| editor: ilovesther_
Từ lần đầu tiên gặp anh Ước Tây đã chú ý đến đôi mắt ấy, mí mắt mỏng, mỗi bên đều có một nếp gấp nhỏ mở ra như cánh quạt, ánh mắt trong veo như sương sớm.
Ấy vậy mà xương lông mày lại cao và sắc nét.
Khi anh ngước mắt lên nhìn người khác, nếp gấp kia sẽ bị xương mày và mí mắt ép sát, biến mất ngay ở chân mi, khiến cả người anh toát lên vẻ lạnh lùng, như thể mọi dịu dàng đã bị rút cạn.
Hiện tại, Ước Tây đứng, anh ngồi.
Chính là góc độ này.
Anh đặt ly xuống, những ngón tay bị hơi lạnh của đá thấm qua lạnh buốt, chạm vào đầu ngón tay Ước Tây rồi trượt xuống, lòng bàn tay anh ấm áp và khô ráo.
Hai bàn tay siết chặt lấy nhau.
Cảm giác ấm áp kỳ lạ khiến tim Ước Tây khẽ run lên.
Anh rút tay về, hé môi, bỏ qua những lời xã giao dư thừa, chỉ thốt ra ba chữ quý như vàng:
“Triệu Mục Trinh.”
Khang Thắng nói: “Trùng hợp quá, hai người đều họ Triệu, cùng họ đấy.”
Cả đám bạn bè ở Đại học Hi đều đã nhiệt tình tự giới thiệu, bây giờ bảo Ước Tây dùng tên để nhận diện từng người, cô không làm được.
Người duy nhất cô nhận ra chỉ có Triệu Mục Trinh.
Lần trước khi mới đến trấn Thường Vu cô từng đạp đổ chuyện cùng họ Triệu này, nhưng bây giờ lại thừa thế xông lên, vẻ mặt hưởng ứng nói: “Đúng đó, trùng hợp thật, Mục… cái gì Trinh vậy?”
Quả nhiên, người nào đó lại bày ra cái biểu cảm “không hiểu nổi nhưng cũng không thèm chấp” như trước.
Im lặng vài giây, Vệ Bân sợ nữ thần của mình bị bơ, vội nói đỡ: “Là chữ Mục trong Mục Mã…”
Triệu Mục Trinh cất giọng trầm như ngọc, dứt khoát ngắt lời.
“Bỉ dĩ tự mục, hàm chương khả trinh.”
Tạm dịch: Khiêm tốn tự rèn luyện mình, mang phẩm chất thuần chính như ngọc – trích “Lễ ký Trung Dung”
Là một sinh viên dân nghệ thuật chưa học đến Lễ ký Trung Dung, Vệ Bân gãi đầu hoang mang: “Hả? Sao tôi nghe chả hiểu gì cả?”
Triệu Mục Trinh đặt tay trở lại thành ly, đầu ngón tay lướt nhẹ lau đi những giọt nước đọng, nâng mắt nhìn Ước Tây:
“Cô ấy hiểu.”
Nghe vậy, Ước Tây khẽ cắn phần thịt mềm trong má.
Đương nhiên cô hiểu, đây đâu phải lần đầu tiên cô hỏi.
Lần trước hỏi, cô còn đang ngồi trên đùi anh, anh nghiêm túc giải thích, phía trước có thêm câu “Quân tử thận độc, bất khi ám thất”, nói xong mới nhận ra không đúng, hình như cô không thật sự hứng thú với tên của anh.
Tạm dịch: Quân tử thận trọng ngay cả khi chỉ có một mình, không lừa dối ngay cả khi trong bóng tối.
“Em có phải cứ làm chuyện xấu là lại thích hỏi mấy câu vô nghĩa không?”
Anh giỏi quan sát và suy luận, người thông minh nhìn vấn đề luôn sắc bén.
Nhưng sự thông minh của anh, trước sự táo bạo của cô hoàn toàn không đủ dùng, đúng hay sai không quan trọng, cô nghiêng đầu cười, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Đây gọi là chuyện xấu á? Vậy anh có thích làm cái chuyện xấu này không?”
Đầu óc anh trống rỗng.
Lúc ấy dường như thời gian trôi rất chậm, dư dả để phung phí, chỉ cần nhìn cô thôi cũng có thể tốn rất lâu.
Cuối cùng anh nói: “Chỉ làm với em thôi.”
Cô hôn lên má anh, chụt một cái, giống như thưởng thêm cho anh vì câu trả lời này.
Phần tự giới thiệu kết thúc.
Ước Tây ngồi xuống, Vệ Bân rót cho cô một ly rượu trái cây loại nhẹ, chưa đầy hai phút, cô liếc mắt ra hiệu cho Bặc Tâm Từ phía đối diện, cô ấy lập tức đứng dậy gọi cô đi vệ sinh.
“Đây là chuyện bất ngờ mà cậu nói hả?”
Bặc Tâm Từ gật đầu: “Ừm, như này còn chưa đủ bất ngờ à?”
Phòng vệ sinh ở cuối hành lang, hai cô gái dừng lại giữa lối đi, Ước Tây hỏi: “Không phải cậu bảo em họ của Bành Duy Châu học ngành Mỹ thuật sao?”
“Thật mà, lúc tớ đến cũng ngạc nhiên, hỏi ra mới biết ngành Mỹ thuật trường họ năm nay mở rộng tuyển sinh, một số được xếp ở chung ký túc xá với bên Vật lý, đúng là khéo thật đấy!”
Ước Tây ấn huyệt thái dương, dáng vẻ sắp sụp đổ: “Sao không nói sớm? Cậu nhìn tớ đi, trông có ra cái thể thống gì không?”
Bặc Tâm Từ nhìn cô một lượt.
Áo len đen cổ thấp lộ ra xương quai xanh trũng sâu, ở giữa có hai chiếc cúc, eo nhỏ vô cùng.
“Sao, tớ thấy có vấn đề gì đâu?”
Ước Tây: “Tớ đi ăn đồ nướng ở cổng Nam còn mặc đẹp hơn hôm nay!”
Bặc Tâm Từ: “Chậc, cái thằng em họ vô dụng của Bành Duy Châu đúng là không xứng mà.”
Ước Tây trừng mắt: “Đấy là trọng điểm à! Trọng điểm là Triệu Mục Trinh kia kìa! Lát nữa vẫn còn con gái tới phải không?”
Bặc Tâm Từ nói hình như có vài chị khoá trên cùng ngành với Vệ Bân lát nữa sẽ tới, nói xong đã thấy một bàn tay thon gầy xoè ra trước mặt.
“Đưa tớ thỏi son màu rực nhất cậu có đi, màu tớ dùng hôm nay không đủ khí thế.”
Cô bạn thân vừa lục túi tìm son vừa hỏi cô kế hoạch tác chiến tối nay. Người đẹp vì lụa ngựa tốt vì yên, Ước Tây giờ chỉ nghĩ làm sao để chỉnh trang lại bản thân trước đã.
Cô đi một mình vào nhà vệ sinh, rút khăn giấy lau lớp son màu hồng đất trên môi, nghiêng người trước gương, tô lên màu đỏ retro đậm. Viền môi được tô kỹ, đầy đặn mà quyến rũ, cực kỳ hợp với chiếc váy đen ôm dáng cô đang mặc.
Nhưng mà… vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.
Cổ áo len co giãn, vốn là kiểu áo có thể mặc hai cách, kéo xuống một chút lộ ra bờ vai trần, độ hở vừa phải, khí chất lập tức khác hẳn.
Cô búi tóc cao, dùng cây trâm gỗ trong túi cố định lại, thả vài sợi mái tự nhiên, chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ.
Vẻ lười biếng pha lẫn nét gợi cảm chẳng cần tốn sức.
Ước Tây rửa tay, soi gương lần cuối, hài lòng rời đi.
Vừa ra cửa đã gặp người quen.
Giữa mùa đông mà đối phương vẫn mặc áo phông đen ngắn tay, cánh tay phải xăm kín một mảng lớn, thấy cô liền cười: “Ôi chao, đây chẳng phải là đại mỹ nữ Ước Tây của chúng ta hay sao? Hôm nay xinh thế này, định đến đây để lấn át ai à?”
Cặp đôi Bành Duy Châu và Bặc Tâm Từ, những thứ khác không nói, riêng bạn nhậu bạn chơi thì đầy rẫy khắp nơi. Người này là ông chủ tiệm xăm mà Tiểu Cốc từng nhắc đến, không cùng hội với Tần Hàn và Hà Dập.
Ước Tây hất nhẹ tóc mái, “Đủ xinh chưa?”
“Phải nói là quá đủ luôn.”
Ước Tây hỏi: “Dạo này anh bận gì thế, em qua hai lần đều không thấy anh ở tiệm.”
Đối phương châm thuốc bảo bận chết đi được, chuyện xăm hình đành phải hoãn lại, ghé sát tai Ước Tây nói đang theo đuổi một cô gái bên trường cô.
Tán gẫu vài câu rồi mỗi người một ngả.
Ánh đèn vàng vọt trên trần hành lang rất mờ, đèn chiếu đỏ xanh thì chớp nháy loạn xạ, chớp đến hoa cả mắt.
Ước Tây còn chưa đi ra khỏi khu đèn ấy.
Cổ tay bỗng bị một lực siết chặt, cả người thoáng cái đã bị kéo vào phòng riêng trống gần đó, bên trong không có người, các loại đèn đều bật sáng trưng, sáng hơn bên ngoài.
Cô tựa lưng vào cánh cửa kim loại lạnh buốt, ngẩng đầu lên thấy ngay khuôn mặt Triệu Mục Trinh.
Ánh mắt cô di chuyển xuống, dừng lại ở chiếc cúc áo dưới yết hầu anh.
Nói thật nhé, hơi chướng mắt đấy.
“Ai dạy anh mặc áo sơ mi đen nghiêm chỉnh thế này hả?”
Lời còn chưa dứt, bàn tay vừa đưa lên đã bị anh nắm chặt, ngón tay Ước Tây vô tình cọ vào yết hầu anh, nó khẽ chuyển động, gân cổ cũng nổi lên.
Lòng bàn tay rộng lớn quen thuộc, chỉ nắm lấy Ước Tây vài giây.
Bên ngoài hành lang có tiếng nam nữ tán tỉnh nhau.
Hai ánh mắt giằng co.
Cuối cùng, anh buông tay.
Để mặc Ước Tây cởi chiếc cúc đầu tiên trên cổ áo sơ mi, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống, gương mặt anh phảng phất nét kiềm chế, xương hàm căng cứng, kiểu cúi đầu nhìn cô không biểu cảm thế này, lại càng khiến anh trông kiêu ngạo và buông thả.
Trong sự lạnh lùng toát ra vẻ x**n t*nh.
Như sủng phi cởi áo cho hoàng đế.
Ý nghĩ chệch hướng, Ước Tây vội siết chặt ngón tay, chầm chậm rút về, tự giải thích: “Như thế này đẹp hơn.”
“Hài lòng chưa?”
Giọng anh lạnh nhạt, tiếng cười pha chút mỉa mai.
Ước Tây kinh ngạc há miệng, ngửi được mùi hương xà phòng thoang thoảng trên người anh.
Triệu Mục Trinh nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em chẳng phải vẫn thích dụ dỗ anh như này sao, nhìn anh si mê em đến không còn thuốc chữa, thử lần nào cũng thành công, em hài lòng chưa?”
Hai chữ “dụ dỗ” vừa thốt ra, cả Triệu Mục Trinh và Ước Tây đều khựng lại.
Triệu Mục Trinh là người thoát khỏi cảm xúc trước.
Anh bước lên, ép sát Ước Tây, biểu cảm như muốn buông xuôi tất cả, vừa giễu cợt vừa bất cần.
Từ nhỏ đã được dạy không làm điều mờ ám trái lễ nghi, chàng thiếu niên đứng đắn ấy cuối cùng cũng đánh vỡ lớp phòng tuyến cuối cùng, anh bắt đầu giống cô, im lặng kín đáo, chỉ vài ba câu đã có thể kích động đối phương.
Trong mắt anh loé lên ánh sáng, có hận, và còn có thứ gì đó mãnh liệt hơn cả hận.
Gót chân Ước Tây khựng lại, cô liên tục lùi bước, lần đầu tiên hoảng hốt như vậy trước mặt Triệu Mục Trinh.
Thậm chí giọng nói cũng run rẩy.
“Vậy… vậy sao anh còn tới? Anh với Vệ Bân là bạn cùng phòng, chắc chắn cậu ấy sẽ nói cho anh biết hôm nay em đến.”
Ước Tây không còn đường lùi, ngã phịch xuống ghế sofa, chiếc ghế dội lại một cái rồi lún dần, anh từ trên cao cúi xuống, trả lời dứt khoát.
“Đúng, anh biết em sẽ đến.”
Ước Tây lọt thỏm dưới cái bóng anh phủ xuống, hơi co người lại, đôi mắt tĩnh lặng khẽ chớp một cái, câu hỏi bật ra khỏi miệng: “Vậy anh còn thích em không?”
Lưỡi kiếm sắc bén vừa rút khỏi vỏ, dường như gặp phải một vật cản, mắc kẹt lại ở chữ “thích”. Anh ngẩn người, không tiếp tục gây áp lực, ngồi xuống bàn kính đối diện Ước Tây.
“Người vừa nãy là ai?”
“Ai cơ?”
Anh nhìn cô chằm chằm, không nói gì, không nhắc lại, buộc cô phải tự nghĩ ra.
Ước Tây vẫn chưa hết hoảng loạn, tua ngược thời gian trong đầu: “Anh nói cái người mặc áo ngắn tay lúc nãy hả?”
Anh tiếp tục nhìn cô, không trả lời.
Ước Tây giải thích: “Chỉ là bạn thôi.”
Triệu Mục Trinh bật cười, xen chút tự giễu: “Em sẽ mãi tuỳ tiện như vậy đúng không? Triệu Ước Tây, chu kỳ mới mẻ của em là bao lâu?”
“Bao nhiêu ngày thì đến lượt anh?”
Ngừng một chút, anh lướt qua đôi môi đỏ rực của cô, ánh mắt dần lạnh đi, nói tiếp:
“Bao nhiêu ngày thì đến lượt người khác?”
“Không có người khác.”
Ước Tây không phải kiểu người thích tự ôm giận trong chuyện tình cảm, phát hiện vấn đề thì phải giải quyết ngay, tuyệt đối không để hiểu lầm có cơ hội lan rộng.
Túi xách rơi xuống đất từ lúc nào chẳng hay biết, Ước Tây nhặt lên, lấy điện thoại ra, trực tiếp mở lịch sử trò chuyện cho Triệu Mục Trinh xem.
“Thật sự chỉ là bạn thôi, anh ta mở tiệm xăm, em có việc cần tìm anh ta nên vừa rồi mới nói chuyện vài câu.”
Tin nhắn mới nhất gần đây, Triệu Mục Trinh nhìn thấy một loạt ảnh phác thảo, hơi nghi hoặc nhìn cô.
“Em muốn xăm hình con thỏ?”
Ước Tây gật đầu, đặt điện thoại sang một bên, kéo tay anh lại: “Anh đoán xem em muốn xăm ở đâu?”
Ánh mắt anh men theo xương quai xanh lộ ra ngoài, trượt xuống từng chút một, vừa chạm đến ngực cô đã vội dời đi.
Cái thói quen tự ý thức bản thân không được thất lễ ấy đã ăn vào sâu trong xương tuỷ, tuy còn giận, nhưng anh vẫn nghiêng đầu né đi, trông thuần khiết chết đi được.
“Xăm rất đau, em đừng tuỳ tiện quyết định.”
Ước Tây nói: “Em không tuỳ tiện, em biết sẽ đau mà, em suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định.”
Triệu Mục Trinh hiểu rõ, nếu tiếp tục đào sâu vấn đề này, người mất bình tĩnh trước chắc chắn sẽ không phải là Ước Tây, anh đứng dậy nói: “Về thôi, bạn của Vệ Bân đến rồi.”
Ước Tây theo sau anh, đi đến cửa, cửa chưa kịp mở ra, Triệu Mục Trinh bất ngờ quay người lại.
Ước Tây đang cúi đầu nhìn điện thoại, Bặc Tâm Từ hỏi cô đi dặm son mà biến đâu mất rồi, cô không kịp phanh lại, đâm sầm vào Triệu Mục Trinh, điện thoại cũng rung lên theo.
“Anh làm gì thế?”
Triệu Mục Trinh trí nhớ rất tốt, nhớ rõ trang phục cô mặc khi mới tới, anh đưa tay ra, kéo cổ áo đang trễ vai của Ước Tây về vị trí ban đầu.
Ước Tây kéo xuống: “Như này mới đẹp!”
Triệu Mục Trinh mím môi, như thể đang thi gan với cô, lần này nhất quyết không nhường cô. Có trời mới biết khi cô bắt tay với đám con trai ở đó, mấy đứa kia chẳng biết phép tắc gì mà cứ mở miệng gọi cô là Tây Tây.
Anh sắp phát điên.
Nhất là khi Ước Tây vừa đi khỏi, Vệ Bân như lên cơn mà chạy khắp phòng gào ầm lên.
“Vợ tôi xinh thật sự á á á á! Trời ơi, tôi ngắm vợ tôi cả đời cũng không chán!”
Ánh mắt muốn giết người là không thể giấu nổi.
Triệu Mục Trinh kéo áo cô lên lần nữa.
Ước Tây lại kéo xuống.
Kéo lên kéo xuống vài lượt, cửa phòng bị đẩy ra.
Người phục vụ bưng khay rượu nhìn họ, rồi lại nhìn màn hình hiển thị ngoài cửa, biết mình đi nhầm phòng vội vàng lùi ra, hiểu lầm một nam một nữ kéo kéo giật giật áo là đang làm gì đó.
“Ngại quá, làm phiền rồi, hai người cứ tiếp tục đi, cứ tiếp tục…”
Ước Tây giữ chặt cổ áo như thể Triệu Mục Trinh vừa làm gì đó quá đáng với mình, bực bội nói: “Áo em sắp bị anh kéo hỏng rồi đấy, lát nữa em mặc ra ngoài kiểu gì?”
Triệu Mục Trinh không chạm vào cô nữa, đi mở cửa.
“Anh về trước, em đợi một lát.”
Ước Tây sửng sốt, câu này sao nghe giống đang yêu đương lén lút vậy?
Cửa mở ra, ánh sáng trong ngoài hoà vào nhau, phủ lên người anh một tông màu mờ ảo. Áo sơ mi đen và quần jean tối màu, không tính là ăn mặc cầu kỳ, nhưng vóc dáng đẹp tạo cảm giác mặc gì cũng đẹp.
Ước Tây đang ngẩn ngơ nhìn anh, người kia quay lại, cổ áo sơ mi đã cởi một cúc lướt qua trước mắt cô.
Trên môi chợt ấm áp, bị ngón tay anh lau đi thứ gì đó.
Giọng anh gần sát, từ trên cao trượt xuống tai: “Đỏ quá rồi, mặc áo cho tử tế vào.”
Ước Tây nghẹn họng, vành tai lập tức nóng bừng.
Ai cho phép anh ấy trêu chọc kiểu này hả?!!
Đây là thứ có thể học được ở khoa Vật lý sao?