| editor: ilovesther_
Giọng điệu đó, Triệu Mục Trinh nghe rất quen thuộc.
Giống hệt như trước đây ở cuối phố Tỳ Lam Bà cô từng nói, “Wow, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra tôi sắp bị nắng thiêu chết rồi, tốt quá.”
Lời nói mang ý châm chọc.
Nhưng cũng không hoàn toàn giống, khi đó chỉ đơn thuần là châm chọc, còn bây giờ ẩn chứa cả sự tức giận.
Đầu óc anh rối bời.
Từ khoảnh khắc cô xuất hiện đã rối bời rồi, chút ngạc nhiên ngắn ngủi nhanh chóng bị một nỗi nghi hoặc lớn dần lên đè bẹp, anh không hiểu, giữa họ đã chẳng còn quy tắc bèo nước gặp nhau nữa, vậy trên người anh còn gì đáng để cô tìm đến tận Đại học Hi.
Con cưng của trời chưa từng kiêu ngạo, nhưng cũng là lần đầu tiên tự ti đến thế.
Tự hạ mình xuống tận bụi đất, anh nghĩ, trên người anh, thứ duy nhất có thể lấy ra để cô quay đầu nhìn, có lẽ chỉ còn lại thân phận con trai của Cát Mạn Sinh.
Trong chớp mắt, không khí xung quanh lạnh đi trông thấy.
Trước mắt là màn sương mỗi lúc một dày, xộc lên cay xè, Ước Tây thở hắt ra, cố gắng nuốt xuống vị chua chát đang trào ngược, cổ họng hơi nghẹn lại.
Cô chợt hiểu ra đây là báo ứng.
Với người thông minh như Triệu Mục Trinh, câu chuyện “sói đến rồi” sẽ không thể có đến lần thứ ba. Cô từng lừa anh một lần, lần thứ hai anh đã biết cảnh giác.
Sương mù lan ra, Ước Tây bắt đầu không nhìn rõ, biểu cảm giấu dưới mũ áo hoodie của anh ngày càng khó nắm bắt. Cả hai im lặng đầy ăn ý, ý nghĩa của cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách chỉ có thể cảm nhận được đôi chút thông qua ánh mắt dò xét lẫn nhau.
Bất ngờ, khung cảnh tưởng chừng như đông cứng ấy bị phá vỡ, Triệu Mục Trinh bước xuống một bậc thang.
Ước Tây lập tức lùi lại phía sau, kháng cự sự tiếp cận của anh.
Cuộc giằng co và đối đấu diễn ra trong im lặng, anh cố gắng phá vỡ nhưng thất bại, bước chân cô chỉ lùi lại nửa bước, thế mà sức sát thương lớn đến vô cùng. Giấc mơ thành hiện thực, nhưng giấc ngủ đã tan biến.
Anh không thốt nên lời.
Cứ như lại quay về tầng hai căn nhà gỗ oi bức ấy, từ đầu đến cuối, vai diễn của anh vẫn luôn là kẻ chỉ cần cử động là mắc lỗi, không thể tiến cũng chẳng thể lùi.
“Triệu Mục Trinh, trong mắt anh em là loại người như thế à?”
Ngay giây đầu tiên nước mắt trào ra, Ước Tây dứt khoát lau đi, đôi môi khẽ hé, ép ra một hơi thở nặng nề, vẫn chẳng thể nào xua tan nỗi oán giận dâng trào trong lồng ngực.
Đôi mắt đỏ hoe vì kìm nén quá lâu, giọng nói lạc hẳn đi.
Chỉ còn lời nói là phóng khoáng.
“Vậy bây giờ coi như chúng ta làm quen lại từ đầu đi, sau này nhớ nói giúp em vài câu tốt đẹp trước mặt mẹ anh nhé. Dù sao cũng từng có chút tình cảm, anh chưa quên đấy chứ?”
Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay trắng bệch, Triệu Mục Trinh siết chặt, như thể đang dồn hết sức cho cổ họng. Nhưng tất cả đều vô ích, thực tế là anh không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Mãi cho đến khi bóng lưng Ước Tây khuất hẳn.
Khoé mắt anh cay xè, nhớ lại đêm Ước Tây rời khỏi trấn Thường Vu, anh đã hỏi sau này đến Bắc Hi có thể đi tìm cô không, cô chỉ nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.
Kinh nghiệm tình cảm của anh quá ít ỏi.
Cô sống động như thế, tươi mới như thế, ngay cả nỗi đau cô đem đến cho anh cũng vậy.
Đêm ấy, anh đứng trước mặt cô, câm lặng như người mất đi khả năng ngôn ngữ.
Khi cả nhà họ Triệu tiễn cô rời khỏi ngõ Mão Nhật, đó cũng là những ngày hè cuối cùng ở trấn Thường Vu, anh đi bộ từ tiệm gốm phố Tỳ Lam Bà đến cây cầu đá bên dòng nước lạnh đẫm sương.
Cô từng thả một con bướm ở đây.
Lòng bàn tay trống rỗng.
Con bướm của anh cũng bay mất rồi.
Hai tháng ở bên nhau, anh vẫn luôn tỉnh táo, mỗi lần cảm xúc gần chạm đến điểm sôi, anh lại tự dội cho mình một gáo nước lạnh. Nguồn nhiệt chưa từng tắt, anh vĩnh viễn đi trên con đường tiến gần đến điểm sôi. Anh biết mình sẽ không nguội đi, nhưng cũng không có phép bản thân sôi trào.
Anh ép mình thoát khỏi mớ cảm xúc rối ren, tự nhủ: tình cảm chưa bao giờ là sự ban ơn để xót thương hay cứu vớt, những chuyện trái với lòng mình, hay những cảm xúc nhất thời, vốn chẳng thể bền lâu.
Từ thị trấn Thường Vu đến thành phố Bắc Hi, từ hè sang đông, cuối cùng anh cũng buông bỏ được đoạn tình cảm chẳng thể bền lâu ấy.
Anh tự cho là vậy.
Cho đến khi tối nay cô ấy xuất hiện, mọi gắng gượng đều trở thành vô ích.
.
Triệu Mục Trinh kịp về ký túc xá ngay trước giờ đóng cửa, đèn nhà vệ sinh còn sáng, Tạ Quân Hoa đang tắm, Vệ Bân đã leo lên giường.
Khang Thắng ăn khuya, nghe tiếng đóng cửa thì quay đầu lại, ánh mắt bám theo Triệu Mục Trinh đi một vòng trong phòng, cười hì hì đầy ám muội: “Tôi vừa nhìn đồng hồ, còn tưởng đêm nay cậu không về chứ.”
Triệu Mục Trinh đặt túi xuống, “Tôi không về thì đi đâu?”
Khang Thắng bưng bát mì qua, tựa vào cầu thang giường trêu ghẹo: “Cậu còn hỏi nữa? Mấy cái khách sạn tình nhân quanh trường mở ra để làm cảnh à? Cuối tuần toàn kín phòng đấy nhé!”
“Cậu nói linh tinh gì vậy.”
Triệu Mục Trinh chỉ cảm thấy vô lý, nhưng tâm trạng anh đang sa sút, giọng nói cũng nhàn nhạt.
“Linh tinh gì mà linh tinh. Cô gái đó chẳng phải là cái người chơi xếp bài thua đập máy tính cậu à?”
Khang Thắng huých vai anh.
Triệu Mục Trinh hơi lảo đảo, đôi mắt sáng trong khẽ chớp dưới ánh đèn, không kịp giấu vẻ kinh ngạc vì bị đoán trúng.
“Sao cậu biết?”
Khang Thắng đắc ý nhướn mày: “Tôi dẫn cô ấy đến trung tâm hoạt động mà, trên đường đi còn nói chuyện nữa, cô ấy hỏi về cậu nhiều lắm, rất quan tâm cậu đấy. À, cô ấy lo lắng vụ sinh viên trường mình tự sát lên hot search kia có phải cậu không, tôi phải bảo đấy là tin giả, người kia là nữ, cũng không phải ở khoa mình. Xong rồi cô ấy lại hỏi cậu sống ở Đại học Hi thế nào, tôi bảo cậu sống tốt lắm, tôi không kể chuyện có nhiều cô gái theo đuổi cậu đâu nhé, tôi nói cậu rất biết giữ mình, cực kỳ đứng đắn, không gần nữ sắc. Thế nào, anh em đủ nghĩa khí chưa?”
Nói xong, Khang Thắng mới nhận ra sắc mặt Triệu Mục Trinh không đúng lắm, bèn lo lắng ghé sát lại:
“Ơ, cậu sao thế?”
Đúng lúc đó, Vệ Bân đang nằm lướt Weibo đột nhiên bật dậy hét lớn: “Đệt!! Tối nay Triệu Ước Tây đến trường mình! Vãi! Cô ấy còn đăng ảnh thư viện trường mình lên Weibo! Dưới bình luận còn có người bảo thấy cô ấy ở gần trung tâm hoạt động! Mẹ nó, tôi đúng là đần độn mà huhuhu Triệu Mục Trinh! Đáng lẽ ra tôi phải đăng ký thẻ tập gym cùng cậu mới phải!!! Huhuhu đúng là chết dí ở ký túc xá thì làm sao thấy được mùa xuân!”
Phòng ký túc xá ngập tràn tiếng than khóc và tiếng đập giường ai oán của Vệ Bân.
Khang Thắp húp nốt miếng mì cuối cùng rồi an ủi cậu ta, nói rằng không phải cứ đến trung tâm hoạt động là gặp được, tôi với Triệu Mục Trinh tối nay cũng ở đấy mà có gặp đâu.
“Bỏ lỡ là chuyện thường tình trong đời, gặp được nhau mới là một phần nghìn may mắn.”
Khi Khang Thắng nói câu này, vừa đúng lúc Triệu Mục Trinh mở Weibo của Ước Tây.
Ánh đèn thư viện sáng trưng, không có chủ thể nào được lấy làm trung tâm, là một bức ảnh phong cảnh đêm rất đỗi bình thường, phần chú thích chỉ có một dấu chấm, không giải thích gì thêm.
Dưới khu bình luận mọi người đang đoán xem ý cô là gì.
Người không hiểu còn có cả Tiểu Cốc.
Ngay khi Ước Tây vừa đăng bài, cậu đã tấn công tin nhắn WeChat tới tấp.
[ Bé cưng Tây Tây, em đăng cái gì vậy? Ảnh selfie tăng tương tác của chúng ta đâu? ]
Ước Tây gửi bốn bức ảnh qua, đều là Bặc Tâm Từ chụp cho cô lúc ăn tối, nhà hàng Tây không gian sang trọng, ánh đèn mang sẵn không khí, kết hợp với nhan sắc của Ước Tây, ảnh chụp ra là dùng được luôn, không cần chỉnh sửa.
Tiểu Cốc xem xong càng khó hiểu: [ Đẹp xuất sắc! Trời ơi! Sao em không đăng mấy tấm này. ]
Ước Tây trả lời: [ Không hợp với tâm trạng em hiện giờ. ]
Cô rời khỏi Đại học Hi, nửa câu caption vui vẻ cũng không nghĩ ra được.
Tiểu Cốc: [ ??? Sao vậy bé cưng, ai làm em mất hứng à? ]
Nếu có thể, Ước Tây thậm chí còn muốn viết chú thích cho bức ảnh tiện tay chụp ở Đại học Hi kia là —— Triệu Mục Trinh thì biết cái quái gì chứ!
Nhưng nghĩ đến cảnh Tiểu Cốc sẽ tấn công WeChat thêm một đống dấu hỏi chấm, rồi khu bình luận cũng sẽ nổ tung, cô đành kiềm lại.
Nhưng cô thật sự không vui nổi.
Khi Bặc Tâm Từ hỏi cô đến Đại học Hi như thế nào rồi, cô đã về tới căn hộ, nằm bẹp trên ghế sofa phòng khách, mặt không cảm xúc gõ từng chữ:
[ Triệu Mục Trinh là tên đàn ông nhàm chán! ]
Tiểu thư Bặc tính tình nôn nóng, tốc độ gõ chữ có hạn, lập tức bấm gọi video, chưa đầy năm phút đã nắm rõ đầu đuôi câu chuyện.
Ước Tây càng kể càng tức, tất cả sự bực bội kìm nén suốt buổi tối đều bùng phát: “Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ! Anh ta tưởng anh ta ghê gớm lắm à!”
Bặc Tâm Từ đặt tay lên ngực, nói một câu công bằng: “Con trai của Cát Mạn Sinh, đúng là ghê gớm thật đấy…”
Ước Tây gằn giọng đầy nguy hiểm: “Hửm?”
Bặc Tâm Từ đổi giọng ngay, nịnh nọt thổi phồng: “Nhưng mà tớ thấy dám tán đổ con trai Cát Mạn Sinh rồi đá, đá xong lại muốn tán lại như Tây Tây nhà ta còn đỉnh hơn!”
Câu này nghe cứ sai sai, Ước Tây hừ lạnh, tay sờ trúng con thỏ bông tai dài bên cạnh, giận cá chém thớt vung tay ném nó sang chỗ khác, coi như lưu đày.
Biến đi!
“Tớ không hề nói muốn tán lại anh ta nhé, đồ nhàm chán đó không xứng!”
Bặc Tâm Từ hùa theo vài câu, sau đó lại đặt tay lên ngực sờ sờ lương tâm mà nói: “Nhưng cậu thử nghĩ xem, chuyện trước đây cậu rời khỏi trấn Thường Vu ấy, dù cậu có nỗi khổ tâm riêng nhưng Triệu Mục Trinh cũng vô tội mà. Cậu vừa hôn vừa sờ, trái tim thiếu niên của người ta bị cậu chơi đùa bằng sạch rồi, thế mà cậu đã bao giờ nói thích người ta đàng hoàng đâu. Hôm nay cậu đột ngột xuất hiện, tuy cậu ta có nói vài câu hơi khó nghe thật, nhưng cũng rất thẳng thắn đấy. Nghĩ kỹ mà xem, rõ ràng là bị cậu làm tổn thương nặng nề rồi, anh chàng đẹp trai đó đối với tình yêu, đối với Triệu Ước Tây đều bị PTSD* rồi.
PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.
“Bặc! Tâm! Từ! Cậu đang nói giúp ai đấy hả?”
Bên kia lại lập tức đổi giọng, vuốt đuôi dỗ dành: “Giúp cậu, giúp cậu, Triệu Mục Trinh là cục đá nhàm chán! Vui vẻ chưa bé cưng Tây Tây?”
Ước Tây vẫn cứng giọng: “Không vui.”
Bặc Tâm Từ nói: “Hay như này nhé, tớ giới thiệu thằng em họ của Bành Duy Châu cho cậu, tối nay tớ hỏi thăm kỹ rồi, là fan cuồng của cậu, mồm mép dẻo quẹo luôn, muốn thử không?”
Đúng lúc cảm xúc đang tuột dốc thê thảm, Ước Tây bực bội chán nản, kéo dài giọng hỏi:
“Fan cuồng kiểu như nào?”
Cô bạn thân đáp gọn lỏn: “Tóm lại không phải kiểu như Triệu Mục Trinh.”
“Vậy thì tớ không thèm.”
Bặc Tâm Từ cười nói: “Thấy chưa, vẫn mê cục đá đó mà.”
“Biến!”
Dù là người hiểu chuyện đến mấy cũng có lúc nhỏ nhen bốc đồng, không muốn nói lý lẽ gì hết, Bặc Tâm Từ trò chuyện với Ước Tây, nhận thấy giọng cô đã dịu xuống mới từ tốn đi vào chủ đề chính.
“Tớ biết, lúc ấy cậu nói xong rồi bỏ đi luôn, tự bản thân cậu cũng thấy chột dạ. May mà Triệu Mục Trinh tính cách đơn thuần, chứ nếu người ta chất vấn tại sao cậu tán xong bỏ chạy, không chịu trách nhiệm thì cậu còn khó xử hơn.”
Ước Tây trầm mặc.
Ánh đèn ngoài cửa sổ rọi vào, in lên trần nhà một vệt sáng dài hẹp, cô nhìn chùm đèn pha lê trong phòng khách, rút chiếc điều khiển từ khe ghế sofa, bấm lung tung đổi chế độ đèn.
Suy nghĩ trong cô giống như ánh đèn này, rất hỗn loạn.
Cuối cùng, Ước Tây vẫn phải thừa nhận.
Cô tưởng anh sẽ kinh ngạc và vui mừng, là do cô không chịu đứng ở góc độ của Triệu Mục Trinh để suy nghĩ, anh không có nghĩa vụ lần nào cũng dang tay đón nhận vô điều kiện mấy trò trêu chọc của cô.
Tính tình tốt không có nghĩa là không có giới hạn.
Nhưng một cô gái đang thiếu lý lẽ mà lại không kiếm chế được cơn giận, thì chuyện ngang ngược gì cũng dám nói.
“Anh ta cũng quá đáng mà, còn mập mờ với chị khoá trên trong trường nữa!”
“Mập mờ như nào?”
Bặc Tâm Từ không kìm được tưởng tượng ra đủ thứ đen tối trong đầu, đợi một lúc, chỉ nghe Ước Tây giận dỗi liệt kê tội trạng, cuối cùng chốt lại một câu:
“Chị kia giữa mùa đông còn mặc váy ngắn đứng cạnh anh ta!”
Bặc Tâm Từ: “…”
Theo cách nói này, Bành Duy Châu sớm đã mất hết đức hạnh nam giới, nên bị dìm lồng heo rồi.
Ước Tây vừa kể vừa chợt nhớ ra! Chị Phương trước khi rời đi còn mỉm cười duyên dáng, vẫy tay chào Triệu Mục Trinh, nói “vậy mai gặp”!
“Anh ta ngày nào cũng đi đánh tennis, chị kia mặc váy tennis, chắc chắn là đánh đôi với nhau! Con gái ngày nào cũng đánh tennis với anh ta thì có ý đồ gì! Rõ như ban ngày rồi, Triệu Mục Trinh cái đồ ngốc này không nhìn ra lòng dạ phụ nữ hả?!”
Bặc Tâm Từ tiếp tục nói một câu công bằng: “Nếu Triệu Mục Trinh mà nhìn ra được lòng dạ phụ nữ thì trước đây cũng đã chẳng rơi vào tay cậu, người ta rất đơn thuần đấy.”
“Không phải!”
Người chưa từng tiếp xúc với Triệu Mục Trinh sẽ không hiểu, “Triệu Mục Trinh không đơn thuần đâu, anh ta rất thông minh, cực kỳ giỏi quan sát, giỏi suy luận, nhìn một biết mười!”
Câu này Ước Tây nói cho cô bạn thân nghe, bạn thân không hiểu, nhưng nếu nói cho chị Phương thì đảm bảo chị ta sẽ gật đầu lia lịa như gặp được tri kỷ.
Còn phải hét lên rằng: Triệu Mục Trinh mà đơn thuần cái nỗi gì, vô cùng khó đối phó luôn đấy!
Chị Phương học cùng ngành với Vệ Bân, lại là thành viên đội tennis của trường, việc “gần nước hưởng trăng” là chuyện dễ hiểu, những cô gái xinh đẹp chỉ cần chủ động một chút thì không lo thiếu chuyện tình cảm.
Triệu Mục Trinh chính là tảng đá đầu tiên chị Phương gặp phải dù đã tận dụng đủ lợi thế về nhan sắc.
Trong mắt kẻ thích chinh phục, thứ gì dễ dàng có được quá cũng chẳng thú vị, càng khó khăn mới càng đẩy cao hứng thú.
Sau khi quen Triệu Mục Trinh thông qua Vệ Bân, chị Phương bắt đầu len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống thường ngày của anh, các màn “tình cờ gặp gỡ” đếm không xuể, nghe nói Triệu Mục Trinh học tennis, chị ta cũng vui vẻ theo đến sân.
Ban đầu Triệu Mục Trinh không từ chối thẳng đã tiếp thêm cho chị Phương khích lệ rất lớn, mãi về sau chị ta mới nhận ra, hình như anh chỉ đang quan sát mình thôi.
Thích Triệu Mục Trinh là một chuyện, nhưng không ngăn cản việc bên cạnh lúc nào cũng có người khác giới vây quanh, đấy mới là vốn tự tin của chị Phương.
Có lần Triệu Mục Trinh hỏi về những chàng trai bên cạnh chị ta, chị ta chấn động, suýt nữa tưởng Triệu Mục Trinh đang ghen.
Trong đầu tự biên tự diễn đủ thứ kịch bản, thiếu mỗi cảnh Triệu Mục Trinh rung động đến mức mất kiểm soát, yêu chị ta đến chết đi sống lại.
Nhưng thực tế thì anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không để tâm, chỉ khẽ cười như đã hiểu ra điều gì đó. Gương mặt anh góc cạnh nhẹ nhàng, nét cười nhàn nhạt như pháo hoa thoáng qua, đẹp đến lạnh lẽo, quyến rũ đến khó tả.
Anh không để tâm cũng chẳng bận lòng, người khác ngẩn ngơ nhìn anh, anh chỉ tự lẩm bẩm:
“Cũng không tính là cô ấy lừa mình, người ở đây đúng là tuỳ tiện thật.”
Bèo nước gặp nhau cũng có quy tắc, hợp rồi tan chính là quy tắc.
Ở đây nam nữ chơi trò mập mờ, có rất nhiều quy tắc ngầm bất thành văn.
Anh quả thật lạc hậu rồi.
Sức nóng của chủ đề #thiên tài ở thị trấn nhỏ# đã giảm nhiệt từ lâu, cô gái họ Triệu kia cũng được bố mẹ xin bảo lưu đón về quê tĩnh dưỡng, tuy nhiên trong nội bộ Đại học Hi thỉnh thoảng vẫn còn bàn tán.
Ngay cả phòng ký túc xá của Triệu Mục Trinh cũng từng thảo luận về chuyện này.
Người đặt câu hỏi là Tạ Quân Hoa, người được hỏi là thủ khoa đại học tỉnh – Triệu Mục Trinh.
“Thủ khoa đại học như các cậu đến Đại học Hi áp lực lớn lắm à? Kỳ thi đại học là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong đời cậu đúng không? Tôi chưa từng tham gia thi đại học, thật sự không cảm nhận được giây phút đỉnh cao khắc cốt ghi tâm đó.”
Vì chuyện được tuyển thẳng mà Tạ Quân Hoa đã âm thầm khoe khoang không biết bao nhiêu lần trong ký túc xá, mọi người nghe nhiều cũng lười đáp lại.
Cả phòng nhất thời trở nên gượng gạo.
Khang Thắng cười xoa dịu tình hình, “Ông hỏi linh tinh gì thế?”
Triệu Mục Trinh cũng không trả lời, anh nhìn tấm poster bên giường đối diện, dần rơi vào trạng thái thất thần.
Nói chính xác thì phải là sau kỳ thi đại học, nữ nghệ sĩ được bình chọn là nữ thần số một trên diễn đàn dành cho nam giới, trong một đêm mất điện sau cơn mưa lớn ở thị trấn cổ, kéo anh lại hôn dưới ánh nến, hôn xong còn tốt bụng lau vệt nước bên khoé môi cho anh.
Đấy mới là khắc cốt ghi tâm.
Sự xuất hiện và biến mất của cô đều mang đến cho anh những cú sốc lớn, kinh diễm đến mức dốc hết sức tưởng tượng cũng không thể đoán trước được, tựa như ánh lửa xanh lam chợt loé lên giữa đồng hoang đêm vắng.
Để rồi sau này nhìn ai cũng thấy tầm thường.
Lấy ví dụ như chị Phương, ở khoa Mỹ thuật cũng được coi là người đẹp nổi bật, sau vài lần “tình cờ gặp gỡ” trên sân tennis, Triệu Mục Trinh không hề chậm hiểu.
Anh chẳng tỏ ra bối rối hay bất ngờ, khi được đối phương đề nghị đấu một trấn, anh cũng không keo kiệt mà từ chối.
Chênh lệch thể lực giữa nam nữ là chuyện đương nhiên, nhưng chị Phương xuất thân từ đội tuyển tennis trường, vậy mà liên tục không đỡ được những cú đánh của một tay nghiệp dư như Triệu Mục Trinh, ít nhiều có phần diễn kịch.
Chị ta mặc váy ngắn, thở hổn hển rời sân lau hồ hôi, làm nũng trách: “Triệu Mục Trinh, em không biết nhường nhịn con gái một chút à?”
Triệu Mục Trinh đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi, tự rót nước uống.
Anh biết chứ, anh cực biết là đằng khác.
Anh từng nhường nhịn một cô gái đến mức tự làm mình luống cuống tay chân, mất hết lý trí, nhưng cũng chỉ có duy nhất người ấy mà thôi.
Trước đây anh còn tự lừa dối mình, nghĩ rằng bản thân hoàn toàn không chống đỡ nổi sự tuỳ tiện của con gái.
Đúng là coi thường chính mình rồi.
Thì ra anh vốn có thiên phú như vậy, từ chối rất chừng mực, đón nhận chẳng hề nao núng, tâm tư con gái anh hiểu rõ, nhìn thấu, và cũng xử lý gọn gàng.
Chỉ riêng thời điểm chìm đắm trong mối quan hệ mập mờ với Triệu Ước Tây, tình yêu giống như chiếc đồng hồ cát bị lật ngược, đầu anh nặng trĩu, tình cảm dành cho cô nhiều đến mức tràn ra ngoài.
Anh căn bản không muốn nghĩ ngợi.
Tất cả những điều đó, đều chỉ dành riêng cho Triệu Ước Tây.