Đỗ Đen ăn ngon lành.
“Ăn cá xong là phải bắt chuột, con mèo nào không bắt được chuột thì đều phải cuốn xéo khỏi trấn Thường Vu! Hiểu chưa hả?”
Cô nghiêm giọng ra oai với mèo, dáng vẻ như thể mình là bà chủ nhỏ của trấn Thường Vu, vừa uy h**p vừa đe doạ.
Đỗ Đen chẳng hiểu gì, nó cũng không có tinh thần kính nghiệp, ăn xong miếng cá là tung tăng nhảy lên mái nhà cùng bạn trai, hai đứa tình tứ đi dạo.
“Võ Thái Hưng đến lúc nào thế?”
Ước Tây thất vọng với con mèo, nghĩ một lúc: “Lúc trời mưa to ấy.”
Chiếc hộp cơm bằng sắt được rửa sạch bên cạnh bồn nước. Vai anh rộng, lưng quay về phía Ước Tây, giọng nói trầm thấp càng trở nên rõ ràng hơn sau khi tắt vòi nước.
“Cậu ta ở lâu không?”
Ước Tây gắp miếng sườn non cuối cùng, dáng vẻ lười biếng lộ rõ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc tầm nửa tiếng?”
Điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra xem tin nhắn, nghe thấy Ước Tây nói nửa tiếng, ngón tay chợt khựng lại trên màn hình. Đưa cơm thôi mà cần nhiều thời gian vậy à?
Anh nghiêng mặt qua, đường nét tuấn tú sáng rõ dưới ánh đèn cũ kỹ.
“Cậu ta đến làm gì?”
Câu này không phải lúc vào nhà đã hỏi rồi sao? Ước Tây nghi ngờ, có phải anh bị mưa to dội cho mất trí nhớ luôn không?
Miếng sườn non trượt khỏi đầu đũa rơi xuống bát sứ, Ước Tây gắp lên, kiên nhẫn trả lời thêm lần nữa: “Cậu ta mang cơm tới rồi nói chuyện một lúc thôi.”
Thực ra không phải chỉ một lúc thôi đâu, Võ Thái Hưng quá nhiều chuyện. Nếu không phải bị mẹ sốt ruột chạy tới gọi về, nói tivi ở nhà không chuyển được kênh, bắt cậu ta nhanh về sửa ăng-ten thì cũng chẳng biết còn định ngồi lì tới bao giờ.
Triệu Mục Trinh trả lời tin nhắn qua loa, lại hỏi tiếp: “Cậu nói chuyện gì với cậu ta?”
Ước Tây cắn miếng sườn, hàng mi chớp chớp tự nhiên, vừa nhai vừa nuốt miệng lúng búng nói:
“Tôi với cậu ta có gì để nói đâu, không thân không quen, toàn nói về cậu thôi chứ gì nữa.”
Vòi nước lại mở, hộp cơm lại bị đặt dưới dòng nước. Nước tràn qua mu bàn tay làm anh giật mình, lúc này mới nhận ra đã rửa xong rồi, lại vội vàng tắt vòi nước.
Ước Tây gặm sạch sẽ sườn non, liếc nhìn về phía anh rồi lười biếng thu ánh mắt về. Miếng xương được cô tung lên cao một cách điệu nghệ, mạnh tay ném thẳng sang sân nhà hàng xóm.
Ngay giây tiếp theo, bên kia tường vang lên tiếng chó sủa “gâu gâu” phấn khích, cô biết đã cho ăn thành công.
Ước Tây đi đến, đứng sát vai bên cạnh anh rửa tay. Thấy anh mãi không nói gì, cô tự bổ sung cho câu nói ban nãy: “Yên tâm đi, không nói xấu cậu đâu, toàn khen thôi đó. Võ Thái Hưng bảo cậu giỏi lắm.”
Anh vẫn im lặng.
Ước Tây vẩy mấy giọt nước dính trên tay, cúi người gãi gãi bắp chân. Cô sờ thấy một nốt muỗi đốt, khẽ thì thào mách tội.
“Triệu Mục Trinh, có muỗi cắn tôi nè.”
Hộp cơm sắt được anh đặt lên bệ đá, phát ra âm thanh trong trẻo.
Triệu Mục Trinh: “À.”
Anh ra ngoài một lúc, khi quay về trên tay có thêm hộp nhang đuổi muỗi.
Ấn nhẹ vào điểm giữa, hai vòng nhang muỗi dính liền nhau đã tách ra. Chiếc bật lửa nhựa tạo ra một tia lửa nhỏ, đốt vài giây, miếng kim loại rẻ tiền cháy đỏ rực. Thả tay khỏi nút bật lửa, đầu nhang đuổi muỗi đã lờ mờ bén lửa.
Anh ghé sát mặt lại, thổi nhẹ vào đốm lửa cam ấy, yết hầu thanh tú của chàng trai khẽ chuyển động, nhang đuổi muỗi nhanh chóng cháy thêm một đoạn.
Một đốm lửa nhỏ lan ra thiêu rụi cả cánh đồng, như thể chỉ chờ chạm vào là bùng lên, men theo tầm mắt mà thiêu đốt dây thần kinh của người nhìn. Ngụm nước bị mắc nghẹn trong cổ họng sau khi vội vàng nuốt xuống, rồi lại như sôi trào, bật ngược lại làm người ta sặc một trận.
Ước Tây cúi đầu ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt lảng đi chỗ khác.
Anh nhìn sang, có vẻ hiểu nhầm.
Nghĩ rằng mùi nhang đuổi muỗi làm cô bị ho, cho nên khi cúi người đặt đĩa nhang xuống, anh cố ý đặt dưới cái bàn cách cô rất xa.
Đốm lửa cam tiếp tục cháy âm ỉ.
Chẳng mấy chốc trong sân đã tràn ngập mùi hương hoa nhài hơi gay mũi.
Chiếc dép lê sắp tuột khỏi chân Ước Tây rơi “bẹp” xuống đất.
Cô thu chân lại, đặt lên ghế, các ngón chân lơ lửng ngoài không khí. Lướt xem một lượt tin nhắn mới trên mạng xã hội, chẳng có gì muốn trả lời cả.
Lại xem thêm vài tin tức giải trí, đến cả chuyện đối thủ cạnh tranh Tô Lăng Lăng hôm nay bị bêu xấu cô cũng lười quan tâm.
Ước Tây tắt màn hình, ngửa đầu nhìn trời, hít một hơi thật sâu.
Bầu trời đêm sau cơn mưa chỉ lác đác vài ngôi sao, không hề nhỏ bé, mà như những cá thể độc lập có tồn tại, xa xôi nhưng lấp lánh. Màn đêm bao la sâu thăm thẳm, nhìn lâu dễ khiến người ta đắm chìm.
Từ khi có ký ức đến giờ, cô chưa từng trải qua một buổi tối yên tĩnh đến thế, cũng chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn bầu trời đến vậy. Con người khi sống giữa chốn phồn hoa thường không biết trời đất rộng lớn nhường nào, chỉ khi tự xem mình nhỏ bé như loài phù du, mới hiểu được sự bao la của vũ trụ.
Đêm ở thị trấn cổ sau cơn mưa thật kỳ diệu, khiến lòng người tĩnh lại, dịu dàng và yên ả. Ngay lúc này đây, nghĩ đến mấy bà thím lắm chuyện Ước Tây cũng không còn thấy khó chịu nữa.
Cô ngây người rất lâu, càng lúc càng thấy trong lòng sáng suốt, tập hai bài thể dục mắt chưa chắc đã hiệu quả bằng. Mãi cho đến khi Triệu Mục Trinh bước ngang qua cô.
Cô trở lại trạng thái bình thường, quay sang nhìn anh.
“Cậu đi đâu thế?”
Anh giơ thứ trong tay lên: “Trả hộp cơm cho nhà Võ Thái Hưng.”
“Ồ, tôi cũng muốn đi.”
Triệu Mục Trinh nhìn cô, trên mặt cô không có vẻ gì là háo hức cả.
“Nhà cậu ta không có gì thú vị đâu, lại còn khá xa. Cậu ở nhà đợi tôi, tôi về ngay thôi.”
“Tôi không chịu!” Ước Tây nhanh nhẹn xỏ dép lê, dường như sợ bị bỏ lại, “Không phải tôi muốn đến nhà cậu ta đâu, tôi chỉ muốn đi dạo cùng cậu thôi. Chẳng mấy khi trời mưa, buổi tối mát mẻ như này.”
Lần thứ hai rồi.
Anh thầm thở dài trong lòng.
Lần đầu là lúc ăn cơm cô nói “Tôi với cậu ta có gì để nói đâu, không thân không quen, toàn nói về cậu thôi chứ gì nữa”, bây giờ cô lại nói “Không phải tôi muốn đến nhà cậu ta đâu, tôi chỉ muốn đi dạo cùng cậu thôi”.
Sao cô luôn có thể thản nhiên nói ra những lời khiến người ta suy nghĩ linh tinh, khiến người ta dễ hiểu lầm như vậy nhỉ?
Cảm giác hoảng loạn, bối rối xa lạ ấy gần như đã xé toang những cảm xúc nghèo nàn trong suốt 18 năm qua của anh. Anh không giải thích được, dù có đào sâu đến mấy cũng không tìm thấy câu trả lời.
Đó là câu hỏi nằm ngoài đề cương.
“Vậy thì đi cùng nhau, cậu cần thay giày không?” Anh kìm nén cảm xúc, cố giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Ước Tây nhìn thấy mình trong đôi mắt anh, vẫn vẻ thản nhiên như không ấy, chớp mắt đánh giá anh một lượt, sau đó cười khẩy nói: “Cậu đi dép lê đến nhà người ta được mà tôi lại phải ăn diện xinh đẹp hả? Tôi cũng đi dép!”
Anh bị biểu cảm cau mày không vừa lòng của cô chọc cười, nhưng vẫn cố nhịn lại.
Ước Tây kéo anh thúc giục, “Đi thôi đi thôi.”
Họ đi ngang qua hành lang trong nhà.
Gió đêm xào xạc thổi vào, mái tóc dài của cô gái tung bay, đuôi tóc mềm mại mấy lần lướt nhẹ qua cằm anh.
Hơi ngứa. Trong không gian nơi thị giác bị che mờ, mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi.
Đây là góc khuất tối tăm mà ánh đèn trước nhà hay sau vườn đều không chiếu tới, cô nắm cổ tay anh nghênh đón gió, như muốn đưa anh vượt qua một quỹ đạo ánh sáng chưa từng biết đến.
Anh lặng lẽ vén những lọn tóc thơm mềm của cô, thả lỏng bản thân, cong môi cười một cái ngắn ngủi trong bóng tối ấy.