| editor: ilovesther_
Diện tích trường Trung học Thường Vu không lớn lắm.
Là kiểu nhỏ mà có võ, tường lát gạch men xám trắng, tuy là kiến trúc hiện đại nhưng lại hoà hợp một cách kỳ lạ với phong cách nhà gỗ mái ngói trong thị trấn.
Dưới sảnh toà nhà hiệu bộ có một dãy bảng thông báo, nhìn kỹ chút vẫn có thể tìm thấy tên của Triệu Mục Trinh trong vài mục tuyên dương trước đây.
Đi loanh quanh hết chỗ này đến chỗ kia, mãi gần cuối tiết tự học họ mới ra khỏi cổng trường, bác bảo vệ còn thò đầu ra nhiệt tình chào tạm biệt, lưu luyến dặn dò Triệu Mục Trinh đôi câu.
“Chàng trai, có thời gian rảnh nhớ về thăm trường nhé.”
Lời này nghe cứ như thể ai kia không phải thi cử đỗ đạt, mà là tu tiên thành công, bước một bước lên trời, từ đây tiên – phàm cách biệt.
Ước Tây nhân cơ hội chọc ghẹo anh, nhón chân ghé sát tai anh thì thầm: “Chắc do cậu nhìn giống người bạc tình bạc nghĩa đấy.”
Vành tai Triệu Mục Trinh thoáng đỏ bừng, cổ cứng lại, không thèm đôi co với Ước Tây mà quay sang nói với bác bảo vệ: “Sẽ về ạ, nhà cháu ở ngay trong trấn Thường Vu.”
“Thế thì tốt quá!” Ông bác phấn khởi chỉ vào khu đất trống đang thi công gần cổng trường: “Thầy hiệu trưởng muốn dựng bảng vinh danh cho cháu ở chỗ đó đấy. Sau này cháu có bạn gái thì dắt cô bé đến đây thăm quan, thích không!”
Trên đường về, Ước Tây nhớ lại biểu cảm lúc nãy của bác bảo vệ mà không nhịn được cười.
Cái đầu hói bóng loáng, vốn đang tươi cười đề xuất với Triệu Mục Trinh, kết quả là vị thủ khoa này ấp úng mãi, liếc nhìn Ước Tây một cái rồi càng thêm trầm mặc.
Ông bác không hiểu chuyện gì, cứ thế nhìn anh, rồi cũng lặng thinh.
Ông bác lại nhìn sang Ước Tây, chắc hẳn trong bụng nghĩ ra đủ loại khả năng, biểu cảm thay đổi cứ như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Cuối cùng đúc kết một câu thấm thía.
“Chàng trai, chuyện tình cảm gặp trục trặc hả?”
Ước Tây cố nén cười nhưng không thể, vai cô run run cười phá lên, nói bác ơi đừng lo, cậu ấy không sao đâu, tình cảm tốt lắm, tạm biệt bác nhé!
Triệu Mục Trinh bị cô kéo đi luôn.
Bóng hai người đổ dài dưới ánh đèn đường, Ước Tây cười chán rồi mới quay đầu lại, nhìn người kia vẫn im lặng nãy giờ.
“Sao thế? Cậu không thấy buồn cười à? Lúc ấy sao cậu ngơ ra thế hả?”
Ước Tây đi lùi, uống nốt ngụm nước cuối cùng trong chai, cổ tay vẩy nhẹ, cái chai bay trúng phóc vào thùng rác ven đường. Cô hiến kế cho anh: “Cậu cứ nói vâng ạ vâng ạ thế là xong.”
Triệu Mục Trinh tiến lên mấy bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực.
Ánh mắt ấy nồng nhiệt và chân thành, khiến nụ cười hời hợt trên mặt Ước Tây càng lúc càng khó giữ, cô đưa tay gãi gãi má, mí mắt quét một lượt, đánh giá người vừa đi tới trước mặt mình: “Sao vậy?”
Bàn tay cô vừa hạ xuống bỗng cảm nhận được lực và hơi ấm.
Bị người nào đó nắm lấy một cách chuẩn xác.
Bước chân đang lui về sau của Ước Tây khựng lại, ngón cái khẽ cong lên trong không khí, phân vân không biết có nên thuận theo bốn ngón còn lại, ngoan ngoãn đặt lên mu bàn tay anh hay không.
“Sao vậy?”
Vẫn là hai chữ đó, âm thanh đã nhỏ hơn nhiều, không còn dáng vẻ vô tư cười đùa như lúc nãy.
Ước Tây không dám ngẩng đầu, tình huống này khiến cô có chút bất ngờ, đang chớp mắt nghĩ ngợi mông lung, giọng nói từ trên đầu truyền xuống.
“Nếu cậu đi, tôi sẽ luôn nhớ cậu.”
Câu hỏi cô từng thuận miệng nói ra, lúc ấy anh mơ hồ bảo không biết, còn bây giờ, anh đã có câu trả lời chắc chắn.
Nghiêm túc, thẳng thắn, như đang tự hứa với chính mình.
Ước Tây đã gặp nhiều chàng trai giỏi tán tỉnh, khi tâm trạng tốt cô đáp lại vài câu, còn khi không vui thì một cái liếc mắt lạnh lùng cũng đủ khiến đối phương biết điều rời đi.
Rõ ràng cô rất rành mấy chuyện này, vậy mà giờ đây lục tìm trong đầu một lượt, bao nhiêu bí kíp võ công đều đã hoá thành sách trắng.
Ước Tây không nghĩ ra cách ứng phó với Triệu Mục Trinh.
Một tay đã bị anh nắm, cô dùng tay còn lại gãi huyệt thái dương, bâng quơ tìm cách chuyển chủ đề:
“Ờ thì… tôi chưa đi ngay đâu, tháng chín tôi mới nhập học mà.”
Dưới hàng mi khẽ động, nếp mí mỏng như vừa được ánh trăng lướt qua, đôi mắt kia ánh lên một tia hoài nghi và không cam lòng, giọng nói trầm thấp.
“Đã có nhiều chàng trai từng nắm tay cậu phải không?”
Ngón tay anh thon dài mạnh mẽ, chỉ cần mất kiểm soát một chút cũng có thể làm Ước Tây đau. Ngón cái của cô cuối cùng cùng có ích, gãi nhẹ hai cái lên mu bàn tay anh.
“Nhẹ thôi, không thì không cho cậu nắm nữa đâu!”
Nghe ra ý làm nũng.
Nhưng Triệu Mục Trinh không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, không có lập trường, không có tự tin, chỉ có một chút bất chấp mạnh mẽ của lòng dũng cảm, anh bất ngờ kéo cô về phía mình.
“Hỏi cậu đấy.”
— đã có nhiều chàng trai từng nắm tay cậu phải không?
Ước Tây thuận theo lực kéo, khẽ lắc lư, người sát lại gần anh, mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh lập tức trở nên rõ ràng.
Ngón tay ấn vào đuôi lông mày, Ước Tây ra vẻ suy nghĩ.
“Để tôi nghĩ xem nào, hình như đúng là không ít đâu — á —”
Vừa dứt lời, tay bị bóp một cái đau điếng.
Nhưng cô vừa kêu lên, người kia lại nhanh chóng nới lỏng tay, còn xoa xoa ngón tay mảnh mai của cô như đang dỗ dành.
Một người vốn lý trí và biết tự kiềm chế, giờ đây đã rối đến mức chẳng thể phân biệt đúng sai, muốn trách móc nhưng lại không nỡ.
Ước Tây liếc anh, khoé môi từ từ cong lên, giả vờ ho nhẹ một cái: “Tôi ấy mà, từ nhỏ đã xinh đẹp rồi. Hồi còn học mẫu giáo, hôm diễn văn nghệ tôi bị ốm không đi được, nửa số con trai trong lớp khóc ầm lên đấy. Bình thường chơi trò chơi cũng thế, ai cũng tranh nhau đòi nắm tay tôi. Giờ cậu hỏi như vậy tôi chỉ có thể trả lời thật lòng thôi, tóm lại là… rất nhiều.”
Giọng anh lạnh lẽo như đang giận:
“Cậu xem tôi giống mấy đứa trẻ con ấy à?”
Ước Tây lắc lắc bàn tay đang đan chặt với anh, giơ lên cho anh xem, giọng điệu trêu chọc đầy thân mật cứ thế xuyên thẳng vào lòng người.
“Trẻ con làm gì dùng sức như cậu, tay tôi bị cậu nắm đỏ cả lên rồi đây này. Nắm tay con gái không phải như vậy đâu, đồ ngốc ạ!”
Cổ tay chàng trai cứng đờ, thật sự tin rằng mình làm cô bị thương, vội vàng buông tay ra.
Anh vừa rút ra một chút, những ngón tay mang theo vết đỏ nhàn nhạt kia lại đuổi theo, đầu ngón tay mềm mại đặt vào lòng bàn tay anh, lướt nhẹ qua vết chai mỏng rồi trượt lên trên, luồn qua kẽ ngón tay, một lần nữa đan chặt vào nhau.
Cảm giác ấy phải diễn tả sao đây? Giống như trái tim bị người ta nắm trong tay, nhẹ nhàng dùng sức, từng chút một đều chí mạng.
Trên đỉnh đầu bỗng tối sầm.
Hai giây sau ——
“Tôi nói rồi mà… Điện ở thị trấn cậu thật sự có vấn đề đấy! Sao lại mất điện nữa, đây là lần thứ mấy rồi?”
Bầu không khí mập mờ chết người ấy cứ thế tan biến.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, trong buổi tối đầy rắc rối vì sự cố mất điện bất ngờ này, việc cô dạy anh, không chỉ là cách nắm tay con gái.
Về đến ngõ Mão Nhật, hai bên đường tối om, chỉ có ánh sáng từ đèn pin điện thoại chiếu rõ lối đi phía trước.
Đêm chưa hoàn toàn yên tĩnh.
Có người đang tìm trẻ con chưa về nhà, có người cãi vã chuyện gia đình, có người cầm nến chạy qua chạy lại mượn đồ, không nhìn rõ bóng người, nhưng tiếng nói chuyện cứ xì xào lướt qua bên tai.
Sự náo nhiệt trong đêm tối.
Khiến người ta nảy sinh một cảm giác ngứa ngáy, muốn làm vài chuyện mà ban ngày không dám làm, giống hệt cái cớ dở tệ của kẻ say rượu, xài hoài không chán, vừa tệ lại vừa gây nghiện.
Nhà chú Triệu đã đi ngủ, mất điện mà vẫn chưa thấy Triệu Mục Trinh với Ước Tây về, họ cố ý để lại một ngọn nến ở gian nhà trước.
Có cơn gió nhẹ, ngọn nến yếu ớt chập chờn.
Ước Tây thấy lạ lẫm thú vị, bảo Triệu Mục Trinh tắt điện thoại, cô một tay cầm nến một tay che lửa, đi về phía sân sau.
Mải chăm chú nhìn ngọn nến, đến khúc ngoặt cầu thang, cô trượt chân, kêu “á” lên một tiếng. Ước Tây không bị ngã, mà là nhào vào người Triệu Mục Trinh.
Ngọn nến tắt phụt.
Một giọt sáp nến văng trúng mạch máu trên cánh tay anh, nóng rát bất ngờ, anh không để tâm, bàn tay nổi gân xanh vội đỡ lấy eo Ước Tây.
Hai người dính sát vào nhau.
Cô ngẩng mặt lên.
“Triệu Mục Trinh ơi, dép tôi rơi mất rồi.”
Xung quanh tối đen như mực, anh theo phản xạ cúi đầu định tìm dép, cổ vừa cúi xuống, môi chạm vào thứ gì đó mềm mại ấm áp, cái eo nhỏ dưới tay anh cũng đột ngột cứng đờ.
Có làn hơi ấm phả lên mặt anh, phảng phất hương thơm nhẹ, gần đến mức không còn khoảng cách.
Triệu Mục Trinh sực nhận ra.
Ngón tay siết chặt lớp vải mỏng manh sau lưng cô.
Ước Tây là người rút lui trước, mím môi, chỉ là một cái chạm khẽ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng… anh là người chủ động cúi xuống mà. Khoảnh khắc loé lên rồi vụt tắt ấy, nghĩ lại vẫn thấy thú vị.
Không cần dép nữa.
Bàn chân trần trắng mịn nhỏ nhắn kia táo bạo dẫm lên mu bàn chân anh, không phải vì đứng không vững, mà là Ước Tây cố tình. Quả nhiên, bàn tay giữ sau eo cô siết mạnh thêm.
Ước Tây vòng tay qua vai anh, ngẩng đầu tiến lại gần, kéo dài giọng trêu chọc, hơi thở phả hết lên vùng xương cằm đang căng cứng của anh.
“Triệu Mục Trinh, lần đầu tiên cậu hôn con gái hả?”
Eo bị siết chặt, Ước Tây bị người kia ép ngược lên tường hành lang, gáy đập vào lòng bàn tay anh đã đưa ra đỡ sẵn.
Không đau, nhưng lực anh dùng mang theo chút hoảng loạn mất kiểm soát, khiến cơ thể cô mềm nhũn, hơi thở sạch sẽ của thiếu niên vây kín mít không một kẽ hở.
Bàn chân trần còn đang không biết đặt vào đâu, Ước Tây ngẩng đầu, một luồng nhiệt nóng bỏng từ trên cao phủ xuống. Trong đêm hè oi ả, anh nâng cằm cô lên, bịt kín môi cô lại.
Ước Tây “ưm” một tiếng, mắt mở to trong bóng tối, cánh môi thất thủ.
Hơi thở trong miệng anh mát lạnh, có cả vị trà xanh nhè nhẹ, nhưng điều đó hoàn toàn không làm giảm đi sự cuồng nhiệt của nụ hôn nguyên thuỷ này. Không chừa lại cho đối phương một khe hở nào để th* d*c, không hề có kỹ thuật, chỉ đơn giản là mãnh liệt ập tới, khiến người ta nghẹt thở.
Bàn chân không có chỗ đặt, lơ lửng giữa không trung, mu bàn chân căng lên, ngón chân co lại vì tê dại.
Anh hôn đủ rồi mới buông ra, giọng nói nhuốm đầy dư vị d*c v*ng, trầm thấp mà nóng bỏng, trả lời câu hỏi trêu chọc ban nãy của cô.
“Lần thứ hai.”
— Triệu Mục Trinh, lần đầu tiên cậu hôn con gái hả?
— Lần thứ hai.
Ước Tây ngây người, chợt nhận ra mình không những trêu chọc thất bại, mà còn bị trêu ngược lại. Ban đầu cô chỉ muốn nói cho vui miệng, ai ngờ Triệu Mục Trinh mới là người “vui miệng”.
Đang mải nghĩ ngợi linh tinh, dưới tầng đột nhiên có tiếng động.
“Mục Trinh với Tây Tây về rồi đấy à? Cầm nến lên chưa? Trong ngăn kéo vẫn còn cái mới đấy.”
Là giọng chú Triệu còn đang ngái ngủ, có lẽ nghe thấy tiếng họ nên cầm nến ra sân xem thử.
Ước Tây bị doạ giật mình, người khẽ run lên.
Triệu Mục Trinh đưa tay giữ lấy gáy cô, kéo cô gái đang run rẩy vào lòng, ánh nến dưới tầng mờ ảo, họ dán chặt vào nhau trong một góc hành lang tối tăm, cùng chia sẻ hơi ấm cơ thể.
Anh trả lời bằng giọng bình thường, chú Triệu quay về phòng, nhà trước và sân sau nhanh chóng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng tim đập của Triệu Mục Trinh vang lên bên tai.
Ước Tây ngẩng đầu nhìn anh.
Dưới ánh sáng điện thoại, anh nhìn rõ khuôn mặt cô, hơi ửng hồng ngơ ngác. Triệu Mục Trinh mím môi, giơ tay nhéo má cô một cái, không nhịn được nói:
“Cậu đáng yêu quá.”
Vừa nãy hôn nhau chẳng hề ngại ngùng, vậy mà giờ nghe anh nói bốn chữ tình ý đó, mặt Ước Tây bỗng chốc nóng bừng, nóng ran đến tận vành vai.
Rốt cuộc là ai trêu chọc ai đây?
Triệu Mục Trinh đưa điện thoại cho Ước Tây đang ngẩn ngơ, quay người đi xuống tầng.
Ước Tây nhìn theo bóng lưng anh, sờ lên má vẫn thấy nóng ran, lúc này mới nhớ ra trước khi đi anh còn nói một câu.
“Cậu đứng yên ở đây nhé, tôi đi lấy nến.”
Màn hình điện thoại anh không biết đã đổi sang ảnh Đỗ Đen từ bao giờ.
Ước Tây nhìn, nghĩ thầm bản thân đã đánh giá thấp Triệu Mục Trinh rồi. Kiểu người thông minh như anh, một khi đã thông suốt thì sẽ cực kỳ nhạy bén.
Ngoài cây nến mới, anh còn mang chiếc dép lê bị thất lạc của cô về.
Cây nến mới dài bằng lòng bàn tay Ước Tây, sáp đỏ nóng chảy, nhỏ tí tách xuống chân đế làm bằng gỗ mun.
Trong nhà anh có rất nhiều đồ vật như vậy, trông thì không có gì đặc biệt, nhìn kỹ mới biết tinh xảo như cổ vật, hoạ tiết hoa lan xuất hiện thường xuyên, ngay cả hũ muối hũ đường cũng được khắc hoa lan.
Triệu Mục Trinh đứng dưới cô mấy bậc thang, anh khẽ khom lưng, đặt chiếc dép xuống dưới chân cô, khó tránh khỏi việc nhìn thấy bàn chân trần ấy.
Và cũng không tránh khỏi việc nhớ lại cảm giác khi bàn chân đó cố ý giẫm lên mu bàn chân anh.
Sau khi đứng dậy, anh cố ý tránh ánh mắt đi như để giữ khoảng cách, cho đến khi đèn flash loé lên, anh quay đầu lại, Ước Tây đang giơ điện thoại, vẫn giữ tư thế chụp ảnh.
Ánh mắt nghi vấn trong im lặng.
Ước Tây cất điện thoại, không hề chột dạ: “Sao, chụp cậu một tấm chắc không quá đáng chứ?”
Từng thấy thổ phỉ chưa? Loại mà nhảy ra quát lớn “Muốn qua đường phải để lại tiền lộ phí!” ấy.
Cô là phiên bản dễ thương.
“Chụp đi.”
Sự can tâm tình nguyện của anh, đổi lấy được sự “được voi đòi tiên” của Ước Tây. Cô đưa ngón tay nhỏ chọc vào vai anh, Ước Tây có gu thẩm mỹ độc đáo, dù ăn mặc hay chụp hình đều có phong cách riêng, một khi nghiêm túc chụp ảnh cũng rất chỉn chu.
“Cậu xuống dưới đi.”
Triệu Mục Trinh: ?
“Tôi muốn chụp toàn thân.”
Triệu Mục Trinh: ??
Ước Tây thấy anh không hợp tác, bèn ra vẻ như đang trách mắng một gã tồi:
“Vừa nãy còn bảo chụp đi, giờ lại không cho? Haizzz đàn ông đúng là…”
Triệu Mục Trinh không đợi Ước Tây buông thêm lời phê phán nào nữa, xoay người bước chân xuống cầu thang, ngọn lửa trên nến run run theo từng bước chân anh.
Cuối cùng cũng được cố định trong khung hình.
Ước Tây chụp liền mấy tấm, ngón tay vuốt màn hình, cô càng xem càng hài lòng.
Ánh nến trong bóng tối vô tận tạo nên bầu không khí đặc biệt, chỉ soi sáng duy nhất khuôn mặt ấy, vừa lạnh lùng vừa mong manh, chỗ nào cũng đẹp.
“Cậu đúng là một người kỳ lạ.”
Ước Tây không để ý anh lên từ lúc nào, bất ngờ nghe thấy câu nói mang chút oán trách ấy, cô ấn nhầm nút lưu ảnh trong lúc đang chỉnh sửa, liếc mắt, thưởng cho anh một cú đá vào bắp chân.
“Vừa mới khen tôi đáng yêu, giờ lại bảo tôi kỳ lạ. Tôi có kỳ lạ hay không còn phải xem xét thêm, chứ cậu thì đúng là thay đổi thất thường đấy!”
Anh bị hiểu lầm đến mức không nói nên lời.
Ước Tây nhìn anh: “Vừa nãy cậu hôn tôi, có chuẩn bị tinh thần bị tôi đánh chưa?”
Đồng tử anh khẽ run lên, sự im lặng chính là câu trả lời.
Ước Tây bật cười, biết ngay mà, hôn đến nỗi suýt thì rách môi cô, cứ như sợ không còn có lần sau vậy.
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Ước Tây.
“Cậu… sao cậu không đẩy tôi ra?”
Ước Tây không chút nghĩ ngợi: “Tại sao phải đẩy ra, có phải tôi không thích đâu.”
“Cậu thích sao?”
Giọng nói nôn nóng muốn xác nhận bỗng cao hẳn lên, ánh mắt sáng trong của chàng trai dán chặt lấy Ước Tây.
Một người vốn luôn điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, đây là lần đầu tiên Ước Tây thấy anh có biểu cảm này. Anh đứng dưới cô một bậc thang, vừa hay san bằng chênh lệch chiều cao giữa hai người, Ước Tây nhướng mắt, trả lời dứt khoát.
“Ừm.”
Thậm chí còn kiêu ngạo hất nhẹ cằm, khiến người ta khó mà nhìn ra được chút ngại ngùng nào từ cô, dáng vẻ rất ngầu, càng củng cố thêm cái mác “thích trêu đùa cảm xúc người khác” trong lòng Triệu Mục Trinh.
Nhưng thì sao chứ, anh vẫn can tâm tình nguyện.
Đáy mắt Triệu Mục Trinh dâng lên niềm vui bất ngờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị vỗ một cái thật mạnh, Ước Tây vén tóc ra sau gáy, giận dữ kêu: “Triệu Mục Trinh! Nến cháy vào tóc tôi rồi!”
Mùi khét lan ra.
Một lọn tóc dài của Ước Tây bị cháy đứt, lại còn nằm ở phía trước, sau khi về phòng cắt tỉa phần bị cháy, độ dài chỉ còn đến dưới tai.
Tóc cô được cắt tỉa gọn gàng ôm sát má, không thể giấu được, cũng không tiện kẹp ra sau tai.
Ước Tây soi gương một lúc, nghiến răng kéo một lọn tóc ở phía bên kia ra, cắt thành kiểu mái layer đối xứng.
Những biến cố bất ngờ của đêm nay coi như khép lại tại đây.
Ước Tây ngồi xuống trước mặt Triệu Mục Trinh, vuốt tóc bảo anh nhìn: “Thấy sao? Kiểu tóc mới do tụi mình hợp tác đấy.”
Anh làm cháy một nửa, một nửa cô tự cắt.
“Đẹp lắm.”
Chưa có điện, máy chiếu tắt, màn chiếu cũng trống trơn, trong phòng chỉ có duy nhất ánh nến đang lay động. Anh nắm tay Ước Tây, kéo cô về phía mình.
“Vừa nãy cậu nói thích là thật à?”
Ước Tây giả bộ ngây thơ, lắc đầu: “Không thật đâu, con gái ai lại thích người đốt cháy tóc mình chứ!”
Lòng bàn tay bất ngờ bị siết chặt.
Anh hoàn toàn không nỡ mạnh tay, nhưng Ước Tây vẫn ra vẻ đau đến nhăn mặt, nghiêm túc phê bình: “Giỏi quá ha Triệu Mục Trinh, cậu còn bạo lực gia đình nữa à?”
Đôi mắt hờ hững như có làn sương mờ ảo ấy, lúc nào cũng ẩn hiện một nụ cười quyến rũ của người đứng ngoài cuộc, như một lưỡi dao mềm mại, đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất trong tim anh.
Có đôi khi, anh thực sự ghét cái tính vô tâm vô tư của Triệu Ước Tây. Chưa từng có ai khiến anh nảy sinh cảm xúc căm ghét mạnh mẽ đến thế, nhưng chút căm ghét khó gọi thành tên ấy, lại quá ít.
Ít đến mức chẳng thể lấn át một thứ cảm xúc thích còn khó gọi tên hơn.
Anh chỉ có thể dùng hành động để tìm kiếm câu trả lời của cô.
Anh bất ngờ giữ gáy Ước Tây, kéo cô sát lại gần.
Ước Tây chỉ sửng sốt một giây, cánh tay đang chống lên vai anh lập tức co lại, ôm lấy cổ anh, đáp lại sự xâm chiếm dịu dàng giữa đôi môi.
Xung quanh yên tĩnh như một rạp chiếu phim đã tắt đèn, từng chi tiết trong nụ hôn của họ được ánh nến phóng đại, phản chiếu lên tường, giống một thước phim đang trình chiếu.
Tiếng thở nhẹ của anh nghe rất dễ chịu, kỹ thuật hôn không ai dạy mà ngày càng thuần thục, khiến người ta cứ như đang lơ lửng trên mây.
Ước Tây không nhịn được đưa tay chạm vào yết hầu anh, ngón cái khẽ vuốt.
Một cái chạm rất nhẹ.
Người đang ôm cô bỗng tê rần như có dòng điện chạy dọc sống lưng, yết hầu vừa bị cô chạm vào gồ lên, cuộn trào dữ dội trên chiếc cổ thon dài.
Anh không nỡ dừng nụ hôn quấn quýt với Ước Tây lại, nhưng cũng không chịu nổi sự trêu chọc táo báo như vậy, hơi thở ngày một nóng rực, giữa lông mày là sự kìm nén không thể giải toả.
Anh đột ngột nắm lấy tay Ước Tây, tự cứu chính mình khỏi biển lửa. Nhưng khi nghe cô bật ra một tiếng ưm hờn dỗi, anh lại buông ra, trả tay cô về vị trí cũ.
Như thể đưa cổ cho người ta chém, mặc cô tuỳ ý v**t v*.