| editor: ilovesther_
Dưới tầng ồn ào náo nhiệt.
Triệu Ước Tây thở phào nhẹ nhõm, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình mà leo cầu thang trở về phòng.
Điện thoại không kết nối được với chị Tinh, cô thoát khỏi giao diện bấm số, gửi cho bạn thân một tin tức đọc thôi cũng đủ khiến người ta sốc:
[ Bặc Tâm Từ!! Cháu trai nhà này là thủ khoa khối tự nhiên thành phố Nam Hồ đó! Đỉnh chưa! Thủ khoa bằng xương bằng thịt đấy!! ]
Ý chính cô muốn truyền đạt là: một thị trấn xa xôi hẻo lánh như Thường Vu, đáng lý ra mọi mặt đều bị lạc hậu, giáo dục lại càng chịu nhiều hạn chế chứ?
Theo lẽ thường, dây chuyền sản xuất cấp thấp không thể tạo ra sản phẩm chất lượng cao.
Thủ khoa khối tự nhiên… Nghe không giống sản phẩm từ địa phương nhỏ bé này lắm nhỉ.
Bặc Tâm Từ không hiểu hàm ý của 5 cái dấu chấm than kia, ngược lại cảm thán thay cho Ước Tây:
[ Trâu bò quá vậy! Cậu nói xem có phải hơi đáng tiếc không, nếu cậu gặp thủ khoa này sớm hơn, học lỏm được ít bí kíp, bọn mình cũng đâu đến nỗi bị bóc sạch sành sanh điểm thi thử lần hai. ]
Ước Tây nghi hoặc nhìn màn hình, trước tiên là phải đòi lại công bằng cho điểm thi thử lần hai của mình.
[ Điểm thi thử lần hai trên mạng á, trừ môn Toán trượt ra thì mấy tin khác đều là giả hết! ]
Nói về khoản nhẹ nhàng rắc muối lên vết thương người khác, Bặc Tâm Từ chắc chắn là một cao thủ.
Bặc Tâm Từ: [ Tây ơi, thủ khoa khối Tự nhiên thì chắc là môn Toán được điểm tuyệt đối nhỉ? Tớ khuyên cậu một câu, gặp thủ khoa nhớ đừng nói chuyện về điểm số gì nha. ]
Ước Tây: [???]
Lời khuyên thần kinh gì vậy, cô có rảnh không mà nói chuyện điểm số với người ta?
Ước Tây cạn lời đến mức ngoài dấu hỏi ra chẳng muốn biểu lộ thêm tí cảm xúc nào, thậm chí còn cân nhắc có nên cho cô bạn “hại người hại mình” Bặc Tâm Từ này vào danh sách chặn hay không.
Vừa định hành động, Bặc Tâm Từ lại vội vàng gửi thêm một tin nhắn mới.
[ Tớ lớn từng này rồi mà chưa thấy thủ khoa bằng xương bằng thịt bao giờ, lát nữa cậu nhớ chụp ảnh cho tớ xem với, chiêm ngưỡng chút, dạo này tớ đang mê truyện thanh xuân vườn trường, muốn tìm chút chất liệu đời thực. ]”
Ước Tây tuy chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy*, chủ động dội gáo nước lạnh vào ảo mộng tươi đẹp của cô bạn thân.
[ Học sinh giỏi ngoài đời không đỏ mắt bá đạo, khoanh tay nhắc cậu học bài đâu, trong đầu chỉ có Toán Văn Anh, nếu học hành quá sức còn có thể bị hói sớm nữa. ]
*Ý nữ chính là tuy cô không phải học sinh giỏi nhưng đã từng nhìn thấy học sinh giỏi rồi.
Ước Tây không biết tiếng ồn dưới lầu đã im ắng từ lúc nào. Sau khi tán gẫu với Bặc Tâm Từ, cô thu dọn vali của mình, lật tới lật lui vẫn không thấy túi đựng nội y đâu.
Cô ngồi xổm trước chiếc vali đang mở, bình tĩnh nhớ lại.
Hôm qua là cô tự mình thu dọn hành lý trước, chị Tinh nhìn thấy mới nhíu mày bảo đống croptop, áo quây, mấy món đồ thời trang có đính dây xích ngắn ở eo kia của cô mà mặc đến nơi con người giản dị như trấn Thường Vu rất không phù hợp.
Cô đến để trải nghiệm cuộc sống cổ trấn, không phải đi phổ cập xu hướng hè năm nay.
Ước Tây thấy cũng có lý, nghe lời thì nghe lời, nhưng cũng ngại phiền phức, cô xua tay nói: “Vậy chị bảo ai dọn đồ giúp em đi.”
Bây giờ thì sao, không chỉ không có quần áo hot trend mà ngay cả nội y đáng yêu cũng chẳng thấy bóng dáng.
Cô nghe điện thoại, xe chị Tinh đã rời khỏi Thường Vu.
Chỉ sợ “bà nhỏ” này lại làm ầm lên, chị Tinh lập tức trấn an: “Khả năng là Tiểu Cốc lúc dọn đồ làm rơi túi nội y của em rồi. Không sao đâu, đợi lát chị vào thành phố sẽ mua đồ mới gửi qua cho em, chuyển phát nhanh cùng thành phố chắc mai là tới, em chịu khó chút nhé.”
Ngón tay Triệu Ước Tây lục trong túi mỹ phẩm, những chai lọ nhỏ với chất liệu khác nhau chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng.
“Hình như em còn quên mang kem chống nắng nữa, chị cũng mua rồi gửi cho em nhé.”
“Được được được, em nghỉ ngơi một lúc đi, ở thị trấn nhớ ngoan ngoãn, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị.”
.
Mơ mơ màng màng ngủ được một giấc, đầu óc mới dần dịu lại sau chuyến xe dài. Lúc cô tỉnh, ngoài cửa sổ gỗ là những mái ngói xiêu vẹo trải dài đến tận ráng chiều rực rỡ nơi chân trời.
Dì Thẩm đã tắm xong, thay một bộ áo lụa hoa khác tới gõ cửa “cốc cốc”, giọng nói oang oang không hề báo trước kéo Ước Tây ra khỏi giấc mộng.
“Tây Tây ơi! Xuống ăn cơm thôi!”
Ước Tây dụi mắt, nhìn cách bài trí trong căn phòng gỗ vẫn chưa quen thuộc, thở dài một tiếng, trong lòng không tránh khỏi thất vọng và khó chịu.
Dì Thẩm đó hoàn toàn không hiểu thế nào gọi là “biết dừng đúng lúc”, điều an ủi Ước Tây duy nhất lúc này là dì ấy chưa xông thẳng vào phòng.
Chỉ là tiếng thúc giục không hề ngừng lại.
“Tây Tây, cháu nghe thấy không, ăn cơm thôi, không phải ngủ rồi đấy chứ, mau xuống ăn cơm, Tây Tây? Xuống tầng ăn cơm nào.”
Tiếng gọi loạn như đống cỏ khô chất chồng, nửa phút ngắn ngủi, chỉ thiếu một mồi lửa nữa là có thể đốt cháy đầu óc Ước Tây. Cô tỉnh táo đôi chút, một tay chống lên mặt.
“Xuống ngay đây ạ.”
Bên ngoài vọng lại tiếng bước chân “bịch bịch” đang chạy nhanh xuống tầng.
Cô mở di động lên, giao diện WeChat vẫn đang dừng lại ở đoạn tranh cãi với Bặc Tâm Từ chuyện hỏi Thủ khoa có hói hay không, không có tin nhắn mới.
Ngón tay Ước Tây lướt màn hình, tìm đến tên “Mẹ”, ấn mở khung chat.
Vẫn là tin nhắn từ hai ngày trước.
Mẹ: [Con hỏi chị Tinh lại xem, hai tháng con đến cái thị trấn nhỏ gì đấy có làm chậm trễ quảng cáo hay sự kiện nào không, đừng để đến lúc đó lại lơ mơ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. ]
Mẹ: [ Tây Tây! Nói đi chứ, mẹ đang quan tâm con mà. ]
Lúc ấy trả lời “Cảm ơn mẹ đã quan tâm”, giờ nhìn lại mấy chữ này, cô hồi tưởng lại vẻ mỉa mai của mình khi ấy, khẽ nhếch môi. Cô tắt màn hình, vứt điện thoại sang một bên, lôi một cái dây in hoạ tiết thổ cẩm ra buộc mái tóc đen nhánh dài ngang eo.
Bữa cơm này vẫn chưa đủ số thành viên trong nhà.
Ngoài Triệu Tú Tú đang nghỉ hè ở nhà bà ngoại ra thì vị thủ khoa kia cũng không thấy mặt.
Ước Tây chào hỏi ông nội Triệu lần đầu gặp mặt, ngồi trên bàn ăn nhìn sáu món mặn một món canh đầy ắp vuông vắn, đủ gà vịt thịt cá, tuy hình thức bình thường nhưng vẫn thấy được sự trịnh trọng.
“Chỉ có bốn người chúng ta ăn thôi ạ?”
Ước Tây hỏi, chú Triệu hơi xấu hổ trả lời: “Mục Trinh bị gọi đến thành phố phỏng vấn gì đó rồi, nó gọi điện thoại bảo không cần đợi, chắc phải tối muộn nó mới về được.”
Ước Tây cũng không quá hứng thú, tuỳ tiện “Ồ” một tiếng.
Dì Triệu để bát cơm mới xới trước mặt Ước Tây.
Chú Triệu gõ đũa vào bát đĩa trên bàn, nhiệt tình nói: “Tây Tây, cháu ăn nhiều vào nhé, con vịt kia là mua riêng cho cháu đấy. Mau ăn đi. Có gì không thích cháu cứ nói, đừng khách sáo.”
Ước Tây thực sự không hề khách sáo, cô chọn một miếng thịt nạc gắp vào miệng, vừa nhai vừa ghét bỏ đánh giá đĩa gan heo xào trước mặt:
“Cháu không biết ăn hành gừng, không ăn nội tạng động vật và không ăn rau củ màu tím.”
Vừa hay trên bàn còn có một đĩa cà tím xào thịt băm.
Mới đến đây không lâu, Ước Tây tự cho là biết điều nói: “Ăn cà tím cũng được, gọt vỏ là được rồi ạ.”
Cả bàn ăn bỗng chốc yên tĩnh.
Ước Tây đang định dò đoán sắc mặt dì Triệu, chú Triệu đã lên tiếng trước, dặn dì Triệu nhớ kỹ.
Dì Triệu cười khô khan: “Nhớ kỹ rồi! Sao mà quên được, độc đáo đó, lần đầu dì nghe thấy không ăn rau màu tím, ăn cà tím gọt phải gọt vỏ, hơi tốn sức…”
Những lời lải nhải phía sau của người phụ nữ bị ông nội ngăn lại.
“Thôi được rồi, ăn cơm đừng nói nhiều.”
.
Điều khiến Ước Tây thấy may mắn chính là cái giếng cũ phía sau nhà kia không dùng để tắm, trấn Thường Vu vẫn chưa lạc hậu đến mức đó.
Căn nhà gỗ phong cách cổ kính cũ kỹ này có phòng tắm.
Phòng tắm ở trên tầng, ngay cạnh phòng của Triệu Mục Trinh.
Ước Tây tắm xong nằm sấp trên giường giữa “rừng hoa”, lắc lư đôi chân trắng nõn, không kìm được mà cảm thán với Bặc Tâm Từ.
[ Tớ mở cửa nhà tắm ra, gạch tường bên trong dán hoạ tiết ô vuông nhỏ màu xám trắng, ồ, lần đầu tiên tớ cảm thấy bồn cầu với vòi hoa sen phát sáng đấy.]
Bặc Tâm Từ: [ Chà, quả nhiên là gia đình có thể bồi dưỡng ra Thủ khoa.]
Ước Tây nghĩ đến dì Triệu với chiếc áo lụa hoa to, khoé miệng giật giật, đơn phương cho rằng thủ khoa Tự nhiên có lẽ không liên quan đến sự bồi dưỡng của gia đình.
Bỗng nhiên từ hành lang cầu thang gỗ phát ra tiếng bước chân đều đặn đang dần tiến lại gần, giữa đêm đen ở thị trấn cổ, dứt khoát và trống rỗng.
Ước Tây quay đầu tìm kiếm âm thanh, lắng nghe cẩn thận.
Đột nhiên nhớ ra tầng hai của căn nhà nhỏ này chỉ có cô và vị thủ khoa Tự nhiên đó ở, cô gửi tin nhắn cho bạn thân, vội vã xỏ dép lê, nằm bò ra cửa sổ nhìn.
Ngăn cách bởi chiếc cầu thang, hành lang cũng không có ánh điện, chỉ có một khe hở làm lọt ra ánh đèn vàng ấm áp từ căn phòng bên cạnh.
Đúng lúc chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen đẩy cửa bước vào, áo phông trắng quần dài, chỉ có thể thoáng thấy dáng người cao ráo, khuôn mặt ẩn giấu trong bóng râm dưới vành mũ không nhìn thấy rõ.
Trong hai giây ngắn ngủi, anh bước vào phòng, đóng cửa lại.
Vệt sáng hình tam giác nhọn trên sàn hành lang thu nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất cùng tiếng đóng cửa.
Điện thoại rung liên hồi như trùng khớp với nhịp tim dồn dập của cô, lại có tin nhắn mới.
Bặc Tâm Từ phấn khích từ xa: [ Thấy không, đã nhìn thấy chưa? ]
Gian nhà nhỏ tĩnh lặng tối đen, Ước Tây thu lại ánh mắt, ngón tay đặt lên màn hình đã mờ nhòe vì mồ hôi tay, lau một cái, gõ chữ trả lời:
[ Không nhìn rõ. ]
Thực sự là không nhìn rõ.
Nhưng chỉ riêng bóng người thấp thoáng trong màn đêm ấy, đã đủ để phá vỡ ấn tượng rập khuôn của Ước Tây về thủ khoa khối Tự nhiên. Đợt chấn động thứ hai là vào sáng hôm sau — nói chính xác hơn thì đã gần đến giờ ăn trưa ở thị trấn Thường Vu rồi.
.
Ước Tây rửa mặt xong trở về phòng thoa toner, đầu ngón tay vẫn còn ẩm dính chưa kịp tán đều, cửa phòng đã bị gõ “cốc cốc”, âm thanh nhẹ nhàng chừng mực, hoàn toàn khác với kiểu đập như muốn phá cửa của dì Triệu.
Giọng nói rõ ràng, sáng và cao đặc trưng của thiếu niên vang lên ngay sau đó.
“Bưu phẩm của cậu tôi đã nhận giúp rồi, xin lỗi nhé, tôi không biết người nhận cậu ghi là ——”
Ước Tây đột ngột mở cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiếng ve kêu râm ran bỗng nhiên kéo dài trong khoảnh khắc ấy. Ánh nắng trưa cuối tháng sáu đã chói chang và gay gắt hơn, cảnh tượng giống như một thước phim mờ đang tua ngược, vô số chi tiết hiện lên trong ánh sáng chói lọi, bóng người ở giữa khung hình cũng lộ rõ.
Người đứng ngoài cửa nhìn Ước Tây, ánh mắt tĩnh lặng cũng như vừa được kích hoạt mà động đậy một chút, nói tiếp câu dở dang vừa nãy.
Giọng nói bỗng nhẹ đi vài phần,
“Ghi tên tôi, tôi mở ra —— khụ, mở ra mới biết không phải của mình, rất xin lỗi cậu.”
Ước Tây cuối cùng cũng hiểu ra chân lý, biết tại sao mấy bộ phim thần tượng bị chê bai vô số lần nhưng vẫn cố chấp dùng các cảnh quay chậm. Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, quả thật không lừa cô.
Có một số người, bẩm sinh đã như đồ sứ cổ với họa tiết vân băng, thích hợp để ngắm nhìn tỉ mỉ, một lần làm sao đủ.
Không chỉ nhìn mắt ngắm mi, còn muốn phân biệt nốt ruồi dưới mắt anh ấy, là màu nâu nhạt hay màu xám nhạt.
Khoảnh khắc hàng mi dài của anh chớp một cái, giống như một tín hiệu chuyển cảnh, thư ký trường quay hô “Cắt”, “nữ diễn viên kỳ cựu” Triệu Ước Tây lập tức ổn định lại giọng nói của mình, cố gắng tạo nên cuộc trò chuyện đầu tiên tốt đẹp cho cả hai.
Cô nở nụ cười ngọt ngào đến mức giả tạo nhưng không chê vào đâu được, đúng chuẩn một thiếu nữ đáng yêu.
“Mở rồi thì mở thôi, không sao mà.”
Triệu Mục Trinh rõ ràng đã bị thái độ thân thiện của cô làm cho kinh ngạc, đưa hộp giấy đã cắt băng dính trong tay qua, thở phào nhẹ nhõm cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Hôm qua anh bận phỏng vấn và đi tình nguyện, không trực tiếp chứng kiến nhưng sáng nay xuống tầng, trong lúc ăn sáng đã nghe thím lan truyền khắp nửa con hẻm về những “biểu hiện” của Triệu Ước Tây từ khi đến đây.
Các bà các cô xách đồ ăn về nhà, tiện đường tạt qua tán phét, còn không quên cảm thông với dì Triệu một câu, “Cũng hết cách rồi, tiểu thư thành phố sao mà khó chiều quá!”.
Triệu Mục Trinh tưởng rằng tính cách cô rất tệ.
Nhưng cô lại khác xa những gì anh tưởng tượng.
Triệu Ước Tây – xinh đẹp từ nhỏ tới lớn, tự biết mình đẹp và chưa bao giờ keo kiệt trong việc tán thưởng nhan sắc của bản thân.
Khép cửa lại, trong tay là hộp đồ chuyển phát nhanh, nghĩ đến cảnh thiếu niên vừa nãy đứng trước cửa phòng mình hai gò má ửng hồng, cô thản nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhún vai rồi tự lẩm bẩm:
“Chịu thôi, tại mình xinh đẹp quyến rũ quá chứ bộ!”
Cô gửi cho Bặc Tâm Từ bốn chữ cực gây tò mò:
[ Đã thấy người thật. ]
Cô bạn thân mười phần ăn ý: [ Kể mau đi!!! ]
Ước Tây đắc ý khẽ nhếch khoé môi, mở hộp giấy, bên trong là kem chống nắng và đồ lót, sau đó lấy ra một tờ giấy ghi chú.
Nụ cười ấy bỗng cứng đờ trên má cô.
Giấy xanh mực đen.
Nét chữ Khải* viết tay đẹp mắt, nội dung khiến người ta sững sờ.
*Chữ khải 楷書 (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 3 CN. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
“Xin lỗi, tôi không biết thắt loại nơ này, đã thử nhiều lần nhưng thật sự không thể khôi phục lại được.”
Đầu Ước Tây bốc hoả trong chớp mắt, không thèm quan tâm cô bạn tốt đang gào rú hóng chuyện trên WeChat, cô lật hộp xuống, mang ba chiếc q**n l*t chị Tinh gửi ra so sánh.
Chiếc hộp màu trắng hình chữ nhật, ngoài logo đơn giản ra thì không có thêm hoạ tiết hay chữ viết nào. Một mặt hộp bị khuyết, viền đục lỗ, dùng dải lụa cùng tông nhưng đậm màu hơn để buộc lại.
Ba chiếc đen, trắng, xám. Hai chiếc màu đen và xám cuộn thành hình ống, còn chiếc màu trắng kia rõ ràng được gấp quá mức gọn gàng, nơ bướm cũng đúng như anh thú nhận – đã thử thắt nhiều lần.
Thắt vừa cứng vừa xấu!
Vậy cho nên Triệu Mục Trinh đâu có phải bị cô hớp hồn ngay từ lần đầu gặp mặt, mà là vô tình mở nhầm hộp đồ, rồi vì không thắt lại được cái nơ bướm trên hộp q**n l*t nên mới đỏ mặt tía tai?
“Aaaaaaa ——”
Ước Tây kêu lên một tiếng thảm thiết, đổ người xuống “rừng hoa” trên giường.
Tin nhắn mới của Bặc Tâm Từ đã kín cả màn hình.
[ Cậu đâu rồi? Nói đi chứ! Thủ khoa trông như thế nào?]
Mặt Ước Tây nóng ran, da đầu tê rần, chỉ muốn biến mất khỏi đây. Cô giơ điện thoại lên xem, không có chút động lực nào để trả lời.
Ước Tây: [ Trông bình thường. ]
Bặc Tâm Từ trả lời trong một giây: [ Tớ không tin! ]
Dưới tầng có người gọi, nghe giọng chắc là chú Triệu: “Mục Trinh ơi, Tây Tây ơi, xuống ăn cơm thôi!”
Phòng bên cạnh rất nhanh đã có động tĩnh, Triệu Mục Trinh bước ra ngoài, quay về phía lan can đáp một câu “đây ạ”.
Chú Triệu nói thêm: “Cháu gọi Tây Tây một tiếng luôn đi.”
Nghe thấy thế, huyết áp của Ước Tây tăng vọt lên ngưỡng nguy hiểm, vừa gửi cho Bặc Tâm Từ câu “Không tin thì thôi” đã vội bật dậy khỏi giường.
Một giây ngay trước khi Triệu Mục Trinh giơ tay chuẩn bị gõ cửa, cô kéo mạnh cửa ra như cơn sóng lớn bất ngờ, khí thế bừng bừng, sau đó mặt không biến sắc xoay người bước xuống cầu thang, lướt qua anh như một cơn gió.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân nhẹ nhàng và nhanh chóng.
Cô giống đang diễn vai nữ sát thủ… Triệu Mục Trinh không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn theo.
Cô gái đã dừng lại trước ô cửa sổ nhỏ nơi hành lang.
Làn da trắng như sữa, trắng đến mức tưởng như chưa từng thấy ánh mặt trời, áo phông rộng màu xám và quần short đều mang kiểu dáng thể thao, nhìn trông chẳng khác gì quần áo con trai.
Thế nhưng mái tóc đen dài chạm vào eo, những sợi tóc mềm mại khẽ bay bay trong làn gió lùa vào từ đầu ngõ.
Khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy toát lên khí chất thần tiên.
Chỉ có điều không giống một nàng tiên có tính cách dễ chịu cho lắm.
Rõ ràng là thấp hơn anh cả khúc, thế nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cô ngẩng cao chiếc cằm tinh xảo, trưng ra dáng vẻ tiểu thư ngạo mạn được nuông chiều.
“Đi thôi, còn muốn tôi đợi cậu nữa à?”
Vốn là tới để gọi cô, Triệu Mục Trinh trong chốc lát trở nên bối rối, điềm đạm đáp lời: “Đi ngay đây.”
Tiếng bước chân sau lưng vang lên gần như cùng nhịp với cô, mỗi bậc thang cô đi qua ngay sau đó sẽ bị anh giẫm lên lần nữa. Ước Tây chợt nhớ đến cái nơ bướm cứng ngắc xấu xí đó, cái hộp đựng nội y anh từng mở ra, cũng bị cô mở lại y hệt.
Cảm giác đó, càng nghĩ càng thấy “vi diệu”.
Cảm giác xấu hổ cứ như nhiệt độ mùa hè, theo làn gió nóng lướt qua cổ và phần cánh tay lộ ra ngoài, tăng lên không biết điểm dừng.
Bữa cơm hôm nay, không chỉ một mình Ước Tây tâm trí rối bời.
Triệu Mục Trinh cũng không hiểu, rõ ràng lần đầu tiên gõ cửa cô ấy còn mỉm cười ngọt ngào nói “không sao mà”.
Từ “mà” ấy, tự nó đã mang sắc thái nũng nịu rồi.
Anh nhớ đến người bạn cùng bàn hồi cấp ba thường xuyên đau khổ vì tình của mình, cậu bạn ấy từng nói không ít những câu châm ngôn tình cảm.
Trong đó có một câu: con gái khi làm nũng nói chuyện rất ngọt.
Triệu Mục Trinh lần đầu tiên cảm nhận được điều đó.
Ngay sau đó, anh lại được nghe thêm một câu khác.
——kiểu con gái này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách!
.
Triệu Mục Trinh buông đũa, cầm muôi múc canh cho mọi người, Ước Tây “hừ” một tiếng né bát ra, như đang giận dỗi mà nói: “Tôi không uống!”
Ngón tay thon dài mảnh khảnh của anh lơ lửng giữa không trung, mất hai giây mới thu về, ánh mắt cũng rời khỏi khuôn mặt Ước Tây, trong lòng càng thêm tin tưởng “danh ngôn tình cảm” của bạn cùng bàn.
Đúng là nhanh hơn lật sách.
Ăn xong bữa trưa, nắng gắt thiêu đốt bầu trời, cây lựu sau vườn cũng bị nắng phơi héo rũ cả quả và lá.
Ước Tây uể oải lên tầng, chị Tinh gọi điện hỏi đã nhận được đồ chuyển phát nhanh chưa, bảo cô cứ mặc tạm đã, mấy hôm nữa chị về thành phố sẽ gửi cái túi bị bỏ quên đến Thường Vu.
Sự bực dọc của Ước Tây cuối cùng đã bùng nổ.
“Chị điền tên người nhận là Triệu Mục Trinh hả?”
Chị t*nh h**n toàn không biết gì, giải thích như lẽ đương nhiên: “Chứ sao nữa. Chỗ đó xa quá người ta không giao tận nhà đâu, phải tự ra điểm nhận hàng. Mà cái tính lười của em chị còn lạ gì, nên chị mới nhờ chú Triệu, chú ấy bảo cháu trai chú thường hay đi lấy hàng——”
Không hổ danh là người kiếm ăn bằng nghề quản lý, cách cái điện thoại cũng có thể nhìn mặt đoán ý, chị Tinh rất nhanh đã phát hiện ra chút oán giận trong lời nói của Ước Tây.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ cậu cháu trai kia không lấy giúp em à? Kiểu người không ra gì hả?”
Ước Tây nghiến răng nghiến lợi: “Rất ra gì!”
“Vậy là lấy rồi à?”
Ước Tây hừ lạnh, “Vâng.”
Không chỉ lấy giúp đâu, anh ta còn mở giúp luôn!
Nơ bướm thắt không đẹp là vấn đề kỹ thuật, còn phần dịch vụ quá là chu đáo!