| editor: ilovesther_
Ước Tây dắt cô bé vào sân trượt, vừa bắt đầu đã phát hiện tư thế trượt patin của cô nhóc có vấn đề nghiêm trọng.
“Chân dang rộng ra chút nữa, lưng cúi xuống, hạ thấp trọng tâm cơ thể.”
Triệu Tú Tú bị thái độ nghiêm khắc như giáo viên lên lớp của Ước Tây làm cho run lẩy bẩy, suýt chút nữa là tay chân di chuyển không đồng bộ.
“Nhưng mà em hơi sợ, em sợ cúi xuống nữa sẽ bị ngã.”
Ước Tây từ tốn hướng dẫn cô bé trượt, dịu giọng: “Không đâu, em càng sợ mới càng dễ ngã. Không thả lỏng ra thì tay chân sẽ cứng đơ, làm sao giữ thăng bằng được? Lần trước em bị ngã là vì vậy đấy, phải sửa nhé.”
Ban đầu Triệu Tú Tú không dám buông tay Ước Tây, hễ sợ là lại la hét rồi túm lấy người ta, đừng xem thường lực tay của cô nhóc lớp 3, túm đến nỗi cổ tay Ước Tây cũng đau nhức.
Tuy vậy nhìn cô bé tiến bộ nhanh, cười tươi rói, Ước Tây vẫn cảm thấy rất có thành tựu.
“Trái, phải, trái, phải, vung tay, trái, phải…”
Ước Tây đi theo bên cạnh đề phòng cô bé gặp tai nạn ngoài ý muốn, nghe Triệu Tú Tú chuyên tâm tự hô khẩu hiệu, cô bật cười, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.
Giữa người với người có những mối duyên vừa gặp mà như đã quen biết từ lâu, Triệu Tú Tú thích Ước Tây một cách rất tự nhiên. Trẻ con lại không có tính đề phòng, chuyện gì cũng kể hết cho Ước Tây nghe.
“Em học mãi mà vẫn không thông minh được như anh trai. Mẹ em suốt ngày nói em với anh ấy đều họ Triệu, đáng ra phải thông minh như nhau mới đúng chứ.”
Ước Tây lấy ví dụ thực tế để an ủi cô bé: “Lúc 8 tuổi chị đổi sang họ Triệu, bây giờ chị 18, thi đại học môn Toán vẫn trượt như thường. Tất nhiên chị là tấm gương phản diện em không nên học theo, nhưng điều này chứng minh rằng thông minh hay không, không hề liên quan đến việc em có mang họ Triệu không. Họ Triệu là họ phổ biến, nhiều người lắm, nếu ai có họ này đều thông minh như anh trai em thì thế giới này loạn mất.”
“Đúng ha, anh trai em chỉ có một thôi!”
Triệu Tú Tú vô cùng đồng tình.
Dạy trượt patin xong còn kiêm luôn tư vấn tâm lý, Ước Tây hơi mệt rồi. Cô xoa eo thở phào một hơi, ánh mắt đảo một vòng, chợt thấy cái gì đó rồi lại thu ánh mắt về.
Triệu Mục Trinh mua đồ uống xong đang ngồi ở ghế dài ven sân trượt đợi họ.
Hai cốc coca của Ước Tây và Triệu Tú Tú được cắm sẵn ống hút đặt cạnh nhau, giống một cặp. Hai bên trái phải của cốc coca có một nam một nữ, cũng giống một cặp nốt.
Nam là Triệu Mục Trinh, nữ là …
Cô gái đó cũng tầm 18-19 tuổi, tóc dài thẳng xoã ngang vai, mặc váy trắng, đeo băng đô đỏ cùng màu với đôi dép xăng đan. Riêng khoản ăn mặc đã đủ bỏ xa mấy cái áo lụa hoa đặc trưng của trấn Thường Vu cả chục con phố.
Ven sân không đông người lắm, chỉ có vài vị phụ huynh đang đợi con. Cô gái kia thỉnh thoảng lén nhìn Triệu Mục Trinh một cái rồi lại quay mặt đi, tự mình vén tóc che đi sự thẹn thùng.
Hai người không nói chuyện nhiều, nhưng bầu không khí có vẻ quen thuộc, không giống mới quen biết.
Ước Tây hướng cằm về phía bên đó, hỏi Triệu Tú Tú vừa trượt tới, “Em biết kia là ai không?”
Triệu Tú Tú nhìn nhìn, quả thật là người quen.
“À, chị Thư Tuệ đấy ạ. Chị ấy là bạn học của anh trai em.”
“Yêu nhau à?”
Triệu Tú Tú lập tức xua tay, như vừa bị tẩy não: “Không phải không phải! Anh trai em không yêu đương đâu, anh ấy phải học hành chăm chỉ.”
Ước Tây trước đây cũng từng nghe Võ Thái Hưng nói qua, trong trường bọn họ có cả đám con gái thích thầm Triệu Mục Trinh, nhưng không ai dám công khai theo đuổi.
Địa phương nhỏ này coi yêu sớm là tai hoạ khủng khiếp, Triệu Mục Trinh là niềm tự hào của trấn Thường Vu, tuyệt đối không thể bị phân tâm.
Vào giai đoạn cuối lớp 12, thầy hiệu trưởng trường cấp ba Thường Vu lo lắng đến mức thần hồn nát thần tính, chỉ hận không thể ngày đêm đích thân canh chừng “thất tình lục dục” của Triệu Mục Trinh, như thể không để Phật tử vướng bụi trần dù chỉ một hạt. Các thiếu nữ rung động là chuyện bình thường, nhưng chẳng ai dám liều mình ra gánh cái mác yêu nữ.
Hiện tại, kỳ thi đại học đã kết thúc, Phật tử xem như cũng hoàn tục.
Những ai trước đó từng động lòng xuân, giờ có thể đến xếp hàng lấy số thứ tự tình yêu rồi.
Ước Tây nhìn thấu tất cả.
“Chị Thư Tuệ này thường xuyên đến tìm anh trai em lắm hả?”
Triệu Tú Tú lắc đầu.
“Năm anh ấy học lớp 11 có tham gia đại hội thể thao, hồi đó chị Thư Tuệ từng đến nhà bọn em. Chính chị ấy là người khuyên anh em tham gia, nói chuyện lâu lắm, mãi ảnh mới chịu đồng ý.”
Có một tuổi thơ không trọn vẹn nên Ước Tây trưởng thành sớm, cô thử nhập vai một chút, đúng là kịch bản Mary Sue điển hình. Cô gái này chắc hẳn sẽ nghĩ mình rất đặc biệt trong lòng Triệu Mục Trinh.
Triệu Tú Tú hãnh diện kể tiếp: “Kết quả là anh trai em được giải nhất chạy 800m đó!”
Ước Tây tiếp tục nhập vai, chàng trai mình thích vì mình mà giành chức quán quân, càng đặc biệt hơn rồi.
Bỗng nhiên, cô bừng tỉnh ——
“Khoan đã! Giải nhất gì cơ?”
Đôi mắt to tròn ngây thơ của Triệu Tú Tú chớp chớp: “800m ạ, chính là cái cốc chị đang dùng đó. Trên cốc ghi rõ mà chị, quán quân chạy 800m nam.”
Ước Tây: “…”
Thôi được rồi, kịch bản Mary Sue kia cô cũng có đất diễn —— vai người chiếm giữ chiếc cúp.
Triệu Tú Tú thấy Ước Tây thất thần nhìn sang bên ấy, nghĩ rằng cô tò mò bèn giới thiệu sâu hơn: “Nhà chị Thư Tuệ mở tiệm bán trà, năm nào cũng mang trà sang tặng ông nội em.”
Ước Tây đã từng uống.
“Lá trà xịn lắm, uống khá ngon.”
Triệu Tú Tú rất biết chừng mực, sợ mồ hôi đầm đìa về nhà sẽ bị nghi ngờ, cô bé kéo tay Ước Tây nói: “Chị Tây Tây ơi, tụi mình không trượt nữa, ra nghỉ ngơi một chút rồi về nhà nha?”
Ước Tây gật đầu, dắt Triệu Tú Tú quay lại trả giày cho ông chủ. Cô bước tới lấy cốc coca, Thư Tuệ mỉm cười chào hỏi, những lời khen ngợi Ước Tây đã nghe nhiều đến mức tai sắp mọc kén.
“Nhìn cậu xinh quá!”
Ước Tây đáp lại nhàn nhạt: “Cậu cũng vậy.”
Coca không còn lạnh, bên ngoài cốc giấy phủ một tầng nước đọng li ti. Ước Tây nắm lấy cái cốc ẩm ướt trong tay, uống một ngụm hết nửa cốc, má phồng lên, khí ga trong coca vẫn còn rất nhiều.
Cô rút khăn giấy từ bên cạnh Triệu Mục Trinh, vén mấy sợi tóc ướt, lau mồ hôi dính trên trán.
Ánh mắt Thư Tuệ vẫn luôn âm thầm theo dõi mọi động tác của Ước Tây, cô gái bằng tuổi này không chỉ xinh đẹp quá mức mà còn quá khác biệt. Những cô gái thuỳ mị dịu dàng tuy có nền nã thật, nhưng khi đặt cạnh một người rực rỡ và phóng khoáng như này, hoàn toàn trở nên mờ nhạt.
Nói sao nhỉ, trên người Ước Tây toát ra cảm giác “tự cao tự đại” một cách tích cực.
Nhìn mãi, cô ấy đột nhiên thốt ra một câu lạ lẫm: “Cậu giống người nổi tiếng thật đấy.”
Triệu Mục Trinh bất giác ngẩng mặt, Ước Tây nhận được ánh mắt của anh, cô bình thản thả tóc mái xuống, vuốt vuốt hai cái, cười với Thư Tuệ: “Thật hả? Nhiều người cũng nói vậy đó.”
Thư Tuệ không nghĩ nhiều, có lẽ câu vừa rồi chỉ là thuận miệng nói ra, cô ấy mím môi cười cười, nhìn Triệu Mục Trinh nói: “Gen nhà cậu tốt thật, ai cũng đẹp hết.”
Một màn tình ý bằng ánh mặt được thể hiện trực tiếp.
Cô ấy quá chăm chú, đến nỗi Triệu Tú Tú và một người giả vờ họ Triệu khác đang có mặt ở đây, đều không hề có cảm giác câu “ai cũng đẹp hết” kia có tí nào khen mình.
Cả nhóm nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị về.
Bên cạnh Triệu Mục Trinh thực ra còn chỗ trống, nhưng Ước Tây thấy anh ngồi cạnh Thư Tuệ, mất sạch hứng nhập hội, cô thà đứng uống nốt nửa cốc coca còn hơn.
Chủ yếu là Thư Tuệ nói chuyện, cô ấy nói nguyện vọng đại học của mình không được gia đình đồng ý.
“Thành phố Bắc Hi xa quá, chị em tớ chưa ai đi học xa thế cả. Bố mẹ tớ nói trong thành phố mình cũng có trường đại học, học ở đó là tốt rồi.”
Triệu Mục Trinh nói: “Không sao, cũng không xa lắm, ngồi máy bay tầm ba tiếng.”
Thư Tuệ nói: “Nhà tớ không yên tâm cho đi, tớ mới nói là cậu cũng đến Bắc Hi học, quá tốt rồi. À mà hè này cậu không về nhà mẹ sao?”
Anh hình như không thích uống coca, cốc trong tay vẫn còn hơn nửa, người hơi cúi xuống, tay chống gối, giọng nói lạnh nhạt:
“Khai giảng sẽ đi.”
“Ừ nhỉ, dù sao cũng đều ở Bắc Hi.”
Thư Tuệ nói xong ỉu xìu, nhận ra vừa nhắc đến chủ đề anh không thích, lúc này mới im lặng.
Ước Tây lập tức tiếp lời, từ sau khi xác lập nguyên tắc ‘tối đa hoá giá trị’ mà chị Tinh đưa ra, cô đặc biệt ham học hỏi, thấy cái gì lạ cũng phải hỏi một câu:
“Đằng trước là gì vậy? Sao mặt tiền trông khác hẳn xung quanh nhỉ? Còn cả cái màu đỏ to đùng kia nữa?”
Ánh đèn mờ, khoảng cách lại xa, nhìn không rõ lắm.
Triệu Tú Tú nhìn thử: “À, đó là trường mẫu giáo của thị trấn đó chị, màu đỏ là cái cầu trượt ở trước cổng.”
Haizzz… cạn lời.
Tại sao hả, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Ước Tây đã tự tin phân tích một lượt.
Thường Vu là thị trấn cổ có lịch sử hàng trăm hàng nghìn năm, việc trước cửa đặt tượng thú bằng đá để trấn trạch là chuyện thường tình. Trong phim truyền hình cũng diễn như vậy mà, nhà giàu thường đặt sư tử đá trước cửa, nhưng mà chưa từng thấy cái nào màu đỏ chót thế này. Màu đỏ nhất định không tầm thường, cái vật to đùng kia chắc chắn có ý nghĩa sâu sắc gì đó mà cô chưa biết.
“… Ồ, cầu trượt hả.”
Triệu Tú Tú nói: “Em học mẫu giáo ở đây nè.”
Thư Tuệ cũng nói: “Tớ cũng vậy!”
Ánh mắt Ước Tây tự nhiên di chuyển đến Triệu Mục Trinh: “Cậu cũng vậy hả?”
Bốn mắt nhìn nhau, ngón tay anh bóp méo cốc giấy, còn chưa kịp trả lời thì Triệu Tú Tú đã chen vào: “Không phải đâu ạ! Anh ấy không học ở đây! Hồi bé anh ấy không sống ở Thường Vu…”
Phần sau của câu nói bị Triệu Mục Trinh chặn lại, anh hiếm khi lạnh giọng, ngữ khí trầm hẳn xuống:
“Tú Tú! Không phải chuyện gì cũng mang ra kể được đâu.”
Dứt lời, Thư Tuệ và Ước Tây đều giật mình, nhưng phản ứng của Ước Tây không để lộ ra bên ngoài, cô chỉ âm thầm gạch một gạch vào sổ của Triệu Mục Trinh.
Ước Tây là kiểu người sĩ diện, tôi có thể giữ khoảng cách với anh, nhưng anh dựa vào cái gì mà đẩy tôi ra xa, cố ý phủi sạch quan hệ với tôi?
Anh ta tưởng anh ta là ai chứ? Đây là cách mà anh ta đối xử với gái đẹp đấy hả?
Triệu Mục Trinh, cậu giỏi lắm, cậu cứ chờ đấy, tôi mà bực rồi thì cậu cũng đừng hòng sống yên ổn!
Triệu Mục Trinh mơ hồ nhìn thấu tâm trạng nghiến răng nghiến lợi, chửi rủa trong âm thầm giấu sau vẻ ngoài của cô, bình tĩnh hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Ước Tây nở một nụ cười ngọt ngào, như thể hoàn toàn miễn dịch trước thái độ lạnh lùng của anh, “Ngắm cậu không được sao? Đẹp như vậy phải để người ta chiêm ngưỡng chứ?”. Không cho anh cơ hội đáp lời, Ước Tây quay sang người bên cạnh, “Đúng không Thư Tuệ? Cậu thấy Triệu Mục Trinh có phải rất đẹp trai không?”
Anh đang cố kiềm chế điều gì đó, im lặng siết chặt hàm dưới, đường viền cằm càng hiện lên rõ ràng và sắc nét.
Thư Tuệ nhìn đến đỏ mặt, hơi ngượng ngùng cắn môi: “Ừm, đẹp lắm.”
“Trường các cậu chắc có nhiều người thích Triệu Mục Trinh lắm nhỉ?”
Câu hỏi đánh thẳng của Ước Tây suýt chút nữa làm Thư Tuệ không đỡ nổi, nhưng Thư Tuệ không thấy khó chịu, thậm chí còn thầm cảm ơn Ước Tây đã cho cô cơ hội trả lời.
“Hình như nhiều lắm.”
“Thế cậu ấy có thích ai không?”
“Cậu ấy hả, chắc không đâu.”
Đoạn đường còn lại Triệu Mục Trinh hoàn toàn im lặng, hai cô gái ríu rít trò chuyện, anh đi phía sau, vứt cốc coca mới uống được vài ngụm.
Trấn Thường Vu thật sự rất nhỏ, đi đâu cũng chạm mặt người quen, chưa ra khỏi phố Khúc Xỉ đã gặp ngay Võ Thái Hưng và Hồ Hướng Thiên khoác vai nhau đi tới.
Hai người họ xách túi thịt nướng, không biết có phải vừa uống rượu không mà Hồ Hướng Thiên vừa thấy Ước Tây đã gọi tiên nữ, Võ Thái Hưng thì gọi Tây Tây.
“Tây Tây, mấy hôm nữa là sinh nhật tôi, tôi định mời bạn bè đến chơi cho vui. Hôm ấy cậu cũng đến nhé?”
Ước Tây nhìn về phía Triệu Mục Trinh, cố tình kéo dài giọng: “Sinh nhật cậu hả? Nhưng mà bạn bè cậu tôi đâu có quen ai, đi thì hơi kỳ ấy nhỉ?”
Võ Thái Hưng tiến lên một bước, suýt thì nắm lấy tay Ước Tây. Cậu ta vừa tới gần, Ước Tây đã ngửi thấy mùi rượu, cô nhăn mũi né ra chỗ khác.
“Sao lại kỳ! Tây Tây đến thì tôi mới vui được chứ?”
Hồ Hướng Thiên phát buồn nôn vì câu nói sến sẩm, đứng ngớ ngẩn gãi cánh tay. Ba năm cấp ba đau khổ vì tình cũng đáng thôi, cậu ta không hề nhận ra bầu không khí kỳ lạ đang diễn ra, vẫn vô tư cười gọi Triệu Mục Trinh.
“Đại ca, cậu cũng đến chứ, tiện dẫn theo tiên nữ nhà cậu luôn.”
Võ Thái Hưng vội mời: “Đúng đấy! Đại ca phải đến chứ, cậu dẫn Tây Tây theo nhé, cả Thịnh Thư Tuệ nữa, mọi người cùng đến cho vui!”
Triệu Mục Trinh: “Tôi không đi được, hôm đó tôi có việc.”
“Nếu Triệu Mục Trinh không đi thì ——”
Vừa cất lời, tất cả mọi người đều nhìn Ước Tây, chờ câu nói tiếp theo của cô. Cô cười nhẹ, cố ý nheo mắt để lộ bọng mắt xinh xắn, trông cực kỳ vô hại và dịu dàng.
Ước Tây nói: “… thì tôi đi một mình vậy.”
“Nhưng mà tôi chưa quen đường trong trấn lắm, Triệu Mục Trinh hôm đó bận chắc chẳng có thời gian đưa tôi đến, có ai rảnh đến đón tôi được không?”
Võ Thái Hưng vui như vớ được vàng, “Tất nhiên là rảnh rồi! Tôi đến đón cậu, quyết định vậy nhé! Tuần sau tôi sẽ đến nhà đón cậu.”
Hai người kia đi xa dần.
Không biết Võ Thái Hưng do uống say hay do quá vui mừng, ngoảnh đầu hét to: “Tây Tây, đợi tôi đón cậu nhé! Nhất định phải đợi đó!”
Hồ Hướng Thiên kéo cậu ta, cười bảo bớt làm mấy trò mất mặt đi.
Võ Thái Hưng hất tay ra, càng nói càng hăng, âm thanh càng lớn: “Mày thì biết cái gì, tao vui chết đi được!”
.
Editor: edit chương 14 này mệt xỉu, tại tính tui không thích mấy nhân vật phụ có tình cảm với nam nữ chính, thế mà chương này đủ combo luôn