| editor: ilovesther_
Mọi người nhà họ Triệu đều chưa ngủ, thức đợi cùng Ước Tây.
Chị Tinh đến sớm hơn dự kiến, phía sau còn có một tài xế địa phương nhanh nhẹn đón lấy hành lý của Ước Tây, nhét vào cốp sau.
Bây giờ đã rất khuya.
Chị Tinh nói lời cảm ơn xong cũng không khách sáo nhiều nữa, nhưng nhận ra trong nhà thiếu mất một người.
“Cháu trai nhà mình đi vắng ạ?”
Chú Triệu tay cầm lọ ớt ngâm mà Ước Tây thích nhất, tiễn họ ra cửa, vừa đi vừa nói: “À, Mục Trinh nó ra ngoài rồi.”
Chị Tinh lại nói cảm ơn lần nữa, cả nhóm người cùng ra khỏi nhà.
Trong đêm đen tĩnh mịch, Ước Tây liếc mắt về hướng đầu ngõ Mão Nhật, nơi ấy trống không, chẳng có gì cả. Nhiệt độ ban đêm hạ xuống khá nhiều, chạm vào cánh tay có thể thấy lành lạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, dặn dò Triệu Tú Tú nhớ chăm sóc Đỗ Đen cho tốt, cô sẽ định kỳ nhờ người gửi đồ đến.
Triệu Tú Tú không nỡ để cô đi, vừa gật đầu đồng ý vừa lau nước mắt hỏi: “Vậy chị Tây Tây sau này còn đến nhà bọn em nữa không ạ? Bọn mình có phải sẽ không được gặp nhau nữa không chị?”
Ước Tây nghẹn nơi cổ họng, trên mặt vẫn cố tỏ ra bình thường, đưa tay lau nước mắt cho Triệu Tú Tú.
Chị Tinh đứng bên cạnh lên tiếng an ủi cô bé: “Tây Tây có lẽ không còn cơ hội quay lại đây, nhưng em có thể đến Bắc Hi chơi mà. Hoan nghênh mọi người đến Bắc Hi ạ.”
Không biết câu này đã chạm vào điều gì trong lòng Tú Tú, cô bé bỗng ôm lấy cánh tay Ước Tây khóc nức nở: “Huhuhu em không muốn đâu! Anh trai em nói thành phố Bắc Hi to lắm, nếu bị lạc sẽ chẳng tìm thấy nhau nữa, em không muốn chị Tây Tây đi đâu!”
Ước Tây rút mấy tờ khăn giấy trên xe, ấn vào đôi mắt sưng húp của Triệu Tú Tú, cách dỗ dành không mấy dịu dàng:
“Thôi nào, đừng khóc nữa, có gì mà phải khóc chứ. Em mà cứ khóc thế này, đừng nói là thông minh bằng một nửa anh trai em, ngay cả xinh đẹp bằng một nửa chị cũng không có đâu.”
Triệu Tú Tú ngơ ngác thở ra một cái bong bóng mũi, bị Ước Tây ghét bỏ đẩy ra xa nửa mét.
Trước khi đi, Ước Tây vẫn ôm lấy cô bé, vỗ nhẹ lưng dỗ dành: “Chị còn hứa tặng em giày trượt patin nữa mà, sao phải khóc. Từ nhỏ chị đã toàn ở một chỗ vài tháng rồi lại bị đưa đến chỗ khác vài tháng, nếu lần nào chị cũng khóc như em, chắc chị khóc mệt chết từ lâu rồi.”
Triệu Tú Tú sụt sịt, “Chị không khóc ạ?”
“Không đâu, chia ly là chuyện thường tình ở nhân gian mà.”
Học sinh lớp ba Triệu Tú vẫn chưa hiểu “chuyện thường tình ở nhân gian” nghĩa là gì, chỉ biết vẫy tay theo bố mẹ, nhìn chiếc xe biến mất ở đầu ngõ.
Cô bé mãi không quên được nụ cười cuối cùng mà Ước Tây dành cho mình, nhạt nhoà như nước chảy không dấu vết, lúc nói câu chia ly là chuyện thường tình ở nhân gian, Ước Tây giống như một người lớn cô độc.
Còn cô độc hơn cả mấy ông chú ngồi hút thuốc thẫn thờ ngoài đầu ngõ.
Dù cho tất cả đèn trong trấn Thường Vu đều bật sáng, cũng chẳng thể sưởi ấm lòng cô.
Chiếc xe xóc nảy nghiêng ngả, đã rời khỏi Thường Vu, cảnh đêm thị trấn cổ bị bỏ lại mỗi lúc một xa.
Ánh trăng cuối tháng tám nhàn nhạt, không soi rõ được những cánh đồng và mái nhà đã đi qua.
Ước Tây đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định, ngón tay gảy nhẹ chiếc ốp lưng da của ipad, tiếng nam châm hút mở kêu tách tách liên tục.
Ngón tay chợt siết chặt.
Cô ngoảnh đầu nhìn ra phía sau, đột ngột nói dừng xe, giọng không to, chị Tinh ở ghế phụ xe quay đầu lại: “Sao thế Tây Tây?”
Cô nhìn màn đêm mênh mông, chậm rãi buồn bã nói:
“Thỏ của em… hình như mất rồi.”
Tài xế nghe vậy giảm tốc độ.
Chị Tinh chợt hiểu ra: “À, con thỏ màu tím ấy hả? Mất rồi thì thôi, về mua con khác là được.”
Nói rồi chị Tinh liếc nhẹ tài xế ra hiệu cứ lái tiếp, xe nhấn ga rẽ vào đường cao gốc, đèn đường vùn vụt lướt qua ngoài cửa sổ.
Xe chạy thêm một đoạn, Ước Tây ngồi thế nào cũng không thoải mái, một cảm giác mất mát xa lạ dâng lên trong lòng, càng lúc càng mãnh liệt, thúc giục cô phải làm gì đó.
Ước Tây mở chiếc vali mang theo bên người, lục tung mọi thứ bên trong.
Chị Tinh nhìn qua gương chiếu hậu, trong vali toàn là đồ lặt vặt — hai cái quạt hương bồ, một cái đã sờn rách thủng lỗ, mấy cái bát sứ to nhỏ không đều, bó que tính màu sắc sặc sỡ, chiếc cốc thuỷ tinh sến súa quê mùa…
Không thấy con thỏ đâu cả.
Mà những thứ này, đều không phải đồ của cô.
Đèn trần ở ghế sau hắt xuống ánh sáng mờ ảo, chiếu lên đống đồ lặt vặt ấy, mỗi món như đang tua lại một đoạn phim, từng mảnh cảm xúc bị gợi lên một cách chính xác.
Ước Tây đóng vali lại, không thể giả vờ được nữa. Cô chống tay lên vali, trán cũng tựa vào đó, vai bắt đầu run lên từng hồi, càng lúc càng dữ dội.
“Tây Tây?” Chị Tinh lo lắng gọi, thấy phía sau không có động tĩnh bèn bảo tái xế tấp xe vào lề, nhân tiện nhờ xuống cửa hàng tiện lợi mua nước.
Chị Tinh mở cửa ghế sau, vén mái tóc dài đang rũ xuống của Ước Tây, lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô. Từ khi chuyện Ước Thư Lâm xảy ra, chị đã rất lo, nhưng Ước Tây lại tỏ ra quá bình tĩnh, khiến những lời an ủi chẳng thể thốt ra khỏi miệng.
“Tây Tây? Em sao thế?”
Ước Tây ngẩng mặt lên, cả khoé mắt lẫn chóp mũi đều đỏ bừng, nước mắt rơi lã chã như chuỗi hạt bị đứt dây.
Trong mắt cô là tầng sương mù mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ biết ôm chặt chiếc vali nhỏ như bấu víu vào cọng rơm cứu mạng cuối cùng, các đốt ngón tay bị siết đến trắng bệch.
Run rẩy hồi lâu, cuối cùng bật khóc thành tiếng.
“Thỏ của em mất rồi…”
Chị Tinh dỗ cô: “Về chị sẽ bảo Tiểu Cốc mua cho em con mới, trong trung tâm thương mại nhiều lắm.”
Ước Tây lắc đầu: “Không giống đâu, thỏ của em…”
Con thỏ đã ở bên cô chừng ấy thời gian, sẽ không có lại nữa.
Ước Tây khóc nấc, nức nở lặp đi lặp lại “thỏ của em”. Chị Tinh nhắc tài xế lái chậm lại, rồi ôm cô vào lòng dỗ dành, nhưng chị mơ hồ cảm nhận được vấn đề không nằm ở con thỏ, mà giống như cô đang phải trải qua một cơn sụp đổ cảm xúc.
Lần gần nhất Ước Tây rơi vào trạng thái này là khi cô vừa lên cấp ba, một nhiếp ảnh gia nam khá có tiếng bị phanh phui hành vi quấy rối trẻ em, người ta lục lại quá khứ, phát hiện hồi trước ông ta từng chụp ảnh cho Ước Tây.
Những bức ảnh cũ không có vấn đề gì.
Nhưng cư dân mạng không tin là vậy.
Mang danh chính nghĩa, họ yêu cầu Ước Tây phải đứng ra lên tiếng cho phái nữ, Ước Tây vào nghề từng ấy năm, gặp qua cả nghìn nhiếp ảnh gia, làm sao mà nhớ nổi người từng chụp cho mình hồi bảy, tám tuổi.
Cư dân mạng mặc kệ, thậm chí còn tag thẳng tên cô, tự gán cô vào danh sách nạn nhân.
Một cơn sóng gió vô căn cứ, Ước Tây đã chịu rất nhiều khổ sở.
Hôm ấy cũng như hôm nay, trước đó vài tiếng còn hát chúc mừng sinh nhật tiền bối trong đoàn phim, không khí náo nhiệt vui vẻ, vậy mà vừa về đến khách sạn đã sụp đổ, khóc đến tận sáng mới lịm đi, ngủ mê mệt.
Lần này còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Cô khóc đến mức sắp cạn kiệt nước, đợi đến khi mệt lả, lại rơi vào trạng thái im lặng. Chị Tinh biết cô đang cố gắng tự tiêu hoá cảm xúc.
Trong phòng chờ sân bay, chị Tinh sờ trán Ước Tây thấy có dấu hiệu sốt, lên máy bay, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, tiếp viên mang thuốc và nước ấm đến nhưng không có tác dụng, cơn sốt này ập đến quá đột ngột.
Ước Tây uống thuốc rồi tiếp tục mê man nằm nghiêng trên ghế.
Chuyến bay hơn ba tiếng, ra khỏi sân bay, xe bảo mẫu đã chờ sẵn, trợ lý Tiểu Cốc thấy Ước Tây đang dựa vào người chị Tinh thì vội vàng chạy tới đỡ.
“Tây Tây sao vậy chị?”
“Sốt rồi.”
Tiểu Cốc lập tức nổi nóng: “Cả nhà toàn lũ hút máu thì thôi đi! Dùng tiền của Tây Tây mà không đối xử tốt với em ấy đã đành, lại còn làm Tây Tây tức đến đổ bệnh.”
“Nói nhỏ thôi.”
Chị Tinh cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với cái nhà ấy, nhưng giờ không phải lúc để cãi cọ.
Thành phố Bắc Hi lúc ấy đã 6 giờ sáng, sắc trời pha giữa xám và xanh, ánh vàng lấp lánh ở rìa thành phố, mây bay tán loạn, cửa sân bay vẫn còn vắng người.
Tiểu Cốc mặc áo phông màu hồng nhạt, quần short trắng, cao 1m75, tay chân nhanh nhẹn đỡ Ước Tây lên xe, điều chỉnh ghế dựa theo thói quen ngủ của cô, đắp chăn mỏng cẩn thận, vừa định cài dây an toàn thì nghe thấy Ước Tây lẩm bẩm gì đó.
Tiểu Cốc nghiêng đầu lắng nghe, nhưng Ước Tây bỗng im bặt.
“Hình như Tây Tây vừa nói gì đó.”
Chị Tinh ở bên cạnh Ước Tây suốt dọc đường, vừa tranh thủ xử lý công việc vừa nghe cô mê man lẩm bẩm chuyện con thỏ không dưới một trăm lần.
Tài liệu trong điện thoại đã lướt đến trang cuối cùng, chị nhắn trả lời “OK”, cả đường mệt mỏi, chị Tinh uể oải nhìn sang Ước Tây, nói rất chắc chắn: “Nói về con thỏ đấy, để quên ở trấn Thường Vu rồi. Cậu mua cho em ấy con mới đi, nhanh lên nhé, Tây Tây phải ôm gấu bông mới ngủ được.”
“Vâng, em sẽ nhờ bạn đi mua luôn.”
Tài xế Trương lái xe, chị Tinh ngồi ghế phụ liên hệ với bác sĩ, còn Tiểu Cốc ngồi cạnh Ước Tây, đang gửi tin nhắn vào nhóm WeChat.
Bất chợt, bên cạnh truyền đến một tiếng thì thầm rất khẽ.
Tiểu Cốc quay đầu sang, thấy giữa khuôn mặt tái nhợt của Ước Tây, hàng lông mày nhíu chặt vì khó chịu. Lần này cậu vẫn không nghe rõ, nhưng rất chắc chắn Ước Tây không phải nói về con thỏ.
“Chiếu” gì đó, ba chữ ngắn ngủi, lặp lại hai lần.
Chiếu cái gì nhỉ?
Tiểu Cốc nhìn ra ngoài cửa sổ, đoán có lẽ do ánh sáng chiếu vào làm cô khó chịu, bèn ấn nút kéo rèm lại.
照 /zhào/ : chiếu
趙 /Zhào/ : Triệu
.
Ừm đúng rồi hihi, em Tây đâu có nhắc đến con thỏ bông đâu.