| editor: ilovesther_
Xe rẽ qua vòng xuyến, đi về hướng căn hộ Quân Hoà.
Căn hộ đó ban đầu là nơi Bặc Tâm Từ để dành cho bản thân, nhưng sau khi tiểu thư Bặc “ăn mặn” đã chuyển qua nửa sống chung với Bành Duy Châu, chỗ này được nhường lại cho Ước Tây.
Hai ngày nay, Bặc Tâm Từ đều ở cùng Ước Tây.
Buổi sáng chuông cửa reo lên, Ước Tây tưởng rằng lại là Bành Duy Châu mang bữa sáng tới, cô đặt bát ngũ cốc trái cây mà Bặc Tâm Từ vừa pha xuống, bật dậy khỏi ghế chạy ra mở cửa, không quên khen ngợi một câu.
“Người đàn ông của cậu cũng có chút tác dụng đấy chứ.”
Bặc Tâm Từ cười thầm trong bụng, vờ vịt tỏ vẻ hờ hững, “Cũng tàm tạm thôi.”
Cửa vừa mở ra, Tiểu Cốc đứng bên ngoài, đến đưa bưu kiện cho Ước Tây. Còn Bặc Tâm Từ lúc này đang gọi một cú điện thoại cho anh bạn trai “cũng tàm tạm thôi” kia, lớn tiếng chỉ trích sự ân cần chỉ kéo dài một ngày, tình yêu đúng là bong bóng xà phòng.
Ước Tây quay người đi vào trong, không nhớ mình đã mua đồ gì.
“Cái gì vậy ạ?”
Dưới bàn trà trong suốt có con dao rọc giấy, Tiểu Cốc bước vào, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc: “Thỏ đấy, em không thích con mới đúng không, con em để quên ở trấn Thường Vu bên đó gửi sang rồi đây này.”
“Đừng động vào!”
Lưỡi dao đã rạch qua lớp băng dính niêm phong hộp giấy, Tiểu Cốc ngơ ngác nhìn sang.
“Từ bao giờ thế? Ai liên lạc với người bên trấn Thường Vu vậy?”
Giọng cô hỏi quá nghiêm túc, không khí dường như ngưng trệ trong chốc lát. Tiểu Cốc nắm chặt con dao rọc giấy, bị một câu hỏi đơn giản làm cho ngớ người.
“Thì từ hôm em về đấy, chị Tinh liên lạc mà.” Tiểu Cốc đưa dao cho cô, “Hay là em tự mở nhé?”
Ước Tây ngồi xổm dưới bàn trà, không vội rạch băng dính mà cúi đầu xem người gửi là ai.
Một nỗi mất mát khó tả dâng lên trong lòng.
Xem chừng hai giây, Ước Tây chợt thấy buồn cười, những lời tuyệt tình như vậy cũng đã nói ra rồi, giờ còn để tâm chút liên quan nhỏ bé này làm gì.
Dù thật sự có liên quan thì sao chứ.
Rác từ bữa ăn khuya đêm qua của cô và Bặc Tâm Từ đã được Tiểu Cốc nhanh chóng dọn dẹp, nhặt mấy chai lọ, hộp giấy lên, Tiểu Cốc theo thói quen nghề nghiệp ngó xem bảng giá trị dinh dưỡng.
Càng xem lông mày càng nhíu chặt.
“Tây Tây, em không thể ăn uống kiểu này nữa đâu, cuối tuần còn phải đi quay quảng cáo đấy! À đúng rồi, chị Tinh dặn anh hôm nay phải đưa em đi chăm sóc tóc, cái mái kia của em… là ai cắt cho thế, thảm hoạ thật sự.”
Bặc Tâm Từ đang lục tìm trái cây sấy trong gói ngũ cốc cũng lập tức góp giọng: “Đúng không đúng không, em đã bảo là xấu rồi, cậu ấy cứ dựa vào sắc đẹp mà ngang ngược thôi, cãi em mãi.”
Ước Tây ngồi ngẩn người dưới bàn trà một lúc.
Đợi đến khi cô định thần lại, Bặc Tâm Từ và Tiểu Cốc đã chuyển chủ đề từ thời trang showbiz sang cửa tiệm xăm do bạn Bành Duy Châu mở, Tiểu Cốc nói muốn tranh thủ đi dặm lại màu.
Trên đường đến salon tóc, hai người kia nhiệt tình tám chuyện về cảm giác đau khi xăm.
Stylist vừa nhìn thấy kiểu tóc của Ước Tây đã kêu lên, ai mà tay độc thế, phá hoại của giời thành thế này!
Thế là, từ hai người chê chuyển thành ba người chê.
Ngay cả cậu học viên non kinh nghiệm bên cạnh cũng nói, từ khi học nghề đến giờ cậu ta chưa từng cắt ra kiểu tóc nào xấu đến thế.
Mãi cho đến khi Ước Tây mặt không cảm xúc nhìn vào gương nói: “Em tự cắt đấy, tóc layer, không đẹp hả?”
Ba người cộng thêm cậu học viên: “…”
Rõ ràng người đầu tiên nhìn thấy kiểu tóc này của cô đã khen là rất đẹp cơ mà.
Stylist vén mái tóc Ước Tây, quan sát khuôn mặt cô trong gương. Tỷ lệ khuôn mặt hài hoà là tiêu chuẩn tối thiểu để bước chân vào giới giải trí, nhưng cần dựa vào cấu trúc xương và khí chất để tạo nên phong cách cá nhân, đó mới được coi là nhan sắc cao cấp trong giới.
“Gương mặt này thì để kiểu nào chả đẹp, có điều tóc layer không phải cắt như vậy đâu. Để anh cắt lại cho em một kiểu layer chuẩn chỉnh, biết tinh hoa của tóc layer là gì không? Là sự duyên dáng nhưng không mất đi phần sắc sảo.”
Tháng mười, thành phố Bắc Hi đón đợt không khí lạnh đầu mùa từ phía Nam, lần đầu tiên chuyển lạnh kể từ khi vào thu, Triệu Ước Tây và kiểu tóc “duyên dáng nhưng không mất đi phần sắc sảo” đã bắt đầu càn quét các mạng xã hội.
Sau hơn ba tháng, cô ký hợp đồng với studio mới, lần nữa tái xuất và được khen ngợi là “sát thủ nhan sắc”. Không chỉ vậy, cô còn làm bùng nổ trào lưu kiểu tóc mới với một loạt các từ khoá liên quan.
Thời gian đó ở các tiệm làm tóc thời trang, các anh thợ tóc gần như ngày nào cũng nghe khách hỏi, có cắt được kiểu layer giống Triệu Ước Tây không?
Họ không hẹn mà đồng loạt lặp lại một kịch bản, đầu tiên là phân tích khuôn mặt Triệu Ước Tây, xương gò má của cô ấy tuyệt vời thế nào, sống mũi tinh tế ra sao, một tá từ ngữ chuyên môn và hoa mỹ được tuôn ra không tiếc lời.
Chốt lại, ý tứ đều giống nhau cả.
“Em làm thẻ thành viên đi, anh cắt cho em phiên bản cải tiến, dù sao cũng sẽ gần giống Triệu Ước Tây.”
Ngay sau đó trên mạng xuất hiện một loạt album cắt tóc thất bại, khuyên các cô gái nên tỉnh táo sớm.
Không ai có thể là Triệu Ước Tây.
Đôi mắt hờ hững kia trời sinh đã thích hợp để giao tiếp với ống kính, dòng máy ảnh macaron mới nhất của hãng S do cô làm người đại diện, còn chưa mở bán chính thức đã bị đẩy giá cao chót vót trên các sàn thương mại.
Một ngày nọ, tất cả màn hình lớn ở quảng trường Thời Xuân đều là quảng cáo của cô. Cô đứng trong ánh sáng, cầm máy ảnh nói “Định nghĩa lại cái đẹp”, một người đẹp đến mức vô lý như vậy, nói ra những lời ấy quả thực rất thuyết phục.
Kỳ quân sự của tân sinh viên đại học Hi kéo dài nửa tháng, vừa khai giảng là liên tục tham gia mấy buổi toạ đàm, sau đó học thêm vài ngày là đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.
Phòng ký túc xá của Triệu Mục Trinh có bốn người.
Hai người địa phương, hai người ngoại tỉnh.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cả phòng rủ nhau ra ngoài ăn một bữa ngon, vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Triệu Mục Trinh đã nhìn thấy màn hình quảng cáo khổng lồ của Triệu Ước Tây.
Thực ra cũng không quá nổi bật, trên mấy toà nhà bên khu thương mại Tân Mậu, biển quảng cáo của các ngôi sao nổi tiếng gần như sáng đèn cả đêm.
Nhưng trong mắt Triệu Mục Trinh, tất cả những thứ khác đều biến thành lớp nền mờ nhoè, cả thế giới chỉ còn lại Triệu Ước Tây, cứ như có vô số người xuyên qua màn hình kính, xuyên qua mạng xã hội, lặp đi lặp lại câu thần chú với anh rằng:
Chào mừng đến với thế giới của Triệu Ước Tây.
Bạn cùng phòng mua thuốc lá từ cửa hàng tiện lợi đi ra, tay còn cầm theo một xiên oden bốc khói nghi ngút, cậu ta vừa ngẩng đầu đã hét toáng: “Woa! Vợ tôi đẹp quá trời!”
Ký túc xá là phòng hỗn hợp, ba người khoa Vật lý và một người khoa Mỹ thuật – cũng chính là người vừa lên tiếng.
Hôm khai giảng, cậu ta lái chiếc G-glass phanh gấp trước cửa ký túc xá, còn chưa kịp nhận chìa khoá đã bị cô quản lý mắng té tát vì ống xả xe phun hết khói lên cái chăn cô vừa phơi xong.
Cậu ta tên Vệ Bân, ngủ giường đối diện với Triệu Mục Trinh.
Vệ Bân nhờ Triệu Mục Trinh cầm hộ xiên cá viên đang ăn dở, rút điện thoại ra chụp selfie, ngón tay chỉ vào màn hình quảng cáo có Triệu Ước Tây.
Một phút sau, vòng bạn bè WeChat 1200 người đều thấy dòng trạng thái mới của cậu ta.
[ Vợ tôi xinh quá!!! ]
[ Hình ảnh ]
Chưa đầy ba phút, bên dưới đã có một đống bình luận.
[ Ảnh là vợ ta, ngươi dám làm đạo tặc? ]
[ Tào Tặc! Để mạng ngươi lại đây! ]
[ Rút kiếm! Ngay bây giờ! Tình yêu giữa ta và Triệu Ước Tây vĩnh viễn không thua cuộc! ]
…
Ngày lễ, hành lang tàu điện ngầm đông nghịt người, Vệ Bân bị người khác liên tục va vào nhưng vẫn giơ điện thoại cho bạn cùng phòng xem phần bình luận WeChat. Cậu ta lướt vội qua Triệu Mục Trinh, chủ yếu muốn để Tạ Quân Hoa – tên cùng phòng hâm mộ Tô Lăng Lăng xem.
Hôm nhập học, hai người họ đã xảy ra một trận tranh cãi nhỏ.
Lúc đó cả toà ký túc xá bận rộn tấp nập, tân sinh viên đi lại lộn xộn, loa phát thanh của trường tranh thủ thời gian trống mà phát đủ loại thông báo.
Ký túc xá của Đại học Hi điều kiện rất tốt, phòng bốn người, giường trên bàn học dưới, hành lang rộng rãi, có nhà vệ sinh và ban công riêng.
Buổi sáng, Triệu Mục Trinh từ chối đưa đón bằng xe riêng, anh tự gọi taxi từ Di Hoà Thiên Tuỵ đến cổng chính Đại học Hi, từ xa đã thấy các băng rôn bảng hiệu chào đón tân sinh viên.
Bốn người trong ký túc xá chào hỏi một lượt rồi ai làm việc nấy.
Trải ga giường và lau bàn, Triệu Mục Trinh nhanh chóng dọn dẹp xong, đang nghiên cứu bản đồ khuôn viên trường thì thấy Vệ Bân ở phía đối diện rút ra một tấm poster. Cậu ta còn mang sẵn khung treo, vặn chặn ốc vít bốn góc rồi đặt ở vị trí dễ quan sát nhất trên bàn.
Cô gái trong ảnh có gương mặt tinh xảo không chê vào đâu được, bên tai cài một chiếc kẹp lông vũ trắng, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như thiên nga đen.
Triệu Mục Trinh chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc thị giác, Tạ Quân Hoa đã lên tiếng: “Ông thích Triệu Ước Tây? Nhưng Tô Lăng Lăng mới là em gái quốc dân mà.”
Vệ Bân vừa nãy vẫn còn thân thiện dễ gần, vậy mà giờ đây trông như con mèo bị dẫm trúng đuôi, hừ một tiếng: “Sao tôi phải quan tâm em gái quốc dân là ai? Triệu Ước Tây không thèm cái danh hiệu ấy đâu. Vợ tôi theo phong cách mỹ nữ quốc dân cơ.”
“Tô Lăng Lăng cũng đẹp mà, tôi thích kiểu như cô ấy hơn. Còn Triệu Ước Tây… nói sao nhỉ, trông lạnh lùng quá, không ngọt ngào cho lắm.”
“Ông mới không ngọt ấy!” Vệ Bân buột miệng đáp trả, rồi mới nhớ ra Triệu Ước Tây quả thực không theo phong cách ngọt ngào, đành tìm cách chữa cháy, “Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về sự ngọt ngào.”
Tấm bản đồ trên tay đã sắp nhàu nát, Triệu Mục Trinh cuối cùng cũng rời mắt khỏi tờ poster.
“Cô ấy cười lên rất ngọt ngào.”
Sau câu nói đó, Vệ Bân đơn phương thiết lập tình huynh đệ hữu nghị với Triệu Mục Trinh, hùng hồn chỉ vào giường đối diện nói: “Nghe thấy gì chưa? Ánh mắt quần chúng là sáng suốt nhất! Hơn nữa ngọt ngào và xinh đẹp là hai phạm trù khác nhau, chỉ ngọt thôi thì phát ngấy!”
Trên đường đến căng tin, hai người kia lại tranh luận thêm một trận về gu thẩm mỹ của đàn ông, vừa hay cả hai đều là người địa phương, thế là chủ đề được mở rộng thành: giữa Triệu Ước Tây và Tô Lăng Lăng, ai mới là người đẹp đại diện cho thành phố Bắc Hi.
Triệu Mục Trinh không tham gia.
Người còn lại trong phòng ký túc xá – trưởng phòng Khang Thắng là một chàng trai chất phác thật thà đến từ phương Bắc. Cậu ấy mỉm cười với Triệu Mục Trinh: “Không đu idol, không có gì để nói với hai người họ cả.”
Triệu Mục Trinh: “Tôi cũng vậy.”
Khang Thắng: “Ơ, tôi tưởng cậu cũng giống Vệ Bân, thích cái cô Tây gì đó.”
Người bình thường nghe xong câu này sẽ trả lời thích hoặc không thích, nhưng Triệu Mục Trinh lại trầm mặc một lúc. Còn chưa kịp mở miệng, Vệ Bân ở bên cạnh đã hăng hái chen ngang.
“Triệu Ước Tây! Triệu Ước Tây! Nhớ tên vợ tôi đi, được không? Dù sao chúng ta cũng sẽ ở chung phòng bốn năm đại học mà.”
Từ ga Tân Mậu đi tàu điện ngầm nửa tiếng sẽ tới khu đại học, ra khỏi ga là cổng sau của Đại học Truyền thông. Họ đi qua một dãy hàng quán ăn đêm, kịp về đến ký túc xá trước giờ giới nghiêm.
Bốn chàng trai thay phiên nhau tắm rửa, ký túc xá ồn ào một lúc.
Vệ Bân là người cuối cùng ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua chỗ Khang Thắng và Tạ Quân Hoa, trên máy tình toàn là tài liệu điện từ học, sách vở chất đầy nửa bàn.
“Trời ơi, sinh viên ngành Vật lý đều chăm thế này ư?”
Khang Thắng: “Bọn tôi cũng đâu muốn! Ngay tiết đầu tiên giáo sư đã giao bài tập, kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh là phải nộp, mẹ kiếp, sách còn chưa cầm nóng tay đã phải viết bài luận rồi.”
Vệ Bân về chỗ mình, quay đầu lại nhìn thấy màn hình máy tính của Triệu Mục Trinh.
Triệu Mục Trinh không chỉ tự giác mà còn học trước giáo trình đại học, bài tập cũng đã nộp từ sớm.
Lúc này tóc anh đã khô được bảy tám phần, cổ vắt khăn tắm trắng, đeo tai nghe, ngả người vào ghế xem cảnh hậu trường một bộ phim.
Vệ Bân thò đầu đến gần: “Phim mười năm trước rồi mà, cậu thích bộ này hả?”
Trên màn hình là cảnh hậu trường ồn ào, diễn viên đóng vai nữ chính lúc nhỏ chính là Triệu Ước Tây. Khi đó cô chỉ mới sáu bảy tuổi, mặc trang phục diễn bẩn thỉu, khoác một chiếc áo khoác người lớn bên ngoài, nằm khóc trên vai nhân viên đoàn phim.
Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước, khoé mắt đỏ hoe, chóp mũi ươn ướt đang sụt sịt liên hồi. Người lớn xung quanh đi lại tấp nập, có một người trông giống đạo diễn đang vỗ tay khen ngợi cô vừa rồi thể hiện cảm xúc rất tốt.
Mẹ cô không lộ mặt, chỉ thấy vạt váy bà, kéo bàn tay bé xíu của con gái phấn khởi nói: “Nghe thấy không Tây Tây? Chú đạo diễn khen con kìa! Mau nói cảm ơn chú đạo diễn nào!”
Cô bé Triệu Ước Tây sáu bảy tuổi khóc đến run rẩy, “Mẹ ơi, con sợ…”
Hai mẹ con dường như không cùng tần số.
Cuối cùng, một nhân viên nữ trong đoàn phát hiện ngón tay cô bé chảy máu, bị chuột cắn, nhưng đó cũng chỉ là một sự cố nhỏ trong quá trình chuyển cảnh, thậm chí không biết có ai kịp thời đưa cô đến bệnh viện hay không.
Hai người vùi đầu làm bài tập kia không biết từ lúc nào cũng đã xúm lại đây, dù chưa từng xem nhưng ai cũng biết bộ phim này, đó là bộ phim truyền hình chiếu lúc 7 giờ tối mà mấy bà mẹ từng mê mẩn năm nào.
Vệ Bân nói: “Thấy chưa, Triệu Ước Tây từ nhỏ đã xinh rồi, có mặc bao tải cũng siêu đáng yêu.”
Ánh mắt Triệu Mục Trinh dừng lại trên màn hình, nhưng thần trí đã thoáng chốc bay xa.
Anh nhớ về một đêm khuya yên tĩnh dưới ánh trăng trong góc sân nhỏ, cô ôm nửa quả dưa hấu, ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ hồ nói, “Những lúc tôi khóc trên phim trường, một nhóm người lớn bao gồm cả bố mẹ tôi đều đứng cười, còn vỗ tay nữa, họ nói Tây Tây giỏi quá. Trước đây tôi luôn nghĩ đó là chuyện đương nhiên, tôi đóng phim mà, kiếm cơm bằng nghề này nên những việc này tôi phải chấp nhận.”
Lồng ngực như bị ai bất ngờ bóp nghẹt, tiếng cười của bạn cùng phòng càng nghe càng chói tai.
Ngón tay anh khẽ cong, đột ngột gập mạnh màn hình xuống.
Vệ Bân nhìn anh một cách khó hiểu: “Làm gì vậy, xem tiếp đi chứ. Cái này tôi từng xem rồi, đoạn sau cô ấy hát đồng dao còn được cắt riêng ra cơ.”
“Cậu tự xem đi, tôi hơi mệt.”
Triệu Mục Trinh tháo tai nghe, vắt khăn tắm sang một bên, trèo lên giường nằm yên. Anh không dám nhắm mắt, vì chỉ cần nhắm lại, toàn bộ đầu óc đều là cảnh Triệu Ước Tây lần đầu chạy vào phòng anh, anh đưa giấy cho cô, nhưng cô lại nhào vào lòng anh mà khóc.
Thì ra cô ấy sợ hãi đến thế.
Ký túc xá tắt đèn, Vệ Bân và Tạ Quân Hoa lại bắt đầu màn đấu khẩu đêm khuya.
Tạ Quân Hoa nói Tô Lăng Lăng có vẻ ngoài khiến người ta muốn che chở, cảm giác cũng hiền thục ngoan ngoãn hơn, còn Triệu Ước Tây gai góc quá, nhìn là biết không hợp để cưới về nhà, cô gái như thế chỉ để yêu đương thôi.
Vệ Bân đáp trả, triều Đại Thanh đã diệt vong rồi mà vẫn còn dùng tiêu chuẩn ‘hiền thê lương mẫu’ để đánh giá phụ nữ à?
“Không hợp để cưới về nhà? Nực cười! Tiên nữ tồn tại là để chúng ta cảm nhận được cái đẹp, nhìn thấy cô ấy là lòng dạ thư thái sảng khoái, chứ không phải để đám thô lỗ như chúng ta cưới về nhà. Chúng ta không xứng!”
Fan cuồng Vệ Bân không ngại tự mắng cả mình.
Khang Thắng cười phá lên: “Không xứng á? Thế sao ngày nào ông cũng gào lên Ước Tây là vợ ông?”
Vệ Bân gãi mặt ngượng ngùng: “Gào một tí thì sao? Triệu Ước Tây là kiểu khiến cả nam lẫn nữ đều mê đó, ai mà chẳng gọi cô ấy là vợ, phải không Triệu Mục Trinh?”
Khang Thắng quay đầu cười nói: “Gọi ai thế? Ông muốn làm “đám thô lỗ” thì tự làm, đừng lôi hotboy khoa bọn tôi xuống cùng.”
Vệ Bân lôi Triệu Mục Trinh vào là có lý do.
Khi đợt huấn luyện quân sự sắp kết thúc, có một hôm trời đổ mưa to, mỗi phòng ký túc xá được phép cử một người về thu quần áo, Vệ Bân may mắn trúng thưởng.
Cậu ta về phòng giúp Triệu Mục Trinh cất quần áo, vô tình phát hiện trong tủ anh treo một chiếc áo thun có chữ ký tay của Triệu Ước Tây, mà chữ ký đó còn cực kỳ đặc biệt.
Từ đó, Triệu Mục Trinh được cậu ta xếp vào nhóm “đồng bọn”.
Vệ Bân còn muốn dùng quần áo hàng hiệu để đổi lấy chiếc áo có chữ ký kia, nhưng Triệu Mục Trinh không đồng ý.
Triệu Mục Trinh nằm nhìn trần nhà, cũng nhớ đến cảnh tượng hôm đó, bất kể Vệ Bân đưa ra thứ gì anh cũng từ chối. Vệ Bân không phải dạng muốn làm khó người khác, cuối cùng tiếc nuối buông tay.
“Thôi được rồi, nhưng mà cái áo đó của cậu là quà tặng từ sự kiện nào thế?”
Một câu hỏi khiến Triệu Mục Trinh sửng sốt.
Bao nhiêu khoảnh khắc bên nhau ở trấn Thường Vu bất chợt ùa về như lũ vỡ đê, không có khoảng đệm nào để chống đỡ, ào ào ập tới, từng khung từng khung như một thước phim tua nhanh.
Tay anh nắm chặt chiếc áo thun có chữ ký, khẽ run lên từng chút một, như thể vừa mở ra một góc nhìn hoàn toàn mới cho câu chuyện. Trong tích tắc, mọi thứ đều trở nên biến chất.
Đối với Triệu Ước Tây, đó chỉ là một sự kiện thôi ư?
Đùa anh à?
.
Tác giả: Chúc mọi người đêm Giao thừa vui vẻ!! Đừng lo cho anh thủ khoa nữa, lo mà vui trước đi đã, ảnh với vợ ảnh chương sau là gặp nhau rồi đó!