Tái Diễn Tình Yêu Cuồng Nhiệt

Chương 32

“Cho dù sự nhiệt tình ấy chỉ là hứng thú nhất thời”

| editor: ilovesther_

“Ngõ Mão Nhật?”

Ước Tây thoáng quên mất người ngồi trước mặt mình chính là tác giả nguyên tác , cứ nghĩ Cát Mạn Sinh cũng giống mình lúc trước, không hiểu nghĩa đen của cái tên này.

Cô vô thức bật ra lời giải thích của người nào đó.

“Mão Nhật trong Mão Nhật Tinh Quan, Mão Nhật Tinh Quan là một con gà trống lớn, có nhiệm vụ chính là gáy báo trời sáng.”

Cát Mạn Sinh bật cười.

Từ khi Ước Tây và chị Tinh bước vào, bà vẫn luôn giữ nụ cười nhạt trên môi, nhưng chỉ riêng lần này khoé môi mới cong lên vì niềm vui thực sự.

Bầu không khí trò chuyện cũng vô thức trở nên thân thiết.

“Cô biết chứ, chỉ là không ngờ em lại ở ngõ Mão Nhật.”

Chị Tinh lên tiếng giải thích: “Giám đốc Hứa của Bảo tàng thành phố Nam Hồ giới thiệu đó ạ, có người quen thì em yên tâm hơn.”

“Ra là vậy.” Cát Mạn Sinh chậm rãi gật đầu, ánh mắt có chút hoài niệm: “Ngõ Mão Nhật rất tốt, nơi đó là bến tàu của trấn Thường Vu.”

Ước Tây: “Bây giờ không còn bến tàu nữa rồi ạ, thỉnh thoảng buổi chiều có người ra câu cá, nhưng không có tàu thuyền.”

“Thật sao, chỗ đó chắc thay đổi nhiều lắm.”

Cát Mạn Sinh hạ giọng, khẽ cảm khái.

Giọng Ước Tây cũng nhẹ hẳn đi, “Em không biết trước đây nơi đó như nào, là người khác kể lại cho em nghe. Mấy địa điểm được viết trong sách đều không còn nữa, có lẽ chính quyền địa phương cũng muốn phát triển du lịch, nhưng tốc độ phá dỡ và cải tạo rất chậm. Thêm nữa là người dân ở đó vốn thật thà chất phác, không dễ thích nghi với việc thương mại hoá.”

“Trấn Thường Vu có nét yên bình rất riêng, người dân sống vừa đủ là đã an lòng.”

“Đúng ạ, mấy bà cụ ở đó còn thích nghe hát tuồng, dùng loại máy cát-xét cũ đến nỗi mang ra tiệm đồ điện cũng chẳng sửa được… Em quen một người, anh ấy thường giúp mấy bà cụ đó sửa chữa.”

Câu chuyện cứ thế kéo dài đến khi hoàng hôn buông xuống, đèn đường bắt đầu bật sáng.

Cát Mạn Sinh nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, nói gần đây có một quán Nhật khá ổn, ba người lại chuyển sang quán Nhật vừa ăn vừa nói chuyện. Chủ đề từ trấn Thường Vu đến việc quay phim, rồi nhắc đến chuyện tháng 12 tới Trung tâm Triển lãm Văn hoá sẽ khai trương phòng trưng bày mới.

“Hôm đó không có giới truyền thông, chỉ là vài người bạn trong ngành văn hoá. Tây Tây có thời gian không, sau này quay phim cũng cần đến đó lấy bối cảnh, coi như làm quen trước.”

Chị Tinh nhanh nhẹn đồng ý ngay.

Còn tiện thể nói thêm rằng lịch trình sắp tới của Ước Tây rất thoáng, có thể toàn tâm toàn ý dồn sức cho việc quay phim.

Chào tạm biệt Cát Mạn Sinh trước cửa quán đồ Nhật, xe chạy về khu căn hộ Quân Hoà, Ước Tây mở nhóm lớp đã tắt thông báo, tìm thời khoá biểu của khoa biểu diễn rồi nhắn cho Tiểu Cốc thời gian đến trường ngày mai.

Chị Tinh xử lý xong công việc trên tay, cảm thán chuyến đi hôm nay đúng là quá thuận lợi.

Trung tâm Triển lãm Văn hoá khai trương phòng trưng bày mới, thoạt nghe chẳng liên quan gì đến giới giải trí, nhưng thực ra văn hoá và giải trí vốn không thể tách rời. Các mối quan hệ thân thiết của Cát Mạn Sinh tuyệt đối không phải dạng tầm thường, lần này bà chủ động mời Ước Tây đi cùng, ý nâng đỡ đã rất rõ ràng.

Tiểu Cốc cẩn thận lên mạng tìm kiếm thông tin, vừa mở trang từ khoá trên Baidu vừa xuýt xoa: “Cô giáo Mạn Sinh đỉnh quá, mấy năm nay cô ấy và Hà Hồng Trác có thể coi là cùng nhau gây dựng thành tựu.”

“Chắc họ ly hôn lâu rồi.”

Tiểu Cốc lập tức tròn mắt, tò mò nhìn chị Tinh: “Thật không chị? Đợt trước trên mạng đồn ầm ĩ một thời gian rồi im luôn, tin nội bộ à?”

Chị Tinh nói: “Đoán thôi, chị thấy trên bồn rửa mặt trong nhà tắm có chai bọt cạo râu mới mở nắp, cạnh tủ quần áo còn có một bộ vest kiểu dáng trẻ trung. Chắc chắn có đàn ông từng đến, nhưng không phải sống chung. Với tính cách của cô Mạn Sinh, không thể nào là quan hệ ngoài luồng trong hôn nhân được.”

Ước Tây xưa nay không hứng thú với chuyện thâm cung bí sử trong giới giải trí, cô nghiêng đầu nhìn những ánh đèn neon liên tục lướt qua ngoài cửa sổ. Việc hôm nay tình cờ gặp lại Triệu Mục Trinh, cộng thêm cuộc trò chuyện dài với Cát Mạn Sinh về trấn Thường Vu…

Giống như vừa ôn lại trọn vẹn những ký ức của hai tháng ấy.

Có một số chuyện, chính cô cũng thấy ngạc nhiên khi nói ra, không ngờ bản thân còn nhớ rõ đến vậy.

Ước Tây lấy điện thoại nhắn tin cho Bặc Tâm Từ.

[ Khu Di Hoà Thiên Tuỵ dành cho những người nào sống vậy? ]

Bặc Tâm Từ: [ Hỏi thừa, dĩ nhiên là người có tiền rồi! Một trong những khu căn hộ cao cấp đắt đỏ và sang trọng nhất thành phố Bắc Hi đấy. ]

Ước Tây: [ Thế cư dân ở đây như nào? ]

Bặc Tâm Từ: [ Cậu hỏi để làm gì? Không phải tớ muốn đả kích cậu đâu nhé, nhưng bây giờ cậu mà muốn mua nhà ở Di Hoà Thiên Tuỵ thì hơi khó đấy. ]

Ước Tây: [ Tớ hỏi chút thôi, ai nói muốn mua nhà đâu. Cậu nói xem, nếu có một sinh viên ngoại tỉnh xuất hiện ở Di Hoà Thiên Tuỵ thì có thể là vì lý do gì? ]

Bặc Tâm Từ: [ Sinh viên cuối tuần đi làm thêm giao đồ ăn à? ]

Ước Tây tức xì khói.

[ Cậu nói gì đó đáng tin được không? ]

Bặc Tâm Từ: [ Giao đồ ăn không đáng tin? Bây giờ mấy anh shipper kiếm được nhiều tiền lắm đấy. ]

Vài giây sau, Bặc Tâm Từ chợt hiểu: [ À, giao đồ ăn thì cậu nhìn phát là biết chứ nhỉ. Vậy chắc là đến thăm nhà người thân? Hay là dạy kèm cho học sinh ở đó, kiểu một kèm một ấy, phải đến tận nơi dạy. ]

Bặc Tâm Từ: [ Sao tự dưng cậu hỏi chuyện này? ]

Xe dừng đèn đỏ, Ước Tây thất thần nhìn những con số màu đỏ đang nhấp nháy đếm ngược, cảnh tượng trong thang máy lại hiện lên trong đầu cô.

Không biết có phải do vật cực tất phản hay không, rõ ràng là một cảnh tượng chấn động và quan trọng đến thế, vậy mà khi cô hồi tưởng lại, ánh đèn trong thang máy phản chiếu qua gương, sáng bừng và xuyên thấu, nhưng khuôn mặt anh lại mơ hồ.

vật cực tất phản: khi một sự vật, hiện tượng đạt đến đỉnh giới hạn của nó thì sẽ có xu hướng chuyển biến theo chiều hướng ngược lại.

Càng cố nghĩ càng mơ hồ.

Cảm giác đó giống như nắm chặt một nắm cát, càng dùng sức, nó càng biến mất nhanh hơn.

Những ngón tay lạnh giá của Ước Tây chạm lên màn hình: “Tớ gặp Triệu Mục Trinh rồi.”

Bặc Tâm Từ không biết chuyện giữa Ước Tây và Triệu Mục Trinh, hiểu biết về Triệu Mục Trinh không sâu, chỉ nghĩ cô bạn thân tình cờ gặp người quen.

Bặc Tâm Từ: [ Vậy chắc là đi dạy thêm rồi. Theo lời cậu nói thì cậu ấy tính cách tốt lại thông minh, rất hợp làm thầy giáo. ]

Xe chạy qua ngã tư, Ước Tây định thần lại, gửi cho Bặc Tâm Từ một tin nhắn “Có lẽ vậy.” rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Trong xe có chút ồn ào, nhưng Ước Tây chẳng nghe lọt câu nào.

Tiểu Cốc đang tám chuyện với chị Tinh, kể rằng tối nay cậu gặp một anh chàng đẹp trai trong cửa hàng tiện lợi, chiều cao trên 1m8, vóc dáng và gương mặt đều thuộc dạng cực phẩm, tiếc là anh đẹp trai đó nói không có hứng thú với giới giải trí.

·

Cửa ký túc xá nam mở ra, bên trong trống trơn, hai người kia cuối tuần đến thư viện, chỉ còn mỗi Vệ Bân đang chơi game bắn súng trên máy tính, vừa thao tác vừa nói chuyện với ai đó:

“Ây da, anh trai tốt của em ơi, có thể hẹn giúp em một lần được không? Em mời anh và chị dâu đi ăn nha.”

Nghe tiếng động, Vệ Bân quay đầu lại nhìn thấy Triệu Mục Trinh cởi áo khoác gió sau khi từ ngoài trời lạnh bước vào, đúng lúc cậu ta đang đợi đồng đội cứu trong game, bèn trượt ghế đến sát chỗ anh cười nịnh nọt.

“Có nhớ mua thuốc lá cho tôi không?”

Triệu Mục Trinh lấy một bao Marlboro trong chiếc túi có in tên một cửa hàng tiện lợi rồi ném cho Vệ Bân.

Vệ Bân xé lớp giấy bóng kính, tinh mắt liếc thấy túi giấy dưới sàn, là của tiệm bánh ngọt đang hot trên mạng gần đây.

“Cậu cũng thích mấy món này à?”

Triệu Mục Trinh nhấc túi giấy lên, đưa cho cậu ta, “Tôi không thích, cậu ăn không?”

“Vậy tôi không khách sáo nhé?” Vệ Bân nhận lấy, vừa mở vừa cười hí hửng: “Chơi game cả buổi chiều, giờ đúng lúc đang hơi đói.”

Trong phòng chỉ có hai người họ.

Triệu Mục Trinh sắp xếp những thứ vừa mang về, chiếc bàn vốn sạch sẽ gọn gàng lại được nâng lên một đẳng cấp mới của sự ngăn nắp.

Vệ Bân ăn kem dính đầy miệng, quay đầu nhìn người kia đang đứng ngẩn người trước bàn học. Ánh đèn trong phòng ký túc chiếu lên khuôn mặt ưu tú của Triệu Mục Trinh, tĩnh lặng nhưng phảng phất vài phần lạnh lùng kiềm chế.

Với nhan sắc này, đừng nói là hotboy ngành Vật lý, đặt vào khoa Nghệ thuật cũng đủ sức cạnh tranh.

“Triệu Mục Trinh.”

Dòng suy nghĩ lơ đãng đột ngột bị kéo về hiện thực, Triệu Mục Trinh nhìn Vệ Bân: “Sao thế?”

Vệ Bân lại trượt ghế có bánh xe qua bên này, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Tôi thấy chúng ta khá hợp nhau mà, sao cậu cứ hơi lạnh nhạt với tôi ấy. Mấy cái khác vẫn ổn, cậu hào phóng tôi cũng không keo kiệt, chỉ là mỗi lần nói chuyện, đang nói dở thì cậu lại lơ đi. Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không? Cậu nói thẳng đi, có gì chúng ta cùng giải quyết, Vệ Bân tôi không để bụng đâu.”

Triệu Mục Trinh chuyển tầm mắt sang bàn học của Vệ Bân, đồ đạc bày bừa lộn xộn, riêng bàn phím cơ đã có đến hai ba cái vứt ngang vứt dọc. Giữa mớ hỗn độn đó, hai bức ảnh nổi bật đập vào mắt.

Tấm poster và hình nền máy tính đều là cùng một người.

Đẹp đến mức vô lý.

Nhưng buổi tối ấy ở Di Hoà Thiên Tuỵ, anh lại không nhận ra cô.

Ánh mắt lảng đi chỗ khác, Triệu Mục Trinh dùng giọng bình thản trả lời Vệ Bân, nói không có hiểu lầm gì.

Vỏn vẹn năm chữ, không nghe ra thật giả, nhưng ý anh rõ ràng là không muốn nói chuyện với ai. Vệ Bân cũng biết điều, trượt chiếc ghế như vận động viên Paralympic chạy nước rút, nhanh chóng quay về chỗ ngồi của mình.

Anh nhận ra người mình gặp trước cửa thang máy là Triệu Ước Tây bằng cách nào?

Khi đó Vệ Bân gọi điện thoại cho anh, hỏi anh mấy giờ về, có thể mua hộ một bao thuốc lá không.

Ra khỏi cổng khu dân cư, bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, Triệu Mục Trinh vào mua một bao Marlboro, tiện thể lấy thêm hai lon cà phê.

Người đàn ông đứng phía trước đội mũ hoạ tiết dưa hấu màu hồng đang gọi đồ ăn nóng, vừa chờ thanh toán vừa nói chuyện điện thoại.

Triệu Mục Trinh vốn không có ý định nghe nội dung cuộc gọi của người khác, là do màu hồng huỳnh quang kia quá bắt mắt nên anh mới liếc thêm một cái, trong đầu đang nghĩ đến thời khoá biểu ngày thứ Hai, hai tiết cuối có lớp, hai tiết đầu phải đến phòng thí nghiệm.

“Đồ của AIBAI đâu có dễ mượn? Cậu cứ phải nhắc tên Tây Tây thì mất hay rồi.”

Cũng không phải lần đầu.

Một âm thanh bình thường, có vô số từ đồng âm, là kiểu từ láy phổ biến, nhưng lần nào cũng hiệu nghiệm như nhau, bất kể ở đâu cũng khiến anh giật mình quay đầu tìm kiếm tiếng gọi.

Anh đã quen với trạng thái đó rồi.

Không ngờ tiếp theo còn một câu nữa, người phía trước bắt đầu tức giận, lần này gọi thẳng cả họ và tên.

“Cậu có phải là Triệu Ước Tây không? Đã bảo là rất khó rồi, lần trước tôi đã phải dùng mặt mũi của Tây Tây để mượn đồ giúp cậu, cậu cứ muốn làm khó tôi như này à?”

“Tôi thích cậu, đương nhiên hy vọng cậu vui vẻ.”

“Hôm nay Tây Tây đi cùng chị Tinh đến thăm cô giáo Mạn Sinh, tôi thật sự không có thời gian giúp cậu, để mai đi.”

Triệu Mục Trinh từng thấy ảnh chị Tinh, gương mặt bình thường nhưng toát ra vẻ sắc sảo và khôn khéo, lúc này anh mới nhận ra người phụ nữ mình gặp trước cửa thang máy khi nãy có đến bảy tám phần giống chị ấy.

Tiếc là anh không chú ý đến người đeo khẩu trang đứng bên cạnh, chỉ mơ hồ nhớ được dáng hình.

Cũng là một dáng hình quen thuộc.

Nhân viên thu ngân gọi anh hai lần, người đàn ông đội mũ hồng phía trước vừa cúp máy liền quay đầu nhìn, một tay bưng hộp đồ ăn nóng, tay kia vẫy trước mặt anh.

“Kìa anh đẹp trai, thanh toán đi.”

Anh sực tỉnh, nhìn người trước mặt, chỉ sững lại vài giây rồi chợt nhớ ra, trong bức ảnh Ước Tây mặc váy dài tham gia sự kiện, anh từng thấy người đàn ông này dìu cô.

Tên là Tiểu Cốc.

Triệu Mục Trinh đưa điện thoại cho nhân viên thu ngân quét mã, Tiểu Cốc vừa húp mì vừa nhìn anh bằng đôi mắt sáng rực: “Anh đẹp trai, có hứng thú làm nghệ sĩ không? Studio bọn tôi đang tuyển người đấy.”

Cái khuôn mặt trắng trẻo, tự nhiên bắt chuyện như đã quen thân đó khiến Triệu Mục Trinh nhớ đến một người khác. Rõ ràng mọi hành động trêu chọc của cô đều khiến anh khẩu thị tâm phi, anh chưa bao giờ ghét bỏ sự nhiệt tình của cô, cho dù sự nhiệt tình ấy chỉ là hứng thú nhất thời.

khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo

Thế nhưng ngay lúc này, anh thực sự đã vì Ước Tây mà giận lây sang người bên cạnh cô, lạnh lùng đáp lại một câu:

“Tôi không thích giới giải trí.”

Sau đó anh cầm túi rời khỏi cửa hàng tiện lợi đang vang lên câu “Hẹn gặp lại quý khách”, mang theo cà phê, thuốc lá và món bánh ngọt bị ép nhận, bắt taxi quay về Đại học Hi.

Bình Luận (0)
Comment