| editor: ilovesther_
Triệu Mục Trinh không phải người dễ hẹn gặp, Ước Tây chuẩn bị sẵn tâm lý ngay khi bấm số và cũng đã nghĩ ra chiến lược.
Lúc điện thoại đổ chuông, Triệu Mục Trinh vừa bước ra khỏi quán cà phê trước cổng trường.
Tối qua kết thúc quá muộn, hơn 11 giờ, ký túc xá Đại học Hi đã đóng cửa. Mọi người không ai về, đều ngủ lại khách sạn Vệ Bân đã đặt trước.
Một đêm đó, cuối cùng Triệu Mục Trinh cũng hiểu được ẩn ý mờ ám trong lời Khang Thắng khi nói mấy khách sạn gần trường cứ cuối tuần là kín phòng.
Cách âm thực sự kém.
Phòng ngủ đôi tiêu chuẩn, chỉ cách nhau đúng cái tủ đầu giường, Vệ Bân nằm ngửa trên giường bên cạnh ngáy khò khò từng tràng. Còn ở phòng sát vách, tiếng ưm a cũng vang từng nhịp như đang tỉ thí với Vệ Bân qua bức tường.
Kết quả là Vệ Bân thua.
Cậu ta nghiêng người, hết tụt lưỡi, tiếng ngáy đột ngột biến mất, mà phòng bên cạnh dường như đang đến đoạn cao trào. Tiếng r*n r* của người phụ nữ gấp gáp như hạt châu rơi trên đĩa ngọc, nảy lên, rơi xuống, rồi lại nảy lên.
Người đàn ông nhắc nhở: “Bảo bối, em nhỏ tiếng chút.”
Người phụ nữ nói: “Gì chứ, anh không thích sao? Anh nói giọng người ta rên nghe hay lắm mà~”
“Hay thì hay, nhưng sợ phòng bên cạnh nghe thấy.”
Đối phương rất tự tin: “Không đâu, ai mà nửa đêm không ngủ lại đi nghe cái này chứ.”
Triệu Mục Trinh: “…”
Anh thở dài một hơi.
Với anh, giường là để ngủ, anh không có thói quen nằm chơi điện thoại giết thời gian. Áo khoác vốn dĩ đã cởi ra lại bị anh lôi từ trên chăn lên mặc lại.
Đóng cửa, đi xuống sảnh.
Ghế sofa nhung đỏ viền chỉ vàng phong cách cung đình nổi bật trong khu tiếp khách, anh đi tới ngồi xuống. Cô nhân viên lễ tân từ lúc thấy anh bước ra khỏi thang máy đã để ý, vừa đợi anh ngồi xuống lập tức chu đáo mang đến một cốc nước ấm.
Ở quầy, đồng nghiệp của cô đang gọi điện kiểm tra xem có phải máy bị hỏng không, hệ thống quét căn cước không hoạt động.
Cô lễ tân đáp lời rồi quay người vào trong quầy xử lý.
Vị trí anh ngồi có thể nhìn bao quát toàn bộ quầy lễ tân, những cặp nam nữ đến thuê phòng vào đêm khuya, nhìn sao cũng thấy có điểm giống nhau.
Giống ở đâu, có lẽ là ở sự nh*c d*c.
Tất đen ren bị rách của người phụ nữ và bàn tay không an phận của người đàn ông.
Anh cúi đầu, ngay cả cốc nước ấm bốc hơi trước mặt cũng chẳng buồn uống, cũng nhờ tư thế cúi đầu này mà anh phát hiện chiếc cúc trên cổ áo đã biến mất.
Bị Ước Tây vừa cắn vừa giật mà lấy đi.
Góc tường đặt hai chậu cây thiên điểu, cành lá xanh sẫm nở hoa đỏ rực, dãy cửa hàng ven đường ngoài kia đã đóng cửa, đêm tối lạnh lẽo.
*Cây thiên điểu:
Chợt, bên ngoài cửa kính bắt đầu rơi những bông tuyết to.
Dưới ánh đèn đường, tuyết bay lất phất như được phủ lớp bụi vàng, cả thế giới bỗng mang theo một vẻ cô quạnh xen lẫn dịu dàng đầy mâu thuẫn.
Đây không phải trận tuyết đầu tiên của Bắc Hi năm nay, nhưng khoảnh khắc này, anh thật sự rất nhớ Triệu Ước Tây.
Anh vẫn luôn rất nhớ cô, chỉ là đêm nay không còn kiềm chế, nỗi nhớ trào dâng mãnh liệt.
Như tuyết rơi ngoài kia.
Trong trận tuyết giữa khuya, nơi sảnh khách sạn thiếu hơi ấm, anh chợt nhớ đến mùa hè ở trấn Thường Vu. Rõ ràng chỉ mới qua nửa năm, nhưng khi được lưu giữ trong ký ức, mỗi lần nhớ lại đều cứ ngỡ đã xa xưa lắm rồi.
Nhớ đêm cúp điện, mắt cô ghé sát ngọn nến, cẩn thận nhỏ sáp lên móng tay rồi cong ngón tay hỏi anh có đẹp không.
Nhớ mùi hương ẩm ướt trên người cô sau khi tắm, cổ áo trước ngực vô tình lộ ra chút da thịt, giật lấy sách của anh, bắt anh ngồi chơi game cùng.
Hoặc là rất nhiều đêm cô ngủ trong phòng anh, thỉnh thoảng ngủ mơ còn gọi tên anh.
Hoặc là những con ngõ chằng chịt ở trấn Thường Vu, sau cùng luôn dẫn họ đến cuối phố Tỳ Lam Bà.
Đoán chừng phòng sát vách đã kết thúc, anh trở về phòng, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngủ một giấc.
Ba giờ sáng mới ngủ, sáu giờ vẫn dậy như thường lệ, về ký túc xá lấy tài liệu rồi đến phòng thí nghiệm.
Anh còn bài tập cuối kỳ cần phải hoàn thành.
Nửa tiếng chợp mắt buổi trưa chưa đủ để điều chỉnh lại đồng hồ sinh học đã rối loạn, buổi chiều tuyết ngừng rơi, bầu trời vẫn xám xịt đặc trưng của mùa đông Bắc Hi. Anh ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng trống rỗng, cả người trông rất mệt mỏi.
Mua cà phê xong thì nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại không lưu tên, anh nhớ rõ đuôi số này.
“A lô?”
Nghe giọng là biết cô đã hết đau đầu sau sau cơn say, vô cùng tươi tỉnh: “Đoán xem em là ai?”
Anh không né tránh: “Triệu Ước Tây.”
“Chính xác!”
“Bao giờ khoa anh thi cuối kỳ?”
Triệu Mục Trinh trả lời: “Ngày 18.”
Ước Tây nói: “Muộn hơn bọn em, bọn em tuần sau thi xong rồi. Nhưng em còn đống bài tập chưa làm, là khoá học vật lý online, hình như cái gì lượng tử ấy, anh có số điện thoại của Khang Thắng không?”
Cô vừa nhắc đến Vật lý, Triệu Mục Trinh đã có dự cảm, nhưng lại nghe cô nhắc đến Khang Thắng, dự cảm kia cũng lập tức chệch hướng.
“Em lấy số Khang Thắng làm gì?”
“Vật lý khó mà, em phải kiếm ai đó dạy chứ.”
Triệu Mục Trinh uống một ngụm cà phê, vị đắng thấm vào đầu lưỡi, cơn buồn ngủ nhanh chóng bay sạch, “Khang Thắng có bạn gái rồi, em nhờ cậu ấy kèm riêng có thích hợp không?”
Ước Tây dùng giọng điệu buồn rầu nói: “Em biết mà, em muốn nhờ Khang Thắng tìm hộ thôi. Khoa Vật lý to đùng như thế, chắc chắn sẽ có chàng trai nhiệt tình nào đó sẵn lòng tự nguyện dạy kèm cho em chứ?”
Tỷ lệ giới tính ở khoa Vật lý mất cân bằng, nam nhiều nữ ít, nếu Triệu Ước Tây muốn tìm mấy chàng trai nhiệt tình dạy kèm vật lý, đừng nói là dễ tìm, phải gọi là thừa mứa.
Hai bên im lặng vài giây.
Cô dịu giọng, cố ý ra vẻ “trà xanh” oán trách: “Dù sao thầy Triệu cũng chê em ngốc, sẽ không chịu giúp em đâu.”
Cái cảm giác bị cô vừa mềm vừa rắn ép cho không còn đường lui lại quay về rồi.
Thầy Triệu cắn răng, cứng ngắc nhả từng chữ: “Anh chưa từng nói thế.”
“Vậy là đồng ý rồi nha! Khi nào anh có thời gian rảnh qua đây?”
Ước Tây nắm vững tiết tấu cuộc đối thoại, dứt khoát tung đòn quyết định vào thanh tiến độ.
Áp lực lập tức dồn qua phía thầy Triệu.
Mục đích của việc giận dỗi là để kéo dài thời gian, trì hoãn việc đưa ra kết quả mà đối phương mong muốn chứ không phải sẽ không đồng ý. Anh hiểu rõ, bản thân hiện tại chính là đang giận dỗi. Thứ cô muốn rốt cuộc anh đều cho hết, nhưng trong lòng anh không mong cô dễ dàng đạt được như vậy.
Không phải anh kiêu ngạo.
Chỉ là ——
Cảm thấy cô sẽ không trân trọng.
Những điều mà anh chưa bao giờ dành cho người khác, sự yêu thích và quan tâm đó, cô từ trước đến nay đều không trân trọng.
“Thứ Sáu.”
Nghe vậy, Ước Tây thất vọng nói: “Hả? Thứ Sáu á? Sao mà muộn vậy?”
Triệu Mục Trinh hỏi: “Quá thời hạn nộp bài sao?”
Người qua đường đi lại tấp nập, đâu đó có cửa hàng bật bài nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng, Triệu Mục Trinh cầm cốc cà phê trên tay, vừa đứng chờ đèn xanh bên vạch kẻ đường vừa rà soát lại lịch thi trong đầu.
Đầu dây bên kia khẽ hừ một tiếng.
Là giọng điệu phủ định.
“Không phải bài tập, là em, quá thời hạn em muốn gặp anh rồi. Triệu Mục Trinh, có thể cho em thấy anh sớm hơn một chút được không? Em nhớ anh lắm.”
Đèn đỏ chuyển xanh, một tốp người đi bộ đổ xuống vạch kẻ đường, tiếng bước chân dồn dập. Triệu Mục Trinh chậm hơn một nhịp, cũng chìm vào dòng người hỗn loạn đó.
“Tối qua không phải đã gặp rồi sao.”
Ước Tây nói: “Tối qua là tối qua, hôm nay là hôm nay mà.”
Tạ Quân Hoa ở ký túc xá lúc nào cũng nói Triệu Ước Tây không hợp để cưới làm vợ vì quá lạnh lùng, Triệu Mục Trinh muốn lôi cậu ta đến nghe thử giọng Ước Tây bây giờ, có cô vợ lạnh lùng nào biết làm nũng như này không.
Thật sự hết cách với cô.
“Thứ Ba.”
Ước Tây tính toán: “Thứ Ba, là ngày kia á?”
Anh khẽ đáp ừ.
Ước Tây bắt đầu nghĩ cách “được đằng chân lân đằng đầu”, cô gửi tên quán cháo mà Vệ Bân giới thiệu: “Em vừa tra rồi, quán này ở khu đại học, nhà em ở quá phạm vi giao hàng của họ nên không giao đến được.”
Hiệu ứng cận biên trong xã hội học còn có một cách giải thích khác, gọi là “mệnh đề tước đoạt và thoả mãn”. Khi đã thực hiện được bước then chốt đầu tiên thì việc thực hiện bước thứ hai, thứ ba sẽ dần trở nên không quan trọng nữa.
Hiệu ứng giảm dần, việc tự thuyết phục bản thân ngày càng dễ dàng.
“Thứ Ba sẽ mang qua cho em.”
Ước Tây siết tay thành nắm đấm, giơ lên rồi hạ xuống, trong lòng hò reo chiến thắng. Giọng nói qua điện thoại vẫn bình tĩnh, ngoan ngoãn tiếp tục thương lượng: “Nhưng mà cháo phải ăn buổi sáng, sáng anh qua được không, thầy Triệu?”
Giống như hai người đang thi đánh cờ, một bên chẳng tuân theo quy tắc gì, cứ lật sách tìm chiêu độc, giở trò chơi xấu phá bàn cờ. Chẳng những nhảy nhót quanh ranh giới của bạn mà còn xây nhà rồi phá nhà, nổi lửa đốt núi, không từ thủ đoạn nào.
Bạn đã nhìn ra rồi.
Nhưng cô ấy muốn thắng, bạn vẫn nhường cô ấy.
Thậm chí còn đưa bản thiết kế, chỉ cho cô biết chỗ nào là gạch chỗ nào là ngói, đốt từ đâu thì có thể cháy rụi sạch sành sạch, gió thổi thế nào cũng không cứu vãn được.
Đặt cốc cà phê uống dở lên bàn, Triệu Mục Trinh quay lại chỗ ngồi, bản báo cáo tổng kết thí nghiệm trên máy tính mới viết được một nửa.
Anh tĩnh tâm, tập trung làm việc tới tận khi ngoài trời tối đen.
Mấy anh khoá trên rủ nhau ra ngoài ăn tối, cũng gọi Triệu Mục Trinh đi theo. Quán đó xa, đi lại cũng mất ít nhất 2 tiếng, Triệu Mục Trinh từ chối.
Trước khi đi họ còn khuyên anh nên nghỉ sớm, đi muộn căn tin hết đồ ăn nóng: “Đi ăn trước đi, mai đến làm tiếp cũng được.”
“Hình như ngày mai sinh viên năm nhất thi Vật lý đại cương phải không?”
“Thế ngày kia làm cũng được, năm nhất thi tới ngày 18 cơ mà?”
Triệu Mục Trinh nói: “Ngày kia em không đến, có việc bận.”
Nhóm người đi rồi, phòng thí nghiệm yên tĩnh trở lại. Triệu Mục Trinh nhìn đồng hồ, mất thêm hai tiếng hoàn thành nốt công việc.
Lớp anh có hai nhóm chat, một nhóm chính thức, trong đó tên ai cũng quy củ, họ tên + thông tin liên lạc, còn có cố vấn học tập.
Một nhóm khác thì để tám chuyện.
Không có cố vấn, chưa đến mức ai muốn làm gì thì làm nhưng cũng có chút mất trật tự.
Tài khoản để tên “Người dùng này từng nhiều lần từ chối Triệu Ước Tây” là uỷ viên đời sống của lớp, chuyên cập nhật tin tức nhanh nhất, còn gửi mấy bộ đề thi các năm trước cho cả lớp tham khảo.
Cả nhóm vừa spam “Cảm ơn người anh em” vừa kêu ca, giáo sư hói dạy Vật lý đại cương năm nào cũng ra đề kiểu quái chiêu, không biết năm nay ai sẽ là nạn nhân dưới lưỡi kiếm của ông.
Xem xong tin nhắn, Triệu Mục Trinh chuẩn bị gập máy tính lại, đuôi mắt liếc thấy một vệt sáng mờ trước cửa, giáo sư hói thích ra đề kiểu quái chiêu vừa đi ngang qua.
Quầy cơm đã đóng, mấy cô nhà bếp đang chăm chỉ dọn dẹp bên trong, quầy bán đồ ăn sáng cũng treo biển nghỉ ngơi, bên trong có người đang nặn bánh bao chiên để sáng mai bán.
Triệu Mục Trinh đi đến quầy mì gọi một bát mì tam tiên, ăn xong anh ghé siêu thị trong trường.
Mua hộp giữ nhiệt.
Anh đứng chọn khá lâu, dì bán hàng đã gặp đủ kiểu con trai lóng ngóng với mấy món đồ gia dụng này, tốt bụng ra giới thiệu cho anh.
Có lẽ do đứng trước một dãy hộp cơm đáng yêu mà chỉ có mấy cô gái mới thích, dì mặc định là anh mua cho bạn gái, giới thiệu chất liệu, cách giữ nhiệt, loại nào có mấy ngăn.
“À, còn có đũa và thìa đi kèm nữa.”
Dì bán hàng lục tìm một hồi, lấy ra một chiếc hộp dài, bên trong là đôi đũa inox nhỏ và chiếc thìa xinh xắn dễ thương, cán thìa hình củ cà rốt màu cam gắn lá xanh.
Nhìn lại chiếc hộp, hộp cơm màu hồng nhạt, lờ mờ thấy được hình ảnh một chú thỏ tai dài được dập nổi, không quá loè loẹt.
Nhớ tới việc cô từng nói muốn xăm một con lên người.
Triệu Mục Trinh cầm lên.
“Cháu lấy cái này.”
Dì bán hàng chỉ làm việc ở siêu thị nhỏ trong trường quả thật là lãng phí tài năng, Triệu Mục Trinh cảm thấy tiếc thay cho dì.
Dì ăn nói khéo léo, hết khen anh mắt nhìn tốt lại khen anh biết chăm sóc người khác, thậm chí còn diễn tả sống động cảnh bạn gái anh khi nhìn thấy hộp giữ nhiệt này sẽ cảm động phát khóc. Người như dì không đi lên sân khấu lớn hơn để toả sáng thì đúng là đáng tiếc.
Giờ này siêu thị chẳng còn mấy người, cậu sinh viên làm thêm đang xếp mì ăn liền lên kệ.
Dì bán hàng tiễn Triệu Mục Trinh ra thẳng quầy thanh toán, dựa vào khả năng quan sát tinh tế, lại thành công bán thêm một chai nước rửa bát.
“Đúng không chàng trai, mình không thể để bạn gái phải bận tâm mấy chuyện lặt vặt, mình phải tính toán trước mọi việc! Khăn giấy có cần mua thêm một túi không?”
Hôm qua uống rượu thức khuya, hôm nay ngồi lì trong phòng thí nghiệm mười mấy tiếng đồng hồ, khi về đến ký túc xá, Triệu Mục Trinh mệt mỏi chưa từng thấy. Anh đặt túi siêu thị xuống, chỉ muốn tắm rửa qua rồi đi ngủ sớm.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng dép loẹt quẹt, Vệ Bân còn chưa mặc xong đồ, c** tr*n, mặt mày như thể có mối thù cướp vợ, vội vàng khoác đại cái áo rồi sải bước tới.
“Được lắm Triệu Mục Trinh! Trốn cả ngày rồi! Bây giờ mới dám vác mặt về đúng không?”
Triệu Mục Trinh chau mày mệt mỏi, biểu cảm hờ hững chỉ keo kiệt tặng cho cậu ta một dấu hỏi.
Vệ Bân hừ lạnh: “Giả vờ bình tĩnh hả? Thế sao cả ngày nay cậu không dám trả lời tin nhắn?”
Triệu Mục Trinh: “Tin nhắn?”
Vệ Bân nói: “Tin nhắn WeChat!”
Triệu Mục Trinh mở WeChat lên, quả nhiên hộp thoại của Vệ Bân có hơn 20 tin nhắn chưa đọc. Khang Thắng cũng gửi cho anh vài tin nhắn, cái cuối cùng là:
[ Nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, không lẽ cậu định trốn luôn không về ký túc xá nữa? ]
Triệu Mục Trinh đặt điện thoại xuống: “Không phải tôi cố ý không trả lời, hôm nay ở phòng thí nghiệm làm báo cáo nên điện thoại bật chế độ không làm phiền.”
Sau khi xong việc mới liếc qua nhóm lớp trên QQ một chút.
Vệ Bân càng tức: “Ờ, vậy giờ cậu nói đi, cậu với Triệu Ước Tây rốt cuộc là sao!”
Triệu Mục Trinh thực sự không còn hơi sức đâu mà kể chuyện vào lúc này, anh lấy đồ ngủ và khăn tắm ra, dừng lại trước mặt Vệ Bân: “Chính là như cậu thấy đấy.”
Tốt lắm, tối qua Vệ Bân quả thực tận mắt thấy rõ ràng.
Triệu Mục Trinh vừa đưa tay ra, Triệu Ước Tây đã ngoan ngoãn đi theo.
Mua sữa chua mà đi mất hơn một tiếng, lúc trở về, Triệu Ước Tây say đến bất tỉnh nhân sự được Triệu Mục Trinh bế kiểu công chúa, trong tay còn cầm túi sữa chua nhỏ vị dâu đã uống hết, nắm chặt như giữ báu vật.
Khi ấy tiệc đã tan, đa số mọi người đều về hết rồi, chỉ còn lại vài người: Vệ Bân, Khang Thắng, bạn gái Khang Thắng, Bặc Tâm Từ và Bành Duy Châu đến đón vợ.
Không ai là không há hốc mồm kinh ngạc.
Bành Duy Châu từng bị Triệu Ước Tây đánh, cũng đã được chứng kiến cô tự tay xử lý đám d* x*m không biết điều, nên trong lòng luôn âm thầm kính sợ người phụ nữ tàn nhẫn này.
Khi thằng em họ bày tỏ tình cảm sâu sắc đối với Triệu Ước Tây, anh ta còn tốt bụng khuyên can: Đừng để vẻ xinh đẹp bên ngoài đánh lừa, vị tổ tông nhỏ đó không phải dạng mà một người đàn ông bình thường có thể kiểm soát được.
Rõ ràng ——
Ngay trước mắt anh ta lúc này, chính là một người đàn ông phi thường.
Bành Duy Châu đánh giá từ trên xuống dưới, bằng con mắt của người từng trải, nhạy bén phát hiện một vết răng lấp ló trên cổ áo sơ mi của Triệu Mục Trinh.
Không thể nào đi mua sữa chua mà bị chó cắn được.
Bành Duy Châu kinh hãi tột độ, chỉ biết thốt lên câu “WTF” để bày tỏ tâm trạng.
Bành Duy Châu: “Con mẹ nó!!!”
Bặc Tâm Từ sắc mặt phức tạp, cuối cùng nặn ra một câu thừa thãi: “Mua sữa chua xong rồi à?”
Triệu Mục Trinh ôm Ước Tây nói: “Mua rồi, cô ấy uống nhiều quá, các cậu đưa cô ấy về nghỉ đi.”
Anh định đặt cô xuống, cô ôm chặt cổ anh không buông, còn giận dỗi đấm anh một cái, lầm bầm:
“Khi nào thì ngủ với em!”
Cảnh tượng này có thể nói là vượt xa mọi tình tiết văn chương bình thường, những người nghe thấy đều có cảm giác có ấm nước sôi kêu ù ù trong đầu.
Đại tiểu thư Bặc dứt khoát quyết định: “Đi! Mau đưa cô ấy đi!”
Người vừa đi khuất, Vệ Bân âm mưu dùng chiêu mượn rượu giải sầu để đánh thức chút lương tâm còn sót lại của tên họ Triệu nào đó, bắt anh thú tội thành khẩn.
Kết quả họ Triệu kia thản nhiên làm ngơ, lấy từ trong túi ra một tờ giấy, nhìn một lúc rồi rút chiếc bút trên kẹp hoá đơn, cắm cúi viết gì đó.
Viết xong anh gấp lại, đứng dậy ra ngoài.
Đến khi Triệu Mục Trinh quay lại, Vệ Bân đã say đến độ tự lảm nhảm một mình, Khang Thắng dìu cậu ta ra bắt taxi, còn Triệu Mục Trinh đến quầy bar thanh toán nốt mấy chai rượu cuối cùng.
Khoảnh khắc đó, nhìn cái cổ áo dựng cao đầy ý tứ che giấu của Triệu Mục Trinh, Vệ Bân nhịn không nổi, xông tới vạch ra xem bằng được.
Dấu răng đã nhạt đi đôi chút, nhưng dấu vết vẫn còn.
.
Cảm xúc uất ức tích tụ cả ngày hôm nay, Vệ Bân giờ đây như một quả bóng bay sắp phát nổ mà cuối cùng lại bị người ta xì hết hơi, vừa xẹp lép vừa hoang mang.
Cuối cùng, cậu ta đau đớn thốt ra câu kết án.
Đau từ thể chất đến tinh thần.
“Triệu Mục Trinh! Cậu đúng là cái đồ hồ ly tinh!”
Khang Thắng đứng xem nãy giờ, vốn định tìm cơ hội hoà giải, nào ngờ chưa kịp nói chen vào thì đã bị chọc cười, không kìm được “phì” một tiếng.
Vệ Bân lập tức chia ba phần tức giận sang bên đó:
“Cười cái gì mà cười! Cậu ta không phải hồ ly tinh chắc? Mới lần đầu gặp mặt đã cướp mất vợ tôi rồi!”
Triệu Mục Trinh thật sự rất muốn đi tắm, anh vỗ nhẹ vai Vệ Bân coi như xoa dịu, giải thích:
“Tôi với cô ấy không phải mới gặp lần đầu.”
Cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, tiếng gào của Vệ Bân như muốn lật nóc ký túc xá.
“Aaaaa! Cậu ta tưởng như thế là an ủi à! Ông trời ơi ông còn có mắt không!”
Tạ Quân Hoa ôn thi ở thư viện chưa về, trong phòng chỉ còn Khang Thắng đang cười đến đau bụng có thể giảng đạo lý cho Vệ Bân. Khang Thắng cầm tài liệu trong tay, nói:
“Nhan sắc chính là công lý đấy.”
Đến khi Triệu Mục Trinh tắm xong đi ra, bài ca lải nhải dài như tấm vải quấn chân bà già của Vệ Bân vẫn chưa kết thúc. Cậu ta đấm ngực giậm chân nói với Khang Thắng: “Tôi không tin! Vợ tôi không thể là người nông cạn như vậy được!”
Khang Thắng thật thà, nói rõ phải trái.
“Cậu cũng đâu hiểu biết nhiều về vợ cậu đâu, cậu chỉ đơn phương gọi người ta là vợ thôi mà.”
Tiếng chuông thông báo “tin nhắn đặc biệt” của WeChat vang lên, Vệ Bân cầm điện thoại xem, hệt như một cô tiểu thiếp trong phim cổ trang vừa được lật thẻ bài.
“Vợ tôi nhắn tin cho tôi!!!”
Triệu Mục Trinh treo khăn tắm, nghe thấy vậy liếc Vệ Bân một cái.
Ước Tây: [ Cảm ơn cậu sáng nay đã giới thiệu quán cháo nhé! Có thể xem giúp tôi xem Triệu Mục Trinh có cái áo khoác nào bị thiếu chiếc cúc giống thế này không? ] [ Hình ảnh ]
Vệ Bân quay đầu lại, thấy ngay chiếc áo khoác dạ màu xanh đậm cài cúc sừng gỗ của Triệu Mục Trinh vắt trên ghế. Cậu ta chạy tới lật xem, quả nhiên thiếu mất một chiếc cúc.
Vệ Bân nhanh nhẹn nhiệt tình trả lời Ước Tây.
Triệu Mục Trinh từ ban công đi vào, đối mặt với Vệ Bân, sắc mặt như vừa phơi gió lạnh ngoài ban công. Nhưng rõ ràng ký túc xá của họ là ban công kín.
Triệu Mục Trinh: “Làm gì đấy?”
Vệ Bân chỉ vào chiếc áo vắt trên ghế, lạnh giọng hỏi: “Áo cậu sao lại thiếu một chiếc cúc?”
Triệu Mục Trinh so với cậu ta còn lạnh lùng hơn, nói rõ từng chữ:
“Vợ cậu cắn đấy.”
Mặc dù việc nhận được lời cảm ơn và một sticker hình trái tim từ Ước Tây làm Vệ Bân vui vẻ ngút trời, như thể mình vừa tham gia vào dự án đưa Hằng Nga lên cung trăng, nhưng điều đó không ngăn được việc cậu ta vừa quay đầu đã thay đổi sắc mặt, nghiến răng lườm Triệu Mục Trinh.
“Hồ! Ly! Tinh!”